Chương 567 Kim Hổ Và Tiểu Sửu Bây giờ nó…Đã có thực lực cảnh giới đại viên mãn.
- Một trăm năm qua tiểu chủ nhân kia của mình không biết đã đạt đến cảnh giới nào của người tu chân rồi nhỉ?
Kim Hổ thầm nghĩ trong lòng, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ.
- Không biết khi hắn thấy mình đã đột phá đến cảnh giới đại viên mãn thì sẽ có cảm giác gì đây?
Tuy Kim Hổ biết Lăng Tiêu là một tên rất biến thái, nhưng hắn cũng không tin Lăng Tiêu có phương pháp nào đề thăng thực lực nhanh hơn so với việc mình sử dụng bí pháp Ma tộc.
Bởi vì cường giả Ma tộc giúp hắn đề thăng thực lực đã từng nói, con người muốn tiến vào cảnh giới đại viên mãn ít nhất cũng phải cần một thời gian hơn vạn năm. Dù là những thiên tài Thiên phú kinh người thì ít nhất cũng phải mất mấy nghìn năm, hơn nữa loại người như vậy có rất ít.
Kim Hổ đã không còn tính toán đến chuyện năm xưa Lăng Tiêu làm mình tổn thương. Vì nói thế nào thì khi đó Lăng Tiêu cũng đã cứu nó, nhưng nó lại không muốn trở thành sủng vật cho bất kỳ người nào.
Vì hắn là vương tử Ma tộc, là truyền nhân có huyết mạch cao nhất của Ma tộc. Mãi cho đến tận bây giờ cũng không có người nào trong Ma tộc biết được bí mật này của hắn.
Đây là một loại ô nhục, dù chết Kim Hổ cũng không bao giờ nói ra.
Nhiều năm trôi qua, Kim Hổ vẫn đợi ở ngoài hải ngoại. Khi Thanh Loan cũng là hậu nhân có huyết mạch bậc cao trong Ma tộc tìm đến hắn, nói rằng hắn muốn đi nhân giới, hắn hỏi Kim Hổ có muốn hắn mang về cái gì không.
Khi đó Kim Hổ cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại tùy ý nói cho Thanh Loan biết, năm xưa khi mình còn ở trên nhân giới bị một tên cường giả nhân loại ức hiếp.
Thanh Loan luôn luôn kiêu ngạo nên vừa nghe Kim Hổ nói xong thì giận tím mặt, vì vậy là hắn nhớ kỹ cái tên Lăng Tiêu. Hắn đã phải dùng trăm phương nghìn kế để tìm đến Lăng Tiêu trút giận cho Kim Hổ.
Thanh Loan dùng biện pháp đặc biệt của Ma tộc để lấy trên người Kim Hổ một luồng khí tức của Lăng Tiêu. Nên khoảnh khắc khi nhìn thấy Lăng Tiêu, Thanh Loan cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hắn nghĩ mình cuối cùng cũng đã có thể vì đồng tộc mà ra tay, vì vậy mới cực kỳ kích động phóng thẳng ra.
Điều làm hắn vạn lần không ngờ là đến thì rất cao hứng nhưng quay về lại rất chán nản, lại bị người ta cướp đi hai bảo bối. Thực lực thật sự của người kia và những gì Kim Hổ miêu tả có sự chênh lệch quá lớn, thiếu chút nữa hắn đã rơi vào hiểm cảnh chứ đừng nói đến chuyện giáo huấn người ta.
Những chuyện thế này Thanh Loan không thể nói với người khác, nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy Kim Hổ. Vậy là Thanh Loan nghĩ phải giáo huấn tên này một chút, để sau này bớt nói dóc đi.
Thật ra Kim Hổ đã sớm cảm nhận được khí tức của Thanh Loan, nhưng ngay từ đầu hắn đã không muốn giao lưu bất kỳ điều gì với tên này. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì hắn cảm thấy trong bầu không khí xung quanh có một loại khí tức làm người khác phải khẩn trương. Hắn không muốn mình trở thành mục tiêu của người khác, hắn có thể huênh hoang vì đây không phải thế giới của loài người, nếu đây là nhân giới thì chắc chắn sẽ có cường giả chế ngự được mình.
Thất bại làm cho Kim Hồ trở nên trưởng thành.
- Ngươi gọi ta làm gì?
Kim Hổ cũng không dừng bước, mà dùng loại giao lưu tinh thần chỉ có ở Ma tộc để nói chuyện cũng Thanh Loan.
- Tiểu tử kia, đừng tưởng ngươi có huyết mạch thuần khiết thì có thể kiêu ngạo với Thanh Loan đại gia.
Thanh Loan thấy bộ dạng Kim Hổ giống như không muốn đáp lời mình, hắn cảm thấy tức giận nói:
- Tuy thực lực của ngươi đã được đề thăng rất nhanh, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Thanh Loan đại gia đâu.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Không có gì thì ta đi đây!
Tinh thần lực của Kim Hổ truyền ra sự bất mãn của hắn, mang theo một luồng ý lạnh.
- Có chuyện gì à? Hừ! Thực lực của người ức hiếp ngươi năm xưa căn bản không yếu như ngươi nói!
Thanh Loan tức giận nói:
- Hơn nữa lại còn rất mạnh.
- Cái gì?
Kim Hổ sửng sốt rồi lập tức nói:
- Hắn đang ở ngay đây, chẳng lẽ ngươi không cảm ứng được sao?
Thanh Loan nghe thấy Kim Hổ nói xong thì đứng ngẩn người ngay tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn nhìn Kim Hổ dùng giọng chói tai nói:
- Tiểu tử, ngươi gạt ta! Chết tiệt, Sao Ma tộc lại xuất hiện loại người như ngươi chứ? Có còn là Ma tộc có huyết mạch hoàng gia nữa không…Hừ! Trời ơi, ta biết chắc chắn ngươi đang nói giỡn.
Miệng Thanh Loan thì nói nhưng hai mắt lại đảo qua đảo lại khắp bốn phía. Hắn đang sợ tên ma đầu còn đáng sợ hơn Ma tộc kia đột nhiên xuất hiện ở đây.
Kim Hổ híp mắt lại, tinh quang trong mắt lấp lánh. Hắn sao lại không nhìn ra tên có tốc độ nhanh nhất Ma tộc hiện nay đối với tiểu chủ nhân của mình giống như có chút kiêng kỵ chứ. Nhưng không phải chỉ là chút sợ sệt, mà là đặc biệt sợ hãi.
Thực lực của Thanh Loan cũng không phải là loại người bình thường.
Trong đầu Kim Hổ đột nhiên lóe lên một ý nghĩ:
- Lăng Tiêu hắn…Không phải cũng có cảnh giới đại viên mãn chứ?
Kim Hổ suy nghĩ một chút rồi nhìn Thanh Loan hỏi:
- Thanh Loan ngươi đã giao thủ với hắn rồi sao?
Thanh Loan hơi trầm mặc, sau đó trong ánh mắt lộ ra hai luồng hung quang, dùng giọng chói tai nói:
- Chết tiệt! Ngươi nói sao? Chiến sĩ Thanh Loan vĩ đại ta ở trên tay hắn…Chịu khá nhiều thiệt thòi.
Thanh Loan nói đến câu cuối cùng thì âm thanh càng lúc càng nhỏ. Nếu không phải Kim Hổ thính tai kinh người thì hầu như đã không nghe thấy vài chữ sau câu nói của Thanh Loan.
Kim Hổ vốn tràn đầy niềm tin và một thân nhiệt huyết đột nhiên cảm thấy lòng mình dựng lên. Hắn còn muốn sau khi tìm được Lăng Tiêu sẽ cùng nhau nói chuyện về vấn đề tự do. Một người chủ nhân thực lực yếu sao có một người hầu mạnh mẽ được chứ?
Từ khi tiến vào cảnh giới đại viên mãn, Kim Hổ vẫn đặc biệt có lòng tin với chính mình, thậm chí có thể nói là tin tưởng gấp trăm lần. Hắn cũng không ngờ sau khi tiến vào Thánh Vực thì tốc độ có thể tăng mạnh như vậy, cho nên sau khi rời khỏi Lăng Tiêu rồi dựa vào phương pháp đặc biệt tìm đến tập trung trên lãnh thổ Ma tộc ở hải ngoại, lúc này Kim Hổ đã bắt đầu trải qua một cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa cảm giác hạnh phúc này vẫn còn duy trì đến tận bây giờ.
Nhưng sau khi nghe Thanh Loan miêu tả về thực lực của Lăng Tiêu, giống như có một gáo nước lạnh đổ từ đầu xuống chân Kim Hổ. Nhớ tới loại cảm giác mạnh mẽ của Lăng Tiêu ngày trước ở nhân giới, Kim Hổ đột nhiên có loại cảm giác không rét mà run.
Thậm chí Kim Hổ còn…Hơi hối hận khi đến chỗ này.
Hai thanh niên cường giả của Ma tộc đứng chỗ này với những suy nghĩ khác nhau, mỗi người có một tâm sự riêng. Lúc này Thanh Loan đột nhiên nói:
- Đại Lão Hổ, sao ta lại cảm giác thấy ngươi không chỉ bị tên nhân loại Lăng Tiêu này ức hiếp mà giữa ngươi và hắn…Giống như có một loại tương thông nhỉ?
Thanh Loan tuy dùng lời này để nói ra nghi ngờ trong lòng, nhưng thực tế hắn hầu như đã khẳng định suy nghĩ trong lòng mình rồi. Đặc điểm của bộ tộc Thanh Loan là tốc độ nhanh, hơn nữa còn có cái mũi rất linh mẫn.
Trên thực tế thì tất cả Ma tộc đều có cái mũi rất linh mẫn, nhưng tộc Thanh Loan thì tốt hơn. Sau khi cùng Lăng Tiêu giao thủ qua một lần, Thanh Loan đã sớm nhớ kỹ khí tức của Lăng Tiêu, nhưng hôm nay Kim Hổ lại có thể cảm nhận được Lăng Tiêu mà Thanh Loan lại hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Đây không phải là một chuyện bình thường.
Kim Hổ do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Khi còn trong nhân giới, ta đã bị hắn dùng lực lượng thu phục. Sau khi ta tiến vào cảnh giới đại viên mãn, thì năng lực cảm ứng của ta đã mạnh hơn trước đây rất nhiều. Vốn ta đang ở ngoài biển cách chỗ này vài nghìn dặm, trước tiên là thấy nơi đây có dị tượng trời sinh nhưng đến gần mới cảm ứng được hắn. Tuy cảm giác rất yếu, nhưng ta có thể xác định được chính là hắn.
Thanh Loan nheo mắt lại, hắn trầm tư một lúc lâu. Sau đó hắn lập tức đưa ra một nhận định kinh người, giọng nói bén nhọn trở nên hơi trầm:
- Đại Lão Hổ, chúng ta đi khỏi đây nhanh! Ngươi đã nói thật với ta, Thanh Loan ta cũng không muốn gạt ngươi, đặc biệt bây giờ thực lực của ngươi bây giờ đã đuổi kịp ta, điều này chứng tỏ huyết mạch hoàng tộc của ngươi quả thật là không giống người thường. Ta vốn cũng có chút khinh thường ngươi, nhưng bây giờ ngươi cũng đã có tư cách để ta phải tôn kính. Cho nên ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự cảm nhận được hắn đang ở đây mà lại không chịu xuất hiện, chứng tỏ hiện tượng Thiên nhiên thần kỳ này phần lớn đều là những động tĩnh do hắn làm ra, căn bản không phải là bảo vật xuất thổ chó má gì đâu. Hơn nữa những tên nhân loại đến đây tranh đoạt bảo vật đều là những cường giả rất mạnh. Chúng ta ở lại chỗ này cũng căn bản không có lợi ích gì cả. Nếu ngươi đã bị tên nhân loại kia khống chế, vậy lỡ may bọn họ chiến đấu một trận, ngươi chẳng phải đi lên giúp đỡ sao?
Kim Hổ hơi do dự, lời nói của Thanh Loan rất có đạo lý. Nhưng ân oán giữa Kim Hổ và Lăng Tiêu có rất nhiều, mặc kệ nói thế nào thì Lăng Tiêu cũng là người mang mình đến Thánh Vực này, hơn nữa hắn đã từng cứu mạng mình. Thật ra đối với những Ma tộc bình thường thì đi theo một người có thực lực vượt xa mình rồi trở thành ma sủng của đối phương cũng không phải chuyện đáng ngại. Nhưng Kim Hổ là Ma tộc có huyết mạch hoàng gia, máu huyết chảy trong người là loại vô cùng kiêu ngạo làm hắn căn bản không muốn đi theo một nhân loại. Huống hồ giữa nhân loại và Ma tộc còn có một mối thù khắc cốt ghi tâm.
- Đừng do dự nữa, đi nhanh thôi!
Thanh Loan dùng giọng hơi chói tai để thúc giục Kim Hổ, vì hắn đã bắt đầu cảm giác được, hình như có rất nhiều khí tức mạnh mẽ đang tụ tập về phía này.
- Ngươi cứ rời khỏi chỗ này, ta không thể đi được.
Cuối cùng Kim Hổ cũng hạ quyết tâm, hắn cương quyết lắc đầu, sau đó nói:
- Dù thế nào hắn cũng đã từng cứu ta, không thể đứng đây nhìn hắn rơi vào nguy hiểm được.
- Ôi! Ngươi đúng là ngu ngốc!
Thanh Loan lắc đầu rất thất vọng, sau đó nói:
- Đại Lão Hổ, ta sẽ đem những biểu hiện ngươi làm ta thất vọng báo cáo cho những người lãnh đạo cấp cao của Ma tộc. Ta nghĩ ngươi sẽ mất đi tư cách kế thừa vị trí lãnh đạo Ma tộc.
Kim Hổ cười thản nhiên, sau đó nói:
- Ngươi đi đi, quay về nói cho thủ lĩnh A Mạc Đa, cứ nói…Ta sẽ không quay trở về nữa. Trừ khi Ma tộc gặp phải tai họa lớn, khi đó ta sẽ cùng chủ nhân giải quyết tai họa cho Ma tộc.
Thanh Loan dùng ánh mắt khinh thường và thất vọng nhìn Kim Hổ, sau đó nói:
- Ngươi đúng là điên rồi! Được, Đại Lão Hổ, tạm biệt!
Thanh Loan nói xong đột nhiên biến thành một con chim khổng lồ màu xanh. Hắn giang đôi cánh dài chừng năm mươi thước rồi khẽ vỗ, một cơn gió cực mạnh thổi đến làm những cây cối ở gần đó phải xiêu vẹo. Những cây ở gần nhất phát ra tiếng rắc rắc rồi liên tục bị bẻ gãy. Thanh Loan kêu to một tiếng vang vọng và chói tai, sau đó cơ thể hóa thành một luồng hào quang thanh sắc rồi nhanh chóng biến mất trên bầu trời.
Những tiếng động lớn như vậy tất nhiên cũng dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, đã có người bắt đầu bay nhanh tới chỗ này.
Kim Hổ thầm mắng trong lòng một tiếng, bốn vó tung lên rời khỏi chỗ này rồi ẩn thân vào bên trong rừng rậm. Kim Hổ dựa vào loại cảm ứng thần kỳ của hắn và Lăng Tiêu để đi thẳng đến ghềnh đá đang cuồn cuộn sóng ngoài bờ biển. Trước mặt hắn lúc này là biển rộng vô tận, dưới chân chính là vách đá cao vạn trượng. Kim Hổ mạnh mẽ dừng lại ở đây, dùng những móng vuốt khổng lồ hất văng một tảng đá từ trên rơi xuống, sau rất lâu mà chưa thấy đến tận cùng.
Kim Hổ nghểnh cái đầu khổng lồ lên, sau lưng hắn đột nhiên mọc ra một đôi cánh đại bàng cực lớn, mở ra dài chừng ba mươi thước. Trước đó cũng không nhìn thấy trên lưng hắn có bất kỳ dấu vết gì của đôi cánh chim.
Kim Hổ dùng chân sau phát lực, cơ thể bắn thẳng về phía trước.
- Vù!
Một luồng gió mạnh lập tức thổi lên người Kim Hổ, sau đó hắn tự do bay lượn xuống dưới. Loại cảm ứng tâm linh giữa Kim Hổ và Lăng Tiêu càng ngày càng gần.
Đúng lúc này tất cả kinh mạch trong cơ thể Lăng Tiêu đã bị ngọn lửa bên trong thiêu cháy hoàn toàn rồi biến mất, tất cả chân nguyên cũng đã kiệt quệ.
- Ầm!
Trong cơ thể Lăng Tiêu giống như đang xảy ra một loạt tiếng nổ kịch liệt. Trong nháy mắt khi điểm kinh mạch cuối cùng biến mất thì một luồng năng lượng hoàn toàn mới bùng ra trong cơ thể hắn. Hầu như chỉ trong khoảnh khắc luồng lực lượng kỳ lạ và mới mẽ này đã lấp đầy tất cả những vị trí trong cơ thể Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đột nhiên mở rộng hai mắt rồi bắn ra hai luồng hào quang giống như thần quang. Hào quang này trực tiếp bắn thủng trận pháp ảo mà Lăng Tiêu đã bày ra, một luồng khí thế kinh người từ trên những lỗ chân lông bùng ra ngoài.
Một tiếng nổ đùng vang lên trong không trung, Kim Hổ không chút do dự mà phóng thẳng đến địa phương mà luồng khí tức vừa rồi mới bắn ra.
- Ầm!
Cơ thể khổng lồ của Kim Hổ hung hăng đập mạnh lên mặt đá, cái đầu vô cùng cứng rắn của hắn bị đập vào nổ cả đom đóm. Kim Hổ nhìn về phía mặt đá kia, thấy nó không chút biến đổi nào.
- Chết tiệt!
Kim Hổ thầm mắng trong lòng một câu, lúc này hắn đã biết địa phương này nhất định đã bị chủ nhân bày cấm chế nên cứng rắn không gì phá nổi.
Kim Hổ mắng một câu đồng thời trong lòng lại rất vui vẻ. Hắn biết mình đã đúng.
Lăng Tiêu càng mạnh thì hắn lại càng có cơ hội đi theo phía sau để trở thành tuyệt thế cường giả chân chính.
Mà lúc này đã có người phát hiện ra dị tượng ở đây. Những cường giả nhân loại đến đây đều có thực lực rất mạnh, hầu như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên trên vách núi. Sau đó bọn chúng nhìn thấy bên dưới có một điểm đen, hễ là cường giả đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn thì những bóng người ngoài trăm dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mà chỗ này chỉ có khoảng cách hơn hai mươi dặm nên vừa đảo mắt qua đã nhìn thấy bên dưới có một con hổ khổng lồ hai cánh.
- Ma tộc!
Có người kinh hoàng nói.
Lập tức tất cả mọi người ở hai phía đều trở nên náo động, Ma tộc đã rất lâu rồi chưa xuất hiện trước mắt nhân loại. Hơn nữa bây giờ ma tộc kia rõ ràng là một tên cao cấp.
Trên người hắn phát ra luồng khí tức khổng lồ nên rất dễ phát hiện ra được.
Giữa Liên Minh Nam Châu và Liên Minh Phương Nam vốn như nước với lửa, mấy ngày nay đã không biết đánh bao nhiêu trận, mà lúc này trước mắt lại xuất hiện bóng dáng Ma tộc. Hai bên lúc này đều trở nên do dự, lại nhìn thấy dị tượng trên bầu trời càng ngày càng mạnh, rõ ràng là bảo vật đang muốn xuất thổ, lỡ may vì giết chết tên Ma tộc này mà bỏ lỡ cơ hội đoạt bảo thì đúng là lợi bất cập hại.
Cho nên lúc này hai bên đều không muốn tạo ra bất kỳ phản ứng nào, tạo nên một bầu không khí có vẻ quỷ dị. Kim Hổ tất nhiên cũng nhìn thấy những cường giả nhân loại bên trên, trong cặp mắt hắn phát ra luồng hào quang lạnh lẽo, trong lổ mũi phát ra hai âm thanh. Hắn đột nhiên biến thành một người thanh niên mặc áo da màu đen, trong tay cầm một cây trường thương màu đen.
Hắn đứng đó giống như thần giữ cửa mà chẳng nói lời nào.
Lúc này đã có người cảm ứng được luồng khí thế cường đại vừa rồi được phát ra từ vị trí con hổ khổng lồ màu đen đang đứng. Hơn nữa luồng khí tức vừa rồi cũng không phải do nó phát ra.
- Tư Đồ lão nhi, bảo vật này sắp xuất thổ, mà chỗ đó...Lại không chỉ có người của hai phía ta và ngươi, mà còn có kẻ thứ ba. Chúng ta tạm thời dừng tay được không? Nếu không thì một khi chúng ta đánh nhau, không phải là để cho kẻ khác chiếm tiện nghi sao?
Một lão già tóc tai bù xù, quần áo cũng rách tả tơi đến từ Liên Minh Phương Nam mười phần giống như một tên ăn mày đang nhìn về phía người trung niên đối diện nói.
Người trung niên này nếu không có người gọi hắn là “Lão nhi” thì hầu như không có ai dám nói hắn tuổi đã cao. Tướng mạo của người này rất anh tuấn, ăn mặc khéo léo, không có gì khác biệt với một người trung niên.
Lúc này hắn đang cười lạnh lùng, sau đó nói:
- Tôn lão quỷ, ngươi nói cũng có chút đạo lý. Đợi khi bảo vật xuất thổ, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh, ai cướp được thì sẽ là của người đó. Nhưng lúc này tên tiểu tử Ma tộc kia, ngươi xem, không phải là đang muốn cản đường chúng ta sao?
Lão già Tôn gia quần áo rách rưới nuốt vào vài ngụm nước miếng. Lão nhìn thoáng qua Kim Hổ với ánh mắt tham lam. Lão biết rõ một Ma tộc cực mạnh có giá trị không thấp hơn bao nhiêu so với một pháp bảo. Vì pháp bảo cho dù là mạnh mẽ cũng chỉ được sử dụng cho một người, mà nghiên cứu năng lực của pháp bảo là cả một quá trình dài dằng dặc.
Mà con hổ Ma tộc này, có thể nói khắp người đều là bảo bối.
Gân, cốt, da, máu...Và những tinh hạch tràn đầy năng lượng khổng lồ trong cơ thể Ma tộc giống như truyền thuyết...Tùy tiện lấy ra bất cứ thứ gì cũng đều là những vật tốt hiếm có.
- Khó mà không làm!
Lão già Tôn gia quần áo rách rưới nói lời cự tuyệt:
- Thứ tốt thì chúng ta phải chia đều, nếu không thì không ai được ra tay. Ai biết được ngươi muốn con hổ này, hay muốn chiếm vị trí có lợi để cướp đoạt bảo vật chứ?
- Hừ! Ngươi cho rằng người Tư Đồ gia cũng vô sỉ giống như đám Tôn gia các ngươi sao?
Người trung niên nho nhã thản nhiên nói một tiếng, cũng không giữ khăng khăng quan điểm của mình, chẳng qua chỉ mở miệng nói một câu châm chọc mà thôi.
Lão già Tôn gia cũng không nổi nóng, đến cảnh giới của bọn họ hiện nay cũng không đơn giản chỉ vì một chuyện mà tức giận. Lão thản nhiên nói:
- Chẳng qua mọi người đều vì lợi ích của mình mà thôi, ngươi cũng đừng giả vờ thanh cao làm gì. Tư Đồ lão nhi, Liên Minh Nam Châu bây giờ đã không còn là đối thủ của Liên Minh Phương Nam nữa rồi, còn giữa ta và ngươi dù sao năm xưa cũng có quan hệ rất tốt, cũng từng cùng làm việc với nhau, không cần thiết phải làm khó nhau như vậy chứ?
Người trung niên Tư Đồ gia hừ nhẹ một tiếng rồi không nói câu nào.
Lão già Tôn gia nhìn lướt qua Kim Hổ, sau đó nói:
- Ta có một ý kiến hay thế này, chúng ta mỗi bên phái ra năm người, trước tiên cứ vây con hổ kia lại đừng để nó chạy thoát là được. Sau đó đợi đến khi bảo vật xuất thổ thì người nào bản lĩnh cao sẽ là chủ nhân của bảo vật, thế nào?
Người trung niên Tư Đồ gia gật đầu, nói:
- Cứ quyết định như vậy!
Khi hai người nói chuyện cũng không thèm nhìn đến kẻ thứ ba đang ở bên dưới. Trước mặt hai thế lực khổng lồ, không có bất kỳ tổ chức nào mạnh bằng bọn họ, cũng không có bất kỳ lời nói nào mạnh bằng nắm đấm.
Người trung niên Tư Đồ gia tên là Tư Đồ Đạo có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, là một trong Ngũ tổ của Tư Đồ gia. Đồng thời hắn cũng là người có thực lực mạnh nhất của Tư Đồ gia.
Lần này vì ở đây xuất hiện dị tượng trời sinh, hơn nữa lại duy trì khoảng thời gian quá lâu nên gia tộc kết luận đây là một kiện bảo vật vô cùng mạnh. Hơn nữa từ khi Tôn gia phản bội rồi rời khỏi Liên Minh Nam Châu tự lập môn hộ thì danh vọng của Tư Đồ gia cũng đột nhiên giảm xuống. Lúc này đã đến giới hạn nguy hiểm rồi, nếu không kịp thời chặn xu thế này lại thì tên tuổi Nam Châu đệ nhất gia của Tư Đồ gia sợ rằng sẽ phải nhường cho kẻ khác.
Cho nên Tư Đồ Đạo phải đi ra trong lúc đang bế quan, thực lực của hắn đã đạt đến Chí Hóa Cảnh. Hắn tin trong Thánh Vực ngoại trừ chính hắn thì hầu như không còn ai có thể làm mình bị thương.
Mà lão già Tôn gia quần áo rách nát này chính là cường giả cùng thời với Tư Đồ Đạo. Lão già này tên là Tôn Lập, cũng là cường giả thành danh từ ba vạn năm trước, là một người trong đám lão già mà hiện nay còn lại rất ít. Lão cũng đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thực lực bản thân cực kỳ mạnh mẽ, năm xưa cũng ngang tài ngang sức với Tư Đồ Đạo.
Vì Tư Đồ Đạo xuất quan nên lão cũng phải xuất hiện ở chỗ này. Nếu không thì hầu như không còn ai là đối thủ của Tư Đồ Đạo. Liên Minh Phương Nam đã vài lần ăn trái đắng ở chỗ Lăng Tiêu, không muốn để cho người trong tộc thương vong quy mô lớn nữa.
Mặc dù Tư Đồ Đạo cũng là cường giả chân chính có đức cao vọng trọng trong Nam Châu, nhưng ai biết được có vì Tôn gia mà thẹn quá hóa giận ra tay với bọn họ không?
Những người trong các thế lực thứ ba đều rất đơn lẻ, nhìn thấy hai thế lực khổng lồ tạm thời giải hòa thì trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Bọn họ muốn nhìn hai thế lực lớn này sống mái với nhau, vì giữa hai thế lực đã giống như nước với lửa, xảy ra đại chiến cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng không ngờ hai lão già có thân phận thủ lĩnh đều là người quen cũ làm cho đám người kia cảm thấy rất thất vọng.
***
Kim Hổ nhìn mười tên cường giả rất mạnh đang vì mình mà vây đến, trong cổ họng hắn không kiềm được phải phát ra một tiếng gầm rống. Trong lòng hắn có chút lo lắng, rõ ràng chủ nhân đang ở chỗ này nhưng vì sao lại còn chưa đi ra?
Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng kêu vô cùng lảnh lót, một con chim khổng lồ khắp người tỏa ra những luồng hào quang kim sắc làm cho người khác không dám nhìn gần đột nhiên bổ nhào về phía Kim Hổ.
Mười tên cường giả cảnh giới đại viên mãn hình như vì Kim Hổ mà đến lập tức cảm thấy sửng sốt. Sau đó hai mắt lập tức trở nên vô cùng vui mừng. Lúc này Tư Đồ Đạo hướng về phía Tôn Lập lớn tiếng nói:
- Lão già kia, con hổ để cho chúng ta, con chim kia là của các ngươi.
Tôn Lập hầu như cũng không hề do dự mà gật đầu nói:
- Năm người các ngươi đi bắt con chim kia về đây cho ta!
Tư Đồ Đạo lại hướng về phía năm người thủ hạ của mình nói:
- Bắt con hổ kia lại.
Kim Hổ liếc mắt đã nhận ra cái tên mà cả người đang phát ra khí chất vương giả không phải là con ma thú ở bên cạnh chủ nhân năm xưa sao? Trong lòng Kim Hổ lập tức cảm thấy có chút yên tâm trở lại, đồng thời trong miệng lại rống lớn lên một tiếng. Sau đó cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành một luồng hào quang hắc sắc phóng thẳng về phía năm tên kia.
Bị động phòng ngự không phải là tác phong của Kim Hổ.
Năm người lạnh lùng đảo mắt qua Kim Hổ, một người trong số đó quát lên:
- Muốn chết!
Tên này vừa nói xong thì một luồng kiếm khí bắn thẳng về phía Kim Hổ, luồng kiếm khí này hầu như đã ngưng tụ lại giống như thực chất. Trong lúc nó phóng đi đã làm cho tất cả không gian xung quanh phải rách toạc và phát ra một luồng sát khí nồng nặc.
Kim Hổ lại hoàn toàn không sợ, trường thương hắc sắc trong tay đâm thẳng về phía kiếm khí. Một luồng hắc khí “vù” một tiếng rồi bắn ra.
Một tiếng nổ ầm vang lên ở vị trí hai luồng kiếm khí và hắc khí đánh vào nhau. Vụ nổ này tạo ra âm thanh làm màng tai người nghe đau đớn, giống như có một loại cảm giác chấn động vậy.
Hai mắt Tư Đồ Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, trong miệng vang lên tiếng hô kinh hãi:
- Ma tộc huyết mạch hoàng gia! Nhanh, đừng để nó chạy thoát, bắt sống lấy nó.
Mà vẻ mặt Tôn Lập ở bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ hối hận, lão hướng về phía Tư Đồ Đạo nói:
- Lão già kia, một nghìn khối thượng phẩm tinh thạch, ngươi để con hổ kia lại cho ta đi.
Lúc này những người ở bên cạnh lão đều líu lưỡi, sau đó lại chuyển ánh mắt đặt lên người Kim Hổ. Con hổ Ma tộc có thể hóa thành hình người kia, có cái giá như vậy sao? Chẳng lẽ Tôn trưởng lão điên rồi à?
Tư Đồ Đạo lại cười khinh thường:
- Cút! Một vạn khối ông đây cũng không đổi.
Trong lòng Tư Đồ Đạo lại thầm cười lạnh:
- Tưởng ta đã hồ đồ rồi sao? Ma tộc có huyết mạch hoàng gia lại chỉ đáng giá như vậy thôi à?
Nếu có bất kỳ người nào biết được những suy nghĩ trong lòng Tư Đồ Đạo thì đại đa số mọi người sẽ đều cảm thấy thế giới này đã điên hết rồi. Phải biết rằng thứ mà hai người kia đang nói chính là thượng phẩm linh thạch đấy!
Không phải là hạ phẩm linh thạch mà chỗ nào cũng có thể tìm thấy!
Một mỏ tinh thạch như thế nào mới có thể sản xuất được những thượng phẩm tinh thạch có phẩm chất, tinh khiết và năng lượng đạt đến tiêu chuẩn hạng nhất chứ? Mà Tôn Lập trưởng lão vừa mở miệng ra thì đã là một nghìn khối.
Đây đã là một số lượng của cải làm người ta nói không nên lời, nhưng càng làm cho bọn họ phải trợn mắt há mồm chính là Tư Đồ Đạo trưởng lão Tư Đồ gia lại từ chối.
Trên thực tế cũng chỉ có những vị đại nhân này mới biết được điểm quý giá khi bắt được một tên Ma tộc có huyết mạch hoàng gia.
Ba vạn năm trước từng có một gia tộc mạnh mẽ ở Trung Châu, mạnh đến mức ở Trung Châu có thể nói một là một. Địa vị và lực ảnh hưởng của gia tộc này có sự chênh lệch rất lớn so với Tư Đồ gia ở Nam Châu.
Hơn nữa Trung Châu cũng là một trong năm châu lớn nhất của Thánh Vực. Trung Châu tổng cộng có mười bảy quận, mà trên thực tế thì mỗi quận còn lớn hơn một cái Lam Nguyệt đế quốc trong nhân giới.
Mà một mình gia tộc kia đã khống chế mười sáu quận.
Hoàn toàn xứng đáng là bá chủ Trung Châu!
Mà làm người khác cảm thấy không dám tin chính là Ngưu gia trở thành gia tộc vương giả của Trung Châu lại không phải là một gia tộc lâu đời trước khi Thần Chiến, mà là một gia tộc thần bí độ nhiên nổi lên vào ba vạn năm nghìn năm trước.
Mà nguyên nhân Ngưu gia lập nghiệp lại có rất nhiều phiên bản được lưu truyền trong Thánh Vực, trong đó có một cái rất gần với chân tướng sự thật nhất là: Bốn nghìn năm trước Ngưu gia từng cứu một người Ma tộc có huyết thống hoàng gia. Khi Ngưu gia cứu người này cũng không biết mình đang giúp một người Ma tộc, cho nên sau khi chữa chạy tốt còn tặng cho tên Ma tộc có huyết mạch hoàng gia kia rất nhiều lộ phí đi đường.
Những chuyện xảy ra sau đó thì rất đơn giản, khi tên Ma tộc có huyết thống hoàng gia kia quay về hải ngoại để tụ tập với Ma tộc thì trở thành một người có địa vị cao, cuối cùng lại trở thành thủ lĩnh Ma tộc. Một nghìn năm sau khi được cứu, tên này vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn mà tặng cho Ngưu gia một phương pháp, mà phương pháp này có thể làm cho Ngưu gia trở thành đệ nhất gia tộc Trung Châu trong Thánh Vực mãi cho đến tận bây giờ. Thậm chí còn có người nói Ngưu gia là đệ nhất gia tộc trong Thánh Vực. Tuy có nhiều người không tán thành, nhưng điều này cũng đủ để nói lên sự hùng mạnh của Ngưu gia rồi.
Mà mọi người đều nói phương thuốc kia là một tờ giấy ghi lại phương pháp bí mật đề thăng thực lực vô cùng nhanh chóng của Ma tộc. Tất nhiên là tất cả những bí mật này có đúng hay không thì không ai dám cam đoan nhưng sự hùng mạnh của Ngưu gia có thể thấy được rõ ràng trước mắt.
Khi có loại tin đồn này thì chuyện phát hiện được một người Ma tộc có huyết thống hoàng gia rồi trở nên hưng phấn như vậy, cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Trong lòng Tôn Lập cảm thấy cấp bách và ngứa ngáy. Vừa rồi lão cũng đã cảm nhận được trên người Kim Hổ một luồng khí tức thuần khiết của Ma tộc vương giả. Tuy chỉ là nghe nói nhưng kinh nghiệm nói cho bọn họ biết điều này không sai. Tên thanh niên Ma tộc hắc y trước mặt này có huyết mạch hoàng gia.
Kim Hổ còn không biết được mình vừa mới ra tay đã bị những lão già giống như lão yêu tinh kia phát hiện ra mọi chuyện. Hắn phải một mình chống lại năm tên cường giả có thực lực tương đương, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, khóe miệng vẫn còn hiện lên một nụ cười khinh thường như có như không. Khí thế trên người Kim Hổ rất mạnh mẽ làm cho người khác sinh ra loại cảm giác không rét mà run.
Kim Hổ múa cây trường thương hắc sắc kín kẽ không có kẽ hở, tạo thành một quả cầu màu đen cực lớn trên không trung. Năm tên cường giả cảnh giới đại viên mãn đối mặt với những phản ứng này của Kim Hổ cũng giống như chó cắn phải nhím, không biết phải làm sao để khép miệng lại.
Nhưng bọn họ lại không sợ thứ này, càng như vậy bọn họ càng cao hứng.
Bởi vì bất kỳ kẻ nào thường đến khi sức cùng lực kiệt mới phản kháng càng dữ dội, mà thời gian duy trì cũng ngày càng ngắn. Tư Đồ trưởng lão cũng đã nói phải bắt sống, tên Ma tộc ngu ngốc này còn phối hợp, đúng là làm người ta cảm thấy vui sướng.
Trong khoảnh khắc Tôn Lập cảm thấy rất buồn bực, nhưng hai mắt lão lại lập tức sáng lên. Vì sau khi con chim lớn màu vàng kia phát ra một tiếng kêu ác liệt thì dùng một loại tốc độ khó tin phóng xuống giương móng vuốt như bảo kiếm chụp nát một tên trong đám năm người chính mình vừa phái ra, tên cường giả kia đã bị mất nửa người.
Sau khi tên cường giả có cảnh giới đại viên mãn sơ cấp kia thét lên một tiếng kinh Thiên động địa thì cơ thể rơi thẳng xuống mặt biển ở bên dưới tương đối xa.
Máu tươi bắn ra tung tóe làm xuất hiện một trận mưa máu trong bầu trời.
Tôn Lập kích động đến mức hai tay phải nắm chặt lại. Dù con chim khổng lồ màu vàng trước mặt lão không có huyết mạch Ma tộc hoàng gia, nhưng cũng chắc chắn là một tên hùng mạnh làm người ta phải mê muội.
Còn tên kia...Vì thực lực yếu mà chết nên không thể trách người khác được.
Tôn Lập nheo mắt nhìn thằng hề Tư Đồ Đạo, trong lòng hai người đều có một ý niệm giống hệt nhau:
- Xem ra những thu hoạch ngày hôm nay chưa hẳn chỉ riêng bảo vật kia!
Trong đầu Lăng Tiêu đột nhiên hiện lên tất cả tình cảnh bên ngoài. Tất cả những biến hóa, vẻ mặt của tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều xuất hiện trong mắt Lăng Tiêu, bị hắn “nhìn” thấy rất rõ ràng.
- Kim Hổ sao? Tên này sao lại đến đây! Còn Tiểu Sửu, sau nhiều năm, Tiểu Sửu...Nó cuối cùng cũng trưởng thành.
Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa cảm thấy vui mừng.
Trước đó Lăng Tiêu đóng chặt lục thức của mình, hắn đem tất cả lực lượng tập trung để đột phá Độ Kiếp Kỳ, cố gắng vượt lên loại cảm giác đau đớn tột độ.
Mà bây giờ Lăng Tiêu cuối cùng cũng đã đi qua giai đoạn đau khổ. Trong nháy mắt lục thức của hắn đã bị luồng năng lượng mới mẻ mở ra, cơ thể hắn lúc này không còn bất kỳ kinh mạch nào.
Nếu có người nhìn thấy tình cảnh trong cơ thể Lăng Tiêu lúc này thì chắc chắn sẽ cảm thấy kinh hoàng.
Bởi vì trong cơ thể Lăng Tiêu ngoại trừ những khung xương có tác dụng chống đỡ, máu thịt hầu như đã hoàn toàn biết mất.
Tất cả đều là một phương thức vận hành năng lượng kỳ dị.
Luồng năng lượng này còn tinh thuần hơn rất nhiều lần so với chân nguyên, nhưng không phải là tiên lực, chỉ còn cách một vách ngăn là trở thành tiên lực.
Luồng lực lượng này làm cho tất cả mọi sự vật trong phạm vi nghìn dặm như xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, giống như mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, giống như đang trực quan xem xét.
Mà lúc này thần thức của Lăng Tiêu đã có thể bao phủ được một phạm vi năm mươi vạn dặm.
Nói cách khác, người bị Lăng Tiêu đặt thần thức lên trong phạm vi năm mươi vạn dặm đều không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
- Độ Kiếp Kỳ!
Trong lòng Lăng Tiêu không kiềm được phải than thở một tiếng:
- Quá tốt!
Lúc này cuộc chiến bên ngoài đã ngày càng kịch liệt.
Những tên cường giả của Liên Minh Phương Nam không ngờ con chim khổng lồ màu vàng kia lại có lực chiến đấu và đủ loại năng lực vô cùng kỳ lạ. Một tên đồng bọn của bọn họ vì xem thường mà đã sớm bị một trảo vô cùng sắc bén của Tiểu Sửu chụp chết. Bây giờ khi đối mặt với Tiểu Sửu, bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác khiếp sợ, giống như không phải bọn họ đang đối mặt với một con ma thú mà là một sát thủ khủng bố.
- Rắc!
Một tia chớp màu lam lại lóe lên đánh thẳng về phía một tên cảnh giới đại viên mãn, loại tốc độ này làm cho tên kia không có cơ hội né tránh. Trong nháy mắt chân khí hộ thể đã bị vỡ nát, nửa người trên lập tức trở nên tê dại, sau đó tên này trợn trừng mắt nhìn những móng vuốt rất lớn và dữ tợn của con chim khổng lồ màu vàng chụp thẳng vào đầu mình.
Có thể nhìn thấy rõ ràng trên những móng vuốt kia được bao phủ từng tầng vảy rất cứng rắn.
Xong rồi, trong lòng tên cảnh giới đại viên mãn này than thở một tiếng, không ngờ có một ngày mình phải chết dưới móng vuốt của một con chim súc sinh.
Cơ thể Tôn Lập giống như một làn khói, bắn thẳng tới như tia chớp. Người chưa tới mà một luồng năng lượng ác liệt và khổng lồ đã hung hăng phóng thẳng về phía cơ thể Tiểu Sửu. Nếu bị đánh trúng, dù Tiểu Sửu có lực tấn công mạnh mẽ cũng không tránh khỏi nguy cơ bị trọng thương hoặc thậm chí là chết.
- Súc sinh quá ác độc, không thể giữ ngươi lại được nữa.
Tôn Lập gầm lên một tiếng giận dữ làm khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên hiện lên một nụ cười lạnh như băng, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi thì tính là cái gì.
- Ầm!
Một tiếng nổ kinh Thiên vang lên, hang động được Lăng Tiêu dùng để phong ấn chính mình đột nhiên nổ tung rồi bùng ra một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Sau đó nó chia thành mười luồng năng lượng kinh người hung hăng đánh thẳng về phía những tên đang chiến đấu hầu như không có bất kỳ chuẩn bị gì kia.
Năm tên đang vây quanh Kim Hổ vội vàng phản ứng, nhưng không ngờ luồng lực lượng của Lăng Tiêu quá tàn ác. Tất cả những tên này sau khi bị luồng năng lượng kia đánh ầm trên người thì toàn bộ kinh mạch trong cơ thể lập tức bị phong ấn, lại không thi triển được bất kỳ năng lượng nào. Đám người lập tức rơi xuống mặt biển đang có những con sóng khổng lồ do những trận chiến trên trời gây ra.
Mấy tên vây công Tiểu Sửu cũng không có gì tốt đẹp, chỉ có hai người ở khá xa mà phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy nên mới tránh khỏi cái chết. Hai tên này đột nhiên phóng thẳng về phía sau trên vạn mét.
Một người trong số này chính là Tôn Lập cường giả mạnh nhất của Tôn gia.
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ giống như tiếng sấm lập tức nổ tung trong lòng Tôn Lập. Lão già có cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong lập tức dùng rất nhiều luồng kết giới gia trì trên cơ thể mình, tạo thành một cái lồng phòng hộ vô cùng chắc chắn. Sau khi Tôn Lập lui người ra ngoài vạn thước, vẻ kinh hoàng trên mặt hiện ra không chút che giấu.
Trong nháy mắt khi vách núi chỗ Lăng Tiêu nổ tung, những tên đang đứng vây quanh phía xa lập tức có người hét lên thất thanh:
- Bảo vật xuất thổ rồi.
Tư Đồ Nam đang kinh hoàng cũng nhịn không được vội vàng quay đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua tên vừa mới nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi thật ngu, không thấy xuất thổ là một người còn sống sờ sờ đó à?
Lúc này Tôn Lập vừa giận vừa sợ, lão hướng về phía Lăng Tiêu quát:
- Ngươi là ai?
Không ngờ cái bọn họ tưởng rằng bảo vật, hơn nữa còn vì nó mà xảy ra xung đột dữ dội, chết rất nhiều mạng người, cuối cùng hai bên còn dứt khoát điều động thế lực nòng cốt đi ra tranh đoạt, mà không ngờ bảo vật lại là một cường giả nhân loại.
Loại cảm giác xui xẻo và kinh ngạc trong lòng thế này làm Tôn Lập thiếu chút nữa đã đánh mất lý trí. Lúc này lão lập tức có phản ứng, người trước mặt sợ rằng đã tiến vào một cảnh giới mà chính mình cũng không thể hiểu nổi.
Tôn Lập nhìn Lăng Tiêu từ đầu đến chân rồi trầm giọng nói:
- Tất cả những động tĩnh kia đều do ngươi tạo ra sao?
Lăng Tiêu bĩu môi rồi cười lạnh nói:
- Ngươi có bệnh sao? Có phải ta tạo ra hay không ngươi có thể quản được à?
- Ngươi! Thanh niên không nên quá kiêu ngạo! Lão phu cũng không sợ ngươi.
Tôn Lập vừa nói xong thì bảo kiếm trong tay cũng được vung lên. Một luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện trước mặt không có bất kỳ dấu hiệu nào rồi bổ thẳng về phía lỗ mũi của Lăng Tiêu.
Đối với Tôn Lập thì thực lực của tên kia cho dù mạnh thế nào, nhưng đối mặt với một đòn đánh lén của lão chắc chắn phải bị thương.
Một đòn của cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong tất nhiên không dễ tiếp nhận, nhưng đáng tiếc đối thủ của lão lại là Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ động tâm niệm, một luồng năng lượng lập tức tạo thành khiên che ở trước mặt. Luồng kiếm khí kia đập lên trên khiên lập tức bùng ra một luồng năng lượng khổng lồ, sau đó cái khiên năng lượng đột nhiên rung động nhẹ. Luồng kiếm khí Tôn Lập vừa đánh ra đã biến mất.