Hôm nay mới đi dạo một vòng quanh các hộp thư, mấy hôm rồi mình làm việc không nghỉ.
"Có cần phải nghĩ nhiều đến thế không?"
Không cần.
Nghĩ nhiều hay ko nghĩ nhiều là tùy ở sự lựa chọn của bạn. Cũng có thể, ta nên ra ngoài hàng bia, nốc vài vại, hay làm nửa chai rượu, tự làm mình béo lên, thời gian tiêu khiển nói chuyện tầm phào về phụ nữ, hay về những chuyện chính trị, xã hội mà thực chất nó chẳng liên quan gì đến ta.
Cũng có thể em thích ta về điểm đó, bạn tri kỷ chẳng bao giờ có nhiều.
Ngẫm nghĩ cho cùng, phấn đấu hay ko phấn đấu là sự lựa chọn của bạn, hạnh phúc là cái ở trong tâm, hài lòng với những gì mình có. Có những người chẳng có gì, nhưng họ vẫn hạnh phúc, về phương diện nào đó họ là những người rất may mắn. Còn tôi, đôi khi cũng tự dừng lại, tự bắt chước sống như mọi người, để rồi lại vật vã và thoát ra với mong muốn vượt lên trên tất cả, cũng có thể gọi tắt là "chiếm đọat".
Bây giờ nghĩ đến lúc mình còn bé thấy mình sung sướng nhất, chẳng phải nghĩ gì cả. Hồi ấy lại cứ mong mình làm người lớn, để được làm chủ chính mình.
Cũng đôi khi con người tự để mình cuốn đi với những việc mình đang làm, không có thời gian dừng lại để nghĩ xem mình làm gì. Còn theo tôi, cuộc sống cũng cần phải kế hoạch ở một mức độ nào đó. Bạn có chắc chắn về điều gì bạn thực sự muốn trong cuộc đời? Bạn có thể nói rằng có, và điều đó sẽ tồn tại trong suốt phần đời còn lại của bạn hay không? Hay ngày mai bạn cũng thay đổi?
Tôi nhìn những người già, và cảm thấy họ luôn nuối tiếc một điều gì đó. Trong số họ tôi nghĩ ko ít người nuối tiếc vì mình đã ko làm được gì đặc biệt, cái gì đó có thể kể lại cho người khác nghe, cũng có thể là một ước mơ không thành hiện thực, mà cũng có thể họ đã quên hết ước mơ của mình. Một số người tìm cách chứng tỏ mình có một số giá trị nào đó ảnh hưởng đến xã hội, mặc dù ko phải như vậy. Một số người tìm cách chứng tỏ khả năng về mặt thể thao, một khả năng mà họ chưa từng chứng tỏ được khi còn trẻ... nói chung một điều gì đó vô nghĩa. Nếu về già tôi sẽ chọn cho mình thú vui câu cá và nghe người khác nói, hy vọng là làm được như vậy.
Yêu thực sự?
Có một quyển sách khá nổi tiếng nói rằng holywood gây cho ta những ảo tưởng về tình yêu. Theo tôi không phải là như vậy. Chỉ có điều đúng là tình yêu làm ta mù lòa, quên đi thế giới thực tiễn ở thời điểm đó. Nhưng theo tôi nó không có tính vĩnh cửu, bạn sẽ quay lại cái khắc nghiệt của cuộc sống một thời gian ngắn sau đó, nói chung càng gần nhau... càng lắm va chạm. Cái khó trong tình yêu có thể không phải là yêu những cái tốt của nhau, cái đó dễ quá, mà chấp nhận được những cái xấu của nhau.
Theo tôi, yêu đơn phương chính là cái khái niệm gần nhất với "yêu thực sự" mà bạn nói. Trong... trí tưởng tượng bạn có thể hy sinh tất cả, bạn đau đớn dằn vặt, bạn đưa nó lên cao vút... bởi vì bạn chưa nắm được nó.
Mà cũng có thể phụ nữ khác nhiều với đàn ông. Dường như phụ nữ dễ hài lòng với cuộc sống hơn, ít nhất là ở phụ nữ châu Á. Từ khi sinh ra họ đã được giáo dục về bổn phận làm vợ, làm mẹ, chăm sóc gia đình. Văn hóa châu Á mang cho đàn ông nhiều tự do và thời gian hơn, làm cho họ suy nghĩ luẩn quẩn. Một số họ dành thời gian rảnh rỗi ấy cho rượu bia chơi bời và tán phét. Số khác theo đuổi những tham vọng. Hình như mình có mặt trong cả 2 nhóm đó hehe
Tôi đã yêu thực sự bao giờ chưa? Phải mà cũng không phải. Nếu bạn nghĩ là đúng thì tôi nghĩ là bạn đúng, còn nếu bạn nghĩ là không đúng thì tôi cho rằng bạn cũng không sai :) Cái đúng với một người là khi người ta cho điều đó là đúng, chứ không phải xã hội bảo nó là đúng thì nói là đúng. Chính xác tiến trình này xảy ra như thế này, xã hội bảo bạn yêu thực sự là tình cảm cuồng nhiệt và nó vĩnh cửu, bạn đồng ý với xã hội thì nó là đúng, còn nếu bạn không đồng ý với xã hội mà cho rằng yêu thực sự không phải một thứ bộc phát, mà nằm nhiều hơn ở hành động và trách nhiệm ngay cả khi nó không còn cuồng nhiệt nữa, hoặc là sự kết hợp của tất cả những thứ đó thì bất kể xã hội nói gì, trong lòng bạn vẫn có cái đúng của riêng mình.
Thử bàn về sự chung thủy. Về mặt gia đình nó là tốt, đảm bảo chế độ 1 vợ 1 chồng, đỡ cãi nhau về một vấn đề và ảnh hưởng tích cực vào vấn đề kế hoạch hóa gia đình của toàn xã hội. Nhưng ở một mặt nào đó nó hạn chế con người đi tìm cái hạnh phúc đích thực của mình, không tạo cho họ một cơ hội để sửa chữa một cái gì đó không hợp lý, vứt đi một vài thứ gì đó mà họ tưởng họ cần mà thực ra họ không cần. Thế nó là tốt hay là xấu? Tùy ở bạn thôi.