TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 11 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 153 bài trong đề mục
NgụyXưa 05.04.2012 01:52:16 (permalink)
"Chuyện Bây Giờ" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả ĐS.
#16
    dang son 06.04.2012 15:18:21 (permalink)



    __________



    @ - Xin cám ơn anh Nguỵ Xưa.
    Chúc anh luôn vui .


    nđs.




    ___________
    #17
      dang son 06.04.2012 15:39:43 (permalink)
      BẾN BỜ
      ___________
      @nguyênhạ & đăng sơn.fr

      _________________________







      Đứng một lúc rất lâu trên bờ biển,lắng nghe tiếng sóng vỗ và dõi mắt nhìn theo những cánh hải âu,Ngân thẩn thờ trở lại con đường dẫn về ngôi nhà trên đồi cao.Gió thổi ngược làm tóc bay bay.Kéo cao cổ áo,nàng ngẩn ngơ nhìn những bụi hoa tím trong khu vườn vắng.

      Im lặng đến thế sao ? Ngân đang sợ thấy mình lạc lỏng và nhỏ bé với khoảng lặng.Nàng vào bếp,mở tủ lạnh lấy chai nước lọc,tu một hơi.Lúc đóng cửa tủ,thấy mảnh giấy của Huy gắn trên góc trái.Nàng cầm lấy,đọc :

      '' Cô bạn nhỏ !

      Nếu không muốn làm bếp thì mở tủ đá.ngăn thứ nhì có mấy bịch cá tẩm bột. Hoặc muốn ăn thịt thì có mấy hộp Steak Haché .Rau salade thì có trong tủ lạnh . - Ngăn dưới cùng .

      Ăn uống cho đàng hoàng. Buồn thì vào phòng đọc sách.Ở tủ Vidéo,có nhiều phim dvd hay lắm. "


      Chẳng có chữ ký.Chẳng có thêm một chữ nào như nàng mong muốn.Nàng thích đọc chữ " Chúc cô vui " như cái email ông đã gửi về sáng hôm kia sau khi đã vắng mặt hai ngày.Hai ngày quá dài ở căn nhà rộng lớn này.


      Ngân uể oải vặn nhạc.Cái đĩa hát trữ tình của Axelle Red càng làm cảm thấy trống trãi.Những dòng chữ hiện rõ trên màn ảnh Pc từ bài viết phóng sự của mình càng làm nàng thêm chóng mắt.Từ hai buổi chiều như thế này,Ngân đã viết khá nhiều.Đọc đi,đọc lại chỉ muốn xoá quách đi.

      Pha ly cà phê sữa,rời bàn giấy của Huy,đứng im ngó quanh quất mấy bụi tường vi lóng lánh ánh sáng,Ngân bất chợt tìm thấy những bóng tối trong lòng.Nàng mở máy,gọi Huy.Thèm nghe ông nói một cái gì đó .Nói gì cũng được,miễn là có cái để nghe.


      - Ông ơi ! Ông nè...


      Có tiếng người nói lao xao bên đầu dây kia.Giọng Huy trầm.Ngạc nhiên :

      - À cô đó hả ? Cô đang bị cái gì ?

      - Ông nè.Nhà ông vắng lặng quá,buồn muốn thiu cả người rồi nè.Chừng nào ông về hả ông ?

      - Bộ cô đang sợ ma há ? Nhà tôi không có ma.


      Giọng Ngân run lên khi nghe chữ Ma.Cô rùng mình,nhìn vào nhà trong.Giọng nói như khóc :

      - Ông nè.Chừng nào xong việc ,ông bay về ngay nha ông. Báo giờ đến phi trường.Em sẽ đến đón.

      Huy im lặng một chốc rồi nói tên chuyến bay và ngày giờ về.

      Ngân reo lên :

      - Vậy là chiều mai. Ba giờ há ông ? Em sẽ đến đón. Em đãi ông ăn nhà hàng chiều mai nhé.

      - Nói xong chưa cô ? Tôi đang họp.

      Ngân kỳ kèo :

      - Ông nè.Sao cứ tiếng Cô,cô như thế.Đã nói rồi.Gọi bằng em đi,cho nhẹ nhàng..Được không hả ông ?

      - Ừ . Ừ ,cũng được.Chiều mai,em ra phi trường đón tôi

      Ngân cười tươi,giọng với bắt ánh nắng chiều còn sót lại trên vòm cây :

      - Nếu ông tử tế dễ thương thì em sẽ đổi chữ Ông thành chữ Anh.Chịu không ...anh lớn ?


      Giọng Huy cười dòn.Tiếng nói như tiếng ly rượu vang chạm vào nhau :

      - Thôi nhé cô..Muốn gọi tôi là sao cũng được.Biết đâu tôi được trẻ lại thêm vài năm.


      Rồi hai người ngừng máy.Ngân thấý mình vui hẳn lên.Nàng huýt sáo nho nhỏ khi lục tủ lạnh ,bắt đầu làm bếp.Từ tủ sách của ông nhà văn,nàng thấy quyển sách dạy nấu các món ăn mơí,nàng đang có ý định sẽ ở lại nhà Huy thêm vài ngày,đi chợ,nấu vài món cho hai người.


      Hình dung đến cảnh ngồi đối diện nhau ở góc bếp.Bữa ăn ngon,câu chuyện ấm,tiếng cười vui.Tự dưng,Ngân nghĩ đến cái tựa truyện mang tên là Bến Bờ mà mình đang viết.Ở một đoạn giữa của truyện,nàng bắt gặp hình ảnh của chính mình và Huy.Dường như nàng thoang thoáng thấy mình đang tìm đến một bến bờ.




      ( còn tiếp )
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2012 16:13:22 bởi dang son >
      #18
        dang son 04.05.2012 16:38:42 (permalink)











        __________________________________________________









        Đây là một chủ đề kể chuyện ma và những chuyện " dễ ghét "





        ... Có một cái ông nhà văn kia,có lẽ hết đề tài viết rồi nên ông quay sang đề tài viết truyện ma và đọc audio để bán hàng.Truyện của ông ta chỉ đề hù con nít và bà già con gái .Đọc riết thành nhàm và mau chán vì hết sợ. Đàn ông không thích đọc truyện ma,đàn ông chỉ thích lê la nghêu ngao gặp bạn bè...
        Và đàn ông cũng hay dễ cáu.Khi cáu thì hắn viết.
        Hắn không thích bắt chước cái ông nhà văn nhát ma ấy.Hắn viết theo kiểu của hắn và sẽ kể nhiều câu chuyện nhỏ ở đây.
        Đọc xong thì có lẽ cũng có thể nổi da gà và kêu lên vài tiếng Ui ! Ui ! ...









        *chuyện kể 1 -










        KHI NGƯỜI TA CÔ ĐƠN
        ____________________
        @nguyênhạ







        Có người rất sợ cô đơn.Hắn sợ đi làm về nhà thấy thu thủi mình ên.Sợ ngó ra ngoài cửa sổ thấy mưa ì ầm cả buổi chiều.Mưa như thế thì buồn lắm.Chẳng lẽ nằm ì ở nhà vặn nhạc rỉ rả và cũng rên ư ử theo mấy bản tình buồn ?

        Nhạc Việt Nam buồn lắm.Đang trơ trọi mà nghe " Khóc một dòng sông " thì ê ẩm mình mẩy biết chừng nào mà kể.Hắn nhớ cái anh chàng trơ trụi ấy đã viết và hát như sau :

        ... Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều
        Nhất là vào những buổi chiều mưa
        Cũng may,Cali trời mưa ít không như Sàigòn
        Nếu không,tôi đã khóc một dòng sông..... *




        Nghe như thế - Hắn không hiểu được thế nào là khóc một dòng sông ? - Dòng sông có thể là biểu tượng cho hình ảnh một dòng đời chăng ? Hay là vì người nhạc sĩ ấy đã nghe bài Cry Me A River rồi nổi hứng phóng tác qua lời việt ngữ ?

        Hắn ngồi yên một chập lâu ở phòng khác ,nhìn ra vườn cây rì rào gió;Trời chuyển mưa giống.Ngó thấy tội nghiệp cây cối và những cành hoa Iris đang ngả nghiêng.Hắn tưởng tượng mình cũng đang là một cành hoa dù mình là đực rựa.

        Lục đục đạo diễn xong màn ăn tối,hắn mở tivi thấy chiếu phim ma.Phim kể chuyện quỷ ám vơí những hình ảnh khủng khiếp.Bật thêm vài ngọn đèn để xô đuổi bớt đi bóng tối.Hắn đâm ra sợ ma dù chưa bao giờ thấy ma.Hắn bốc điện thoại gọi bạn để xem bạ ncòn thức không ? ( Đã nói là hắn đang sợ cái bóng cô đơn của mình mà ).

        Bạn vui vẻ rủ hắn đến chơi.Hắn chỉ chờ có thế và nhanh nhẹn thay quần áo.Hắn chọn cái quần jean màu xanh bạc màu,cáí áo chemise màu xám đậm.Liếc vào gương kính,thấy râu ria lởm chởm,hắn mặc kệ khi thở dài ( Khi cô đơn,hơi đâu mà để ý đến ba cái lẻ tẻ ...)


        Nhà bạn ấm vơí màu đèn.Bạn thấy đôi mắt hắn ngập đầy màu tối om om,bạn kéo ghế cho hắn ngồi và rót cho hắn ly whisky hiệu Ông già chống gậy.Bạn thì pha cà phê để uống.



        - Cà phê như thế thì sao ngủ được đêm nay,ông ?



        Bạn trả lời :



        - Mụ Ma của tớ đang về quê thăm nhà.Tớ mình ên nên hay thức khuya viết lách.



        - Ông có thấy cô đơn không ông ?



        - Mấy ngày đầu thì chun chút vì quen cái tật hay bị lằng nhằng của madame.Vài ngày sau thì thấy khỏe cái lỗ tai.



        Ngồi yên lặng chốc lát bên nhau nghe mấy bản nhạc tình.Nhâm nhi chất ngòn ngọt đăng đắng,hắn thấy cảm xúc với bài hát tên Chiều Thứ ba ...Khung cửa sổ,bốn bề yên lặng....


        Bạn hắn nhìn hắn cười cười để nghe hắn kể chuyện về " con ma nhỏ " của hắn.Nàng ấy không bao giờ biết nói câu " Em Yêu Anh " - Hình như nàng ta sợ là nói như thế thì mình sẽ thua thiệt.Nàng chỉ nghe hắn lải nhải câu ngược lại là : " Anh thương Em - Anh mê Em "

        Nói kiểu một chiều như thế,hắn đâm ra mỏi miệng và nản chí.Hắn ngừng kể,quay sang nói vơí bạn mình :

        - Tôi cho nàng thêm khoảng hai tháng nữa.Nếu nàng không biểu lộ tình cảm của mình thì tôi chôn mối tình của mình vào nghĩa trang.


        Bạn lắc đầu :

        - Nghe thảm quá ông ! Đừng vội vàng trong tình yêu.Hãy cho người ta có thời gian

        Hắn không ầm ừ gì nữa.Nốc cạn cái ly chan chát,hắn bắt tay bạn từ giã.

        Bóng đêm dưới mưa sâu hơn,lạnh hơn.Lái xe,nhăn nhó nhìn màn mưa sau hai cây quạt kính xe,hắn bỗng nhiên thấy người hắn đang yêu có rất nhiều điều đáng ghét.


        Và hắn hiểu tại sao hắn là một người cô đơn


        ______________________




        * Nhạc và Lời của ĐứcHuy.

















































        #19
          dang son 07.05.2012 15:18:24 (permalink)
          .






          CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU KHÔNG GIỐNG NHAU

          ___________________________________________
          đăng sơn .fr














          





          -Tại sao những ngày đều phải giống y đúc nhau ?

          Hắn tự hỏi như thế khi về đến nhà.Ly rosé theo hắn ra ngoài vườn đang ngập nắng chiều.Lơ lửng trên cành,nắng chiếu trên từng kẻ lá,từng cánh hoa non mơn mởn.Lắng nghe tiếng chim hót và nghe cái radio đang nhả những bản tin cho ngày bầu cử tổng thống vơí những con số trưng cầu dân ý kiểu khuynh đảo,bao che...Hắn lắc đầu,đổi đài nghe nhạc nhẹ,đầu nghĩ đến những tờ tạp chí chính trị đang diễu cợt in những tấm hình cận ảnh khuôn mặt ông tổng thống đeo kính râm vơí hàng titre chạy rất to : Bling Bling.

          Hỗn hào như thế ! Giỡn cợt như thế vì chữ tự do ,dân chủ.

          Hắn đang vui.Nhè nhẹ mà vui nên không muốn nhức đầu vơí những chuyện đánh đấm lôi thôi.Đời này đã có quá nhiều đấu trường ,người đời thích ăn thịt nhau trên mọi hình thức.
          Hắn thấy và tự thấy mình hiền lành trong mọi công việc mình đang làm.Khi nào có việc gì quá đáng thì hắn chỉ trừng mắt và " ăn thịt " đối phương theo kiểu cách riêng của mình.Thịt đối phương có khi dầy cộm dai nhách làm hắn buốt răng.

          Nói đến chuyện " ăn thịt,ăn cá " hắn lại nhớ đến có lần hắn cắn mạnh lên vai người yêu của hắn.Tự dưng nổi điên bất tử để cắn ( Hình như khi yêu nhau một cách quá đáng,người ta bỗng có ý muốn ăn thịt người mình yêu - Ngày xưa,báo chí có kể chuyện có gã Nhật bổn xấu xí nọ ở Paris đã ăn thịt cô người yêu người da trắng sau khi đã cắt nàng ra từng khúc ,để vào tủ lạnh để từ từ nhấm nháp - Và hắn vào tù để rất nổi tiếng về sau )

          Nàng của hắn đã nhăn mặt,mắt ươn ướt để xoa tay trên vai tóc dài .
          Nàng kêu lên :
          - Ui ! Ui ! Anh điên rồi há anh ? Đau gần chết nè !

          Hắn cúi hôn trên dấu răng bầm của cái Ui Ui như thế - Và nhỏ nhẹ trong tiếng gừ gừ :
          - Bởi vì anh yêu em.Yêu quá cỡ thợ mộc.
          - Bộ yêu thì phải cắn hay sao ? Làm như chó dại ha ?

          Hắn cười.Yêu chữ " ha - ha " như thế vô cùng.Hắn quên ngắm trời xanh ngát trên đầu,quên và điếc để không nghe tiếng chim đang nhảy nhót hót vang khu vườn.Hắn chỉ nghe tiếng nàng rủ rỉ kể chuyện bếp núc,chuyệ n làm vườn của nàng.

          Bờ môi chúm chím như hình ảnh trái táo mộng,đỏ ,ngon.Ánh mắt có nụ cười treo tòn ten lủng lĩnh.Hắn lại ghé vai ngoạm nhè nhẹ vào gáy tóc của nàng.Hắn hít lất hít để mùi da thịt như một kẻ chết đói đã lâu ngày.Hắn im lặng nghe lòng mình rưng rưng.Hắn nghe tim hắn đang chơi bài Happy Together xưa xưa .Nàng ôm gọn lất cái đầu hắn,hai bàn tay xào tóc hắn như người ta vo gạo làm đầu tóc hắn rối bời.


          Gãi ngón tay lên vành tai hắn,nàng nhỏ nhẹ :- Nè ! Tóc quá dài rồi.Đi cắt tóc nha.Để tóc dài cái mặt thấy ghê.Ghét !

          Hắn mở choàng mắt,nằm dài trên đùi nàng,ngó lên cái cầm tròn tròn của nàng :
          - Ta không hiểu chữ " Ghét " của em như thế ! Ghét là sao ?

          Kẻ đáng " ghét " ấy giật giật nhưng ngón tay xoắn vùi trên tóc đàn ông :
          - Đừng tìm hiểu chi cho mệt.Chỉ biết mình đang bị người ta ghét là được rồi.


          Hắn giả vờ giận dỗi,tìm ngực trần của nàng để hôn làm nàng co rúm người vì nhột nhạt.Hắn tìm hơi ấm trong câu hỏi khác :
          - Này cô.Nhà cô nói gì khi em yêu ta ?
          - Nói gì là nói gì ?
          - Thì phê bình anh này nọ
          - Xời ! Ham lắm.Em chỉ mới thú thật vơí bà chị mà thôi .- Bà ấy bảo sao ? Chắc là khen anh hiền lành và bảnh tỏn há ?
          - Ham lắm !


          Cái cô người yêu của hắn hay phang bừa những câu " Ham lắm - Ham lắm " như thế.Và nàng chẳng bao giờ thú thật tình yêu của nàng cho hắn.Nàng biện luận là khi yêu thì không nên biểu diễn,không nên lên tiếng.Hãy để hành động trả lời cho việc làm.Kẻ nói nhiều trong tình yêu có thể là kẻ rất giả dối như những câu chuyện nhát ma con nít .Càng bịa thì càng gây sự hấp dẫn.

          Kẻ mộc mạc hiền khô như nàng chỉ cần hắn ngồi bên cạnh.Tay nắm bàn tay.Và híp mắt,có khi đỏ bừng mặt khi nghe hắn rúc rích :
          - Ui nè.Hãy để anh ăn thịt em.Nhăm nhăm...


          Hắn hay cười một cách dã man và nham nhở.Bàn tay hắn như một người đi dạo biển.Êm.Nhột ! Phóng khoáng...


          ----

          Buổi chiều đang xuống chậm.Từ từ khi nắng đã tìm cách lánh mặt sau vòm cây của tiếng chim hót.Bản nhạc từ cái đĩa Cd đã ngừng tự lúc nào.Hắn nốc cạn ly rosé hồng óng ánh.Thấy nhớ nàng kinh người.Giờ này nàng đang theo gia đình đi chơi xa.Nàng nói nàng sẽ viết cho hắn từ cái mail.Cả ba hôm nay,nàng chỉ gửi cho hắn vỏn vẹn một hai chữ cụt ngủn.


          Từ những cái ngắn ngủi ấy,hắn chỉ nhớ vỏn vẹn ba chữ : " Rất Ghét Anh "




          ___________
          #20
            Ct.Ly 09.05.2012 16:31:15 (permalink)
            #21
              dang son 10.05.2012 00:07:45 (permalink)



              -


              Cám ơn Nàng CôngTử Lỳ đã cõng đi vài Truyện Ngắn.Có nhờ chàng nào khênh phụ không há ?

              - Nè .

              Có thêm một tác giả mơí toanh tên là " N.Ngọc Ngạc " nữa hả nàng ? Ai thế ? - Nghe hình như quen quen..

              Đăng sơn không biết viết truyện Ma vì tính hay sợ ma ( nhất là Madame ! ) - Còn Truyện Tình Cảm thì dễ viết hơn.Truyện của Đs ít có những giọt lệ như thời Quỳnh Giao và La Lan của phim bộ kiếm hiệp Tàu. Thời bây giờ,để yêu nhau,hình như người ta ít khi khóc.Khóc hoài thì xui và xấu lắm !

              Lỡ có dại yêu ai - Người ta bỏ mình thì mình ráng chịu mình ên.

              Vì đã có câu : Lâu rồi,đời mình cũng quen.

              Chúc nàng Lỳ vui và cẩn thận đôi mắt khi đọc.


              Tình thân.




              đăng sơn.fr






              ______



              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 00:08:53 bởi dang son >
              #22
                dang son 11.05.2012 16:33:55 (permalink)
                .






                Lời dẫn tựa :


                - Đây là một chủ đề kể chuyện ma và những chuyện " dễ ghét "




                ... Có cái ông nhà văn kia,có lẽ hết đề tài viết rồi nên ông quay sang đề tài viết truyện ma và đọc audio để bán hàng.Truyện của ông ta chỉ đề hù con nít và bà già con gái .Đọc riết thành nhàm và mau chán vì hết sợ. Đàn ông không thích đọc truyện ma,đàn ông chỉ thích lê la nghêu ngao gặp bạn bè...
                Và đàn ông cũng hay dễ cáu.Khi cáu thì hắn viết.
                Hắn không thích bắt chước cái ông nhà văn nhát ma ấy.Hắn viết theo kiểu của hắn và sẽ kể nhiều câu chuyện nhỏ ở đây.
                Đọc xong thì có lẽ cũng có thể nổi da gà và kêu lên vài tiếng Ui ! Ui ! ...







                * Chuyện kể 3 :





                TÌNH NHƯ SÔNG TRÔI

                __________________________
                @nguyênhạ & đăng sơn.fr







                Như thường lệ,sau màn ăn uống ẩm thực rất hùng tráng thì mọi người xúm nhau lại bù khú.Đèn đuốc được tắt bớt đi khi các bà xúm quanh nhau kể lể.Hắn ngồi ở đầu bàn nghe lõm bõm được tiếng còn tiếng mất.

                Đại khái là có mụ vừa ly dị xong sau vài cuốn lịch đằng đẳng chung sống.Mụ kể lại câu chuyện tình thời ấy.Chuyện hẹn hò bồ bịch,chuyện đưa đón coi bộ tình rất tình.Trong lúc nhớ lại dĩ vãng,mắt mụ lim dim làm mụ trẻ hơn,đỡ héo hon hơn đoạn kể chuyện ma ,chuyện kinh dị lúc choảng nhau đòi bỏ nhau để cắp chiếu ra toà -Mắt trừng trừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau - ......

                Mỗi bà một câu ra điều thông cảm.

                Có bà chép miệng kiểu lý sự :

                - Phí của giời.Biết thế cứ để vậy mà yêu nhau.Lấy nhau chi rồi đập nhau...

                Cái bà tóc tém kia phang thêm một câu khác.Quỷ quái.Hung hăng :

                - Ôi ! Cái bọn đàn ông chúng thế đấy.Họ xem vợ như những kẻ tôi đòi.Họ chỉ được cái tài diễn tuồng điệu bộ khi chưa để mình xập bẫy.


                Hắn ngứa tai,ngứa mắt.Kên cái bà ấy và hình dung thử hình ảnh bà lúc bà còn thời con gái để ưỡn ẹo :

                - Xời ! Sao anh hứa lèo ? Trễ giờ quá rồi.Giận cho coi.


                Con gái nào cũng na ná giống nhau ở cách vùng vằng quay đi.Mặt thì sưng sỉa khó ưa.Các cô đợi sự nài nỉ của giống đực.Khi yêu thì giống đực khá kiên nhẫn cho dù rất bực mình muốn đấm đá.Và con trai dắt con gái đi ciné,đi uống nước,đi ăn hàng để chuộc tội trễ hẹn.Những màn hát bội hò hẹn cứ tái diễn như thế cho đến khi mần thịt nhau,cưới cho bằng được nhau về.Bụng phình to rồi đẻ mấy lứa.Rồi lại gấu ó,chán chường nhau ra rít.


                Bọn đàn ông đã rời bàn kéo nhau ra vườn đấu hót chuyện chính trị ,chính em và phì phà nhả khói.Họ không hảo cái màn kể chuyện tình vụn vặt như thế cho lắm.Họ có chuyện riêng,có việc làm của họ.Họ thích đánh boxe,thích đấu gà,đấu vật,thích xe hơi,nhà cửa,thích ngắm người đẹp dù cho biết tất cả các người đẹp rất nguy hiểm ( nhất là những người vừa đẹp,vừa thông minh và biết dùng nước mắt như một vũ khí tối hậu...)


                Hắn cảm thấy sự có mặt của mình rất thừa thãi bên cạnh những người đàn bà đang dổi đề tài qua kim cương,hột soàn và kiểu cách chơi hụi.Lẳng lặng rời đám tiệc,hắn mở cổng bước ra khỏi khu vườn tối om om.Thả những bước chân lang thang,thọc hai tay vào túi quần,hắn đi dạo.Mắt ngước lên nhìn bầu trời sao để chợt dưng nhớ đến một câu hát vu vơ nào đó :

                ... Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay...


                Rồi ,rồi gì gì nữa ? Hắn quên mất tiêu mấy câu sau.Ờ ờ ..hơ hơ..Hình như là bài hát ấy tên là Người Tình Trăm Năm thời đó mà có kẻ nhẫn tâm đã đổi lại cái tựa là " Người Tình Năm Trăm " !


                Đáng ghét thật ! Hỗn hào và làm hư hại nghệ thuật như thế là điều hắn ghét cay ghét đắng.



                Đá tung một cái lon bia hết thời bị quẳng ở một góc đường,hắn nghĩ đến một người mà hắn cũng đang ghét.Ghê gớm mà ghét.Ngày hôm kia,hai đứa lại giở chứng cãi cọ nhau.Hình như hai đứa như chó vơí mèo.Hình như họ đến vơí nhau để chỉ thấy những điều khác biệt và kiếm chuyện cãi vã nhau.


                Uể oải rời mắt từ bầu trời nhiều sao,hắn hục hặc với ý nghĩ đang đến rất nhanh trong đầu : Điệu này thì trang truyện tình của hắn sẽ bị đóng lại.Như cách để lật sang một trang khác.Khi đọc mãi một bản truyện,một bản kịch,người ta thuộc làu làu và dễ bị bội thực.



                Hắn thấy lành lạnh.Khi có điều gì buồn bã thì người ta yếu người dễ trúng cảm.Hắn biết mình đang muốn bệnh rồi.Bệnh này gọi là bệnh tình ái.Một căn bệnh khó chữa và đáng ghét.







                _________________________


                dangsonfr.blogspot.com
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 16:36:49 bởi dang son >
                #23
                  dang son 25.05.2012 15:51:19 (permalink)
                  .






                  CHUYỆN KỂ VỀ ĐÊM
                  ___________________________

                  @nguyênhạ & đăng sơn.fr










                  Hắn vốn là người ghét ồn ào.Câu " Thùng rỗng kêu to " thế mà đúng.Không đúng làm sao được khi thấy mấy cái nhãn hiệu " Đại Gia " " Kiều Nữ chân dài " chạy khắp thôn xóm.Vặn đài Viết Nam cũng thấy cảnh đại gia hì hà chơi gái chân dài,gái người mẫu.Đại gia nam thì nổ như tạc đạn trên những bàn tiệc say sưa nhả nhớt.Đại gia cái thì ít nổ hơn khi vào những hộp đêm tìm trai trẻ. Thiếu gia thì sung sướng dùng tiền của cha mẹ đi chơi bảnh.

                  Tình đời là thế.Ở đâu mà không thấy.

                  Hắn bắt đầu ngứa tay,ngứa chân,ngứa tai.Hắn đẩy ly rượu bạn mời đi chỗ khác.Hắn muốn tỉnh táo trước những trò hề của đời.

                  Trò đời nằm trên và ở giữa bàn tiệc.
                  Thằng nhóc hỗn quá trời ! Nó có cái tiệm ăn,có 12 căn hộ cho thuê ở đất tây và có vài miếng đất dưỡng già bên quê nhà,nó đang rủng rĩnh tiền của để tậu xe láng coóng và nó đang hiu hiu nổ.Ai cũng thấy buồn cười.Nó có miệng lưỡi sang sảng và đang hứng chí khi có chất men để bốc.Con vợ đẹp của nó tủm tỉm cười vì quá thuộc tuồng của thằng chồng vô học nhưng mạnh miệng và mưu trí.


                  Hắn nhếch mép cười như lúc xem màn hài kịch.



                  Ngày tháng trôi nhanh như cái chớp mắt.Hắn buồn buồn hay đến nhà bạn bè ăn tiệc.Ít uống,yếu rượu nên hay ngồi nghe thiên hạ tán gẫu và kể chuyện ma.Ma quỷ đâu không thấy,chỉ thấy quỷ đội lớp người.Hể hả,thánh thót,ỏng ẹo.


                  Hắn thấy nhiều vì đi nhiều.Một năm hắn thay hai đôi giày,thay 4 cái quần jean để chà lết.Hắn thấy mình chịu hết nổi,trừng mắt nhìn thằng ranh con đại gia kiểu mơí .

                  Nói :

                  - Nè chú em.Uống nốt cạn ly rồi về ngủ.Chuyện chú ,anh nghe rồi.

                  Thằng ranh nổi chứng,tợp chất cay,xè xè :

                  - Bộ anh ghen vơí tui há ,anh ?

                  Hắn đẩy ghế.Mọi người chồm tới,khoá tay hắn.Hắn nuốt thằng ranh con bằng mắt.Thằng nhải ranh đứng dậy lè nhè ,bám hông con vợ hở ngực phơi thịt :

                  - Bữa nào,tui gặp lại anh,hai thằng mình đấu nha anh.


                  Đó là một lời hăm doạ.Và hắn chờ.Hắn biết mình có nhiều kiên nhẫn ở đời.Nhìn cái bóng lẹo quẹo của hai đại gia khuất sau chiếc xế hộp kiểu mơí,hắn nhỏ giọng xin lỗi bạn bè.Ai cũng xuề xoà và nói hắn cộc tính.Hắn biết vậỵ chứ sao không ,





                  Đêm đổ ghèn,đổ khuya.Hắn rời nhà bạn,lang thang dẫm lên những vệt tối om om.Mùi bia nồng nặc của những gã vô gia cư bê bết xông lên mũi.Mùi nước hoa rẻ tiền của những cô gái ăn sương đang loè loẹt rưng rưng. Mấy chiếc xe cảnh sát đi tuần chạy ngang,ông cảnh sát thò đầu ra cửa ngó hắn tưởng hắn say.

                  Hắn đi bộ đến đầu cây cầu chính của thành phố.Tự dưng hắn thấy mình buồn.Mà lạ quá vậy cà.Buồn cái gì mơí được chứ ? Tuổi biết buồn của hắn đã qua rồi.Cái tuổi lãng xẹt đã xa ,rất xa.


                  Hắn mở cửa xe,ấn cái cd vào máy.Bản nhạc của anh em BeeGees nổi lên.Ngày hôm qua,báo vừa loan tải là Robin Gibb vừa từ giả cõi đời ô trọc.Vừa lái xe ,vừa nghĩ ngợi lan man,hắn sực nhớ đến cô người yêu nhỏ xíu xiu của hắn. Hai đứa hay dỗi hờn nhau,thương đó,giận đó.Rồi đòi dứt ,đòi lìa nhau.Mặt hai đứa gặp nhau sưng lên rất khó coi.


                  Hắn quành xe lại,vượt cái đèn đỏ,lái đến nhà nàng.Đi ngang nhà,thấy đèn đuốt tắt tối thui.Biết nàng đã ngủ khò.Hắn chép miệng than uông uổng.


                  Phải chi giờ này em còn thức,anh gõ cửa gặp em,làm lành vơí em và ôm em để kể chuyện ma.Ma đời,ma tình,ma yêu.

                  Anh không chừng cũng là một con ma đáng ghét đang ám em.



                  Đêm ngã xuống ngất lịm.Hắn quay kín kính xe,phóng vào bóng đêm.






                  ____________________________
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2012 15:57:46 bởi dang son >
                  #24
                    dang son 28.05.2012 14:25:42 (permalink)



                    - chuyện kể 5.






                    HẠ HỒNG
                    __________________________________
                    @nguyênhạ.







                    Hạ hồng là một cái tên mà chẳng hiểu tại sao hắn nghĩ đến khi lụi hụi nhìn vào tấm ảnh chân dung của người yêu.Nàng chụp hình trải tóc mềm trên bờ vai tròn vơí ánh nhìn thẳng.Nụ cười của nàng nằm trọn vẹn ở mắt.Mắt nàng cười tươi như thế hèn chi hắn mê nàng cũng phải.Khi người ta say mê cái gì đó,người ta ngu muội để quên đi những điều dễ ghét.Thương hay ghét là chuyện bình thường nên không có gì phải bàn cãi.Vả lại hắn không phải là kẻ tu hành sau khi nghe kỹ và thuộc làu làu bản nhạc mang tên " Vì Tôi Là Linh Mục " ( Lời bản này buồn thấm thía )...

                    ... Ta là linh mục và em là tín đồ,là người tình.Người tình là ma quỷ, bỏ ta đi....


                    Hắn và người hắn yêu đã xém bỏ nhau nhiều lần.Nói là tính lìa nhau sau những lý do lãng xẹt,lãng nhách.Lẩm cẩm mà nói thì người yêu của hắn và hắn na ná giống nhau để hay hục hặc và đấm đá nhau tơi bời hoa lá.Nàng hay làm nư để khiêu khích hắn.Có khi đang vui,nàng đổ dưng đổ chứng,đổ quạu làm hắn buồn theo.Có khi hắn có cảm tưởng nàng là một nhà khoa học và hắn chỉ là một vật thí nghiệm.

                    Nàng thí nghiệm về những phản ứng của hắn khi khoe về những kẻ đàn ông hễ gặp nàng thì đều chết mê chết mệt ( Nàng phải mướn tiều phu để đốn những cây si trồng bậy ) Nàng khoe những bài thơ của nàng được ông nhạc sĩ nào đó ái mộ để phổ nhạc.Nàng khoe văn của nàng được báo Net của đàn bà đăng tải ngay tận quê nhà .Nàng...nàng....

                    Gã cả quỷnh như hắn ngồi trố mắt rồi trừng trừng ngó nàng.Cái đáng bực hiện rõ trên gương mặt lởm chởm râu của hắn.Biết hắn hay giận dỗi như trẻ con,nàng biến nàng thành ảo thuật gia để đưa bàn tay mềm cho hắn nắm.Nàng làm thuỷ triều lên xuống trên từng nhịp đập của trái tim đàn ông.


                    Nắng ngoài biển rất đẹp trên những bước chân.Mây trắng,rất trắng.Mùi da thịt của nàng ư ư nơi bờ môi và khuôn mặt nàng không son ,không phấn làm hắn say .Hắn hay im lặng bên cạnh nàng.Tất cả những ngôn ngữ của loài người đã trở thành thừa thãi.




                    ---



                    Trời cuối đêm.Về sáng.Lạnh sương mù ở những đêm sắp sửa cuối xuân.Khu vườn của nàng đang yên tĩnh thấy hắn ngồi bệt xuống ở bậc thang dẫn vào cửa nhà.Nàng đang ngủ say bên trong để không biết hắn đang thao thức ngồi viết trong khu vườn ướt sương.

                    Ngày mai.Buổi sáng.Thức dậy,mở thùng thơ,sẽ thấy hai trang giấy ngập chữ và nàng sẽ đọc.Đọc để biết hắn nghĩ gì về nàng.

                    Nàng sẽ biết thương yêu hắn thêm.Mong là như thế -







                    -------
                    #25
                      dang son 10.06.2012 00:15:24 (permalink)
                      .





                      CUỐI ĐÊM rồi Sáng -



                      _______________________________________________

                      --- đăng sơn.fr





                      " Cuối đêm rồi sáng " không phải là một cái tựa của một cuốn truyện tình cảm.Nếu người viết truyện lấy cái tựa như thế để in sách thì nghe nhà quê,nhà mùa lắm vì lòng thòng và vô nghĩa.Ai chả biết là hết đêm rồi thì vào sáng ? Rõ là....



                      Cuối đêm là khoảng hiện tại ở trong cái góc bếp của anh sau một ngày dài mệt nhọc.Khi bóng đêm ngập ngụa đầy bãi cỏ của sân vườn trước là khoảng khắc yên tĩnh của anh.Anh dùng thì giờ để đọc.

                      Có những quyển sách mua rồi,đọc vài chương,để đó vì thấy chưa có gì hấp dẫn.Để đó rồi quên trên kệ sách của chữ.Lắm khi đi ngang tủ sách,nhìn thấy nó mình lại dửng dưng ,hờ hững.Lòng có khi dặn lòng : " Khi nào ông nghỉ hè,rãnh rỗi thì ông sẽ đọc mày ".

                      Có những quyển sách mà người viết có lối viết lôi cuốn.Đọc trang đầu vào truyện lại muốn thức đêm đọc đến trang cuối.Có khi rơi chữ,cạn chữ,mình đọc cả cái titre ghi ngày in truyện ....



                      Đêm .

                      Đêm của anh đang yên tĩnh.Thắp ngọn đèn cầy để tạo một khung cảnh quen thuộc,ấm áp.Vặn rất khẽ tiếng nhạc ở đài radio,anh mở trang sách của David Foenkinos.Truyện mang tên Délicatesse - Sự Tế Nhị.Ngón tay anh mở đến đoạn : " Anh chàng chủ hãng,đã có vợ và tình yêu vơí vợ đã là điều mờ nhạt vì chai mòn.Anh ta mời cô nhân viên goá phụ đi ăn tối và rụt rè,bối rối thử tỏ tình.

                      Trái tim con người có những cánh cửa rất dễ và khó mở.Cửa trái tim nàng goá phụ đã đóng chặt vơí biết bao kỷ niệm cho người cũ.Sau bữa ăn trở về nhà.Cô và anh chàng ấy giữ yên lặng.Cái cảm giác hụt hẫng của anh chàng thất vọng khi anh đứng nhìn hình dáng cô ấy từ từ nhỏ dần như một cái chấm đằng trước mặt, khi cô quay lưng về nhà.

                      Rồi,bỗng chốc.Cái chấm ấy hiện ra,rõ ràng hơn,lớn hơn khi cô quay lại chỗ anh đang đứng khựng người,ngẩn ngơ.

                      Cô nói và đặt bàn tay lên vai anh :

                      - Trái tim tôi chưa sẵn sàng.Khi nào sẵn sàng thì tôi cũng không chọn lựa anh.


                      Cô cười nhẹ và quay đi.Bóng đêm tràn đầy,dàn dụa trên khuôn mặt của đàn ông.Anh ta trở về bãi đậu xe ,nhìn màn đêm hiu quạnh.




                      Đó là một trong những đoạn truyện mà anh nhẩn nha đọc trong quyển sách để dành.Và anh nghĩ là anh sẽ có điều để viết về tình yêu.

                      Em biết không ? - Hôm nọ,ghé tiệm sách,mắt anh đã chạm vào cái bìa đĩa dvd thấy cuốn phim vừa ra đời bày bán .Phim lấy từ tựa sách Délicatesse của Foenkinos cũng do anh ta đạo diễn.Xoay qua ,xoay lại cái bìa đĩa để đọc tên những diễn viên ,anh lưỡng lự rồi quay đi ,không mua film về xem vì sợ thất vọng.Thường thì khi đọc truyện,truyện hay ở chỗ là diễn tả được những ý nghĩ , đầy dủ tất cả những nỗi nhạy cảm của tâm hồn.Khi dựng lại phim từ truyện sách,người ta nếu không khéo - có thể làm hỏng cả cái đẹp của loại văn viết.



                      Đóng những trang sách lại.Anh nghĩ đến những lần đã tỏ tình của mình ( Rất hiếm khi - nhưng vẫn có ) Anh sợ nhất là phải tỏ tình vơí ai.Người ta từ chối thì mình bực dọc và ê mặt lắm.Nghĩ đến cái anh chàng bị từ khước trong đoạn truyện,anh thấy tội cho thứ tình yêu vô vọng của anh ta.


                      Tình yêu là những điều tuyệt cùng của sự bí hiểm.Người ta lao đầu vào để tìm sự sung sướng và khổ đau.

                      Sung sướng là hình ảnh của màu nắng - Khổ đau có màu xậm tối của bóng đêm sâu thẫm. Đêm của anh đang xuống.Đêm rơi đậm.

                      Ở cuối cái bóng đêm ấy,anh lật trang sau cùng có một khoảng trống và anh ghi vài chữ : " Cuối Đêm Rồi Sáng "





                      #26
                        dang son 11.06.2012 15:38:56 (permalink)
                        .





                        ĐỢI -

                        ____________________________________
                        @nguyênhạ








                        Cô thấy nhoi nhói ở tim.Không phải vì cô đã thiếu ngủ từ những đêm qua.Không phải vì hai ly cà phê quá đậm ở văn phòng.Những người khách đã lần lượt rời cái văn phòng của hãng địa ốc,những tiếng reo ở điện thoại đã ngừng bặt.

                        Sự yên lặng của phòng làm việc có thể cho cô nghe thấy tiếng tích tắc của thời gian từ cái đồng hồ treo tường.Cô vươn vai rời bàn giấy sau khi ấn con chuột cho cái màn ảnh máy pc tắt ngúm.Pha ly cà phê,cô nhẹ nhàng mang vào văn phòng ông chủ bên cạnh ( Đây đâu phải là công việc của cô thư ký,ông ấy không bao giờ đòi hỏi cô phải pha cà phê,phải phục dịch ngoài mớ giấy tờ hồ sơ và sự đúng giờ nghiêm túc ) Chính cái sự nhoi nhói ở tim bắt cô làm việc này.Cà phê đậm !


                        Cô nhẹ tiếng chân,gõ cửa văn phòng.Ông ngồi sau cái bàn giấy to tướng,mái tóc ông bị cái màn ảnh vi tính che khuất.Cô thấy ông ngẩng đầu,mắt rời màn ảnh và chồng giấy tờ.Mắt ông có sẵn vài dấu hỏi,ông nghĩ là cô cần những chữ ký của ông như mọi ngày cho mấy bản hợp đồng thương mại.

                        Ly cà phê đáp xuống mặt bàn như câu trả lời.Ông nói,giọng trầm :

                        - Cám ơn cô. Sao lại phiền ?

                        - Không có chi,ông.Em nghĩ là ông đã mất ngủ và cần tỉnh táo ....

                        - Lúc nào mà tôi không tỉnh như sáo sậu,cô ?


                        Cô quay đi về phía hành lang cuối hãng,vơí tay khép cánh cửa phòng,cô biết ông đã nói dối khi nãy.Vơí tình hìhn nguy kịch của nền kinh tế,hãng này đã mất đi hai văn phòng giao dịch và chủ nhà băng đang đòi nợ cùng lãi xuất.Đã làm việc vơí ông từ 5 năm nay,cô biết rõ về ông hơn là ông hiểu cô.Ông có tài đứng trước những tình huống bất ngờ và ông cứ tưởng mình là một super man siêu nhân.Khi nhận được tin báo vợ ông đã thiệt mạng ở chuyến xe car du lịch bên Maroc,ông đã sững người thảng thốt đến câm lặng.Ông gục đầu xuống bàn giấy.Mắt đỏ hoe.Nhân viên gõ cửa vào chia buồn vơí ông.Ông không khóc.Ông sợ nhân viên biết điểm yếu của ông.Và sau đó,ông vắng mặt vài ngày để lo thủ tục ma chay .Chỉ cười buồn khi nói " Đời sống có sẵn sự chết ! " .

                        45 tuổi của ông buồn quá.Con trai lớn chết ở A Phú Hãn khi đóng quân,nay thì vợ chết.Ông âm thầm lấy việc làm để quên. 30 tuổi của cô,cô đã từng chứng kiến những khuôn mặt,những vóc dáng người buồn thảm.Làm như thân phận của con người là luôn phải chứng kiến những thảm kịch từ thời tiết,thảm hoạ địa chấn,chiến tranh,ngục tù....



                        Mãi suy nghĩ,cô giật mình nghe tiếng chuông điện thoại,mở máy trả lời.Mở pc tiếp tục làm việc.Như thế,một ngày trôi qua rất nhanh.

                        Chiều xuống ngoài cửa sổ từ bàn giấy.Cô thu dọn giấy tờ,khoác áo choàng ra cửa.Thấy cánh cửa văn phòng của ông vẫn còn sáng đèn,cô bước ngang,gõ nhè nhẹ vào cánh cửa,ra dấu cử chỉ bằng bàn tay từ giã.Ông ngẩng lên,gật đầu rồi lại cắm đôi mắt vào mớ giấy tờ.Vầng trán ông nhăn nhăn.


                        Trên đường về,cô tạt vào thương xá gần hãng,dạo quanh mấy cái cửa tiệm thời trang quần áo,bóp ví.Cái thú của đàn bà là lạng chợ búa.Có khi không mua gì cũng vẫn thích lạng.Cặp giò đẹp của cô tung tăng dưới ánh đèn bảng hiệu quảng cáo.Cô móc cái bloc notes có ghi những thứ đồ ăn cần thiết phải mua để làm bếp cho những ngày sắp tơí.

                        Bay nhảy theo những cửa hàng đông nghịt người ngày cuối chiều thứ sáu,cô thấy nhẹ nhõm như cánh chim thả mình theo gió.Ở ngoài cửa kính cửa hàng,cô thoáng thấy đám mây đen nghịt kéo đến.Mùa này mưa hay đến vào buổi chiều tối.Cô bỗng thấy thèm một cái gì âm ấm.Hình như bụng cô thấy đói.Cả hơn một tiếng đồng hồ đi lạng rồi còn gì ...


                        Đi ngang cái tiệm Pizza trong góc thương xá,cô tạt vào.Cô ngạc nhiên khi thấy cái lưng quen quen.Cô bước đến cái bàn có tấm lưng áo veste màu xám nhạt thì cô nhận ra ông.Ông ngồi một mình vơí chai Rosé còn đầy nguyên


                        - Ông ở đây lâu chưa ? Ông ăn một mình ha ?


                        Ông gật đầu nhìn cô.Cô hơi đỏ mặt khi nhận ra mình vừa hỏi một câu quá thừa và vô duyên.Người chung quanh hay bảo là cô duyên dáng,cô đẹp ,bây giờ,cô đang thấy mình xấu xí,vô duyên từ lời nói.

                        Đặt mấy gói bao giấy xuống đất,coôkéo ghế ngồi trước mặt ông và thử nói một cách tự nhiên hơn :

                        - Ông cứ tự nhiên ăn uống,em cũng đang đói bụng,em gọi cái gì để ăn chung vơí ông .Có gì phiền cho ông không ? Hay là ông hẹn vơí cô nào khác hả ông ?


                        Ông cười :

                        - Ai mà thèm hẹn vơí tôi.Ngồi đi,tôi có thể đãi cô tối nay.Cô ăn món gì ?


                        Ông ngoắc người hầu bàn ,gọi cho cô ly rượu khai vị và bảo cô hãy chọn món ăn.Cô nhìn ông,trong đầu sắp xếp những mẫu chuyện nhỏ,thoải mái.Cô không phải là bạn ông,lắm khi sau những câu chào hỏi thường thức,cô chẳng biết nói thêm điều gì ?


                        _ Ông nè.Sao ông im lặng nặng nề như thế ?

                        Ông cười,thoải mái :

                        - Cô muốn tôi nói gì ? Chẳng lẽ lại nói về việc làm của mình.Bây giờ thì đã tan việc.

                        - Thì có gì nặng nề trong đầu ,ông nói.Em có thể nghe dùm ông.Em đang rảnh rỗi.TV tối nay dở lắm.Em có thể thức khuya.Mai là ngày nghỉ.

                        - Ờ há.Tôi quên mất.Ngày nghỉ của cô nhưng là ngày đi làm của tôi.

                        - Bộ ông bị ám ảnh về việc làm há ông ?

                        - Khi nào làm chủ thì cô sẽ thấy.


                        Im lặng một chốc rồi ông kể về nỗi phiền muộn khi ông buột lòng phải đóng hai văn phòng dịch vụ và sa thải 8 cô nhân viên.Mắt ông xậm bóng tối.Ngọn đèn treo lủng lẳng trên đầu bàn không đủ soi nụ cười buồn của ông.Cô ngồi yên lặng ngó ông.Đàn ông khi có điều gì buồn bã,họ say sưa uống.

                        Ông thong thả vừa ăn vừa uống ly này sang ly khác.Cô hỏi chuyện thì ông trả lời.Chuyện đời ông như một quyển truyện đầy bất trắc và nghịch cảnh.




                        ( đang viết ... )
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2012 16:10:08 bởi dang son >
                        #27
                          dang son 17.09.2012 15:37:55 (permalink)
                          .






                          KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình

                          ___________________________
                          - @nguyênhạ & đăng sơn.fr







                          Xế trưa - Buổi chiều,nắng đẹp,xanh ở trời xanh,xanh ở lá lũng lĩnh trên cành cây.Nàng sắp xếp dao nĩa,nàng mỉm cười,nhẹ nhàng và thoải mái để sung sướng.

                          Nàng đã dọn nhà mơí,căn nhà nhỏ màu trắng, cửa xanh.Khu vườn có nhiều bóng cây để làm chỗ mát,Từ cửa bếp nhìn ra,nàng reo vui khi có chàng đến thăm.Nàng hay cười vơí chàng bằng màu mắt xanh như trời biển.Khi trời xấu,người ta vẫn thấy màu xanh trong mắt nàng.

                          Nàng đòi giữ chàng ở lại để ăn trưa,chàng ra khỏi chỗ làm khá trễ và nàng nhịn đói chờ.

                          Hai người ngồi cạnh nhau .Chàng,đầu bàn,nàng sát bên cạnh ở tay phải chàng,góc bàn. Nàng thích ngắm cái kiểu cầm ly của chàng,nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn qua màu ly.

                          - Ngon không,anh ?

                          - Cái gì ngon ? Rượu khai vị ngon hay em ngon ?

                          Nàng lúc lắc mái tóc,chỉ biết tủm tỉm cười khi chàng hay trêu gọi như thế từ xưa.


                          Từ xưa,chàng hay cứu nàng mỗi khi gặp hoạn nạn.Chàng nhăn nhó thảm thiết khi nàng chán đời để vực nàng dậy.Nàng nói " Em đã hai ba lần muốn chết .Em chán tình,chán người,chán đời "

                          Có nhiều lần,chàng im lặng ,rồi xói ánh mắt sâu vào cặp mắt ướt nhem của nàng,chàng la lối :

                          - Anh mà nghe em tự tử chết,anh không đưa đám em

                          Nàng im.Nàng sợ.Chết là sao ? Là cái gì ? Người ta bay lên trời hay xuống địa ngục ? Ở trần gian này cũng là cái địa ngục.Hố thẫm đen nghịt đã nằm ở trong lòng người.Người ta hãm hại,lợi dụng nhau.


                          Chàng dọa như thế.Nàng im im và sống tiếp tục.Cuộc đời như giòng sông chảy miết.Nàng biết rõ mình yêu chàng.Yêu rất nhiều.Yêu chàng bằng những hàng lệ mỗi tối nào thấy mình trên vách tường.Màu đèn tường không biết nói.Bóng đêm ở trong lòng biết nói.Chúng nói thầm thầm...Anh.... anh ơi ..... !



                          Chàng ngừng ăn,chỉ cho nàng thấy bầu trời lẽ kẽ lốm đốm xanh qua đám lá trên đầu :

                          - Thấy chưa ? Đẹp không ? Trời xanh ngắt,bữa ăn ngon,em xinh,rươu ngon,chim hót vang..Anh đang sung sướng...


                          Cái tật hay tự biết mình sung sướng không thể bỏ ấy làm nàng phì cười.Nàng nhỏ giọng :

                          - Sung sướng hơn nữa là anh chở em ra biển đi dạo,đi uống nước,nắm tay em và....

                          - Hôn em,phải không ? Em.... Em....

                          Chàng ngừng lại ,lưng chừng câu nói.Nàng nhìn chàng yên lặng. Đã bao lần quàng cổ chàng,ghé môi ,chìa môi cho chàng hôn.Bàn tay chàng đi dạo.Nín thinh,thinh....

                          Rồi chàng đi về.Chàng có một phần đời nặng gánh của chàng.Mỗi lần rời nhau,nàng gục mũi vào cổ chàng,ngửi mùi thịt da.Thổn thức :

                          - Phải chi,em gặp anh sớm hơn ...


                          Phải chi để làm gì ?


                          Nghe sự im lặng lâu của nàng,chàng lên tiếng :

                          - Anh có cảm tưởng mình,hai đứa, đang đóng một đoạn phim

                          - Phim tình buồn ,há anh ? Chẳng bao giờ em có được anh ...

                          Chàng buông nĩa,nắm nhẹ bàn tay mềm .Anh vui khi có em


                          Bữa ăn nhẹ nhàng qua đi,chàng phụ nàng thu bát đĩa,ly tách vào bếp.Ánh nắng nhẹ,lọt vào khung cửa sổ ,chỗ nàng đang pha cà phê.Chàng đến bên nàng,sau lưng,ôm trọn thân thể nàng.Hai người hôn nhau.Đắm đuối.

                          Bờ vai run từ chân tóc.Nhịp tim đập mạnh.Nàng muốn nhũn người.Nàng yếu đuối đẩy chàng khi chàng hôn trên bờ ngực .

                          - Anh ! Anh ! Đừng anh.Hắn sắp về tơí...Anh... Nhìn em đủ rồi.



                          Chàng hôn lên lòng bàn tay nàng.Ừ- em

                          Đời sống mới của em đang có một người.Thôi anh về,em









                          _______________
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2012 15:49:11 bởi dang son >
                          #28
                            NgụyXưa 18.09.2012 07:05:59 (permalink)
                            "KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN TÌNH" đã được mang vào thư viện (dưới tên tác giả Đăng Sơn)

                            Nếu cần sửa đổi xin PM cho Ct.Ly

                            Cám ơn anh Đăng Sơn nhé.
                            #29
                              M.H. Nguyen 18.09.2012 19:47:09 (permalink)


                              Trích đoạn: dang son

                              .






                              KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình

                              ___________________________
                              - @nguyênhạ & đăng sơn.fr


                              ....
                              _______________


                              Xin chào anh Đăng Sơn, câu chuyện thật đẹp.

                              H. nghĩ đây là một 'tình yêu trưởng thành', những thứ' lưng chừng' như thế này thật tuyệt, ví von vậy cho vui.

                              Cảm ơn anh đã chia xẻ trong mục văn này.

                              M.H.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 11 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9