Vào Thục Sơn kiếm phái, đi về phía trước dọc theo thềm đá thật dài, cung điện nguy nga hùng tráng trên sườn núi, tâm tình Lâm Hải trông có vẻ dao động, thoáng nghĩ chủ nhân ở đây đã từng được mình cứu qua, trong lòng Lâm Hải có một chút tự hào to lớn.
Lăng Tiêu nghe nói Lâm Hải đến đây nên vội vàng ra ngoài nghênh đón ông vào, nhìn thấy người trung niên trước mặt có biến hóa rất lớn so với nắm đó, chỉ có một thứ không đổi chính là vẻ tươi cười chất phát trên khuôn mặt.
Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười:
- Từ biệt đã nhiều năm, ta vẫn chưa nói lời cảm tạ ân cứu mạng của tiên sinh vào năm đó, nói đến thật hổ thẹn.
Trên mặt Lâm Hải lộ ra vẻ kích động, xoa xoa tay, cười một cách mộc mạc:
- Không nên nói những chuyện như vậy, năm đó cũng chỉ tình cờ gặp mặt, ta tin rằng cho dù là người khác, cũng sẽ làm như vậy. Huống chi, mấy năm nay gia đình của chúng ta được sống tốt hoàn toàn là do ngươi chiếu cố ...
Lăng Tiêu cười ngăn Lâm Hải lại, không cho ông nói thêm gì nữa, như muốn cảm kích Lâm Hải. Người thành thật chất phát như vậy, Lăng Tiêu cũng không nói chuyện quanh co, trực tiếp hỏi:
- Ông như thế nào đột nhiên muốn đến đây?
Lâm Hải nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói cho Lăng Tiêu một lần, người trẻ tuổi trên người có nhiều chỗ thần bí cổ quái. Lăng Tiêu nghe Lâm Hải hình dung hình dáng của người trẻ tuổi kia, tâm tư vừa động: Đó chẳng phải là Liệt Dương sao? Người phạm vào sai lầm như vậy, mà năm đó Liệt gia không ngờ lại không giết chết hắn.
Tuy nhiên Lăng Tiêu lại nghĩ đến khả năng khác, có lẽ Liệt Dương thừa dịp ngày Liệt gia gặp đại biến mà nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài, hoặc là hắn có một ít liên hệ thần bí nào với người Thánh Vực, nên Liệt gia không dám làm gì hắn.
Nghĩ đến khả năng này thì thấy khả thi hơn nhiều.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói:
- Đa tạ ông nha!
Sau khi Lâm Hải đi, Lăng Tiêu liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa, chỗ ở của Lăng Tiêu nằm ở trên đỉnh của Thục Sơn kiếm phái, đứng ở trước cửa, có thể quan sát được chỗ rất xa.
Diệp tử từ một bên đi tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lăng Tiêu, không nói một lời, cứ đứng như vậy bên cạnh Lăng Tiêu, cùng nhìn về phương xa với hắn, cảm xúc trên mặt thoạt nhìn có chút khô cứng.
- Đang suy nghĩ gì?
Lăng Tiêu nghiêng thân, kéo bàn tay ôn hòa của Diệp tử, nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì, ha ha.
Diệp tử quay lại và tặng cho hắn một nụ cười tươi xinh đẹp. Tuy nhiên trong con ngươi tinh thuần như một làn thu thủy có một chút thống khổ, có lẽ đang bị Lăng Tiêu nắm giữ thật chuẩn xác.
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ có chút lo lắng thôi.
Diệp tử tựa đầu vào vai của Lăng Tiêu, hai tay chậm rãi quàng lên lưng Lăng Tiêu, sau đó ... Ôm chặt lại.
- Vẫn có chút luyến tiếc.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng, qua nhiều năm như vậy, mình thực sự có chút bỏ bê đối với những hồng nhan tri kỉ bên cạnh rồi, chung quy cũng có rất nhiều chuyện quấn lấy nên không có được một chút tự do nào. Không có chuyện níu kéo, thì cũng có áp lực vô hình, đang không ngừng thúc giục Lăng Tiêu phải cố gắng, phải tiến bộ.
Hơn nữa, Diệp tử và Minh Nguyệt thì coi như tốt hoàn toàn còn nữ nhân ở kinh thành của Lăng Tiêu, hoặc là những người khác, cũng chỉ có danh phận mà thôi. Trong lòng Lăng Tiêu làm sao mà không biết tuy mẫu thân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ về chuyện này.
Lăng gia có hai con trai, con trai lớn Lăng Chí luôn ở trong quân đội, đến nay vẫn chưa có nữ nhân bên người. Còn Lăng Tiêu thì trái lại có rất nhiều nữ nhân bên người, nhưng hàng năm họ cũng không ở cùng với nhau.
Loại tiếc nuối này, chỉ có lão nhân của mình mới hiểu rõ.
Lăng Tiêu ôm Diệp tử, viên đạo tâm trong cơ thể hắn lập lòe tỏa sáng, và dần dần cộng minh với đạo tâm trong cơ thể của Diệp tử, nhìn ánh mắt Diệp tử dần dần mơ màng, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói vào bên tai Diệp tử:
- Buổi tối ... Đến phòng ta nha.
Hai gò má Diệp tử ửng đỏ lên, khẽ cắn môi, nhẹ gật gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn bóng dáng xinh đẹp của Diệp tử, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một niềm ái náy, rồi lấy lại bình tĩnh, sau đó cho người gọi mười đại đệ tử lại.
Cho tới bây giờ, Lăng Tiêu cũng chưa chỉ điểm mười đại đệ tử quá nhiều, ngoại trừ các viên đan dược, còn có một số công pháp được khắc vào ngọc giản. Mười đại đệ tử có được sự chỉ điểm từ chỗ Lăng Tiêu vẫn không bằng Diệp tử.
Tuy nhiên trong lòng của đám người Thiên Viên, người mà bọn họ tôn kính nhất mãi mãi chỉ có một mình sư phụ, còn Diệp tử sư nương thì xếp hạng hai.
Thiên Viên, Thiên Phong, Thiên Vũ, Thiên Lôi, Thiên Trí, Thiên Minh, Thiên Hỏa, và cùng ba người nữ đệ tử Thiên Lam, Thiên Tuệ, Thiên Tuyết đứng trước mặt Lăng Tiêu, đang nhìn sư tôn đại nhân tuổi còn trẻ ở trước mặt, ánh mắt mang theo vẻ sùng bái rất sâu sắc.
Lăng Tiêu nhìn một lượt, trong đám người đó Thiên Viên có thực lực cao nhất, hiện tại hắn đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ. Chín người còn lại, thực lực cũng không khác nhau lắm giữa Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ.
Lăng Tiêu cho mười người ngồi ở nơi kia, bắt đầu giảng giải một số thứ biến đổi về mặt tu luyện. Mày của mười đại đệ tử khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, khi thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, khi thì vò đầu bức tai không hiểu.
Dần dần, mười đại đệ tử này đều được nghe hết. Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo một luồng tinh thần lực khiến người ta có thể bình tĩnh trở lại, nghe xong bọn họ như si như say, trước đây có rất nhiều chuyện không biết, trải qua chuyện Lăng Tiêu vừa nói, cũng có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Đến cuối cùng, Diệp tử quay lại, và Hoàng Phủ Nguyệt đều ngồi cùng với Lăng Vận Nhi, và còn thật sự nghe được các loại tri thức mà Lăng Tiêu giảng về người tu chân.
Lăng Tiêu có lối suy nghĩ thiên mã hành không, cho nên coi như hắn không phải là sư phụ tốt nhất. Năm đó khi hắn ở tu chân giới, sư phụ hắn cũng dạy hắn như thế. Cho nên, Lăng Tiêu cũng không biết chuyện này có điều gì không tốt.
Cũng may những người ngồi trong đó cũng không phải người ngu, chỉ số thông minh cao, trí nhớ tốt, rất nhiều thứ không thể lý giải, cũng có thể nhớ, theo đó tu vi của bọn họ không ngừng tăng lên, sớm muộn gì cũng có lúc có thể lý giải.
Hiện giờ Lăng Vận Nhi cũng hiểu được, những thứ mà mình tu luyện có phẩm chất rất khác so với kiếm kỹ đã lưu truyền không biết bao nhiêu năm trên Thương Lan đại lục, không cần phải nói, Tam ca đã dạy nàng các loại độn pháp... Quá mức thần kỳ! Thổ độn, Thủy độn ... Còn có ngự kiếm phi hành.
Trước đây những chuyện này cũng không có, nhưng không ngờ cũng có thể thực hiện. Cho nên Lăng Vận Nhi có loại cảm giác tôn sùng ca ca, tương đối sâu.
Đừng nói là Lăng Vận Nhi, mà ngay cả Hoàng Phủ Nguyệt cũng có cảm giác như trong mộng. Tuy rằng xuyên đến thế giới này mà bản thân mình là một kỳ tích không thể tin nổi, nhưng nàng càng không thể tưởng tượng, từ nhỏ nàng vốn chế giễu khi nghe kể về các loại thượng cổ thần thoại, nhưng từ chỗ Lăng Tiêu, không ngờ lại nhận được lời giải thích rõ ràng hơn.
Chứng minh độ tin cậy và tính chân thật của thần thoại này.
Bởi vì thực lực hiện tại của chính Hoàng Phủ Nguyệt cũng tương đối hùng mạnh. Thực ra Hoàng Phủ Nguyệt thích nghiên cứu những đạo thuật cổ quái hiếm lạ hơn kiếm kỹ mà Lăng Tiêu truyền thụ cho mình.
Theo nhận xét của nàng, những đạo thuật kia mới thực sự hùng mạnh, tỷ như nói về uy lực của ấn phù, một tấm phù chú màu vàng bình thường được vẽ bức tranh màu đỏ, có thể dễ dàng phá nát một khối đá cao cỡ một người! Nếu như dùng máu của ma thú mạnh mẽ, viết lên phù chú bằng da ma thú thì sẽ tạo ra uy lực lớn hơn nữa!
Còn có đủ loại pháp bảo, hầu như Hoàng Phủ Nguyệt rất thích luyện chế pháp bảo! Tuy nhiên bây giờ nàng cũng quá mức nản lòng, theo tiêu chuẩn của nàng, hiện tại thứ luyện chế ra quả thực vô cùng tệ hại.
Tuy nhiên Hoàng Phủ đại tiểu thư rất kiên cường, nhẫn nại, về điểm này thì ngay cả Diệp tử và Vận nhi cũng vô cùng bội phục.
Thấm thoát thời gian trôi qua gần nửa ngày, sau khi giọng nói của Lăng Tiêu ngừng lại thì sau một lúc mười đại đệ tử và Diệp tử vẫn không hồi phục lại tinh thần, mà vẫn còn đắm chìm trong loại huyền diệu vừa mới xuất hiện này.
Con ngươi xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt nghịch ngợm chớp chớp, sau đó nói:
- Ôi, nếu như huynh có thể thường xuyên giảng giải đám người bên cạnh mình một hồi thì tu vi của chúng ta hiển nhiên sẽ tinh tiến nhanh hơn!
Đối với lời nói của Hoàng Phủ Nguyệt, tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, mười đại đệ tử thì dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lăng Tiêu, hi vọng hắn có thể lưu lại ở đây một thời gian dài.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Tu đạo ... chủ yếu là tu tâm của mình! Ngoài Tâm ... Còn có đạo pháp, kiếm kỹ, thuật luyện đan, thuật luyện khí ... v.v. Tất cả đều là vật ngoại thân, bản tâm đừng bị vật ngoại thân mê hoặc! Đến một lúc nào đó, viên đạo tâm của các người đầy thì các người mới có thể đại thành!
Hoàng Phủ Nguyệt hỏi:
- Vậy huynh ... Viên đạo tâm của huynh đã đầy rồi sao?
Lăng Tiêu nhẹ thở dài, nhớ tới cô bé thật đáng yêu tinh khiết lúc trước mà chậm rãi lắc lắc đầu:
- Đạo tâm của ta còn cách đại thành rất xa, có một số chuyện, không chỉ trong chốc lát thì có thể nghĩ thông suốt.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Không thể làm cho đám phụ nữ của mình vui vẻ cũng giống như đạo tâm của mình chưa đại thành. Không thể nhìn thấy Nha Nha trước lúc phi thăng cũng giống như đạo tâm không đại thành. Đạo thất tình chỉ mới là tiểu thành, cách đại thành ... Còn rất xa!
Tới buổi chiều, một cảnh tượng náo nhiệt trên toàn bộ Thục Sơn kiếm phái, yến tiệc lớn được bày trí, Lăng Tiêu thì đang bồi tiếp mọi người, trước tiên là bưng chén rượu xoay một vòng quanh môn phái, tỏ ý với mọi người, sau đó mới trở lại vị trí chủ tọa. Lăng Tiêu nhìn mẫu thân và tỷ tỷ, cùng với một đám hồng nhan. Đám người Lăng Thiên Khiếu thì đang ở trong quân đội, Lăng Tiêu cũng không có thông tri cho bọn họ, nổi khổ ly biệt, cũng chỉ có thể tăng lên nên thà không gặp mặt thì hơn.
Lăng Tiêu bưng chén rượu lên, quay về phía mẫu thân nói:
- Mẹ, mấy năm nay làm khổ người rồi, hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng bên cạnh lão nhân gia ngài, tuy nhiên con tin rằng sớm muộn cũng có một ngày, sau khi con ổn định ở Thánh Vực thì sẽ mang ngài đi đến đó. Đến lúc đó, con sẽ cho ngài tận hưởng cuộc sống gia đình vui vẻ!
Khóe mắt Lăng phu nhân hơi ướt, liếc mắt nhìn chúng nữ một cái, sau đó cười ha ha, nói:
- Mẫu thân tin con, mẹ sẽ chờ ngày đó!
Nói xong uống sạch chén rượu.
Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch, sau đó lại nhìn tỷ tỷ Lăng Tố và muội muội Lăng Vận Nhi, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, khi đệ không có ở đây, tỷ nhất định phải chiếu cố nhiều cho mẫu thân. Bây giờ các người cùng nhau đi ra ngoài, đệ tin rằng những người khác sẽ cho rằng hai người là tỷ muội rồi đấy.
Lăng phu nhân ở một bên thở ra một hơi, vẻ mặt ửng đỏ:
- Đứa nhỏ này, ngay cả mẹ của mình cũng đùa giỡn được.
Lăng Vận Nhi ở một bên cười nói:
- Mẫu thân thoạt nhìn giống như tỷ tỷ của con đấy, làm sao mà già chứ!
- Tam đệ, ngươi yên tâm đi, tỷ sẽ quan tâm nhiều đến mẹ.
Vẻ mặt yêu thương của Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu, người đệ đệ mà năm nào khiến cho mình lo lắng nhất, hiện giờ đã trưởng thành trở nên một cường giả khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Trong lòng Lăng Tố có một loại tự hào mà không một người nào có thể hiểu nổi.
Lăng Tiêu lại một lần nữa uống thêm một chén rượu, sau đó quay đầu về phía sáu người Diệp tử, Tống Minh Nguyệt, Phong Linh, Hoàng Phủ Nguyệt, Y Toa và Thượng Quan Vũ Đồng, bỗng nhiên cười khẽ, nói:
- Mấy năm nay ta làm khổ các nàng rồi.
Một mảnh trong suốt trong mắt sáu cô gái lóe ra, từng người đều có niềm chua xót và khổ sở của mình, các nàng tập hợp ở đây vì Lăng Tiêu. Tuy rằng người thường cũng không thể với tới các nàng nhưng các nàng đều rất muốn gã Lăng Tiêu này.
Diệp tử nhẹ giọng nói:
- Chúng ta theo chàng, ai mà kêu một tiếng khổ thì mới là không cam tâm tình nguyện.
Lăng Tiêu nói:
- Sau này khi mọi người cùng tề tựu ở Thánh vực thì ngày đó chính là ngày Đại hôn của chúng ta!
Yên tĩnh!
Sau khi Lăng Tiêu nói xong câu đó, đừng nói những người ở đây, mà ngay cả những người thính tai ở bên cạnh, cũng đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Lăng Tiêu nói lời này sao?
Hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đang chăm chú quan sát Lăng Tiêu, đây là thiếu gia của mình sao? Không sai chứ? Nhưng thiếu gia của mình lại có thể nói ra lời này hay sao, còn tỉnh táo không chứ?
Quá kì lạ ...
Đối với mọi người mà nói, hiện tại Lăng Tiêu trở thành Kiếm Thần cũng còn hiện thực hơn lời nói vừa thoát ra từ miệng của hắn.
Về phần sáu cô gái, thực ra căn bản là chưa nghĩ qua, rồi cũng sẽ có một ngày mình cũng giống như những cô gái thế tục, trở thành những tân nương xinh xắn gả cho Lăng Tiêu.
Bởi vì Lăng Tiêu không phải người thường!
Cũng không ai so hắn với người thường.
Mà hôm nay lại nghe từ miệng hắn nói ra lời này, đầu tiên sáu cô gái sửng sốt sau một lúc lâu, bỗng nhiên cùng rơi lệ, vui mừng muốn khóc!
Mà ngay cả Lăng phu nhân không kiềm lòng vừa rơi lệ vừa cười mắng:
- Tên tiểu tử xấu xa ngươi, hôm nay vốn là ngày khá cao hứng, ngươi lại lập đi lập lại nhiều lần khiến cho trong lòng mọi người lại biến thành chua xót, con phải tự phạt con ba chén cạn!
Lăng Tiêu cười uống vào ba chén, đám phụ nữ ổn định cảm xúc, lúc này ánh mắt không giống nhau lại nhìn về phía Lăng Tiêu mà tràn ngập vẻ si tình không che dấu chút nào.
Đêm đó, sáu cô gái đều uống quá nhiều, Diệp tử và Tống Minh Nguyệt lại cùng nhau vào phòng Lăng Tiêu.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu mở mắt mà không biết đã bao lâu rồi mình chưa từng ngủ quá nhiều, hai người phụ nữ ở bên cạnh nằm ngang mình, ánh mắt lộ ra tia sáng thương tiếc.
Bằng vào đám người này, nếu họ không muốn say thì ai có thể say quá chứ?
Ba ngày sau, Lăng Tiêu xuất hiện trên bầu trời của Tần gia hải đảo ở Đông Hải, quan sát Tần gia hải đảo ở bên dưới, chỉ trong mười năm, nơi này đã trở thành một vùng hoang vắng. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn trông thấy một số bóng người ở trên đảo, có một bóng người vô cùng quen thuộc với hắn, do đó thân thể Lăng Tiêu dừng trên đảo, nhìn kỹ, người đó chính là Tần Kiên!
Giờ phút này vũ kỹ của người tu luyện trên bờ cát, trông có vẻ như từng luồng kiếm khí đâm vào nước biển, bắn ra từng luồng to lớn. Lăng Tiêu khẽ gật đầu, trước đây người thanh niên kia chăm chỉ không ngừng, nên hiện giờ hắn cũng có được cảnh giới Ma Kiếm Sư! Hơn nữa tâm chí người này trông có vẻ kiên định, Ma Kiếm Sư tuyệt đối không phải là điểm cuối!
Nghĩ đến hiện giờ Lý Võ Hiếu của Lam Nguyệt đế quốc thượng vị gần như kết cục đã định, Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Có lẽ không lâu sau, Đế quốc Lam Nguyệt sẽ xuất hiện một quân nhân có thể mạnh mẽ hơn Thu Thần lão soái nữa!
Tần Kiên chính là người duy nhất trong toàn bộ Tần gia mà Lăng Tiêu thích.
Không kinh động hắn, Lăng Tiêu lặng lẽ đi. Đối với Lăng Tiêu mà nói, hắn chỉ là khách qua đường của thế giới này, sẽ rời khỏi nơi này. Thiên Đạo vô tình, thời gian vô tình, chuyện hắn có thể làm chỉ là tận lực để khiến cho người bên cạnh mình được vui vẻ. Cho dù là tu sĩ hùng mạnh cũng không thể làm hơn được.
Băng Lam Thủy Quang trận đang vây khốn Vạn Niên Giao, dường như vận hành mãi cũng không biết mệt mỏi. Lăng Tiêu vừa mới đi lên phía trên đại trận, chợt nghe thấy tiếng gầm gừ của Vạn Niên Giao.
- Nhân loại! Thả ta ra ngoài, Vạn Niên Giao đại gia phải bầm thây ngươi ra vạn đoạn!
Băng Lam Thủy Quang Trận có thể ngăn cách cảm giác của Vạn Niên Giao nhưng Lăng Tiêu lên đảo liền cố ý truyền khí tức của mình vào trong trận, khiến Vạn Niên Giao đang ngủ say cảm ứng được, sau đó Vạn Niên Giao lập tức nổi giận, khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên một chút cười lạnh.
Đứng ở trước tòa núi lớn, tâm niệm vừa động, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm xuất hiện trước người Lăng Tiêu, kiếm linh sớm đã biết tâm ý của Lăng Tiêu, bộc phát ra một luồng quang mang xinh đẹp màu đỏ tươi, một luồng kiếm khí chém ra, chặt đứt ngang tòa núi lớn kia.
Lăng Tiêu vung tay áo lên, một luồng lực lượng vô tận từ bàn tay của Lăng Tiêu bắn ra, ở phía xa bỗng nhiên nổ ra tiếng ầm ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ liên tiếp, giống như núi sụp, đất lỡ!
Tòa núi lớn này không ngờ thành nửa sườn núi ... Rồi trở nên bình định!
Tiếng gầm gừ của Vận Niên Giao im bặt hẳn trong lòng đất. Trong Băng Lam Thủy Quang Trận, Vạn Niên Giao kinh hãi nhìn lên hào quang bắn trên đỉnh đầu, trong mắt không biết đang nghĩ cái gì, những câu chửi mắng Lăng Tiêu cũng từ ngoài miệng chuyển vào trong lòng.
Một kích như thế làm cho Vạn Niên Giao hoảng sợ!
Nó làm sao có thể nghĩ ra được, gã nhân loại đáng ghét kia, vì sao chỉ trong thời gian ngắn, đã có thể trở nên mạnh mẽ như thế? Còn có luồng kiếm khí tràn ngập sát ý khiến cho người ta run rẩy, năm xưa hắn kém mình rất nhiều mà!
Trong lòng Vạn Niên Giao nghi vấn vạn phần, chẳng lẽ vũ khí cũng có thể trưởng thành sao? Lúc nãy nó cảm nhận rõ trong luồng kiếm khí kia, còn kèm theo chiến ý vô cùng rõ!
Đang hướng về phía nó!
Vạn Niên Giao đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy cấm chế trên đầu đang buông lỏng, gần như theo bản năng, nháy mắt thân thể nó bộc phát ra khí thể mạnh mẽ, sau đó hóa thành một luồng hào quang màu đen, mạnh mẽ xông ra, đồng thời ... Hành động thứ hai, là liều mạng nhảy vào biển rộng!
Kỹ năng bơi lội của Giao hiển nhiên là không cần phải nói. Vạn Niên Giao nghĩ chỉ cần mình có thể tiến vào biển rộng, cho dù gã nhân loại đáng chết này có năng lực nhưng cũng không có khả năng bắt được mình!
Đáng tiếc ý tưởng thì tốt nhưng cái đầu lớn của nó vừa chạm vào nước biển lâu quá chưa chạm, không đợi nó vui sướng với hương vị thoải mái của biển, liền cảm giác cái đuôi của mình trong nháy mắt bị giữ chặt!
Vạn Niên Giao giận tím mặt, gã nhân loại này cũng dám nắm đuôi của Vạn Niên Giao vĩ đại, đây chính là một sự vũ nhục to lớn, quả thực không thể tha thứ!
Trong nháy mắt thân hình to lớn của Vạn Niên Giao xoay chuyển vô cùng linh hoạt, mở ra chiếc miệng như bồn máu, trong nháy mắt cắn về phía gã ác nhân bắt lấy đuôi mình!
Tốc độ của nó hoàn toàn không giống một quái vật lớn, nhanh như tia chớp!
Cho nên khi nó thấy người kia cầm cái đuôi của mình, chiếc miệng to như bồn máu của nó đã tới trên đầu người kia! Ánh mắt Vạn Niên Giao cũng nhìn tới ... Cặp mắt màu xanh thẳm!
Sau đó ... Trong nháy mắt động vật máu lạnh như Vạn Niên Giao thoáng cứng lại, đồng thời Vạn Niên Giao cũng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm!
Hí!
Âm thanh kia cực kì chói tai, loại ma thú có thực lực mạnh mẽ đã có thể biến hóa, cho dù khi đối mặt với tử vong, cũng chưa chắc hoảng sợ như thế. Nhưng gương mặt của người trẻ tuổi ở trước mặt không chút biến đổi, đối với Vạn Niên Giao mà nói, hiển nhiên càng đáng sợ hơn tử vong!
Bởi vì đó chính là loại tôn kính chảy xuôi trong máu của Vạn Niên Giao!
Nhân loại đáng ghét, làm sao người có huyệt mạch vương giả Ma tộc đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Vạn Niên Giao hiển nhiên không kịp tự hỏi thì cái đầu khổng lồ kia dùng một tư thế kỳ dị thoáng xoay tới bên cạnh, bỏ qua người có đôi mắt màu lam đang cầm lấy đuôi nó, sau đó mở chiếc miệng to như bồn máu dựa theo quán tính cắn, nhanh chóng khép lại cùng một chỗ!
Thình thình!
Chiếc răng nanh vô cùng sắc bén kia bởi vì cắn vào khoảng không, nên phát ra tiếng vỡ khiến cho tim người ta đập nhanh.
Sau đó, cả người Vạn Niên Giao trong nháy mắt đều xụi xuống, ngã xuống đống bụi. Người trẻ tuổi kia cũng thả đuôi nó ra. Vạn Niên Giao cũng không quan tâm cơn đau kiệt liệt truyền vào đầu, tựa đầu nằm xuống, giọng nói run rẩy:
- Không biết vương giả giá lâm, xin tha thứ cho!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Vạn Niên Giao, sau đó cười cười một tiếng:
- Ủa, không phải ngươi rất uy phong sao, như thế nào thoáng cái kinh hãi chứ?
Thân thể Vạn Niên Giao run nhẹ, không dám nhúc nhích. Thủ đoạn của gã nhân loại đáng ghét này tuy rằng rất cao, nhưng về trí nhớ được thừa kế từ tổ tiên, đối với đồng tộc có huyết mạch hoàng giả, đó là một loại bản năng thần phục!
Điều giống như bên trong thế giới nhân loại, người thường thấy hoàng đế thì phải quỳ lạy, mà không cần biết vì sao hắn có thể làm hoàng đế, thực ra ta không thể có loại chuyện như vậy. Bởi vì trong lòng bọn họ, đã nhận định sự thật của chuyện này, là một xu hướng theo bản năng.
Huống chi, Vạn Niên Giao cũng vô cùng rõ những loại thủ đoạn của Ma tộc. Nếu như Ma tộc có huyết mạch vương giả muốn thu thập nó, nó ngay cả phản kháng để sống cũng không có!
Kim Hổ lạnh lùng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, sau đó cũng không nói mà đứng ở phía sau Lăng Tiêu
Lăng Tiêu nói với Vạn Niên Giao: Ngươi có bằng lòng làm sủng vật cho ta không?
Vạn Niên Giao ngẩng đầu cân nhắc, bỗng nhiên lại trông thấy một con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng màu trắng trên bầu trời, tự nhiên trong lòng sinh ra một nổi sợ hãi. Ma thú có thể sống đến thời đại này, cho dù lúc đầu rất ngu, cần trăm năm mới có thể nghĩ ra, cũng sẽ thông minh hơn hiện tại.
Huống chi, Vạn Niên Giao vốn là ma thú có rất nhiều gian xảo, trông thấy gã Ma tộc có huyết mạch hoàng giả cũng đứng sau lưng Lăng Tiêu, thì rất hiển nhiên, gã chết tiệt này ... À không, gã nhân loại hùng mạnh này mới thực sự là người nắm giữ số phận của nó!
Lúc này Vạn Niên Giao hóa thành hình người, biến thành một gã nhân loại trẻ tuổi, lúc này giọng nói rất già nua lộ ra vẻ vô cùng cung kính:
- Chủ nhân tôn kính nhất, Vạn Niên Giao chấp nhận trở thành người hầu trung thành nhất của ngài!
Sau khi ký kết giao ước xong, Vạn Niên Giao quay vào trong nhẫn của Lăng Tiêu, trong lòng lại vô cùng thống hận: Muốn Vạn Niên Giao ta có sinh mệnh lâu dài, thực lực mạnh mẽ thành sủng vật của một nhóc con nhân loại, thực sự là bi kịch, hơn nữa đó lại chính là ký kết giao ước chủ tớ của nó với Lăng Tiêu!
Loại giao ước này, khi người hầu chết thì cũng không ảnh hưởng lớn tới chủ nhân. Mà khi chủ nhân chết thì người hầu chẳng những không được giải thoát mà còn phải chết theo!
Gã chết tiệt này ... À, gã nhân loại khó ưa!
Đến thời điểm này Vạn Niên Giao đáng thương thậm chí ngay cả nguyền rủa Lăng Tiêu đi chết cũng không thể rồi!
- Tiểu tử kia, trong lòng đang căm giận sao? Ha, cùng ở chung với ta thế nào?
Giọng nói của Huyền Thiên vang lên trong tai Vạn Niên Giao.
Vạn Niên Giao cả kinh, sau đó ngẩng đầu nhìn tới chỗ cách mình không xa, giọng nói của nhân loại toát ra trên cái lệnh bài.
- Ngươi là ai?
Vạn Niên Giao cảm nhận được một nổi thê lương muôn đời có uy thế áp lực cực lớn, căn bản là nó không dám chống lại, mà chỉ hoảng sợ hỏi.
- Ha ha, ta sao, ta chính là ...
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm ở một bên, truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường. Huyền Thiên vừa nghe xong, trên mặt tràn ngập ý cười, càng nói sôi nổi.
Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn Kim Hổ với vẻ mặt hờ hững, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn đi Thánh Vực.
Kim Hổ ngẩng đấu với mặt không chút thay đổi, sau đó nói:
- Điều đó có liên quan gì với ta?
- Trong Thánh Vực cũng có Ma tộc.
- Ngươi sẽ thả ta ra sao?
Trên mặt Kim Hổ lộ ra một chút trào phúng:
- Hay là ngươi sợ bọn họ đuổi giết ngươi?
- Nếu ngươi nghe lời thì ta sẽ không giết bọn chúng!
Lăng Tiêu lặng lẽ cười, vung tay lên, thu Kim Hổ vào trong Hàm Hàn bảo đỉnh, rồi ném nó vào trong nhẫn trữ vật. Hắn sớm biết lão hổ này sẽ không dễ dàng thuần phục, tuy nhiên không sao, chỉ cần mình không xuất hiện trong phạm vi thế lực của Ma tộc thì tin rằng gã Ma tộc này cũng không có gan, chạy tới thế giới nhân loại đuổi giết hắn.
Ngược lại hắn có chút đau đầu với Thánh Vực Nam Châu! Mặc dù mình hành động không quan tâm đến ai nhưng trong mắt người khác thì đó chính là cuồng vọng.
Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu, chỉ mong cánh cửa Thánh Vực không xuất hiện ở Nam Châu.
Sau khi thu phục Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu lại trở về thành Thục Sơn ở phía Nam của Đế quốc Lam Nguyệt, sau đó đứng trước cửa của cửa hàng An Nhã, nhìn vài lần từ rất xa nhưng không thấy bóng dáng An Nhã, không chút tiếc nuối, xoay người rời đi.
An Nhã đang ở bên trong chẩn bệnh cho mấy lão nhân, thân hình bỗng nhiên nhẹ run lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đi lại trên con đường phồn hoa. Ánh mắt An Nhã vừa lướt qua thời không vừa lướt qua không gian, lại nhìn thấy được một gã thiếu niên non nớt, trong thời điểm hắn phải gọi mình là An Nhã tỷ tỷ!
Nghĩ tới đó khóe miệng An Nhã hiện lên một ít vẻ tươi cười, khiến cho lão thái thái trong lòng bất an không yên chợt trong lòng thoải mái: An Nhã đại phu đã mỉm cười, chắc chắn bệnh của mình không có vấn đề!
Lăng Tiêu đứng trước mộ Vương Siêu, tưới rượu lên trên đó, không nói một câu nào, trầm mặc một lúc, thân hình bay lên cao, rồi nhảy lên trên người Tiểu Sửu phía trên cao, lướt về nơi xa.
Chỉ trong nháy mắt, hầu như tất cả cư dân của thành Thục Sơn đều có loại cảm giác tinh thần phấn chấn. Bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng lại thấy tất cả mọi người đều như vậy, không nhịn được quy công lao này thuộc về thần tín ngưỡng của bọn họ - trên người Lăng Tiêu.
Hôm nay Thục Sơn kiếm phái cực kỳ náo nhiệt, tất cả môn hạ đệ tử đều dừng luyện công để tập trung ở trên quảng trường to lớn trước cánh cổng của Thục Sơn kiếm phái. Dưới chân núi còn tụ tập một lượng lớn cư dân ở chung quanh biết được tin tức.
Thánh Vực, nơi thần bí. Sau khi trải qua một trận chiến ở cấm địa của Thần, nó bắt đầu được càng nhiều người biết đến, nhất là những người ở chung quanh Thục Sơn kiếm phái, thường xuyên có thể nhìn thấy đệ tử của Thục Sơn kiếm phái. Dần dần, bọn họ cũng biết càng nhiều chuyện hơn.
Liệt Dương lẩn vào trong đám dân chúng, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn quảng trường to lớn ở trên cao, chiếc mủ rơm to lớn che khuôn mặt của hắn, cũng che luôn vẻ thù hận tràn ngập trong mắt hắn.
- Tiểu Yên muội muội, ta sẽ báo thù cho muội! Hừ, phi thăng Thánh Vực sao? Lăng Tiêu ... Hôm nay, sẽ là ngày chết của ngươi!
Giờ Thìn vào buổi sáng, Lăng Tiêu trong sự vây quanh của mọi người, từ trong chính điện đi ra, cũng không phải Lăng Tiêu không muốn tìm một chỗ để phi thăng mà thật sự không thể chối từ sự thuyết phục của mọi người.
Tuy rằng ly biệt là đau khổ nhưng nếu không từ mà biệt thì càng làm cho người ta không thể chấp nhận. Mọi người còn thuyết phục Lăng Tiêu hãy phi thăng Thánh Vực ở trước mặt mọi người, mới có thể tạo niềm tin to lớn cho đám môn hạ đệ tử!
Về điều này, ngược lại Lăng Tiêu cũng có nhận thức như vậy, có thể tận mắt nhìn thấy tổ sư của môn phái phi thăng, loại khuyến khích này thật đúng là không thể dùng ngôn từ gì có thể diễn tả nổi.
Thời gian đã tới, Lăng Tiêu mặc một bộ áo trắng lộng lẫy, thân thể trôi nổi trên không trung. Dưới chân núi, cũng không biết có mấy vạn người, đã bộc phát ra một tiếng hoan hô rung trời!
Tiếng gầm không ngừng chấn động kia làm kinh động những con thú trong phạm vi hơn mười dặm, khiến nó lập tức tránh ra xa.
Sau đó khí thế kia tụ hợp lại cùng nhau, hình thành một nguồn năng lượng kinh người, khiến Liệt Dương đang lẫn trong đám người dân biến đổi sắc mặt. Trong lòng phẫn hận: Dựa vào cái gì ... Hắn có thể nhận được sự hoan hô như vậy? Hắn đã làm gì mà có được sự kính yêu của nhân dân như thế? Hừ ... Ta muốn cho toàn bộ những thứ này đều trở thành dĩ vãng!
Lăng Tiêu, ngươi sẽ ở trước mặt tín đồ, đệ tử, thân nhân, người yêu của ngươi hóa thành tro tàn! Sau đó, nguyên khí của Thục Sơn kiếm phái của ngươi sẽ đại thương, không qua bao nhiêu năm, sẽ tự động diệt vong, ha ha ha ha!
Liệt Dương thầm nghĩ trong lòng, luồng oán niệm to lớn kia khiến cho người bên cạnh tránh ra xa hắn một chút, chỉ cảm giác người này rất lạnh, nhưng không nghĩ nhiều về nó, cũng quay ra hoan hô người trên không trung.
Cuối cùng Lăng Tiêu nhìn một đám nhân dân, hồng nhan thật sâu, rồi lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt tâm tình khôi phục lại sự bình tĩnh, trên người ... Bắt đầu bộc phát ra một chút khí tức hùng mạnh.
Trên bầu trời, gió nổi mây trôi!
Trên bầu trời xanh sinh ra vô số đám mây trắng, sau đó từ trắng biến thành đen, càng tụ lại càng nhiều, rồi hóa thành mây đen cuồn cuộn, không ngừng tụ lại trên thân của Lăng Tiêu. Loại uy thế kinh người này hơn xa thời điểm Công Tôn Hoàng phi thăng Thánh Vực nhiều!
Đồng thời, Lăng Tiêu có thể cảm giác rõ, một luồng thiên uy đang hình thành, thầm nghĩ: Thật ra Long Ngạo không nói sai, quả nhiên là như thế này, phá nát cánh cửa Thánh Vực thứ nhất tự nhiên lần thứ hai sẽ hình thành tính chất gây ra sự trừng phạt.
Tuy nhiên, luồng khí thế của thiên uy này nếu đem so với thiên kiếp ở kiếp trước mà Lăng Tiêu đã từng trải qua, là chênh lệch một trời một vực.
Lăng Tiêu thậm chí vẫn chưa bộc phát ra khí thế mãnh liệt hơn, một luồng thang trời dường như đến từ vô tận hư không, từng bậc từng bậc ... Theo không trung, kéo về phía Lăng Tiêu.
Mà trong đám mây đen kia, từng luồng tia chớp bổ vào thềm đá của thang trời đó!
Đây là thiên phạt sao?
Lăng Tiêu thả lỏng trong lòng.
Dưới chân núi, tất cả mọi người bị tình cảnh này khiến cho hoảng sợ. Như người thường thì đều quỳ hết xuống đất, lòng hết sức thành kính nhìn tất cả chuyện trước mắt, tín ngưỡng đối với Lăng Tiêu, trong nháy mắt được nâng lên tới một mức cao nhất!
Cũng chỉ có Thần, mới có thể khiến cho thiên địa sinh ra dị tượng như thế này!
Từng luồng tín ngưỡng lực truyền vào trong tử phủ của Lăng Tiêu. Trong nháy mắt Nguyên Anh trong cơ thể Lăng Tiêu mở hai mắt, sau đó hai tay không ngừng kết xuất các loại thủ ấn!
Chiến giáp màu vàng kia xuất hiện trên người Nguyên Anh, đồng thời, pháp bảo hộ thể được Lăng Tiêu luyện hóa, Tinh Nguyệt Quang Giáp trên người Lăng Tiêu bộc phát ra hào quang màu vàng!
Đối với hào quang kia, nếu như người có đạo hạnh cao thâm, chắc chắn sẽ kinh hô. Bởi vì loại hào quang này lại có thể mang theo lực công đức!
Từng luồng tín ngưỡng lực không ngờ chuyển hóa thành lực công đức! Mà người có thêm công đức thì loại thiên phạt do tia chớp hình thành, làm sao có thể làm thương tổn người đó chứ?
Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới còn xuất hiện tình huống này. Lập tức mỉm cười với đám người kia. Hầu như mọi người đều trông thấy phía sau Lăng Tiêu, lúc này xuất hiện một pho tượng pháp tướng vô cùng to lớn!
Pháp tướng kia khoanh chân ngồi, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm, trên người pháp tướng truyền đến vô số âm thanh kì diệu của Phật gia, đồng thời sinh ra các loại Quang Minh Vân!
Đại viên mãn Quang Minh Vân, đại từ bi Quang Minh Vân, đại trí tuệ Quang Minh Vân, đại bàn nhược Quang Minh Vân, đại tam muội Quang Minh Vân, đại cát tường Quang Minh Vân, đại phúc đức Quang Minh Vân, đại quy y Quang Minh Vân, đại tán than Quang Minh Vân, vô số đám mây, vây quanh pháp thân.
Lại phát ra đủ loại âm thanh mầu nhiệm, cái gọi là đàn ba la mật âm, thi ba la mật âm, bì ly da ba la mật âm, thiện ba la mật âm, bàn nhược ba la mật âm, từ bi âm, hỉ xá âm, giải thoát âm, vô lậu âm, trí tuệ âm, sư tử hống âm, vân lôi âm, đại vân lôi âm.
Hào quang của Quang Minh Vân kia nháy mắt xua tan mây đen cuộn cuộn kia. Loại âm thanh mầu nhiệm này gột rửa trong lòng mọi người, khiến cho đám người của Thục Sơn phái đang tràn ngập đau thương ly biệt, nháy mắt rơi vào khoảng không minh ở chỗ này và đang tiến vào một cảnh giới huyền diệu!
Các tín đồ của Thục Sơn giáo ở phía dưới thì cảm nhận được chỗ tốt thật quá lớn. Vốn những người đang ốm đau, trong nháy mắt thì ốm đau biến mất. Vốn người khỏe mạnh thì trong nháy mắt sức sống của họ càng thêm tràn trề!
Lăng Tiêu nhì thẳng vào bầu trời xanh biếc, chỉ còn lại một thang trời, nó giống như một con đường nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ kéo dài về phương xa.
Khóe miệng mỉm cười, đồng thời cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua phía dưới.
Chỉ một cái liếc mắt, Liệt Dương đang lẩn trong đám người dân lại giống như bị búa tạ nện vào trong lòng!
Á!
Hét thảm một tiếng, miệng của Liệt Dương phun ra máu tươi, sau đó chỉ tay lên phía Lăng Tiêu trên người đang phát ra hào quang vạn trượng, mở to mắt trừng, cũng không nói ra bất kỳ câu gì, thân hình mềm nhũn, té xuống mặt đất!
Khiến cho người bên cạnh nhảy dựng lên, người có gan lớn đi tới xem hơi thở của hắn, thì phát hiện hắn dĩ nhiên đã tuyệt khí rồi.
- Người này nhất định là phản đồ chống đối thần!
Có người nói với vẻ chắc chắn.
- Đúng vậy, lúc nãy chúng ta đều quỳ nhưng hắn thì không quỳ, bất kính với thần thì chết là xứng đáng!
- Đúng vậy, hắn chết là xứng đáng!
Đường đường một Thiếu môn chủ của một thế gia siêu cấp, trong mắt người thường tuyệt đối là cường giả, mà bị ánh mắt ẩn chứa cô thượng đạo pháp của Lăng Tiêu giết chết, sau đó còn bị một đám dân đen mà hắn chưa bao giờ để ở trong mắt chế giễu.
Một khúc dạo nhỏ nhoi này cũng không ảnh hưởng gì tới việc Lăng Tiêu bước lên, chậm rãi đi về phía trước.
Nhân giới này ... Thực sự không còn vướng bận sao?
Lăng Tiêu không quay đầu lại, nhưng bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện cặp mắt tinh thuần khiến lòng Lăng Tiêu rung động mạnh, thân hình nhẹ nhàng run lên, đứng trên thang trời, pháp tướng ở phía sau đã được thu hồi, mây đen lại kéo ra trên bầu trời, dường như đang chậm rãi va chạm trong đầu Lăng Tiêu. Tia chớp kia chói mắt hơn lúc nãy nhiều.
Mây đen đầy trời, che bầu trời vô cùng trong xanh trong thiên địa, mà Lăng Tiêu cũng không quá quan tâm, chỉ nhìn về nơi xa vô tận, một luồng quang mang xẹt qua giống như sao băng!
Lúc này, một nguồn lực hút vô cùng to lớn, từ thang trời vô tận, trong nháy mắt hút về phía Lăng Tiêu!
Thân thể Lăng Tiêu lại vững như núi cao, đứng ở trên thang trời đó!
Lúc này, tia chớp từ trên thang trời bổ xuống phía dưới ...
Thân ảnh kia nhanh cực kì, những người có thực lực mạnh mẽ trên Thục Sơn kiếm phái cũng cảm giác được, cũng kinh ngạc nhìn về phía xa. Lúc này không thể tưởng được, còn ai có thể tới đây bằng phương thức này chứ!
Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp tử, còn có Lăng Vận Nhi đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức cực kì quen thuộc, sau đó Diệp tử thấy dưới chân của người mới tới, rõ ràng đang đạp trên một thanh kiếm lớn!
- Người tu chân!
Diệp tử cúi đầu kinh hô một tiếng, lập tức nói ra một cái tên.
- Là Nha Nha sao?
Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng gật đầu, nói:
- Chắc chắn rồi! Không nghĩ tới, cô bé này lại có thể thực sự luân hồi và lại tu luyện tới cảnh giới cao như vậy!
Trên thanh kiếm lớn tầm thường, một cô bé như ngọc được mài, con ngươi giống như một dòng thu thủy, vô cùng tinh thuần, đang nhìn Lăng Tiêu tại chỗ ngăn cách hai thế giới một cách lưu luyến, liếc mắt nhìn vào chính giữa, như nói ra hết lời.
Lăng Tiêu cũng quay đầu, ánh mắt hai bên cùng giao nhau, tâm ý hai người như hiểu nhau, nhìn nhau cười. Không người nào nói, nhưng lại hiểu rõ ý tứ của nhau.
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, một luồng hào quang hiện lên trên chiếc nhẫn, một thanh cự kiếm màu đen, cũng đã từng được Lăng Tiêu luyện hóa qua, thuộc pháp bảo loại thấp. Nhưng ở nhân giới thì được coi là chí bảo!
Thanh cự kiếm màu đen nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Nha Nha. Thân hình trẻ thơ của Nha Nha nhảy lên, sau đó không nói gì mà ngự kiếm đi!
Một đám dân thường ở dưới núi căn bản cũng không nhìn thấy tất cả chuyện này, trong đám mây đen cuồn cuộn, thậm chí bọn họ coi hào quang mà Nha Nha bay lên trời như là tia chớp ở trong mây!
Nhưng trái lại đám người Diệp tử đã thấy rõ ràng, Thượng Quan Vũ Đồng lẩm bẩm nói:
- Bây giờ huynh ấy có thể yên tâm rồi!
Nói xong, hai hàng nước mắt cũng rơi từ trên hai má xuống.
Lăng Tiêu quay đầu lại, không chút nào do dự, đi một bước, theo thang trời không hề kháng cực luồng lực hút!
Từng luồng tia chớp màu tím bổ lên trên người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu vẫn chưa phát giác, thong dong đi tới, cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở trong đám mây đen cuồn cuộn!
Lăng phu nhân mắt thấy bóng dáng con trai biến mất, thang trời kia ... Cũng theo bước nện của Lăng Tiêu, từng bậc từng bậc biến mất trên không trung, mà thân hình mềm nhũn. Nếu không có Lăng Tố ở bên cạnh đỡ, chỉ sợ bà cũng đứng không được.
- Mụ mụ, chúng ta hãy cố gắng tu luyện, rồi sẽ có một ngày sẽ nhìn thấy tiểu tam.
Lăng Tố không rơi lệ, nhưng nói với ánh mắt kiên định.
***
Lăng Tiêu chờ đến khi tất cả thân nhân đều không thấy, cả người bỗng nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ. Huyền Thiên, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm và Kim Hổ cùng xuất hiện ở bên người Lăng Tiêu. Bởi vì thực lực của tiểu Sửu hơi yếu nên bị Lăng Tiêu nhốt trong nhẫn trữ vật.
Một đoàn quang mang cánh cửa do năng lượng thuần túy tạo thành, xuất hiện ở chỗ cuối của thang trời!
Khi tới nơi này thì tất cả tia chớp đều biến mất. Cái gọi là thiên phạt, đối với Lăng Tiêu mà nói, không có chút tác dụng nào. Tên thiên phạt chỉ để hù người chứ không cùng khái niệm với thiên kiếp. Một bên là trừng phạt nhỏ, còn một bên thì đại biểu cho hủy diệt!
Hiện tại, chuyện Lăng Tiêu quan tâm, là bên trong cánh cửa có cái gì!
Tinh Nguyệt Quang Giáp trên người Lăng Tiêu bắn ra hào quang mãnh liệt. Lăng Tiêu cầm Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay, thân thể không tiến vào thẳng quang mang trong nguồn năng lượng kia!
Nguồn năng lượng kia cũng vô cùng nhu hòa tinh thuần. Lăng Tiêu không chút do dự mà bắt đầu hấp thu! Đây là nguồn năng lượng tinh thuần nhất đến từ Thánh Vực, chỉ xuất hiện ở chỗ này, không hấp thu ... Đó mới chính là thằng ngốc!
Một lát sau, Lăng Tiêu liền cảm giác thời gian và không gian ở chung quanh hoàn toàn bất động, không biết là một giây hay là một đời. Ngay sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện ở trên chớp núi cao!
Trên cái sân ở phía trên ngọn núi, lúc này đang đứng chi chít khoảng chừng năm sáu trăm người!
Thân thể Lăng Tiêu thoáng xuất hiện thì có bóng người nhanh như tia chớp, từ trên mặt đất nhảy về phía trước, đồng thời, một luồng kiếm ý với sát ý đầy trời, nhánh chóng tập trung vào mi tâm của Lăng Tiêu!