Chương 245 Cực Hàn Bảo Đỉnh Luyện Cường Hồn - Ha ha ha... thật sự sao?
Bóng dáng quái vật trong suốt lạnh lẽo như băng kia chìm vào trong bức tranh trông vô cùng khủng bố, sau đó nói:
- Ta bị vây ở đây đã lâu lắm rồi, đã tới mức nếu không chìm vào ngủ say sẽ nổi điên. Nếu lần này có thể thành công, ta sẽ mang các ngươi theo, một lần nữa chân chính trở lại nơi đó! Mà ngươi cũng trở thành người phát ngôn của ta, được sống lâu vô cùng vô tận. Ngoài ra, còn rất nhiều chỗ tốt mà ngươi sẽ không thể nào tưởng tượng nổi!
- Thần vĩ đại, ta vĩnh viễn là người hầu trung thành của ngài! Linh hồn của ta đã kính dâng cho ngài, cho nén dù không có gì ưu đãi, ta vẫn tình nguyện phục vụ ngài!
- Ha ha... yên tâm đi thằng nhóc, ta thích sự thông minh của ngươi. Bóng dáng quái vật cười nói:
- Người thông minh thường sống khá lâu! Có ưu đãi không thể thiếu phần của ngươi! Hiện giờ ngươi mang kẻ đó đến trước mặt ta, do ta... Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần đích thân kiểm nghiệm hắn!
- Tuân mệnh!
Lão già phủ phục cúi sát mặt xuống đất, vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Thần thức Lăng Tiêu căn bản không hề dám có dị động gì, bởi vì năng lực cảm giác mạnh mẽ của hắn đã cảm giác được thực lực của yêu quái tự xưng là Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần này hùng mạnh tới mức nào.
Hóa ra toàn bộ địa phương mà Băng Hải Bí Tộc sống đích xác là một loại ảo cảnh cực kỳ đặc thù, nói là ảo cảnh cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì trên thực tế, địa phương này chính là một mảnh lĩnh vực do chính Bạch Tuộc Biển Sâu này dùng pháp lực hùng mạnh vô thượng sáng tạo ra.
Trong lĩnh vực này, nó chính là thần vạn năng!
Nói cách khác, nếu Bạch Tuộc Biển Sâu thích, quang cảnh xuân sắc ấm áp dạt dào có thể trong nháy mất biến thành đám lá vàng, từng trận gió thu lạnh lẽo ào ào thổi.
Lĩnh vực! Lăng Tiêu thầm tán thưởng một tiếng, sau đó lại mắng một câu. Lão già khốn khiếp này quả nhiên là không có hảo ý, không ngờ sau khi cảm giác được tinh thần lực của mình hùng mạnh liền ra tay hành động, đánh thuốc mê. May mắn là mình có phòng bị.
Nhưng giải quyết vấn đề trước mất như thế nào lại khiến Lăng Tiêu cân nhắc rất sâu, hơn nữa thời gian khẩn cấp, không có nhiều thời gian cho Lăng Tiêu thong thả suy nghĩ đối sách.
Lão già vừa mới ra khỏi cửa, thần thức Lăng Tiêu liền bay thật nhanh, biến mất tăm, lập tức ở trong phòng, Lăng Tiêu chợt lắc mình ngồi dậy.
Hiện giờ nếu muốn chạy, tỷ lệ thành công sẽ rất cao. Dù sao, cho dù là các tộc nhân nơi này, đại đa số chưa chắc đã biết được tộc trưởng của mình đang làm gì.
Nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy rất không cam lòng! Không vào hang hổ sao bắt được hổ con! Quái vật có thực lực hùng mạnh tới mức biến thái đó muốn đoạt xá của mình, sao mình không nghĩ tới việc luyện hóa nó! Nếu có thể luyện hóa đối phương, Lăng Tiêu sẽ chiếm được lợi ích cực kỳ to lớn!
Ít nhất, về mặt thực lực sẽ có đột phá lớn! Không có nhiều cơ hội để luyện hóa loại linh hồn hùng mạnh như thế này, thậm chí có thể nói đó là chuyện chỉ may thì gặp chứ không thể cầu!
Lăng Tiêu mím môi, biết có nghĩ cùng không thể ra biện pháp gì, chỉ sợ mình chỉ còn duy nhất một biện pháp là chạy trốn.
Bỗng nhiên, Lăng Tiêu nhớ lại bảo đỉnh lấy được trong kho báu Tống gia! Bảo đỉnh đó là do tinh tủy hàn thiết luyện chế thành, có thể nói là kiện pháp bảo đầu tiên mà Lăng Tiêu thu được.
Lăng Tiêu vội vàng xuất bảo đỉnh từ trong nhẫn ra. Đến giờ hắn vẫn còn không biết tên của bảo đỉnh này, cũng không dám tùy tiện đặt tên cho nó.
Hàn khí lạnh thấu xương phát ra từ trên đỉnh của bảo đỉnh. Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn ra vài viên tinh hạch bậc năm, ném hết cả vào trong đỉnh. Trong đỉnh lập tức phát ra hào quang mãnh liệt, vô số đạo hào quang giao nhau nhưng không hề bó buộc vào nhau bắn ra ngoài đỉnh, khi tới miệng đỉnh lại dường như đều bị bảo đỉnh hút trở về.
Lăng Tiêu nhanh chóng bố trí một luyện hồn đại trận.
Khẽ cắn môi, hai mắt Lăng Tiêu bắn ra hào quang hơi điên cuồng. Bất cứ giá nào, trận đánh cuộc này dù không thành công thì hắn vẫn có biện pháp cho hồn phách chạy trốn, cùng lắm thì chuyển thế tái tu. Nhưng nếu thành công thì sẽ khiến cả đời được hưởng thụ!
Đối phương thèm nhỏ dãi thân thể của Lăng Tiêu nhưng đồng thời Lăng Tiêu cũng thèm nhỏ dãi sức mạnh khủng bố của Bạch Tuộc Biển Sâu!
Trong đỉnh tản ra hàn khí kinh người, Lăng Tiêu nhếch miệng, vung tay lên, thu hồi bảo đỉnh vào trong nhẫn.
Đúng lúc đó bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, Lăng Tiêu lập tức nằm xuống, giả bộ đang mê man.
Lão già râu tóc bạc phơ kia sai khiến hai người vài câu. Hai người đó liền đặt Lăng Tiêu lên một chiếc cáng mềm, bắt đầu đi tới phía Sơn động.
Càng tới gần, Lăng Tiêu càng cảm nhận được áp lực khổng lồ khiến người ta không thể sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu. Trong lúc nhất thời. Lăng Tiêu thậm chí có cảm giác muốn từ bỏ kế hoạch trước đó sau đó xoay người chạy trốn. Chỉ có điều, hắn lại nghĩ tới việc nếu có thể luyện hóa được quái vật đó, vậy ích lợi cũng là vô cùng vô tận. Cho nên, Lăng Tiêu cũng bất cứ giá nào, to gan lớn mật, kiên trì mặc kệ cho những người này mang mình vào giữa thần điện.
Khác với cảm nhận của thần thức, thân thể vừa tiến vào trong. Lăng Tiêu không tự chủ được bắt đầu run run. Đó không phải là do sợ hãi tạo thành mà là phản ứng bản năng! Trong đại điện này khiến Lăng Tiêu có cảm giác mình đang ở bên trong bảo đỉnh do tinh tủy hàn thiết luyện chế thành thu được từ kho báu của Hải vực Tống gia.
Vô cùng lạnh lẽo! Làm cho người ta toàn thân phát lạnh.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thầm nhủ: Xem ra thực lực của tộc trưởng Băng Hải Bí Tộc cũng khá hùng mạnh, bởi vì lúc này Lăng Tiêu rõ ràng cảm giác được hai người đang nâng mình, tinh thần lực của họ hơi hỗn loạn, thân mình cũng run run, dường như có ý niệm muốn ném hắn đi để chạy trốn.
Vậy mà lão tộc trưởng Băng Hải Bí Tộc tuổi già sức yếu kia lại không hề có nửa điểm dao động, ra hiệu cho hai người đặt Lăng Tiêu xuống trước thần điện, tiếp đó phất tay cho hai người lui ra.
Chờ sau khi hai người ra ngoài, đại tộc trưởng Băng Hải Bí Tộc mới cung kính quỳ xuống nói:
- Thần của ta, nhân loại đó đã được đưa tới.
- Ha ha ha, ngươi cũng đi đi.
Tiếng cười khiến đầu người ta muốn nổ tung chợt vang lên. Lần này Lăng Tiêu nghe được rất rõ ràng, suýt nữa thì không kiềm nỗi đang giả vờ mê ngủ phải tỉnh lại, trợn mất nhìn xem đó rốt cuộc là quái vật gì, có phải giống Bạch Tuộc Biển Sâu trong truyền thuyết hay không!
Lão tộc trưởng Băng Hải Bí Tộc khom người lui ra, trong lòng vô cùng kích động. Sau một lúc nữa, chính mình sẽ được chứng kiến cảnh tượng kích động lòng người nhất từ trước tới nay.
Có lẽ không tới vài ngày nữa, Băng Hải Bí Tộc nhân sẽ được thần dẫn dắt, xuyên qua cánh đồng tuyết nhìn như vô tận đó, tiến vào lãnh địa của nhân loại.
Đó mới là thế giới xanh tươi chân chính! Đại tộc trưởng vô cùng hưng phấn.
Theo tiếng ầm ầm đóng lại của cửa đá, bóng dáng gần như trong suốt của Băng Hải Bí Tộc lại hiện ra. Đầu tiên, nó bay vài vòng quanh thần điện, Lăng Tiêu cảm giác một luồng sức mạnh rất lớn trói buộc toàn thân mình.
Giảo hoạt thật! Lăng Tiêu thầm mắng. Đối mặt với một nhân loại đang hôn mê, vậy mà quái vật có thực lực hùng mạnh tới mức biến thái vẫn còn cẩn thận như thế. Khó trách "Đại lục động vật chí" có nói, rất nhiều ma thú bậc tám trở lên thậm chí có chỉ số thông minh còn hơn cả nhân loại!
- Ha ha ha....
Tiếng cười khủng bố thê lương của Bạch Tuộc Biển Sâu vang vọng khắp thần điện. Nó dùng ngôn ngữ nhân loại một cách thành thục, điên cuồng cười to:
- Một vạn năm! Một vạn năm! Đám nhân loại ngu xi kia, nghĩ có thể hủy diệt được Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần ta, biến ta thành một hạt bụi trong lịch sử sao? Các ngươi sai lầm rồi. Mười phần sai! Ta đã trở thành thần của Băng Hải Bí Tộc, đạt được lực lượng tín ngưỡng của bọn chúng, bảo trì được linh hồn hùng mạnh! Ta lấy ân huệ cho bọn chúng, sáng tạo ra một thế giới nho nhỏ cho chúng! Chính là vì chờ ngày hôm nay! Ha ha... Tinh thần lực của nhân loại này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với gã tới đây mười năm trước! Ha ha....Rốt cuộc ta lại được thấy ánh mặt trời rồi! Nhân loại trong Thánh Vực. hãy chờ sự trả thù điên cuồng của Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần ta đi!
Hai mắt Lăng Tiêu nhắm nghiền, sau đó một tia tinh thần lực mỏng manh phóng bảo đỉnh từ trong nhẫn ra.
Bảo đỉnh chỉ to chừng nửa thước nhưng lại nặng vô cùng, loảng xoảng một tiếng, rơi xuống mặt đất. Bốn chân đỉnh tạo thành bốn hố sâu trên mật đất, còn lại quanh đỉnh đều là một đám tro bụi.
- A?
Bạch Tuộc Biển Sâu hơi kinh ngạc, lắc lư bay ra xa, ngay sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ép tới hướng Lăng Tiêu.
Xương cốt toàn thân Lăng Tiểu phát ra những tiếng lách cách, kịch liệt đau đớn khiến mồ hôi Lăng Tiêu lập tức toát ra đầm đìa, cảm giác thật sự như bị rút gân róc xương!
Chết tiệt! Lăng Tiêu điên cuồng chửi bới trong lòng, quái vật có thực lực biến thái này quá mẫn cảm đa nghi! Không ngờ lại cẩn thận như thế!
Bảo đỉnh đứng im trên mặt đất, một luồng khí lạnh lẽo như một làn khói trắng bay lên từ trong đỉnh.
- Hàn thiết tinh tủy?
Giọng nói âm u, lạnh lẽo của Bạch Tuộc Biển Sâu vang lên, mang theo chút hồ nghi.
- Sao nó lại tới đây? Hay là nó bị tinh thần lực khổng lồ của ta ép xuất ra khỏi nhẫn của nhân loại này?
Theo tiếng lẩm bẩm của nó, gã nhân loại trước mặt không ngờ đột nhiên ngồi dậy!
- A!
Bạch Tuộc Biển Sâu phẫn nộ rít lên. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ép tới người Lăng Tiêu, đồng thời bóng dáng trong suốt đó cũng giương nanh múa vuốt đánh tới Lăng Tiêu.
- Ngươi quả là một nhân loại hùng mạnh! Xem ra, Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần ta lại có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời rồi!
Khóe miệng Lăng Tiêu tóe máu, xương cốt toàn thân bị ép tới mức gần như không thể nhúc nhích, toàn bộ đều chỉ dùng linh lực và ý chí để chống đỡ. Lăng Tiêu cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi vào trong không trung, đồng thời quát một tiếng:
- Tật!
Lăng Tiêu chợt biến mất, đã thấy thân mình hắn nhỏ lại rất nhiều, xuất hiện bên trong bảo đỉnh.
Thân thể Lăng Tiêu vừa vào trong đỉnh, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện mấy chữ. giống như đang chiếu ngay trước mắt hắn.
"Hàm Hàn Đỉnh!"
Hóa ra bảo đỉnh này tên là Hàm Hàn Đỉnh! Tâm niệm Lăng Tiêu vừa động, trận pháp trong đỉnh chợt phát động! Thân hình Lăng Tiêu bỗng nhiên như thể thu nhỏ lại vô số lần, biến mất trong đỉnh.
- A!
Bóng dáng như hư ảo của Bạch Tuộc Biển Sâu phát ra một tiếng kêu thê lương, sau đó cúi đầu vào trong đỉnh hét lớn:
- Nhân loại, ngươi trốn không thoát đâu! Đừng dùng trò hề vớ vẩn này làm nhục trí thông minh của Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần! Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện để ta chiếm cứ thân thể, ngươi có bất cứ nguyện vọng gì, bản thân đều có thể hoàn thành thay cho ngươi!
- Ngươi nằm mơ đi!
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên từ trong đỉnh, mang theo một tia trào phúng:
- Thật ra ngài, Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần vĩ đại, hãy nếm thử một chút đại tiệc mà ta chuẩn bị cho ngài đi!
Nói xong, Hàm Hàn Đỉnh phát ra hào quang mãnh liệt, luyện hồn đại trận lập tức vận chuyển, nháy mắt cắn nuốt mất một phần mười sức mạnh của Bạch Tuộc Biển Sâu.
- Muốn chết!
Bạch Tuộc Biển Sâu giận tím mặt, đồng thời phẫn nộ không hiểu tại sao mình lại mất đi một phần sức mạnh, táo bạo quậy loạn trong đỉnh, chuẩn bị bay ra khỏi miệng đỉnh!
Nhưng lúc này trên miệng đỉnh chợt tối đen, một tiếng động lớn vang lên, một cái nắp đỉnh rất lớn không biết từ chỗ nào bay tới, đậy kín miệng đỉnh lại.
Bạch Tuộc Biển Sâu nồi giận, dùng sức mạnh khủng bố của mình nâng cả đỉnh bay lên đánh thẳng vào trần điện, tạo thành một lỗ thủng thật lớn, sau đổ lại rơi xuống mặt đất. Lặp tức trong thần điện, mọi thứ tung bay tán loạn, đổ nhào, vỡ nát, ở bên ngoài chỉ nghe thấy những tiếng động ầm ầm long trời lở đất.
Đứng ở bên ngoài, lão tộc trưởng Băng Hải Bí Tộc càng tươi cười hẳn lên. Lão tin tưởng rằng lúc này Bạch Tuộc Biến Sâu đại thần vĩ đại nhất định có thể mượn thân thể nhân loại đó để sống lại.
Thân thể Lăng Tiêu trốn tại một không gian trong Hàn Đỉnh, trong lòng vô cùng khiếp sợ thực lực hùng mạnh của Bạch Tuộc Biển Sâu. Áp lực của nó khiến hắn thậm chí hơi chút không thể hoàn toàn chỉ huy trận pháp này!
Đám tinh hạch ma thú bậc năm chỉ là vật dẫn để Hàm Hàn Đỉnh phản ứng mà thôi!
Quan trọng nhất chính là công pháp luyện hóa của Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu dùng chính sinh mạng mình làm cái giá phải trả, lấy bản thân làm lò đỉnh, muốn đích thân luyện hóa Bạch Tuộc Biển Sâu kia! Cho nên nguy hiểm như thế nào, không nghĩ cùng biết!
Khuôn mặt Lăng Tiêu kịch liệt vặn vẹo điên cuồng, toàn bộ ngũ quan thoạt nhìn như thế chuyển dời khỏi vị trí, sau đó thất khiếu chảy máu không ngừng. Áp lực cực lớn khiến thân thể Lăng Tiêu dần dần bắt đầu sụp đổ.
Đồng thời, thanh âm kiêu ngạo của Bạch Tuộc Biển Sâu truyền tới:
- Nhân loại, tuy rằng ta không biết ngươi dùng biện pháp gì, có thể tạm thời vây khốn ta, nhưng không hề nghi ngờ, nó không có khả năng giết chết ta! Mà ngươi... đã ở trong này, dưới áp lực tấn công khổng lồ vô cùng vô tận của ta, cuối cùng nó sẽ sụp đổ! Hừ, nó chăng qua là hàn thiết tinh tủy luyện chế ra mà thôi! Tưởng có thể vây chết ta sao? Quá coi thường Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần ta! Hơn nữa, chỉ với thực lực của ngươi, muốn giết ta là không có khả năng! Tốt nhất là ngươi lập tức đi ra, cam tâm tình nguyện tiếp nhận linh hồn của ta! Nếu không, sau khi ta lấy được trí nhớ của ngươi, ta sẽ giết sạch nhưng người mà ngươi quan tâm! Có nghe thấy không, là giết sạch tất cả!!
- Lão quái vật! Trước hết ngươi vượt qua được kiếp này hãy nói!
Lăng Tiêu gian nan cắn răng lạnh lùng nói.
- Được, ta liền cho ngươi thấy pháp lực của Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần ta! Tiểu tử nhân loại đáng thương, ngươi đã thành công chọc giận ta, ta quyết định không bố thí cho ngươi chút thương hại nào! Ta muốn biến ngươi thành cặn bã, cho dù vì vậy mà ta phải chờ đợi thêm một vạn năm nữa cũng được!
Bạch Tuộc Biển Sâu rõ ràng cảm giác không gian kỳ dị này đang hạn chế sức mạnh đồng thời lại không ngừng cắn nuốt sức mạnh của nó, điều này làm cho nó hoảng sợ!
Cho nên nó quyết định, không thể cứ để như vậy được. Nó muốn giết chết nhân loại này!
Bởi vì kinh nghiệm nói cho nó, tất cả mọi loài đều không thể giảo hoạt bằng nhân loại.