Chương 4:
Lần đầu PK (1) mẹ chồng Rất nhiều biệt thự sang trọng của giới thượng lưu nằm lưng
chừng núi. Trên đường đi chỉ lác đác vài chiếc xe. Khi xe rẽ trái
vào một con đường dài, tim Tống Tử Dương bắt đầu thắt lại.
Thẩm Khả Tân bình tĩnh nói: “Anh không phải căng thẳng.
Nước đến thì đắp đập, giặc đến thì có tướng ra chặn, không có
gì đáng sợ.” Thật ra cô cũng rất căng thẳng. Sau trận chiến với
mẹ chồng ngày hôm qua, cô cũng bắt đầu run.
Nhưng trong từ điển của Thẩm Khả Tân không có hai chữ “sợ
hãi”.
Khi xe đến trước một tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu,
Thẩm Khả Tân căng thẳng cầm tay Tống Tử Dương, lòng bàn
tay toát mồ hôi, Tống Tử Dương nhìn cô, cười thầm trong bụng.
Thẩm Khả Tân quay sang nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng: “Anh
cười gì?” Anh chau mày lắc đầu: “Anh không cười.” Cô lườm
anh: “Không được cười trộm.”
Anh gật đầu mím miệng, cố gắng kiềm chế nụ cười càng lúc
càng hiện rõ trên nét mặt.
Hai người xuống xe, người giúp việc đưa họ vào phòng khách.
Trong phòng khách, có một người đàn ông trung tuổi đang
ngồi. Dáng người đậm nhưng rất có uy, để một ít râu ở dưới
môi. Thẩm Khả Tân cảm thấy buồn cười, bước đến trước mặt
ông, lạnh lùng nói: “Phiền bác lát nữa đi cạo râu, cháu rất không
vừa ý.”
Tống Gia Thành đặt tờ báo xuống, nghĩ rằng mình nghe nhầm,
1. PK có nghĩa là trong cuộc đối đáp hay đấu tài, hai bên bằng
nhau, không phân thắng bại (Cách dùng từ của Đài Loan)
mở to mắt nhìn cô rồi chau mày.
Tống Tử Dương vội vàng bước lại, cung kính gọi: “Bố.”
Tống Gia Thành vui vẻ: “Tử Dương, nghe nói con kết hôn rồi.”
Ông nhìn con dâu đánh giá, ngoại hình không tồi nhưng thái độ
quá ngạo mạn. Ông đang định nói gì đó thì Tống Tử Dương đã
nhanh nhẹn gọi cô: “Khả Tân, mau đến ngồi cùng bố.”
Thẩm Khả Tân yên lặng.
Tống Gia Thành cười: “Không sao.” Ông nhấp một ngụm trà,
thân thiện gọi cô: “Khả Tâm đúng không, con ngồi xuống đi.”
Thẩm Khả Tân luôn thích đứng nói chuyện: “Con không thích
ngồi với bố.”
Tống Gia Thành hơi hé miệng bối rối, cuối cùng ông cứng rắn
hỏi: “Vì sao?” Thái độ của ông rất hòa nhã, nụ cười không tắt
trên môi nhưng cô con dâu có vẻ không hài lòng!
“Con rất không thích râu của bố. Bố không cảm thấy giống trò
hề sao?” Thẩm Khả Tân nói khẽ như gió thoảng. Sau khi nghe
xong Tống Gia Thành cười rất thoải mái: “Được, đợi một lát nữa
bố sẽ đi cạo.” Ông thích vẻ kiêu ngạo của cô! Làm con dâu của
Tống Gia Thành cần phải như vậy!
Tống Tử Dương lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn quanh
quẩn: “Mẹ đâu ạ?”
Tống Gia Thành cười: “Đang ngủ trưa trên tầng.” Ông nói với
con dâu mới: “Hay là con đi gọi mẹ con xuống đây!” Thẩm Khả
Tân gật đầu, đút tay vào túi áo, bây giờ đã là tháng mười một,
bắt đầu vào mùa đông, thời tiết không ấm không lạnh, đây là
một ưu điểm của miền Nam.
Cô đi theo người giúp việc, bước đến trước cửa phòng ngủ ở
tầng hai. Người giúp việc đang định gõ cửa, cô đã đưa tay ngăn
lại. Cô bước vào phòng không buồn gõ cửa. Vừa đẩy cửa ra, cô
đã nhìn thấy sàn nhà được lát màu vàng, mọi đồ dùng trong
phòng đều có màu vàng. Dương Nhã Bội đang nằm trên một
chiếc chõng mềm mại, nhắm mắt ngủ.
Cô bước lại gần, gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Dương Nhã Bội không động đậy.
Cô tiếp tục gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Dương Nhã Bội vẫn ngủ rất ngon lành.
Cô tiếp tục gọi càng khẽ hơn, dường như không thể nghe thấy
gì: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Người nằm trên chõng vẫn không có động tĩnh gì.
Cô mỉm cười nghĩ trong lòng: Con đã gọi mẹ rồi, là do mẹ không
nghe thấy. Cô quay người bỏ đi. Lúc bước ra đến cửa, cô đột
ngột quay lại bước đến cạnh chõng, hét to: “Mẹ, chúng con về
nhà rồi.” Tiếng gọi khiến cho Dương Nhã Bội giật mình ngã lăn
từ trên chõng xuống đất!
Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn thủ phạm, tức giận như muốn
thiêu cháy cô.
Trên mặt thủ phạm nở một nụ cười ác độc rồi lạnh lùng giải
thích: “Là do mẹ không nghe thấy, không nên trách con.” Cô
lạnh lùng liếc nhìn Dương Nhã Bội, nói không nhanh không
chậm: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.” Không đợi mẹ chồng nổi cơn
thịnh nộ, cô quay người bỏ đi.
Sự trả thù nho nhỏ như thế khiến cô vô cùng vui vẻ!
Dương Nhã Bội tức giận đến mức hét lên: “Cô đứng lại cho tôi.”
Thẩm Khả Tân đắc ý quay đầu lại: “Mẹ, bố bảo con lên gọi mẹ,
mẹ không nên trách con làm kinh động giấc mơ đẹp của mẹ.”
Dương Nhã Bội ngạc nhiên, con nha đầu thối này, rõ ràng tối
qua còn có bộ dạng bị hắt hủi, vậy mà hôm nay dám gây sự đến
nước này. Nhưng cô ta có lý do chính đáng, bà chỉ biết kìm nén
cơn giận trong bụng, bước đến trước mặt cô cười nói: “Đương
nhiên không, chúng ta cùng xuống nhà thôi.”
Trong lòng cả hai người đều đang có âm mưu riêng.
Trong phòng khách chỉ có Tống Tử Dương đang ngồi dựa vào
ghế sô pha, không biết Tống Gia Thành đi đâu. Thấy hai người
đi xuống, Tống Tử Dương vội vàng nở một nụ cười: “Mẹ, bố đến
công ty rồi.”
Dương Nhã Bội “ừ” một tiếng, ngồi lên ghế sô pha, ôm chiếc gối
màu bạc vào lòng rồi dặn dò Tống Tử Dương: “Đi lấy gia quy lại
đây.”
Tống Tử Dương đang chần chừ do dự, Dương Nhã Bội đã nhìn
anh bằng ánh mắt sắc như dao. Anh dùng mắt ra hiệu cho
Thẩm Khả Tân, vội vàng đi lên tầng. Thẩm Khả Tân đang định
ngồi xuống ghế sô pha, Dương Nhã Bội đã chậm rãi lên tiếng:
“Quỳ xuống.”
“Hai chân con chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ.” Thẩm Khả Tân
lạnh lùng từ chối, không quên nói thêm một câu: “Chú ý, là
thân sinh.”
Cô ngồi lên ghế sô pha, không thèm để ý đến vẻ tức giận của
mẹ chồng.
Cô đã nói như vậy có nghĩa là cô sẽ không quỳ.
Dương Nhã Bội chau mày, cố gắng nhẫn nhịn! Đợi lát nữa xem
cô ta thế nào.
Gia quy được mang đến như dâng lên hoàng đế thời cổ đại. Một
quyển dày cộp đặt trên bàn uống nước trước mặt Thẩm Khả
Tân. Dương Nhã Bội chỉ vào nếp gấp: “Mở ra xem, tổng cộng có
một trăm điều, con phải học thuộc từ hôm nay đến sáng mai.”
Học thuộc gia quy? Có gia quy đã biến thái rồi, tự nhiên còn bắt
cô học thuộc?!
“Con không thuộc được.” Cô lười biếng lên tiếng.
“Sao?!” Dương Nhã Bội cười lạnh lùng, “Nhà cô dạy cô làm con
dâu như thế à?”
“Người ta kính trọng con một tấc, con sẽ kính trọng người ta
một trượng.” Mối thù ngày hôm qua cô sẽ khắc cốt ghi tâm!
Dương Nhã Bội cười, “hừ” một tiếng: “Cô đang ám chỉ việc xảy
ra tối qua?”
Thẩm Khả Tân không nói gì, trong lòng nghĩ, trừ khi bà ta xin lỗi
trước, nếu không miễn bàn.
“Không phải cô thì là ai?” Dương Nhã Bội nhìn thấy suy nghĩ
của cô, xin lỗi? Khó đấy! Khó hơn lên trời! Thẩm Khả Tân tức
giận đến mức cảm thấy ngứa răng, cuối cùng chỉ còn cách áp
dụng biện pháp im lặng.
Dương Nhã Bội nói: “Không muốn đúng không, vậy cô chép cho
tôi. Chép vài lần tự nhiên sẽ thuộc.”
“Mẹ, nhất định phải chép gia quy sao?” Thẩm Khả Tân không
muốn.
“Anh.” Thẩm Khả Tân gọi Tống Tử Dương đang ngồi bên cạnh,
chỉ vào tập giấy cười lạnh lùng: “Mau chép cho thái hậu. Nhớ
là bảo anh chép bao nhiêu lần thì anh chép bấy nhiêu lần.” Cô
đứng dậy, cười ngạo mạn “Em đi ngủ một lát, lúc nào ăn cơm
gọi em.” Tống Tử Dương trợn mắt, vẻ khó xử.
“Đứng lại.” Dương Nhã Bội tức giận hét lên, nhảy ra khỏi ghế,
“Tôi bảo cô chép.” Thẩm Khả Tân cười, “Mẹ, con đã hỏi mẹ có
nhất định phải chép gia quy không, mẹ nói chép ba lần cho mẹ,
không sai chứ?!”
“Đúng.”
“Vậy mẹ chỉ định ai chép?” Thẩm Khả Tân cười tươi như hoa.
“Tôi…” Dương Nhã Bội không biết nói gì. Thẩm Khả Tân ngáp
một cái: “Không có việc gì, con đi ngủ một lát.” Cô vẫn không
quen nói với Tống Tử Dương: “Anh, anh không dẫn em về phòng
ngủ sao?”
Tống Tử Dương mừng như bắt được vàng, cười rất tươi: “Mẹ,
Con đưa Khả Tân về phòng ngủ.” Dương Nhã Bội tức giận đến
mức nắm chặt tay lại vung lên trong không khí! Lần đầu tiên
bà bối rối đến mức không biết phải nói gì! Cô con dâu thứ này
đúng là rất đáng sợ, bỗng nhiên bà nhớ đến con dâu cả của
mình!
Bà bực bội ấn số, hét lên trong điện thoại: “Tú Trinh, cô chết ở
đâu rồi, mau về nhà ngay cho tôi.” Trong điện thoại vang lên
tiếng hét: “Mẹ, con sẽ về ngay, ngay lập tức.”
Bà gác điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội! Rõ ràng có thể
trị được con dâu cả, bà không tin là không trị được con nha đầu
nhanh mồm nhanh miệng đang ở trên gác!
Gừng càng già càng cay, bà luôn tin như thế!
Rất nhiều biệt thự sang trọng của giới thượng lưu nằm lưng
chừng núi. Trên đường đi chỉ lác đác vài chiếc xe. Khi xe rẽ trái
vào một con đường dài, tim Tống Tử Dương bắt đầu thắt lại.
Thẩm Khả Tân bình tĩnh nói: “Anh không phải căng thẳng.
Nước đến thì đắp đập, giặc đến thì có tướng ra chặn, không có
gì đáng sợ.” Thật ra cô cũng rất căng thẳng. Sau trận chiến với
mẹ chồng ngày hôm qua, cô cũng bắt đầu run.
Nhưng trong từ điển của Thẩm Khả Tân không có hai chữ “sợ
hãi”.
Khi xe đến trước một tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu,
Thẩm Khả Tân căng thẳng cầm tay Tống Tử Dương, lòng bàn
tay toát mồ hôi, Tống Tử Dương nhìn cô, cười thầm trong bụng.
Thẩm Khả Tân quay sang nhìn anh, giọng điệu lạnh lùng: “Anh
cười gì?” Anh chau mày lắc đầu: “Anh không cười.” Cô lườm
anh: “Không được cười trộm.”
Anh gật đầu mím miệng, cố gắng kiềm chế nụ cười càng lúc
càng hiện rõ trên nét mặt.
Hai người xuống xe, người giúp việc đưa họ vào phòng khách.
Trong phòng khách, có một người đàn ông trung tuổi đang
ngồi. Dáng người đậm nhưng rất có uy, để một ít râu ở dưới
môi. Thẩm Khả Tân cảm thấy buồn cười, bước đến trước mặt
ông, lạnh lùng nói: “Phiền bác lát nữa đi cạo râu, cháu rất không
vừa ý.”
Tống Gia Thành đặt tờ báo xuống, nghĩ rằng mình nghe nhầm,
1. PK có nghĩa là trong cuộc đối đáp hay đấu tài, hai bên bằng
nhau, không phân thắng bại (Cách dùng từ của Đài Loan)
mở to mắt nhìn cô rồi chau mày.
Tống Tử Dương vội vàng bước lại, cung kính gọi: “Bố.”
Tống Gia Thành vui vẻ: “Tử Dương, nghe nói con kết hôn rồi.”
Ông nhìn con dâu đánh giá, ngoại hình không tồi nhưng thái độ
quá ngạo mạn. Ông đang định nói gì đó thì Tống Tử Dương đã
nhanh nhẹn gọi cô: “Khả Tân, mau đến ngồi cùng bố.”
Thẩm Khả Tân yên lặng.
Tống Gia Thành cười: “Không sao.” Ông nhấp một ngụm trà,
thân thiện gọi cô: “Khả Tâm đúng không, con ngồi xuống đi.”
Thẩm Khả Tân luôn thích đứng nói chuyện: “Con không thích
ngồi với bố.”
Tống Gia Thành hơi hé miệng bối rối, cuối cùng ông cứng rắn
hỏi: “Vì sao?” Thái độ của ông rất hòa nhã, nụ cười không tắt
trên môi nhưng cô con dâu có vẻ không hài lòng!
“Con rất không thích râu của bố. Bố không cảm thấy giống trò
hề sao?” Thẩm Khả Tân nói khẽ như gió thoảng. Sau khi nghe
xong Tống Gia Thành cười rất thoải mái: “Được, đợi một lát nữa
bố sẽ đi cạo.” Ông thích vẻ kiêu ngạo của cô! Làm con dâu của
Tống Gia Thành cần phải như vậy!
Tống Tử Dương lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nhìn quanh
quẩn: “Mẹ đâu ạ?”
Tống Gia Thành cười: “Đang ngủ trưa trên tầng.” Ông nói với
con dâu mới: “Hay là con đi gọi mẹ con xuống đây!” Thẩm Khả
Tân gật đầu, đút tay vào túi áo, bây giờ đã là tháng mười một,
bắt đầu vào mùa đông, thời tiết không ấm không lạnh, đây là
một ưu điểm của miền Nam.
Cô đi theo người giúp việc, bước đến trước cửa phòng ngủ ở
tầng hai. Người giúp việc đang định gõ cửa, cô đã đưa tay ngăn
lại. Cô bước vào phòng không buồn gõ cửa. Vừa đẩy cửa ra, cô
đã nhìn thấy sàn nhà được lát màu vàng, mọi đồ dùng trong
phòng đều có màu vàng. Dương Nhã Bội đang nằm trên một
chiếc chõng mềm mại, nhắm mắt ngủ.
Cô bước lại gần, gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Dương Nhã Bội không động đậy.
Cô tiếp tục gọi khẽ: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Dương Nhã Bội vẫn ngủ rất ngon lành.
Cô tiếp tục gọi càng khẽ hơn, dường như không thể nghe thấy
gì: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.”
Người nằm trên chõng vẫn không có động tĩnh gì.
Cô mỉm cười nghĩ trong lòng: Con đã gọi mẹ rồi, là do mẹ không
nghe thấy. Cô quay người bỏ đi. Lúc bước ra đến cửa, cô đột
ngột quay lại bước đến cạnh chõng, hét to: “Mẹ, chúng con về
nhà rồi.” Tiếng gọi khiến cho Dương Nhã Bội giật mình ngã lăn
từ trên chõng xuống đất!
Dương Nhã Bội trợn mắt nhìn thủ phạm, tức giận như muốn
thiêu cháy cô.
Trên mặt thủ phạm nở một nụ cười ác độc rồi lạnh lùng giải
thích: “Là do mẹ không nghe thấy, không nên trách con.” Cô
lạnh lùng liếc nhìn Dương Nhã Bội, nói không nhanh không
chậm: “Mẹ, chúng con về nhà rồi.” Không đợi mẹ chồng nổi cơn
thịnh nộ, cô quay người bỏ đi.
Sự trả thù nho nhỏ như thế khiến cô vô cùng vui vẻ!
Dương Nhã Bội tức giận đến mức hét lên: “Cô đứng lại cho tôi.”
Thẩm Khả Tân đắc ý quay đầu lại: “Mẹ, bố bảo con lên gọi mẹ,
mẹ không nên trách con làm kinh động giấc mơ đẹp của mẹ.”
Dương Nhã Bội ngạc nhiên, con nha đầu thối này, rõ ràng tối
qua còn có bộ dạng bị hắt hủi, vậy mà hôm nay dám gây sự đến
nước này. Nhưng cô ta có lý do chính đáng, bà chỉ biết kìm nén
cơn giận trong bụng, bước đến trước mặt cô cười nói: “Đương
nhiên không, chúng ta cùng xuống nhà thôi.”
Trong lòng cả hai người đều đang có âm mưu riêng.
Trong phòng khách chỉ có Tống Tử Dương đang ngồi dựa vào
ghế sô pha, không biết Tống Gia Thành đi đâu. Thấy hai người
đi xuống, Tống Tử Dương vội vàng nở một nụ cười: “Mẹ, bố đến
công ty rồi.”
Dương Nhã Bội “ừ” một tiếng, ngồi lên ghế sô pha, ôm chiếc gối
màu bạc vào lòng rồi dặn dò Tống Tử Dương: “Đi lấy gia quy lại
đây.”
Tống Tử Dương đang chần chừ do dự, Dương Nhã Bội đã nhìn
anh bằng ánh mắt sắc như dao. Anh dùng mắt ra hiệu cho
Thẩm Khả Tân, vội vàng đi lên tầng. Thẩm Khả Tân đang định
ngồi xuống ghế sô pha, Dương Nhã Bội đã chậm rãi lên tiếng:
“Quỳ xuống.”
“Hai chân con chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ.” Thẩm Khả Tân
lạnh lùng từ chối, không quên nói thêm một câu: “Chú ý, là
thân sinh.”
Cô ngồi lên ghế sô pha, không thèm để ý đến vẻ tức giận của
mẹ chồng.
Cô đã nói như vậy có nghĩa là cô sẽ không quỳ.
Dương Nhã Bội chau mày, cố gắng nhẫn nhịn! Đợi lát nữa xem
cô ta thế nào.
Gia quy được mang đến như dâng lên hoàng đế thời cổ đại. Một
quyển dày cộp đặt trên bàn uống nước trước mặt Thẩm Khả
Tân. Dương Nhã Bội chỉ vào nếp gấp: “Mở ra xem, tổng cộng có
một trăm điều, con phải học thuộc từ hôm nay đến sáng mai.”
Học thuộc gia quy? Có gia quy đã biến thái rồi, tự nhiên còn bắt
cô học thuộc?!
“Con không thuộc được.” Cô lười biếng lên tiếng.
“Sao?!” Dương Nhã Bội cười lạnh lùng, “Nhà cô dạy cô làm con
dâu như thế à?”
“Người ta kính trọng con một tấc, con sẽ kính trọng người ta
một trượng.” Mối thù ngày hôm qua cô sẽ khắc cốt ghi tâm!
Dương Nhã Bội cười, “hừ” một tiếng: “Cô đang ám chỉ việc xảy
ra tối qua?”
Thẩm Khả Tân không nói gì, trong lòng nghĩ, trừ khi bà ta xin lỗi
trước, nếu không miễn bàn.
“Không phải cô thì là ai?” Dương Nhã Bội nhìn thấy suy nghĩ
của cô, xin lỗi? Khó đấy! Khó hơn lên trời! Thẩm Khả Tân tức
giận đến mức cảm thấy ngứa răng, cuối cùng chỉ còn cách áp
dụng biện pháp im lặng.
Dương Nhã Bội nói: “Không muốn đúng không, vậy cô chép cho
tôi. Chép vài lần tự nhiên sẽ thuộc.”
“Mẹ, nhất định phải chép gia quy sao?” Thẩm Khả Tân không
muốn.
“Anh.” Thẩm Khả Tân gọi Tống Tử Dương đang ngồi bên cạnh,
chỉ vào tập giấy cười lạnh lùng: “Mau chép cho thái hậu. Nhớ
là bảo anh chép bao nhiêu lần thì anh chép bấy nhiêu lần.” Cô
đứng dậy, cười ngạo mạn “Em đi ngủ một lát, lúc nào ăn cơm
gọi em.” Tống Tử Dương trợn mắt, vẻ khó xử.
“Đứng lại.” Dương Nhã Bội tức giận hét lên, nhảy ra khỏi ghế,
“Tôi bảo cô chép.” Thẩm Khả Tân cười, “Mẹ, con đã hỏi mẹ có
nhất định phải chép gia quy không, mẹ nói chép ba lần cho mẹ,
không sai chứ?!”
“Đúng.”
“Vậy mẹ chỉ định ai chép?” Thẩm Khả Tân cười tươi như hoa.
“Tôi…” Dương Nhã Bội không biết nói gì. Thẩm Khả Tân ngáp
một cái: “Không có việc gì, con đi ngủ một lát.” Cô vẫn không
quen nói với Tống Tử Dương: “Anh, anh không dẫn em về phòng
ngủ sao?”
Tống Tử Dương mừng như bắt được vàng, cười rất tươi: “Mẹ,
Con đưa Khả Tân về phòng ngủ.” Dương Nhã Bội tức giận đến
mức nắm chặt tay lại vung lên trong không khí! Lần đầu tiên
bà bối rối đến mức không biết phải nói gì! Cô con dâu thứ này
đúng là rất đáng sợ, bỗng nhiên bà nhớ đến con dâu cả của
mình!
Bà bực bội ấn số, hét lên trong điện thoại: “Tú Trinh, cô chết ở
đâu rồi, mau về nhà ngay cho tôi.” Trong điện thoại vang lên
tiếng hét: “Mẹ, con sẽ về ngay, ngay lập tức.”
Bà gác điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội! Rõ ràng có thể
trị được con dâu cả, bà không tin là không trị được con nha đầu
nhanh mồm nhanh miệng đang ở trên gác!
Gừng càng già càng cay, bà luôn tin như thế!
----- Mời các bạn đóc đọc chương 5 vào đầu tuần tới và sách cũng phát hành trong tuần tới -----