29
                 QUẠNH QUẼ MƯA RƠI
  
 Mưa rơi thánh thót giọt buồn
 Lùa qua khóm lá quạnh luồn lách tim
 Biết bao năm tháng dõi tìm
 Mà nghe thoáng chạnh giữ im ỉm lời.
  
 Nghiêng chiều, mưa rụng buồn khơi
 Nhớ sao kỷ niệm của thời gian xưa
 Bây giờ nuộc ái mỏng thưa
 Khúc đau quá vãng chợt cưa kéo lòng.
  
 Ngoài trời gió giật, mưa bồng
 Khiến trong gan ruột mãi mông quạnh hoài
 Tình mình tự thuở ngô khoai
 Để cho gió bão dập hoài cảm thương.
  
 Người ơi, dẫu biết vô thường
 Mà sao nghe nhói buổi hương sắc tàn
 Mưa hoài rã cánh hồng loan
 Vì đâu gầy dựng nỗi oan nức này?
  
 HANSY