Chương 125 Hậu Quả Xấu Từ Quả Đắng Tạ Hiểu Yên đứng trước mặt một mỹ phụ trung niên với thái độ kính cẩn. Mỹ phụ trung niên kia với làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh, thân hình đầy đặn. Nếu bà ngồi cùng các phu nhân quý tộc thì nhìn càng thêm cao quý hơn.
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng giống một cô gái hai mươi bốn mươi hai lăm tuổi:
- Hiểu Yên, con khẳng định hắn sẽ làm như vậy?
Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng cười, nói:
- Sư phụ, Hiểu Yên rất hiểu Lăng Tiêu. Hơn nữa theo con cảm nhận từ hôm nay, hắn vẫn còn cảm tình với Hiểu Yên. Hơn nữa, với tính tình quật cường của hắn, con càng không cho hắn đi phía nam thì hắn càng muốn đi. Chúng ta chỉ cần ngăn hắn ở trên đường. Hơn nữa... đích thân Hiểu Yên khuyên bảo, tin rằng hắn sẽ hiểu gia nhập chúng ta là đúng!
Mỹ phụ trung niên gật gật đầu tán dương:
- Con không thẹn với mỹ danh thiếu nữ thiên tài. Chỉ không biết gã Lăng Tiêu kia có thể thực sự giống như lời con nói hay không, sẽ nhanh chóng đi phía nam. Nếu như hắn không đi thì chúng ta phải nghĩ biện pháp khác!
Được rồi! Dù như thế nào đi nữa. Con vừa gia nhập môn phái mà đã lập công lớn. Chỉ cần đoạt được kiếm kỹ của Lăng Tiêu. Sư phụ sẽ không bạc đãi con đâu!
Tạ Hiểu Yên với vẻ mặt vui vẻ, khom người nói:
- Tạ ơn sư phụ!
- Tốt lắm. Con đi trước đi. Nhớ rõ, ngàn vạn lần đừng bại lộ mình.
Mỹ phụ trung niên nâng tay lên, ra hiệu cho Tạ Hiểu Yên rời đi.
Tạ Hiểu Yên đi ra ngoài, tay nắm chặc lại trong tay áo. Khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm:
- Lăng Tiêu, bây giờ ngươi mới thật sự không có cách nào sống!
- Ngươi không chết thì lòng ta bất an!
Ngoài dự đoán của Tạ Hiểu Yên chính là vài ngày sau đó Lăng Tiêu cũng không có động tĩnh. Đừng nói rời đi, thậm chí ngay cả chỗ hắn ở cũng không đi ra khỏi đó. Trái lại thường xuyên có thể thấy Thượng Quan giáo sư ra vào.
Trong lòng tuy lo lắng nhưng Tạ Hiểu Yên cũng không muốn đối mặt Lăng Tiêu tuy nàng rất tin tưởng Lăng Tiêu có cảm tình với mình. Nhưng trong lòng thực tế lại có chút không có chắn chắn. Bởi vì trong ánh mắt kia của Lăng Tiêu thống khổ chỉ thoáng qua. Sau khi khôi phục trấn tĩnh, nhìn nàng còn có loại lạnh lùng khiến nàng khó chịu hơn so với việc mắng nàng một vạn câu!
Tạ Hiểu Yên nói lời thật Lăng Tiêu là: Hàng ngày nàng đang chịu sự dày vò!
Nàng không chịu được, nàng còn bị dày vò khi Lăng Tiêu không chết!
Chính nàng cũng nhận mình là người con gái thấp hèn, lại có một điểm nàng không thực sự nói, nàng còn là người con gái lòng lang dạ sói!
Phàm là chướng ngại che trước người mình, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là—phá bỏ tất cả rồi hủy đi!
Hắn làm sao có thể có Thần kiếm kỹ chứ? Vì sao hắn đột phá thiên mạch. Mấy vấn đề này là từ sau khi Lăng Tiêu được phong tử tước nàng biết được. Điều mà nàng vẫn luôn lo lắng là một cái môn phái rất cường đại đứng sau lưng Lăng Tiêu. Chính nàng còn có gia tộc của mình. Họ cũng gặp nguy cơ hay phải chịu đựng cơn giận của Lăng gia!
Cho nên Lăng Tiêu phải chết.
Đêm dài tĩnh lặng. Lăng Tiêu một mình ngồi ở trong phòng suốt mấy ngày. Chỉ cần suy nghĩ của hắn có chút không tập trung, trong đầu liền xuất hiện vài hình ảnh làm Lăng Tiêu cảm thấy rất khó hiểu. Hắn khẳng định mình không có chút cảm tình nào với Tạ Hiểu Yên. Nếu nói hận ý thật ra lại có một chút. Hiện tại mình được hưởng thụ rất nhiều tình thân, thiếu chút nữa thì hoàn toàn bị hủy ở trong tay cô gái có lòng dạ ác độc kia.
Cho nên, với việc Tạ Hiểu Yên cảnh cáo, Lăng Tiêu không biết được trong lòng nàng nghĩ gì. Dù sao cũng không quan hệ với mình chỉ cần lấy bất biến ứng vạn biến thì đủ rồi.
Không ai biết đạo tâm của hắn chắc chắn vô cùng, hai ngày nay không ngờ lờ mờ có chút ma chướng!
Chẳng lẽ Tạ Hiểu Yên kia dùng yêu thuật phải không? Lăng Tiêu cau mày. Bỗng nhiên trong đầu hắn như hiện lên một luồng tia chớp. Trong phút chốc hắn mở hai mắt, cười lạnh nói:
- Thì ra là thế!
Hai linh hồn dung hợp nhau. Tuy rằng đứa con tướng quân đã chết rồi nhưng đáy lòng còn giữ lại chấp niệm có bản năng là phải bảo vệ Tạ Hiểu Yên, nhưng vẫn lưu ở nơi đó! Thậm chí ngay cả Lăng Tiêu cũng không thể phát hiện. Bởi vì Lăng Tiêu ít khi tiếp xúc với Tạ Hiểu Yên. Lần khôi phục đó, Tạ Hiểu Yên cũng chỉ vội vàng đi biệt viện Lăng phủ.
Không giống lần này thời gian lại rất dài. Hơn nữa, còn làm trò rơi lệ trước mặt Lăng Tiêu, khiến một ý chấp niệm phát tác ra ở đáy lòng Lăng Tiêu. Nó có thể ảnh hưởng đến đạo tâm vô cùng kiên cố của Lăng Tiêu!
Trong lòng Lăng Tiêu phẫn nộ, hừ.
May mắn thực lực của mình còn thấp. Nếu chấp niệm này còn lưu đến lúc Kim Đan kỳ. Một khi phát tác ra, nhẹ thì lâm vào ma chướng không thể tự thoát ra. Nặng thì tẩu hỏa nhập ma nổ tan xác mà chết!
- Thoạt nhìn. Cô gái này thật sự rất hiểu ta.
Trong mắt Lăng Tiêu thoáng hiện lên một ít hàn quang. Nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Phúc bá, theo con đi một chuyến chứ.
Từ ngày Lăng Tiêu quay về trường, Phúc bá cứ tới ở chỗ Lăng Tiêu. Gặp nhau một đoạn thời, Lăng Tiêu cảm giác nếp nhăn trên mặt Phúc bá lại nhiều hơn, cười rộ lên rất giống một đóa thu cúc rực rỡ.
Phúc bá cười tủm tỉm đáp ứng nói:
- Tốt. Thiếu gia.
- Phúc bá. Người không cần gọi con là thiếu gia. Ngài là lão tiền bối, cho dù cha con cũng phải kêu ngài một tiếng đội trưởng, con sao dám ở trước mặt ngài làm khác.
Lăng Tiêu cười nói.
- Lão gia nói cậu là thiếu gia thì cậu là như vậy.
Phúc bá vẫn có dáng vẻ cười tủm tỉm, khom người khiến người ta rất khó tưởng tượng là dạng lão nhân với khuôn mặt hiền lành lời nói ôn hòa này lại là một nhân vật làm mưa làm gió quát tháo trên chiến trường. Ông cũng từng cùng Thu lão Nguyên soái chém giết vào ra ở trong quân doanh của địch, hai tay dính đầy máu!
***
Thành Nhã Lan vốn là một năm bốn mùa xanh tươi, nhiệt độ không khí lại nóng bức trong bảy tháng. Tuy rằng đã về đêm nhưng hơi nhiệt trong không khí vẫn không ngừng thốc vào người, giống như muốn bao phủ mọi thứ. Ngay cả hít thở cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Phúc bá đi theo bên cạnh Lăng Tiêu, giống như quản gia tận tâm làm việc trong tất cả gia tộc quý tộc. Tuy rằng ông có hơi còng lưng nhưng thân áo lại kỹ lưỡng. Nếu nhìn thật kỹ, một chút vết nếp nhăn trên mặt cũng không có. Điều này so với khuôn mặt già nua của ông có lẽ có nhiều phần tương phản.
Ban đêm ở vườn trường.
Nghe thấy âm thanh của lá rơi, Lăng Tiêu chuẩn bị đi. Lăng Tiêu tin rằng Thượng Quan giáo sư có lẽ sẽ cho hắn tham khảo. Đại khái là tâm huyết dâng trào. Dù sao, hắn cũng ra ngoài, nên đi tìm Thượng Quan Vũ Đồng.
Hai ngày này quốc vương bệ hạ đã tìm được dược liệu và bắt đầu không ngừng chuyển đến chỗ Lăng Tiêu. Đương nhiên cũng cực kỳ bí mật, đế vương của một quốc gia muốn làm việc này, quả thật dễ dàng hơn so với người khác rất nhiều. Có vài loại dược liệu khiến Lăng Tiêu mừng như điên mà cũng chỉ ở trong truyền thuyết của Tu Chân Giới mới có. Những dược liệu đã được tìm thấy mà mấy ngàn năm qua chưa ai thấy.
Lăng Tiêu tin rằng với linh khí nồng đậm. Hơn nữa còn có sự trợ giúp của cực phẩm đan dược. Thực lực của mình tuyệt đối sẽ nhanh chóng có thể khôi phục đến Kim Đan trung kỳ! Đến lúc đó, cho dù là cường giả như Kiếm Tông Lăng Tiêu cũng có lòng tin đánh thắng!
Thân thể khòm lưng của Phúc bá bỗng thẳng lên. Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên trong rừng cây. Đồng thời, Lăng Tiêu cũng tự động dừng lại. Trong rừng truyền đến hai tiếng cười “cạc cạc” quái dị. Một gã hắc y bịt mặt với dáng người gầy yếu đi ra.
- Rất mẫn cảm!
Gã hắc y kia chợt há miệng, âm thanh rất già, lại mang theo vài phần đùa giỡn nhìn Lăng Tiêu:
- Đem kiếm kỹ ra, ta tha cho ngươi một mạng!
Lăng Tiêu vẫn không nhìn gã hắc y, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào trong rừng cây. Học viện Đế quốc có rất nhiều cây cối vài trăm năm tuổi, bởi vậy những rừng cây này vô cùng rậm. Ban ngày ẩn nấp thì đã không dễ phát hiện được, chớ đừng nói là buổi tối.
Hai chân Lăng Tiêu nhẹ nhàng đi tới, hướng vào rừng cây nói:
- Đến đây rồi vì sao không ra?
Một mỹ phụ trung niên quyến rũ, vặn eo đi ra, cười nói rất tùy ý:
- Tiểu tử kia, thật không ngờ ngươi có thể phát hiện sự tồn tại của ta...
- Tạ Hiểu Yên... Có muốn ta mời ngươi ra không?
Lăng Tiêu có nhìn thấy mỹ phụ trung niên cùng lão già hắc y che mặt ở chỗ sâu trong nhưng cũng không để ý, nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Trong từng cây chỉ xao động, cành lá va chạm vào nhau phát ra tiếng vang xào xạc.
Lăng Tiêu cười chế nhạo một tiếng, trong lòng lại nói: “Huynh đệ đã chết của ta, ngươi có thể thấy người con gái ngươi yêu nhất, cuối cùng vẫn bán đứng ngươi!”
Lăng Tiêu cũng không ngu, chỉ là về mặt kinh nghiệm nào đó kém chút mà thôi. Cho tới bây giờ như thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra Tạ Hiểu Yên chủ động bày tỏ chính là vì muốn khiến cho mình mê mẩn, hắn cười lạnh trong lòng: May mà ta không phải tên Lăng Tiêu lúc trước, nếu không chuẩn bị ngươi mê hoặc ta liền trực tiếp đem kiếm kỹ đưa cho ngươi!
Mỹ phụ trung niên kia cũng không biết là có nhìn thấy Phúc bá hay không, có chút phẫn nộ với việc Lăng Tiêu không nhìn bà:
- Tiểu tử kia. Ngươi kêu bừa bãi cái gì! Tạ Hiểu Yên cái gì, có thể phát hiện ta, nói ra ngươi cũng không tồi. Hiện tại có hai đường cho ngươi chọn, một là theo chúng ta, còn con đường còn lại là chết! Tự ngươi lựa chọn đi, khách khách khách!
Lăng Tiêu lạnh lùng cười, không đồng ý nói:
- Ta không thích giao tiếp cùng người giấu đầu giấu đuôi. Cái mũi của ta còn dùng tốt lắm, cho dù khoảng cách vài dặm, ta cũng có thể ngửi được mùi của ma thú.
- Ngươi... Ngươi dám mắng ta là ma thú!
Mỹ phụ trung niên vẫn thường tự hào sắc đẹp của mình. Lúc bà còn trẻ cũng từng có vô số người theo đuổi, chưa từng thấy qua loại đùa giỡn này. Hơn nữa đối phương chỉ là thiếu niên choai choai.
- Sư muội, nếu hắn không nghe lời thì trực tiếp giết hắn, cần gì nói lời vô nghĩa!
Nói xong, trên người lão nhân hắc y kia bỗng dâng lên một luồng khí thế lớn, ngầm đo lường nhìn Lăng Tiêu:
- Tiểu tử, có chút sảng khoái, mau đem kiếm kỹ cùng công pháp của ngươi giao ra đây. Gia gia cao hứng có lẽ cho ngươi một đường sống. Nếu không...
- Hừ!
Phúc bá bên cạnh Lăng Tiêu quay về phía lão nhân hắc y kia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng. Lão nhân hắc y kia phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên hoảng sợ nhìn lão nhân mà lúc hắn không thèm nhìn. Trong lòng dâng lên cảm giác sóng to gió lớn, lão này này là ai, tu vi sao lại cao thâm? Lại bị hắn tìm được sơ hở của mình. Tiếng kia hừ vừa đúng lúc đánh vào khi giọng của hắn vừa dừng. Kinh mạch trong cơ thể hỗn loạn một lúc. Ánh mắt lão nhân mặc hắc y lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ngươi... Ngươi là Ma Kiếm Sư.
Mỹ phụ trung niên với vẻ mặt vẫn luôn thản nhiên lạnh lùng rốt cục cũng biến sắc, nhìn Phúc bá, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Xin hỏi tiền bối là ai? Tại hạ là đường chủ ngoại môn của Bách Hoa Môn, mong rằng tiền bối cho một chút mặt mũi.
- Buồn cười. Ngươi cho ngươi là ai! Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta!
Phúc bá thẳng lưng lên, sát khí trên người phóng ra ngoài mà không thể cản:
- Các ngươi muốn gây bất lợi thiếu gia, còn muốn ta cho các ngươi mặt mũi. Nha đầu, ngươi không nằm mơ chứ!
Trên mặt mỹ phụ trung niên hiện lên vẻ tái xanh, quay về phía trong rừng cây hô:
- Được rồi. Chúng ta hiểu mình đã gặp nạn, chúng ta đi!
Nói xong liền cùng lão nhân hắc y kia rời đi.
Bốp! Bốp!
Ngay sau đó truyền đến hai tiếng kêu thảm cùng một lúc.
- Khi lão nhân ta không có ở đây thì không sao. Nhưng vừa chào hỏi là đã muốn chạy muốn chạy sao?
Phúc bá khinh thường cười:
- Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ!
Lăng Tiêu cũng không để ý tới hai người này, hắn vừa mới lên đường thì gặp mỹ phụ trung niên này cùng lão nhân hắc y kia, hẳn là có tu vi cỡ Ma Kiếm Sĩ bậc bốn bậc ba. Nếu đặt trong người thường, quả thật bọn họ là cao thủ trong cao thủ, nhưng ở trước mặt Ma Kiếm Sư, họ lại không đáng nhìn tới! Chính Lăng Tiêu cũng có chút cảm thán. Tiên gia "Tâm Huyết Lai Triều" thì có thể đoán ra điềm xấu hơn mấy trăm ngàn năm. "Tâm Huyết Lai Triều" của người tu chân không ngờ cũng có thể giải quyết một cái chấp niệm thiên định. Pháp tắc tối cao này cũng không vì chuyển biến thời không mà phát sinh biến hóa!
- Thực sự ta phải đi vào mời ngươi ra sao?
Trong giọng nói Lăng Tiêu tràn ngập vẻ trêu tức, lại có mười phần sát ý.
Lăng Tiêu đã động đến sát tâm, vì để giải quyết một ít chấp niệm mà hắn không ngại sử dụng biện pháp làm một lần là giết nàng.
Trong rừng cây, Tạ Hiểu Yên cúi đầu, điềm đạm đáng yêu đi ra, dường như muốn khóc nhìn Lăng Tiêu:
- Thực xin lỗi, ta, ta thực sự không cố ý. Ta muốn đề tỉnh cho ngươi...
- Câm miệng, đến lúc này ngươi còn muốn giả vờ gì nữa?
Lăng Tiêu hơi hơi co giật, lòng dạ cô gái này quá thâm trầm, đây là người đầu tiên hắn gặp được người như thế.
- Rút kiếm!
Lăng Tiêu nói một cách lạnh lùng, rút thanh Tế Liễu kiếm ra, chỉ vào Tạ Hiểu Yên:
- Ta không thể giết ngươi nhưng ta muốn phế bỏ ngươi!
Nói xong quay đầu lại liếc nhìn hai người bị Phúc bá chế trụ, dửng dưng nói:
- Thực đáng tiếc người các ngươi chọn phải trở thành phế nhân thực sự rồi!
- Ngươi dám!
Mỹ phụ trung niên kia tuy bị chế trụ nhưng vẫn còn lo lắng nên quay về phía Lăng Tiêu giương giọng quát:
- Ta chỉ là một Đường chủ ngoại môn của Bách Hoa Môn, cũng đã có tu vi Ma Kiếm Sĩ bậc ba. Thực sự người trong nội đường kém nhất cũng là Ma Kiếm Sư!
- Đừng tưởng rằng ngươi có thể chế trụ ta thì cho là lợi hại. Tiểu tử, Nếu biết điều thì...
Lời của mỹ phụ trung niên còn chưa dứt, cổ họng chợt có cảm giác to ra, cổ đau nhói, cuối cùng bà trông thấy chính là một thanh kiếm rất nhỏ, cố gắng gượng nói:
- Ngươi... Dám giết...
Đôi mắt hắc y lão nhân liếc về mỹ phụ trung niên đầy vẻ bi thương:
- Sư muội!
- Phốc!
Sau đó hắc y lão nhân bị đâm một kiếm, mặt Lăng Tiêu thoáng co rút vài lần:
- Giết các ngươi thì không ai tìm ta gây phiền toái rồi.
Lúc Phúc bá nhìn thấy Lăng Tiêu giết người thì mày cũng không nhăn lại. Ngược lại, trông như ông đang hưởng thụ, khẽ liếm môi.
Lăng Tiêu thu kiếm trong tay vào, lạnh lùng nhìn Tạ Hiểu Yên:
- Rút kiếm ra!
Tạ Hiểu Yên thấy Lăng Tiêu liên tiếp giết hai người mà mặt không chút thay đổi, trong lòng lập tức phát lãnh. Nàng biết hôm nay hắn không bỏ qua cho mình, trong mắt tràn ngập oán hận, cắn răng rút kiếm ra, cùng Lăng Tiêu chiến đấu. Nàng chưa xuất được một chiêu thì bị Lăng Tiêu đánh bay kiếm trong tay, chỉ đơn giản một cái chớp mắt, Lăng Tiêu mạnh mẽ đâm tới cổ, nàng thét lên bi thảm:
- Giết ta đi!
Trong mắt Lăng Tiêu thoáng hiện lên một ít do dự. Trên mặt Tạ Hiểu Yên lộ vẻ cam chịu, nghênh tiếp thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu, bỗng nhiên nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, kịp dừng thân thể lại, theo bản năng lui về phía sau.
Trường kiếm Lăng Tiêu run lên, một tiếng “Bốp” vang lên, một lực mạnh đánh lên cổ Tạ Hiểu Yên, nàng văng ra xa, ngã xuống đất. Sau đó đôi mắt hắn hơi đỏ lên, đi từng bước về phía Tạ Hiểu Yên:
- Tiện nhân. Ngươi hại gia đình ta, khiến phụ mẫu ta phải hổ thẹn, còn chưa đủ sao. Không ngờ ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đẩy ta vào chỗ chết! Hôm nay, chúng ta nên chấm dứt thôi!
- Lăng... Lăng Tiêu. Ngươi đừng giết ta! Ta... Ta cam đoan không nói ra, cam đoan không nói ra chuyện hôm nay!
Miệng Tạ Hiểu Yên chảy ra máu tươi, van nài một cách thảm thương:
- Ngày mai ta sẽ công khai làm sáng tỏ... Làm sáng tỏ chuyện ta hại ngươi. Ta chỉ mong ngươi, không...
Kiếm của Lăng Tiêu dĩ nhiên vẫn đặt trên cổ Tạ Hiểu Yên. Hơi lạnh nhè nhẹ của nó dường như còn mang theo mùi máu lúc nãy. Cảm giác sợ hãi này khiến người ta rất khổ sở.
- Ngươi nói thật? Ngày mai ngươi sẽ công khai làm sáng tỏ chuyện này?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Tạ Hiểu Yên nói:
- Thật ra ngươi là phương pháp đơn giản nhất!
- Thật! Ngày mai ta sẽ làm sáng tỏ chuyện đó. Hơn nữa, chuyện của hai người kia ta sẽ không nói là do các người làm.
Tạ Hiểu Yên gật đầu như gà con mổ thóc.
Phúc bá bên cạnh dửng dưng nói:
- Cô bé, đừng dùng tâm quỷ quái mà đùa, hãy nghĩ cho gia tộc của ngươi, cha mẹ của ngươi. Nếu ngươi muốn bọn họ sống tốt thì ngươi đừng nên có tâm tư làm chuyện xấu gì.
Tạ Hiểu Yên mạnh mẽ cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ oán hận vô cùng, ngẩng đầu lên điềm đạm vừa đáng thương nói:
- Ta, ta làm sao dám...
Phúc bá hờ hững nói:
- Đi, quay về chỗ ở của ngươi. Lão nhân ta phá lệ làm gác cửa cho ngươi một đêm.
Trên mặt Tạ Hiểu Yên lập tức hiện lên một mảng tro tàn.
Lúc này trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên thanh thản, thầm nói: “Ta đáp ứng ngươi không giết nàng, tuy nhiên nỗi nhục của Lăng gia phải lấy lại từ nàng! Một ít chấp niệm của ngươi... có thể tan biến được rồi.”
Nói cũng kỳ, sau khi Lăng Tiêu thầm nói trong lòng, toàn bộ linh đài lập tức trong sáng. Cả người sôi sục sức sống trước nay chưa từng có. Chuyện hắn cam đoan không giết Tạ Hiểu Yên khiến một ít chấp niệm bất an của Lăng Tiêu rốt cục cũng biến mất!
***
Sáng ngày hôm sau, hội trường lớn nhất của Học viện Đế quốc, có thể chứa năm nghìn người, đang chen chút người, không một chỗ trống. Các học sinh đều kinh hãi nhìn cô gái xinh đẹp với tinh thần suy sụp cúi đầu trên đài, trên mặt họ còn hiện lên đầy vẻ khó hiểu.
- Tạ tiểu thư bị điên rồi sao?
- Nàng có biết nàng đang làm gì hay không?
- Trời ơi!
- Tại sao lại như vậy, nàng bị uy hiếp chăng?
- Hừ. Ta đã sớm nói nàng không phải thứ tốt. Thế nào? Hiện tại không biết vì sao, Không ngờ nàng phải làm sáng tỏ chuyện kia ở trước mặt toàn bộ đồng học trong học viện...
Dưới tiếng nghị luận xì xào, nhưng không một chút lời nào vào tai của Tạ Hiểu Yên. Những người đó dường như cách rất xa nàng, thân thể Tạ Hiểu Yên khẽ run. Chính nàng tự tay hái quả đắng nên cuối cùng chính mình phải phải ăn nó.
Tối hôm qua nàng suy nghĩ mấy lần muốn tự mình kết liễu nhưng không thể có đủ dũng khí. Trong lòng nghĩ: Lưu lại rừng xanh không lo không có củi đốt, sớm muộn gì cũng có một ngày mình báo thù cả vốn lẫn lời!