RE: Ngạo Kiếm Lăng Vân - Tiểu Đao Phong Lợi
-
22.02.2012 13:18:11
Chương 269 Trêu Đùa Kiếm Tông
Theo hướng âm thanh, vẻ mặt của Tần Phong trông giống như quả vội vàng, sau đó quay vẻ phía trung niên kia chậm rãi thi lễ, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Triệu thúc thúc, chuyện động thủ vừa rồi cũng là do Tiểu chất an bài không chu toàn, xin người vì Tiểu chất mà đừng tính toán. Nếu có ân oán gi, tới trên đảo, đợi sau khi đại hội bắt đầu, thì sẽ đòi lại công đạo, được không?
Trông thấy sắc mặt bất ngờ của trung niên nhân kia, Tần Phong âm thầm cười lạnh trong lòng: Lăng Tiêu, nếu như ta không thể khiến hắn một kích giết người, ta nói nhăng cuội chuyện này làm cái gì? Tuy rằng chỉ có từ miệng trưởng bối hai bên. Mặc dù sau mười mấy năm, gia đình hai bên do có một số chuyện nên ít đi lại hơn, thậm chí bởi vì một số tài nguyên thuộc một số đảo nhỏ đã từng xảy ra rất nhiều chuyện không vui, va chạm kịch liệt, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng. Tống Minh Nguyệt nàng là người phụ nữ của Tần Phong ta! Nàng sinh ra đã là người của Tần gia ta nên chết cũng phải là quỷ của Tần gia ta! Nhưng trước đây nàng lại phụ Tần Phong ta, không ngờ là hiện ta thành trò đùa trước mặt gã Lăng Tiêu kia, cho nên Lăng Tiêu phải chết. Còn với Tống Minh Nguyệt nàng, ta sẽ cho nàng nếm trải hương vị của sự phản bội Tần gia ta!
Đôi mắt trung niên nhân nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, đồng thời trong lòng lão cũng đang tính toán. Lão không giống như đứa con vô tri Triệu Long của mình, ít nhất, trong lòng lão cũng hiểu rõ, người có thể ở trên thuyền này, hơn nửa ở bên trong khoang thuyền cao cấp bậc nhất dùng cơm, đồng thời hắn còn có thể khiến chính Tần Phong mở miệng cầu xin, sẽ không phải là một người đơn giản!
Lão nổi giận hoàn toàn là đứa con bị gã nào đó làm cho bị thương. Mặc kệ con của mình phạm vào lỗi lầm to lớn gì nhưng lão cũng không cần người khác giáo huấn hắn! Hơn nữa trên thuyền này, có vô số người của các đại thế gia môn phái. Đừng nhìn người ở nơi này không nhiều lắm, nhưng phỏng chừng không cần nửa ngày, hơn một ngàn người trên chiếc thuyền đều biết chuyện này!
Đến lúc đó, thể diện của Triệu gia ở Đông Hải sẽ đi đâu? May mắn mình còn cùng con trai đi tới Tần gia. Bởi vì mấy năm nay thế lực của Tần gia lớn mạnh, người ta nói hai nhà Tần, Triệu xưng là hai đại thế gia ở Đông Hải, nhưng thực tế, trong lòng Triệu Kính Chi rất rõ, ngay cả khi Triệu gia xách giày cho Tần gia cũng không xứng!
Tuy rằng thực lực Tần gia càng lớn mạnh nhưng chưa bất cứ hành động gì đối với Triệu gia. Tuy vậy trong lòng Triệu Kính Chi rất hiểu rõ đạo lý một núi không thể có hai hổ, bình thường hai nhà cũng rất ít lui tới nhau, cho nên Triệu Kính Chi muốn mượn cơ hội này để đi tới tiếp kiến gia chủ của Tần gia Tần Chiêu Nhiên, phụ thân của Tần Phong một lần, y tỏ một chút thân thiết, thực mà nói cũng chính là tỏ ra yếu thế. Cho nên tâm tình này của lão vốn không thể nói là tốt.
Lão không nghĩ tới người đánh ngất con mình, không ngờ chỉ là một gã thiếu niên hơn mười mấy tuổi. Trên thực tế, trước khi Tần Phong nói, Triệu Kính Chi đã bắt đầu muốn thối! Người có thể dùng một chén nước tát cho con mình ngất xỉu khẳng định mạnh hơn rất nhiều so với Triệu Long, sau lưng hắn còn môn phái đơn giản hay sao?
Chỉ là bởi vì đã nói ra, hơn nữa do con bị tổn thương, cùng với nội tâm xấu hổ và giận dữ, khiến Triệu Kính Chi đâm lao thì phải theo lao, không thể không giữ lời. Nghe Tần Phong nói như thế, Triệu Kính Chi liền nghĩ đến thời thế, nên đợi sau khi lên trên đảo, lão sẽ điều tra rõ môn phái sau lưng của thiếu niên, rồi sau đó sẽ tìm cơ hội thu thập hắn cũng không muộn!
Triệu Kính Chi ngoài miệng không thua, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu sau đó nói:
- Ta nể Tần thiếu gia mặt mũi, chẳng qua ngươi nên nhớ kỹ, đả thương người của Triệu gia ta thì chuyện này ta không để yên đâu!
Nói xong lão quay người lại, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi.
- Chờ một chút.
Lăng Tiêu ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Kính Chi ở gần mình, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn thế nào thì đó là chuyện của ngươi, nhưng hiện tại ta muốn nói ý của ta một chút.
- Ha ha ha ha!
Triệu Kính Chi giận dữ cười, nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt ngơ ngẩn nói:
- Ý của ngươi? Tiểu tử kia, thực ra ngươi muốn nói ý gì? Ha ha, thật sự là cười chết ta, lão phu không chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết như ngươi, ngược lại ngươi còn có ý gì nữa?
Lăng Tiêu không cử động nói:
- Đầu tiên con trai của ngươi nói năng làm nhục hồng nhan tri kỷ của ta, rồi sau đó lại có ý muốn giết ta. Ta không giết hắn, đã cho các ngươi mặt mũi quá lớn, nếu như ngươi còn không biết phân biệt thì chớ trách ta không khách khí.
Khi Lăng Tiêu nói tới chỗ Minh Nguyệt chính là người phụ nữ của mình thì hắn chủ ý tới con ngươi của Tần Phong chợt co rút lại, vẻ mặt cũng đờ ra chỉ trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Tuy rằng Lăng Tiêu không rõ việc hôn ước giữa Tống gia cũng Tần gia. Sau khi Minh Nguyệt trao thân cho mình, cũng không có nói chuyện này. Nhưng Minh Nguyệt trong lòng nàng đã sớm có tình nghĩa với mình. Đối với gã Tần Phong này thì một chút cảm giác cũng không có, nàng căn bản là không có chút cảm giác là vị hôn thê của hắn!
Nếu chỉ số thông minh của Tống Minh Nguyệt kém thì thôi. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng đều hết sức thông minh cơ trí, thận trọng, khi trao thân cho mình, như thế nào lại quên chuyện này?
Chẳng qua Lăng Tiêu cũng có nguyên tắc và giới hạn. Hắn có thể không trách Tạ Hiểu Yên muốn từ hôn với mình, trừng trị Tạ Hiểu Yên, đó là vì cô ta thương tổn Lăng gia! Thậm chí còn tới mức muốn mượn tay người khác tới giết mình! Lăng Tiêu không giết nàng, đã là rộng lượng hết lòng hết mức rồi!
Đối với Minh Nguyệt, Lăng Tiêu hy vọng tìm thời gian, hỏi rõ giữa nàng với Tần gia kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chuyện hồ đồ như vậy cứ tiếp tục thì không phải chuyện tốt. Nhưng lúc này, một chuyện quan trọng nhất là phải che chở nàng, không để nàng bị tổn thương một chút nào. Bởi vì Minh Nguyệt chính là người phụ nữ của mình!
- Ngươi không khách khí! Tốt, tốt!
Triệu Kính Chi bị Lăng Tiêu làm cho vui vẻ, lão liên tiếp nói vài chữ tốt, sau đó cả người tản mát ra khí thế kinh người, nhìn Tần Phong nói:
- Tần thiếu gia, lão phu luận vai vế thì ngang với phụ thân ngươi, nên gọi ngươi một tiếng hiền chất. Còn chuyện này, ngươi chớ xen vào nữa, cũng không liên quan với ngươi! Hoàn toàn là ân oán cá nhân, Tiểu tử này khinh người quá đáng, nếu như ta không thay trưởng bối giáo huấn hắn cho tốt, thì ngay cả đạo lý làm người hắn cũng quên rồi!
Tần Phong âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt lộ chút khó xử, nói:
- Chuyện như vậy không được tốt lắm, tất cả mọi người là người trong thế gia ẩn thế, vì thế làm tổn thương hòa khí thì không cần thiết, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện sau. À, vị huynh đệ này, ngươi thấy ta nói đúng không? Tần Phong giả bộ không nhận ra bộ dáng Lăng Tiêu cười nói.
Cử chỉ này của Tần Phong càng khiến tâm của Triệu Kính Chi kiên định hơn, hóa ra Tần Phong không biết tiểu tử này! Chuyện này thật tốt quá! Hôm nay cho dù ta làm hắn bị thương nặng, cũng sẽ không có người nào nói này nọ!
Chính hắn bất nhân trước, đương nhiên không nên trách ta bất nghĩa! Triệu Kính Chi cũng không sợ Tần Phong cố ý giấu diếm mình, tỷ như biết rõ thế lực mạnh sau lưng thiếu niên mà không giải thích cho mình, bởi vì trước mắt có rất nhiều người đang đứng xem!
- Các vị bằng hữu thế gia làm chứng cho ta, cũng không phải Triệu mỗ muốn làm chuyện này ồn ào hơn, thật sự là người khác ức hiếp trên đầu ta nên ta không thể không ra tay. Nếu như ta không cẩn thận làm tổn thương hắn, cũng không phải là ý của Triệu mỗ, đó là... Đao kiếm không có mắt!
Lời nói của Triệu Kính Chi vô cũng lạnh lùng, không ít người ở đây mí mắt không kiềm nổi nhảy dựng, thầm nói cái này là hoàn toàn ầm ĩ rồi, gia chủ của Triệu gia nổi giận rồi nên muốn thu thập tiểu tử này!
Lão lấy ra một thanh kiếm tinh cương bách luyện tầm thường từ trong nhẫn của mình, mặc kệ đối phó một đứa bé ra sao, cũng không phải là một chuyện rất có mặt mũi. Cho nên, lão càng không thể chiếm tiện nghi về mặt binh khí. Nếu như là thế, khẳng định sẽ có người nói lão lấy lớn hiếp nhỏ!
Triệu Kính Chi cũng chỉ muốn đánh hắn ngất đi, sau đó gia tăng một chút lực đạo, khiến hắn ngất vài ngày, thậm chí chịu nội thương nghiêm trọng, nằm khoảng một năm rưỡi cũng đủ rồi! Lão cũng muốn một hồi lập uy: Đừng cho là Triệu gia ta không có chút hào quang nào dưới Tần gia, đắc tội với Triệu gia ta cũng không có kết cục tốt!
Lăng Tiêu hờ hững nhìn Triệu Kính Chi, thầm nói làm cha thì thông minh nhiều hơn so với con, còn biết chộp lấy đại nghĩa vào trong tay mình. Chẳng qua thế gia ẩn thế không phải đều dùng thực lực để nói chuyện sao?
Tinh thần lực vừa mở nhẫn ra, vốn định xuất ra Yếu Huyết Hồng Liền kiếm, ai ngờ, đảo qua khắp nơi bỗng nhiên trông thấy thanh nhuyễn kiếm Tế Liễu kia. Trong lòng Lăng Tiêu thoáng vừa động, liền nhớ tới Thượng Quan giáo sư hết sức quan tâm mình, nàng coi như là người của môn phái thế gia ẩn thế, lần này nàng có thể tới nơi này hay không?
Vừa nghĩ, Lăng Tiêu đem thanh kiếm này ra, nắm trong tay, nhìn Triệu Kính Chi phía đối diện, nói:
- Đánh tiểu nhân xong đến lão già. Thôi được, ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, ta cho ngươi ra tay trước đây!
- Tiểu tử muốn chết!
Triệu Kính Chi đã sớm bị Lăng Tiêu trêu chọc phải nổi trận lôi đình, thấy hắn lại xuất ra một thanh kiếm tầm thường giống mình, thì cảm thấy mình đã bị làm nhục, thanh kiếm tinh cương bách luyện trong tay vẽ ra một đóa hoa kiếm. Cường giả Kiếm Tông, quả nhiên lý giải cùng vận dụng kiếm kỹ không giống thông thường, một kiếm rộng khắp ở trong tay xuất ra, làm cho người ta có một loại phong phạm của tông sư!
Kiếm đâm về phía cánh tay trái của Lăng Tiêu, thoạt nhìn cũng không phải thật chiêu, nhưng nếu như Lăng Tiêu phản ứng hơi chậm một chút, hư chiêu này khẳng định hóa thành thật. Khi đó, thậm chí cánh tay Lăng Tiêu khó thể giữ được!
Cường giả Kiếm Tông ra tay, mỗi một chiêu mỗi một thức, trên thực tế đều bao hàm thâm ý, vô tận tiềm tàng!
Lăng Tiêu tung Tế Liễu kiếm lên, từ trên chuôi kiếm cảm giác được một luồng cảm giác thoải mái quen thuộc, khẽ cười một tiếng.
- Phá kiếm thức!
Thân thể Lăng Tiêu di động như thỏ chạy, vốn những người vây xem đang tập trung tinh thần, lúc này lại mở to hai mắt nhìn, mắt cũng không chớp, cái gọi là hành gia ra tay liền biết có hay không. Lăng Tiêu nhìn giống như không quan tâm đến việc cầm kiếm, thân thể hắn vừa mới khẽ động thì trong mắt mấy người kia bắn ra tinh quang, gắt gao nhìn chăm chú dưới chân Lăng Tiêu, thân pháp kia thực rất tuyệt vời!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ ra cách phá giải chiêu thức, tay cầm kiếm nhẹ nhàng chợt chạm vào chốt mở, trên thân Tế Liễu kiếm xẹt ra một tiếng, phật ra một luồng kiếm khí thật nhỏ nhưng vô cùng sắc bén.
- Xem uy lực của phụ ma bảo kiếm!
Mặt Lăng Tiêu không chút thay đổi, như là khoe ra hoặc nhắc nhở đối phương khiến những người vây xem dở khóc dở cười, đừng nói phụ ma kiếm bậc hai, mà cho dù là một gã Ma Kiếm sư, một mảng lớn kiếm khí bắn ra từ trên thân kiếm, làm sao có thể làm gì được một gã Kiếm Tông chứ?
Vẻ mặt Triệu Kính Chi xanh mét, nổi giận, trường kiếm rung lên, trước người nháy mắt múa ra một màng lớn kiếm quang sáng chói. Những người chung quanh kinh hô một tiếng, trong lòng khen ngợi: Cường giả Kiếm Tông quả nhiên không giống thông thường, chênh lệch vô cùng so với Ma Kiếm sư!
Trong lòng Tống Minh Nguyệt cũng không lo lắng, nhưng vẻ mặt của nàng trông cũng không tốt lắm. Nàng đang lo lắng một việc khác. Lăng Tiêu mặc dù thoạt nhìn thờ ơ khi Tần Phong xuất hiện, nhưng trong lòng nàng lại biết rõ: Chuyện này nếu như nàng không thể giải thích rõ ràng cho tốt, chỉ sợ về sau hai người sẽ xuất hiện vách ngăn.
Vốn mẫu thân của Tống Minh Nguyệt đã từng nói qua với nàng, bà muốn nàng tìm cơ hội nói chuyện này với Lăng Tiêu, miễn cho ngày sau khi đối mặt phiền toái, nhưng Tống Minh Nguyệt lại không nghĩ đến quan hệ giữa hai người lại phát triển nhanh đến như vậy, việc trở thành người phụ nữ của Lăng Tiêu. Nhiều lúc muốn nói nhưng Tống Minh Nguyệt cũng không biết mình mở miệng thế nào.
Lần này Tống Minh Nguyệt còn chuẩn bị đến tìm gia chủ Tần gia, phụ thân của Tần Phong là Tần Chiêu Nhiên để chuyện giao bức thư do chính phụ thân nàng viết, rút lại việc hôn nhân của bọn họ. Bất kể như thế nào, nàng và Tần Phong không thể thành. Trong chuyện này có rất nhiều nguyên nhân, nàng tin rằng khi Tần Chiêu Nhiên xem thư cũng không chịu đồng ý việc hôn nhân này!
Không ngờ chuyện đến nước này, xem ra nàng phải nhanh chóng tìm cơ hội nói chuyện cho Lăng Tiêu, ánh mắt nàng có chút rời rạc thất thần.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy những người chung quanh kinh hô một tiếng, mới ngưng thần thì thấy gã trung niên Triệu gia vẻ mặt trở nên đỏ bừng hơn, thân thể lùi ra xa vài chục bước, vẻ mặt đang kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu.
- Bọn họ đánh xong rồi sao?
Tống Minh Nguyệt rất có lòng tin với Lăng Tiêu nhưng đối phương là một gã cường giả Kiếm Tông. Chỉ trong ba chiêu hai thức, lão đã thua trong tay phu quân, là chuyện quá kinh người rồi?
Triệu Kính Chi với vẻ mặt giận dữ, cả người bộc phát ra khi thế kinh người, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Vậy là ngươi bức ta.
Vừa nói xong thân thể lão bay lên, thanh tinh cương bách luyện trong tay chợt bắn ra một đạo kiếm khí hơn một thước, kiếm khí hư ảo, tuy rằng không ngưng kết thành thực chất những mắt thường vẫn có thể thấy được!
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt rất sắc, thoáng liếc qua gã trung niên Triệu gia kia, trên cổ tay phải của lão rơi xuống mấy giọt máu tí tách. Trong lòng nàng kinh ngạc, vừa rồi Lăng Tiêu nói kiếm khí trên thân phụ ma kiếm, không ngờ lại làm tổn thương một gã Kiếm Tông hay sao?
Lúc này ngay cả Tần Phong vốn ở một bên tọa sơn quan hổ đấu, trên mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
Đám Tần Bằng bên cạnh hắn không nhìn rõ, cặp mắt tam giác có chút nghi hoặc nói:
- Sao gia chủ Triệu gia có chút thua kém? Tiểu tử kia thuộc người gì thế? Như thế nào không hề lưu thủ! Không ngờ hắn có thể khiến một gã Kiếm Tông bị thương?
Một tên đệ tử Tần gia khác nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không thấy rõ, chẳng qua gia chủ Triệu gia hình như đang nổi giận! Ha ha, Triệu gia vốn là một gia tộc đáng chê cười, không ngờ còn vọng tưởng muốn ngồi ngang hàng với Tần gia ta. Lúc này đây, sợ rằng càng phải mắt mặt hơn nữa!
- Tiểu tử kia, ngươi là người ở đâu? Ta hy vọng gia chủ của Triệu gia dùng chỉ một kiếm chém Tiểu tử kia thành hai đoạn!
Tần Bằng biết đệ đệ của mình, có chút ý với người phụ nữ bên cạnh tiểu tử đó cho nên cố ý nói lấy lòng Tần Phong.
Bỗng nhiên Tần Phong quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn mấy người này:
- Thực chiến của cường giả cấp bậc Kiếm Tông, các người có bao nhiêu cơ hội trông thấy? Vậy mà còn ở đây lên tiếng huyên náo!
Nói xong cũng không quản tâm tới bọn họ, quay đầu đi, nhìn không chớp mắt. Tần Bằng và vài tên đệ tử Tần gia khác liếc nhau, sau đó khẽ bĩu môi, chớp mắt vài cái. Dù sao bọn họ cũng không thấy rõ, cũng không nhìn được rõ ràng lắm.
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu ta cũng là đích truyền thì còn ưu tú hơn Tần Phong ngươi mấy lần...
Trên người Lăng Tiêu vẫn không bộc phát ra khí thế. Trái ngược với Triệu Kính Chi, hiện tại Lăng Tiêu đã hoàn toàn nắm Độc Cô Cửu Kiếm trong lòng bàn tay.
Không sử dụng kiếm khí, cũng không phải hắn khinh thường Triệu Kính Chi, mà là không cần.
Uy áp của Triệu Kính Chi vừa mới va chạm cùng Lăng Tiêu. Không nói đến việc lão không chiếm được một chút tiện nghi nào, khi Lăng Tiêu lên tiếng nhắc nhở thì lại còn bị đạo kiếm khi cắt cổ tay. Miệng vết thương không lớn đổ máu không nhiều nhưng quả thực là một chuyện nhục nhã! Thậm chí nó còn khó chịu hơn so với việc một kiếm giết lão!
Cường giả có thực lực Kiếm Tông, về mặt kiếm kỹ, công pháp, lực lượng đều tới một mức cao mới. Có rất nhiều võ giả đến cuối đời chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc Đại Kiếm sư, hoặc là Cuồng Kiếm sư, ngay cả kinh mạch cũng không đả thông hoàn toàn. Cho nên đừng nói Kiếm Tông, cho dù là Ma Kiếm sĩ, Ma Kiếm sư thì trong lòng họ cũng đã là cường giả đỉnh phong rồi!
Kiếm Tông đối chiến cũng đã kinh thiên động địa. Nếu ở trên không trung, mỗi người đã dùng chiêu số với uy lực hùng mạnh để đánh đối phương. Còn ở trên thuyền, chỉ dựa vào kiếm kỹ và cũng không quá nhiều kiếm khí đối chiến. Không để phá hủy thuyền, đối với song phương là một khảo nghiệm.
Trong nháy mắt, Triệu Kính Chi đánh ra hơn một ngàn kiếm, mà Lăng Tiêu xem ra vẫn đang thủ thế.
Thậm chí một số người có thực lực tương đối yếu kém còn đang buồn bực. Gã Lăng Tiêu kia xem ra chống cự chật vật, vì sao gã trung niên Triệu gia không thể ra tay mạnh hơn, dùng một kiếm chém hắn rơi khỏi thuyền đi chứ?
Cho dù không đánh trọng thương hắn ít ra cũng giáo huấn hắn đi chứ? Lúc này kéo dài thì càng bất lợi cho trung niên Triệu gia. Ngươi là một cường giả có thực lực Kiếm Tông, xuất thủ chiến đấu với một thiếu niên, không ngờ đánh ra hơn một ngàn kiếm cũng không có hiệu quả, muốn dạy dỗ đối phương nhưng không ngờ lại tự phá vỡ thể diện của gia tộc… Những người này sốt ruột, còn trong lòng Triệu Kính Chi thì càng thêm nôn nóng! Không ai rõ hơn hắn rằng thiếu niên ở trước mặt này có thực lực như thế nào. Đồ chết tiệt! Trong lòng Triệu Kính Chi cuồng mắng. Lúc đầu ra tay, lão cũng có chút sơ suất, giờ nghĩ lại, một gã thiếu niên hơn mười mấy tuổi, sao có nội lực thâm hậu chứ? Cùng lắm là kiếm kỹ cao minh một chút, nhưng trước mặt thực lực hùng mạnh thì không cơ hội thì triển.
Nhưng lão không nghĩ tới, tinh thần uy áp của mình mất đi hiệu lực, đối phương có tinh thần lực mênh mông, trong nháy mắt khiến Triệu Kính Chi thiếu chút nữa có ý quăng kiếm mà chạy!
Thực ra nếu Lăng Tiêu phát huy tinh thần lực Kim Đan kỳ của mình ra, ngay cả dũng khí động thủ, Triệu Kính Chi cũng không dám! Lăng Tiêu không muốn bộc lộ ra, loại người như Triệu gia phụ tử này thì còn không xứng.
Hơn một ngàn kiếm, Triệu Kính Chi liền cho kiếm khí cường thế bám vào, kiếm khí không dài, thoạt nhìn uy lực cũng không lớn, nhưng người có kiến thức thực sự cũng hiểu rõ, với loại cường độ này nếu bị dính, chưa cảm giác đau thì cánh tay đã rơi xuống đất!
Có điều Lăng Tiêu không kém gì lão, chưa thi triển kiếm khí mà dùng một loại kiếm kỹ hùng mạnh chưa từng thấy qua, cực kỳ tinh xảo để tránh thoát.
Điều này khiến Triệu Kính Chi có cảm giác nâng một khối đá lớn với góc cạnh sắc bén, đi đập một con kiến!
Mỗi một kích nặng như một ngàn cân nhưng không thể đập chết con kiến kia! Không chỉ như thế, con kiến kia còn phản kích một chút, tuy rằng nó cắn ở trên người không đau, nhưng cảm giác phẫn hận này lại khiến Triệu Kính Chi như muốn phát điên!
- Thần kiếm kỹ!
Đã có người xem nhanh chóng hô lên, đồng thời đôi mắt nhìn chằm từng cử động của Lăng Tiêu, trong mắt tràn ngập hào quang cực nóng!
Nếu gã thanh niên kia không có kiếm kỹ thần cấp thì sao chống đỡ nổi nhiều chiêu của một gã Kiếm Tông, chẳng những không bại mà còn đánh rất có sinh lực!
Tuy thoạt nhìn hắn có chút chật vật, nhưng trên nét mặt như đang chế giễu!
Ánh mắt của rất nhiều người đã nhìn từ trên người Lăng Tiêu, rồi chuyện tới trên người Tống Minh Nguyệt đang đứng một bên xem cuộc chiến, thầm nói đôi tình nhân này, đại hội trao đổi chưa bắt đầu mà đã làm ra náo động lớn.
Thật sự là không hiểu thế gia nào bồi dưỡng ra bọn họ, nếu là siêu cấp thế gia trong truyền thuyết... Ha ha, chuyện vui của Triệu gia ở Đông hải này có thể thật lớn nha!
Độc Cô Cửu Kiếm của Lăng Tiêu phối hợp với Tế Liễu kiếm nắm trong tay, động tác vô cùng khéo léo, dường như là đang luyện kiếm. Thấy vẻ mặt Triệu Kính Chi càng ngày càng khó coi, Lăng Tiêu nghĩ tạo ra chút sóng gió như vậy là đủ rồi. Chắn chắn những người còn muốn tìm mình gây phiền toái sẽ phải cân nhắc suy nghĩ.
Muốn mưu đồ kiếm kỹ của mình? Được lắm, cẩn thận đừng bị trận pháp vây hãm rồi giết chết!
Đối với người muốn gia hại mình, Lăng Tiêu không ngại giết họ, làm theo ý mình cũng là thuận theo một dạng thiên đạo.
Trên mặt Lăng Tiêu ửng hồng, trên trán cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, trên đó bước hơi loạn, lại như là chủ động nghênh đón thân kiếm của Triệu Kính Chi.
Triệu Kính Chi đã sớm tức giận đến sôi lên, trông thấy Lăng Tiêu rốt cục cũng lộ ra sơ hở, lão làm sao có thể phân tích ý nghĩ trong lòng đối phương.
Lão cắn răng, nghiêm mặt, trong nháy mắt trường kiếm lại tăng lên một đạo kiếm khí dài hơn nửa thước, có màu xám như thực chất, mạnh mẽ hướng về phía vị trí trái tim của Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu với ánh mắt lạnh lùng, thân thể hơi nghiêng, kiếm khí kia lướt sát qua bả vai, lột xuống một mảnh áo thật lớn trên người Lăng Tiêu, lộ ra làn da trắng với cơ thể rắn chắc. Lăng Tiêu nổi lên sát tâm với Triệu Kính Chi, hắn thầm nghĩ người này sớm muộn gì phải chết! Chỉ sợ cũng muốn nhân cơ hội này giết chết mình.
Hừ, vậy chờ xem!
Nghĩ tới đó, Lăng Tiêu thở hổn hển nhảy về phía bên cạnh, sau đó nhìn về phía Triệu Kính Chi nói:
- Các hạ có thực lực hùng mạnh, tại hạ không địch lại. Ta làm tổn thương con của người bởi vì hắn nói năng lỗ mãng lại còn muốn giết ta, mà ngươi cũng đã làm ta ta bị thương.
Vừa nói hắn nhìn thoáng qua bả vai mình nói:
- Hai người chúng ta huề nhé, cũng không ai thua ai! Đánh một trận, oán khí trong lòng ta cũng giảm đi rất nhiều, cũng chẳng muốn chấp nhặt với con của ngươi, sau này ngươi nên quản giáo hắn, dạy hắn nên có chút lễ phép.
Lời Lăng Tiêu khiến những người chung quanh thầm nghĩ người này thật ngông cuồng! Hắn rõ ràng không đánh lại người ta, còn nói lời tốt đẹp như vậy. Độ dày của da mặt hắn thật là lợi hại, thật không hiểu hắn là người của gia tộc nào, không ngờ có thể nuôi dưỡng nhân tài như vậy! Thật sự là cao nhân!
Bọn họ không ngờ là nghe xong lời nói của Lăng Tiêu, hai mắt Triệu Kính Chi bốc lên lửa giận, sắc mặt xanh mét, cắn răng thật chặt nhưng lão cũng không tỏ vẻ gì, nhìn Lăng Tiêu với vẻ lạnh lùng rồi xoay người bước đi, thậm chí không chào tạm biệt Tần Phong!
Trong nháy mắt Triệu Kính Chi xoay người, sau lưng chảy ra một thân mồ hôi lạnh. Đối phương nói lời khó nghe, đó cũng là quan niệm mà thôi. Trên thực tế, trong khi Lăng Tiêu đang nói chuyện, một luồng tinh thần lực khổng lồ dời non lấp nhanh chóng tập trung vào Triệu Kính Chi. Loại cảm giác này giống như bộ xiềng xích từ chân trên, khiến lão hít thở không thông!
Người này... Phải điều tra rõ bối cảnh, nếu như không thể âm thầm giết, sẽ phải đến nhà xin lỗi! Trong nháy mắt Triệu Kính Chi cũng đã nghĩ thấu hậu quả.
Đương nhiên người này khiến mặt mũi lão mất hết. Nếu như có cơ hội âm thầm loại bỏ thì Triệu Kính Chi nhất định không chọn phương thức thứ hai!
Lăng Tiêu dùng chân nguyên bức ra mồ hôi trên trán, sau đó chậm rãi đi về phía Tống Minh Nguyệt. Tống Minh Nguyệt cười một cách điềm đạm không nhìn Tần Phong, nhẹ giọng nói:
- Chàng không sao chứ.
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhìn bóng dáng hai người, trên mặt hơn hai mươi, ba mươi người đại biểu của các thế gia môn phái nhị lưu cũng lộ ra đủ loại biểu tình, suy nghĩ một cách sâu xa.