Mạnh Thiến nói xong rồi dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tam trưởng lão, muốn từ vẻ mặt lão phát hiện ra điều gì đó. Nhưng nàng lại phải thất vọng, vẻ mặt của Tam trưởng lão không có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả khí tức trên người cũng không có bất kỳ con sóng rung động nào. Tam trưởng lão bình tĩnh nói:
- Đưa lệnh bài gia chủ ra!
- Lệnh bài? Muốn lệnh bài làm gì?
Vẻ mặt Mạnh Thiến vẫn lạnh lùng nhìn Tam trưởng lão, khóe miệng nàng hơi nhếch lên một nụ cười lạnh:
- Chẳng lẽ Tam trưởng lão có mục đích mờ ám nào đó không muốn để ta đi vào xem sao? Bình thường cũng chưa từng nghe nói đi vào động phủ Thần thú phải cần mang theo lệnh bài gia chủ.
- Trước đây không có, không có nghĩa là bây giờ không có. Nếu ngươi có bất kỳ vấn đề gì thì cứ đi hỏi gia chủ. Động phủ Thần thú bây giờ đã được liệt vào cấm địa, không cho phép bất kỳ loại người hỗn tạp đi vào.
Đại tiểu thư Mạnh Thiến đột nhiên cười lên ha hả, nhưng trong mắt lại liên tục bùng ra những luồng ý lạnh. Nàng nhìn chăm chú vào vẻ mặt thản nhiên của Tam trưởng lão rồi nói:
- Chẳng lẽ ta cũng là loại người tạp vụ đó sao?
- Không có lệnh bài gia chủ thì tất cả đều là loại người tạp vụ.
Tam trưởng lão nhìn Mạnh Thiến một bước cũng không nhường, không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào.
Mạnh gia tuy chỉ có một Đại tiểu thư và có hơn mười trưởng lão, nhưng hiện nay trong nội bộ gia tộc Mạnh gia thì thân phận và địa vị của Tam trưởng lão cũng không kém hơn Mạnh Thiến, thậm chí tiếng nói còn mơ hồ đè cả lên đầu Mạnh Thiến.
Bởi vì Tam trưởng lão là ông nội của thiếu chủ Mạnh Bình, người kế thừa địa vị gia chủ tiếp theo của Mạnh gia.
Mạnh gia ở Trung Châu tổng cộng có bảy chi nòng cốt quản lý quyền lợi của cả gia tộc. Trước đây thế lực của con trưởng rất mạnh, gia chủ hiện nay cũng là con trưởng nhưng đến bây giờ Mạnh gia chỉ còn chi thứ sáu lợi hại. Cho dù có “nước thần” giúp đỡ nhưng phải căn cứ vào thể chất khác nhau mà những thành tựu đạt được cũng khác nhau.
Mà khi Mạnh gia phát hiện ra Nã Đa Khắc cũng chưa được một vạn năm. Loại chuyện này có thể nói là tuyệt mật, chỉ có những người đứng đầu các chi mới được biết. Mà trong đám người phụ trách phòng thủ bảo khố, ngoại trừ thị vệ trưởng Mạnh Sĩ Kỳ là tâm phúc tuyệt đối của Đại tiểu thư mới biết được chuyện này, tất cả những người còn lại đều không thể biết được.
Ngay cả Mạnh Hổ và Mạnh Bắc là những người thủ vệ lâu đời của Mạnh gia cũng đều cho rằng phía sau cánh cửa đá này ẩn giấu bảo vật đặc biệt cao cấp của Mạnh gia. Vì điều này mà bọn họ mơ hồ có sự oán giận với chế độ của gia tộc Mạnh gia, chuyện này cũng phải giấu giếm bọn họ.
Nói đến những người trong chi thứ sáu, Mạnh Bình cháu trai của Tam trưởng lão từ khi còn rất nhỏ đã tỏ ra có Thiên phú hơn người, hơn bảy trăm năm đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn. Bây giờ sau một nghìn bốn trăm năm hắn đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn cao cấp, kiếm thuật của người này rất thần kỳ và tuyệt diệu, trong những cuộc chiến chỉ dùng kiếm kỹ của Mạnh gia hắn chưa bao giờ thất bại. Sự ưu tú của Mạnh Bình tất nhiên không chỉ được biểu hiện trên mặt vũ lực, những phương diện khác hắn cũng rất xuất sắc. Về mặt luyện đan, hắn lợi dụng đặc tính của nước thần để luyện chế ra một loại đan dược có thể đề thăng thực lực rất nhanh. Hắn từng một thời được nội bộ Mạnh gia cho là thiên tài luyện đan trong Thánh Vực.
Mãi đến khi Lăng Tiêu xuất hiện tại Thánh Vực rồi dần dần dùng luyện đan để lấy được mỹ danh nhất đại tông sư thì ánh hào quang trên phương diện đan dược của Mạnh Bình có kém hơn một chút. Nhưng trong nội bộ của Mạnh gia vẫn còn rất nhiều người cho rằng Lăng Tiêu chưa chắc đã mạnh hơn Mạnh Bình. Chẳng qua đan dược của Mạnh Bình luyện chế không thể công khai đưa ra bên ngoài nên mới để Lăng Tiêu đoạt được danh tiếng vang dội như vậy.
Bao gồm cả Tam trưởng lão cũng giữ vững ý kiến trên.
Thái độ làm người và cách ăn ở của Mạnh Bình cũng rất khiêm tốn, biết hạ mình cầu kẻ hiền, không có bất kỳ sự kiêu ngạo nào. Hắn cũng được rất nhiều người trong Mạnh gia yêu quý, thực tế đừng thấy Đại tiểu thư Mạnh Thiến cũng là thiên tài nổi tiếng đồng thời tướng mạo lại xinh đẹp như tiên, nhưng đối với tất cả Mạnh gia thì nàng không so được với Mạnh Bình. Ngay cả phụ thân nàng, Mạnh Sĩ Thông gia chủ Mạnh gia cũng ủng hộ Mạnh Bình tiếp nhận chức gia chủ.
Vị trí gia chủ của đại gia tộc chân chính phải là người đứng đầu một chi. Hơn nữa Mạnh gia từ trước đến nay vẫn không có tiền lệ để phụ nữ nắm quyền, nhưng cũng vì nguyên nhân có sự tồn tại của Mạnh Thiến mà quá trình cạnh tranh âm thầm này mới có thể bắt buộc Mạnh Bình phải nỗ lực hơn nữa, cũng không dám buông thả tư tưởng. Cho nên Mạnh Sĩ Thông đối với chuyện đối đầu giữa con gái mình và Tam trưởng lão chi thứ sáu cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm những việc quá phận thì lão sẽ không bao giờ can thiệp.
Hai con mắt cực kỳ linh động của Mạnh Thiến nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh Tam trưởng lão, nàng không tin những người ở bên cạnh lão già kia lại có thể bình tĩnh như vậy. Quả nhiên Mạnh Thiến phát hiện trong đám thị vệ bên cạnh Tam trưởng lão có một người còn rất trẻ, hắn có vẻ không dám đối mặt với ánh mắt của nàng. Vẻ mặt người này ửng đỏ, trong ánh mắt còn có vẻ trốn tránh.
Mạnh Thiến dùng một ngón tay chỉ vào hắn rồi lớn tiếng quát lên:
- Ngươi nói xem, Thần thú đâu rồi?
- Ta làm sao biết được...
- Câm mồm!
Giọng nói của người thanh niên này và Tam trưởng lão cùng vang lên một lúc. Tuy Mạnh Thiến gạ hỏi đã biết được sự thật nhưng vẻ mặt lại không có chút vui vẻ nào. Vẻ mặt nàng trở nên kinh hoàng rồi nhìn chằm chằm vào Tam trưởng lão, nàng nghẹn giọng nói:
- Thần thú…Thần thú không còn sao?
- Ôi!
Tam trưởng lão thở dài một tiếng thật sâu, lão nhìn Mạnh Thiến nói:
- Chuyện đã tới nước này lão phu cũng không muốn gạt ngươi. Thần thú quả thật đã biến mất rồi, hơn nữa xem xét những dấu vết ở hiện trường thì rõ ràng có người cứu nó mang đi.
- Cái gì, có người cứu Thần thú mang đi sao?
Vẻ mặt Mạnh Thiến trở nên không thể tin:
- Nói đùa cái gì vậy!
Chuyện lớn thế này xảy ra cũng không phải một mình Tam trưởng lão có thể gánh vác được, Mạnh Thiến cuối cùng cũng biết được chuyện này. Cạnh tranh nội bộ dù có kịch liệt thế nào, dù hai người có nhìn nhau không hợp mắt ra sao cũng không thể đem những tiền đồ tương lai của gia tộc ra nói đùa.
Mạnh Thiến đi theo phía sau Tam trưởng lão tiến vào vị trí giam giữ Thần thú trước đó. Lúc này trên mặt hồ vẫn còn một làn sương dày bao phủ, nhưng tất cả sợi xích sắt được khóa trên những cây cột màu đen đều đã bị cắt đứt.
Mạnh thiến đi đến một cây sắt ở trước mặt rồi nhìn dấu cắt mới tinh và gọn gàng bên trên mà trong lòng cảm thấy kinh hoàng không ngớt, bàn tay nàng đang sờ trên vết nứt kia đã trở nên run rẫy.
Tất cả những chuyện xảy ra trước mặt không phải Mạnh Thiến có thể tiếp nhận được. Nàng ngẩng đầu rồi nhìn vào ánh mắt Tam trưởng lão, lần đầu tiên trong mắt nàng hiện lên một tia tôn kính. Lúc này nàng cũng không dùng giọng chế giễu, chỉ chậm rãi nói:
- Tam trưởng lão, phát hiện được Thần thú biến mất khi nào?
Tam trưởng lão thờ dài một tiếng sau đó nói:
- Cũng mới đây thôi, tên trộm bảo vật…Mà người Mạnh gia ta đuổi theo…Cũng là người Mạnh gia. Trong chuyện này chỉ có một người ngoài duy nhất, chính là tên Tiêu Phong kia. Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, Đại tiểu thư, ta nói không sai chứ?
Mạnh Thiến gật đầu đồng ý lời nói của Tam trưởng lão, đối với chuyện Thần thú mất tích trước mắt thì những chuyện nhỏ giữa hai người đã không còn là gì nữa rồi. Hơn nữa cho dù nàng không chịu thừa nhận thì cha nàng, Mạnh Sĩ Thông gia chủ Mạnh gia cũng căn bản sẽ không tin. Hiện nay nàng và Tam trưởng lão đều phải cân nhắc một chuyện, chính là làm sao để nhanh chóng tìm Thần thú trở về, làm sao để gánh chịu những cơn thịnh nộ của Trưởng Lão hội và gia chủ.
- Những tên người đã sắp xếp đi trộm bảo vật giờ đang ở đâu?
Ánh mắt Tam trưởng lão lóe lên, lão mở miệng hỏi.
Mạnh Thiến thản nhiên nói:
- Đã sớm quay về rồi, bảo vật trong bảo khố căn bản không phải do bọn họ lấy đi. Hắn nói khi vừa mới tiến vào thì thấy những món bảo vật bên trong đã không còn nữa. Hơn nữa hắn cũng bị trọng thương, khó khăn lắm mới chạy thoát dưới kiếm của Tiêu Phong. Những chuyện sau đó thì chắc chắn ngươi cũng đã biết hết rồi.
Tam trưởng lão oán hận gật đầu, lão nghiến răng nói:
- Tiêu Phong! Chết tiệt, đừng để lão phu bắt được ngươi!
Mạnh Thiến khẽ nhíu đôi mi thanh tú:
- Tam trưởng lão, Thiên nhi còn một chuyện chưa hiểu rõ, mong rằng Tam trưởng lão có thể giải thích cho. Nếu Tiêu Phong đã cướp bảo vật chạy trốn, người của ngươi cũng không bắt được hắn, vậy vì sao lại xác định chuyện Thần thú mất tích có liên quan đến hắn chứ?
Ánh mắt Tam trưởng lão trở nên u ám, lão nói:
- Lão phu cũng không dám xác định nhưng chuyện này phát sinh quá mức kỳ quặc. Ta không tin tên Tiêu Phong kia không liên quan trong chuyện này. Hiện tại chúng ta đã bắt được con phụ nữ đã đi vào Mạnh gia cùng với tên Tiêu Phong kia, hi vọng có thể từ trên người nàng ta kiếm được chút tin tức, ít nhất cũng phải tìm được tên Tiêu Phong. Lần này Đại tiểu thư cùng lão phu liên thủ lại, nếu không tìm được thần thú thì chúng ta đừng ai hy vọng tránh được hình phạt của Chấp Pháp đường.
Trong mắt Mạnh Thiến hiện lên chút sợ hãi, trong lòng nàng đột nhiên bùng lên sự hối hận. Nàng thầm nghĩ:
- Mình quả thật không tránh khỏi việc có liên quan đến chuyện này. Lúc đầu Tam trưởng lão muốn giấu mình chuyện Thần thú bị mất, nói không chừng lão đang muốn hất nước bẩn lên người mình. Hiện nay mọi chuyện đã bại lộ lại muốn lôi kéo mình cùng gánh vác chuyện này.
Mạnh Thiến nhất định không muốn dùng phương pháp này để hợp tác với Tam trưởng lão.
- Tam trưởng lão, chuyện này vốn không có liên quan đến ta, thu nhận người khác họ chính là ý kiến của gia chủ, mà phụ trách chuyện này lại là…Mạnh Bình. Cho nên chuyện này ta có thể hỗ trợ nhưng ngài muốn Thiến Nhi liên quan đến nó thì đừng hòng!
- Cái gì…Ngươi!
Tam trưởng lão dùng tay chỉ Mạnh Thiến, giận dữ nói:
- Mạnh Thiến, nếu không phải những ham muốn cá nhân của ngươi thì tên Tiêu Phong kia làm sao có cơ hội trộm được bảo vật chứ? Bây giờ người lại muốn chối bỏ trách nhiệm, vừa rồi không phải chính miệng ngươi đã thừa nhận người do mình phái tới sao?
Mạnh Thiến khẽ mỉm cười, nàng cười rất ngọt, sau đó nói:
- Tam trưởng lão, ngài đã già hồ đồ rồi sao? Thiến nhi nói như vậy khi nào? Hì hì, ngài thật là có ý tứ, ngài đã gặp người nào làm chuyện xấu mà chủ động thừa nhận chưa? Không phải chỉ những tên quá ngốc mới làm như vậy sao? Ngài cảm thấy Thiến Nhi ngốc nghếch vậy à?
- Ngươi...
Cơ thể Tam trưởng lão đột nhiên trở nên run rẩy, đôi mắt căm tức của lão nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiến đang cười như một đóa hoa. Lão cắn răng nói:
- Được! Đại tiểu thư, ngươi điên rồi! Quá thông minh, quá vô sỉ. Lão phu chơi trò này đã không cần đến tính mệnh nữa, chuyện này ta sẽ báo cho Trưởng Lão hội và gia chủ để bọn họ đến phán xét đúng sai. Ngươi đừng để người ta tìm được dấu vết, nếu không... Ngươi chết chắc!
Mạnh Thiến cười ngọt rồi gật đầu, vẻ mặt nhu thuận nói:
- Thiến nhi sẽ ghi nhớ lời nói của Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão xoay người phất tay áo rời đi, lão sợ nếu còn ở chỗ này sẽ bị con bé kia làm cho nổi điên lên mất. Đối mặt với loại phụ nữ quấy rối thế này cho dù thực lực có hùng mạnh cũng chẳng có biện pháp nào để giải quyết.
Tam trưởng lão vội vàng dẫn người đi về phía nhà tù Chấp Pháp đường. Lão hy vọng có thể từ trong miệng người phụ nữ Karina kia biết được những tin tức có ích. Nhưng lúc này trong lòng Tam trưởng lão lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với phụ nữ.
Mạnh Thiến nhìn Tam trưởng lão rời đi rồi suy nghĩ một chút, sau đó nàng cẩn thận đi vòng quanh hồ nước một vòng. Tất cả những sợi xích sắt đều bị người ta dùng vũ khí sắc bén cắt đứt, chuyện này cũng không phải loại người bình thường có thể làm được vì Mạnh Thiến hiểu rất rõ Thần thú.
Gia tộc Mạnh gia đã được sinh ra trước Thần chiến, Thánh Vực đang ở trong thời đại huy hoàng giống như nhân giới. Lúc đó Thánh Vực không có chỉ có võ gia tu luyện kiếm kỹ mà còn có những pháp sư mạnh mẽ tu luyện nguyên tố Thiên địa. Những pháp sư này có năng lực công kích vô cùng hùng mạnh mà thân thể lại thua xa những người võ giả tu luyện kiếm kỹ, nhưng sự lợi hại của đòn tấn công lại không có bất kỳ kiếm kỹ đỉnh cấp nào có thể so sánh được.
Đáng tiếc là khi Thần chiến xảy ra, phần lớn những pháp sư có thân thể yếu đuối đều chết sạch. Sau đó đám người này mới ý thức được khi đối mặt với những vị thần mạnh mẽ thì chỉ có thể tu luyện cho thân thể trở nên hùng mạnh mới sống sót được giữa Thần chiến. Vì vậy mà pháp sư mới không biến mất trong dòng lịch sử ở Thánh Vực.
Mà năm xưa Mạnh gia cũng có một vị tổ tiên phi thăng lên Thần giới, người này là một đại pháp sư lấy pháp thuật là chính, trên thần giới cũng là một Kiếp Hậu thần.
Khi Thần chiến bùng nỗ, con đường nối liền giữa Thánh Vực và Thần giới được mở ra. Lúc đó có rất nhiều vị thần giáng lâm xuống Thánh Vực rồi khai chiến trên chiến trường thứ hai này, mà vị tổ tiên có thực lực hùng mạnh của Mạnh gia lại không tham gia vào cuộc chiến, lão chỉ che chở cho Mạnh gia để gia tộc lớn mạnh này không gặp bất kỳ tổn thất nào.
Nã Đa Khắc cũng bị vị tổ tiên kia của Mạnh gia giam cầm ở nơi này. Lúc đó Nã Đa Khắc cũng cơ bản bị trọng thương, khi suy yếu nhất mới bị tổ tiên Mạnh gia bắt được rồi nhốt vào giữa không gian này. Nhưng vì sợ vị Chí Cao thần mạnh mẽ đến cực điểm kia của Nã Đa Khắc phát hiện ra nên tổ tiên Mạnh gia phải phong ấn nó ở trong động phủ này chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm! Sau đó vị tổ tiên hùng mạnh này cũng không thể tránh khỏi bị cuốn vào Thần chiến, khi lão bị trọng thương thì có lưu lại lời trăn trối, khi phong ấn này được mở ra thì con cháu có thể dùng nước bên trong hồ giam giữ con quái thú này để đề thăng thực lực.
Đồng thời tổ tiên còn nói khi chúng thần ngã xuống cũng chưa chắc là kết quả cuối cùng, cho nên Mạnh gia nhất định phải âm thầm hành động, ngưng tụ lực lượng của bản thân đợi đến khi lực lượng đủ đảo điên thiên hạ thì ra tay để trở thành thế lực mạnh nhất trong Thánh Vực rồi thành lập quốc gia. Chỉ có quốc gia mới làm cho Mạnh gia ngày càng trở nên hùng mạnh.
Hơn nữa tổ tiên Mạnh gia có nói, xích sắt dùng để giam cầm con quái thú này không phải loại sắt thép bình thường, mà là loại sắt cực phẩm. Nếu dùng một đoạn ngắn cũng có thể tạo ra được một thanh tuyệt thế bảo kiếm. Ngoại trừ thần khí, nếu không thì căn bản không có bất kỳ vật gì có thể chặt đứt được nó.
Những gì Mạnh Thiến đang nghĩ chính là những điều cơ mật nhất của Mạnh gia, nếu không phải nàng là con gái của gia chủ thì tuyệt đối không có tư cách để biết chuyện cơ mật này.
Tam trưởng lão cũng nhất định biết rõ chuyện này cho nên lão mới trở nên khẩn trương như vậy. Phải biết rằng người có thể cầm trong tay một kiện Thần khí mà tiến vào Mạnh gia thần không biết quỷ không hay rồi tìm được Thần thú mang đi, đừng nói đến Trung Châu mà sợ rằng toàn bộ Thánh Vực cũng chỉ cần dùng một tay là có thể che trời.
Chuyện này có thể mang đến cho Mạnh gia những thay đổi gì, bây giờ ngay cả Mạnh Thiến cũng không dám nói. Nhưng có một chuyện nàng cảm thấy rất vui vẻ, đầu tiên là người Chấp Pháp đường sẽ không thể điều tra ra chuyện này có liên quan đến mình được. Sau đó Tam trưởng lão lại phát hiện Thần thú biến mất mà chìa khóa để mở nơi này ra chính là Lục phòng quản lý. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì những người trước nay bất mãn với Lục phòng sẽ tuyệt đối có một cơ hội rất tốt, mà ngay cả Mạnh Bình đang bế quan tu luyện...Khóe miệng Mạnh Thiến hiện lên một nụ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện này là một đả kích vô cùng ác liệt đối với Lục phòng. Cho dù Mạnh Bình có ưu tú như thế nào, các trưởng lão có còn đồng ý để hắn đảm nhiệm chức gia chủ tương lai nữa không?
- Chuyện khẩn cấp trước mắt là mình phải nói chuyện này với phụ thân.
Mạnh Sĩ Thông tuy vẫn kiên quyết ủng hộ Mạnh Bình, nhưng là con gái nên Mạnh Thiến lại có những hiểu ngầm khó nói nên lời đối với phụ thân. Nàng biết cái mình đang cần chính là một cơ hội thật sự.
Mà bây giờ cơ hội đã đến, nàng sẽ tuyệt đối không để nó vuột khỏi tay, cũng không cho phép phụ thân lỡ mất nó. Mạnh Thiến tin nếu Mạnh gia ở trong tay mình sẽ chắc chắn có những thành tựu tuyệt vời. Nàng cũng muốn lợi dụng cơ hội này để chứng minh cho người đời biết phụ nữ không thua kém cánh đàn ông.
***
Sau khi Đô quản sự dạy bảo xong đám đầy tớ thì biểu thị những uy phong của chính mình. Sau khi ăn cơm xong nàng cảm thấy rất thỏa mãn, nàng vặn vẹo cặp mông béo núc để chuẩn bị đi tới Thủy lao Chấp Pháp đường. Trong lúc ăn cơm nàng đã nghĩ ra rất nhiều trò mới để chuẩn bị áp dụng lên người con điếm Karina kia, để con quỷ cái đó biết kết quả khi chọc tức mình là gì.
Người có thân phận như Đô quản sự căn bản sẽ không biết bất kỳ tin tức gì về Thần thú. Nếu nàng biết được tất cả chân tướng mọi chuyện thì làm gì có mười phần khí thế đi tham dự thẩm vấn như vậy, lúc đó có lẽ ngay cả bước đi cũng không nổi chưa nói đến chuyện bị dọa vỡ mật ra mà chết.
Lăng Tiêu vội vàng đi nghênh ngang phía sau Đô quản sự tiến vào Chấp Pháp đường của Mạnh gia. Sau đó hắn lại đi theo Đô quản sự để kiểm tra thân phận rồi nhẹ nhàng bay vào trong Thủy lao.
Trong Thủy lao Mạnh gia rất âm u, trong không khí có một mùi hôi thối và ẩm ướt. Toàn bộ Thủy lao khoảng hai mươi mét vuông, cao bảy tám thước, hơn mười cây cột màu đen được dựng thẳng trong nước, đại khái lộ ra ngoài mặt nước khoảng ba thước. Những cái cột gỗ được nối liền với nhau bằng một tấm ván rộng một thước. Người nào bị trói vào cột gỗ thì chỉ lộ ra những vị trí trên bộ ngực, những phần bên dưới đều bị ngâm trong dòng nước lạnh thấu xương. Hơn nữa Thủy lao này cũng không được sạch sẽ, mặt nước bốc ra một mùi hôi thối khủng khiếp.
Khi Lăng Tiêu nhìn thấy Karina thì nàng đang nhắm nghiền hai mắt và đứng yên không nhúc nhích giống như một người đã chết. Những phần hóa trang thay đổi khuôn mặt của Karina cũng không bị mất đi. Đối với một Tinh Linh mà phải ở ngâm mình trong môi trường vô cùng bẩn thỉu này thì còn đày đọa và thảm khốc hơn cả cái chết.
Đô quản sự nghênh ngang dẫm chân lên tấm ván mỏng manh kia, nhưng không ngờ tấm ván này lại không có bất kỳ rung động nào. Đô quản sự này rõ ràng cũng là người có chút thực lực, bởi vì tấm gỗ này cho dù là những cường giả Kiếm Tông giẫm chân lên cũng bắt buộc phải có chút phản ứng, ít nhất thì mặt nước bên dưới cũng phải có chút rung động.
Đô quản sự đi đến bên cạnh Karina rồi từ trên cao nhìn xuống. Sau đó người này dùng giọng vô cùng ác nghiệt nói:
- Con **, ngươi tưởng rằng mình còn tốt lắm à? Bây giờ trên người vẫn còn mặc quần áo, ta đếm từ một đến mười, nếu không nói ra tên Tiêu Phong kia đang ở chỗ nào thì ta sẽ cho người lột sạch đồ trên người ngươi ra sau đó ném sang hầm giam ở bên cạnh Thủy lao này. Bên kia giam giữ hơn trăm tên đàn ông mà đã hơn ngàn năm rồi chưa được nếm mùi đàn bà. Ha ha, người nghĩ xem bọn họ sẽ làm gì?
Đô quản sự nói xong thì dùng mũi chân khẽ đá lên mặt Karina, trong miệng vang lên vài tiếng tấm tắc:
- Bộ dạng ngươi rất tốt, ta khẳng định những tên bên kia sẽ rất yêu thương ngươi, ha ha ha ha!
- Vô sĩ, ngươi là đồ heo chết, giỏi thì giết ta đi!
Đôi mắt Karina đột nhiên mở ra trong giây lát, nàng nhìn chằm chằm vào Đô quản sự rồi nghiến răng nói ra từng chữ một:
- Nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi?
Thực lực của Karina cao hơn rất nhiều đối với Đô quản sự, trong nháy mắt sát khí của nàng bùng ra làm vẻ mặt Đô quản sự trở nên trắng bệch. Người này không nhịn được phải lùi về phía sau vài bước, tấm gỗ phát ra những tiếng “bỏm bỏm” khi va vào mặt nước bên dưới.
Khi đã phục hồi tinh thần lại thì Đô quản sự thẹn quá thành giận, nàng tiến lên hai bước rồi ngồi xổm xuống chụp lấy tóc Karina hung hăng kéo lên. Sau đó Đô quản sự vung cánh tay vừa thô ráp vừa khỏe mạnh lên, bàn tay dày cộp của nàng ta hung hăng đập thẳng lên mặt Karina, trong miệng còn chửi rủa:
- Con điếm, ngươi dám dọa bà, giờ bà dùng ngươi để đi tiểu tiện...
Đô quản sự còn chưa kịp nói xong đã đột nhiên cảm giác được cổ tay của mình bị người ta giữ lại. Nàng sửng sốt, còn tưởng rằng người một nhà, vì ngoại trừ người Mạnh gia thì người khác sẽ căn bản không đi đến địa phương này. Đô quản sự lớn tiếng hét:
- Buông ra, để ta đánh chết con điếm này...A!
Đô quản sự còn chưa kịp nói xong đã cảm giác được trên cánh tay mập mạp của mình truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, cơ thể nàng đột nhiên bay lên trời. Đô quản sự không kiềm được phải hét lên một tiếng chói tai.
- Bộp!
- Bõm, bõm!
Đầu tiên là đô quản sự đập đầu thật mạnh vào cọc gỗ trong Thủy lao rồi phát ra một âm thanh nặng nề, sau đó lại hung hăng rơi xuống giữa dòng nước hôi thối và lạnh như băng làm nước bắn lên tung tóe.
Điều làm người ta phải sởn tóc gáy chính là trong Thủy lao ngoại trừ Đô quản sự và Karina đều đang ngập trong nước thì không nhìn thấy người thứ ba nào.
Karina vốn không có chút gì sợ hãi, ánh mắt vốn đã trở nên tuyệt vọng lại bùng ra những tia sáng kỳ dị. Nàng cắn chặt môi, cũng không nói câu nào nhưng trong hốc mắt lại chứa đầy lệ, nước mắt không kiềm lại được bắt đầu nhỏ giọt xuống bên dưới.
Lăng Tiêu nhanh chóng cứu Karina ra, sau đó mở con đường nối liền với thế giới trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra rồi mang theo Karina đi vào. Ngay sau đó trong Thủy lao ngoại trừ Đô quản sự đang thét lên chói tai thì không còn bất kỳ khí tức của người nào khác.
Trong nháy mắt khi Lăng Tiêu biến mất, Tam trưởng lão hùng hổ dẫn theo một đám người đi vào. Bên cạnh Tam trưởng lão còn có người tức giận mắng chửi hai thủ vệ đang cùng đi vào:
- Hoang đường, ai cho các ngươi để Đô quản sự gì kia đi vào? Nàng ta là quái gì? Chết tiệt, nếu có chuyện gì xảy ra thì lão tử lấy mạng của các ngươi!
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Người này vừa nói xong thì chợt nghe bên trong thủy lao vang lên tiếng thét chói tai giống như một con vịt chết. Hai thủ vệ kia lập tức mềm nhũn đầu gối rồi xụi ngay xuống ngồi dưới đất, vẻ mặt cả hai tên đều không còn chút máu, đều biết mình đã xong đời.
Đô quản sự bị Lăng Tiêu điểm vào một kinh mạch rồi đá văng xuống nước nên không sử dụng được bất kỳ chút thực lực nào. Lúc này nàng đã uống vào vài ngụm nước, thân thể mập mạp đang liên tục giãy dụa trong nước, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và ghê tởm. Thủy lao này không biết đã có bao nhiêu người chết nên dơ bẩn kinh khủng, bên trong còn đặt rất nhiều tinh thạch ma thú có thuộc tính hàn làm nước cũng lạnh đến thấu xương. May mà khi còn trẻ nàng cũng đã được học bơi, nếu không đã sớm bị dòng nước này làm cho sặc chết rồi.
- Cứu nàng ta lên!
Tam trưởng lão đi vào chỗ này thì vẻ mặt lại không có bất kỳ vẻ hoảng hốt nào. Lão biết người cứu Karina kia và mang Thần thú đi đều là một người, hơn nữa rất có thể tên Tiêu Phong kia cũng có liên quan đến chuyện này.
- Người mình phái ra truy đuổi đã mất dấu tên Tiêu Phong, điều này chứng minh thực lực tên kia đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.
Vì vậy Tam trưởng lão cũng có thể bịa ra một lý do hoàn mỹ để từ chối trách nhiệm lên người mình. Đồng thời lão còn nắm được một số chứng cứ không có lợi cho Mạnh Thiến Đại tiểu thư. Nếu bức lão đến mức độ quá đáng thì cùng lắm mọi người bên sứt càng bên gãy gọng mà thôi.
Bên cạnh Tam trưởng lão có một người phóng lên chụp lấy tóc của Đô quản sự. Đô quản sự gào lên thảm thiết rồi được người kia kéo lên, sau đó lại được ném lên trên tấm ván gỗ.
Tam trưởng lão bực bội nhìn thoáng qua Đô quản sự này, sau đó lão hỏi:
- Nói, đã xảy ra chuyện gì?
- Tam…Tam trưởng lão, là…Là như thế này...
Thân thể Đô quản sự trở nên run rẩy, nàng đem chuyện vừa rồi nói ra một lượt. Nàng nói khi mình rơi xuống nước thì không thấy có bất kỳ người thứ ba nào tồn tại, hơn nữa Karina kia giống như được một người ẩn thân nào đó cởi dây thừng kéo lên, sau đó thì biến mất trong thủy lao.
Khi Tam trưởng lão nghe xong thì vẻ mặt biến đổi vài lần. Lão biết rõ người vừa cứu Karina đi không những thực lực vô cùng hùng mạnh mà trên người cũng không phải chỉ có một pháp bảo, rất có thể trên người tên kia mang theo một cái thùng không gian mà người bên ngoài không thể tưởng tượng được.
Đồ vật có thể chứa được Thần thú mang đi nếu không phải Thần khí thì là thứ gì?
Lúc này bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, gia chủ Mạnh gia Mạnh Sĩ Thông dẫn theo một đám người đi thẳng vào, vẻ mặt lão cực kỳ âm trầm nhìn chăm chằm vào Tam trưởng lão rồi lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc là có có chuyện gì xảy ra?
Tam trưởng lão trở nên sửng sốt, lão không ngờ gia chủ lại đến nhanh như vậy. Nhưng khi Tam trưởng lão nhìn thấy Đại tiểu thư Mạnh Thiến bên cạnh Mạnh Sĩ Kỳ thì vẻ mặt lão lập tức co rúm lại, sau đó cung kính nói:
- Bẩm gia chủ, có người lẻn vào gia tộc chúng ta cướp đi Thần thú rồi lại cứu thoát người có liên quan.
Dù đã biết rõ nhưng Mạnh Sĩ Thông vẫn không nhịn dược phải hít vào một hơi lãnh khí rồi thất thanh nói:
- Cái gì? Không còn người nào liên quan đến chuyện này sao?
- Đúng vậy, gia chủ!
Vẻ mặt Tam trưởng lão cực kỳ đau khổ, khó khăn nói:
- Gia chủ, đây là chuyện sỉ nhục của Mạnh gia ta! Chuyện này có liên quan trực tiếp tới lão phu, lão phu tự nguyện tự sát đền tội.
- Được rồi!
Mạnh Sĩ Thông khoát tay chặn lời Tam trưởng lão lại, sau đó nói:
- Trước tiên điều tra chi tiết về tên Tiêu phong kia cho ta! Nhớ kỹ, ta muốn thân phận thật sự của hắn, không được bỏ qua một chi tiết nào. Nếu không, chết…Là lựa chọn tốt nhất của các ngươi.
Sau khi nói xong Mạnh Sĩ Thông xoay người rời đi, Tam trưởng lão nhìn thấy trong mắt Đại tiểu thư đi theo bên cạnh Mạnh Sĩ Thông hiện lên một chút đắc ý. Trong lòng lão thầm căm hận:
- Quả nhiên là cha con tình thâm, lúc này mới biểu hiện ra. Nhưng…Đừng ép ta! Nếu không đến lúc cá chết lưới rách, lão phu cũng sẽ không để các ngươi đắc ý.
***
- Khụ khụ…Khụ khụ khụ khụ khụ!
Trong thế giới có núi có sông của Hàm Hàn Bảo Đỉnh, bốn phía lúc này rất yên tĩnh không bóng người, nữ hoàng Tinh Linh Karina một mặt vừa ho khạc dữ dội vừa nổi điên chà xát làn da mềm mại của mình. Lúc này làn da như ngọc của nàng đã bị chà cho đỏ bừng, nhưng Karina mỗi lần nhắm mắt vẫn cảm thấy mình giống như đang ngâm trong làn nước lạnh hôi thối kia, cảm giác làm người ta muốn chết khi nghe thấy mùi vị kia làm cho nàng thiếu chút nữa đã sụp đổ.
May mà với tính tình cao ngạo của nữ hoàng Tinh Linh tộc dù có chết cũng không chịu nói ra thân phận thật của Lăng Tiêu, Karina cũng không hé miệng nói Lăng Tiêu đi về đâu. Nàng đánh cuộc Lăng Tiêu sẽ không bỏ lại mình, hơn nữa bây giờ nàng vẫn còn tưởng rằng Mạnh gia trở nên điên cuồng như vậy là vì mất Vô Ảnh Cung.
Karina đem tất cả những thứ còn lại bên trong dạ dày rỗng tuếch phun ra sạch sẽ. Cuối cùng chỉ còn nhổ ra nước đắng nhưng Karina vẫn cảm thấy ghê tởm như ban đầu.
Khi Karina đã nôn ọe một lúc lâu mới lấy từ trong nhẫn ra một bình sứ nhỏ, trong bình sứ này có một viên đan dược. Lăng Tiêu nói đan dược này có thể làm cho thân thể của nàng trở nên tinh khiết trở lại, nó là loại đan dược tẩy tủy qua lỗ chân lông.
Karina cũng không biết Lăng Tiêu có gạt mình hay không mà trong lòng nàng lúc này chỉ nghĩ đến chuyện nuốt đan dược này vào miệng. Một cảm giác thấm tận sâu vào trong lòng rồi lan ra tất cả những khớp xương trên tay chân, loại cảm giác thoải mái này rất khó nói, Karina không nhịn được phải phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ mê người.
Karina vội vàng cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, nàng căn bản cũng không biết chỗ này là nơi nào, nhưng nàng lại biết rõ với bản lĩnh của Lăng Tiêu muốn nhìn lén mình là một chuyện tuyệt đối không có cách nào để ngăn cản. Nếu đã như vậy, nàng cứ thoải mái ở đây tắm rửa.
Hơn nữa trong lòng Karina cũng có một cảm giác rất mơ hồ không nói nên lời với Lăng Tiêu, không phải nàng thích hắn, nhưng hình như có một loại cảm giác…Tôn kính.
Khi nàng gặp lại Lăng Tiêu và một nụ cười xóa tan oán thù thì loại cảm giác này lại càng trở nên mãnh liệt. Cho nên đừng nói Karina không tin Lăng Tiêu nhìn lén nàng, mà cho dù hắn thật sự có nhìn thì trong lòng Karina cũng sẽ không có nhiều phản cảm.
Karina cảm thấy mình giống như tỉnh giấc sau một giấc mộng dài, nàng cảm giác được thân thể mình rất thoải mái. Những gì nàng đã trải qua trong Thủy lao thật sự giống như một giấc mộng, cho dù bây giờ nàng vẫn nhớ rõ từng chi tiết một, nhưng loại cảm giác phản cảm và ghê tởm trong lòng hình như đã tan biến đi rồi.
Karina vui mừng nhìn thoáng qua thân thể của mình, lúc này nàng lại kêu lên một tiếng kinh hoàng rồi dùng tay che miệng lại. Vẻ mặt Karina đỏ bừng, bên ngoài làn da vốn sáng bóng như ngọc của nàng đang bao phủ một tầng những chất gì đó rất bẩn thỉu, hình như những thứ này đều từ trong cơ thể nàng tiết ra vậy, nhìn cực kỳ ghê tởm.
Karina vội vàng rửa sạch những chất bẩn này đi, khí chất tinh thần lúc này đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi Karina thay một bộ y phục mới thì đột nhiên vui mừng phát hiện ra thực lực của mình lại có đột phá. Khoảnh khắc này Karina mới cảm giác được dòng suối mình vừa ngâm người vào hình như có một luồng lực lượng vô hình, cảm giác này tuy không phải rất rõ ràng nhưng chỉ một lúc sau nàng đã cảm thấy thực lực của mình được đề thăng đến mức kinh người.
Karina dùng ánh mắt phức tạp nhìn dòng suối, nàng biết đây là một chuyện vô cùng cơ mật. Hiện nay Lăng Tiêu đã đem bí mật này chia xẻ cho nàng, điều này làm trong lòng nàng bùng lên một cảm giác ngọt ngào. Loại cảm giác này không liên quan đến tình yêu, chỉ là một cảm giác vui vẻ khi được người khác chia sẻ bí mật mà thôi.
Karina phóng người lên, nàng cảm thấy mình đã khống chế lực lượng dễ dàng hơn trước đây rất nhiều. Karina phóng lên trên đỉnh núi, nàng ngẩng đầu lên nhìn một vật gì đó đang được treo lên không trung giống như một mặt trời thu nhỏ. Nàng cảm nhận được sức nóng do nó tỏa ra rồi chuyển ánh mắt lên người Lăng Tiêu đang khoanh chân ngồi tu luyện. Lúc này trong đôi mắt đẹp của nàng lộ ra một cái nhìn dịu hiền, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi đã cứu ta!
Lăng Tiêu mở to mắt, hắn dùng cặp mắt vô cùng ôn hòa nhìn thoáng qua Karina, sau đó hỏi:
- Cô không sao chứ?
Vẻ mặt Karina trở nên ửng đỏ, gật đầu nói:
- Không sao, mà còn tinh tiến lên rất nhiều, đa tạ ngươi đã thành toàn. Đúng rồi, đây là địa phương nào? Sao lại kỳ quái như vậy?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đây là một không gian độc lập, cô có thể coi nơi này là một cái thùng không gian khổng lồ. Hơn nữa hiện nay chúng ta đã rời rất xa Mạnh gia, cho nên cũng không cần lo lắng đến bọn họ.
Lăng Tiêu nói xong thì lấy Vô Ảnh Cung từ trong nhẫn ra, trong đôi mắt đẹp của Karina lập tức bùng lên hai luồng hào quang rồi vui mừng nói:
- Ngươi đã thật sự lấy được nó ra à! Ngươi đúng là lợi hại.
- Cầm lấy đi!
- Ừ...Ừ?
Đầu tiên Karina nói ra một tiếng theo bản năng nhưng lại lập tức cảm thấy không thích hợp, hai mắt nàng dừng lại trên người Lăng Tiêu rồi ngẩn người nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Cung này không phải là thánh vật của Tinh Linh tộc sao? Cô cầm đi, khi trở về Tinh Linh tộc sẽ có được địa vị cao nhất. Hơn nữa ta lại tặng cho cô một ít đan dược, khi trở về cô cứ dựa theo lời ta nói mà bế quan tu luyện, ta chắc chắc trong vòng một trăm năm cô sẽ tiến vào cảnh giới đại viên mãn. Chỉ có thực lực đó cô mới có thể chắc chắn giữ vững được địa vị của chính mình.
Vẻ mặt xinh đẹp của Karina tràn đầy vẻ kinh hoàng, nàng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Trong vòng trăm năm...Đại viên mãn, cũng cho ta… ?
Lăng Tiêu cười nói:
- Đúng vậy, cô không cần kinh ngạc, với tư chất và tâm cảnh của cô, hơn nữa lại có những đan dược của ta phụ trợ thì không khó để trong vòng một trăm năm đột phá đến cảnh giới đại viên mãn. Cô ở đây nhiều năm như vậy không phải muốn vì muốn đoạt được cây cung này sao? Hãy trở về tìm tộc nhân của mình đi. Cô có huyết thống của hoàng tộc Tinh Linh, lại có được Vô Ảnh Cung thì chắc chắn sẽ khôi phục được địa vị của mình. Hoặc trước tiên cô tìm một địa phương nào đó để bế quan trăm năm, sau đó mới mang Vô Ảnh Cung trở về thì sẽ tốt hơn.
Lúc này Karina lại đột nhiên lắc đầu nói:
- Không, ta không thể lấy Vô Ảnh Cung này được! Lăng Tiêu, cây cung này là ngươi đổi lấy bằng chính tính mạng của mình, ta không những chẳng giúp đỡ gì được mà ngược lại còn suýt nữa đã liên lụy đến ngươi. Hiện nay ngươi đã cứu ta một mạng, ta đã vô cùng cảm kích, đan dược của ngươi ta cũng dày mặt nhận lấy, nếu tương lai có gì cần thì cứ việc sai bảo.
Lăng Tiêu cười rồi cầm lấy dây cung của Vô Ảnh cung kéo căng ra. Chuyện xảy ra làm Karina phải nghẹn giọng nhìn trân trối, cây cung này chính là thánh vật của Tinh Linh tộc, đã từng là vũ khí của Tinh Linh vương nhưng không ngờ lại được một nhân loại...Kéo căng ra.
Vô Ảnh cung cong lại theo động tác của Lăng Tiêu, một luồng năng lượng tự nhiên khổng lồ lập tức bao phủ khắp xung quanh. Lúc này Karina vội vàng hít vào vài hơi thật sâu, sau đó nhìn Lăng Tiêu chậm rãi buông dây cung ra, trong lòng nàng lúc này đã không thể dùng từ kinh hoàng để hình dung được nữa.
- Lăng Tiêu, ngươi...Ngươi làm thế nào vậy?
Lăng Tiêu thản nhiên cười rồi tiện tay ném cây cung cho Karina, nói:
- Ngươi cũng thử xem!
Karina nhận cung với vẻ mặt cực kỳ thành kính, đầu tiên nàng nhắm mắt lại và cầu nguyện, sau đó nàng tập trung tinh thần tay trái cầm thân cung tay phải cầm dây cung kéo ra...Thân cung hơi rung động một chút, Vẻ mặt Karina đỏ bừng bừng nhưng không thể làm cho Vô Ảnh Cung nhúc nhích thêm được một chút nào.
- A...Không được!
Karina buông tay rồi thở ra một hơi dài. Ánh mắt nàng nhìn về phía Lăng Tiêu giống như đang nhìn một con quái vật, nàng không nhịn được phải lắc đầu cười khổ. Mình đường đường có huyết mạch hoàng tộc Tinh Linh, vậy mà đối mặt với thánh vật của Tinh Linh tộc thì không xuất sắc bằng một nhân loại, chuyện này quả thật là quá mất mặt.
Karina dùng hai tay chuẩn bị đem cung trả lại cho Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu lại khoát tay nói:
- Tặng cô đấy, đừng nên từ chối. Lúc này cô không thể kéo ra được vì chưa đủ lĩnh ngộ đối với lực lượng tự nhiên. Hơn nữa thực lực của cô cũng chưa đạt đến loại cảnh giới này, sợ rằng nhân loại có thể kéo được cây cung này ra cũng chỉ có vài người mà thôi, cho nên cô cũng không cần phải nản lòng.
Lúc này Karina biết mình cũng không nên từ chối mãi, nàng hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ, sau đó nói:
- Đại ân của ngươi, Karina sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tim.
***
Một năm sau, trên bờ cát cạnh biển trong Đông Châu ở một nơi nào đó rất xa có một người phụ nữ dáng người cực kỳ đẹp và vẻ mặt vô cùng thanh tú đang đứng đó. Mái tóc mềm mại của nàng ta đang xõa xuống hai bờ vai, nàng mặc một chiếc váy dài bằng lụa trắng. Dáng người tuyệt diệu và vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp của nàng làm người ta sinh ra một loại cảm giác giống như được nhìn thấy tiên nữ.
Người phụ nữ này chính là Karina sau khi chia tay với Lăng Tiêu, trong khoảng thời gian một năm Karina và Lăng Tiêu đi từ Trung Châu đến Đông Châu, Karina đã học được rất nhiều thứ có ích. Rất nhiều kiến thức mà rõ ràng chỉ Tinh Linh tộc mới có thể giải thích được, nhưng không ngờ Lăng Tiêu lại rất tinh thông. Lúc đầu Karina cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại là sùng bái và bây giờ thì chính thức chết lặng.
Karina lấy Vô Ảnh Cung từ trong nhẫn ra rồi nắm chặt vào trong tay, nàng cảm giác được có một lực lượng mạnh mẽ đang bùng lên cuồn cuộn truyền đến. Karina dùng tay khẽ kéo dây cung, Vô Ảnh Cung đột nhiên cong lại. Khi dây cung đã kéo căng hết cỡ, Karina hướng về phía mặt biển rộng ngoài kia quát lên một tiếng rồi buông tay.
- Xoẹt!
- Ầm! Ầm!
Một vị trí ở rất xa ngoài biển đột nhiên bùng lên một cột bước cao cả nghìn thước, ngay sau đó mặt biển trong phạm vi vài nghìn mét đột nhiên dâng trào một con sóng khổng lồ giống như muốn cuốn sạch tất cả mọi thứ. Con sóng hùng mạnh kia đã nhanh chóng ào tới một địa phương xa hơn mãi đến khi chỉ còn lại một con sóng nhỏ cao vài mét vỗ lên bờ biển. Lúc này Karina mới nhẹ nhàng phóng người nhảy lên trên ngọn sóng, tuy trong cơ thể của nàng đã vì bắn một mũi tên mà trở nên trống rỗng, nhưng trong mắt lại bùng lên một sự hưng phấn khổng lồ.
- Lăng Tiêu, ta thành công rồi!
Trong lòng Karina đang hô hào lên điên cuồng, trong mắt đã ứa lệ. Thân thể nàng khẽ động rồi phóng theo những cơn gió đi ra ngoài biển rộng.
Lúc này Lăng Tiêu lại đang ở bên trong thế giới chỉ huy nhân công Kim Hổ đào một con kênh từ trên cái hồ rộng ở đỉnh núi mang nước xuống bốn phương tám hướng trong thế giới.
Dòng nước này không những làm cho tất cả sinh vật trong thế giới tiến hóa nhanh chóng và đề thăng thực lực, mà nó còn có thể làm cho thế giới trong đỉnh mở rộng rất nhanh.
Khi dòng nước ẩn chứa năng lượng này chỉ xuôi đến vị trí hư vô nào thì rất nhanh đã mở rộng thế giới trong đỉnh ra đến đó. Tu vi của Lăng Tiêu cũng đang liên tục gia tăng làm cho thế giới trong đỉnh này liên tục bành trướng, nhưng nó cũng không bị hạn chế vào thực lực của hắn.
Lúc này thế giới trong đỉnh đã từ phạm vi hơn trăm dặm phát triển trở thành hơn ngàn dặm. Hơn nữa thế giới này cũng liên tục được mở rộng ra bên ngoài suốt ngày đêm.
Không những vậy mà khoảng cách từ bầu trời xuống mặt đất trong thế giới này cũng càng ngày càng cao, bầu trời tối tăm đã trở thành màu xanh da trời. Mặt trời nhỏ do nhiều loại năng lượng tạo thành hình như cũng đang chậm rãi tăng trưởng thể tích của chính mình.
Hình như tất cả mọi thứ ở đây đều phát triển theo một quỹ đạo tốt đẹp.
Lúc này Lăng Tiêu đang đi trong một thành thị ở vùng duyên hải Đông Châu. Hắn có sự khác biệt lớn đối với những phát triển của thế giới trong đỉnh, hắn cảm giác được mình lại rơi vào trong một bình cảnh kỳ quái.