.
.
Những
NGÀY ẤY
______________________________________
Đứng ở cửa trường đợi nhỏ tan học để luôn luôn có cái cảm giác bồn chồn kỳ lạ.Lỡ người ta không đi học hôm nay ? Lỡ ba của nhỏ hoặc ông anh đến đón nhỏ ? Lỡ..lỡ....
Cứ cả chục chữ " Lỡ " kỳ khôi như thế thì có lẽ chả ai dám nhớ nhau và thương nhau.Mà nhớ kỹ lại thì nhớ ai đó thì dễ mà thương được hay không là chuyện khác nhau.
Nhỏ à ! Anh đã bước được qua cái đoạn " nhớ " khi chiều hôm ấy có chun chút mưa phùn,anh rượt kịp nhỏ ở chuyến xe buýt,đưa cho nhỏ tờ giấy vẽ có đầy những dấu chấm và chữ N to tướng để thấy nhỏ mắt tròn vo " Chi dzậy ? Vẽ cái gì kỳ ! ? "
Tại tui nhớ đại em,tui phóng tác - Nhỏ hứ tiếng dài rồi ngo nguẩy quay đi,con mắt dài có đuôi.Chừng xe chuyển bánh,thấy nhỏ quay lại vẫy vẫy tay ra cái điều....
Điều gì thì là điều,miễn là anh dính nhỏ,anh nhét chữ thương ké và chữ nhớ trong cặp em,anh hối lộ bịch ô mai,xí muội,anh hì hục chép bản ' Đưa Em Về dưới Mưa ' tặng em....
Đủng đỉnh như thế đến năm em học lớp 12 thi anh mất em.
Mất ở buổi chiều nhá nhem tối,khi có con nhỏ hàng xóm của em chạy lại gõ cửa, đưa cho anh mẫu giấy trong bì thư .Thư em nói " em phải lập tức theo gia dình ' đi xa ' từ hai hôm truớc.. Dưới thư em ký tên " Nhỏ "
Anh chạy ù té đến cổng nhà em - Nghe im lìm,thấy trống vắng kín mít.Dàn hoa giấy run run gió,mưa sao thấy mằn mặn.Trên con đường về nhà,anh nghe tiếng anh gọi Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi !
đăng sơn.fr