Chương 315 Hoành Không Xuất Thế, Kinh Diễm Tứ Phương! Trong giây khắc này, cơ hồ như đã trở thành vĩnh hằng!
Nhiều năm sau, vô số người nhớ đến, vẫn bị kích động vì hình ảnh này! Mà những người đó, hơn phân nửa đều là trở thành nhân vật quan trọng của một gia tộc!
Bởi vậy, sau này có rất nhiều người đồng ý với câu nói: Lăng Tiêu là đại biểu cho một thời đại, đồng thời hắn cũng là người tạo nên một thời đại! Lăng Tiêu hoành không xuất thế, khích lệ vô số người trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết của các thế gia, dưới tác động của phong trào này, vô số thế gia ẩn tàng tiến nhập vào thời kỳ "tu luyện cuồng nhiệt".
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người bởi mừng rỡ, kích động, hưng phấn, rơi lệ!
Lại không biết có bao nhiêu người trái tim từ trên cao rơi thẳng xuống dưới, vỡ tan ở đáy cốc! Ghen ghét, sợ hãi, e ngại... Đủ loại tâm tình, không có trường hợp cá biệt.
Trong mắt Tần Phong cũng hiện lên vẻ sợ hãi và không tin, hắn không dám tin điều này, Chiết gia có biết bao cường giả, nhưng tại sao toàn quân lại bị diệt?
Rốt cuộc là Lăng Tiêu đã sử dụng biện pháp gì, không hề có thương vong, mà đối phương thì lại không còn sót một ai! Người như thế, đã từng bị mình coi là tình địch, coi là mối họa lớn, muốn trừ khử cho nhanh, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tần Phong đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh như băng, vô số tóc sau gáy như muốn chui ngược vào trong, chốn vào tận trái tim của mình.
Tần Phong không kềm được, rùng mình một cái.
Vô số người vốn xem Lăng Tiêu như địch nhân, giờ phút này cũng cảm thấy lạnh cả người.
Thật là đáng sợ!
Công Tôn Hoàng khẽ cau mày, trong đôi mắt hiện ra thần sắc khó tin, sau đó kích động, nói:
- Vân Chi Lan... Vân Chi Lan! Người này quả thật chính là Vân Chi Lan thứ hai! Kiếm nhi, ngươi nhất định phải quan hệ tốt với người này! Người này nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên đại lục Thương Lan! Không, phải là siêu việt hơn Vân Chi Lan, ha ha, cuối cùng thì cũng có người tài giỏi hơn ngươi! Ha ha ha ha!
Công Tôn Kiếm và những người còn lại trong gia tộc cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau, không ngờ vị gia gia luôn chững chạc, bình tĩnh mà cũng có lúc kích động như thế.
Câu nói tiếp theo của Công Tôn Hoàng càng khiến cho tôn tử và người trong tộc của hắn càng trợn to mắt, mở lớn mồm:
- Tiểu tử Vân Chi Lan kia, năm đó ngươi dùng một chiêu đánh bại ta, không biết được, trăm năm sau, gặp lại ở Thánh Vực, ngươi có thể là đối thủ của tiểu tử này không, ha ha ha ha!
Truyền thuyết về Vân Chi Lan, đừng nói là các thế gia ẩn tàng, ngay cả các gia tộc trong tục giới cũng biết rất rõ.
Cho nên, Công Tôn Kiếm và những người khác cũng nhìn ra được thần sắc khó tin trong mắt đối phương:
- Gia gia, năm đó, gia gia đã từng giao thủ với Vân Chi Lan?
Khuôn mặt già nua của Công Tôn Hoàng đỏ lên, lặng lẽ nói:
- Hắn là một tên gia hỏa cực kỳ biến thái! Lai vô ảnh, khứ vô tung, không có người nào biết được hắn đến từ đâu, dù sao, lúc hắn xuất đạo, chỉ với một thanh trường kiếm, tìm đến các cao thủ của các thế gia tỷ thí, hắn là một võ si! Trong quá trình luận võ không hề đả thương người! Cho nên, mặc dù có vô số người bại dưới tay của hắn, nhưng không ai căm hận hắn! Xem ra đây cũng là điểm thu hút của hắn! Nhưng, tên đó cũng rất ngông cuồng, hắn từng nói qua, cảnh giới của hắn, chưa từng có người nào đạt đến, sau khi có người đạt đến thì cũng không có ai là đối thủ của hắn, vượt qua được hắn! Hừ, hắn nói, hắn chính là hài tử xuất thân từ Thánh Vực, ở bên ngoài rong chơi vài chục năm, rồi trở về Thánh Vực!
Công Tôn Hoàng không có nói ra việc lão và Vân Chi Lan giao thủ thế nào, bởi vì vốn không có gì để nói, một chiêu đã phân định thắng bại, hơn ba trăm năm trước, Công Tôn Hoàng còn chưa đạt đến cảnh giới kiếm tôn, nhưng lúc đó tên Vân Chi Lan cũng không phải là kiếm thánh! Bởi vì cho đến ai vẫn chưa ai đạt đến cảnh giới đó, nhưng Vân Chi Lan chỉ cần có gần năm mươi năm mà thôi, chỉ với điều này thôi, hai từ thiên tài đã không còn đủ hình dung về sự cường đại của hắn.
Đạo lý này cho dù người kiêu ngạo như nhóm người của Công Tôn Kiếm cũng đồng ý. Nhưng thấy gia gia lại đề cao Lăng Tiêu như Vân Chi Lan, trong tiềm thức của Công Tôn Kiếm cảm thấy không phục, làm sao có thể thế được? Hắn luôn cho rằng chính bản thân mình mới là nhân vật đứng trên cùng của thời đại này!
Bởi vì gần đây Công Tôn Kiếm đã đạt đến phần chướng ngại của Kiếm Tông cấp sáu, nếu đột phá được, hắn sẽ trở thành Kiếm Hoàng trẻ tuổi nhất!
Về phần các thế gia và môn phái ẩn tàng, cho dù cũng có được những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng bất quá cũng chỉ ngang với mình mà thôi, làm sao có thể có một người sánh được với Vân Chi Lan?
- Gia gia, có phải gia gia đã đánh giá hắn quá cao không?
Công Tôn Kiếm và gia gia có cảm tình sâu đậm, hắn đã theo gia gia hơn năm trăm năm mươi năm, nếu như là ở tục giới mà nói thì đã là mấy thế hệ trôi qua rồi, cho nên Công Tôn Hoàng vẫn yêu thích đứa cháu này!
Dù Công Tôn Kiếm có nói sai một chút thì Công Tôn Hoàng cũng không để ý.
Ánh mắt của Công Tôn Hoàng nhìn vào không trung, giống như đắm chìm trong kim quang của Lăng Tiêu, lắc đầu, nói:
- Không, không hề nói quá! Thật ra ta tình nguyện tin tưởng, người này nhất định sẽ sáng chói hơn cả Vân Chi Lan!
Công Tôn Kiếm thấy gia gia khẳng định như thế thì cũng không tranh cãi nữa, cũng nhìn về phía không trung, trong mắt dần dần phát ra quang mang nóng rực!
***
Cũng giống như mấy hôm trước, Y Toa không ngủ được bao lâu là thức dậy cầu nguyện cho Lăng Tiêu, tín nhiệm là một chuyện, nhưng nếu không làm gì đó thì Y Toa có cảm giác như mình sẽ bị điên lên mất.
Mặt của nàng tiều tụy, trong đôi mắt đẹp đã xuất hiện nhiều tơ máu, cả người nhìn qua thì trông gầy guộc.
Y Toa vừa muốn ra khỏi cửa thì nghe được tiếng thét chói tai của Phong Linh ở bên ngoài.
Đang mơ hồ, Y Toa không biết trong tiếng thét chói tai của Phong Linh có hàm ý gì, lòng nàng thắt lại, vội đẩy cửa phòng, sau đó cố gắng đi ra giữa, thấy Phong Linh vận một y phục trắng, đứng ở trên đỉnh, nhìn chằm chằm về phía nội thành, Y Toa đứng trong sân. Nương theo ánh sáng, nhìn thấy trên mặt của Phong Linh có một giọt nước mắt trong suốt. Trong nhất thời nàng dường như mất hết dũng khí đến nhảy lên xem.
- Phong Linh, đã... đã xảy ra chuyện gì rồi?
Y Toa sốt ruột nên cũng trở thành cà lăm luôn.
Phong Linh nghiêng đầu nhìn Y Toa, thấy môi của Y Toa run run, nước mắt chực chờ chảy xuống, cười ha hả nói:
- Tiểu Y Toa, Lăng Tiêu thắng! Lăng Tiêu thắng!
"Hả!"
Mũi chân của Y Toa chĩa xuống đất, nhảy vù lên đỉnh. Làm gì còn lo lắng cho việc Phong Linh có trêu mình hay không nữa, đôi mắt tinh khiết, nhìn về phía Lăng Tiêu trong kim sắc quang mang chói chang, nàng nhìn đến mức không hề chớp mắt! Hai dòng lệ vui mừng tuôn trào, tựa như hai cái đập nước của một dòng sông được mở ra, chảy xuôi xuống.
Đưa mắt nhìn khắp tân thành Penzias, khắp nơi vui mừng!
Binh sĩ của Thiểm Điện binh đoàn, trong bảy ngày qua không hề tiến hành huấn luyện gì! Kiếm tôn Chiết Vạn Thiên của Chiết gia đã phá hỏng đường lớn, cũng bất quá là cát đá trở về với cát đá, miễn cưỡng thì vẫn có thể đi được, không ai có ý tu sửa nó lại.
Lăng Vũ vốn là một hán tử, nhưng giờ phút này cũng khóc như một tiểu oa oa vậy, nhưng trên mặt hắn là vẻ tươi cười sáng lạn:
- Thắng, mẹ nó, các huynh đệ, thiếu gia thắng rồi! Tên vương bát đản kiếm tôn của Chiết gia đã chết! Con mẹ nó, tất cả bọn người của Chiết gia đều là cẩu tạp chủng, tất cả đã bị thiếu gia diệt!
Cả Thiểm Điện binh đoàn, mấy ngàn người, vây tụ bên trong, bên ngoài thành, hô lên như sấm, tiếng hô như muốn xé nát bầu trời của tân thành Penzias.
Thậm chí là người của các thế gia, nhìn thực lực của đám người đó mà nói, so với thế gia của họ thì yếu hơn nhiều, nhưng trong giờ phút này, cũng không dám lên tiếng!
Không ai dám nói họ nói quá! Không ai dám nói họ khẩu xuất cuồng ngôn! Càng không ai dám xem nhẹ đám hán tử này!
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì bọn họ đều là thủ hạ của Lăng Tiêu!
Hơn nữa, trong lúc này đám hán tử này bộc phát ra khí thế trùng thiên, so với uy áp của vũ giả thì bất đồng, khí thế của bọn họ ngay cả kiếm tôn thấy được cũng phải động dung!
Đây mới là chân lý của thế tục, bởi vì bọn họ là một nam nhân có huyết nhục, có cảm tình! Họ có tín ngưỡng, cho nên bọn họ không sợ hãi!
Tất cả bình dân của tân thành Penzias, đã phóng xuất toàn bộ áp lực trong suốt bảy tám ngày qua, mặc dù trong nhiều người bọn họ, thậm chí là đầu đuôi sự việc thế nào cũng không biết!
Nhưng lúc này bọn họ đang đắm chìm trong kim sắc quang mang vây quanh một nam nhân, hắn, là thần của Penzias, là tín ngưỡng của mọi người ở Penzias!
Tất cả người của các thế gia ẩn tàng đều trằm mặc, trong tân thành Penzias, tất cả mọi người đều cuồng hoan!
***
Trở lại nửa canh giờ trước, trong Tứ Tượng đại trận, chỉ còn lại một mình Chiết Vạn Thiên, mà lúc này lão đã sớm kiệt sức, tựa như một lão già gần đất xa trời, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Trong mắt của lão không hề có chút thần thái nào, từ trên thân thể lão, từng luồng sinh cơ rời xa lão, mặt của lão chẳng khác nào là tro tàn.
Nói ra cũng lạ, vốn có vô số công kích ảo giác được phát ra, nhưng Chiết Vạn Thiên càng suy yếu thì công kích cũng giảm bớt, đến lúc này thì hầu như tất cả các ảo giác đều biến mất.
Nhưng điều làm cho Chiết Vạn Thiên thống hận nhất chính là, không biết Lăng Tiêu đã dùng biện pháp gì, khiến cho toàn bộ những người có cảnh giới kiếm hoàng của Chiết gia như người mất hồn, công kích về phía lão không biết mệt mỏi là gì.
Chiết Vạn Thiên cảm giác được mình lúc này như ngọn đèn sắp cạn, nếu như biết trước được kết quả thế này thì lão thà đi công kích một môn phái ẩn tàng siêu cấp, chứ không muốn đến địa phương quỷ quái này!
Mối hận sâu đậm, sợ hãi cái chết, căm hận Lăng Tiêu, đó là vô số tâm trạng xuất hiện trong đầu lão, khiến lão gần như điên cuồng!
Chiết Vạn Thiên vô cùng chật vật, đầu tóc tán loạn, khắp cả người, không có chỗ nào lành lặn, vết thương vô số, bộ dạng của lão lúc này giống như 'thà giết đi còn tốt hơn'.
- Lăng Tiêu, ta sắp chết, là một kiếm tôn, ta cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo, cho nên ngươi đi ra, nói cho ta biết, rốt cuộc đây là gì? Ta không thể chết không minh bạch!
Chiết Vạn Thiên vừa nói vừa cúi đầu xuống, trong ánh mắt của lão hiện lên một tia oán độc!
Lăng Tiêu đứng giữa trận nhãn, bảy ngày nay đối với hắn mà nói, cũng là một sự dày vò! Nhưng trong bảy ngày nay hắn cũng đã lợi dụng thời gian này tiến hành đột phá!
Trong chiến đấu có thể cảm ngộ để đột phát, chính là phương thức tu luyện tốt nhất!
Giữa trận nhãn của Tứ Tượng đại trận, chính là nơi có thiên địa linh khí đầy đủ nhất, đại trận điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí khắp cả tân thành Penzias, thông qua cảnh giới của kiếm hoàng có thể cảm nhận được, thiên địa linh khí của Penzias, thấp hơn nơi khác rất nhiều!
Chỉ cần là người thông minh, thì cũng nghĩ đến điều này, loại hiện tượng kỳ dị này, hắn là có liên quan đến chuyện cường giả của Chiết gia bị vây khốn, nhưng không ai có thể nói ra được điểm nhấn trong đó!
Thậm chí là ngay cả kiếm tôn Công Tôn Hoàng cũng không thể!
Lăng Tiêu nhắm mắt, quan sát Chiết Vạn Thiên, đối với Chiết Vạn Thiên mà nói, Lăng Tiêu hoàn toàn không tin.
Trong bảy ngày dưới sự công kích của tâm ma và ảo tượng, Chiết Vạn Thiên đã như ngọn đèn sắp cạn, điều này là thật, nhưng nếu lão nói một người có cảnh giới của kiếm tôn như lão, ngay cả chút sức lực cũng không có thì Lăng Tiêu tuyệt đối không tin!
Tôn nghiêm của kiếm tôn là cái chó gì? Lăng Tiêu cười lạnh, đứng trước sinh mệnh, nó chẳng là gì cả! Có người sẽ vì tôn nghiêm mà hi sinh tính mạng, nhưng kiếm tôn của Chiết gia này nhất định là sẽ không!
Lăng Tiêu không để ý đến lão, cứ nhắm mắt ngưng thần, đem tất cả những gì hấp thu chuyển hóa thành chân nguyên, sau đó từ từ lan ra khắp các huyệt đạo, dung nhập đến chính giữa trung ương của Tứ Tượng đại trận.
Tứ Tượng đại trận giống như là được rót máu tươi vào, trong giây lát, lại bắt đầu điên cuồng vận chuyển!
Đây chính là uy lực của danh trận!
Nếu như Lăng Tiêu không muốn nhanh chóng giết Chiết Vạn Thiên thì hắn đã có thể rời đi, để cho đại trận tự hấp thu thiên địa linh khí mà vận mình, sớm muộn gì cũng vậy chết Chiết Vạn Thiên ở bên trong!
Nhưng... Nếu như thế thì không có sức chấn động!
Cho nên, Lăng Tiêu phải chính mình chủ trì đại trận! Hơn nữa, làm thế thì còn có rất nhiều chỗ tốt, hắn chủ trì đại trận này giúp cho lĩnh ngộ về trận tăng lên rất nhiều, vì thế khi số kiếm hoàng của Chiết gia vừa đến thì Lăng Tiêu liền mở diệt môn ra!
Mặc dù không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của diệt môn, nhưng nếu muốn giết chết một kiếm hoàng thì đó không phải là việc khó!
Chiết Vạn Thiên bắt đầu cảm giác được cả không gian bắt đầu rung rời chuyển đất, trên đỉnh đầu lão bắt đầu ngưng kết một đám mây đen, dao động cuồn cuộn, nương theo từng tiếng gió rít, từng tia điện như linh xà ẩn hiện trong mây!
Chiết Vạn Thiên chán nản ngồi xuống, trên mặt lộ ra thần sắc khổ não, nói:
- Cũng được, Lăng Tiêu, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, thì lão phu cũng chỉ đành nhận mệnh! Đến đây! Tới giết ta này! Ha ha ha, nhất định sẽ có người báo thù dùm ta! Chắc chắn là như thế! Chiết gia ta đã tồn tại từ thời thượng cổ, vô số tổ tiên đã tiến vào Thánh Vực, nếu nay ngươi giết ta, nếu hồn ta có thể về Thánh Vực nhất định sẽ thỉnh cầu tổ tiên, báo thù cho ta! Lăng Tiêu, ngươi hãy chờ xem, ngươi hãy mong rằng sau khi chết sẽ không vào Thánh Vực, nếu không... Ha ha ha ha!
Chiết Vạn Thiên vừa nói trên vừa vừa bạo khởi khí thế khổng lồ, mạnh mẽ như gió, xuy động đám mây trên trời. Nhưng ngay sau đó trong mắt của Chiết Vạn Thiên lộ ra thần sắc khó tin, đám mây đó, không ngờ nặng như vạn quân(*)! Mặc cho khí thể của lão mạnh mẽ cỡ nào, cũng không hề di động chút nào!
(*) một quân = 30 cân
Đuôi mắt của Chiết Vạn Thiên như muốn nứt ra, tâm nói:
- Chẳng lẽ Chiết Vạn Thiên ta nhất định phải vẫn lạc nơi này sao? Không... Ta là lão tổ của Chiết gia, làm sao có thể chết trong tay của tiểu tử này, chết không minh bạch, ta muốn ra ngoài, ta phải đi ra ngoài!
Vừa nghĩ đến đó, Chiết Vạn Thiên phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm khí cường đại, bắt đầu quấy khởi toàn bộ đám mây trong Minh Môn!
Khóe miệng của Chiết Vạn Thiên nổi lên một nụ cười lạnh, muốn lấy mạng của ta, nằm mơ đi!
Ha ha, lão tổ đã trải qua bảy ngày bị tâm ma công kích, đã luyện được tâm lặng như nước! Nếu ta có thể ra ngoài, nhất định đột phá được trạng thái hiện nay! Tiến vào một cảnh giới mới!
Rắc!
Một tiếng sét rền vang!
Giống như một tiếng sét rền giữa trời xuân, trong đại trận, vô số đạo Thiểm Điện bắt đầu đánh về phía thân thể của Chiết Vạn Thiên sau tiếng sấm rền kia!
Nét tươi cười trên mặt của Chiết Vạn Thiên đông cứng lại, đôi mắt mở to hết cỡ, giận dữ hét:
- Không thể thế, không thể thế được! Đây không phải là cảnh tượng của nhân gian! Thánh Vực đại đế! Ngài cũng có thể thấy được, nhất định là từ Thánh Vực trốn ra...
Chiết Vạn Thiên giơ hai tay lên cao, kiếm khí trên thân kiếm bắn thẳng lên tận trời, trăm ngàn vạn đạo Thiểm Điện, đồng thời đánh lên người của Chiết Vạn Thiên...
Tứ Tượng đại trận, hợp thiên địa chi uy, cuối cùng cũng đánh một cường giả kiếm tôn, hóa thành cặn bã!
Linh hồn của Chiết Vạn Thiên bị mất đi thân thể bảo vệ, vừa mới hiện ra, vừa nhận thức được phương hướng, đã điên cuồng bay thẳng lên cao! Đồng thời trong trận nhãn, Lăng Tiêu có thể cảm nhận được oán khí khổng lồ từ trên người Chiết Vạn Thiên!
Còn muốn chạy sao? Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ trào phúng, giữa đại trận, vô số đạo Thiểm Điện xuất hiện giữa đám mây, thấy linh hồn của Chiết Vạn Thiên xuất hiện thì bắt đầu gào thét, đánh về phía linh hồn của Chiết Vạn Thiên!
Biến Chiết Vạn Thiên thành ngàn vạn sợi u hồn, sau đó là tiêu tán trong đại trận, vĩnh viễn tiêu tan trong thiên địa!
Cho đến lúc này, Lăng Tiêu mới thu lấy chân nguyên, các loại năng lượng còn sót lại trong đại trận, kể cả bổn nguyên năng lượng thuần tịnh vô cùng của tàn dư của đám kiếm hoàng của Chiết gia và cường giả kiếm hoàng Chiết Vạn Thiên, toàn bộ đều hướng về phía thân thể của Lăng Tiêu!
Cứ như thế, vạn đạo kim quang, phát xuất từ trong trận! Mà Lăng Tiêu, cũng được nguồn năng lượng vô cùng cường đại này nâng lên, tựa như một pho tượng thần, lơ lửng trong không trung.
Hai mắt nhắm nghiền, chân nguyên trong cơ thể liên tục vận chuyển, giúp cho kinh mạch toàn thân của Lăng Tiêu mở rộng hơn rất nhiều!
Lăng Tiêu thông qua nội thị, nhìn vào khói kim đan đang phát sáng trong đan điền của mình, trên đó là vô số chân nguyên nhè nhẹ vậy quanh, không đó, không ngừng biến lớn, biến lớn rồi biến lớn!
Đột nhiên trong lúc đó, viên kim đan biến thành một nắm tay của đứa trẻ sơ sinh! Chỉ chợt lóe qua, Lăng Tiêu thậm chí còn tưởng rằng mình hoa mắt!
Nhưng đây chính là nội thị của tu chân giả, làm sao có thể hoa mắt được?
"Anh biến!"
Trong đầu của Lăng Tiêu, hiện lên hai chữ, đối với hắn là vô cùng xa lạ!
Không sai, không ngờ hấp thu được nguồn năng lượng này lại có thể đột phá kim đan trung kỳ, tiến vào kim đan hậu kỳ! Lăng Tiêu từng nghe nói qua, người tu chân, sau khi tu luyện đến lúc kim đan hậu kỳ, sẽ xuất hiện trạng thái anh biến!
Tựa như lúc vừa rồi, đó không phải là ảo giác của Lăng Tiêu, mà là thực lực của hắn quả thật là đã tiến vào cảnh giới kim đan hậu kỳ! Trong khoảnh khắc anh biến đó, nếu như Lăng Tiêu có thể nắm bắt được cơ hội, thì trong tích tắc, thậm chí là có thể phát ra thực lực của cảnh giới nguyên anh!
Nguyên Anh kỳ! Ba chữ này có sức hấp dẫn thế nào!
Lăng Tiêu kinh hoàng trong lòng, trong lòng hắn vốn có thể áp chế tâm trạng mừng rỡ này, nhưng hắn không làm thế, chuyện đáng vui như thế, tại sao lại muốn áp chế?
Lăng Tiêu ở trong không trung một canh giờ!
Luồng kim sắc quang mang mờ dần, mờ dần, cuối cùng thì biến mất không còn bóng dáng. Thân thể của Lăng Tiêu tựa như thiểm điện, biến mất, một khắc sau, xuất hiện trước mặt chúng nhân!
Bây giờ, người hắn muốn gặp nhất chính là thân nhân và bằng hữu!
Nhìn thấy ánh mắt vui mừng của mọi người nhìn về phía mình, trong tim Lăng Tiêu tràn ngập cảm giác ôn hòa, chính trong giây khắc đó, Lăng Tiêu cảm giác được, tâm cảnh của mình đã bình tĩnh lại!
Đây là một cảm giác không nói nên lời, vô cùng tuyệt vời, khiến cho Lăng Tiêu có cảm giác phiêu phiêu!
Nhưng mà cũng rất nhanh, cảm giác này chỉ lướt qua trong lòng hắn, như là một làn gió mát thổi qua.
Quang mang trong mắt của Lăng Tiêu thu lại, thoạt nhìn qua không hề có chút gợn sóng nào, nhẹ giọng nói:
- Khiến mọi người phải lo lắng!
Đôi mắt của Lăng phu nhân rưng rưng, dùng sức gật đầu, mấy ngày này, tim của mọi người đều bị dày vò, vì lo cho sự an toàn của Lăng Tiêu, bất kể là ai, không ai có thể nhận biết được cảm giác lo lắng và sợ hãi trong lòng Lăng phu nhân. Lăng Tiêu là con trai nàng, mẫu tử liên tâm, trong bảy ngày này, cơ hồ như nàng không hề ăn uống gì đàng hoàng cả, ngủ cũng không được, hơn nữa trên mặt lúc nào cũng cố gắng không lộ ra vẻ lo lắng, sợ hãi, sợ để cho người khác biết thì lại phải tốn sức lo lắng cho nàng.
Chúng nữ đều rơi lệ, ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng, bình thường đoan chính vô cùng, lúc này cũng lặng yên quay đầu đi, lau khóe mắt của mình.
Kiếp hậu dư sinh!
Hầu như ngoại trừ Lăng Tiêu ra thì mọi người đều nghĩ như thế.
Lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thoáng nhìn qua màn ánh sáng lam sắc trên đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói:
- Diệp tử, mau thu đại trận lại! Xem ra, mọi người đã nóng lòng tìm chúng ta rồi!
Diệp Vi Ny che miệng cười khẽ, nói:
- Mấy ngày nay, có không ít người đi qua, đối với chúng ta đều cảm thấy là lạ, thích thú, chỉ trỏ, còn nói không biết chúng ta là gì.
Diệp tử vừa nói vừa trở về phòng, một lúc lâu sau, tất cả mọi người trong tân thành Penzias đột nhiên phát hiện ra, màn ánh sáng màu lam đột nhiên biến mất!
Bên ngoài tân thành Penzias, đã tụ tập rất đông thương nhân và mạo hiểm giả, còn có một số ít người trong các thế gia ẩn tàng.
Bị màn lam quang kia ngăn cản, rất nhiều thương nhân bị tổn thất nặng nề, trong thành nhất định là xảy ra đại sự khó lường, cho nên, mặc dù có rất nhiều người oán giận, nhưng không ai có dũng khí nói năng tào lao!
Dù sao, tân thành Penzias cũng là tư sản của hầu tước Lăng Tiêu.
Nhưng điều khiến cho người khác kinh ngạc nhất là, sau khi màn lam quang kia được thu hồi, có người lại kiểm tra tổn thất của thương nhân, sau đó báo rằng, toàn bộ tổn thất sẽ do hầu tước bồi thường!
Những người đó cũng sợ ngây người ra, không ngờ lại gặp được chuyện tốt như thế! Quả thật là có cảm giác như đang nằm mơ!
Đã sớm nghe nói rằng lĩnh chủ đại nhân rất khẳng khái và thiện lương, là quý tộc tốt nhất đối với bình dân! Nhưng chưa từng có người nào nghĩ đến, đường đường lĩnh chủ đại nhân, một vị đại quý tộc, tước vị hầu tước, lại quan tâm đến những tiểu thương như thế này.
Vốn những cảm giác oán giận còn đó nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất, đã được hóa giải, thậm chí còn có nhiều thương chân chủ động tỏ vẻ, biết được tổn thất không bao nhiêu nên không cần lĩnh chủ đại nhân bồi thượng, có nhiều thương nhân đã lớn tuổi, cảm động đến rơi lệ, bọn họ chưa từng được quý tộc đối xử như thế này!
Trong đám người, có rất nhiều người của các thế gia ẩn tàng, nhìn thấy cảnh này thì cũng đều im lặng, bọn họ luôn cho rằng các thế gia ẩn tàng, đều là đại diện cho bầu trời của cả đại lục!
Có ai từng đặt thế tục trong mắt? Nhưng thật không ngờ, thì ra bọn họ mới chính là ếch ngồi đáy giếng!
Cứ như thế, một thiếu niên thế tục, hơn hai năm trước, còn bị vô số các quý tộc của đế quốc Lam Nguyệt trào phúng là 'Phế Vật', thậm chí là còn bị một vị hôn thê vốn xuất thân là thương nhân vứt bỏ...
Nếu như là một kẻ phế vật thì có được như ngày hôm nay, là có vận khí to lớn thế nào! Vô số người nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cục Lăng Tiêu đạt được kỳ ngộ gì, mà có được thành tựu như ngày hôm nay? Chỉ hơn hai năm, đã có thể thay đổi Lăng Tiêu được như thế?
Tống Minh Nguyệt đứng giữa đám đông, vẫn là nam trang, tuy phong độ vẫn như thế, nhưng khuôn mặt lại vô cùng uể oải, thời khắc Lăng Tiêu gặp nguy hiểm nhất, bản thân mình còn chưa trở về, chờ khi nàng trở về thì thủy quang băng lam đã khởi động! Người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được!
Tống Minh Nguyệt đã đến được năm ngày rồi, thực tế, sau khi nàng đưa đan dược cho phụ thân xong, thậm chí là còn chưa tận mắt thấy phụ thân khôi phục thì đã lập tức trở về, ngựa không dừng vó!
Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, bọn họ đi được nửa đường thì gặp phải gió lốc, thuyền lớn bị gãy đôi, chết rất nhiều người! May mắn là Tống Minh Nguyệt có thực lực cường đại, lại mang theo bảo vật như Bích Thủy nên mới tránh được một kiếp. Sau khi nàng lên bờ thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra!
Giờ phút này Tống Minh Nguyệt hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh Lăng Tiêu, mấy ngày nay ở ngoài thành nàng cũng nghe được nhiều về trận chiến trong thành, người của các thế gia ẩn tàng cũng nhận được một ít tin tức, vội đến xem náo nhiệt, không ngờ rằng toàn bộ đều bị nhốt ở bên ngoài.
Tống Minh Nguyệt không ngờ rằng mình chỉ về nhà có một chuyến mà đã phát sinh nhiều chuyện như thế. Rốt cuộc là Lăng Tiêu hay là Chiết gia không để ý mặt mũi, công khai tuyên chiến.
Tống Minh Nguyệt không giống những người khác, nàng chính là nữ nhân tận mắt chứng kiến các năng lực của Lăng Tiêu nhiều nhất! Kể cả bang lam thủy quang đại trận này, cho nên nàng rất tin tưởng ở Lăng Tiêu, thậm chí là nhiều hơn so với bất kỳ người nào.
Nhưng mà phải chờ đợi nhiều ngày như thế, đúng là một loại dày vò, mắt thấy nguy cơ đã giải trừ, Tống Minh Nguyệt vội tiến vào thành, trong lòng nghĩ: Có phải hắn đã đột phá lần nữa?
Lăng Tiêu an ủi hết người nhà và hồng nhan tri kỉ, sau đó khuyến khích động viên Thiểm Điện binh đoàn một phen, mấy ngày qua, Thiểm Điện binh đoàn đã duy trì trật tự của tân thành Penzias rất tốt!"
Cuộc sống của bình dân, cũng không vì cuộc chiến này mà phát sinh thay đổi quá nhiều.
Lăng Tiêu đứng trước cửa phủ, thu hồi Tứ Tượng đại trận, nếu lại có cường địch thì hắn có thể mở ra lại bất cứ lúc nào!
Đột nhiên thấy Tống Minh Nguyệt đang từ xa chạy lại, hai người mắt đối mắt, lộ ra vẻ tươi cười.