Chương 600 Khói Đen Ác Ma Khi Lăng Tiêu đột phá đến tầng thứ tám của Đại Tự Tại Tâm Kinh thì rơi vào trạng thái đình trệ. Tầng thứ chín là cảnh giới Niết Bàn Trọng Sinh, hắn lại chưa thể đột phá được. Nếu căn cứ vào mặt chữ để lý giải thì Niết Bàn Trọng Sinh… Có lẽ là chết đi sống lại.
Tuy Lăng Tiêu cũng đã xem như chết một lần rồi, thân thể cũng đã bị hủy diệt, nhưng cũng tuyệt đối chưa được tái sinh. Lúc này Đại Tự Tại Tâm Kinh vẫn chưa có dấu hiệu đột phá, nếu không phải Lăng Tiêu rất hiểu Đại Tự Tại Tâm Kinh có chín tầng thì thậm chí hắn sẽ nghĩ rằng loại tâm pháp phật gia này chỉ có tám tầng.
Mặc dù tám tầng Đại Tự Tại Tâm Kinh cũng đã đủ hùng mạnh, cũng đủ để khẳng định khi Lăng Tiêu độ kiếp sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu, nhưng không phải lúc nào khi con người còn sống thì cũng phải nổ lực để trèo lên cao hơn sao? Nếu Lăng Tiêu là loại người hài lòng với tình hình hiện tại thì chỉ sợ là năm xưa khi còn là một đệ tử nhà giàu không buồn không lo trên nhân giới chứ làm gì đạt được cảnh giới như bây giờ. Dù hắn là người có mạch máu hoàng giả, dù hắn đi trên con đường võ đạo không có bất kỳ tiền đồ gì, nhưng hắn vẫn là một người con của tướng quân, vẫn có một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng nếu Lăng Tiêu thật sự là loại người này thì sợ rằng năm xưa hắn cũng tuyệt đối không được thu nhận vào cánh cửa Thục Sơn phái, và lại càng không thể trở thành nội môn đệ tử. Nếu nói bi kịch lớn nhất trong quá khứ của hắn thì cũng chỉ là tu chân giới quá thiếu thốn thiên tài địa bảo. Hắn đường đường là một nội môn đệ tử cực kỳ có tư chất, có rất nhiều năng khiếu lại đi đến nơi tiền bối Trác Ma lão tổ tông độ kiếp để định vơ vét lấy một ít bảo bối. Người đời thường nói thấy lợi tối mắt là như vậy, lúc đó Lăng Tiêu chỉ một lòng một dạ nghĩ đến chuyện pháp bảo mà quên, hoặc nói một cách chuẩn xác thì hắn không ngờ uy lực của Thiên Kiếp lại hùng mạnh đến thế.
May mà hắn lại tái sinh, hơn nữa còn tái sinh trong một thế giới có thể tùy tiện nhìn thấy đủ loại thiên tài địa bảo, một thế giới có linh khí gấp mấy chục lần tu chân giới năm xưa, một thế giới có hình thức ban đầu của tu chân giới nhưng không có bất kỳ một hệ thống công pháp tu chân hoàn chỉnh nào.
Nếu hắn đã được ở trong hoàn cảnh tốt như vậy mà không thể làm ra được một chuyện gì, thì đừng nói đến chuyện hắn cảm thấy có lỗi với chính mình, có lỗi với sư môn đã nhiều năm bồi dưỡng, lại càng cảm thấy có lỗi với tất cả những môn phái tu chân cạn kiệt linh khí và những bài thuốc bí truyền không có tài liệu kia.
Dù những bài thuốc bí truyền kia chỉ được công bố ra vì linh khí trên Tu Chân Giới cạn kiệt và cực kỳ thiếu thốn thiên tài địa bảo, nhưng Lăng Tiêu vẫn mang nặng lòng biết ơn đối với toàn bộ tu chân giới.
Đồng thời Lăng Tiêu cũng cảm thấy kiêu ngạo vì mình là một người tu chân trên tu chân giới. Loại tình cảm này của hắn giống như tinh thần đoàn kết dân tộc của tất cả những người trong một thế giới phàm nhân, mọi người đều yêu thương quê hương của mình.
Đã rất nhiều năm từ trước đến nay Lăng Tiêu luôn nỗ lực liên tục để hướng về phía mục tiêu kia. Hiện nay Thục Sơn phái đã có thanh danh nhưng thực lực toàn thể vẫn còn rất yếu kém. Đừng nói có thể so sánh với loại cá sấu khổng lồ như Mạnh gia Trung Châu kia, cho dù đối với những gia tộc siêu cấp trong Nam Châu cũng không thể nào so sánh được.
Lăng Tiêu biết rõ nếu không có sự tồn tại của mình làm rất nhiều người phải kiêng kị thì chỉ sợ Thục Sơn phái đã là vật trong tay người khác rồi. Đặc biệt là những phương pháp bào chế đan được, nếu muốn bảo vệ thì căn bản là một chuyện không có khả năng.
Bây giờ mình đã có được Nã Đa Khắc thì phương pháp nâng cao thực lực của tất cả mọi người trong Thục Sơn phái cũng là một chuyện không cần phải lo lắng nữa rồi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm sao để nâng cao thực lực của chính mình.
Dù Lăng Tiêu đã biết rõ bản lĩnh của mình đã tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ đỉnh cao trong toàn bộ Thánh Vực, nhưng đã mười lăm vạn năm mà không có bất kỳ võ giả nào phi thăng Thần giới. Đây là một chuyện không được bình thường đối với bản thân Lăng Tiêu. Hắn cũng không thể biết được khi nào thì đột nhiên xuất hiện một đám người có cảnh giới Kiếp Tiền Thần, cũng chính là những người có cảnh giới giống mình.
Hơn nữa bên trên còn có những tồn tại hùng mạnh làm Lăng Tiêu cảm giác được một áp lực vô cùng lớn.
Loại áp lực này chỉ có những người đã từng hiểu đến những chỗ đáng sợ của vị thần kia mới có những cảm xúc tràn đầy, Thần tối cao…Đây là một cái tên tuổi, cũng thật sự không phải dùng nó để hù dọa người khác.
- Rốt cuộc phải làm sao mới có thể đột phá được cảnh giới cuối cùng này đây?
Lăng Tiêu lại rơi vào trầm tư, thậm chí hắn còn chểnh mảng đến những chuyện xảy ra bên cạnh.
Đông Châu trong Thánh Vực cũng tràn đầy những tình cảm của kẻ đất khách quê người, con người ở nơi đây rất giống với đại lục phương tây trong nhân giới. Người ở đây dù là nam hay nữ đều có làn da trắng nõn, mái tóc màu vàng, mắt xanh thẳm giống như nước biển…Một người mắt đen da vàng như Lăng Tiêu đi giữa đoàn người này làm rất nhiều người cảm thấy chướng mắt.
Hơn nữa Lăng Tiêu vừa đi bộ vừa suy nghĩ thì có hai tên dáng vẻ lưu manh đi đến bên cạnh đánh thẳng lên người. Người đã đến cảnh giới như Lăng Tiêu thì đừng nói đến chuyện đang trầm tư, cho dù hắn đang ngủ…Ngủ rất say cũng không người nào có thể tiếp cận được hắn. Cho dù là cương khí hộ thể cơ bản nhất của hắn thì những người có cảnh giới đại viên mãn trở xuống cũng đừng nghĩ có thể phá vỡ được. Dù là cường giả cảnh giới đại viên mãn muốn phá vỡ nó cũng phải dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
Nhưng vấn đề là Lăng Tiêu một người tu chân hùng mạnh, thần thức của hắn đã mạnh đến mức có thể ngưng tụ thành thực chất và đánh người khác bị thương, có thể để người khác tiếp cận mà quỷ không biết người không hay sao?
Cho nên khi hai tên kia có ý xấu muốn đánh lên người Lăng Tiêu, thời điểm còn cách người Lăng Tiêu ba bốn thước thì đột nhiên một người trong số đó cảm thấy chân lảo đảo rồi lập tức ngã ngay trước mặt Lăng Tiêu. Một tên trong số đó còn xui xẻo hơn đập thẳng mặt xuống đất, hung hăng đập mạnh xuống mặt đường bằng đá sáng bóng, lúc này máu tươi đã rơi đầy đầu và cổ, hắn há miệng phun ra hai cái răng cửa. Tên còn lại cũng may mắn hơn một chút nhưng ngã xuống cũng không nhẹ, hắn liên tục lăn lộn và rên rỉ trên mặt đất, nửa ngày sau vẫn chưa thể đứng lên được.
Những người đang đi trên đường lập tức tản sang hai bên, sau đó ai cũng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía hai người kia rồi lại nhìn nhìn người thanh niên tóc đen. Trong lòng mọi người ở đây đều biết rất rõ đây là bọn người chuyên ức hiếp những người ở vùng khác đến. Bởi vì cũng không cần nghe giọng nói thì sợ rằng những người có vẻ mặt giống như Lăng Tiêu ở Bắc Hải thành này cũng không quá ba người, nơi đây…Chính là thiên hạ của người da trắng.
Nhưng hai tên kia bị đánh ngã xuống thảm thiết như vậy làm trong lòng rất nhiều người đang vây xem xung quanh không biết thật giả thế nào mà phải bội phục:
- Diễn kịch mà có thể chuyên nghiệp như vậy, quả thật làm người khác phải bội phục.
Lăng Tiêu cũng căn bản không để ý đến những chuyện này, lại càng không muốn chấp nhất với những loại người như vậy. Tuy Lăng Tiêu cũng hơi tức giận vì vừa rồi hắn vừa nghĩ ra được một vài manh mối thì đã bị hai tên này cắt ngang, cho nên hắn cũng muốn ngừng lại dạy bảo cho hai tên đui mù này một bài học, để bọn họ nhận lấy sự trừng phạt. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, Lăng Tiêu lại tiếp tục đi về phía trước, hôm nay hắn nhất định phải suy nghĩ chuyện đột phá cho rõ ràng, nếu không hắn vẫn phải liên tục cất bước đi về phía trước.
- Niết Bàn..Trọng Sinh!
- Rốt cuộc phải làm sao mới đạt đến cảnh giới này? Tâm phải chết thì sau đó mới có thể đột phá sao? Không…Không thể có khả năng này được! Công pháp của phật gia trên tu chân giới luôn theo phương pháp giúp người để giúp chính mình, lấy thiện chí giúp người là tiêu chẩn, sao lại có thể làm cho người khác phải mất hết ý chí, thậm chí còn phải làm cho quả tim mình ngừng đập mới có thể đột phá chứ?
- Nhưng nếu không phải là như vậy thì cần phải đạt đến cảnh giới gì mới thật sự đột phá được đây?
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Lăng Tiêu muốn buông tha cho hai tên đui mù kia nhưng cơ bản là đối phương lại không bằng lòng bỏ qua cho hắn. Tuy hai tên côn đồ không biết vì sao mình lại tự ngã xuống đất, nhưng cũng hiểu chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến người kia. Hai người bọn họ là những tên côn đồ chính cống nhưng lại chỉ có thực lực Đại Kiếm Sư, nếu ở trong nhân giới thì còn có thể là những nhân vật số một nhưng trong Thánh Vực lại chỉ là những con kiến có thể bị người khác tùy ý giẫm đạp.
Nhưng bọn họ lại rất có lòng tin vào chính mình, hai người này đứng thẳng người trên mặt đất, sau đó hướng về phía Lăng Tiêu hét lớn:
- Đứng lại.
- Tên kia đứng lại, mẹ nó, điếc rồi à?
Tên lúc nãy đã rớt răng cửa vươn tay ra chộp tới bờ vai Lăng Tiêu, trong miệng hắn vẫn còn liên tục mắng chửi:
- Trong Hắc Hải thành này chưa từng gặp qua con khỉ da vàng nào kiêu ngạo giống như ngươi!
Lăng Tiêu xoay mạnh người lại, hắn không vận dụng bất kỳ luồng năng lượng nào trong cơ thể mà chỉ dùng tốc độ không thể tin nổi hung hăng tung một tát lên mặt tên bị gãy vài cái răng mà vẫn còn to mồn mắng chửi này.
- Bốp!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, tiếng động này rất lớn, thậm chí những người đi đường ở bên ngoài mười thước vẫn còn thể nghe được rõ ràng. Con đường đang người đi kẻ lại vô cùng náo nhiệt vào ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một tình cảnh làm bọn họ phải trợn mắt há mồm.
Tên côn đồ bị người thanh niên tóc đen tát cho một cái té lăn trên mặt đất, thân thể tên này co giật dữ dội rồi sau đó nằm yên không nhúc nhích.
Tên mặt đầy máu kia cảm thấy kinh hoàng rồi ngồi xổm xuống dùng tay đặt lên trên mũi đối phương. Lúc này vẻ mặt hắn lập tức trở nên tái mét, đặt mông ngồi ngay xuống mặt đường, khóe miệng co giật dữ dội muốn nói cái gì đó nhưng không thể thốt ra khỏi miệng. Lúc này có người nhìn thấy mặt đất dưới mông hắn chảy ra một vũng nước, trong không khí cũng bùng lên một mùi tanh tưởi.
Không ngờ tên này lại bị dọa đến mức phóng hết cả ra ngoài.
Bầu không khí trong khu phố đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường, bầu không khí này nhanh chóng truyền sang tất cả mọi người. Dù người ta không biết được tình hình như thế nào cũng đều không kiềm được phải ngừng thở rồi vội vàng chạy về phía bên này.
Không người nào chê cười tên đã bị dọa cho phóng hết cả ra ngoài, bởi vì cũng không ai ngờ có người nào dùng một cái tát đã đánh chết đối phương.
Khi tiến lại gần tất cả mọi người mới nhìn thấy tên côn đồ mở miệng mắng chửi “Con khỉ da vàng” kia thật ra cũng là một tên da trắng đồng loại của bọn họ. Tuy đều là nhân loại nhưng đám người da trắng từ trước đến này vẫn tự nhận là mình cao hơn nhưng loại người khác một bậc. “Con khỉ da vàng” chính là một phương pháp sỉ nhục của bọn họ đối với những người giống như Lăng Tiêu.
Con khỉ tất nhiên không phải là người, mà chỉ là một loài động vật giống như con người mà thôi. Mà da vàng…Tất nhiên là muốn ám chỉ làn da màu vàng.
Trong mắt những người này thì tên côn đồ kia rõ ràng nổi tiếng xấu xa, gian dâm cướp của giết người chẳng chuyện gì không làm. Nhưng dù sao hắn cũng là người da trắng, là một người thuộc Hắc Hải hội là bang hội lớn nhất ở Bắc Hải thành.
Trong ngôi thành hạng trung này ngoại trừ chính bản thân Hắc Hải hội thì làm gì có ai dám phán xét bọn họ? Ai có tư cách giết người của bọn họ?
- Không ai dám!
- Chỉ vì một câu nói rất bình thường mà ra tay giết người sao? Tên này cũng thật bá đạo!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu đã bắt đầu trở nên không được tốt đẹp cho lắm.
Khoảnh khắc này trong lòng tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ đến chuyện những tên côn đồ chẳng việc ác nào không làm, chỉ cần nói tên ra là trẻ con phải nín khóc này có đáng chết hay không. Nhưng cái tên chết tiệt này ở bên ngoài mới đến lại dám giết người ngay trên đường.
- Ngươi đáng chết!
Một gã có cơ thể cao lớn, tóc vàng mắt xanh từ trong đám người đi ra. Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi lạnh lùng nói.
- Kỳ thị chủng tộc sao?
Ánh mắt Lăng Tiêu lộ ra vẻ khinh thường, trong đầu hắn lại lóe lên một luồng tinh quang, lúc này trong lòng hắn lại cảm thấy vui mừng như điên. Hắn hình như đã bắt đầu suy nghĩ được rõ ràng vì sao Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ chín lại không thể đột phá. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ cảnh giới Niết Bàn Trọng Sinh là có chuyện gì xảy ra.
Lăng Tiêu cảm thấy chuyện này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tìm một chỗ bế quan. Thân thể Lăng Tiêu vừa động, hắn chuẩn bị đi vào thế giới trong đỉnh để bế quan tu luyện thì người da trắng trước mặt cũng đã bắt đầu nổi giận và ra tay.
- Muốn chạy sao? Để mạng lại!
Người này vừa nói xong thì trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trượng rất ngắn có màu đen, đồng thời cũng có một tia chớp bắn thẳng về phía Lăng Tiêu.
- Chà! Pháp Sư!
Lăng Tiêu cảm thấy kinh hãi nhưng đây cũng không phải là chuyện đùa, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ gặp phải Pháp Sư! Mà lại là trong Thánh Vực nơi có rất nhiều võ giả.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng nhưng những động tác tay của hắn lại không chậm. Hắn vung tay rồi hướng thẳng về phía cây trượng trong tay người đàn ông cao lớn kia chụp tới. Bởi vì Lăng Tiêu đã lập tức cảm giác được trên cây trượng kia có một luồng lực lượng rất kỳ dị giống như có thể cộng hưởng với chính mình.
Mà luồng sấm sét của người da trắng kia đánh ra lại bổ thẳng vào đầu Lăng Tiêu vô cùng chính xác.
- Hay!
Ngay khi tiếng hoan hô của đám người đang vây chung quanh vang lên thì Lăng Tiêu vẫn phóng thẳng về phía trước giống như một người không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Tiếng hoan hô của đám người chỉ phát ra được một nửa, một nửa còn lại đang mắc nghẹn trong cổ họng. Cả đám người giống như đã hóa đá, đứng ngây ngẩn ở chỗ đó trơ mắt nhìn cảnh tượng không thể tin nổi xảy ra trước mắt.
Không ai ngờ Kiệt Khắc Đại Pháp Sư người rất có danh tiếng tại Bắc Hải thành cũng có một ngày thua trận.
Người da trắng có thân hình cao lớn kia hình như cũng đã ngơ ngẩn cả người. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy trên tay mình nhẹ bẫng đi, cây trượng là nguồn sống lớn nhất của mình đã xuất hiện trên tay đối phương.
- Hừ! Đáng chết, trả lại cho ta! Người da…Vàng đê tiện!
Tên Kiệt Khắc này ăn nói rất trôi chảy, thiếu chút nữa hắn đã quên mất người đồng bạn với mình vì sao mà chết. Lúc này hắn đột nhiên rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm rồi chĩa nó vào người Lăng Tiêu:
- Trả lại cho ta, nếu không ngươi sẽ hối hận!
Lăng Tiêu sao lại phải để ý đến những lời uy hiếp của tên kia, hắn đang có hứng thú ngắm nghía pháp pháp trượng. Lúc này đột nhiên Lăng Tiêu cảm nhận được trên mặt Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong nhẫn truyền đến một dao động với cảm giác bất an.
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, hắn tiện tay gọi Tiểu Yêu ra. Những năm gần đây thực lực của Tiểu Yêu đã liên tục được tăng cường, nhưng rất ít khi thất thố thế này.
Khi Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm bay ra khỏi nhẫn thì Lăng Tiêu lại cảm thấy cây trượng ngắn màu đen trong tay đột nhiên trở nên run rẩy, cảm giác này giống như một người gặp được đứa con của mình vậy.
Yêu Huyết Kiếm có thái độ khác thường những không bùng ra luồng khí tức khổng lồ mà chỉ phát ra những tiếng kêu khe khẽ, giống như tiếng khóc tiếng nỉ non. Dần dần giữa cây trượng màu đen đột nhiên bùng ra một luồng khói đen nồng đậm. Làn khói này càng lúc càng lớn, toàn bộ không gian trống rỗng đột nhiên được bao phủ bằng những đám mây đen nồng đậm. Đồng thời những đám mây này lại liên tục vận chuyển cuồn cuộn làm cho những luồng khói đen liên tục tán ra, cuối cùng lại biến thành một bóng đen ác ma khổng lồ cao hơn nghìn thước.
Ác ma này trên đầu có một cặp sừng, hai miếng giáp lót trên vai đâm ra sắc nhọn làm người ta cảm thấy lạnh gáy.
Ác ma há miệng, một luồng khói đen nồng đậm từ trong miệng vọt ra, những chiếc răng nanh vô cùng sắc nhọn chĩa thẳng ra ngoài. Hình bóng ác ma do những luồng khói đen tạo thành đang rít gào không phát ra bất kỳ tiếng động nào trên không trung.
Tình cảnh này làm cho tất cả mọi người sinh ra cảm giác giống như sấm sét giữa trời quang, kinh hoàng và đáng sợ.
Hình bóng ác ma đang gào thét không một tiếng động giống như đang giải phóng tất cả những tâm tư đã chất chứa cả vạn năm. Yêu Huyết Kiếm lại tỏa ra một luồng hào quang hồng sắc rất ngắn trên không trung. Khi luồng hào quang này bay thẳng lên đối mặt với ác ma khói đen thì phát ra những âm thanh rất dễ nghe, làm cho tất cả những người đang đứng bên dưới ngoại trừ Lăng Tiêu đều cảm thấy mê hoặc không biết mình đang ở nơi nào.
Lúc này Lăng Tiêu cũng trợn mắt há mồm, thầm nghĩ:
- Thì ra không ngờ Tiểu Yêu lại có bản lĩnh thần kỳ thế này!
Từ trên đầu ác ma khói đen kia bay ra một sợi tơ màu đen bắn thẳng về phía Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Tốc độ của sợi tơ kia càng lúc càng nhanh, chỉ một lát sau ác ma khói đen kia đã hoàn toàn tiến vào trong Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm. Lúc này cây trượng màu đen trong tay Lăng Tiêu đột nhiên hóa thành bột mịn rồi tiêu tan trong không khí.
- Chủ nhân, trí nhớ của Tiểu Yêu đã được khôi phục lại một phần.
Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên vang lên âm thanh vui mừng của Tiểu Yêu. Lúc này mắt Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, hắn cũng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác biệt. Lăng Tiêu cũng không phát hiện ra bất kỳ ma khí nào từ trên người của ác ma do khói đen tạo thành lúc nãy, điều này quả thật không tầm thường. Căn cứ vào những kiến thức Lăng Tiêu biết được về Đại Yêu thì cái này căn bản không phải là yêu ma, mà chỉ là một tồn tại gì đó mà chính mình cũng không thể giải thích được, có lẽ khi Đại Yêu tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì với thực lực của Lăng Tiêu căn bản không thể điều tra ra được.
Mặc dù Lăng Tiêu cũng hơi cảm thấy tổn thương lòng tự ái nhưng hắn vẫn rất lạc quan, vì dù có thay đổi thế nào thì bản chất cũng không thay đổi. Thế giới này tuy có sự khác biệt rất lớn so với tu chân giới nhưng lại có sự tương đồng về pháp tắc.
Tất nhiên chỉ những người đạt được cảnh giới như Lăng Tiêu, thậm chí còn cao hơn so với hắn mới có thể hiểu rõ được điều này.
Hình như biết được Lăng Tiêu đang có chút nghi hoặc, nên Tiểu Yêu mới phá lệ mà chủ động giải thích:
- Chủ nhân, khói đen này chính là một phần trí nhớ của ta!
Khi Lăng Tiêu vừa nghe xong thì những cơ thịt trên mặt lại liên tục co giật, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hoàng:
- Đã sớm nghĩ tới lai lịch của Tiểu Yêu sẽ rất kinh khủng, nhưng không ngờ sự thật lại còn mạnh hơn so với những suy nghĩ của mình.
Tình cảnh không thể ngờ này tạo ra những động tĩnh quá lớn, nếu không thể gây ra kinh động đến những cao thủ trong Hắc Hải thành thì tất cả những người ở đây chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Hầu như chỉ trong nháy mắt trên không trung đã phóng đến mười bóng người, vẻ mặt đám người này đều rất âm trầm, trên người được bao phủ bằng những luồng năng lượng hùng mạnh. Bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra những điều khác biệt trong đám người phổ thông. Vì đám người đi đến chỗ này cũng đều không hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trước tiên bọn họ đều phát hiện ra Lăng Tiêu và cây bảo kiếm đang tỏa ra những luồng hào quang màu hồng trên không trung.
Chỗ này chỉ có một mình Lăng Tiêu là có mái tóc đen nên muốn không bị người khác chú ý cũng rất khó. Lăng Tiêu thầm cười khổ một tiếng, chính hắn cũng không hiểu rõ mình đang chiếm được tiện nghi hay đang chịu thiệt.
Tiểu Yêu đạt được lợi ích khổng lồ, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng Lăng Tiêu lại không tìm lại được một tia linh cảm với lóe lên trong đầu lúc nãy, một cơ hội đặc biệt tốt để đột phá đến cảnh giới cao nhất của Đại Tự Tại Tâm Kinh đã bị mất đi như vậy.
Cho nên Lăng Tiêu cũng không có bất kỳ thiện cảm và ý nghĩ gì đối với những cường giả trong vùng này. Khi Yêu Huyết Kiếm trở về trong tay, Lăng Tiêu cũng không thèm nhìn qua những người này mà cất bước đi thẳng về phía trước.
- Đứng lại.
Một tiếng rống giận dữ đột nhiên phát lên giống như sấm sét rồi vang vọng khắp không trung, một luồng kiếm khí giống như ánh sáng từ phương xa bắn tới. Thậm chí Lăng Tiêu còn có thể cảm giác được khi âm thanh này vang lên thì dù là những người đang đi lại trên đường hay những cường giả đang vây bắt mình cũng phải thở phào nhẹ nhõm.
Luồng kiếm khí kia hình như đến từ một địa phương rất xa, thậm chí giống như từ chân trời phóng đến. Nó lao thẳng về phía Lăng Tiêu, trên kiếm khí còn ẩn giấu pháp tắc Thiên địa, không ngờ còn có người vận dụng kiếm kỹ xuất thần nhập hóa như vậy.
Trong nháy mắt khi kiếm khí kia phóng đến, một luồng ý niệm lạnh như băng cũng đồng thời tập trung lại rồi khóa chặt trên mi tâm Lăng Tiêu. Luồng kiếm khí kia phóng thẳng về phía Lăng Tiêu, đồng thời trong không khí còn vang lên âm thanh lạnh như băng của một người phụ nữ.
- Giết người còn muốn đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm đột nhiên phóng thẳng ra ngoài dự đoán của mọi người rồi mạnh mẽ bùng ra một khí thế kinh người, một luồng kiếm quang hồng sắc bùng ra rồi lao thẳng về phía kiếm khí kia.
Một tiếng nổ ầm vang lên!
Sau khi trên bầu trời bùng ra một tiếng nổ mãnh liệt thì không khí đột nhiên chấn động dữ dội làm cho một khoảng đất rộng bên dưới nổ đùng một tiếng tạo ra một cái hố sâu khổng lồ.
Bùn đất cát đá tung ra khắp bốn phía, rất nhiều người đang đứng ở chỗ đó xem náo nhiệt bị đánh thành những mảnh vụn ngay tại chỗ.
Đồng thời Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm cũng hóa thành một luồng hào quang hồng sắc rồi dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía người phụ nữ đang bềnh bồng bay tới kia.
Trong miệng người phụ nữ kia phát ra một tiếng hô kinh hoàng, đồng thời trong mắt nàng còn bùng lên vẻ giận dữ. Trước nay chưa từng người nào có thể phá vỡ được kiếm kỹ Phi Tiên của nàng.
Người phụ nữ kia vung tay lên, một luồng ánh sáng màu trắng lại bắn thẳng về phía Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm, đồng thời nàng còn hét lớn:
- Vỡ!
Tiểu Yêu hôm nay hình như muốn ở trước mặt Lăng Tiêu lộ ra thực lực chân chính của chính mình. Nó căn bản không cần Lăng Tiêu phải điều khiển mà tự mình vẽ ra một đường cong quỷ dị trên không trung. Nó đột nhiên vòng đến phía sau người phụ nữ kia, luồng ánh sáng màu trắng đột nhiên đánh hụt. Đám người bên dưới đều phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ thì nữ thần chính là người mạnh mẽ nhất.
Người phụ nữ kia cũng không ngờ kia lại có thể linh hoạt trên không trung như vậy. Dù trong lòng nàng cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lại không hiện ra bất kỳ cảm giác sợ hãi nào. Lúc này trên mặt nàng còn lộ ra một nụ cười châm biến:
- Ngự kiếm rất giỏi sao?
Người phụ nữ này vừa nghĩ vừa phóng thanh bảo kiếm trong tay ra ngoài. Luồng ánh sáng màu trắng kia lập tức đập vào Tiểu Yêu.
Hai thanh kiếm trên bầu trời phát ra những tiếng kêu keng keng rất dữ dội.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Sáu tiếng nổ liên tiếp vang lên, luồng ánh sáng màu trắng kia không ngờ lại bị chém thành hai đoạn rồi rơi thẳng xuống bên dưới tạo thành những đám bụi mịt mù. Tất cả mọi chuyện nhìn thì thấy rất chậm nhưng thực tế lại xảy ra nhanh như tia lửa điện, nhanh đến mức làm người ta không thể tạo ra bất kỳ phản ứng nào.
Người phụ nữ kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, vẻ mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên biến sắc, hai mắt nàng đang bắn ra những luồng hào quang không thể tin nổi. Ngay sau đó vẻ mặt của nàng toàn bộ đều là đau thương, đau khổ nói:
- Kiếm của ta...
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt nàng tràn đầy tức giận, nàng trừng mắt lên nhìn Lăng Tiêu rồi khẽ hét lên:
- Ngươi dám phá hủy vũ khí của ta sao? Ta lấy mạng ngươi!
- Đợi đã!
- Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!
Trong tay người phụ nữ này lại xuất hiện một thanh bảo kiếm, nhưng rõ ràng thanh kiếm này không thể so sánh với cây vừa nãy bị Tiểu Yêu chặt đứt.
- Cô là ai?