TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
dang son 27.02.2012 17:04:50 (permalink)
-




MỘT THOÁNG MƠ XA
- @nguyênhạ -




_________________________________________________________





Cô cảm thấy mỏi lưng và nặng trĩu ở đầu óc.Rời đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn giấy,cô đến sát cửa sổ ngó ra dãy công viên.Cảnh vật êm đềm dưới dãy nắng sớm làm cô tìm lại vài cảm giác dễ chịu.Tự dưng cô có cái ao ước được rời việc làm để lang thang đến một cái quán nước,để thơ thẩn nhìn thiên hạ qua góc phố .Ngồi uống ly cà phê ,ngắm cảnh trời đông là một cái thú.

Tiếng gõ cửa văn phòng và tiếng nói vang lên làm cô quay lại :

- Nè Jenny ! Làm xong cái bảng lương và mấy món khác cho tôi ký chưa ?

- Sắp xong rồi,anh... Cho em một giờ nữa.Được không ?

- Hãy đúng giờ.Nếu không tôi sẽ trừng trị cô.


Người đàn ông biến mất sau cánh cửa kính dầy cộm.Đúng ra cô phải gọi ông chủ của cô bằng ông.Thưa
" Ông " một cách trịnh trọng.Nói về cái ông này thì không biết bao nhiêu lời lẽ trên trang giấy cho đủ.Lúc thì ông ta nghiêm nghị như một cái tượng gỗ,lúc thì ông nhẹ nhàng,khôi hài như một gã hề ở gánh xiếc.

Có lần ,ông nói như thật như đùa :

- Cô ráng mà giữ việc làm trong cái tổ hợp phòng mạch này.Cứ tà tà mơ mộng thì thằng bạn của tôi sẽ đuổi cô.Dạo này kinh tế khó khăn,thất nghiệp nhiều.Cẩn thận.

- Ông đang doạ em ?

Ông chủ lắc đầu,vẻ mặt hơi nhăn nhó :

- Thằng bạn tôi cũng là một ông chủ của tôi.Nó hay nói tôi là người việt thì hay bênh vực người việt.Nó bị stress vì việc làm.


Thế là Jenny có vẻ sợ hãi sau lời dặn dò bất ổn ấy.Cô làm việc nhanh nhẹn hơn dù có có tật hay lừ đừ mỗi sáng thứ hai.Từ hai năm nay cô làm việc cho cái tổ hợp phòng mạnh nhỏ này,cô thấy mình chỉ thật sự thoải mái khi nói chuyện với ông chủ người việt.Cái lão chủ tây kia thì lúc nào cũng vội vã như chạy và ít khi thấy lão có được một nụ cười.Hình như bệnh nhân của lão đã làm lão bị lây căn bệnh stress .



Buổi chiều xuống nhanh hơn mọi khi vì trời đang chuyển mưa.Gió làm người gây gây lạnh ,Jenny kéo cái khăn quàng kín cổ khi mở cửa xe.Chiếc xe không ho được một tiếng nào khi cô đề máy.Cô lạnh cóng và thấy mình đang muốn khóc vì tức bực.Từ bao nhiêu ngày nay với cái hàn thử biểu xuống dưới 5 độ,cái bình điện đang bắt đầu kiệt quệ.


Ngó quanh quẩn,vừa thấy ông xếp của mình đang mở cửa xe từ phía bên lề kia,Jenny quýnh quáng kêu inh ỏi :

- Xếp nè ! Xếp nè ! Cứu em.


An quay đầu,lại gần cô :

- Tôi là xếp của em ở trong hãng.Ở ngoài đường,đừng gọi tôi là xếp.Kỳ lắm !

Cô chỉ chỉ tay vào cái đầu xe và chùm chià khoá xe.An hiểu ngay :

- Mất điện ? Tôi không có dây cáp đề máy.Tôi chở cô đi mua bình điện khác.


Hai người chui vào lòng xe.An phóng xe đến thương xá.Miệng huýt sáo nho nhỏ bài Sunny,sunny.

Jenny tò mò :

- Thấy em bị mất điện,ông vui lắm hay sao ?

- Chẳng mắc mớ gì đến tôi.Chuyện của em và tôi khác nhau.Xe bị mất điện chứ em không mất điện.Điện của em còn đầy đủ sau một ngày là việc.

Jenny thấy thèm ly cà phê nóng,cô rủ :

- Ông có muốn uống một cái gì cho ấm rồi về parking thay bình điện cho em không ?

An nhìn đồng hồ tay.Trời chưa kịp tối .Giọng vui vẻ :

- Cũng được.Nếu em mời tôi để trả công.


Hai người chọn cái bàn sát cửa kính.Vài ánh mắt đang nhìn hai người làm cô có cảm tưởng mình đang ngồi với một người tình.Dáng của An lúc nào cũng tự nhiên.Kể cả lúc ông vô tình để ý đến vùng áo hơi hở ngực của cô nhân viên.

An bóc cho cô cái vỏ giấy bọc viên đường trắng tinh :

- Nè.Tôi dặn.Lần sau đi làm,đừng chọn cái áo hở ngực.Nhức mắt lắm đối với thân chủ.Nhất là với tôi.

- Ai kêu ông nhìn làm chi ?

- Tôi ghét loại phụ nữ khiêu khích.

- Vợ ông thì sao ?

- Bà ấy kín đáo hơn cô nhiều.

- Em cứ tưởng...


Jenny bỏ lững câu nói khi thấy ánh nhìn của người đàn ông quay đi chỗ khác.Trong tia mắt kiểu biết nói chuyện ấy,Jenny biết rõ là mình đang thấy một đời sống lứa đôi toàn vẹn của một hạng đàn ông biết chung thuỷ .Trong tia mắt nhìn xuống những ngón tay đang run rẫy của mình,cô biết rõ là mình có một cảm giác bất an .

Từ hai năm nay,khi gặp mặt và làm việc với người đàn ông vững trãi này,cô cảm thấy lòng mình bất an - Dù chỉ một thoáng.






_______________________________







PHỐ ĐÊM

______________

đăng sơn.fr & @nguyênhạ





Đêm luôn có một vẻ đẹp quyến rũ nào đó.Đi dạo ở một khu phố,người ta hay có cái cảm tưởng yên bình với khoảng thời gian có thể co dãn.

Thả chậm bước chân đến khu phố quen thuộc,An nhìn ngắm từng nét đổi thay của những quãng trường và hàng quán.Cả cái nhà hàng ăn mà anh đang đẩy cửa bước vào cũng đã bao lần đổi chủ.Trí nhớ của An nhắc cho anh biết người chủ trước là một cô đàn bà người việt nổi tiếng ăn chơi.Thời trước cô từng là một ca sĩ trong giới về đêm.Đã bao lần cô ta mở tiệm và chỉ cầm cự được vài năm rồi lại sập tiệm.Bây giờ thì cô đang nướng tiền thường xuyên ở cái sòng bạc lớn nhất của thành phố.


Người chủ tiệm ăn luôn dành cho An một chỗ ngồi ở góc tường bên phải.Xa cái loa eo ẻo tuôn nhạc Salsa của người da ngâm.Trên tường của tiệm có nhiều tranh ảnh phong cảnh của đảo Réunion và những chùm hoa lá trang nhã.

- Bạn khỏe chứ ?

Bà chủ tiệm cỡ khoảng 40 tuổi.Nụ cười lúc nào cũng có nét thân tình khác với cái vẻ âu sầu,ỉu xìu của ông chồng tóc quăn da ngâm đang đứng trong bếp.

An cười,cởi áo choàng ngồi xuống ghế :

- Khỏe lắm nhưng đói lắm rồi.Có món gì đặc biệt tối nay.Anne ?

Bà chủ tiệm kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Vẫn nụ cười có dấu chim di ở khóe mắt :

- Đừng lo.Lúc nào cũng có món lạ và ngon.Tối nay ăn một mình à ?

An gật đầu,biết Anne hỏi đến ai.Người bạn đời của anh tối nay được tự do để đi ăn với mấy cô bạn gái thời trung học.An từ chối không đi vì đã có lần cảm thấy khá lạc lỏng khi ngồi giữa thế giới của đàn bà.Họ luôn luôn có điều cần nói với nhau về tin tức thời trang,sắc đẹp,chuyện chồng con ,bồ bịch và kể cả chuyện đấm đá ghen tuông.Mỗi cặp đôi lứa đều có một cách thức để sống theo một lề lối riêng.Cứ bám vào nhau quá thì có ngày thấy bị ngộp và sẽ cắn nhau rất đau.


Bà bạn chủ tiệm đang làu nhàu kể chuyện ông chồng da ngâm không chịu làm việc và ngỏ ý muốn bán tiệm trong vòng vài tháng tới.

Thấy An im lặng một lúc lâu,Anne hỏi :

- Bữa nào tôi hẹn đến văn phòng,bạn vấn kế cho tôi nghe. Ừ đi.


Anh chẳng biết mình nên gật hay lắc đầu.Lại thêm một chuyện tình héo le và trái ngang.Anh nghĩ thầm nêú mình là một tay tiểu thuyết gia,anh sẽ viết gì về những câu chuyện tình yêu ? Ở những cái xứ này,người ta yêu nhau và bỏ nhau như sấm chớp.Mối hợp đó rồi tan.


Người đàn bà đứng lên khi thấy có một nhóm khách ùa vào.Giữa đám người đó,có một cặp thấy rất đẹp kiểu xứng đôi vừa lứa.Chàng và nàng được xếp cho một cái bàn ở góc tường sát cửa kính.Nàng nghiêng tóc trên vai,đắm đuối nhìn chàng trong cái nắm tay.

Khách vào lúc càng đông ở buổi tối thứ sáu trời đang dần ấm.Muà xuân làm như đang chực chờ trở về sau những ngày băng giá.Rồi người ta sẽ quên được những trận tuyết trắng và bầu trời hay có màu xám đục.

An tắt ngấm cái điện thoại di động,anh không bao giờ thích bị làm phiền trong giờ ăn uống.Tiệm đang để một cái đĩa chơi nhạc nhẹ rất hay làm anh cảm thấy thoải mái sau một ngày dài tất bật việc làm. Khách ăn uống khá nhanh để lục tục kéo nhau rời tiệm.Nghe nhiều người nói sẽ đi ciné vì rạp đang trình chiếu một cuốn phim ăn khách đạt kỷ lục .

Có tiếng mở cửa khá mạnh bạo làm An và vài người khách còn lại giật mình nhìn về phía có tiếng động và sự khá to tiếng. Một nguời đàn bà dềnh dàng đang xỉa sói cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa ngồi ở góc sát cửa kính.

Chàng trai vội vàng đứng dậy ,ôm chầm lấy vai người đàn bà và kéo ra cửa biến mất.Cô gái trẻ úp mặt vào lòng bàn tay sụt sùi.An hiểu lờ mờ về câu chuyện đánh ghen.

Cô gái mặc kệ vài người đang ái ngại nhìn về phía mình ,vẫn khóc nức nở trong lòng đôi bàn tay.

An lắc nhẹ đầu ,nhìn bà bạn chủ tiệm gọi tính tiền và khoác áo ra cửa.Trời bên ngoài thả xuống vài cơn gió lành lạnh.Tự dưng thấy thèm ngồi ở một cái quán bầy bàn lộ thiên để ngắm phố đêm.An lững thững kéo cái ghế gần tiệm ăn ngồi xuống,gọi một cốc bia của Hoà Lan.


- Xin lỗi ông . Ông có lửa không cho tôi xin ?

Giật mình quay sang chỗ phát ra giọng nói rụt rè có vẻ dịu dàng,An nhận ra cô gái trẻ đã khóc thút thít trong tiệm vừa rồi.

Mồi lửa cho cô gái hút thuốc,An nhỏ nhẹ :

- Cô ça va chứ ?

- Có phải ông là người khách trong tiện ăn đã thấy chúng tôi ?

Vẻ mặt của cô gái vẫn còn đầy nét muộn phiền.Đôi mắt ướt trũng ánh đèn đêm đầy nét bối rối lẫn cô đơn.

- Tôi có thể ngồi uống với ông một ly trà nóng cho tỉnh người không ông ? Tiền bia của ông để tôi trả.

An gật đầu nhìn cô gái kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Trông dáng cô rất tự nhiên.
Tự nhiên như lúc cô nói :

- Phần duyên số của tôi khó khăn thật ông à ! Lần nào tôi cũng đụng phải một gã đã có gia đình.

- Thì lần sau ,cô nên cẩn thận hơn.Phải tìm hiểu cho kỹ để khỏi bị lầm.

- Này ông ! Ông có gia đình rồi .Phải vậy không ?

An bật cười.Xoè bàn tay và ngón tay đeo nhẫn của mình.

- Cô hỏi để làm gì,cô ? Có mắc gì đến cô ?

- Để biết ông ơi ! Đàn bà hay tò mò vậy mà...



Và cô kể chuyện tình của cô.Có những chuyện tình chẳng bao giờ vui.






___________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2012 17:21:24 bởi dang son >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9