Chương 211 Yêu Huyết Kiếm Dung Hợp Lăng Tiêu xác thực đây thật sự chính là vạn niên linh phách. Hắn cảm nhận được một cỗ yêu khí trong vạn niên linh phách, đây rất có thể là khối vạn niên linh phách đã từng dính máu của yêu thú, hoặc vạn niên linh phách này đã từng được người của yêu tộc sử dụng qua.
Yêu tộc sở hữu vạn niên linh phách này có thực lực tương đối lớn, cho nên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm mới có thể biểu hiện hưng phấn như vậy.
Lúc trước, Lăng Tiêu muốn luyện hóa Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thêm một lần nữa, nhưng thực lực không đủ, hơn nữa cũng không có tài liệu tốt. Lúc này Lăng Tiêu đã đạt được thực lực trúc cơ trung kỳ, miễn cưỡng có thể luyện hóa được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Cho nên, có cực phẩm Vạn niên linh phách làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiên Lăng Tiêu có một vấn đề khó hiểu, thế giới này liệu có yêu tộc tồn tại không?
Tại thời điểm ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu có đọc qua một cuốn sách cổ, nói rằng vào thời thượng cổ có ghi lại, yêu tộc có thực lực hùng mạnh, có thể xé được không gian, đi đến thế giới khác.
Có thể, đại lục Thương Lan thơi thượng cổ cũng từng có dấu vết người tu luyện của yêu tộc sao? Lăng Tiêu Suy nghĩ, tại thời điểm Lăng Tiêu còn ở Tu Chân Giới, đã không còn thấy bóng dáng yêu tộc, chỉ còn lại một ít người có được huyết mạch yêu tộc. Những người này gọi là huyết mạch thú tu, bọn họ đều là những người có thực lực mạnh mẽ, cho dù là những người tu chân hùng mạnh cũng không muốn tự nhiên đi trêu chọc vào những người này.
Tuy nhiên, người tu chân đều có bản năng phản ứng đối với yêu khí, cũng giống như nhân loại bình thường có cảm ứng với âm phong. Phản ứng của người tu chân đối với yêu khí cực kỳ mẫn cảm.
Lăng Tiêu cầm lấy vạn niên linh phách, kỳ thật quả vạn niên Linh phách này cũng không chỉ là vạn năm, có thể nó đã được vài vạn năm rồi, thậm chí còn lâu hơn.
Lăng Tiêu dùng tinh thần lực cẩn thận cảm thụ bên trong khối vạn niên linh phách này. Hắn cảm thấy vô cùng cao hứng khi thấy bên trong khối vạn niên linh phách, linh khí tràn đầy. Không thể tưởng tượng được, có được khối vạn niên linh phách quả thật là vô cùng đáng giá.
Vạn niên linh phách một khi hình thành ý thức, với thực lực Lăng Tiêu lúc này, căn bản là không có biện pháp luyện hóa. Vạn niên linh phách cũng giống như pháp bảo, có thể hóa ra hình dáng to nhỏ, hơn nữa nếu là pháp bảo cao cấp, chỉ số thông minh cũng càng cao.
Nói đến Pháp bảo, kỳ thật do các loại vạn niên linh phách, luyện hóa mà thành.
Cảm nhận được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm xao động bất an, Lăng Tiêu vung tay lên, xuất ra Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vừa xuất ra liền bay lên không trung, mũi kiếm hướng xuống mặt đất phát ra một tiếng run run rất nhỏ, một hồi xao động truyền ra.
Khối vạn niên linh phách ở trong tay Lăng Tiêu bắt đầu trở nên run run.
Lăng Tiêu biết, phàm là linh vật, toàn bộ đều có bản năng bảo hộ ý thức, tựa như dưới ánh nắng chói chang, lá cây sẽ cuộn lại là bình thường. Lăng Tiêu đưa tay lên, ném khối vạn niên linh phách này lên không trung. Trong giây lát Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bộc phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ tươi bao phủ khối vạn niên linh phách này.
Lăng Tiêu khoanh chân ngồi trên giường, hai tay rất nhanh kết thành các loại pháp ấn, vây quanh Yêu Huyết Hồng Liên kiếm và khối vạn niên linh phách. Toàn bộ căn phòng cũng bị pháp ấn tạo ra kết giới bao lại.
***
Tại sâu trong tiểu đảo, có một căn nhà cỏ bình thường, bên trong rất sạch sẽ, trên nền nhà đặt một cái bồ đoàn, trên bồ đoàn có một người khoanh chân ngồi. Đó là một lao già râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành phúc hậu. Nếu nhìn thật kỹ, bóng dáng của lão già hơi giống với Tống Kỳ.
Ông lão nhắm mắt ngồi yên, toàn thân không nhúc nhích, xung quanh ngôi nhà có khoảng mười dặm đều liệt vào khu cấm địa, cấm không cho người ngoài đi vào. Theo như lời nói của Tống Kỳ, cũng đã vài chục năm rồi không có người nào đi vào nơi này.
Ngay lúc Lăng Tiêu đánh các loại ấn quyết lên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra một ánh hào quang bao phủ vạn niên linh phách vào bên trong, đôi mắt ông ta bỗng mở ra, hai luồng tinh thần lực hùng mạnh theo hai mắt như thực chất bắn vế phía vách tường ngôi nhà cỏ.
Lập tức bắn thủng hai lỗ nhỏ, lão già dường như cảm thấy có gì đó không bình thường, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, thanh âm già nua trầm xuống, lẩm bẩm:
- Một khí thế rất hùng mạnh, không ngờ mang theo lực lượng hủy diệt.
Nói xong, thân mình cũng không thấy nhúc nhích, liền biến mất khỏi căn nhà tranh. Lão già như tia chớp ở trên không trung, đảo quanh vài vòng xung quanh căn nhà cỏ, bỗng nhiên không còn cảm nhận được khí thế hùng mạnh kia nữa, lão cảm thấy nghi hoặc, liền lặng yên đi vào phòng của Tống Nghi ở bên cạnh.
Lão già này là lão tổ tông của Hải vực Tống gia tên là Tông Khê.
Tuy rằng trong nhiều năm qua vẫn đều đang bế quan, có rất nhiều hậu nhân trong gia tộc cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy ông, nhưng trên thực tế, ông đều không phải chỉ có ẩn cư ở nơi này, mà ngẫu nhiên cũng đi bộ vài vòng, nhìn xem hết thảy gia tộc có bình thường không. Tống Minh Nguyệt có thời điểm may mắn nhìn thấy lão tổ tông. Thời gian đó, Hải vực Tống gia bị một con ma thú độc long tấn công, con Ma thú bậc tám này biến toàn bộ hải đảo thành một mảnh hỗn loạn. Thời gian ấy, Tống Nghi chưa bị tẩu hỏa nhập ma, có mười cao thủ Kiếm Hoàng ở trong gia tộc đánh nhau với Ma thú cũng đều không thể khống chế được Ma thú bậc tám đến từ biển sâu này.
Tại thời khắc mấu chốt, lão tổ tông đã ra tay, hơn nữa cùng với mười Kiếm Hoàng kiềm chế, mới chém được con Ma thú độc long kia. Cho nên, từ sau trận đấu này, nhiều năm, sau đều không có một con ma thú bậc cao nào có gan tới gần chỗ hòn đảo này, làm cho Hải vực Tống gia hoàn toàn sống trong yên bình.
Tống Khê ngưng thần nhắm mắt, liền nghe được tiếng nói chuyện.
Ông nhìn thấy ở bên ngoài căn nhà nhỏ của Tống Nghi có một nhóm người, tuy trong lòng còn căng thẳng, nhưng chợt nghĩ đây không phải là chắt trai của mình sao? Vừa nghe xong, ông mới yên tâm, thật không ngờ chắt trai của mình đã tỉnh lại.
Tuy rằng không có thể khôi phục được thực lực, nhưng đây là một kỳ tích.
Tống Khê yên tâm, thân mình chợt lóe lên, rồi biến mất ngay tại chỗ, căn bản là không có bất luận kẻ nào phát hiện ra, lão tổ tông không ngờ vừa mới chạy tới góc tường liền nghe được mình nói chuyện...
***
Tống phu nhân giờ phút này đã khôi phục lại bình thường, tự mình bưng một tô chè hạt sen mang đến cho trượng phu. Tuy Tống Nghi đã tỉnh táo lại nhưng lực lượng mất hết, cho nên bây giờ cũng như người bình thường, rất muốn hưởng thụ sự chiếu cố của thê tử.
Bên cạnh, Tống Minh Nguyệt chờ đợi, cũng không có được cơ hội nói. Tống Nghi uống một chén canh, thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Lăng Tiêu đã nói, chỉ cần ông không rượu chè ăn uống quá độ thì không có việc gì. Bởi vì Tống Nghi có thực lực mạnh mẽ, tuy rằng nằm trên giường đã nhiều năm, nhưng thân thể và các cơ năng cũng vẫn chưa có bị ảnh hưởng nhiều, hoạt động vẫn bình thường.
Tống Nghi nhìn thoáng kiều thê xinh đẹp, khóe miệng khẽ cười ôn hòa nói:
- Kỳ thật, trong mấy năm qua, mọi người nói cái gì ở trước mắt ta, ta đều nghe được hết, chỉ có điều không thể nói, không thể phản ứng được gì mà thôi. Ngẫu nhiên ta cảm thấy thần trí thanh tỉnh, có lúc lâm vào hôn mê, nhưng có thể nghe thấy mọi người nói chuyện. Cho nên, nàng và con đã vì ta mà vất vả.
Tống Minh Nguyệt nhẹ giong nói:
- Chỉ cần phụ thân có thể khôi phục, Nguyệt nhi có vất vả như thế nào cũng được.
Tống Nghi hơi hơi lắc lắc đầu, nói:
- Ba năm thời gian, cũng đủ để ta tự hỏi rất nhiều vấn đề, ta cũng không cần lo lắng, cho dù là không có thực lực, nếu ta có thể sống rất vui vẻ, so với nằm ở trên giường, nửa chết nửa sống thì tốt hơn nhiều.
Tống Kỳ ở một bên gật đầu, nói:
- Con có thể có tâm tính như thế, vi phụ cũng an tâm. Mấy năm nay, vì chuyện của con, mọi người đều rất khổ tâm, con nếu đã biết như thế, ta cũng không nói nhiều. Chờ thêm vài ngày, con nghỉ ngơi tốt, cũng nên đi ra, để cho mọi người hết lo lắng vì con.
- Con biết, phụ thân!
Tống Nghi ôn hòa cười cười, tự nhiên nói.
Tống Minh Nguyệt nhìn phụ thân như vậy, trong lòng vui mừng, lại nhìn mẫu thân phát hiện ra mẫu thân trên mặt tươi cười mười phần gượng ép, hỏi:
- Nương, phu thân tỉnh lại, mẹ không vui sao?
Tống phu nhân sờ sờ đầu con gái, nhẹ giong nói:
- Đứa nhỏ này, con thấy phụ thân con có cam tâm làm người bình thường sao? Nương chỉ sợ ông ấy làm chuyện gì điên rồ thôi.
- A...
Tống Minh Nguyệt ngẩn ngơ, nguyên bản, nàng muốn đi nói với Lăng Tiêu, có thể tìm được dược liệu kia, thì tận lực tìm, tìm không thấy thì quên đi. Nhưng khi nghe mẫu thân nói như vậy, nàng lập tức cảm thấy được phụ thân có chút khác thường.
Tống Nghi nguyên bản có được thực lực Kiếm Hoàng, nay biến thành một người bình thường, đừng nói ba năm, cho dù ba mươi năm, chỉ tưởng tượng cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ canh cánh trong lòng, đâu có thể nào biểu hiện bình thường được như thế?
Tống Minh Nguyệt vội la lên:
- Nương, làm sao bây giờ a? Phụ thân nếu mạnh mẽ như vậy...có thể sinh mệnh nguy hiểm đó.
Tống Minh Nguyệt nói xong, đôi mắt khẽ đỏ đứng lên:
- Lăng Tiêu cũng nói, tìm được dược liệu này có thể rất khó!
Tống phu nhân than nhẹ một tiếng, nói:
- Vì phụ thân, chỉ có thể để con đi van cầu Lăng Tiêu mà thôi. Con không phải nói là hắn đang phải kiến thiết thành trì sao? Tiền của gia tộc ta nhiều lắm, đưa cho hắn để hắn kiến thiết thành. Rất nhiều các gia tộc thế gia ẩn thế có chủ ý với hắn, gia tộc ta phái đi Thập tam gia và Thập tứ gia đến nhà hắn giúp hắn giữ nhà. Sau đó, con cùng với hắn đi tìm dược liệu, mặc kệ hắn có yêu cầu gì, đều đáp ứng!
- Nương...
Tống Minh Nguyệt sắc mặt ửng đỏ:
- Mẹ nói là có ý tứ gì?
Tống phu nhân nhẹ nhàng cười, nói:
- Lăng Tiêu kia tuy rằng là người thế tục, có khả năng sau lưng có một gia tộc thế gia ẩn thế hùng mạnh, bản thân hắn nhân phẩm hoàn hảo, nương rất hài lòng về hắn.
- Mẹ thích, đâu có chuyện gì liên quan tới con nhỉ.
Tống Minh Nguyệt nhấp nháy mắt, nói:
- Hơn nữa, hắn gọi con là Tống huynh.
Tống phu nhân cười khổ lắc đầu, nói:
- Ta ở phòng bên, nhìn phụ thân con một chút, tận lực khuyên bảo ông ấy. Cho nên, con có người bạn như vậy tốt lắm, nếu ông nội con biết, cũng sẽ ủng hộ giống như nương.
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, nghĩ đến Lăng Tiêu kêu chính mình Tống huynh, liền cảm thấy có chút buồn cười, lại nghĩ đến tình trạng của phụ thân, tâm trạng lại cảm thấy buồn.
***
Lăng Tiêu thi triển pháp ấn càng lúc càng nhanh, các loại pháp ấn ở trên không trung không ngừng lưu lại tàn ảnh, chỉ thấy khối vạn niên linh phách treo ở trên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm dần dần hòa tan, từng giọt từng giọt linh dịch....không ngừng rơi xuống, dung nhập vào Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.
Đến thời điểm giọt cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra một khí thế hùng mạnh vô cùng và hào quang mãnh liệt. Nếu không phải Lăng Tiêu phong bế gian phòng này, chỉ sợ toàn bộ mọi người trên đảo, từ tu vi Kiếm Tông đều có thể cảm ứng được.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lượn vài vòng trên không trung, phát ra từng tiếng lanh lảnh, sau đó bay trở lại tay của Lăng Tiêu, quang hoa thu liễm, như là một đứa trẻ ăn no rồi ngoan ngoãn, thành thành thật thật nằm ở trên tay của Lăng Tiêu, không nhúc nhích.
Lăng Tiêu nhìn lại Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, lúc này trên thân kiếm hiện lên nhiều chữ khắc rất phức tạp và ấn ký trở nên mười phần rõ ràng, giống như thân thể con người có huyết mạch bình thường trải rộng hai bên thân kiếm. Hơn nữa lúc này, Lăng Tiêu có thể rõ ràng cảm giác được, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đúng là không muốn rời xa chính mình. Tựa như là sủng vật không muốn rời xa chủ nhân vậy.
Lăng Tiêu mừng rỡ vô cùng, sắp tới ngày bay lên thân kiếm, ngự kiếm phi hành.