Midle Of Nowhere
MidleOfNoWhere 26.09.2005 17:27:54 (permalink)
... thế là cuối cùng vào một ngày bắt đầu của cơn bão, khi ánh nắng trở nên quá mờ nhạt, ngoài đường từng cơn gió lẩn quất như một ngày đầu đông(vâng, đó là ngày hôm nay), một kẻ đi tìm một cái gì đó có ý nghĩa cho mình(vâng, đó chính là tôi, midle of nowhere) quyết định rằng đã đến lúc phải viết linh tinh một cái gì đó, giống như vẫn làm trong những ngày xa xưa để cho lòng mình tĩnh lặng đi chút ít.

Chẳng biết mình đang hướng về đâu, cảm thấy trong lòng trống trải và cô đơn đôi chút, dù bản thân đã có nhiều thứ mà người khác không có, đã làm được nhiều thứ người khác không làm được, đã biết nhiều điều người khác không biết.

Có phải con người luôn luôn là như vậy, luôn đòi hỏi một cái gì đó... mà cũng chẳng phải, nhìn ra thế gian, cũng không thiếu người cho mình ngày ngày nhàn rỗi, chỉ có chính mình sao không tìm cho mình một giây phút nghỉ ngơi?

Tôi đã làm việc theo kiểu như vậy từ lâu lắm rồi, cũng phải đến gần 4 năm. 4 năm ngày nào cũng như ngày nào, chẳng kể ngày nghỉ hay ngày lễ, mỗi ngày cặm cụi như một con kiến tha từng hạt nhỏ, tạo nên cái tổ ấm của mình mà như mãi chẳng đầy. Đôi khi nhìn lại và bật cười với chính mình khi nhận ra những cơn điên cuồng mà mình mặc kệ cứ để cho nó cuốn mình mãi đi...

9h30 tết, đơn độc, tôi đưa cho thế giới xem một phần sản phẩm đã hoàn tất của mình...

Có những ngày tôi khi tôi dừng lại thì đầu óc đã lú lẫn, không làm sao cho nó dừng lại được. Những ngày khác thì mắt đã hoa, và mỗi ngọn đèn đường lại tỏa ra quầng sáng như một quả pháo sáng...
#1
    MidleOfNoWhere 28.09.2005 15:07:56 (permalink)
    Bạn nghĩ sao nếu tôi nói rằng cuộc sống của mỗi người đều rất phức tạp, chẳng có cuộc sống của ai là không thú vị?

    Mỗi người đều có những khó khăn, trăn trở của riêng mình, cái chính nhiều khi họ chỉ không có một cơ hội để tự phơi bày chính mình, hoặc bản thân họ không thể thấy cuộc sống của họ thú vị đến nhường nào.

    Nhiều khi căn bản là óc tưởng tượng. Bạn có óc tưởng tượng bạn có thể trở thành người lãng mạn, nhưng nhiều khi chính nó lại khiến bạn dằn vặt với những gì không đâu. Chẳng hạn một chiều mùa đông nắng nhạt, với những cơn gió cuốn đám lá xào xạc, bạn tự nhiên cảm thấy trống trải và buồn vơ vẩn.

    Bây giờ nhiều người cho rằng làm gì có chuyện phải lựa chọn giữa tình cảm và sự nghiệp, chuyện đó chỉ xảy ra trong phim ảnh. Tại sao bạn không lựa chọn tình cảm và cùng tình cảm đi tìm sự nghiệp, hoặc đi tìm sự nghiệp sau đó quay về với... "tình cảm" đang chờ đợi.

    Cuộc sống con người có một giới hạn về thời gian, nó khiến cho ta không thể đạt được mọi thứ, dù cho bạn có chăm chỉ cần cù đến mấy. Và tuổi trẻ còn ngắn ngủi hơn nữa. Nhìn lại, tuổi trẻ sao mà lắm trách nhiệm thế, trong khi còn có bao nhiêu thú vui và ước mơ. Khi nào mình già đi thì những cái trách nhiệm ấy sẽ chỉ là cỏn con vì ta có thời gian cho chúng.

    Lại mưa, to là đằng khác. Bao giờ về lại thủa bé, mình lại mở cửa sổ ra ngắm trời mưa xuống mái nhà bên cạnh, ào ạt gõ xuống rồi bắn tung lên thành một quầng bụi nước mờ mờ.
    #2
      MidleOfNoWhere 03.11.2005 05:15:41 (permalink)
      Để làm gì?

      Tự nhiên hỏi để làm gì? hỏi ai? chẳng hỏi ai cả... chỉ là cụm từ đầu tiên xuất hiện trong đầu khi quyết định viết một cái gì đó.

      Lại đi tìm kiếm một cái gì đó, cuộc sống con người sao nhanh chóng qua.

      Thôi nói về những kỷ niệm đẹp, cho đời vui tươi.

      Buồn cười, hồi mới đầu tiên chat với em, hóa ra em chẳng hề biết đến sự tồn tại của YIM. Mấy hôm đầu chat khoái quá, em cả ngủ trưa, vừa đi ăn về đã nhắn điện thoại sang bảo B ơi chát đi, chat thì chat, cũng khóai nhưng buồn ngủ rũ rượi.

      Kể ra mình cũng bạo mồm bạo miệng, kết quả là em... sợ, có vẻ trốn không muốn gặp nhau.

      Nhớ về lần đầu tiên, buồn quá trời quá đất, muốn rủ nàng đi uống rượu giải khuây mà em không chịu, thưc ra sau này mình cũng biết, em chúa ghét những chỗ đó, nếu ko phải là với mình.

      Thế là mình bỏ đi uống rượu một mình. Một lát sau nàng vẫn gọi B đang ở đâu, rồi đến. Cuối cùng mình đặt tay và gục đầu và vai nàng, cảm thấy sự run rẩy. Cảm giác của 2 kẻ đang yêu lần đầu tiên chạm vào nhau, có lẽ nói đúng là tất cả đều tan biến. Tiếc rằng chẳng thể nào lưu lại mãi.

      Cũng giống như sự kích động của lần đầu tiên bước chân xuống sàn nhảy(magic) có một cái gì đó thôi thúc.

      Nói về những sự lụa chọn, mình vẫn lựa chọn đúng con đường tốt hơn, dù chẳng con đường nào thực sự quá đẹp. Chẳng sao. Lại đúng lúc để nói "rồi cuộc đời cũng qua".

      Một ngày mình còn bảo, một ngày nào đó anh sẽ viết lại câu chuyện này, anh nghĩ nó còn hơn ối cái gọi là áng văn chương của các ông bốc phét dông dài sáng tạo ra. "Không có câu chuyện nào hay hơn câu chuyện do chính cuộc sống tạo ra" -- trích "một người nào đó"

      Nếu vào những năm hai nghìn này mà một người con gái có thể yêu một người đàn ông mà không quan tâm chút nào đến tiền bạc và tài sản, nghe có vẻ phi lý nhỉ? Đừng tự huyễn hoặc mình, có quan tâm cũng chẳng hề xấu. Nếu bạn yêu một người mà vẫn quan tâm đến tài sản của anh ta thì cũng chả sao, vì tất cả những thứ đó là những phần hợp thành con người đó. Còn mình lúc ấy chẳng hề có gì ngoài những câu chuyện hài hước bất tận.

      Đến tận bây giờ mình vẫn có một cái gì đó viển vông. Tiếc rằng cơ hội để thực sự đánh giá khả năng của mình với những kẻ khác vẫn chưa nhiều.

      Mưa rũ rượi từ 6h chiều đến giờ. Nếu mà còn khoẻ như ngày xưa chắc mình sẽ kiếm một con mực và chai rượu ngồi uống một mình. Nhưng bây giờ không đuọc thế nữa. Còn nhiều chuyện quá phải lo. Từ khi nào bạn nên nghĩ về cái chết? Tôi không biết, nhưng nên nghĩ sớm đi. Thực ra cuộc sống chẳng được bao lăm, cứ cho bạn sống được 100 tuổi đi, nó là 100x365x24x60 phút, trông tưởng nhiều nếu bạn không tiêu phí 8 tiếng ngủ mỗi ngày, vài tiếng cho việc ngồi nhìn trời đất vẩn vơ. Nói chung, nên vui khi còn có thể vui, đợi đến khi về già thì sức đâu mà vui được nữa?

      Nói về cái xấu. Cái xấu tồn tại khắp mọi nơi, trong bạn, trong tôi. Thật khó tưởng tượng một con người không hề làm cái gì xấu trên đời, đấy là không thèm tính đến những hành vi vô suy nghĩ của trẻ con. Nhưng suy ra cho cùng, xấu là như thế nào? Nói về một tấng suy nghĩ xâu xa, xấu hay tốt là một quan niệm do con người tạo ra, nói chung cái xấu là cái ta không được làm vì nếu mọi người làm theo cái xấu thì sẽ làm hỏng cộng đồng, nhưng rất có thể lại có lợi cho chính họ bởi vì thông thường ko có lợi thì làm làm gì? Vậy thì nếu như mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về bản thân mình, dù người ta vẫn nói lá lành đùm lá rách, nhưng ai biết những khoảnh khắc buồn của bạn trong một trăm năm của cuộc đời? Lại nói về cuộc đời, bạn chẳng khác một hạt cát, trăm năm nữa, ai còn biết đến cái tâm hồn vẩn vơ này?

      "Đạo cao một thước, ma cao một trượng" - trích lời một cựu tù nhân - người này trích lại ở đâu đó.

      Tự nhiên hết.
      #3
        MidleOfNoWhere 11.11.2005 16:09:58 (permalink)
        Hôm nay mới đi dạo một vòng quanh các hộp thư, mấy hôm rồi mình làm việc không nghỉ.

        "Có cần phải nghĩ nhiều đến thế không?"

        Không cần.

        Nghĩ nhiều hay ko nghĩ nhiều là tùy ở sự lựa chọn của bạn. Cũng có thể, ta nên ra ngoài hàng bia, nốc vài vại, hay làm nửa chai rượu, tự làm mình béo lên, thời gian tiêu khiển nói chuyện tầm phào về phụ nữ, hay về những chuyện chính trị, xã hội mà thực chất nó chẳng liên quan gì đến ta.

        Cũng có thể em thích ta về điểm đó, bạn tri kỷ chẳng bao giờ có nhiều.

        Ngẫm nghĩ cho cùng, phấn đấu hay ko phấn đấu là sự lựa chọn của bạn, hạnh phúc là cái ở trong tâm, hài lòng với những gì mình có. Có những người chẳng có gì, nhưng họ vẫn hạnh phúc, về phương diện nào đó họ là những người rất may mắn. Còn tôi, đôi khi cũng tự dừng lại, tự bắt chước sống như mọi người, để rồi lại vật vã và thoát ra với mong muốn vượt lên trên tất cả, cũng có thể gọi tắt là "chiếm đọat".

        Bây giờ nghĩ đến lúc mình còn bé thấy mình sung sướng nhất, chẳng phải nghĩ gì cả. Hồi ấy lại cứ mong mình làm người lớn, để được làm chủ chính mình.

        Cũng đôi khi con người tự để mình cuốn đi với những việc mình đang làm, không có thời gian dừng lại để nghĩ xem mình làm gì. Còn theo tôi, cuộc sống cũng cần phải kế hoạch ở một mức độ nào đó. Bạn có chắc chắn về điều gì bạn thực sự muốn trong cuộc đời? Bạn có thể nói rằng có, và điều đó sẽ tồn tại trong suốt phần đời còn lại của bạn hay không? Hay ngày mai bạn cũng thay đổi?

        Tôi nhìn những người già, và cảm thấy họ luôn nuối tiếc một điều gì đó. Trong số họ tôi nghĩ ko ít người nuối tiếc vì mình đã ko làm được gì đặc biệt, cái gì đó có thể kể lại cho người khác nghe, cũng có thể là một ước mơ không thành hiện thực, mà cũng có thể họ đã quên hết ước mơ của mình. Một số người tìm cách chứng tỏ mình có một số giá trị nào đó ảnh hưởng đến xã hội, mặc dù ko phải như vậy. Một số người tìm cách chứng tỏ khả năng về mặt thể thao, một khả năng mà họ chưa từng chứng tỏ được khi còn trẻ... nói chung một điều gì đó vô nghĩa. Nếu về già tôi sẽ chọn cho mình thú vui câu cá và nghe người khác nói, hy vọng là làm được như vậy.

        Yêu thực sự?

        Có một quyển sách khá nổi tiếng nói rằng holywood gây cho ta những ảo tưởng về tình yêu. Theo tôi không phải là như vậy. Chỉ có điều đúng là tình yêu làm ta mù lòa, quên đi thế giới thực tiễn ở thời điểm đó. Nhưng theo tôi nó không có tính vĩnh cửu, bạn sẽ quay lại cái khắc nghiệt của cuộc sống một thời gian ngắn sau đó, nói chung càng gần nhau... càng lắm va chạm. Cái khó trong tình yêu có thể không phải là yêu những cái tốt của nhau, cái đó dễ quá, mà chấp nhận được những cái xấu của nhau.

        Theo tôi, yêu đơn phương chính là cái khái niệm gần nhất với "yêu thực sự" mà bạn nói. Trong... trí tưởng tượng bạn có thể hy sinh tất cả, bạn đau đớn dằn vặt, bạn đưa nó lên cao vút... bởi vì bạn chưa nắm được nó.

        Mà cũng có thể phụ nữ khác nhiều với đàn ông. Dường như phụ nữ dễ hài lòng với cuộc sống hơn, ít nhất là ở phụ nữ châu Á. Từ khi sinh ra họ đã được giáo dục về bổn phận làm vợ, làm mẹ, chăm sóc gia đình. Văn hóa châu Á mang cho đàn ông nhiều tự do và thời gian hơn, làm cho họ suy nghĩ luẩn quẩn. Một số họ dành thời gian rảnh rỗi ấy cho rượu bia chơi bời và tán phét. Số khác theo đuổi những tham vọng. Hình như mình có mặt trong cả 2 nhóm đó hehe

        Tôi đã yêu thực sự bao giờ chưa? Phải mà cũng không phải. Nếu bạn nghĩ là đúng thì tôi nghĩ là bạn đúng, còn nếu bạn nghĩ là không đúng thì tôi cho rằng bạn cũng không sai :) Cái đúng với một người là khi người ta cho điều đó là đúng, chứ không phải xã hội bảo nó là đúng thì nói là đúng. Chính xác tiến trình này xảy ra như thế này, xã hội bảo bạn yêu thực sự là tình cảm cuồng nhiệt và nó vĩnh cửu, bạn đồng ý với xã hội thì nó là đúng, còn nếu bạn không đồng ý với xã hội mà cho rằng yêu thực sự không phải một thứ bộc phát, mà nằm nhiều hơn ở hành động và trách nhiệm ngay cả khi nó không còn cuồng nhiệt nữa, hoặc là sự kết hợp của tất cả những thứ đó thì bất kể xã hội nói gì, trong lòng bạn vẫn có cái đúng của riêng mình.

        Thử bàn về sự chung thủy. Về mặt gia đình nó là tốt, đảm bảo chế độ 1 vợ 1 chồng, đỡ cãi nhau về một vấn đề và ảnh hưởng tích cực vào vấn đề kế hoạch hóa gia đình của toàn xã hội. Nhưng ở một mặt nào đó nó hạn chế con người đi tìm cái hạnh phúc đích thực của mình, không tạo cho họ một cơ hội để sửa chữa một cái gì đó không hợp lý, vứt đi một vài thứ gì đó mà họ tưởng họ cần mà thực ra họ không cần. Thế nó là tốt hay là xấu? Tùy ở bạn thôi.
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9