RE: Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi
-
22.02.2012 15:59:35
Chương 386 Báo Thù
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn gã Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong của Âu Dương gia tộc, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Tới lượt ngươi rồi!
Giờ phút này, gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia mong ước Lăng Tiêu như một người bị bệnh tâm thần, xông lên một kiếm giết chết mình ngay.
- Lăng Tiêu
Gã Kiếm Tôn bậc sáu của Âu Dương gia, Âu Dương Trường Hải, khuôn mặt biến dị hoàn toàn, thanh âm khàn khàn cố gắng nói:
- Là nam nhân, hãy cho ta một cái chết thống khoái đi. Âu Dương Trường Hải ta tự làm tự chịu, tiểu cô nương kia chính do bản tôn cố ý giết chết! Trong mắt bản tôn, nó giống như một con kiến, giết chết vài con kiến, trong lòng bản tôn không có nửa phần áy náy! Làm như vậy mục đích là muốn chọc giận ngươi! Không chỉ như thế, toàn bộ Thục Sơn kiếm phái của ngươi, chỉ cần bản tôn còn sống, đi ra một người là giết một người, trong đất trời này, sẽ giết sạch sẽ! Hiện tại rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết, đều do ngươi! Tuy nhiên, xin giữ lại cho ta một chút tôn nghiêm! Bởi vì... Ngươi cũng là một cường giả!
Âu Dương Trường Hải không chút che dấu vẻ oán độc trong mắt hắn, nói ra lời nói cũng hợp lý hợp tình, sau đó lại dùng giọng điệu quái dị nói tiếp:
- Ngươi giết ta, thù hận giữa Âu Dương gia và ngươi như vậy sẽ chấm dứt! Nếu ngươi dám gây bất lợi với Âu Dương gia tộc, dù ngươi có thực lực không tồi, lại có được các loại bản lĩnh thần kỳ, nhưng bản tôn không sợ nói thật cho ngươi biết, cảnh giới của người luyện võ giống như ngươi, ở trong Thánh Vực có quá nhiều!
- Nói đủ chưa?
Lăng Tiêu sắc mặt bình tĩnh, trong mắt không có buồn vui thiện ác, lạnh lùng nói:
- Giết ngươi? Trên đời này còn có tiện nghi như vậy sao? Hôm nay nếu là ta cứ như vậy giết chết ngươi, chỉ sợ thế nhân sẽ giống như trước đây, sẽ cho là Lăng Tiêu ta yếu đuối tò mò, tâm địa quá thiện lương.
- Như thế nào? Ngươi muốn tra tấn ta sao?
Âu Dương Trường Hải ngửa đầu cười vài tiếng, tuy rằng kinh mạch toàn thân bị phong bế, nhưng vẫn toát ra khí thế cường giả, nhìn người bằng nửa con mắt, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, lớn tiếng nói:
- Lăng Tiêu, có cái khổ hình gì thì làm ngay đi! Lão tử nếu rên rỉ một tiếng, sẽ là con của ngươi!
- Chắc kiên cường lắm hả?
Lăng Tiêu mặt lạnh như băng, rồi xoảng một tiếng, tinh cương bảo kiếm mười vạn luyện được xuất ra chỉ vào Âu Dương Trường Hải.
Âu Dương Trường Hải tuy mặt mũi sưng lên như đầu heo nhưng vẫn kiên cường nói:
- Tùy ngươi thôi!
Tinh cương bảo kiếm trong tay Lăng Tiêu ngưng kết thành một đạo kiếm khí sắc nhọn ở đầu mũi kiếm. Loại kiếm khí ngoại phóng màu trắng đục này chỉ cần có trình độ Ma Kiếm Sư bậc trung cũng có thể phóng xuất ra.
Âu Dương Trường Hải khinh thường nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười ảm đạm, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lạnh băng.
- Không phục sao? Vậy ngươi nếm thử chút sát ý sung mãn của kiếm khí đi!
Lăng Tiêu thản nhiên nói, đồng thời tinh cương bảo kiếm trong tay phóng mạnh đạo kiếm khí ra ngoài.
- Cười đi!
Âu Dương Trường Hải đang khinh thường nhìn đạo kiếm khí nhập vào thân thể bỗng nhiên tái mặt hoảng sợ.
Tuy kinh mạch của hắn đang bị phong bế, nhưng là một cường giả sắp tiến vào thánh giai, hắn vẫn chỉ huy được thân thể mình.
Khi đạo kiếm khí kia của Lăng Tiêu xuyên vào thân thể hắn, lập tức chạy loạn trong kinh mạch hắn, rồi bằng một cách vô cùng khủng bố bắt đầu phá nát kinh mạch hắn.
Nguyên bản kinh mạch của Âu Dương Trường Hải vô cùng rộng lớn và vững chắc, thế mà đang bị tia kiếm khí vô cùng bình thường này từng tấc, từng tấc một chặt đứt đoạn.
Linh khí trong cơ thể hắn không còn được kinh mạch bảo hộ lập tức điên cuồng tán loạn phóng ra. Cái loại thống khổ này vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Lúc này Âu Dương Trường Hải không còn quan tâm đến lời thề của mình nữa, hắn tru lên đau đớn, làm cho chim cá xung quanh hoảng sợ chạy tán loạn.
Kim Hổ đang nhàn nhã giết người trong tiểu trấn cách đó không xa, nghe tiếng tru thê lương đó, không khỏi run lên, thần sắc vô cùng sợ hãi.
“Một chủ nhân như hắn rõ ràng còn Ma hơn cả chính mình nữa!”
“Thật đáng sợ!”
Kim Hổ lắc lắc đầu, trường thương trong tay không hề lưu tình. Mỗi khi giết chết một người, hắn đều hút lấy tia hắc khí do người chết toát ra, đưa vào trong lòng thương.
Công pháp chân chính tà ác của Ma tộc là sau khi giết người, đồng thời luyện hóa linh hồn của đối phương để tăng thêm thực lực của bản thân.
Những nhân loại mà Kim Hổ giết hoặc là người luyện võ dương cao ngọn cờ hàng yêu trừ ma, hoặc là loại người có tâm tư tà ác như hôm nay. Tuy nhiên những Ma nhân này cũng không tà ác bằng những người Tần gia.
Nghe Âu Dương Trường Hải kêu la thảm thiết không còn giọng người, Lăng Tiêu cau mày, trong lòng cũng xuất hiện một tia mềm yếu. Nhưng nhớ đến hình ảnh tiểu nha đầu cả người run rẩy, đối mặt với tử vong, mà vẻ mặt vẫn cố gắng thản nhiên cười với ca ca, Lăng Tiêu tan nát cả cỏi lòng!
Không cần nghĩ cũng biết là cô bé muốn nói với Lăng Tiêu, “Nha Nha không sợ...”
Lăng Tiêu cắn răng, thiên địa bất nhân, người tu chân vốn là nghịch thiên mà làm, nếu là người tu chân không có cảm xúc, đều vô tình lạnh lùng cùng thiên địa, coi thường vạn vật sinh linh, như thế này còn gọi là nghịch thiên được không? Không phải là thuận lòng trời tu hành sao?
Lăng Tiêu cầu trường sinh, lại không thể đánh mất tình cảm, không làm được chuyện ác nghiệt. Con đường cầu trường sinh như vậy, có lẽ là có chút nhân đạo, cũng là chuyện Lăng Tiêu muốn!
“Các ngươi hôm nay giết chết Nha Nha, vậy nợ máu, sẽ phải trả bằng máu!”
Lăng Tiêu vung tay lên, mười bốn linh hồn bị phong ấn đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn, đó là mười bốn linh hồn vừa mới chết của Âu Dương gia!
Nhìn bộ dáng của Âu Dương Trường Hải, các linh hồn này cảm thấy sợ hãi và run rẩy, ánh mắt Lăng Tiêu lúc này đang cực kỳ phẫn nộ nhìn chúng!
Thấy Âu Dương Trường Hải lăn lộn trên đất, miệng phát ra những tiếng gào thảm thiết không ra tiếng người, bọn chúng nghĩ, “Ma tộc cũng không đáng sợ bằng người trẻ tuổi này!”
Âu Dương Trường Hải thống khổ muốn chết ngay, nhưng không thể nào chết được. Đạo kiếm khí kia đã phá nát hết tất cả kinh mạch của hắn. Lúc này nếu có một con Ma thú cắn hắn một miếng, chỉ sợ ngay lập tức nó được tăng thêm vài thập niên công lực!
Mặc dù thống khổ kinh người nhưng đầu óc hắn vẫn được bảo trì. Thân thể và tinh thần song trùng kích thích, khiến Âu Dương Trường Hải đã cận kề cái chết lại không thể hôn mê được.
Rốt cục sau khi Kim Hổ một thân máu tanh đã trở về, Lăng Tiêu đưa tay lên, đạo kiếm khí đầy sát ý sung mãn từ trong thân thể Âu Dương Trường Hải quay trở lại thân thể. Từ đạo kiếm khí này, Lăng Tiêu đã ngộ thêm được chữ “Nộ”, một thu hoạch ngoài ý muốn.
Đạo sát khí này tồn tại trong thân thể Lăng Tiêu, chỉ có khi hắn vô cùng phẫn nộ, nó mới xuất hiện. Đạo sát khí này có uy lực kinh người, vừa được kiểm chứng trên thân thể Âu Dương Trường Hải.
Đối mặt với Lăng Tiêu, Ma tộc Vương tử Kim Hổ lúc này rốt cục cũng phải cúi cái đầu vốn luôn ngẩng cao của mình, hắn nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, Kim Hổ không nhục sứ mệnh, tất cả người tà ác trong thôn trấn kia đều bị ta giết chết!
Các linh hồn của Âu Dương gia bị Lăng Tiêu cấm chế trên không trung quá sợ hãi, không thể tưởng được thanh niên Ma giới có thực lực hùng mạnh như thế lại kêu Lăng Tiêu bằng chủ nhân!
Đúng là không thể tin nổi!
Lăng Tiêu gật gật đầu, nhìn Âu Dương Trường Hải đang nằm dài trên đất, thản nhiên hỏi:
- Gia tộc Âu Dương các ngươi hiện ở đâu?
- Ta.. không.. nói..
Âu Dương Trương Hải hơi thở mỏng manh, thều thào nói. Hắn nằm bò trên mặt đất, muốn đoạn tuyệt sự sống, nhưng Lăng Tiêu đã quyết: hắn không thể chết ngay được!
- Tốt lắm, ngươi bây giờ vẫn còn chưa rõ tình thế của mình!
Lăng Tiêu nhìn xung quanh một lát rồi quay lại nhìn Âu Dương Trường Hải, hắn bủa ra một đạo kết giới bao trùm lấy Âu Dương Trường Hải và linh hồn của một gã Kiếm Tôn của Âu Dương gia.
Kim Hổ ngẩn ngơ, rõ ràng Lăng Tiêu còn đứng ở trước mắt, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được! Kim Hổ buồn rầu nghĩ, đến bây giờ, nếu hắn vẫn còn nhìn không ra thực lực của người thanh niên nhân loại này thì hắn cũng thực không xứng là con cháu của hoàng thất Ma tộc!
Lăng Tiêu rất nhỏ nhẹ, giọng nói không tình cảm, giống như đang kể chuyện:
- Ngươi nhìn xem hắn là ai?
Âu Dương Trường Hải đang nằm bò trên mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi đến cực điểm. Trong cổ họng phát ra một loạt tiếng "ôi ôi", như muốn nói gì, nhưng không thể mở miệng ra được. Lăng Tiêu bèn đá lên lưng hắn một cước, Âu Dương Trường Hải mới thuận khí lại, run rẩy chỉ vào linh hồn đang ở giữa không trung.
- Trường Hà, là ngươi sao?
Sự tình cũng thật khéo, Lăng Tiêu tùy tiện bắt ra một linh hồn, không ngờ là em ruột của Âu Dương Trường Hải, Âu Dương Trường Hà.
Linh hồn nọ thấy bộ dáng bi thảm của Âu Dương Trường Hải, đau khổ vặn vẹo nhưng không thể phát ra được tiếng nào.
Lăng Tiêu vung tay lên, một đạo tinh thần lực trùm lên chúng, Âu Dương Trường Hải lập tức “nghe thấy” lời của đệ đệ mình.
- Ca ca, tên này là ma quỷ! Hắn, hắn có thể bắt linh hồn của chúng ta, thật đáng sợ a...
Lăng Tiêu cắt đứt cầu nối bằng tinh thần lực giữa bọn chúng, rồi nhìn Âu Dương Trường Hải cười lạnh nói:
- Hiện tại biết hối hận rồi sao? Tuy nhiên đã quá chậm rồi! Âu Dương Trường Hải, ta muốn ngươi sống, ngươi phải sống! Để cho ngươi trơ mắt nhìn, thân nhân của ngươi chết trước mặt ngươi như thế nào! Thế nhân đối với ngươi, chỉ là con kiến. Trước mắt ta, thân nhân của ngươi cũng chỉ là những con kiến mà thôi!
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn linh hồn của Âu Dương Trường Hà, mỉm miệng cười làm cho Âu Dương Trường Hà sợ tới mức trên không trung quỳ xuống, điên cuồng dập đầu trước Lăng Tiêu!
Trên mặt đất, Âu Dương Trường Hải lộ ra ánh mắt khuất nhục không cam lòng, trong cổ họng phát ra tiếng hí rống, giống như là tiếng thú bị vây!
- Nghe lời ta, ta sẽ giảm tra tấn ngươi vài lần!
Giọng Lăng Tiêu vô cùng mềm nhẹ, giống như đang trấn an. Trong mắt của Âu Dương Trường Hải đang chảy ra huyết lệ, giờ này khắc này, hắn đã thật sự hối hận, thế nhân trong mắt hắn thật sự chính là con kiến sao? Nhưng chính là con kiến đó sắp làm cho cả Âu Dương gia tộc diệt vong!
Linh hồn Âu Dương Trường Hà liên tục dập đầu, nếu không nhìn thấy sự khủng bố của Lăng Tiêu vừa rồi, hắn không thể nào nghĩ đến, Lăng Tiêu thu thập linh hồn còn dễ dàng hơn so với thu thập người sống!
- Gia tộc các ngươi hiện đang ở nơi nào?
Lăng Tiêu lại nhẹ giọng hỏi, dùng Sưu Hồn đại pháp, đương nhiên có thể biết được. Nhưng Lăng Tiêu lại nghĩ, nếu thông qua phương thức này, khiến cho bọn nó nói ra, sẽ làm cho Âu Dương gia cao cao tại thượng không còn mặt mũi! Làm cho bọn họ hiểu được một chút, thế giới này không phải là của Âu Dương gia bọn họ!
Còn có rất nhiều người, bọn họ không thể trêu vào!
Mặc kệ cái giá phải trả khó có thể chịu đựng, mặc kệ chua xót cỡ nào, dù cho không phân rõ phải trái... Bọn họ, chỉ có thể chấp nhận mà thôi!
Không có con đường thứ hai!
- Ở trong đế quốc Tái Nhĩ phía tây công quốc Narnia.
Gần như không do dự gì, Âu Dương Trường Hà liền nói ra ngay, đồng thời tinh thần lập tức sụp đổ, linh hồn phát ra kêu khóc, khiến cho không khí xung quanh phát sinh ra một trận chấn động.
Lăng Tiêu rất vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại vung tay lên, kết giới biến mất.
Lăng Tiêu túm lấy Âu Dương Trường Hải, nhìn sang Kim Hổ, lên tiếng nói:
- Đi thôi.
Nói xong, Lăng Tiêu ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng trên không trung, trời xanh quang đãng, ngàn dặm không mây, rồi lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.
Có đến nửa buổi sau khi Lăng Tiêu rời đi, trên bầu trời mới truyền đến một trận dao động. Trên bầu trời xanh trong chợt xuất hiện một con mắt thật lớn, con mắt màu vàng được nhìn thấy rất rõ ràng.
Con mắt thật lớn này chớp chớp mấy cái, dường như đang suy nghĩ cái gì, rồi trên bầu trời truyền đến một tiếng thở dài, nghe như tiếng gió thổi, trong chớp mắt không thấy con mắt kia đâu nữa. Bầu trời vừa giống như có một gợn sóng trên mặt hồ, dần dần trở nên phẳng lặng.
Lăng Tiêu mang theo thân thể của Âu Dương Trường Hải bay đi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc thuyền lớn. Lăng Tiêu cho thuyền rời bến, dọc theo đường đi, không ngờ rất kỳ quái không gặp bất kỳ người thủ hộ Tây phương nào. Bọn họ đã quá kinh sợ, không dám đến gần người trẻ tuổi này.
Dưới trọng thưởng lớn tất có dũng phu, trong tay Lăng Tiêu có rất nhiều cực phẩm tinh hạch ma thú, muốn hấp dẫn một đám thủy thủ điên cuồng, đúng là không có vấn đề gì.
Toàn bộ đoàn thủy thủ này đều có kinh nghiệm viễn dương phong phú, tuy chưa từng đến đông đại lục, nhưng có Lăng Tiêu dẫn đường, lại có rất nhiều của cải, làm cho bọn họ vui sướng liều mạng. Nếu chuyến đi này thành công, lại vẽ được một bản đồ hàng hải đầy đủ, sau này bọn họ dựa vào bản đồ hàng hải này là có thể phát đại tài rồi!
“Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” (Người chết vì tham tiền, chim chết vì tham ăn)
Những lời này đặt ở đâu cũng đúng!
***
Mùa xuân năm 1461 theo lịch của Đế quốc Lam Nguyệt. Trong một dãy núi sâu thuộc lãnh thổ Đế quốc Tái Nhĩ.
Lăng Tiêu trong bộ quần áo màu xanh nhạt, trong tay là Âu Dương Trường Hải đang nửa chết nửa sống, đi theo bên cạnh là Kim Hổ, một thân hắc y, biểu tình nghiêm túc.
“Rốt cục cũng đã trở lại đông đại lục rồi”
Lăng Tiêu ngắm nhìn núi sông vùng biên giới, trong lòng nỗi lên một cảm giác thân thiết. Tây phương đại lục dù cảnh sắc có đẹp đẽ đến đâu cũng không thân thiết bằng gia hương.
Tuy nhiên tại địa phương này, với Lăng Tiêu, phong cảnh càng đẹp, càng làm cho trong lòng Lăng Tiêu sục sôi lửa giận!
Đã qua hơn nửa năm, nhưng không chút nào giảm bớt hận ý trong lòng Lăng Tiêu.
Nửa năm qua, Lăng Tiêu không bảo Kim Hổ đánh Âu Dương Trường Hải, thậm chí cũng không tự tra tấn hắn lần nào!
Cho nên, Âu Dương Trường Hải mặc dù kinh mạch bị đứt từng khúc, biến thành một phế nhân, nhưng so với trước có phần béo hơn.
Bị người ta mang theo đi đánh gia môn mình, trong lòng Âu Dương Trường Hải rất đau khổ. Nhìn cảnh sắc chạy như bay qua hai bên mình, Âu Dương Trường Hải càng thống khổ hơn. Từng tấc từng tấc đều là những nơi mình từng đặt chân. Lúc mình bước chân ra đi, bản thân cực kỳ mãn nguyện, Lăng Tiêu lúc đó trong thế tục giới còn không tồn tại trong mắt mình. Kể cả Ma tộc, các Kiếm Tôn bậc cao của Âu Dương gia cũng không để vào trong mắt.
Ai dè, rất nhiều rất nhiều cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn của Âu Dương gia lúc này chỉ mình còn sống. Mà phương thức giết người như thế đúng là làm cho người ta khuất nhục.
Sơn trang của Âu Dương gia nếu không biết trước thì thật đúng là rất khó tìm. Hơn một nửa Đế quốc Tái Nhĩ là rừng rậm bao phủ, địa phương này dù không rộng lớn, nhưng để che dấu một thế gia ẩn thế có chừng mười vạn nhân khẩu, quả thực là rất dễ dàng.
Lăng Tiêu tiến sát vào bên ngoài sơn trang của Âu Dương gia tộc rất thuận lợi, không gặp bất cứ người thủ vệ nào.
Hiển nhiên mọi người đều nghĩ, chẳng có ai to gan đến đây gây rối. Cho dù là người thủ hộ của các gia tộc khác, cũng rất ít khi không hề thông báo mà trực tiếp xông vào thung lũng của Âu Dương gia.
Đây chính là dùng thực lực để phân chia địa giới, giống như dã thú dùng nước tiểu của mình để xác định lãnh thổ. Phàm là đồng loại, hễ vi phạm lãnh thổ sẽ được coi là khiêu khích, liền bị công kích ngay.
Dã thú còn như thế, mạnh mẽ như Âu Dương gia tộc càng hơn thế!
Đã mấy vạn năm qua, chưa ai dám xông vào thung lũng Âu Dương khiêu khích.
Lăng Tiêu đứng trên đỉnh núi, bên con đường nhỏ đầy cỏ tranh mọc thành bụi, nhìn xuống sơn trang rộng lớn ở bên dưới.
Kim Hổ cũng nhìn xuống hâm mộ nói:
- Lãnh địa của nhân loại đẹp thật!
- Nơi này rất nhanh sẽ không còn đẹp nữa!
Lăng Tiêu nhớ tới Nha Nha bây giờ không còn nữa, trong lòng đau đớn. Nửa năm qua, mỗi lần nghĩ đến Nha Nha, Lăng Tiêu đều rất thống khổ và luôn tự trách mình.
Thời gian tuy rằng là thuốc chữa thương tốt nhất, nhưng thống khổ này lại như là rượu lâu năm, thời gian càng lâu càng đậm.
Ba loại “nộ”, ‘ưu”, “tăng” trong hữu tình đạo của Lăng Tiêu gồm: hỉ, nộ, ưu, cụ, ái, tăng, dục; đã được tu luyện tới gần cảnh giới viên mãn, khoảng cách tới cảnh giới đại viên mãn cũng chỉ còn một bước.
“Thu được tam đạo kiếm khí!”
“Nộ chi kiếm khí” đã được dùng trên người Âu Dương Trường Hải, vừa đưa vào người, đã chặt đứt tất cả kinh mạch của hắn, cả cuộc đời này hắn không còn hy vọng khôi phục.
Trừ phi dùng đoạn tục đan do Lăng Tiêu luyện chế.
Nhưng vấn đề là, Lăng Tiêu tự tay đả thương, còn có thể tự tay cứu chữa sao?
“Nộ chi kiếm khí” chẳng những có uy lực thật lớn, mà còn làm cho người ta cực kỳ thống khổ, cũng đủ để cho người sợ hãi!
Âu Dương Trường Hải là cường giả đương thế, nhưng nhớ đến lần bị kiếm khí này xâm nhập cốt tủy, xé rách tinh thần, đau đớn khôn cùng mà cả người phát lạnh, hận không thể chết ngay lập tức.
“Ưu chi kiếm khí”, giống như tên, là kiếm khí màu lam, chỉ lớn hơn ngón út một chút, có vẻ sung mãn mị hoặc và u buồn, vừa vào thân thể, có thể nhập ngay máu huyết vào trong!
Nó sẽ hút khô tất cả máu huyết tinh hoa, rồi theo mi tâm xuất ra, làm cho kẻ địch biến thành một cỗ thi thể.
Được may mắn nếm thử “ưu chi kiếm khí” là một hải đảo xui xẻo. Bọn chúng không ngờ nhìn trúng thuyền của Lăng Tiêu. Bây giờ thây khô vẫn chất đầy trên con thuyền lớn, bọn thủy thủ nói: lúc trước ở đây có cường giả thủ hộ, nay có thể lấy thây khô ra hù dọa.
Có thể thấy được, tiểu nhân có tiểu nhân hơn tính kế!
“Tăng chi kiếm khí” tối đen như mực, tia kiếm khí chỉ lớn hơn ngón trỏ, cũng được thực nghiệm trên người đám hải tặc. Kim Hổ cho rằng, loại kiếm khí đáng sợ này còn khủng bố hơn nhiều so với việc hắn thiêu đốt luyện hóa linh hồn địch nhân trong khi công kích giết địch.
Bởi vì “tăng chi kiếm khí” trực tiếp đánh vào linh hồn, sau khi bắn vào mi tâm, liền giết chết ngay linh hồn, thân thể lại có thể vẫn còn sống sót rất lâu, giống như một gốc cây thực vật, nếu chăm sóc tốt, thậm chí có thể sống được rất nhiều năm!
Nhưng không ai biết, kẻ bọn họ hầu hạ chỉ là một khối thân thể không có linh hồn.
Ba loại kiếm khí này, cũng giống như “Tịch Diệt” và “Luân hồi”, đều là chiêu thức mới do Lăng Tiêu lĩnh ngộ ra trong một năm qua. Nếu lĩnh ngộ này xảy ra từ trước, Lăng Tiêu nhất định sẽ phi thường hưng phấn!
Bước theo chân tiền nhân, tuy rằng dễ dàng, nhưng lại thiếu đi rất nhiều lạc thú.
Chỉ có chính mình sáng tạo ra, trước đó không đoán trước được, mới có thể làm cho người ta ngạc nhiên vui mừng.
Nhưng mỗi lần thành công, Lăng Tiêu cũng chỉ cười ảm đạm. Kim Hổ cảm thấy có lẽ mình không hiểu được tình cảm của nhân loại. Rõ ràng chỉ là một cô bé bình thường không thể bình thường hơn, lại còn là câm điếc nữa. Vì sao chủ nhân lại để ý đến như thế?
Lúc còn đi thuyền trên biển, Lăng Tiêu đã kể cho Kim Hổ nghe chuyện của Nha Nha. Nhưng Kim Hổ là Ma tộc xuất thân nên không có được nửa phân cảm động từ trong câu chuyện đó, ngược lại hắn càng không hiểu được cách làm của Lăng Tiêu.
Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không thèm để ý, chỉ nói với Kim Hổ, khi nào hắn bắt đầu có nhân tính, thì tu vi của hắn sẽ được đề cao nhanh hơn!
Tuy vẫn ước gì Lăng Tiêu sớm chết đi, để hắn được tự do. Nhưng từ trong đáy lòng mình, Kim Hổ phi thường bội phục Lăng Tiêu, xem Lăng Tiêu đích thực là chủ nhân, thậm chí... Còn có chút kính sợ nữa.
Lăng Tiêu thấy bên đường có một gốc cây cổ thụ che trời, cao hơn trăm mét, chừng mười mấy người ôm không hết.
Cây cổ thụ này đã sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, thật khó mà thẳng tắp đến thế. Trên thẳng, dưới thẳng, với nhãn lực của Lăng Tiêu cũng không nhìn thấy chỗ nào cong queo!
- Thật là một cái cây tốt!
Lăng Tiêu tán thưởng một tiếng, rồi ném Âu Dương Trường Hải xuống đất, rút cực phẩm tinh cương kiếm ra, không sử dụng kiếm khí mà là dùng đủ loại kiếm kỹ, xoắn ốc vòng quanh cây cổ thụ trăm mét cao từ gốc cho đến ngọn!
Tốc độ Lăng Tiêu cực nhanh, sau khi kiếm của Lăng Tiêu cắt lên đến ngọn cây, nhánh cây đầu tiên bị cắt mới rơi xuống đến đất.
Nhánh thứ hai, nhánh thứ ba...
Sau đó bắt đầu liên tiếp không ngừng là tiếng vang của các nhánh cây rơi xuống.
Rất nhiều chạc cây còn lớn hơn một cây đại thụ bình thường, dài đến mấy mươi thước, đều nhanh chóng bị cắt rơi xuống.
Âu Dương Trường Hải được Kim Hổ mang theo chạy ra xa, khiếp sợ nhìn hành động của Lăng Tiêu. Hắn chết lặng trong lòng, mặt tái mét không còn giọt máu. Cái cây này, tương truyền, được một võ giả thiên tài của Âu Dương gia tự tay trồng, cách đây có đến gần hai ngàn năm.
Võ giả tiền bối này của Âu Dương gia tộc nay đã có cảnh giới Kiếm Thần.
Mặc dù đang ở bên trong Thánh Vực, nhưng ở trong thế tục giới, Kiếm Thần cũng là đạt tới đỉnh cao chân chính!
Gốc cổ thụ thâm hậu đã có ý nghĩa bảo thụ, thậm chí đã trở thành vật tượng trưng cho tinh thần của Âu Dương gia. Nay bị Lăng Tiêu biến thành như vậy, nếu tổ tiên biết được, nhất định là sẽ mắng con cháu vô lực.
Quả nhiên, Lăng Tiêu vừa mới hoàn thành động tác, từ hướng Âu Dương sơn trang bên kia vang đến hai tiếng kinh sợ, rống giận!
- Dừng tay!
- Muốn chết!
Ngàn vạn năm qua chưa có ai dám ở trong địa bàn của Âu Dương gia tộc giương oai. Cho nên, đối mặt với biến cố bất thình lình này, bọn họ chỉ biết phẫn nộ, chứ không biết cần phải làm gì!
Tuy nhiên, nếu giết được tên chết tiệt, dám phá hư cây cổ thụ do lão tổ tông tự tay trồng, là tuyệt đối không có sai!
Đây là tác phong của gia tộc cường thế: Mạo phạm, giết, không tha!
Hai tên vừa đến đều có thực lực Kiếm Tôn bậc bốn, tay cầm bảo kiếm, cuồn cuộn nổi lên kiếm khí đầy trời, không khí dường như đều có chút vặn vẹo. Hai tên cường giả Kiếm Tôn rất phẫn nộ, nhưng ở sâu trong nội tâm, còn mơ hồ có chút hưng phấn.
Bọn họ không thể tự tiện rời khỏi gia tộc, chưa từng bị ai khiêu khích. Mặc dù bọn họ chân chính là cường giả trong thế gian, nhưng chưa từng có cơ hội chứng minh thực lực của chính mình trước mặt người khác!
Cho nên, nếu không thể tận dụng loại cơ hội ngàn năm có một này, lần sau lại không biết năm nào tháng nào mới có thể lại có được cơ hội như vậy!
Hai gã Kiếm Tôn bậc trung bùng phát ra thực lực hùng mạnh vô cùng, nhanh như sao băng đánh về phía Lăng Tiêu.
Kim Hổ cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn đám người ngu xuẩn vô tri. Dám đến đây khiêu khích, loại tiểu nhân vật như các ngươi có thể chống lại sao?
Nằm trên mặt đất, Âu Dương Trường Hải nghe thấy tiếng quát tháo, chợt mở mắt, trong miệng phát ra tiếng run run rống giận:
- Hai tiểu súc sinh, khẩn trương cút về cho ta! Lăn càng xa càng tốt!
Cổ họng Âu Dương Trường Hải đã sớm khôi phục, mặc dù mấy tiếng này không có nội lực bên trong, nhưng do gã dùng hết sức, nên cũng truyền được đến tai hai gã Kiếm Tôn kia.
Một tên nghe thấy, vẻ mặt hồ nghi, thân mình chợt dừng lại ở trên không trung.
- Phụ thân?
Tên kia gật đầu xác nhận:
- Đúng là thanh âm của phụ thân!
Kim Hổ vẻ mặt thông cảm nhìn Âu Dương Trường Hải nói:
- Hai con trai của ngươi thật sự là ngu ngốc nhỉ!
Âu Dương Trường Hải vừa định nói tiếp liền thấy Lăng Tiêu như một làn khói nhẹ biến mất tại chỗ. Không còn chút thực lực nào nên Âu Dương Trường Hải không làm sao thấy rõ Lăng Tiêu đã biến mất như thế nào.
Ngay sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện ngay trước mắt hai gã Kiếm Tôn bậc trung, bắn ra hai đạo “Nộ chi kiếm khí”. Lăng Tiêu nguyên vốn định trực tiếp giết hai tên này, nhưng nghe thấy Âu Dương Trường Hải la lên, hắn liền cải biến chủ ý.
Thực lực của Lăng Tiêu lúc này đã có thể cùng lúc phát ra hai đạo “Nộ chi kiếm khí”. Hai gã Kiếm Tôn bậc trung gần như chưa kịp phản ứng, đã bị “Nộ chi kiếm khí” bắn vào trong cơ thể, lập tức phát ra hai tiếng kêu gào thê lương, từ không trung ngã xuống!
Lăng Tiêu một tay một đứa, bắt lấy bọn họ, ném xuống trước mắt Âu Dương Trường Hải.
Hai mắt Âu Dương Trường Hải đã chết hơn nửa năm, bỗng nhiên bộc phát ra hai tia sáng phẩn nộ:
- Lăng Tiêu, tội của ta không liên quan gì đến chúng!
- Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sanh (Nhổ cỏ không trừ gốc, sang xuân gió thổi lại sinh).
Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, một năm trước chắc hắn sẽ không nói câu này.
- Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!
Âu Dương Trường Hải gào thét thê lương, tư vị kinh mạch đứt đoạn từng khúc lẽ nào hắn lại không biết. Nhìn hai đứa con trai đang vì mình mà chịu tội, hắn chỉ có thể cao giọng mắng Lăng Tiêu, mưu toan dùng thanh âm của mình át đi tiếng kêu thảm thiết của hai đứa con.
Hai Kiếm Tôn bậc trung, thực lực kém hơn hắn nhiều đã có dấu hiệu chịu đựng không nổi.
- Ngươi ngay cả tư cách thành quỷ cũng không có!
Lăng Tiêu mặt lạnh như băng tàn khốc nói.
“Nha Nha, muội thấy không? Hắn đã bị báo ứng rồi đó! Hắn nói, phàm là người huynh để ý, hắn đều giết chết hết. Huynh hiện tại trả lại những lời này cho hắn, phàm là người hắn để ý, huynh đều bắt bọn chúng sống không bằng chết!”
Lăng Tiêu không nhìn tới hai gã Kiếm Tôn bậc trung đang điên cuồng kêu rên và gã Âu Dương Trường Hải đang bị bệnh tâm thần, một đạo kiếm khí từ trong tay bắn ra, chặt đổ cây cổ thụ vô cùng to lớn đã bị chặt hết cành ngọn.
Không đợi cây ngã xuống, Lăng Tiêu liền dùng một tay nâng nó lên.
Nhìn thấy sức lực lớn như thế, Kim Hổ hô hấp ngừng trệ, ngây người ngẩn ngơ. Hắn một lần nữa lại cực kỳ sợ hãi, đây là nhân loại sao? Đây là lực lượng mà hắn không thể so sánh! So sánh một chút, mình còn gần với nhân loại hơn là gã chủ nhân khủng bố này.
- Mang theo ba tên này, chúng ta đi.
Lăng Tiêu phân phó một câu, tay trái nâng cây đại thụ dài trăm mét, hiện tại cũng nên gọi là khối gỗ lớn rồi. Tay phải cầm kiếm, nghênh đón nhóm người chừng hai ba mươi người vừa nghe động tĩnh nên xuất hiện ở đây. Nhóm người này đều có tu vi cảnh giới Kiếm Tôn, tuy đại bộ phận còn ở sơ giai, nhưng Âu Dương gia tộc cường thế đủ để cho bất cứ kẻ nào gặp họ cũng phải kinh hãi.
“Âu Dương gia tộc hùng mạnh như thế, chắc trong thế tục giới phải siêu việt hơn Tư Không gia tộc chứ? Xem ra trận chiến ở Cấm Địa Của Thần khi ấy, các gia tộc ở Đông đại lục còn cất giấu rất nhiều lực lượng!”
Ý nghĩ này của Lăng Tiêu chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, lập tức đã bị trận chiến đấu kế tiếp phá vỡ!
Âu Dương gia tộc dù không cùng cấp cảnh giới Kiếm Tôn, vẫn cùng phong cách chiến đấu, ngay lập tức sử dụng chiêu thức hùng mạnh nhất.
“Nộ hải cuồng...”
Đáng tiếc, cảnh giới của bọn họ kém xa Âu Dương Trường Hải.
Lăng Tiêu một tay nâng khối gỗ lớn. Khối gỗ lớn dài trăm mét cao lớn như một toà núi nhỏ, phía dưới Lăng Tiêu trông thật nhỏ bé! Nhóm cường giả Kiếm Tôn của Âu Dương gia cảm thấy có một cỗ áp lực giống như núi cao đè xuống. Gã nhân loại đang nâng khối gỗ lớn, tay phải cầm kiếm bỗng nhiên hướng về bọn họ quét ngang một nhát.
Sau đó từ trong miệng hắn truyền đến một tiếng lạnh như băng buốt đến tận xương tủy: “Tịch Diệt”
Kim Hổ đang túm trong tay ba người vội vàng lùi lại. Đã kiến thức chiêu kiếm cực kỳ khủng bố này, hắn vẫn còn cảm giác run sợ.
Càng ở gần Lăng Tiêu, liền càng có thể cảm giác được sau khi chiêu kiếm này phát ra, thiên địa chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Dưới “Tịch Diệt” không có sinh linh nào có thể siêu thoát.
Kim Hổ bỗng nghĩ đến phụ thân mình, Ma tộc Vương giả, khi đối mặt với chiêu kiếm này của chủ nhân, liệu có thể bình an vô sự thoát ra không? Đáp án kỳ thật đã có trong lòng, chỉ là hắn không muốn thừa nhận thôi!
Âu Dương Trường Hải bị Kim Hổ nắm trong tay, trơ mắt nhìn mấy mươi đồng tộc đệ tử, thân thể tan nát trong mũi nhọn của ánh sáng màu hồng! Trong lòng hắn không còn sợ hãi, không có thương tâm, thậm chí cả phẫn nộ cũng không có, chỉ còn một loại hâm mộ mà thôi!
“Bọn họ như vậy là được giải thoát rồi...Thật sự là hạnh phúc quá!”
Tuy nhiên ngay lập tức Âu Dương Trường Hải biết là mình đã nhầm rồi, bởi vì hắn thấy giữa bầu trời đầy huyết sắc, tất cả các linh hồn vừa bị chết đều bị Lăng Tiêu bắt lại.
Hắn biết, lần này nhất định là Lăng Tiêu cố ý cho mình thấy, hắn bắt mình phải vĩnh viễn sống trong sợ hãi, phẫn nộ và hối hận!
Lăng Tiêu làm tới rồi!
Hơn nữa rất thành công!
Âu Dương Trường Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu đem linh hồn các đồng tộc đến bên người, rồi nhìn Kim Hổ thản nhiên nói: “Cho ngươi”.
Như thể đưa cho Kim Hổ không phải là mười mấy linh hồn mà chỉ là một khối điểm tâm. Kim Hổ cực kỳ hưng phấn, đây chính là linh hồn của những người luyện võ hùng mạnh, cho dù ở Ma giới, lấy thân phận Vương tử của Ma tộc, hắn cũng không có khả năng có được nhiều linh hồn như vậy để tẩm bổ. Ngay cả phụ thân hắn, Ma tộc Vương giả, cũng không có được.
Kim Hổ không có nửa điểm khách khí, cắn nuốt từng cái linh hồn đó. Âu Dương Trường Hải nhìn các linh hồn của đồng tộc sợ hãi, kêu rên, điên cuồng hướng tới Lăng Tiêu gào thét:
- Ngươi là ác ma! Ngươi không thể được chết tử tế!
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
- Làm người tốt mới không chết tử tế được! Ngươi không phải đã nói, hễ là người mà ta để ý, Âu Dương gia tộc các ngươi lập tức đi diệt sát sao? Ngươi nói, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?
Không đợi Âu Dương Trường Hải trả lời, từ trên không trung, Lăng Tiêu ném mạnh khối gỗ lớn xuống đất, khối gỗ lớn trăm mét cao lập tức đâm sâu xuống đất hơn mười thước.
Lăng Tiêu nhận lấy Âu Dương Trường Hải từ trong tay Kim Hổ treo hắn lên trên cây gỗ lớn.
Khối gỗ lớn được cắm ngay chính trước cửa sơn trang của Âu Dương gia tộc. Trong nháy mắt Lăng Tiêu cảm thấy toàn bộ Âu Dương sơn trang dường như đang sôi trào! Có vô số người thấy hành động này của Lăng Tiêu!
Âu Dương Trường Hải hữu khí vô lực rống giận:
- Lăng Tiêu, ngươi tuyệt đối không chết tử tế được!
Lăng Tiêu căn bản không có nữa điểm bị uy hiếp trước lời của Âu Dương Trường Hải. Hắn đem hai gã Kiếm Tôn bậc trung vừa mới bị bắt tới trước mặt Âu Dương Trường Hải, nhẹ giọng hỏi:
- Bọn chúng là người mà ngươi để ý phải không?
Âu Dương Trường Hải hai mắt nứt ra, điên cuồng dãy dụa trên cột gỗ
Lăng Tiêu cười khẽ, gương mặt anh tuấn giờ phút này trông dữ tợn vô cùng!
- Người ngươi để ý, ta sẽ bóp chết hết bọn họ, tuy nhiên ngươi yên tâm, bóp chết bọn họ, cũng sẽ không đến lượt ngươi! Ta sẽ cho ngươi ở trên cây này, trơ mắt nhìn, toàn bộ gia tộc các ngươi làm thế nào chuộc tội cho Nha Nha!
Trước mặt Âu Dương Trường Hải, Lăng Tiêu bẻ ngang cổ của hai gã Kiếm Tôn bậc trung, sau đó vô cùng thoải mái buông tay.
Phập...phập!
Hai tiếng trầm đục, với khoảng cách trên dưới một trăm thước cao, đủ để cho hai cổ thi thể biến thành thịt vụn.
“Nha Nha, ca ca lại cho muội giết chết rất nhiều kẻ thù!”
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt tinh thuần của Nha Nha, trong lòng nghĩ, nếu như Nha Nha còn sống, không biết nàng có đồng ý cho mình giết chóc điên cuồng như thế này không? Lăng Tiêu thấy lòng mình đau xót. Trước mắt lại lần nữa xuất hiện cảnh cô gái nhỏ bé mang theo cái giỏ trúc đưa cơm cho mình.
Trảm thảo trừ căn!
Bốn chữ này đang không ngừng nhắc nhở Lăng Tiêu, nếu không thể giết tận giết tuyệt Âu Dương gia tộc, hậu hoạn sẽ vô cùng đáng sợ!
Nhưng trong đầu vẫn còn một chút thiện niệm, khiến cho Lăng Tiêu không thể nào quyết định được.
Thôi thì diệt hết nhóm người này rồi nói sau!
Kiếm Tôn bậc sáu, trưởng lão của gia tộc mình bị người ta khuất nhục treo trên cột gỗ như là một cây đại kỳ. Đáng tiếc lại là lá cờ khuất nhục. Bất kể như thế nào, nhóm cường giả của Âu Dương gia, cũng không có khả năng trơ mắt đứng nhìn.
Vì thế trước sự chứng kiến của Âu Dương Trường Hải, Âu Dương gia tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Hơn một trăm tên cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng, ngắn ngủi trong vòng mười phút, ngã xuống toàn bộ trước mặt Lăng Tiêu!
Thậm chí một chiêu kháng địch cũng không kịp xuất ra.
Cuối cùng, cả người Lăng Tiêu đã tràn ngập sát khí, khiến Kim Hổ cảm thấy có một áp lực cực lớn đè lên người, làm cho cả người hắn phải run rẩy.
Hắn rốt cục cũng hiểu được một đạo lý, ma quỷ trong lòng nhân loại đáng sợ hơn Ma tộc nhiều lắm!
Lăng Tiêu cứ như vậy giết chóc, bởi vì từ trong miệng đối phương, hắn được biết một sự thật. Từ một năm trước, lúc mình còn ở Tây đại lục, Âu Dương gia đã sắp xếp một đội ngũ gồm tám gã Kiếm Tôn bậc bốn, ba mươi tên Kiếm Hoàng bậc sáu, đưa đến Đế quốc Lam Nguyệt, chuẩn bị tiêu diệt Thục Sơn kiếm phái của Lăng Tiêu!
Đến nay Lăng Tiêu mới biết, nhưng không có cảm giác được môn phái có biến cố gì, cho nên mới không vội vã chạy trở về. Lại nói, sự tình này đã là một năm trước, cho dù bây giờ trở về cũng vô dụng.
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu, hận ý đối với Âu Dương gia tộc càng thêm sâu đậm, mình nương tay, nhưng người ta lại không hề nương tay một chút nào!
Không ngờ ngay từ đầu khi quyết định toàn lực đối phó hắn. Hắn tính toán phải trảm thảo trừ căn, hóa ra lại là một quyết định đúng đắn!
- Quyết định vậy...là đúng rồi!
Trên cây cột gỗ lớn Lăng Tiêu khắc một tụ linh trận rất nhỏ, tụ linh trận này sẽ không ngừng cung cấp sức sống cho Âu Dương Trường Hải, làm cho hắn không thể chết được.
Nhưng tụ linh trận này không thể cung cấp lực lượng cho hắn.
Âu Dương Trường Hải bị treo trên cột gỗ, trơ mắt nhìn tộc nhân của mình. Bởi vì Cao tầng của gia tộc ban đầu đã sai lầm, nay họ phải chịu trừng phạt.
Thậm chí những người Âu Dương gia vừa tới đều mang theo khẩu dụ của Âu Dương gia bên kia Thánh Vực, công bố chỉ cần Lăng Tiêu tiến vào Thánh Vực, liền cùng Lăng Tiêu không chết không ngừng!
Nhưng Lăng Tiêu chẳng thèm quan tâm. Chỉ một kiếm, Lăng Tiêu đã phá tan cánh cửa Thánh vực, vì vậy hắn không hề phải sợ Âu Dương gia tộc uy hiếp.
Cuối cùng toàn bộ người luyện võ của Âu Dương gia tộc từ Kiếm Hoàng trở lên đều bị tiêu diệt sạch. Kim Hổ đi bên cạnh Lăng Tiêu cũng tham gia giết chóc. Thực ra sau này Lăng Tiêu cũng lười xuất thủ, chủ yếu là do tay đấm của Kim Hổ kết thúc công việc.
Một tháng sau.
Lăng Tiêu dùng tinh thần lực bao trùm toàn bộ sơn trang Âu Dương gia, phát hiện không còn có khí tức của cường giả Kiếm Hoàng trở lên dao động.
Lúc này, trên cây cột gỗ lớn, Âu Dương Trường Hải bỗng nhiên mở to hai mắt, ánh mắt mang theo một chút trào phúng:
- Như thế nào? Giết đủ chưa? Giết tiếp đi! Trong sơn trang, còn có hơn mười vạn lão nhược, phụ nữ và trẻ em, Lăng Tiêu, ngươi giết tiếp đi, không cần khách khí!
Lăng Tiêu bay lên không trung, như cười như không nhìn Âu Dương Trường Hải:
- Các hạ quả nhiên không khiến ta thất vọng, đổi lại người khác, chỉ sợ tinh thần sụp đổ mất rồi, ngươi còn có thể bảo trì thần trí, thật sự là một chuyện tốt.
Nói xong, nhìn thoáng qua một mảnh tĩnh mịch của Âu Dương sơn trang, Lăng Tiêu trào phúng nói:
- Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ buông tha cho gia tộc các ngươi sao?
Kim Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu bay một vòng thật lớn quanh Âu Dương sơn trang bao tất cả cái gì còn sống vào trong. Khi Lăng Tiêu làm xong động tác cuối cùng, trên không trung kết xuất một thủ ấn, một trận pháp lớn vô cùng đã ngăn cách Âu Dương sơn trang với thế giới bên ngoài.
Lăng Tiêu thật cẩn thận từ trong nhẫn không gian xuất ra một cái giỏ trúc. Cái giỏ trúc này là ngày đó Nha Nha dùng để đưa cơm cho hắn!
Cũng không thấy Lăng Tiêu có động tác gì, hai tay xoa nắn một hồi, cái giỏ trúc nháy mắt biến thành một cái bài vị to bằng bàn tay!
Lăng Tiêu nghiêm trang viết lên bài vị hai chữ Nha Nha, sau đó dùng thần niệm của mình đánh vào mặt trước, còn mặt sau của bài vị hắn khắc một đạo minh văn.
Sau đó hắn cầm bài vị đặt vào trong mắt trận.
Đại trận chợt bạo phát ra muôn vạn đạo hào quang. Linh khí còn lại trên người những người luyện võ của Âu Dương gia bất đầu toát ra, rồi chậm rãi tụ tập phía bên trên bài vị.
Lăng Tiêu nhìn Âu Dương Trường Hải đang trợn mắt há hốc mồm, giảng giải:
- Ta muốn các thế hệ Âu Dương gia tộc các ngươi lần lượt chuộc tội hành vi phạm tội đã làm thương tổn Nha Nha! Đại trận này ngày đêm sẽ hấp thu linh khí trên người của Âu Dương gia để cho Nha Nha sử dụng, ngày Nha Nha thành thần, mới là lúc người Âu Dương gia được giải thoát! Đến khi đó, sức sống trên người ngươi mới có thể kết thúc! Cho nên, chết... Đối với ngươi, là loại hy vọng xa vời!
Lăng Tiêu bỗng quay đầu nhìn ra xa, ánh mắt lộ ra một chút cười lạnh lẽo. Âu Dương gia tộc trong Thánh Vực phản ứng thật nhanh! Không ngờ đã kịp thông tri cho bằng hữu của Âu Dương gia tộc tiến đến hỗ trợ, đáng tiếc là, những người đó chỉ dám đứng xa xem, căn bản không dám lại gần!
Nhìn vào một sườn núi cách đó không xa một lúc, Lăng Tiêu lạnh lùng cười, vung tay lên, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm được xuất ra sáng chói.
Trên một vách núi, trong chớp mắt, một tấm bia đá rất lớn, rộng hơn mười thước, dày năm sáu thước, cao một trăm hai mươi thước đã được tạo thành.
Lăng Tiêu giơ tay phải lên hư không một trảo, tấm bia đá lập tức thoát ly khỏi vách núi, phát ra những thanh âm rền vang, vách núi xuất hiện một cái hố thật lớn, vô số đá vụn rơi xuống, bụi bốc lên mù mịt!
Tấm bia đá được Lăng Tiêu đưa về đặt bên cạnh cột gỗ đang treo Âu Dương Trường Hải. Lăng Tiêu dùng ý niệm chỉ huy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, thanh kiếm như long xà, bay qua bay lại trên mặt tấm bia đá. Một khắc sau, đá vụn bay đi, hai chữ như rồng bay phượng múa hiện ra.
“Lăng Tiêu”
Trăm năm sau, trên Thương Lan đại lục, chỉ duy nhất địa điểm này có khối đá này không có cấm chế, nhưng không có người luyện võ nào dám bước qua.
Đến khi làm xong hết thảy, Lăng Tiêu cảm thấy mệt mỏi vô cùng, trong mắt người tu chân, thị phi thiện ác cũng chỉ như phù vân mà thôi.
Ta muốn cái gì, thì đó là...Thị
Ta chán ghét cái gì, thì đó là...Phi
Phàm nhân như thế, tiên nhân cũng như thế.
Kim Hổ yên lặng đi theo phía sau Lăng Tiêu. Đột nhiên trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên phát hiện, nhân loại phía trước, người khiến cho hắn sợ hãi, khiến cho hắn run rẩy, đang lộ ra bóng dáng vô tận thê lương và cô tịch!
Thật sự là một người làm cho người ta nhìn không thấu! Mà hắn chính là chủ nhân của ta.
Kim Hổ bỗng nhiên cảm thấy không tin được cả ý niệm ở trong đầu mình!
***
Tại thành Thục sơn, phía Nam Đế quốc Lam nguyệt.
Thục Sơn kiếm phái, vài năm nay tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng không có ai tỏ ra sợ hãi. Đại bộ phận đều ở trong thành tu luyện.
Âu Dương gia có hơn ba mươi cường giả đến đây, hiện giờ chỉ còn lại hơn mười người.
Một cái tên nghe rất êm tai, nhờ việc các cường giả của Âu Dương gia ngã xuống mà thanh danh của nó được nổi lên.
“Ngọc Nữ kiếm trận!”
Năm đó đến Học viện Narnia học tập, do chúng nữ thực lực không bằng người, đã đoàn kết lại, tuyên bố với mọi người: “Ngọc Nữ kiếm trận” bắt đầu xuất trận!
Trước thế lực hùng mạnh của Âu Dương gia tộc, Thục Sơn kiếm phái chẳng những không ngã xuống, mà ngược lại thanh danh ngày càng thịnh.
Diệp tử và Hoàng Phủ Nguyệt đang sóng vai nhau trên không trung, nhìn thấy xa xa vài tên Kiếm Tôn bậc trung của Âu Dương gia lại một lần nữa tiến đến quấy rầy. Diệp tử nhẹ giọng cười nói với Hoàng Phủ Nguyệt.
- Bọn chúng có phải là một lũ ngu ngốc hay không? Hai năm qua đã chết trong tay chúng ta hơn hai mươi người rồi, mà vẫn chưa ngán sao?
Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười, gật đầu nói:
- Không có mặt mũi, tự nhiên không dám trở về, không nghĩ tới, càng lúc càng lún càng sâu, thật sự là rất đáng thương.
Hai người cười nói, không chút che dấu, mà trên không trung làm sao có thể che dấu được cường giả có cảnh giới Kiếm Tôn.
Một gã Kiếm Tôn của Âu Dương gia không nhịn được, lên tiếng:
- Nếu không phải các ngươi lấy nhiều đánh ít, chúng ta đâu có bại? Hoàng Phủ Nguyệt, đừng vội bừa bãi, có dám cùng ta đơn độc nhất chiến?
Hoàng Phủ Nguyệt từ trước đến nay vẫn được coi là quân sư của Thục Sơn, mỉm cười nói với Diệp tử:
- Hắn cho là ta quá yếu ớt sao?
- Vậy cho hắn xem nhan sắc của cô đi
Diệp tử bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, ngắm nhìn bộ ngực cao ngất của Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:
- Ta chứng minh, ngươi không hề nhỏ chút nào!
Hoàng Phủ Nguyệt xinh đẹp liếc mắt nhìn Diệp tử một cái, toàn thân bỗng phát sát khí hùng hậu.