Chương 226 Di Tích Thượng Cổ Ích lợi là nguồn gốc dẫn phát hết thảy đấu tranh và tội lỗi.
Mạo hiểm đoàn do Lăng Tố tổ chức cũng gặp tình huống như vậy. Tâm tư con người là rất phức tạp, tuy rằng trên đường đi thì hợp tác khăng khít, tương trợ lẫn nhau, đoàn kết một lòng, mới có thể tới được ngày hôm nay. Nhưng thấy thắng lợi trong tầm mắt, nguy cơ của đoàn liền xuất hiện.
Di tích thượng cổ này nằm rất bí mật trong một ngọn núi lớn, dưới một đáy vực, xung quanh toàn bộ đều là đại thụ che kín cả bầu trời, cho nên rất khó tìm.
Với bản sự hơn người, Lăng Tố đã tìm được ra, nhưng tất cả mọi người phát hiện, di tích thượng cổ này không có biện pháp mở ra. Vì thế cả đám người đều ở lại đây, nhưng tâm tư đã bắt đầu dao động, không ngừng có người đi thí nghiệm tìm cách mở cửa di tích này.
Rốt cục có một ngày, trong lúc vô ý, Lãng Tố tìm được phương pháp mở di tích thượng cổ này ra. Khi mọi người dường như sắp sửa nhìn thấy của cải của mình thì chính trong thời khắc đó, tai họa xảy ra.
Tên Ma Kiếm Sĩ có thực lực mạnh nhất đoàn đó lập tức đánh lén, trong nháy mắt giết sạch tất cả mọi người, trừ Lăng Tố!
Sau đó y lưu lại Lăng Tố đang vô cùng sợ hãi, bắt nàng phải mở cửa di tích để đi vào.
Lăng Tố vô cùng thông minh, lúc ấy không hề có phản ứng gì nhưng sau đó thình lình chạy ra ngoài. Tên Ma Kiếm Sĩ đuổi theo không rời, Lăng Tố hốt hoảng chạy trốn không ngừng nghỉ, liên tiếp bảy ngày, rốt cục tới Thất Sắc thành, vừa lúc bị Chiết Kiến Nghiệp nhìn thấy, thuận tay cứu Lăng Tố, đồng thời bắt tên Ma Kiếm Sĩ lại.
Lăng Tố khẳng định không nói ra chuyện về di tích thượng cổ nhưng tên Ma Kiếm Sĩ thì khác. Y muốn lấy lòng Chiết gia, liền nói ra chuyện này, còn tưởng sẽ được trọng thưởng, nhưng không ngờ sau khi nhận được tin tức này, Chiết Kiến Nghiệp không chút do dự giết chết y luôn.
Đùa à, người như vậy sao có thể lưu lại chứ? Cho đến lúc chết, tên Ma Kiếm Sĩ này cũng không thể tưởng tượng nổi Chiết Kiến Nghiệp có danh vọng rất cao ở toàn bộ Đế quốc Tử Xuyên không ngờ lại ác độc như thế.
Chiết Kiến Nghiệp lại cảm thấy tên kia quá ngu ngốc, người mở di tích thượng cổ ra là Lăng Tố mà không phải y. Các thế gia, môn phái ẩn thế lớn trên thế giới này, có ai mà không phải nhờ chiếm được di sản từ di tích thượng cổ mà chậm rãi phát triển lên đâu.
Biết được chuyện mới phát hiện ra di tích thượng cổ, phản ứng đầu tiên của Chiết Kiến Nghiệp chính là muốn chiếm làm của riêng.
Còn Lăng Tố thiên sinh lệ chất quốc sắc thiên hương, nếu có thể tài sắc kiêm thu thì đương nhiên là chuyện rất tốt! Hơn nữa, tên Ma Kiếm Sĩ ngu ngốc kia còn tiết lộ một chuyện, Lăng Tố đến từ Lăng gia của Đế quốc Lam Nguyệt!
Nếu tin tức này được tiết lộ vào một năm trước, thậm chí là hơn nửa năm trước, Chiết Kiến Nghiệp nghe xong chẳng qua chỉ cười tủm tỉm, lơ là. Lăng gia thì sao, chỉ là một quý tộc nhỏ bé mà thôi, không đáng để tâm! Lăng Thiên Khiếu thoạt nhìn thực lực mạnh mẽ, suất lĩnh đại quân trấn thủ biên cương Đế quốc Lam Nguyệt. Nhưng đó là đối với người thế tục giới mà thôi, còn đối với các thế gia ẩn thế, tùy tiện xuất ra một Kiếm Hoàng là có thể đánh giết tan nát cái gọi là tinh binh đó.
Sở dĩ chưa từng có người nào làm như vậy, chẳng qua là vì thế gia ẩn thế cũng có quy định của họ. Nhưng nếu có kẻ nóng nảy, xuất hiện một, hai kẻ không tuân thủ quy định, vậy thì hậu quả sẽ là không thể đo lường nổi.
Tuy nhiên hiện tại nghe nói Lãng Tố là người của Lăng gia, Chiết Kiến Nghiệp lại phải cân nhắc. Lăng gia chính là gia tộc của Lăng Tiêu!
Mà Lăng Tiêu vừa mới giết hơn 5000 lính đánh thuê của Đoàn lính đánh thuê Thần Phong của gia tộc mình trong lễ hội cuồng hoan đón chào năm mới ở Đế quốc Lam Nguyệt.
Tuy rằng phần lớn bọn chúng đều chi là thực lực Kiếm Sư nhưng cũng là một đội quân có sức chiến đấu rất mạnh!
Lúc đó, Chiết Kiến Nghiệp cũng bốc lửa vì chuyện này! Y vốn nghĩ đây là một cơ hội tốt để nhiễu loạn Đế quốc Lam Nguyệt, không ngờ lại phải trả giá rất đắt.
Tiếp đó, rất nhiều các loại tin đồn về Lăng Tiêu đều không ngừng rơi vào tai Chiết Kiến Nghiệp. Mỗi sự kiện đều cực kỳ kinh người, nhất là chuyện về Dưỡng Nhan Đan và việc Lăng Tiêu có kiếm kỹ Thần cấp, khiến Chiết Kiến Nghiệp nghe thấy vô cùng động tâm!
Gã Lăng Tiêu đó...chắc chắn là tìm được một di tích thượng cổ rồi! Vì vậy Chiết Kiến Nghiệp mới phái người tung tin cho Lăng gia là đã bắt giữ Lăng Tố, mục đích là muốn dẫn dắt Lăng Tiêu tới.
Tuy rằng Lăng Tiêu có một tùy tùng có thực lực Kiếm Hoàng, nhưng Chiết Kiến Nghiệp không hề sợ chút nào, bởi vì phụ thân y là Chiết Thế Huân cũng có thực lực Kiếm Hoàng bậc cao! Đến lúc đó chỉ cần ngăn chặn Kiếm Hoàng của đối phương, mười mấy tên cao thủ cấp Ma Kiếm Sư đủ để gã Lãng Tiêu kia có đến mà không có về!
Đến lúc đó, sẽ ép Lăng Tố phải gả cho mình. Chi cần Lăng Tố đi vào khuôn khổ, từ nay về sau Chiết gia và Lăng gia là người một nhà. Để tỷ tỷ có thể sống yên ổn ở Chiết gia, không sợ Lăng Tiêu không chịu nghe lời. Những thứ trong tay gã chẳng lẽ không tới tay mình sao?
Chiết Kiến Nghiệp tính toán rất kỹ, nhưng không ngờ Lăng Tiêu lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, chẳng những cứu được Lăng Tố mà ngay cả đứa con trai duy nhất Chiết Tiểu Tinh cũng chết dưới kiếm Lăng Tiêu.
Lăng Tố kể lại căn nguyên hậu quả chuyện này rất nhanh, Tống Minh Nguyệt không kiềm nổi khẽ lắc đầu:
- Gã Chiết Kiến Nghiệp đó tính kế cũng giỏi, đêm nay... nếu Lăng huynh mà không đột nhiên bùng nổ, giết chết mấy tên Ma Kiếm Sư bậc cao, sợ rằng chúng ta sẽ rơi vào tay lão tặc đó. Tuy nhiên nếu vậy, cừu hận giữa chúng ta và Chiết gia lại càng chặt hơn.
Tống Minh Nguyệt nói xong, hừ một tiếng:
- Tuy nhiên hải vực Tống gia ta cũng không phải gia tộc sợ phiền phức! Chuyện này ta có tham dự, Lăng huynh đừng lo, ta và huynh cùng gánh vác! Chiết gia kia nếu kích động thế gia ẩn thế trả thù. Tống gia tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Tống Minh Nguyệt nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại không dám nhìn vào mắt Lăng Tố, sợ nàng thấy được một tia tình cảm của mình đối với Lăng Tiêu.
Tuy nhiên loại chuyện này làm sao có thể giấu được người khác, Lăng Tố thản nhiên cười, nói:
- Minh Nguyệt thật chân thành, nhiệt tình, Lăng Tố xin cảm tạ!
Tống Minh Nguyệt hơi xấu hổ, nói:
- Tỷ tỷ thật sự quá khách khí! Lăng huynh có ân với Tống gia ta, ta chỉ là... chỉ là có qua có lại một chút thôi.
Giải thích như vậy là quá nhạt, hiển nhiên Lăng Tố sẽ không dễ tin như vậy, có điều nàng cũng không quá lời đùa bỡn Tống Minh Nguyệt.
Nhưng như vậy trong mắt Lăng Tiêu lại khác. Hắn thấy Tống huynh và tỷ tỷ minh "ỡm ờ" với nhau, không ngờ làm trò ngay trước mặt mình, thực sự là quá phận!
Lúc này, Tống Minh Nguyệt và Lăng Tố đều đã nghỉ ngơi khá đủ. Lăng Tố nói:
- Tam đệ, hay là chúng ta chạy nhanh đi thôi. Gã Chiết Kiến Nghiệp đó đã chết mất đứa con, nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ phái ra rất nhiều người tìm kiếm chúng ta. Ở lại đây chắc chắn là sẽ không an toàn.
Lăng Tiêu lại hỏi:
- Đám người Chiết gia có biết chỗ di tích thượng cổ đó không?
Lăng Tố lắc đầu nói:
- Chúng ta không thể đi tới đó. Tên Ma Kiếm Sĩ lúc trước nói hết tất cả, lẽ nào không nói địa điểm của di tích đó?
- Có phải chỉ duy nhất tỷ tỷ mới có thể mở ra được hay không? Lăng Tiêu lại hỏi.
Lăng Tố cười cười, nói:
- Gần như là vậy. Di tích đó có rất nhiều cơ quan, ta thực sự hoài nghi, bên trong có không biết có những thứ gì tốt. Có điều nếu bây giờ chúng ta đi tới đó, khi đến nơi, chắc chắn người của Chiết gia đã bao vây rồi.
- Cũng chưa chắc!
Tống Minh Nguyệt nói:
- Theo cách suy nghĩ của người thường, nơi chúng ta nên đi nhất chính là chạy thật nhanh về đế quốc Lam Nguyệt, không thể còn tâm trí chạy tới nơi di tích thượng cổ. Dù sao di tích thượng cổ đã tồn tại nhiều năm, không thể biến mất ngay trong vòng vài năm được, sau này có cơ hội lại đến không muộn. Cho nên, ta cảm thấy chúng ta có thể đi tới đó xem, biết đâu có thể tìm được thứ gì tốt!
Lăng Tố cũng có chút tâm động, nàng cực kỳ si mê khảo cổ, lúc trước còn có tâm niệm chữa trị Thiên Mạch cho đệ đệ, hiện giờ tâm niệm đó không còn, tình yêu đối với khảo cổ của nàng hoàn toàn bộc phát. Nàng nhìn thoáng qua Tần Cách đang ngồi cách đó không xa, tay cầm một miếng thịt ăn, trong lòng cảm thấy khá an toàn, tốt xấu gì thì trong đội ngũ của mình cũng có một cao thủ Kiếm Hoàng!
Vì thế nàng gật gật đầu:
- Vậy cũng tốt, chúng ta đi luôn thôi! Tốt nhất là nên cưỡi con chim to này mà đi cho nhanh!
Tiểu Sửu uy vũ thần tuấn đang ngồi cạnh đó nghe thấy mấy chữ "con chim to" dường như rất không thích, kêu lẻn mấy tiếng kháng nghị. Lăng Tố kinh ngạc nói:
- Ai chà, không ngờ nó có thể nghe hiểu lời ta nói!
Tiểu Sửu khinh thường nghiêng đầu sang một bên, dường như rất buồn bực vì chỉ số thông minh quá kém của nữ tử ở bên cạnh chủ nhân này.
Lăng Tiêu cười ha hả, vuốt ve cái đầu Tiểu Sửu vài cái. Cả đoàn cưỡi lên trên lưng Tiểu Sửu, Tần Cách cũng bay lên phía sau nó, rất nhanh liền biến mất giữa bóng đêm mờ mịt...
***
Lại nói tới Chiết gia, đêm qua gặp phải đại biến, tổn thương nặng nề chỉ bởi vì lòng tham của Chiết Kiến Nghiệp.
Toàn bộ Chiết gia đều khóc lóc ai oán. Cả đám Ma Kiếm Sư muốn chạy trốn đêm qua đều bị trói bằng gân ma thú bậc năm, quỳ gối trước linh cữu của Chiết Tiểu Tinh.
Chiết Thế Huân an vị trước mặt linh cữu cháu mình, một tay đặt trên nắp quan tài, nước mắt đã khô từ lâu, mái đầu bạc phơ bị gió thổi tung bay lòa xòa, không còn nhìn thấy nửa điểm uy nghiêm của cường giả Kiếm Hoàng, trông chẳng khác gì một lão nhân bình thường gần đất xa trời.
Chiết Kiến Nghiệp đứng trước linh cữu con trai, ánh mất lạnh lẽo nhìn đám Ma Kiếm Sư đang quỳ ở đó, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các ngươi... Đều đáng chết!
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!
Những Ma Kiếm Sư, võ giả cao cấp hiếm ai bì nổi ở thế nhân, lúc này đều như một đám chó cụp đuôi trước mặt chủ, cầu xin Chiết Kiến Nghiệp.
- Tha mạng? A, a, a... Ta tha các ngươi, ai bỏ qua cho tính mạng con ta?
Chiết Kiến Nghiệp sắc mặt dữ tợn, cười lạnh khiến người ta phải run người
- Các ngươi thật to gan! Ngày hôm qua ta nói cái gì? Ai cho các ngươi mang theo hắn đi ra ngoài! A!
Chiết Kiến Nghiệp bỗng nhiên cao giọng, điên cuồng nắm tóc một tên Ma Kiếm Sư, nhấc gã lên, thuận tay rút đoản kiếm bên hóng, cám thẳng vào ngực đối phương, sau đó rút kiếm ra cắn răng nói:
- Nói đi! Ai cho các ngươi dẫn hắn đi ra ngoài!
Chiết Thế Huân ngồi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hành động điển cuồng của con trai mình, không hề nói một câu nào.
Đây là Chiết Kiến Nghiệp mượn việc giết chết đám thủ hạ để phát tiết tâm tình! Nếu Chiết Thế Huân không quá nuông chiều Chiết Tiểu Tinh, làm sao đám Ma Kiếm Sư dám tùy tiện cùng Chiết Tiểu Tinh đi ra ngoài? Mà nếu không có bọn chúng cùng đi, với thực lực Cuồng Kiếm Sư bậc sáu của mình, Chiết Tiểu Tinh làm sao dám đi tìm Lăng Tiêu để đón lấy xui xẻo?
Cho nên, chuyện này xét đến cùng, Chiết Tiểu Tinh chính là chết bởi sự cưng chiều của Chiết Thế Huân và mẫu thân y.
Chiều con nhiều quá bằng mười hại con!
Những lời này không hề sai chút nào.
Một kiếm giết chết một gã Ma Kiếm Sư xong, Chiết Kiến Nghiệp nhìn mấy người còn lại lành lạnh nói:
- Các ngươi thì sao? Các ngươi nói đi... Các ngươi còn mặt mũi sống ở trẽn đời này nữa sao?
Một gã Ma Kiếm Sư đánh bạo biện giải:
- Đại nhân, chúng ta có thể... đền bù, chúng ta, chúng ta sẽ đuổi theo giết... A…
Lời còn chưa dứt, đã bị Chiết Kiến Nghiệp một kiếm đâm chết! Máu huyết phun tung tóe, khi sắp chạm tới linh cữu lại như gặp phải một tấm chắn vô hình, rơi tong tong xuống mặt đất.
Tên Ma Kiếm Sư kia hai mắt mở thật to, chết không nhắm mắt.
Chiết Kiến Nghiệp hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết chết toàn bộ những tên Ma Kiếm Sư chạy trốn đêm qua, sau đó ai oán nói:
- Con ơi, cha đã giết đám người này chôn cùng con! Bọn chúng đều đáng chết! Đêm qua đều đã chạy trốn, giờ chúng sao còn gan để đuổi giết tên kia được? Con yên tâm... Phụ thân chắc chắn báo thù cho con! Cho dù phải dốc hết toàn lực Chiết gia, phái ra trăm vạn đại quân, cũng sẽ phải giết sạch toàn bộ Lăng gia, báo thù cho con!
- Ngươi không thể làm như vậy.
Chiết Thế Huân hờ hững nhìn thoáng qua con trai mình, nói:
- Đây là thù riêng, ngươi không thể bởi vậy mà gây chiến tranh, xích mích giữa hai quốc gia. Hậu quả... Chiết gia ta không thể chịu.
- Chiết gia ta? Hậu quả?
Chiết Kiến Nghiệp cười lạnh.
- Phụ thân đại nhân... Chiết gia ta còn tương lai sao? Đã tuyệt hậu rồi, còn quản hậu quả gì nữa? Người khác chết sống có quan hệ gì tới chúng ta đâu!
- Nói bậy! Ngươi chỉ cần đột phá đến tu vi Kiếm Tông, sống thêm năm, sáu mươi năm nữa rất dễ dàng! Đến lúc đó, lão tử cho ngươi tìm một trăm tám mươi nữ nhân, muốn sinh bao nhiêu đứa con nữa mà không được! Ngươi tỉnh lại một chút cho ta!
Chiết Thế Huân giận giữ thét lên với con trai mình, nhưng ngay sau đó lão lại nhẹ giọng ôn tồn:
- Thù hận của Tiểu Tinh không cần con ra tay, ta sẽ xử lý, nhiệm vụ của con chính là trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến thực lực Kiếm Tông! Ta sẽ quay về gia tộc một chuyến, mang một ít đan dược phụ trợ cho con. Ôi, những đan dược đó vô cùng quý báu, ta cũng chỉ có thể muối mặt đi xin, vì báo thù, vì kéo dài dòng chính Chiết gia...
- Vô dụng, cha ơi!
Chiết Kiến Nghiệp nhìn có vẻ vô cùng già nua, lắc đầu nói:
- Con không trách cha! Vừa mới phát tiết được, con đã tốt hơn nhiều rồi. Không ai hy vọng Tiểu Tinh chết đi, gia tộc chúng ta cũng không có ai hy vọng nhìn thấy nó chết. Cha đừng đi tới gia tộc, trong mắt gia tộc, chúng ta cũng chẳng khác gì dòng thứ, chẳng có chút gì tôn quý cả! Bởi vì bất kể là dòng chính hay dòng thứ thì đều là huyết mạch Chiết gia. Còn việc ai là dòng chính hay dòng thứ... chẳng có gì quan trọng trong mắt những người đó!
Chiết Thế Huân nhìn thoáng qua con trai mình, vỗ vỗ vai y, nói:
- Con không hiểu, ông nội của ta vẫn còn trên đời thì ông sẽ không mặc kệ ngồi xem đâu!
Ngưng một lát, lão nhìn Chiết Kiến Nghiệp nói tiếp:
- Trước hết phái người đi tới chỗ di tích thượng cổ, bảo vệ chỗ đó! Đây cũng chính là một lợi thế quan trọng để ta có thể kiếm được đan dược cho con và cũng để tìm người giúp chúng ta báo thù.