TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
Trích đoạn: NgụyXưa
Hình như đàn bà không có khó hiểu gì mấy, chỉ có ... đàn ông hơi ... chậm tiêu một tí tẹo thôi.
Bằng cớ là cô bạn của anh Nguỵ Xưa cho anh biết là ghét bị gọi bằng "bé", "nhỏ" hay "nhóc", rõ ràng đấy, có gì mà khó hiểu đâu ...
Thế nhưng mà cô ấy lại mới chỉ biết uống sữa thôi.
[sm=so_funny.gif]
...
MỘT VÀI ĐIỀU RẮC RỐI ___________________________________
( Notice )
Vơí mọi người,ngôn ngữ đẹp nhất là tiếng mẹ đẻ.
Ngôn ngữ của người Việt mình quá đẹp.Quá tình ! Chẳng hạn : Nàng to lớn,vạm vỡ ( kiểu cao hơn chàng chừng một cái đầu ) Khi đi phố,hai người ra rít nắm tay nhau đứng trước một cửa hàng đầy màu sắc.
Chàng lấy hết sức,nhón chân ,ngẩng cổ bám lấy vai nàng ,thầm thì :
- Cưng nè.Muốn cái áo này không,anh mua cho bé cưng há ?
Nàng cuí xuống,rưng rưng : Em thích lắm..Á á á ! Anh...Anh..
Hình như hai người muốn hôn nhau,chẳng có cái ghế nào hoặc một lề đường nào khá cao gần đó để chàng có thể đứng hôn lên môi nàng...Ui ! UI !
Đó là một trong những chuyện đã thành người yêu.
Chuyện rắc rối không nằm ở điểm đã nắm được tay nhau,đã nói lời yêu.Chuyện nằm ở chỗ khác - ( Điểm khởi đầu ) :
1. Thấy cô đứng một mình giữa đám đông,anh chàng tắp lại,lân la :
- Chào cô,hinh như cô đang bị mất cái gì ?
Cái cô nho nhỏ lắc đầu :
- Dạ không,thưa bác...Ý .. quên... Thưa Chú.
Anh chàng giật bắn mình mẩy,thấy tội tình,thấy tội nghiệp mình.Thời gian ác liệt quá ! Mơí ngày nào mình còn tí xíu,bây giờ tóc đã hai màu nắng mưa.Chàng đành gỡ gạc :
- Nhỏ vui không trong bữa dạ hội này ?
- Mắc chi tơí chú mà chú théc méc ha ?
Vậy là nguội đi một chút.Bé ơi ! Ngôn ngữ tiếng mình có tiếng Ông,Chú,Bác,Anh .... Sao bé không chọn tiếng Anh coi có vẻ nhẹ nhàng gần gũi trẻ trung ? Sao cũng một tiếng xưng hô mà Bé lại ác miệng.
Ừ ! À à ! Tôi hiểu rồi.Bé và tôi chỉ là hai kẻ người dưng. ( Và những người khác thì sao khi đã hết là người dưng ? Họ gọi nhau bằng gì ? )
đăng sơn.fr
___________________________
Xin cám ơn anh Nguỵ Xưa,ThiênThanh và bé NguyệtHạ đã ghé để bàn tán xôn xao về chữ Nhỏ,Bé.......
Tình thân.
NgụyHúc ....
.
TÌNH CŨ ________________________
. nguyễnthịLoanPhiên & @nguyênhạ
'' Người ta,đã có lúc tự tìm đến vơí nhau chỉ bởi một lẽ : Sự gần gũi có thể giết nỗi cô đơn.Thế giơí của con người bao la quá.Những tỷ tỷ người sẽ có một vài người đồng điệu để gặp nhau.Có nhau và giữ được nhau hay không là một chuyện khác.
Tình yêu có khi là một thực thể và cũng là một thứ ảo giác mơ hồ.Có đó rồi mất đó.Những cánh chim bay trên bầu trời kia cũng là một biểu tượng để trở thành lời của bài hát mang tên Tình Đã Vụt Bay.
Sự chia ly lúc nào cũng bắt đầu từ nụ cười buồn và thêm những giọt nước mắt.... ''
Những ý nghĩ miên man như thế đã dẫn Loan ra biển.Mùa này bãi biển vắng lặng.Buổi chiều đang có những đám mây xám xịt.Trời chưa mưa nhưng sẽ mưa.Loan định bụng nếu trời mưa,nàng sẽ tạt vào một quán nước,gọi ly cà phê sữa ngồi nhìn mưa qua dãy kính.Mưa lúc nào cũng làm nàng chùng lòng.
Thả bước chân dẫm trên bãi cát mềm,từ hơi cát lành lạnh dươí chân,Loan thả mắt nhìn những cánh chim biển đang lờ lững bám theo chiếc tàu đánh cá.Lắc khẽ đầu ,nàng có cảm giác nhận được sự mềm mại của tóc xoã trên vai và nàng nghĩ đến một hơi ấm của ngày nào...
Ngày ấy,đã lang thang dạo biển vơí nhau.Bàn tay nằm ấm áp lòng bàn tay.Chàng có những điều để nói và không nói .
- Sao anh im lặng ?
- Để nghe em nói.
Nàng biết nói gì ? Nàng sẽ nói gì ? Có nhiều khi chỉ cần sự yên lặng để biết mình đang có nhau.
Bây giờ thì đã xa nhau.Chàng có lắm điều phiền muộn và giận dỗi nơi nàng và chàng quay lưng.Không một lời giải thích.Ngôn ngữ và thế giơí của tâm hồn đàn ông bao giờ cũng là điều đáng ngờ vực.Thôi đành cứ lẳng lặng rời xa nhau.
Chiều rơi xuống nhanh trong hơi gió mặn môi .Kéo cao cổ áo,Loan đi ngang dãy quán đã có hình ảnh của ngày xưa.Nàng cúi mặt bước nhanh qua dãy bàn ghế nằm bên khung kính.Chỗ ấy chắc gì còn lại dấu vết của những ngày yêu nhau ?
---
.
MỖI KHI BUỒN
_____________________________
* Trần K.Sơn
Mỗi khi buồn ,ta làm gì ?
Đó thật sự là một câu hỏi hết sức vô duyên và vô tích sự. Hắn nghĩ như thế mỗi khi hắn tâm ngẩm,tầm ngầm tự hỏi hắn.
Buồn cái gì ? Và tại sao buồn ? Đã từng lặn lội,lê lết khắp chốn,hắn đã chứng kiến được nhiều cái buồn : Buồn thật sự và buồn vô cớ.Người ta,ở đời,có đầy đủ những lý do riêng để buồn.Thất tình,thất nghiệp,tranh chấp,bực dọc là những điều buồn.Nên buồn trong một ngày,một vài ngày hoặc cùng lắm là một tháng,thấy rồi sẽ nguôi. Để nguôi những chuyện buồn,người ta có nhiều cách khác nhau.Có nguời chui vào rạp chiếu bóng để xem cuốn phim đánh đấm tóe lửa,có người xách xe đi mua sắm.... Còn hắn.Khi buồn,hắn làm gì ? Không lẽ hắn sẽ chui đầu vào cái xó bếp,rúc mình vào cái radio cassette nghe nhạc ? Lỡ
nghe nhầm thêm vài bản nhạc buồn thì hỏng chuyện.
Không lẽ lôi chai rượu mạnh ,mở nút chai tu tỉ rù rì một mình ? Hắn ghét rưọu,ghét say.Hắn đang buồn,buồn rưng rức ở ( cuối ) đêm.Có ai giúp được hắn không ?
Hắn lắc đầu,mở cái Pc,mở hộp thư ,tìm cái tên của một người và bấm vào cái nút xóa.
____________________________
.
KHUYA
______________________
*
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
Khuya rồi,cô định rửa mặt sửa soạn đi ngủ nhưng lại chưa thấy buồn ngủ.Một ngày của cô đã quá dài vơí biết bao điều mệt mỏi.Hôm nay là một ngày kỳ lạ.Đi đến đâu cũng thấy người ta nhăn nhó làu nhàu.Gã chủ sự của văn phòng cũng lau láu càu nhàu báo cái tin buồn là hãng sẽ nghĩ đến việc sa thải người.
Cô đã nổi cơn ,khều gã :
- Bộ hãng có tầm cỡ như Trái Táo cũng muốn rung rinh sao,ông ?
Nghe cô bạn đồng nghiệp láu táu xen vào - kiểu móc lò :
- Hỏi ngộ á ! Bộ ngươi không thấy hình thương hiệu Apple là trái táo bị cắn khoét lủng một góc hay sao ? Táo của Ipad,Iphone bị thằng Sam Sún ( Samsung ) cắn mẻ đó.
Gã chủ sự ngao ngán lắc đầu để nghe con nhỏ xí xọn đó phang thêm câu cuối.Câu này rùng rợn quái ác :
- Nè mấy người nè.Còn hai bữa nữa là đến ngày tận thế rồi.Lo mà ăn xài đi.Ở bên Tàu,họ đang nhao nhao cưới nhau đó.Điệu này tha hồ chết chung....
Cô nhăn mặt,bịt hai tai để thấy mình chợt ghét con nhỏ đồng sự.Thân nó ú na,ú nần mà đi làm thì trang điểm như ả đào hát bội,tay chân đeo vòng vàng leng keng giống như cái tiệm kim hoàn lưu động.Cô ngó nó và hiểu tại sao nó hay than ế chồng và muốn xa đời đi tu.Chẳng biết cái chùa nào có thể chứa nó ?
Những ý nghĩ lẩm cẩm ấy đưa cô trở lại bàn giấy,chẳng biết luýnh quýnh thế nào cô lại làm đổ ly nước đầy lên tập hồ sơ trên bàn,cô quýnh quáng kéo xấp giấy tránh nước thì lại kéo ngã cái hộp cao lều khều đựng bút viết rơi lả chả xuống mặt đất.Vậy là cô đang mệt,đang cạu cọ lại càng có cớ phụ để nhăn hơn.
Quay lại,vừa kịp thấy con nhỏ ú nần xí xọn thò đầu vào thành cửa,cô hét ầm lên :
- Xời ạ . Tui đang bực đó nghen.Biến dùm đi chỗ khác mau.
Vậy rồi việc gì cũng phải qua,cô cố gắng tập trung vào việc làm.Lúc đôi mắt đã rã rời,cô ghé mắt vào ô cửa thấy có cái mail bay đến.Cô đọc hàng chữ :
" Đang làm gì ? Có mời anh đi ăn tối nay không ? ( Sắp tận thế rồi ! ) "
Rõ là vô duyên ! Bộ người ta không còn chuyện gì vui vẻ hơn để nói hay sao ? Tại sao báo chí,đài tv,radio cứ ong ỏng nhắc về lời tiên đoán xấu xí như thế chứ ? Bao nhiêu chai champagne sẽ được bán ra nếu cái ngày bị hù hịt quái gỡ đó không xảy ra ?
Sẵn cơ cáu gắt ,cô gõ chữ : " Để yên cho tôi làm việc nghe không ? Chiều nay tôi mệt lắm rồi .Tôi ngủ sớm ! Bye ! "
Cô tắt ngúm ô cửa nhận thư và ngồi thừ người nhìn ra bầu trời xám xịt đang chực rơi mưa.Thấy buồn buồn.
---
Bây giờ,nhìn hai cây kim đồng hồ thấy đã khuya,cơn mệt mỏi tự dưng biến đâu mất.Cô thấy mình quá đáng vơí dòng chữ cạu cọ lúc chiều khi trả lời người yêu.Cô thấy tội nghiệp anh ấy.Và biết thế nào anh cũng kiếm chuyện nại cớ để giận hờn cô.Choàng áo ngủ lên vai,cô ghé mắt nhìn ra bầu trời đêm đang lả tả mưa gió.Trời đổ lạnh sâu hoẵm ướt át,cô thở dài định bụng sẽ gọi cho anh vào sớm mai và nhẹ giọng xin lỗi anh.
( Hình như cô cũng đang ngờ ngợ với cái ý nghĩ : " Lỡ có gì thì hết gặp nhau.Ở bên nhau trong hai ngày cuối,dẫu có chuyện gì chết chung,tay trong tay cũng đỡ hơn là một mình " - Cô hay sợ trời khuya và vì đã sợ cô đơn nên cô yêu anh ..... )
__
..
MỘT MÌNH
( Ta vơí trời bơ vơ ) __________________________________
đăng sơn.fr
Chán chường hết cỡ,hắn nhìn đâu cũng thấy một màu xám xịt.Đầu năm không vui,cuối năm cũng chẳng có gì vui.Hắn đang đợi đến cái ngày phải đến như lời tiên đoán : Trái đất xập - tận thế ngày 21 này.
Theo hắn thì những ngày tận mạt đã đến đã từ lâu : Kể từ cái ngày vợ hắn đòi ly dị sau những lần khăn gói về thăm quê.Quê đâu không thấy,chỉ thấy là vợ hắn đã gặp lại người tình cũ.Người này bèo nhèo hơn hắn nhưng vợ hắn chịu vì có bằng cấp và đã một thời có địa vị.Hai đứa bán nhà,dẹp cửa hàng chia tay.Nàng dông gấp đi theo tiếng gọi cũ của con tim.Nàng ta sau này thấy thấm vơí gã nhân tình chỉ khoái bí tỉ và ăn chơi hưởng thụ.Nàng bị gạt thêm vài vố trắng tay trong những cuộc hồn hạp làm ăn. Ở bên đây nàng ta được xếp vào loại cáo chỉ huy chồng nhưng ở bên kia thì chỉ là con cừu bị vặt lông.
Đó là tóm lượt chuyện của và vợ cũ.
Chuyện của hắn đơn giản hơn.Hắn một thân,một mình sau những lần về thăm quê và hú hí vơí những em trẻ măng.Các em thấy hắn mang áo gấm về làng thì thích.Chuyện đơn giản thôi mà,có gì đâu mà lôi thôi.Ở đời muôn sự của chung !
Trở lại cái chuyện chán chường của hắn,hắn lãnh tiền gần hưu ít xỉn,được trợ giúp cho ở nhà kiểu rẻ.Nhà nước bên này thương dân nghèo nghèo nên cứ hễ gần dịp lễ giáng sinh thì hay trợ cấp tặng thêm một khoảng tiền nhỏ gọi là giúp ăn quà.Hắn thấy có ít tiền về trong băng,thấy hồ hỡi chun chút rồi lại bèo nhèo buồn bã vì những cái lý do đã kể trên : Một mình lẻ bóng,lại sắp sập trời sập đất rồi.
Theo dự đoán của mọi người là chỉ chừng giỏi lắm là sẽ tận hủy tất cả vào ngày mai.Hắn nhìn đồng hồ tay khi thức dậy.Trời u u không nóng không lạnh.Hắn thì nóng vì hồi hộp.Pha đại miếng cà phê chua lòm,rót vài giọt sữa tươi từ cái hộp còn sót lại trong tủ lạnh,hắn nốc xong ly,mặc quần áo ra đường.
Vào cái mùa thiên hạ mua sắm,hắn lại càng cô đơn hơn.Hắn thọt tay vào túi quần đi lên ,đi xuống những con phố tấp nập.Người người kéo nhau ra đường ngồi đầy ở các vỉa hè hàng quán đớp hít nhậu nhẹt.Hắn không thích rượu chè,không hút thuốc phì phèo tốn tiền lại hại sức khỏe.Hắn biết thứ hắn thích nhất trên cõi đời ô trọc này ( Khi ta thích,ta muốn thì mắt ta sáng,ta thấy rõ ....)
Con mắt hắn mở lớn khi thấy nàng da trắng,tóc dài,eo khá thon mặc áo trễ bờ ngực đứng ở góc đường như chờ đợi ai.Đi qua đi lại hai ba lần trước mặt nàng.Cô gái và hắn nhìn nhau.Theo kinh nghiệm chiến trường,hắn đoán.
Hỏi nhẹ nhàng :
- Cô dạo phố vui không ?
Giọng cô gái nói tiếng pháp lơ lớ cho hắn biết cô là người dân ngoại.Ngoại hay nội thì chả hề chi.Miễn là cô đẹp,cao,trắng,da thịt điện nước khá.Sờ tay vào túi quần,hắn đụng vào ba tờ giấy 50 .Hắn hỏi cô lấy bao nhiêu khi ngỏ ý mời cô về nhà để chia sẻ cái ngày cuối sắp dẹp tiệm cuộc đời.
Cô ngó hắn,đòi 100.Hắn dòm hàng hóa,gật gật ,chịu gíá.
Nhà hắn ở cách phố không xa.Cô gái nhìn căn phòng trơ trọi của hắn đòi uống chai bia.Hắn nói hắn không bia,không rượu,chỉ có ly coca tặng cô.Cô uống xong thì hắn rủ cô lên đồng lâm trận.
Kể ra thì cô giang hồ người Nga Sô cũng khá tử tế.Lúc cô ra về,hắn nói cô chờ chút để ghi mấy chữ chúc mừng giáng sinh vào tấm thiệp chúc tặng cô như một kỷ niệm trước khi tận thế.Cô da trắng chơm choớp hàng mi cong vút có vẻ ngạc nhiên và cảm động,cô định thọt tay vào ví thối lại cho hắn 20 đồng như sự bớt giá .Nghĩ đi,nghĩ lại cô thấy thời kinh tế đang nguy kịch khó khăn quá.Cô tặng hắn một nụ hôn phớt trên má phải rồi cô biến mất.
Hắn mặc nguyên quần áo,ngả xuống giường mệt mỏi ngủ vùi đến sáng hôm sau ( Trong giấc mơ hắn thấy hắn có vợ mơí ,ngon lành !Bảnh ! )
----
Sáng ngày 21 của ngày tận thế.Hắn mở choàng mắt thấy mình còn nguyên vẹn.Ngó lên đầu giường thấy còn ly nước lạnh và vỉ thuốc ngủ cực mạnh.
Tia nắng mơí nguyên tràn vào cửa sổ cho hắn thấy mình vẫn cũ kỹ vơí cái ý định tầm phào đã rất hao tốn : " Nếu là đúng ngày tận thế rục rịch vào giữa đêm qua,hắn sẽ nốc cạn vĩ thuốc ".
Ta chỉ là ta vơí trời bơ vơ mà thôi. ____________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2012 18:31:34 bởi dang son >
VÀ HỌ GẶP LẠI NHAU ____________________________________
* nguyễnthịChữNghĩa & đăng sơn.fr
Thời gian lướt đi theo những cuốn lịch.Đùng một cái,họ gặp lại nhau ( Vì sự bất ngờ và không bất ngờ )
---
Cô chỉ thích cảnh êm đềm vì từ bé đến lớn sống ở đồng quê.Mỗi lần có dịp ghé các thành phố lớn,cô thấy ngộp ngạt,ù tai vì những tiếng động xe cộ.
Chàng là dân tỉnh thành,suốt đời chưa đụng tơí được cái bụng,cái lưng của một con trâu,con bò,chàng thuộc týp người thư sinh trói gà không chặt,lại là con một nên đâm hư.Cái hư của những gã thanh niên đi học về,thích đàn đúm bạn bè,la cà tiệm nhẩy và quán cà phê đèn mờ để nhạc.
Vậy mà họ gặp nhau,quen nhau.
Chuyện sẽ ra sao ?
1.
Cô xem mình là con nhà nghèo .Gia đình dọn về ở cái làng nhỏ xíu,leo teo độ 4000 dân.Nhà cô mở cái quán nước đầu tỉnh,ngày thường vắng khách,cuối tuần thứ bảy ,chủ nhật thì đỡ đỡ.Quán chỉ tấp nập lúc vào hè có khách du lịch.Nhà có hai chị em,thằng nhỏ em ham chơi ít phụ việc nhà.Cô quanh quẩn phụ giúp cha mẹ bán quán khi đi học về.
Ở cái làng quê thì cô ví những ngày tháng của mình như con sông nhỏ chui dươí cầu.Sáng dậy,phụ bày bàn ghế,quét dọn,xách cặp đến trường,chiều về phụ việc nhà,ôn bài vở,ăn cơm rồi bán quán đến tối mịt.Vậy mà ngày qua ngày.
Vào một chiều xẫm tối,cô bưng cà phê cho khách,thấy gã thanh niên mặc áo ca rô sọc xám ngồi ở góc bàn sát tường,mắt hắn ngơ ngẩn ngó ra đuờng,ngó gió lùa đùa tơi tả trời sắp mưa.Liếc thấy xấp tập vở giấy trắng để trên bàn vơí cây viết,cô tình cờ liếc vào thấy chữ của hắn đẹp lạ kỳ.Chữ viết của cô cũng đẹp nên cô thích người có chữ đẹp.Vậy thôi.
Cô quay đi làm những công việc cần làm,mẹ cô lục đục trong nhà bếp,bà đang nấu cơm chiều,mùi xào nấu đồ ăn bay ra làm cô thấy đói bụng.Sáng tơí giờ loay hoay bài vở ở trường rồi về nhà lăn ngay vào làm lụng,cô cảm thấy mệt mỏi,con mắt muốn díu lại lờ mờ.Nghe cái đài phát thanh đang nhả ra toàn những bản tin trời đánh trong góc quầy,cô bực dọc tắt ngúm cái đài,miệng làu nhàu " bữa nào cũng từng đó chuyện.Chán ! "
- Nè cô ! Tin tức đang nghe sao cô tắt vậy cô ?
Cô liếc về phía tiếng nói,giọng cô trả lời xẳng lè :
- Bộ nhà ông không có radio sao ? Ông về nhà mà nghe đi,tui sắp tắt đèn,đóng cửa.Ông trả tiền cà phê đi rồi về nhà nghe tin tức...
Gã thanh niên nín thinh,vơí tay xếp lại mớ giấy tờ,gã đẩy ghế trả tiền,chẳng thèm lấy lại tiền thối lại rồi lẳng lặng ra cửa.Cái dáng ốm nhom lừng khừng che tay mồi điếu thuốc.Cách ngậm điếu thuốc của gã làm cô chợt nhớ đến một người,rồi hai người... 2.
Ông thầy bói đã nói cô là người cao số.Mẹ cô thích đi xem bói toán,cô thì ghét lắm.Mẹ cô thấy cô có ai thương lại xẩy người đó nên e dè sợ cho cô bị ế chồng.
Thỉnh thoảng,tình cờ nghĩ lại lời cha thầy bói thời đó,cô ngần ngừ sờ sợ.Ngày học lớp 10 ,có anh học trò dễ thương mơí lớn thương cô,mơí nắm chân nắm tay vài cái thì nghe tin anh bị tai nạn lưu thông qua đời.Cô khóc hết nước mắt,Thời gian sau vừa nguôi ngoai,quen cái chàng kia,chàng đi lính rồi lăn quay chết trận.
Má cô an ủi cô,nói :
- Để má dắt con đi coi bói.Nghe nói cái ông kia đoán đâu trúng đó.
Cô ngoe nguẩy,cô không tin,cô chỉ tin là ăn ở hiền lành thì có phước.Vả lại lấy chồng làm gì,nhìn mấy con bạn thì biết,đứa nào dính chồng con cũng sấc bấc lang bang.
Bữa nay về học,đang nặng đầu cho kỳ thi cử của năm thứ 3 sắp tơí thì cô thấy gã thanh niên.Bữa nay gã để ria mép trông cái mặt khinh khỉnh đểu đểu.Nếu nhìn phía sau gáy tóc gã thì lại thấy giống anh chàng bồ cũ chết trận.Cô thở dài,lại vơí tay tắt cái radio đang tin tức ri rỉ.Bữa nay,gã chả nói gì theo kiểu phàn nàn kháng cự như chiều nào kia.
Lúc gã gọi thêm ly bia,cô tò mò hỏi :
- Ông là nhà văn ngồi đây viết bài hả ông ?
Gã lắc đầu :
- Tôi viết báo,cô.
Cô trề môi,ứ dài :
- Tui ghét mấy cha nhà báo.Nói bịa ,nói xạo bá láp tốn giấy mực.
Gã chống chế :
- Đâu phải thằng báo nào cũng giống nhau,cô .
Cô thấy cái mặt hắn lộ vẻ không bằng lòng,cô mặc kệ hắn lui cui vơí ba cái mớ giấy,cô quay đi sau khi liếc vào trang chữ.Dòng chữ nhỏ,tròn đẹp.Cỡ này mà lấy chữ đó để viết truyện tình cảm thì đỡ biết mấy.Viết làm chi ba cái phóng sự oái oăm ?
Cô nghĩ như thế khi nghểnh cổ nghe đàn chim ríu rít bên kia đường,loáng thoáng thấy bờ nước sông hiu hiu gió thấy buồn buồn cái gì không rõ.
3.
Gặp mặt hoài thì quen mặt.Cô quen nên đỡ thấy ghét cái bản mặt có vẻ khinh khỉnh đời của hắn,nhất là có bữa thấy hắn ghé quán vơí cái mặt đã cạo bộ ria mép đểu.Có bữa,cô thấy hắn ngồi vơí một đám đàn ông,tên nào tên nấy có vẻ bậm trợn hàm hồ,ăn to nói lớn nhất là nói mấy cái chuyện về đàn bà con gái,hắn chỉ thỉnh thoảng góp chuyện.Cô ghét loại đàn ông huynh hoang nói quá trớn,cô thấy hắn coi được được.
Bữa nào không thấy bóng hắn,cô đâm ra thấy mình như thiếu cái gì.Mắc chi mà thiếu vậy trời.Chẳng có ai trả lời cô,cô có hỏi gì đâu mà ai đó trả lời dùm.Cô chỉ biết thiếu là thiếu vậy thôi.Thiếu cái dáng ngồi còng lưng hí hoáy trên cái bàn,lúc nào cũng một chỗ ngồi quen.
Dần rồi,lâu lắm hắn mơí ghé lại.Mỗi lần hắn đi,cô lại thấy mình thiếu.Cô đâm ra cáu kỉnh bực vơí chính mình.Cái gì đâu mà.....
---
Đang ghé cửa hàng chợ búa ngoài tỉnh,quay lại,cô thấy hắn.Mặt mày nhẵn nhụi,quần áo láng coóng.Hai người ngó nhau,vừa lạ vừa quen.Hắn gật đầu rồi hỏi cô cái quầy bán đồ chạp phô.Hắn nói muốn mua vài món đồ tặng cha mẹ hắn.Hắn nói muốn trả ơn cô đã có lòng giúp hắn ,rồi mời cô uống miếng nước bên kia quán bên đường.
Chẳng biết sao,cô lại gật đầu,lâu lắm rồi,chẳng có tên khỉ gió nào mời cô đi hàng quán cà khịa ngó thiên hạ.Nghe đàn ông con trai chích chòe tán nhăng tán cuội cũng thấy vui tai cho dù lòng mình đã như đóng cửa.Yêu nhiều thì mệt nhiều.
Nắng trưa đậu lại ngoài cửa quán,kể ra thì cô thấy hắn cũng khá có duyên khi biết hỏi chuyện trong cách biết lắng nghe.Có lúc cô cười dòn tan khi nghe hắn pha trò.Hắn khen cô cười có duyên.
Vậy thôi.Ai về nhà nấy.Hắn biết cô ở đâu,học gì,làm gì.Ngược lại,cô chỉ biết hắn có vẻ con nhà giàu thành thị,có vẻ dân chơi theo kiểu con nhà làm báo nói láo ăn tiền thiên hạ..
Vậy thôi.
Vậy mà khi về nhà,cô lại thấy mình thiêu thiếu.
4 -
Thời gian lại trôi trôi.
Đã một thoáng,cô không thấy hắn trở lại quán ngồi viết bài.Cô mua mấy tờ báo mà hắn cộng tác,thấy hắn vẫn viết phóng sự.Mà sao không thấy hắn trở lại.
Thêm một chút thời gian trôi.Cô trở lại cái quán nước chỗ hắn đã mời cô ngày nào,ngồi một chốc để đếm sự trống vắng trong đầu óc,cô trả tiền rời quán.Lúc băng ngang con đường nhộn nhịp xe,cô thấy hắn,hắn thấy cô.Hai tia mắt kỳ kỳ,ngô ngố,ngỡ ngàng.
Cô định quay đi mà có cái gì như kéo hụt nhiu nhíu ở góc tim.Cô không muốn là tảng băng lạnh như mọi ngày nữa.Cô tìm thử một nụ cười có duyên nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ,cô cười thêm bằng ánh mắt.
Cô nghe cô nói vơí hắn,giọng trong veo như mây trời.Nhẹ lắm người ơi .
Cô nói :
- Anh nè.Trở lại uống cà phê rồi ngồi nghe tin tức viết bài ,Lần này,tui sẽ không tắt cái radio nữa,nha anh.
Làm như bị ánh mắt cô thôi miên,cái gã thanh niên người dưng chìa tay nắm lấy bàn tay của cô.Hắn gật đầu.Đùng một cái mà gật đầu.
____________
_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2013 15:55:11 bởi dang son >
.....
THƯƠNG(hại )
----------------------------------
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
Thương hại cũng là một cách để xét chữ và chơi vơí chữ .
Anh kia nói vơí cô này :
- Nếu thương thì thật tình,chứ đừng thương hại thì hại tôi lắm.
Cô đàn bà khều anh,bám nhẹ lấy cánh tay anh giữa đám bạn đang đứng xúm nhau trên sàn nhảy.Đêm cuối tuần nên mình phải vui,chỉ vài ly whisky pha chút coca thì vừa ca vừa hát để nhún nhẩy trên điệu nhạc.Khi hơi men ngấm vào huyết quản thì mình thấy mình yêu đời,mình khả ái ,mình bạo dạn.
Cô không phải là kẻ nhút nhát.Chỉ có anh chàng tóc ngắn này là thỏ đế mà thôi.Cô và anh làm ở văn phòng của hãng Samsung,chuyên về đề mục quảng cáo thương mại.Hai người ngồi hai văn phòng khác nhau nhưng cạnh nhau.Anh vào làm sau cô chừng sáu tháng nên thỉnh thoảng anh ta lúng túng nhờ cô chỉ dẫn vài thứ cần thiết.
Cô biết tỏng tòng tong là anh ta hay nhìn lén cô.Cô không đẹp,chỉ tầm cỡ vừa vừa,tóc ngắn như con trai kiểu dân thể thao,cô học đánh boxe từ nhiều năm nay nên dáng cô hơi cứng.
Đàn bà con gái khi biết ai dòm dòm nghía nghía mình thì chắc cũng khoái.Cô thì khác.Chả thà dòm thẳng,khen thẳng cho tiện việc,đỡ mất thì giờ.Ra biển,thấy núi,thấy biển đẹp thì cứ thẳng miệng mà chặc lươĩ rồi khen. Mắc gì mà im lìm ?
Có lần,đứng ở quầy máy bán cà phê giờ giải lao .Cô bắt quả tang hai con mắt anh ta nhìn mình .
Cô hỏi anh ,kiểu bậm trợn :
- Anh đang ngắm núi ?
- Núi ở đâu cô ?! Tôi...tôi chẳng thấy gì ?
Cô nhìn xuống cái áo hơi hở ngực của mình rồi nhìn lại anh ta. Anh hoảng hồn đỏ mặt quay đi chỗ khác rồi bỏ đi te te.Vài lần khác,mỗi lần họp hành,tán tụng về các hồ sơ làm chung,ánh mắt anh ta lờ lờ ngó chỗ khác mặc dù núi đồi vẫn thong dong thênh thang.Anh ta là người cổ điển.Nhìn cách ăn mặc thì biết,lúc nào cũng chemise dài tay,bỏ vào quần thẳng thắn,ăn nói nhỏ nhẻ đến độ rụt rè.
Mấy người bạn chung sở hay nhạo sau lưng mà cô nghe được :
- Tên này may mà chui rúc vào cái văn phòng này.Mững này cho chân bán hàng,chào hàng thì mình chỉ có vỡ nợ,đóng hãng.
Có lần,thử anh,cô châm chọc anh :
- Nè ông bạn ! Chắc ông chưa có ai yêu ông hết ha ông ? Tại ông nhút nhát hay tại má ông khó tính,ông ?
- Má tôi dễ thương lắm cô .Bà lại làm bếp rất ngon .
- Anh này lạ ! Tôi hỏi về ông chứ không bắt ông khai cái tốt và lý lịch của má ông.Trời !
Anh ta nhìn thoáng cô đồng nghiệp.Đôi mắt lém lĩnh có viền vẽ mắt khá sắc sảo của cô làm anh lẫn tránh.Anh thấy mình không được tự nhiên và anh lãng chuyện.Anh bâng quơ nói chuyện tình hình kinh tế,nói về hãng Trái Táo đang bị hãng Samsung cắn ráo riết.Chuyện của anh cũ mèm như lời lập đi lập lại của mấy tờ báo thị trường ăn tiền của Đại Hàn.Vậy mà cô lại thích hỏi thăm bắt chuyện vơí anh vì thấy anh tử tế hiền lành chứ không như những gã bạn trai đã đi qua vòng tay tình ái của cô.
Cô thuộc típ người thích phiêu lưu ,thích vui.Khoái lạng phố ngắm hàng,khoái ăn,khoái chưng diện nhảy nhót . ( Đời có là bao,không chơi,già ngoắc hết chơi ! )
Sàn nhảy càng lúc càng đông.Điệu nhạc đùng đùng uốn éo càng lúc càng khiêu gợi mê say.Con nhỏ bạn thân thấy cô đứng gần anh ta,ngứa mắt chạy lại,chen lấn kéo cô ra góc piste,nó uốn éo như con khỉ bị giật kinh phong rồi bỗng chợt tung cái váy đầm đang mặc của cô,nó sờ soạng đùi cô rồi ôm lấy cô,riết môi lên môi cô.Cô liếc về phía anh ta,anh ta thấy rõ hết dươí ánh đèn đang quét thẳng vào hai thân xác phụ nữ.Anh ta cầm ly rượu ,rời sân nhảy đi về phía quày bar.Dáng lẻ loi như thằng nhóc lạc mẹ.
Lúc hết bản nhạc,cô đi tìm anh .Thấy trong ánh đèn mờ mờ,ánh mắt có vẻ buồn hiu trách móc của anh.Cô thấy tội nghiệp anh.
Cô im ỉm nghe anh nói giữa bản nhạc chậm :
- Tôi đâu dè em là lesbienne há !!!
Cô nổi quạu.Tự ái muốn bợp cho anh ta một cái ngã lăn như bao lần cô đã hạ KO các đối thủ trên võ đài thi đấu.
Cô quàng cánh tay anh ta.Cô nhón gót lên vì hắn cao hơn cô một cái đầu.Cô nghe anh ta nói :
- Nếu thương thì thật tình,chứ đừng thương hại thì hại tôi lắm.
Ới trời! Ai nói vơí anh là tôi thương anh ? Mèn ! Cỡ anh mà là tình nhân và là chồng tôi,tôi đợp anh ngày hai ba cái.Tôi đang thương hại anh đó ! Hùng dũng lên chút,anh.Xìu xìu thì biết đâu có ngày ế quá phải quơ đại một thằng đồng bóng.Lúc này cùng thuyền,cùng hội thương nhau đầy đường - Tụi nó đang đòi làm đám cưới kià anh.
Cô nói vơí anh điều này.Anh ta nổi quạu bất thường,anh quơ tay,ôm quấn cô vào người.Môi anh dính chặt cô.Nụ hôn bất ngờ .Vũ bão,quấn chặt như keo dính thượng hạn.
Cô bần bật run run.Cô ư ư và cô quên hết tất cả những thằng người tình dỏm khác đã rời cô.
Không biết thương hay là hại nhau sau này.Chỉ biết là thương thử trước rồi tính sau. ________
..
DỄ NỰC _
- Dễ nực chưa kià !
Ngộ há ! Con nhỏ đó chìa môi phán câu ngon lành,giọng người nam nghe chất phát thật thà quá cỡ.Mà cái gì dễ thương đến dễ sợ vậy cà ?
Không lẽ cổ nói mình dễ thương ? Mà mắc cái gì để đến nỗi dễ sợ cơ chứ ? Ngoảnh đi,ngoảnh lại . À thì ra thế,cô đang nựng nịu một thằng bé con người dưng đang toe toét nhe hai cái răng cửa trắng bóc.Mắt thằng bé tròn vo ,bé có nụ cười đẹp,bé cười cả bằng mắt tròn như hai hòn bi.
Đứng sắp hàng ở quầy trả tiền,anh chàng sững sờ ngó thằng nhỏ rồi chợt thèm giống thằng nhỏ để được nựng mấy câu ( Lâu lắm rồi,chẳng ai nựng mình ) Cô nhỏ rời mắt khỏi thằng nhóc ngồi trên chiếc xe đẩy,đụng phải ánh mắt anh chàng.Chàng cười thấy ghét rồi hỏi tỉnh bơ :
- Mà dễ thương dễ sợ là sao cô ? Tôi không hiểu .
Cô nhỏ cũng mắc cười :
- Tui.... Tui cũng không hiểu là sao á .
Anh chàng thích câu dứt bằng chữ " á " như thế,bèn hỏi thêm :
- Bộ cô cũng thích con nít lắm há cô ?
Cô cười hiền lành,cặp mắt cô thấy hieên .Mái tóc đen tuyền của khuôn mặt cũng thấy hiền như vị tu hành - Em hiền như ...... )
Cô nói.Giọng nhỏ :
- Con nít ai mà không thích ha ông ?
- Ý trời ! Tôi nhớ lại hồi nhỏ,tôi cũng dễ thương như vậy á .
Rõ là vô duyên ! Tự khen,tự khoe mình ên.Đàn ông con trai mà bắt chữ á á ở cuối câu nói nghe giống mấy anh đồng bóng !
Anh chàng lỡ trớn bụm miệng không kịp.Lỡ đà làm luôn câu sau :
- Chèm ! Hồi nhỏ tui hay được nựng lắm á .
Lại cái a sắc á kỳ khôi.Cô nàng nho nhỏ ấy không để ý.Cô cười mím chi thấy dễ thương dễ sợ.Phần ai nấy trả tiền,cô cười như cái chào từ giã rồi quay đi.Anh chàng luýnh quýnh quên lấy lại tiền thối lại ở quầy thâu ngân, đi theo bước chân cô,theo cô ra tới bãi đậu xe.Thấy cô lui cui chất đồ hàng hóa,túi đựng vào cốp xe.Trên xe có người đàn ông và ba bốn đứa nhỏ kêu réo " Má ơi ! Má ơi ! Maman maman.... "
Anh chàng xịu mặt.Quê một cục. Tưởng là dễ thương ,tưởng là còn nhỏ nhít gì cho cam.Té ra là cái câu xưa xưa : Ra đường thiếp hãy còn son.Về nhà thiếp đã năm con cùng chàng " đúng ngay chóc.
Dễ ghét dễ sợ ta ơi !
Buồn cho một đống.Trời chiều mùa đông lạnh hơn.Thấy mà nực !
đăng sơn.fr
.....
NỰC
_______________________________
Chuyện xảy ra như vầy :
Thương ai đó.Yêu ai đó là đau khổ.Không đau ít thì cũng đau nhiều.Mỗi lần yêu là mỗi lần đau. Bởi vậy mơí có những bài hát rên rỉ kiểu thất tình.
Biết là như thế nhưng ở đời này mấy ai mà không yêu.Yêu là chuyện kỳ bí từ thời xưa.Thời xưa khi yêu ai,người ta dễ thương lắm.Thụt ra ,thụt vào ,dáo dác,hồi hộp,thẫn thờ.Đi ngang nhà buổi chiều tối,mơ mơ thầm thầm muốn thấy bóng dáng người ta cho đỡ nhớ.Thấy được chút nào hay chút nấy.Miễn là thấy.Thấy vài giây vài phút cũng được.Miễn là...
Về đến nhà,nhớ quá chịu không thấu,lấy giấy mực ra viết thư làm quen.Viết thư tình nhiều khi khó viết.Viết đại thì kỳ cục.Thà là không viết.
Viết xong rồi đọc lại,thấy chướng,thấy vô duyên.Rồi xé,rồi viết.Hì hục cả đêm như thằng ăn trộm.Lỡ người ta không trả lời thì sao ?
Đó là chuyện thời xưa.Xưa rồi ! Thời đó,chưa có Internet và ba cái message texto vớ vẩn từ Mail ,từ điện thoại di động.
Thời bây giờ thì kinh khủng hơn.
Tình đến,tình đi như gió bão. Nếu nhát gan thì bấm vào mấy cái địa chỉ mục kết bạn,kết tình rồi đăng ký.Nhập bọn,nhập bầy vơí một cái nick nào đó,tỷ như : " NgươiYêuCôĐơn " hoặc là cái tên " KeNhatGan " chẳng hạn.
Hắn thuộc loại người nhát gan nên bị ế chổng cheo.Mỗi lần thấy ai đường được ,hắn nghía nghía rồi lắc đầu bỏ cuộc.Người đẹp gái thì không ngó ngàng đến hắn.Người xâu xấu cũng chẳng thèm hắn.Xét cho cùng,hắn thấy mình không đến nỗi tệ cho lắm : Cao ráo,có ăn,có học đủ xài.
Vậy mà.Muà đông nào cũng như mùa đông nấy.Ra đường lạnh run,thấy cô đơn hơn.Về nhà ngồi cạnh lò sưởi thấy cũng vò või cô đơn.
Nực dễ sợ ! Phải làm sao ?
Phải làm sao ?
đăng sơn.fr .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2013 02:19:53 bởi dang son >
.
ÚT.
( Tình yêu có khi cũng là một tai nạn ) *
____________________________
Chuyện đơn giản mà thôi.
Út thề là Út không còn yêu ai được nữa sau một lần đổ vỡ.Út thấy chán tất cả bọn đàn ông.Chúng như những dụng cụ mòn nhẵn kiểu phế thải.Chúng hễ thấy đàn bà,con gái là him híp như những con dê xồm.
Chán !
Út có kinh nghiệm từ cái hôn nhân đầu.Lấy phải cái anh mặt mũi coi được nhưng càng ở càng thấy khờ và chậm chạp.Sai đâu đánh đó lại hay bị người khác ảnh hưởng nhất là về phía gia mình mẹ và mấy bà chị.Làm như họ xúm nhau liếc ngang,liếc dọc sợ thằng con mình bị ăn hiếp.
Út hiền mà.Út chả bao giờ làm điều thất đức vơí tính tình khá thẳng thắn.Út đi làm về,lo nhà lo cửa và tiện tay sai anh chồng khờ.Không sai anh ta,anh ta ù lì.Hồi còn nhỏ,Út ao ước có người chồng hiền lành thật thà.Ai ngờ ước gì được đó : Lấy ngay anh quá hiền.Hiền như cục bột.
Cái gì mơí mơí thì thấy thích.Dần rồi thì nhàm.Út không có ý ví cái đức lang quân ấy là chiếc xe hơi.Sống như thế,rù rù như thế thì đâm chán nhau và lục đục.Út khăn gói về má của Út .Hai mẹ con hủ hỉ tối lửa tắt đèn có nhau.Vậy mà Út thấy khoẻ.
Khoẻ không được bao lâu thì Út thấy buồn buồn.Út thấy mình lâu lâu cũng trống vắng kỳ lạ.Út còn quá trẻ để sống như vị tu hành.Út không bao giờ muốn đi tu vì biết mình còn ham đi mua sắm,thích vui nhộn cười nói khi gặp bạn bè.Đời còn nhiều cái đẹp.Đẹp như những buổi Party vơí bạn.Đẹp như những lần đi ngoạn cảnh,picnic ở xa.
Bạn Út xúi : Ngươi còn trẻ mà.Kiếm ai sống chung đi.Lỡ già chát lại chổng mông gào.
Út cười mà không biết mình nên vui hay buồn nữa.Bộ ai sống một mình cũng héo hon hết hay sao ? Sống một mình thì dễ sống,chẳng hầu hạ giặt vớ,giặt khăn cho ai.Mình sống cho mình.Muốn đi đâu thì đi.Tự do như cánh chim trời bạt gió.
Út nghĩ như thế và thấy ngày qua ngày.
Ngày kia,sau buổi dạ tiệc đãi nhau trong hãng.Út đang đứng hóng mát ngoài hành lang,tay cầm ly sâm banh có những hạt lăn tăn sóng dươí ánh đèn vườn đang thơm phức mùi hoa đêm.Quay lại Út bắt gặp một đôi mắt thoáng nhìn mình.Út không để ý,rão bước dạo quanh bãi cỏ nhiều lùm cây.Thấy vài cặp đang ghì nhau vơí những nụ hôn môi,Út lãng đi cho họ tự nhiên.Khi bước lên những bậc thang đá dẫn vào phòng tiếp tân,Út lại chạm phải ánh mắt lạ ấy.Dáng người đàn ông cao,mặt xương,tóc ngắn gọn ghẽ.Anh ta nâng ly ngang tầm mắt như muốn cụng ly vơí Út.
- Cô đi dạo ngoài vườn thì hãy cẩn thận rắn rít.Người ta nói ở đây có vài loại rắn.
Út hoảng hồn dòm tới,dòm lui.Kẻ lạ cười .Giọng tự nhiên :
- Tôi nói xạo hù cô đó mà.Đừng sợ.
- Này ông nè ! Tôi ghét người hay nói xạo nhất đời.
- Xin lỗi.Đây là lần đầu tôi nói xạo cô.
Út xém cười nhưng làm nghiêm ngó kỹ khuôn mặt kẻ lạ.Ánh mắt hắn có những điểm sáng lung linh từ những ánh đèn treo ngoài vườn.Hắn cũng ngó cô và khen cô mặc cái áo đầm đen rất hợp .
- Có phải là ông đang nói xạo lần thứ hai ?
- Cô Út ! Cô làm tôi nhớ lại chuyện của Juda phản chúa ngày xưa.
Út tròn xoe con mắt.Sao hắn biết tên mình ? Hay là hắn quen vơí các bạn mình ? Làm như hắn đoán được sự ngạc nhiên trên mặt Út, hắn nói,chậm rãi :
- Tôi nghe nhiều người ở đây gọi tên Út.Ở nhà,tôi cũng là con Út nên có tên là Út Xì Trum.
- Chèm ! Cái tên Xì Trum thấy ngộ.
- Cô có thể gọi tạm tôi là Xì Trum thì tôi cám ơn cô lắm.
- Mắc gì anh cám ơn tôi ? Người dưng mà.
Út hay có cái tật sang sảng như thế.Muốn nói gì là nói,Út chẳng nể vì ai.Chuyện qua,chuyện lại một lúc rồi ra về.
Lúc ra bãi đậu xe,mở cửa xe,Út gặp lại Xì Trum.Anh ta vẫy tay chào,nói nhỏ " Lái xe cẩn thận nha cô ".Nụ cười đàn ông biến mất trong lòng xe ra cổng.
Về nhà,loay hoay thay quần áo,gỡ bỏ son phấn,nhìn thoáng ra màn đêm ngoài vườn,tụ dưng Út thấy buồn cười vơí cái tên ngồ ngộ ấy.
2.
Bẵng đi một thời gian,tình cờ gặp lại Xì Trum trong một buổi tiệc khác.Anh ta hay bỏ đám đông đi dạo ngoài vườn.Cô thấy anh ở góc ngõ sáng đèn.Cô nói như đùa : Anh đang đi tìm những con rắn ? Ở đây không có rắn.
- Cũng chẳng sao,cô.Thấy cô là đủ vui rồi.
- Ơ ơ.... Mắc gì mà anh vui ?
- Ờ há ! Người dưng mà ,phải vậy không cô Út ?
- Ủa ! Anh còn nhớ tên tôi ?
- Vì trí nhớ của cô và tôi tốt giống y nhau cho dù mình là người dưng.Cô Út nè.Cho tui làm quen.Cái tên dưng dưng nghe lạ tai và kỳ lắm.
Út không biết mình nên gật hay lắc đầu.Út nhớ là trong nhũng cuốn truyện tranh vẽ hình Xì Trum ấy,những danh từ,những động từ hay có chữ Xì Trum.Tui xì trum anh ( tui cám ơn anh ) Ta xì trum vơí nhau ( ta hẹn vơí nhau )....
Tự nhiên Út thấy vui vui.Khi vui thì Út gật đầu để nghe anh chàng reo lên : Vậy là cô xì trum rồi a ?
- Trời ! Là cái gì vậy anh ?
- Nói vậy có nghĩa là cô Út chịu hết làm người dưng.
Lần này thì Út hiểu.Út gật.
...
3.
Út ngạc nhiên vô cùng khi mở máy vi tính.Máy báo ở box có cái thư .
Mở ra đọc :
" Út đừng ngạc nhiên khi anh có địa chỉ mail của Út.Các bạn Út đã " xì trum " địa chỉ này cho anh để hỏi thăm Út.Vậy thôi.Út khoẻ lắm không ? Khi nào buồn buồn thì Út có thể viết rủ rĩ tâm tình cho vui.Anh biết đọc vì hồi nhỏ anh có đi học đàng hoàng "
Trả lời thư anh :
" Nè anh Xìtrum - Chỉ làm bạn thôi nha " Ký tên Út.
4.
Bạn thì có nhiều cách làm bạn.Út thích cách làm bạn của anh.Anh đàng hoàng ,vui vẻ và anh không khờ khạo.Anh thông minh khi nào anh muốn,và anh hay đoán đúng các ý thích của Út.
Ngày kia,ngồi vơí anh ở quán,anh nhìn Út rất lâu và anh im lặng cũng rất lâu.Út tò mò :
- Sao im ?
- Anh đang đoán ý nghĩ của Út.
Út gật đầu để anh đoán - ( Và anh đã đoán đúng gần như 97 % - - 3 phần trăm còn lại là cái lắc đầu có thể rất tệ hại của Út )
Không chờ Út trả lời,anh cầm cây bút viết hàng chữ nhỏ và rất thẳng hàng :
" Anh không nghĩ là em lắc đầu ,há Út ơi ! "
Út nhìn anh dịu dàng rồi quay mặt nhìn ra dãy phố.Út quên bẵng là bàn tay của Út đang nằm gọn trong bàn tay anh. đăng sơn.fr
..
ÚT ( hai ) ____________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
Nhiều gia đình không muốn có đông con,chừng 2,ba đứa là nhiều , và vì thế họ hay đặt số thứ tự theo cách sắp hàng : nhà kia có Út 1,Út 2 rồi lỡ chút đỉnh ham vui quá nên lòi ra Út lần thứ 3.Cái chuyện 1,2,3 chẳng mắc mớ gì tơí Út.Ở trong nhà Út chiếm một ngôi vị độc tôn không thể nào lung lay nên lắm lúc Út hơi quá đáng ( nhưng Út không hư )
Lúc bé,khi không được chiều,Út lăn ra đất ăn vạ và hét tướng lên nên bị đòn xưng đít cũng hơi nhiều.Lớn lên,ra đời đi làm,Út cũng hay có thói muốn người ta nghe lời mình.Lắm lúc gặp kẻ lì lợm cưỡng lại thì Út xụ mặt trong vòng mấy giờ.Biết như thế là xấu nhưng chứng nào tật nấy.
Bây giờ,gặp anh,Út thử bắt nạt anh.Bắt nạt một cách có kỷ thuật hoà âm cao cấp.Út thử giận hờn,Út thích được chiều mỗi lần theo anh ra phố.Anh không thích đi ngắm cửa hàng.Út ngoe nguẩy kiếm chuyện :
- Vậy mà nói thương tui,chiều tui chỗ nào ?
- Thì em cứ lạng,anh ngồi quán đọc báo chờ em.
- Sao hông đi chung ?
Anh nhìn Út ,cười cười,mỗi lần Út bỏ chữ " K " ở chữ Không thành tiếng " Hông " là anh biết cô đang dở chứng khùng.Anh kéo vai cô,xoa vai nhè nhẹ như dỗ trẻ nít .Anh biết nói tiếng Không có chữ K rất rõ ràng ( trong đời anh,anh đã gặp những đứa trẻ khó trị,cứng đầu,anh cho chúng đâu vào đấy ) anh im ỉm gật và lắc.Thế là Út đi mua hàng một mình.Về khoe anh,anh nói " Út đừng xài phí "
- Sao anh không khen cái này,cái kia đẹp,anh ? Hà tiện lời khen á.
Út trề môi trông rất xấu. Út nhắc lại câu khen cái áo đầm đen dạ tiệc có hở tí ngực mà đêm nào anh đã khen như kiểu làm quen.Anh gật gù,khen tàm tạm cho cô vui lòng :
- Đàn bà lạ ! Họ chỉ cần khen họ đẹp,ăn mặc đẹp.Ừ,thì Út xinh khi Út diện ra đường
- Bộ ở nhà tui không đẹp sao?
- Khi em hiền thì em đẹp.Khi nào hung dữ thì em xấu
Út vùng vằng,cấu những ngón tay nhọn ngoắc vào cánh tay anh.Chẳng thấy anh tỏ phản ứng gì. Út cũng chẳng lấy gì làm lạ vì Út đã đến nhà anh,nhìn trên kệ sách thấy cuốn sách nói về tâm lý :
" La grammaire des gestes pour tout savoir sur les autres của Joseph Messinger - " Trong sách cái ông Messinger ấy nói về cách nhận xét về cử chỉ và thái độ của đối tượng và của mình.Út đọc xong,kín đáo quan sát cách khoanh tay,cách cầm điện thoại và cách nắm hai bàn tay lại vơí nhau của anh,Út biết là anh chàng này thuộc loại cứng đầu thích biểu diễn quyền uy và thuộc type người nội hướng giống mình.Điệu này,thế nào cũng gãy đổ nữa cho coi.
Út hay kín đáo rình cách lái xe,rình cách nói chuyện của anh vơí người ngoài, anh thích biện luận dẫn chứng.Có hôm Út tò mò hỏi thăm chừng :
- Xì Trum nè. Mắc cái gì mà anh đeo em ?
Anh kéo ghế,ngồi xích lại,cầm bàn tay Út,xăm soi một hồi lâu rồi nói :
- Út ơi ! Coi đây : Trên những đường chỉ tay của em có địa chỉ nhà anh
Út tròn hai con mắt ( như thế,anh thích,anh nói Út dễ thương ) :
- Anh xạo quá,anh ! Biết là em ghét kẻ đặt điều
Anh ngó cái đầu mũi,cái mặt không trang điểm dươí ánh nắng sáng nhà Út,anh nhâm nhi ly cà phê nguội ngắt,anh lảng chuyện :
- Hôm kia,đọc thư tình của anh sao không trả lời thư há ?.
Út gừ gừ,quay mặt đi hướng khác,nói xạo ,thử sức chịu đựng của anh :
- Anh làm như nhà văn viết thư tình.Bóng bẩy và anh làm em ớn. Em nghĩ anh có nhiều kinh nghiệm khi viết thư tán tỉnh ai....Em nghi ngờ mấy thằng cha gặp ai cũng nói nhớ nhung lắm.Khai hết cho em nghe đi : Anh đã yêu bao nhiêu lần rồi.Ai bỏ ai trước?
Anh nghiêm mặt,giả bộ giận.Đứng phắt lên,anh nắm tay Út dắt ra ngoài khu vườn đang có gió lùa đùa trên những đỉnh cây ,anh chỉ cho Út thấy một bầu trời xanh,ở góc xa kia bên hướng bắc là một bầu mây đen nặng trĩu.Đi chậm bên nhau,anh ghé tai Út. Mùi tóc đàn bà ngây ngây...Anh thấy mình bềnh bồng lạ kỳ.
Anh bóp bàn tay người đàn bà khó nuốt,anh nói :
- Út nè. Út đừng hư,đừng quậy anh vơí những câu hỏi về quá khứ. Nhìn bầu trời xanh trên đầu chúng mình đi,em. Nhìn để thưởng thức màu nắng đang xanh. Nếu em cứ ngó dãi mây đen kia thì em mất vui. Không có tình yêu nào giống tình yêu nào. Hiểu vậy không ?
Út nhìn anh,nhón chân lên để có thể cao gần bằng anh. Út lắc đầu rồi gật đầu khi nhớ lại một lời nói : Hãy tận hưởng những phút giây của hiện tại.Ngày mai là ngày mai.
Cùng bước chân ra đầu con đường vắng ngó sang dãy công viên,Út kiễng chân hôn nhanh trên má anh.Ấm ấm,nhè nhe.Tự dưng Út muốn hỏi anh thêm một câu ó đâm nữa mà sợ.Nếu anh không la Út,Út sẽ hỏi rằng :
" Có khi nào,anh trở chứng để yêu thêm một người nữa tên là Út hai không anh? "
Út bụm miệng kịp.Không hỏi thế nữa.Út ghét thấy anh phải nhăn nhó bên Út.Tội nghiệp anh.
..
...........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2013 03:50:26 bởi dang son >
..
ÚT & ÚT =....
______________________________________________
Anh thích những sự ngạc nhiên.Thí dụ,hôm đi phố,anh nói Út chờ chút,anh ghé vào quầy bán vé số,mua một tờ vé,anh mở bóp Út,nhét vào.Cặp mắt ranh mãnh lạ thường.Hỏi anh,anh nói ở hàng hiên lúc hai đứa đứng đụt mưa ( trời gì kỳ ! Mưa haòi gần cả mấy tháng ) .Anh ngó mưa rơi trên khung cửa nhà kia,anh nói :
- Anh cầu cho Út trúng độc đắc,chừng đó Út có thể bỏ anh,Út ra đi....Út giàu có....
- Trời ! Anh ngộ há Xì Trum.Ấm đầu há anh ?
Thấy anh gật đầu nhẹ lắm.Sao thấy mắt anh buồn hiu ? Út ngó tơí,ngó lui,chẳng hi)ểu anh đang diễn cái tuồng gì ? Người ta nói không sai : Mấy đứa tên Út hay giở trò khùng !
Út muốn đi ăn kem không,em ?
Anh hỏi trong lòng xe,xe đang chạy ngang cây cầu,gió táp như táp gấu quần người đi bộ trên caâu,ngó mấy người co ro che dù tránh mưa gió thấy tội.Bài hát trong xe đang có giọng Duy Quang hát " thà như giọt mưa " rồi hát qua bài " em hiền như ma soeur " Anh ngó Út.Út quay qua ngó anh .Chẳng ai nói gì,để nhạc nói kiểu mình ên.
Xe chạy vào bãi đậu của cái rạp hát,anh nắm bàn tay Út,chỉ lên tấm bảng quảng cáo phim mơí.Trời lành lạnh,Út không dám ăn kem,chỉ muốn điitheo anh vào chỗ nào ấm cúng.Út gật đwầu sau cái chỉ ngón tay của anh.Hai đứa che dù ghé cửa rạp hát.Út thấy tức cười.Anh ngộ ghê nơi ! Hình như anh sợ mình già nên rủ đi coi phim con nít.
Rạp hát vắng teo,phim con nít chỉ đông vào ngày thứ tư hoặc ngày cuối tuần.Ngó hai đứa xà nẹo nắm tay nhau mua vé như hai đứa trẻ cúp cua trốn học ngày nào. Cuốn phim rất dở nhưng Út lại thấy có ý nghĩa vì là phim của Xì Trum vừa hoạt hình vừa có người đóng.Lão tài tử đóng vai phù thủy nhìn tướng là thấy ghét liền ( trông lão có duyên hơn khi đọc truyện hình - mấy anh lùn xìtrum cũng thấy xấu xí không hay như xem truyện tranh ) May mà bàn tay có những ngón dài của anh còn có duyên.Anh biết vẽ hình trên gò má Út khi anh hôn Út.
- Phim dở quá,há em ? May mà còn em...
- Xời ! Dzậy mà dắt tui đi coi phinh.Ghét !
- Coi cho hết đi,lỡ tốn tiền rồi.
Út lắc đầu.Mặt lì :
- Thôi anh,chở em đi biển nha.
Anh lèo nhèo,nói con nhỏ đang điên.Trời ầm ì này mà ra biển ? Anh chiều ý,kéo Út ra rạp.Xe phóng chạy,vượt đường ra thành phố biển.Cây quạt nước rồn rột làm át tiếng hát Duy Quang vơí " hai năm tình lận đận "
- Anh nè.
Út thắc mắc : Sao nguời ta hay viết nhạc buồn vậy anh ?
Anh im lặng rồi kiếm đường trả lời đại :
- Thì... thì tình yêu buồn mơí có cái để kể chứ .Hỏi chi mà khó trả lời.
Út giữ lặng thinh,ngoái mắt ngó hàng mưa rào rạt trên xa lộ.Chợt dưng Út nhớ lại những ngày rơi nước mắt xưa kia của mình.Trong tình yêu hay có những trắc trở,người viết truyện thì hay thích viết về những điều mất mát- Út quay sang nhìn anh lái xe.Đôi mắt này,vầng trán ấy,cái cằm vuông vuông đó sẽ đến khi nào rời ta ?
Hai đưá ghé biển thì trời tạnh mưa.Hàng quán vắng đìu hiu.Có đoạn nắng yếu ớt vừa he hé ở một góc trời có những khách sạn nhìn ra bãi sóng.Đi ngang một cửa thương xá.Thấy một ông lão khất thực đang ngồi chùm mền co ro.Út nói anh chờ Út.Út bước vội qua đường mua cái bánh,gói lại,Út mở ví,móc ra tờ vé số mà anh mua cho lúc sáng,đưa hết cho ông già ăn xin.
Ông ngạc nhiên,trố mắt :
- Cô nè,cô ! Cô cho bánh thì tôi nhận.Còn tờ vé số..Sao cô không giữ cho cô há , Biết đâu cô trúng.... ? !
Út cay mắt,chỉ cho ông thấy chàng trai đứng bên kia đường,Út nói nhỏ :
- Tui trúng rồi,ông ơi ! Tôi không cần vé số.
Út te te chạy qua lề đường,nắm chặt lấy tay anh sát ngực Út.Trong đôi mắt Út có câu nói : "Em không cần trúng số.Lỡ giàu quá,em khùng lên làm mất anh.Thôi mà.Không điên đâu ,anh...... " đăng sơn.fr
..
nắng Ấm ______________________________________
nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
Trên mọi lãnh vực,lừa dối người khác là một cái tội.Người ta có muôn ngàn cách để tự biện hộ.Tên trộm lừa người đi khỏi nhà,vào trộm,gã biện minh là tôi đói,tôi trộm. Thằng bác sĩ ký toa giả cho thuốc,nó bị túm,nó tự biện : Học sói đầu,ra trường,phải gỡ vốn !
Nàng đọc đến đoạn này thì ném quyển sách xuống mặt bàn.Chán chường.Mùa đông bên ngoài đang thả dãy sương.Cây cối ỉu xìu trơ trọi.Mùa đông làm người bộ hành co ro.Sáng sớm,lười ra đường,nàng điện thoại vào hãng cáo bệnh vơí cái giọng mệt mỏi nhừa nhựa.Điện thoại cúp,thấy lòng mình dấy lên một thứ mặc cảm phạm tội nói dối.
Úp mặt và tóc đầy vào chiếc gối,thu mình lại như con mèo nhỏ lười biếng nàng nghĩ đến mối tình thằng kép hờ. Hắn đẹp trai,dáng cao to vạm vỡ vơí cặp mắt thích nhìn gái.Đẹp xấu không cần biết,miễn thứ nhúc nhích là giống cái.
Nàng khó chịu khi bắt gặp những tia mắt đàn ông háu đói,lột trần nữ phái.Gã kép nàng biết ba hoa chích choè.Chuyện không thì nói thành có.Con bạn dân tâm lý học của nàng đã cảnh cáo lắm lần :
- Này.Cẩn thận thằng bồ mày.Nó thuộc loại không chung tình...
- Là sao ?
- Cái cặp mắt lấm lét,soi mói.Nó hay nhìn vào ngực tao....
Để được vui đuà ở những chỗ ăn chơi khi có dịp,nàng hay bỏ ngoài tai những lời xì xầm.Thằng bồ của nàng hát hay,chơi nhạc tình và có cái feeling trên sân khấu.Chỉ cần ngó hắn solo chạy ngón đàn vơí cái dáng phong trần nghệ sĩ tính thì khối cô mê mệt.Như một kẻ có chiếc xe đẹp,hình dáng đẹp sang trọng,nàng hãnh diện sánh vai hắn trước những đôi mắt thèm thuồng chạy theo tận chiếc xe loại bỏ mui của hắn.Đôi lúc,nàng phân vân tự hỏi là nàng yêu hắn ở chỗ nào ? Vì ngón đàn,vì dáng vẻ phong trần,vì nụ cười có dính câu ăn nói hay là vì cách chểm chệ sau tay lái của chiếc xe đỏ choé giữa phố phường ?
Càng ngày,nàng càng thấy một khoảng trống đến xâm nhập giữa hai người.Nghe đầy tai những câu chuyện hằng đêm hắn cặp kè vài em đến vũ trường hoặc ở các hộp đêm thay đổi vợ chồng trong thành phố.....Hắn dai sức,khoẻ người đang thích nướng cháy tuổi trẻ của hắn.
Cháy ở mùi khen khét của loại canabis trong góc bếp của hắn khi nàng đến vào ngày hôm nào.Sững sờ,nàng nhìn cái mặt đờ đẫn ngờ nghệch của hắn.Nàng dang tay,tát thật mạnh vào bản mặt dân chơi .
- Chuyện của mình chấm dứt từ hôm nay.
Hắn quỵ xuống ,gừ gừ một câu gì đó không nghe được.Nàng ù chạy ra cửa,chui tụt vào lòng chiếc xe nhỏ.Nước mắt dàn dụa,nàng phóng xe như bay trên các nẽo đường.Mắt nhoè đi.
Khi mở mắt thì thấy mình nằm trên chiếc giường nệm trắng toát.Đầu óc quay cuồng.
- Cô tỉnh lại rồi.May cho cô.Chỉ gãy bã vai thôi.
Người mặc áo blouse trắng nói là nàng bị tai nạn xe.Chiếc xe của nàng nát bấy.
Bầu trời đục ngầu ở ngoài cửa phòng toát màu sữa và nhoà đi theo những cơn thổn thức.Ta còn sống đó ư ?
_
Ngày tháng trôi.Dứt khoát là trôi.Rồi những ngày đông giá cũng sẽ đi qua.Hình ảnh mối tình tạm bợ ấy cũng đã nhạt nhoà.Nàng gọi điện thoại lại chỗ làm việc.
Giọng nhẹ đi :
- Allo.Tôi đỡ rồi.Khoẻ rồi.Tôi sẽ đến làm việc.
Nàng nhanh nhẹn thay quần áo,sửa soạn xuống bãi đậu xe.Một buổi sáng mơí của nắng ấm đang trải dài trên những bước chân.Một cảnh sống,một cách suy nghĩ mơí được hình thành.Sống mơí,sống thật vơí lòng mình giống như một ngày mơí. ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: