TRUYỆN NGẮN - @nguyênhạ - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 11 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 153 bài trong đề mục
dang son 31.01.2014 16:33:05 (permalink)
.
 
 








* Gái Quê - @nguyênhạ & đăng sơn.fr 




7.





Cô ngồi yên bó gối, ngó xuống hai bàn chân mình, thấy mười ngón chân đang nhúc nhích .  Chúng đang nói chuyện với nhau . Đứa này hỏi thăm đứa kia :


- Mày có thấy, có nghe cái  gì hông ?


- Tao không thấy, chỉ nghe thôi .


- Nghe cái gì hả , mày ?




  - Nghe  người ta nói  họ nhớ cái chỗ ngồi . Nhớ cái đầu phố,  đầu ngõ ấy .


- Người ta là ai dị hả ?





   Chẳng có tiếng  trả lời, trả vốn gì . Chỉ nghe mấy cành lá liêu xiêu ngoài vườn; Má đang phụ tía ở đám rẫy dưới nắng chang chang . Lâu lâu má quay lại thấy con nhỏ ngoôi đìu hiu, má đưa cho tía lon nước, má chép miệng , lầm rầm :


- Lâu quá, không thấy thằng gà mái ghé nhà há ba nó ?


  Ba nó ngừng tay ở đọt khoai, giọng trầm trầm :

- Nè bà . Cẩn thận lời nói  nha bà . Tui thấy nó không có gà mái gì ráo trọi nha bà . Nó nghe được, nó buồn mình  đó , bà !



   Má gật gù, má im rồi phụ tía tiếp tục rẫy cỏ sát bờ ao . Quay lại, lâu lâu vẫn thấy con nhỏ ngồi bó gối . 
 




   Cứ chiều  chiều xuống, gà rúc vào chuồng ,ai nấy về nhà xum vầy quanh bữa cơm . Thấy cái mặt con gái rầu rầu, má đâm lo lắng :


- Gái nà ! Mày bệnh hả con ?


- Không má .


- Hay là mày lại nhớ phố phường, nhớ đám bạn ở trển ? Tao nói rùi mà, ở dưới này buồn lắm .



Thấy cô không  trả lời, tía má chép miệng.


Hớ định bụng đem cái " Không Mà " đó chôn vào bụng cho tới  ngày mai . Ai dè.


Má la lên, thấy mừng mừng : - Nó kìa, nó  đến .Thằng Gà.....


Thấy chồng ngó,  bà bụm kịp miệng, hai con mắt biết cười . Hớ ngó ra sân đang xâm xẩm tối, Hớ không cười, Hớ làm mặt lạnh lùng .



Nghe tiếng đon đả của tía má thấy mà ghét . Gã ấy người dưng . Mắc cái gì , chớ ?



Thì  thầm, thì thọt một hồi lâu với tía má, gã ra sân , dáo dác tìm Hớ . Gã cất tiếng kêu Em Em .



Em im re thấy muốn nực . Gã xum xoe :


   - Em nà, tôi có quà cho em .



- Mắc  gì ?


Tâm phì cười, đưa cho  Hớ xấp vải lụa . Hai đứa chẳng ai bảo nhau, cùng bước ra bờ ao, bữa nay trăng sáng, trời nhẹ liu riu . Nghe tiếng lõm bõm dượi mặt nước khua, Tâm nói, giọng nhẹ :


   -   Tháng tới, tôi mở phòng mạch, em giúp tôi nha , em ?


  - Tui biết chi mà giúp anh .


- Thì Hớ làm thư ký giùm tôi chớ ? Tía má em  nghe  tôi mời vậy, vui lắm .


  - Trời ! Mắc gì tới tía má tui chớ ?



- Cô làm khó tôi chi vậy , cô Hai !


- Tui cấm anh kêu tui là  cô Hai .



Tự dưng cái Tâm tìm bàn tay trái của Hớ, Tâm nắm hồi lâu, chẳng thấy con nhỏ rục rịch rút tay về . Giọng Hớ như dính bụi mưa bay :

- Lỡ anh làm chủ tui ,anh ăn hiếp tui sao ?


- Ai nói em vậy ? Tôi hiền mà, em 




Chữ em như thế , nghe ngọt, nghe xuôi lòng .


   Hớ giở  chứng thắc mắc :


- Anh nè ! Sao anh tử tế với nhà em dị ? Kỳ !



   Nói xong, Hớ thấy mình bị hớ . Xưng là em là có chuyện rồi . Hèn chi  mười ngón chân mình , tụi nó đồn rùm . Thây kệ ! Lỡ rồi .


   Tâm  lúng túng, không biết cách nào trả lời cho xuôi chèo .  Chả lẽ lần này, có thêm một người lắc đầu hay sao . Tâm vụng về trong ngôn ngữ, Tâm chỉ biết những ngày kia đi công chuyện, sao mà lòng mình không yên .



  Gió buổi tối làm như có mùi gì thơm thơm qua mũi . Hay có phải là mùi thơm của tóc gái quê   ?







  ....






       dangson.fr   
 
 
 
 
#91
    dang son 03.02.2014 15:10:12 (permalink)
    .
     
     
     
     
     
     


    HIỆU SÁCH CŨ .





    ____________________________________

    ( Truyện viết tiếp nối theo văn KỉPhấnTrắng   ) *








    Là người yêu quý sách và mê đọc sách . Cứ ngày đầu năm là cô phải ghé tiệm sách để mua một hai quyển như tự làm quà đầu năm cho mình .


    Năm trước, cô ghé tiệm sách duy nhất mở ngày đầu năm . Và cô tình cờ gặp lại anh . Cô nhìn ngắm hạnh phúc của anh bên vợ , bên con . Khi từ giã nhau , quay đi, cô không quay đầu nhìn lại nhưng hình như thầm thầm  nghe mình nghĩ điều đã luến tiếc :   "  Thì ai bảo lúc ấy em mới có 17 tuổi "

    Năm tháng cứ vùn  vụt trôi qua như những ngày tết . Những ngày mười bảy chồng chất lên nhau . Sau ngày đầu năm đã tình cờ gặp lại nhau ở hiệu sách ấy, năm nào , mồng một, cô cũng quay trở lại . Cô không thấy anh nữa . Gió vẫn hiu hiu, có khí nắng ấm lung linh ngoài cửa tiệm, nắng theo cô bước vào tiệm và nắng ở lại chút thôi để cô yên ả đứng chọn sách .



    Mắt cô khựng lại ở một bìa sách có cái tựa  lạ lùng :  " Hiệu Sách Ngày Mồng Một " . Cô ngỡ ngàng, những ngón tay run, run khi lướt nhẹ trên  gáy sách . Cô tần  ngần chưa mở vội trang sách . Làm sao mà có chuyện ngẫu nhiên và tình cờ như thế chứ ?


       Cô suy nghĩ rất nhanh rồi chộp vội quyển sách như sợ có ai chạy đến dành dật . Vừa qua ra hàng sách khác, định mua thêm một quyển giáo khoa tâm lý học, cô nghe tiếng nói quen . Nghe sao mà  quá quen :



    - Cô   có thể nhường lại cho tôi quyển sách ấy được không ?   



      Giật bắn mình với cặp mắt tròn vo, cô thấy mình muốn khóc :


    - Oh ! Oh !



    Đúng là anh rồi . Anh gật đầu, cười nhẹ như ngày nào ở sân trường cũ, anh đã nói  anh yêu nhỏ, anh có thể chờ em . Và khi ấy, tuổi 17  còn ngơ ngơ, cô đã lắc đầu .

    Lấy lại bình tĩnh, cô hỏi :   - Anh đi  mua sách một mình, vợ con của anh đâu .


    Hai người đang đứng  ở  giữa hai hàng sách, mùi giấy thơm đã pha loãng mùi hương tóc của cô . Cô thấy anh buồn bã nhìn cô hơn 7 giây ( Nguời ta, ai đó  nói là : "  Nếu một người nhìn bạn hơn 6 giấy, sẽ là có chuyện lớn " )   Cô chớp mắt, nghe giọng anh buồn bã :

    - Từ hai năm nay , vợ con anh đã tử nạn trên chuyến xe về quê rồi, em ! 


    Trời ơi  !   Vậy sao ?!  Cô lại muốn khóc quá đỗi . Sao trời lại không thương gia đình anh ?   


    Muốn anh ủi anh  . Muốn lắm , cô trả tiền sách, rủ anh sang bên kia quán nước .



    Sáng nay là mồng hai tết.   Sánh vai anh về phía quán nước kia , cô nhủ thầm  " Nếu mình ghé hiệu sách ngày hôm qua, mồng một, thì chắc gì đã gặp lại anh ? "




    Trời xiêu xiêu nắng như lòng cô lúc này . Ngày mồng hai  trở gió  hiu hiu , hiu hiu .  







    đăng sơn.fr



      - 
     
     
     
    #92
      dang son 26.02.2014 12:33:49 (permalink)
      .
       

      dangson.fr



      * NHƯ EM VÀ ANH
         * tuyển tập của Nhóm Viết  *







      Khóa hai chiếc xe đạp châu bánh xe vào nhau, Họ đi cạnh nhau ra bãi cát biển khá xa nơi ồn ào nhộn nhịp xe cộ . Đã lâu lắm rồi họ không ra biển vì mùa đông, vì những ngày mưa gió .

      Họ yêu biển như họ yêu nhau.   Yêu nhau thì đã có hàng tỷ người yêu nhau ,chuyện chẳng có là lạ . Người đời tìm nhau, yêu nhau, nói ba cái vớ vẩn, nguệch ngọạc vài lá thư tình hoặc gửi SMS rồi chán nhau, đập nhau, bỏ nhau .



      Tình yêu của hai kẻ này khác người khác . Họ có ngôn ngữ riêng tư của họ -  Vì là " khác nên họ phải nhờ nhiều người viết chuyện của họ :





            H -
        ( by m&n )




         Nàng không biết hát nên mỗi lần ra biển, nàng hay lần mò tìm những vỏ hến, vỏ ốc để úp vào tai và nhìn ra những đợt sóng,tóc bay bay, tóc thơm thơm .


        Chàng kiên nhẫn đứng lại, nheo nheo con mắt :

      - Nghe biển hát bài gì đó, em ?

      - Hát lời biển ru .


      - Anh không nghe thấy .



      Nàng hứ cho một cái sau khi ném cái vỏ ốc ra phía kia . Bàn tay này đi tìm bàn tay kia của cái người kia . Im lặng đi bên nhau, nàng ngắm vẻ mặt người kia với ý nghĩ thầm thầm ( chỉ mình mình rõ ) : Cái mặt này ghê lắm ! Đàn ông rất khó tin . Có thể một lúc nào đó cũng vỗ cánh bay đi ....


      Không nói ý nghĩ ấy thành câu cho chàng nghe vì chàng sẽ chối bay , chối biến . Ở chàng luôn có những gã luật sư nhiều mồm mép hay cãi chầy . Ngày xưa đi học, nàng đã quen với một người học luật . Người học xong , ra trường, người biến mất . Mỗi lần đi ngang trường luật, thấy mình buồn . Kỷ niệm có màu xám đục như trận mưa rào  ngang khu phố cổ .



      Ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ra khung cửa kính trong veo, chàng nghe nỗi im lặng của nàng .

         Dịu dàng :

        - Nghe biển hát xong thì im rơ buồn bã . Phải thế không ?


      - Đoán thử xem em đang nghĩ gì ?

      - Em đang hát trong đầu .

      - Sao anh biết ?   Bài gì ?



      - Bài tên là " H "



        Nàng hứ lên một tiếng nhỏ, khi yêu ai, nàng thích chọn người thông minh . Thông minh để đoán được những điều thầm kín nhất trong đầu người yêu .






      &




      . TÊN của NGƯỜI YÊU.
        ( by @ Eve  )




        Chuyện tình này có hai nhân vật không có tên Lan và Điệp nổi tiếng ở trong bản văn và những tuồng hát ở ngày xưa .


      Vở cải lương ấy không có đoạn Lan mặc  bikini ,Lan rời chuà sau khi cắt dây chuông để Điệp chạy theo nài nỉ .   Bây giờ là thời của Internet, của webcam và có nhiều điều hiện tại .



        Họ đang ở phố biển,đi dạo, đi sốp ping, đi lung tung . Đi mỏi chân,nàng đói, rủ chàng đi ăn . Chàng nói  là đang thèm một tô bún bò . Nàng tức cười nói " Chừng nào dìa nhà, tui nấu cho ăn . Bây giờ dắt tui đi ăn cơm tây đi ,đói rồi á " .



      Đi ngang cái tiệm Hăm Bơ Gơ, chàng ngó nàng . Nàng lắc . Đi ngang cái tiệm Ý Đại Lợi có mấy cô hầu bàn tròn núng nính, chàng quay sang nàng, nàng lắc .
      Đi thêm mấy ngã phố, chưa thấy cái nhà hàng nào . Nàng ngồi bệt xuống lề đường, chân đau với đôi giầy khá cao gót .Nàng trở chứng :

      - Cõng em đi anh, em mổi quá !



      Chàng nhăn nhó " Kỳ quái ! Đây là giữa phố, ai lại làm thế ? Họ tưởng mình khùng .



      Nàng nhéo lên đùi quần jean của kẻ đáng ghét kia :

         - Kệ họ . Ai đã viết thư tình nói là " Tôi điên vì em " hả ?


         - Tại lúc đó tôi bị say sẩm, tôi khùng .


         - Bây giờ thì sao ? Tỉnh chưa ?


        - Hơi hơi .



      Chàng cúi xuống, xoa bờ vai , bẹo  cái má bên tay mặt dấu  sau những cọng tóc. Chàng biết là nàng đang nổi cơn giữa phố .Chàng chiều lòng , gật đầu,xách cho nàng đôi giày quái quỷ và cõng nàng đi một khúc đường . Dạo này vì háu ăn nên nàng có vẻ nặng nề .


      Hú hồn khi tìm được cái quán ăn . Thấy nàng gọi các món ăn, chàng hết hồn . Khi  hú vía như thế, chàng bị mất trí nhớ, quên cả tên nàng là  chi ?   Vả lại khi mỗi chàng trai yêu một ai đó ,chàng không gọi nàng bằng cái tên cúng cơm nữa .



      Chàng gọi nàng bằng EM.


        Ờ . Ờ ! Em ăn nhiều đi,cho tối xầm mắt anh .







      &




      VIẾT BẰNG  Ý NGHĨ

      . by @nguyênsơn





        Có những người viết chuyện tình hay lắm vì dễ thương . Nàng giống con mọt gặp giấy . Nàng chong đèn mỗi đêm để viết rồi gửi đăng báo,chẳng có tờ báo nào trả lời và có lẽ họ  đã vứt vào sọt rác toà soạn .


      Nàng an uỉ mình bằng cách tìm độc giả . Nàng tìm được độc giả ấy là hắn . Hắn đã thành thật khai báo là hắn yêu thơ ,văn .


      Ngày  đó, nàng mừng rỡ, gật đầu :

         - Giống tôi quá .


      Hắn có cái tính háu ăn . Nàng mừng, nàng gật gù thú tội tham ăn .

         Hắn nói hắn thích du lịch, xem ciné . Nàng khoái chí, gật đầu để yêu hắn và nàng chọn hắn làm độc giả .Mỗi lần làm xong một bài thơ, xong một bài truyện ngắn, nàng réo inh : Đọc đi, rồi cho em biết ý kiến .



        Hắn thiệt thà như đếm . Có bài hắn khen lia lịa. Có bài không ngửi nổi đành làm thinh .


      - Sao im ? Nói em nghe đi . Em muốn tiến bộ trên đường văn chương .



      Hôm nay . Rảnh rang . Đi chơi biển . Nàng ta túm húm mang theo một đống bản thảo ,định là khi ngồi  ở quán, đưa cho hắn đọc . Hắn sặc sụa khi nhấp ngụm bia . Hắn đóng tất cả xấp giấy in của nàng lại .

      Mặt nghiêm trọng kiểu hình sự .


      - Nè em . Dẹp cái trò viết lách lại đi .

      - Hơ ! Ơ ! Tại sao thế ?

      Chả có gì tại sao cả . Đừng lôi thôi . Ở một người yêu, tôi không cần chữ nghĩa của cô đâu . Tôi chỉ cần ngồi ngó sâu  vào hai con mắt của cô để tìm áng mây trắng bay bay . Tôi thèm hôn lên bờ môi như ngày nào tôi đón cô trước cổng trường và tôi nói tôi yêu cô .

         Cô đừng làm tôi sùng lên với mớ chữ nghĩa của cô nữa . Khi yêu ,ta không cần chữ . Chỉ cần biết run rẫy trong vòng tay nhau .














      XIN ĐỪNG RỜI XA
      by đăngsơn.fr






        Hình như anh không tin lắm ở chuyện T.Y


      Có lẽ em hiểu là tại sao anh viết tắt chữ tình yêu thành T.Y  ?   - Vì, bởi, thì là .... anh né nó . Anh tụt ngòi vì những lý do rất riêng tư .


      Và anh bìết những lý do ấy không thể nào đứng vững khi anh chạm vào ánh mắt của em . Ở ánh mắt nhẹ nhàng ấy, anh bắt gặp những tấm ảnh thơ mộng khi anh lang thang trên bải biển chiều .  Khi đứng trước mặt biển, ta thấy  ta chơ vơ và nhỏ bé lắm . Những hạt cát nhỏ tí ti, lấm tấm từ cơn gió bốc lên có thể làm cay lòng mắt .những đọt sóng quặn lên bờ cát làm ướt bàn chân dẫm lên vỏ sò,vỏ ốc sơ sát ....


      Những bức ảnh  mà anh  chụp ngày ấy  chưa có bước chân trần của em tinh nghịch chạy đùa với sóng . Chưa có nụ mắt và dáng cười trên khuôn mặt tóc dài và vầng trán thông minh . Tất cả những điều anh chụp đã như những tiếng động nhỏ dấu trong sự thầm lặng .


      Và em đến . Mình chạm nhau .



      Contraste là đều cần thiết ở tấm ảnh của người biết chụp ảnh . Và anh đi tìm sự cách biệt của hai luồng ánh sáng ấy. Mê say như lúc chạm vào cửa mắt em . Như uống rượu, anh đã bị say, bềnh bồng trong một thứ cảm giác không thể nào diễn đạt ( và ta lại gần nhau, thu nhỏ, kéo ngắn lại những khoảng cách )


      ...




      Chiều nay . Không mưa, không nắng . Anh đi dạo trên bãi biển còn thưa thớt người vì chưa vào mùa hạ . Không tìm thấy một thứ hứng thú nào để chụp cảnh biển nữa .


         Vì sao thế ? Vì đã nhìn thấy những cặp tình nhân kia . Họ đi dạo, họ tay trong tay, cười và nói . Còn em ? Lẽ gì ta đã rời nhau ?








      .
      đang tải bài ..... ở blog CHÚNG MÌNH 
    •  
       
       
       
       
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2014 13:11:09 bởi dang son >
    • #93
        dang son 28.02.2014 13:13:34 (permalink)
        .
         
         
         
         
         
        * Mỗi Ngày .

















            MỖI NGÀY
            ____________________________    đăng sơn.fr







                                 Mỗi ngày, nhất là vào  buổi sáng, cứ mở cửa ra đường là cô thấy một cành hoa hồng ở ngưỡng cửa . Cô thắc mắc lắm , chẳng lẽ cô nhìn cánh cửa màu trắng để hỏi nó : Ai vậy ?


                               Ai mà biết cô yêu thích hoa hồng đỏ thắm ?  Cô nghĩ  là có kẻ ái mộ mình, làm như mình là ca sĩ hát sân khấu . Ngày còn nhỏ, cô chỉ có vài lần  nghêu ngao cho vui ở những dịp làm văn nghệ lễ lạc thôi . Và cô chẳng bao giờ mơ mình làm ca sĩ vì cô không thích cái thế giới màu mè hoa lệ có vẻ giả tạo ấy . Sơn môi đỏ chóe, lông mi giả, phấn son xiêm y  là cái ảo để diễn tuồng .


                            Cô biết mình thích gì với giấc mơ làm cô giáo dạy học vì cô yêu trẻ con, cô đang học sư  phạm và hay hình dung lúc ra trường, đứng trước các học trò nhỏ nhắn ở bậc tiểu học . Cô thích nhìn vào những ánh mắt ngây thơ , cỡ tuổi còn trong trắng như tờ giấy chưa lấm mực .





                        Mỗi lần nhận được cành hoa ở thềm cửa, cô vào nhà cắm vào cái  lọ thủy tinh cao cổ trên bàn giấy . Khi ngồi gạo bài,cô lại rời lọ hoa đi chỗ khác để không bị chia  trí .




              Thế mà cả hơn tuần nay, mở cửa, không thấy hoa hồng nữa, cô thấy bực bực như thiếu điều gì đó . Trên đường đi học , nhiều người  thấy mặt cô không vui vì cô nhăn nhăn .





               Thêm một tuần nữa trôi qua, không có một cành hồng nào, một mẫu giấy vu vơ nào gài ở khe cửa hay thùng thơ cũng không .



             Tất cả là sự trống rỗng .


             Để tự lấp đầy khoảng trống như không khí ấy, cô viết ở blog tên là Hoa Hồng của mình :



         "


          1.2.3.4.......



            Là cách đếm của tôi . Hoa ơi !  Mỗi ngày ấy , tôi có em đến thăm ngoài cửa . Em không biết nói vì thứ ngôn  ngữ chính của em là diễn đạt lên tâm trạng của kẻ tặng hoa ít mồm miệng ấy .



           Từ hai tuần nay, tôi không gặp em nữa . Em không biết nói thì làm sao tôi hỏi em được chứ ? 


            Tôi muốn hỏi kẻ tặng em cho tôi là ai ? Kẻ ấy muốn gì ở thái độ âm thầm đó . Hắn dư tiền  để mua hoa tặng người không quen biết chăng ? Hay hắn là kẻ lãng mạn hay hái hoa trong khu vườn đầy hoa để tặng ? Và có lẽ hắn là một kẻ mù chữ hay có tật nhút nhát vụng về với người lạ mặt ?




           Hoa ơi ! Làm sao em trả lời được . Mà nghĩ lại : Thôi ! Em không biết nói thì tôi cũng im lặng trên dòng chữ này. Tôi ngừng máy ,đi học bài đây .




           "



              Trời đang vừa mưa vừa nắng để nhìn lên một phía trời, cô thấy những chòm màu sắc . Cô thích nhìn mưa rơi vào những buổi chiều . Có chút gì buồn bã, chút gì thơ mộng, nhất là khi mở blog, mỗi ngày tải vào đó một ý nghĩ .



              Vừa vào trang blog, cô thấy dưới bài viết ngày hôm qua của mình có một đoạn góp ý của kẻ lạ :



              " Mai mốt, hoa hồng sẽ trở lại thăm vì hoa hồng bận đi xa ....  Chúc vui . "




             Cô ngẩn ngơ thấy cái tên  H.H viết tắt lạ hững .  Đành lịch sự viết câu ' Cám Ơn ' -  Chẳng biết cám ơn ai .





            ----




         2.




              Mỗi sáng, cô mỗi rình xem ai là H.H . Rồi nhìn xuống ngạch cửa, cô thấy thất vọng .


              Sáng hôm nay, trời mưa , lại rơi mưa . Cô thèm ngắm mưa, dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa thấy hoa hồng cài sợi nơ nhỏ, không có chữ nào cài ở cọng gai . Ngước mắt rất nhanh, ném cái nhìn ra đầu ngõ, cô thấy một dáng người cầm dù màu đen, bước khập khễnh ở chân bên phải .Dáng ấy biến mất ở phía bên kia công viên . Bụi mưa rưng rưng nhọp nhẹp ở chặng đèn đỏ có quán cà phê mở sớm.



               Cô biết cái dáng khập khểnh ấy là ông thầy của mình . Sau lưng áo có cây dù ,có bước chân khập khểnh ấy là ánh mắt thầy im lìm nhìn cô trong giờ học . 



           Cô cúi lưng, nhặt cành hoa trong tiếng thở dài . Cô hiểu là tại sao người ta đã có gia đình nhưng trái tim vẫn đi lạc với chính mình .





               Chiều hôm ấy, cô ấn ngón tay vào cái Blog hoa hồng của mình và chọn nút " XÓA ".






               ...





            Từ đó, mỗi ngày, không còn nhìn thấy hoa hồng nằm ở ngạch cửa nữa .









            _____________________________ 
         
         
         
         
         
        #94
          dang son 03.03.2014 15:12:55 (permalink)
          .
           









          Ở NƠI XA LẮM
            ( Blog  +  Blog )


          _______________________________________________________________








          Ai cũng biết dạo này có nhiều người làm blogs . Họ dùng blog như một căn nhà hoặc là cái nhà kho cất đồ đạc . Có kẻ làm blog chính trị để tuyên truyền và vào đó chửi rủa nhau và đập nhau .... Đập nhau chán, họ len lõi đăng ký vào những diễn đàn  của những trung tâm video ca nhạc, thế là sau những bản tin tức về văn nghệ, họ săn tay áo, gõ chữ chửi nhau loạn cào cào bằng những lời lẽ của loại rác rưởi ....

          Nàng không dùng thì giờ qúy báu của mình vào những forums như thế để đọc vì sợ bẩn mắt . Blog của nàng tên vỏn vẹn là Nắng . Ở cái xứ lạnh lẽo này, nàng thèm những ngày nắng ấm. Với cái máy chụp ảnh  loại nhỏ xíu tự động, nàng loay hoay chụp những góc thành phố có nắng ấm, đủ loại nắng để ghép vào chỗ minh họa cho mỗi bài thơ, bài văn sáng tác .

            Nàng thích đọc, thích viết vào thời còn con gái . Nàng có vài bài tùy bút đăng ở  báo trung học hàng năm và nàng mơ mộng thành một nhà văn mà độc giả trung thành nhất là chính mình . Mỗi ngày, vào blog tải bài vở . Có khi  hứng lên, kể lại một câu chuyện trong hãng làm hoặc viết về những ý nghĩ thầm thầm riêng tư khi nhìn thấy một sự việc .

          Ngoài cái blog của mình,nàng tham dự vào một diễn đàn để đọc  chút thơ văn và nghe những bản nhạc khá hay được tải lên ,với bản tính nhút nhát và âm thầm,nàng không giao lưu với ai ngoài những bài viết ngăn ngắn khi có hứng tải lên .

          Cuộc đời của trần gian có lắm điều rắc rối, càng văn minh thì càng oái oăm kiểu hiện thực, hiện đại theo cách thức bon chen, chạy bở hơi tai theo việc kiếm tiền và nặng về vật chất, biết là như thế nên nàng lấy cho mình cái tên là " Đơn Giản " .


          Đơn Giản hiền hòa như khi nhìn thấy những nụ cười ngây ngô của trẻ thơ . Đôi mắt chúng đẹp lắm, xinh xắn như tia nắng nghiêng qua một hàng hoa, êm dịu như tiếng nhạc hòa tấu nào đó nghe  văng vẳng từ quán nước .


             Ở diễn đàn đã chọn và dừng chân ấy, ngày nọ, nàng vào một trang của người ký tên là " Thật Tình " ,người này chẳng viết văn, làm thơ, chỉ tải vào trang hình ảnh mà thôi .Nàng xem những hình ảnh cảnh trí và biết là người này thích du ngoạn, du lịch để bắt vào máy những màu sắc từ những chuyến đi xa . Dưới một bộ ảnh phóng sự, nàng viết vài chữ ngắn ngủi để cám ơn . Một vài tuần sau , khi trỏ lại chủ đề hình ảnh ấy, nàng thấy câu trả lời vỏn vẹn chỉ hai chữ " Cám ơn " .


          Nàng thấy khó chịu với cái kẻ quá hà tiện chữ ấy , mắt nàng thấy ở những hàng hình ảnh hay có cái tên của blog tên là " Thật Tình " . Tò mò ấn vào xem thì nàng ngẩn ngơ như lúc dạo chân trên một vùng màu sắc . Qua những trang chủ đề  của blog, nàng có cái cảm giác đang đi dạo chơi  từ những đồi dốc, những cồn cát .  Cách chụp ảnh khi chỉnh máy của  người "Thật Tình " với tốc độ chậm làm cho những hình ảnh của hàng lá cây mơn mởn như chao động .


            Vì blog mở cửa cho sự góp ý, nên nàng chọn những tấm ảnh có thể gợi cảm hứng và có thể minh họa cho những bài viết của mình, Đơn Giản gõ chữ , ngỏ ý xin tải về blog của mình vài tấm ảnh . Hắn chờ vài hôm rồi ghi câu trả lời " Đồng ý và cám ơn " - Lại cám  ca ,cám củng qua lại như thế rồi hai kẻ  bloger quen nhau .Hai người hai đầu trái đất xa lắc và cách nhau 9 tiếng đồng hồ . Ở Thật Tình và những chủ đề hình ảnh, Đơn Giản thấy có nhiều cảm hứng và tìm thấy nhiều điều ấm áp .


            Sau vài lần trao đổi về hình ảnh, bài viết , nàng viết thư cho hắn , hắn viết cho nàng  . Khoảng cách xa lạ dần được xóa đi khi Đơn Giản nói :

          - Tui đề nghị ông bỏ dùm chữ Tôi và Cô ấy đi .

            -  Thôi thì để tôi xưng là " Em " và gọi cô bằng " Bà " vậy . Chẳng nhẽ tôi xưng là Anh và gọi cô là Em  ?  Dị chết !



          Nàng lèo nhèo ở đầu  chữ bên đường dây kia :  - Tôi nhỏ hơn anh mà, tôi cho phép anh xưng anh và gọi tôi  bằng Em . Chả sao đâu .

            Thế là mỗi ngày, hai cái tên Em và Anh ấy mỗi gặp nhau . Em gặp anh trên từng góc cạnh của hình ảnh . Anh gặp em trên một  viết nào đó ở phần tùy bút đoản văn .

          Có lần thấy  thích thú khi Thật Tình đọc được một bài dưới tấm ảnh chụp quán nước buổi chiều của hắn . Cô viết :




            M À U C Ủ A N Ắ N G -





             Thơ sẽ mềm mại nếu mình pha vào một chút mưa rơi , nhất là  mưa buổi chiều .

             Bây giờ là buổi sáng nơi em . Nắng vừa nhú lên ở đầu ngọn cây kia , nắng sẽ ấm để em quên đi những ngày lạnh giá . Trong tia nắng non non ấy, em hình dung ra anh ( ở đầu một bóng ghế ngồi nơi công viên từ rừng cây kia ) Anh rời chỗ ngồi để chậm rãi đến bãi nắng vừa kịp hạ xuống bãi cỏ trong khu vườn em ngồi .


          Nắng theo anh tràn vào cổng vườn , nắng  nhảy nhót như bước chân  của những chú chim nhỏ từ xa bay về tìm tổ cũ . Anh nhìn em, ta nhìn nhau , em nghe anh gọi tên em . Nhẹ nhàng lời mời rủ đi uống nước ở cái quán nhìn ra biển .


             Em gật đầu vì biết là ở chỗ ngồi, nhìn ra ngoài cửa kính , mình nhìn thấy chiều dài của bãi cát, sau vòm kính, ta không thể nào nghe tiếng sóng biển . Qua vòm kính, ta nhìn thấy những dấu chân trên cát  của những người yêu nhau , bên nhau dạo biển .


             Ly nước quay lại nhìn ly nước . Chúng đang ở cạnh nhau . Như em và anh . Em thấy tia ánh sáng  trong mắt anh - Và anh sẽ làm gì khi đưa máy vào mắt bên trái để bắt giữ lấy một tia nắng có thể mang tên  Em ?  "



             . . .



            Vài ngày sau, Thật Tình vào bài viết ấy và tải vào tấm ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau ở bãi cát vàng của biển . Trời trong vắt xanh xanh, bàn tay đàn bà có nhẫn cưới ở ngón áp út , giữa kẽ ngón tay có những ánh màu xám trong ảnh ....




             Nàng đọc lại bài mình đã viết, nhìn tấm ảnh . Buồn tênh, nàng xoè ngón  tay đeo nhẫn của mình , nhìn lên màu tường xanh nhạt ở phòng khách thấy tấm ảnh đám cưới có cô dâu chú rể từ một ngày ấy . Hai nụ cười tươi, tươi .


          Cúi xuống nhìn bàn phím chữ , ngẩng mặt lên nhìn  màn ảnh, tìm lại bài viết về nắng trên biển, bàn tay trong bàn tay  đeo nhẫn cuới từ tấm ảnh kia . Nàng nén tiếng thở dài, bấm nút hủy bài . 



          Chữ của văn chương biến mất ; Tấm ảnh minh họa cho chữ biến mất .



          Blog tên là Nắng . Nắng muốn đơn giản . Blog kia tên là Thật Tình . Nhưng từ một nỗi cô đơn nào đó có thật trong tâm hồn , người ta không mãi cóthể nào mà Đơn Giản Thật Tình đâu .









          đăng sơn.fr


           
           
           
           
           
           
          #95
            dang son 31.03.2014 02:10:47 (permalink)
            .
             
             
             




            KHÔNG PHẢI AI CŨNG GIỐNG NHaU










            _____________________________________________ đăng sơn.fr






            Kể ra thì buồn , mà không nói gì thì càng buồn hơn .

            Vậy thì kể :









            ... Đêm nay, Út ngồi thẩn thờ nhìn ra bóng đêm . Lạnh bên ngoài , làm như trời sắp đổ tuyết . Rùng mình , ơn ớn lạnh, kéo cao cổ áo,vặn thêm số cho lò sưởi,Út mở máy hát nghe bài Chuyện Tình Buồn của Duy Quang hát . Giọng anh chàng nhão nhét mềm mềm làm mình sầu thảm hơn .

            Có chuyện tình nào mà thấy vui đâu ? Người ta đến với nhau và yêu nhau để làm gì ?



            Út nhớ lại là đã có nhiều lần mình đã yêu . Tự động mà yêu .


            Bạn hỏi :

            - Sao yêu nhiều chi cho khổ ?

            - Kệ cha tao . Tao yêu kiểu của tao .


            Con bạn của Út ứ hự, quay đi, mặc kệ cho Út yêu kiểu Út .Nó đi lấy chồng,đẻ 4 đúa con,thân hình trở nên sồ xề núng nính mà thấy nó vui , hạnh phúc nhiều vì được chồng lo lắng, thương yêu . Mỗi lần ghé thăm bạn, nhìn ngắm mái gia đình đầm ấm rộn rã tiếng cười như thế, trên đường về Út thấy thèm thèm .




            Thèm được như thế, Út quay sang nhìn cho thật kỹ thằng bồ trẻ măng thời sinh viên . Út nghĩ thầm '' Cỡ gã này mà lấy về,chả biết nó ra sao ? Nó có tốt lành hơn những thằng khác không ta ơi ? "


            Hỏi như thế,đâm ra sợ sệt . Sợ thì bấm nút biến . Thằng nhóc học trò chẳng hiểu gì . Nó khóc lóc trong vòng 6 tháng rồi cắp cặp tìm bến khác .



            Yêu lần thứ nhì thì Út kỹ hơn ,có kinh nghiệm hơn . Út không rơi vào vòng tay học trò nữa,chọn tên nào hơi hơi có tuổi, hơi hơi kinh nghiệm ,có nghề có ngỗng coi bộ chắc ăn hơn .

            Đi ăn,hẹn hò đi chơi, Út khám phá ra là gã kinh nghiệm này kinh nghiệm đầy mình - Gã thích đàn bà đẹp,thích bay, lạng, luồn và lách . Gã hay trổ tài tán bố láo . Trái tim gã có nhiều khỏang trống gió lùa .


            Út biến mất . Chả thà như thế còn hơn là khênh về . Tính Út nóng hay ghen,Út sợ cho nó ăn dao phay !



            Nghỉ mệt cho trái tim một thời gian, Út thấy trống trải . Thấy đìu hiu . Đi đâu cũng một mình .Lạng phố phường cuối tuần,thui thủi ngồi gặm cái hamburger mãi cũng ứ .


            Lần thứ ba này,Út thay đổi chiến thuật . Út kỹ lưỡng khi quen ai . Ngắm nghía giò cẳng cẩn thận . Biết mình thích tí ti lãng mạn,văn chương thơ phú, Út rơi vào chữ nghĩa của người văn thơ. Nhè nhẹ mà rơi . Trong cái rơi như lá vào thu ấy là những rung động cần thiết .



            Út vui lắm,tí tửng thơ văn , thấy mình dễ thương trẻ trung vô cùng . Và Út thấy cuộc đời có tí phấn hồng,tí môi son của tâm hồn .


            Tình yêu dễ gây mù quáng ( trong văn chương , người ta đã bảo thế ) Út không mù , Út mở to mắt khi yêu và tránh đeo cặp kính đen lên sóng mũi khi ra đường . Út sợ ngã . Nhưng người ngã không phải là mình khi ngày kia,thằng thơ văn khốn khổ ấy thú nhận là nó là bisexuel ,có nghĩa là nó có khả năng yêu cả hai phái ( phái yếu vàphái mạnh ,miễn là tình, là nên thơ , nó yêu ráo trọi )


            Nghe mà ức - Chẳng lẽ bợp cho nó vài cái bạt tai và bảo nó : Mày làm tao mất thì giờ ( ! )



            Tránh bạo động là điều tốt để giữ hòa bình . Út bye bye thằng ấy sau khi cắn răng chúc nó hạnh phúc.




            ...



            Đêm nay . Trời lạnh căm .


            Bó gối,gục đầu trên cánh tay, nhìn 10 ngón chân mình,Út đếm lầm thầm . Ngón ngắn,ngón dài kia ơi - Có phải ai cũng giống nhau ? Mình có thể yêu bao nhiêu lần trong một đời người ?



            Những ngón chân dễ thương của Út không biết trả lời . Út chỉ nghe một nỗi lặng thinh .










             
             
             
            #96
              dang son 12.04.2014 02:54:26 (permalink)
              .
               
               
              dangson.fr
               
               



              NƠI Ô CỬA NGẬP NẮNG .





                 ___________________________________________







              Có những câu chuyện rất bình thường mà thôi    .  Chuyện của anh cũng như thế : Mỗi ngày đi ngang bàn giấy, ngước nhìn lên tấm ảnh có ánh mắt của gương mặt và nụ cười hiền hoà để nhớ đến nàng .

              Lặng thinh, lặng thầm, rồi sợ thấy mình buồn bã, anh quay đi . Ngày như ngày . Lắm lúc, ra khỏi hãng, anh la cà chỗ này chỗ kia vì sợ thấy mình lê chân về nhà . Nhìn căn bếp lạnh ngắt, nhìn giường chiếu vậy mà lạ lẫm . Anh mãi miết ngồi hết quán này , quán nọ, ăn uống xập xình lêu rêu để gọi là nhét cái gì vào bao tử cho khỏi xót . Về nhà lúc trời tối mịt, bật ngọn đèn, rồi lăn ra giường .

              Thấy anh gầy ọp ,vài người bạn rủ rê lại nhà ăn uống . Có người chép miệng khuyên :


              - Sợ thui thủi thì mang một con chó nhỏ về làm bạn .

                Anh im ỉm, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu . Lúc còn bên cạnh anh, nàng nuôi con mèo cụt đuôi rất đáng ghét tên là Cộc . Hiên cưng chiều nó đến nỗi anh có lúc phải ganh tỵ :


                - Coi bộ em cưng thằng Cộc hơn anh !

              Hiên điềm nhiên liếc xéo anh bằng đưôi con mắt :

              - Vớ vẩn gớm !  Anh không phải là một đứa trẻ để cứ phải ganh đua chỗ với nó .


              Anh biết rõ những lý do để không ưa nó và nó cũng chẳng ưa gì anh . Cái chỗ nằm của nó mỗi lần Hiên ngồi xem truyền hình là tựa sát vào đùi Hiên hoặc nhảy thót vào lòng để cuộn tròn mình tìm hơi ấm và sự vuốt ve . Khi Hiên ngồi viết lách thì nó leo lên bàn ngồi nhìn chủ hoặc  cuộn tròn sát  bàn chân dưới gầm bàn . Mỗi lần anh đi ngang, anh ném cho nó cái nhìn vô thiện cảm và cong môi miệng kiểu xì xì - Đồ nịnh thần, nịnh chủ .


              Bây giờ thì anh đã nhận ra sự vô lý ấy của mình thì đã muộn , con mèo tên Cộc chờ mãi không thấy cô chủ về nhà nữa . Sau những ngày chầu chực loanh quanh từ bàn giấy có chỗ nắng hắt vào, sau lần chạy đi, chạy lại quanh quẩn ở nhà bếp, ở phòng ngủ không thấy bóng dáng của Hiên, Cộc thẩn thờ  mỗi lần anh cho nó ăn . Anh ra vẻ dịu dàng với nó khi cố gắng vui vẻ kiểu gượng gạo :

              -Ăn đi mà . Có cái gì ăn cái nấy, tao không biết làm bếp giỏi như cô ấy . Tao đang gầy đét đây . Mày thấy không ?


              Cộc ăn qua loa rồi bỏ ra vườn .  Nó không biết nói nhưng nó biết nó đi tìm cái gì ở người nó yêu thích . Nó không biết ngôi mộ của chủ nó nằm nơi đâu để đến thăm như câu chuyện kể ở xứ Mễ Tây Cơ có con mèo kia ngày nào cũng ghé mộ thăm chủ, nó vơ lá phủ lên mặt mộ đá ,câm lặng nằm chờ phép lạ .


              Hơn cả tuần nay, về nhà, anh không thấy bóng dáng con Cộc  đâu nữa ,anh hoảng hốt đi dọ hỏi các nhà hàng xóm . Ai cũng lắc đầu ái ngại . Đii ra lại đi vào nhà, nhìn ảnh của Hiên ,anh ủ dột nói thầm thầm :  " Khi em đi rồi , anh sợ sự cô đơn nên đâm ra tử tế hơn với nó . Vậy mà nó cũng bỏ đi ... "



              Ngày kia ,đi làm về, bất giác,  có cái cảm giác như ai đang theo mình , anh nhìn  thấy ánh nắng hắt xuống từ phía sau lưng : bóng của mình và có bóng con vật .  Dừng bước,quay phắt lại thì bóng con mèo chạy mất .


              Hụt hẩng bất ngờ, anh lên tiếng gọi :

                 -  Cộc à phải là mày không ? Về nhà đi , tao biết tao cần mày lắm . Tao đã bỏ thói cắn cẩm, lèo nhèo ganh ghét mày rồi .



                 Phải rồi . Khi người ta biết cô quạnh có nghĩa là gì .   Khi bộ ba mất một thì còn hai . 


                 Anh nhẹ nhàng mở cửa vào nhà , bật sáng đèn bếp, ở tủ lấy gói đồ ăn khô bỏ vào cái bát màu hồng của Cộc và để ngay trước cửa sổ sát bàn giấy còn  ngập nắng chiều .Ở chỗ này, ngày nào đó đã có tất cả sự trìu mến của hai bóng dáng .


                 Ước gì . Ước gì .....






              đăng sơn.fr


                 Viết sau khi đọc truyện ngắn 
              "   Bàn làm việc ở cửa sổ có nắng   " - Kỉ Phấn Trắng - VipTruyện v.n

                 
              #97
                dang son 12.04.2014 04:57:22 (permalink)
                .
                 
                 
                 
                 
                 



                NƠI Ô CỬA THẤY MƯA 

                ____________________________________________

                @nguyênhạ - đăng sơn.fr








                Vậy mà chờ mãi, vẫn thấy con mèo không trở về . Anh thấy bực bội lắm,anh giở trò nhịn ăn, uống bia tù tì như thằng bợm .Ngồi nhìn màn ảnh vô tuyến nhả hình ảnh nhảy múa, anh chả hiểu gì .

                Khi thiếp đi, trong giấc nửa tỉnh, nửa mơ màng,anh thấy Hiên trở lại . Đẹp vô cùng, cũng chừng ấy tiếng cười thành tiếng, cũng từng ấy dịu dàng như ngày nào mới quen nhau ( lúc ấy chưa có thằng Cộc - con mèo cụt đuôi đáng ghét ) Ở Hiên là hình ảnh của sông hiền hoà, ở Hiên là những bóng nắng không gay gắt , kể cả lúc Hiên có điều gì giận dỗi .


                Anh tỉnh dậy, hốt hoảng, miệng khô hốc ,vớ chai nước lăn lóc trên bàn,đụng tay vào tấm ảnh của Hiên . Tiếng mặt kính vỡ dòn làm anh đau nhói khi nhìn tấm ảnh rơi xuống đất vỡ tan, anh cúi lưng, nhặt ảnh chân dung, ôm vào ngực lắp bắp " Anh xin lỗi em "


                Hiên đã không bao giờ trở về nữa . Thân xác Hiên đã tan vào cát bụi thành đất . Anh biết rõ như thế khi cất công đi tìm con Cộc, di sản còn lại của tình yêu Hiên đã dành cho nó .



                Nguyên một ngày thứ bảy, anh được nghỉ làm đi lang thang .Vào một quán nước tối om om có đèn mờ và tiếng nhạc rậm rực, anh gọi bia, ngồi im trong góc quán nhìn thiên hạ nói cười .

                Một mái tóc, một mùi nước hoa đàn bà đi ngang,thân hình ấy đứng lại . Cúi xuống dọ hỏi :

                - Thấy anh có vẻ ủ rũ cả buổi tối ? Có lẽ đang buồn điều gì đó sao ?

                Nhìn cô gái và kiểu cách ăn mặc,anh biết đây là một trong những cô gái ăn sương,giang hồ . Anh lẳng lặng gật đầu và lắc đầu ngay sau đó .

                Cô gái tự nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện - bắt chuyện :

                - Có thiếu gì phương cách giải sầu . Tối nay hàng họ ế ẩm, không nhiều khách . Trông anh giống y ông bồ cũ của tôi . Anh ấy đã chết sau một tai nạn giao thông . Này anh ! Tôi có thể bớt giá cho anh nếu anh cần giải sầu .


                Anh định lắc đầu, nhưng chẳng hiểu sao lại gật đầu .Cái lắc đầu để biểu lộ sự chán chuờng . Gật đầu vì sợ thấy mình quá một mình .



                Cô gái cười nhẹ, đứng lên với câu nói " Đi theo tôi, phòng trọ của tôi gần ngõ kế bên "




                Anh uể oải ra quầy bar gọi tính tiền . Đi theo cô gái. Ra đến cửa, anh nhìn cô rồi ấp úng :


                - Thôi vậy,tôi đang buồn, chẳng ham muốn gì ?


                - Đã ừ khi nghe bớt giá mà lại lắc . Anh bị khùng hả ?


                Anh mời cô điếu thuốc lá cuối cùng trong bao thuốc ( bình thường, anh không uống rượu , hút thuốc khi có Hiên . Tại Hiên đi rồi, buồn quá nên phì phèo cho có cái đỡ vẩn vơ )

                Cô gái nhả khói xanh lơ , nhìn anh ái ngại :

                - Tôi cũng đang buồn, không biết làm gì cho hết đêm nay . Hay là tôi cho không anh . Chịu chưa ?



                Anh cười, hiền lành nói cám ơn cô rồi quay đi .


                Cô ta hậm hực dậm mạnh đôi giày trên lề đường, nói với theo :

                - Chưa thấy gã nào kỳ lạ như anh .



                Phải rồi . Nếu cô ta là anh, cô sẽ hiểu thế nào là một nỗi trơ trọi khi ngồi một mình nhìn màn mưa qua ô cửa vắng tanh . Ở chỗ ấy, có cái bàn làm việc sát cửa sổ . Ở chỗ ấy, mới ngày nào anh thích ngắm nhìn một hình dáng, một mái tóc qua dãi nắng nghiêng nghiêng .


                Bây giờ thì mỗi ngày, dù cho nắng có tràn qua cửa sổ,mắt anh vẫn nhìn thấy những giọt mưa rơi .








                 
                #98
                  dang son 19.04.2014 01:18:36 (permalink)
                  .
                   
                   




                  CHẠY TRỐN.

                  ___________________________________________________________






                  Thật là một ngày đoảng vị ! Làm đâu hỏng đấy : Ra đường trợt ngã, vào lớp thì mất tập vở, về nhà thì điện cúp , thò đầu ra  vườn thì nghe vợ chồng hàng xóm cái nhau ỏm tỏi " Tao giết mày, tao đập mày - Xéo ngay đi ..."




                  Nhỏ chán nản , lắc đầu, lò mò vào bếp ,bắt nước pha ly cà phê . Đèn đóm tắt hết, điệu này thế nào cũng phải gặm bánh mì và học bài dưới ánh nến ( lại có tật sợ ma )


                  Chợt dưng, dưng mà thấy chán đời, chán học, chán bạn bè, chán cả chuyện lấy chồng .


                     Nhỏ ngồi uống cà phê, vén tóc . Cắn bút . Nhỏ đang muốn quậy phá cho tiêu tan bớt bực dọc . Có lúc Nhỏ chỉ muốn làm con trai để thỉnh thoảng buồn buồn cái gì đó, gây sự, săn tay áo đấm đá ( Chắc là thượng tay hạ chân xong thì đã đời lắm dù sứt trán u đầu - Ngày xưa, bố hay kể chuyện bố thích đánh nhau, cho đến ngày lên dại học, gặp mẹ nên bố dịu đi - Bố chép miệng, xoa đầu con gái : Tình yêu làm người ta thay đổi như thế đấỵ ,  con !   )




                     Nhỏ chẳng hiểu gì về tình yêu . Nhỏ chỉ thấy trong ánh mắt của thằng bạn học có cái gì khác lạ và nó hay lẽo đẽo theo Nhỏ mỗi lần tan lớp . Nhỏ kệ, Nhỏ lờ lờ cho dù có lúc thấy mình thiếu cái gì đó khó nói .


                     Lắm lúc, Nhỏ cũng thử thèm đọc một lá thư tình. Thử xem sao ....


                  Mà sực nhớ lại thì cái thằng bạn học có ánh nhìn rụt rè ấy chỉ giỏi toán và dốt văn nên có lẽ nó không bao giờ biết viết thư tình . Chả lẽ khi nhớ Nhỏ, nó gửi cho Nhỏ một trang giấy ghi toàn là phương trình toán học ? Trong tình yêu thì phải có thơ, có nhạc , có dòng chữ mềm chứ ?

                  Có lần mẹ rù rì với con gái như khuyên bảo :


                  -  Ráng học hành đi, con ! Đừng mơ ảo với ba cái tình cảm lăng nhăng .

                  Nhỏ cong cớn môi, làu nhàu :

                  -  Con biết mình phải làm gì mà, mẹ . Thế mẹ biết yêu lúc bao nhiêu tuổi  ?


                  Hỏi để mà hỏi vậy thôi , vì làm như đó  là chuyện bí mật của người lớn vì mẹ không thích bị khẩu cung . Lắm khi Nhỏ bực dọc vì không thấy mẹ thử hạ mình như một người bạn để choàng vai con , cùng ngồi xuống thềm cửa . Nhỏ rất thèm được mẹ hỏi han : Con có điều gì phân vân ? Tâm trạng con ra sao ?


                  Ngồi ngẩn ngơ, cứ gậm gậm đuôi cây bút, Nhỏ bỗng thèm yêu, yêu là sống theo một cách khác, sống hoàn toàn với cảm giác được săn đón, được săn sóc, được cưng chiều .

                  Nhỏ loại hình ảnh thằng nhóc học trò ấy trong đầu để thay thế bằng hình ảnh của một người lớn ( đàn ông ) vững chãi hơn .

                  Trong đầu Nhỏ phân loại 2 hoặc 3 type đàn ông ấy như sau :

                  - Người lớn - đã có vợ . Công việc làm ăn vững .

                  - Người lớn- Ly dị rồi, hoặc goá vợ . Đầy kinh nghiệm sống .

                  - Người vừa vừa lớn-  Chưa bao giờ dám lấy ai .





                     Dò lại  những ý nghĩ kỳ khôi ấy trong tâm tưởng, Nhỏ chóng mặt, nhức đầu muốn khóc  lên thật to .


                  Cái bóng của Nhỏ hắt lên tường thầm thầm từ ánh nến đã như một sự chạy trốn .  Nhỏ nhìn trừng trừng và nói với cái bóng ấy : Ta  sẽ làm gì để đừng chạy trốn với chính mình ?



                  ( Có thể chừng vài ba năm nữa, Nhỏ thể nào cũng có câu trả lời )





                  đăng sơn.fr   
                   
                   
                  #99
                    dang son 18.05.2014 12:06:51 (permalink)
                    .
                     
                     
                     
                     
                     


                    Ở ĐÂU , CHUYỆN CỦA MÌNH ?







                    Nhiều lúc, chị ngẫm nghĩ để tự trách mình sao đã không nghe lời họ hàng, bạn bè . Họ đã khuyên " Đừng lấy chồng đẹp quá, nó khó mà chung thuỷ " .


                    Phải nói là anh đẹp lắm . Cao lớn, nhả nhặn, tướng đẹp, ăn nói mực thước . Ch chả chê anh vào đâu được . Anh không hút thuốc, đàng điếm, rượu chè . Chỉ có mỗi cái ra đường hay nhìn ngang, nhìn dọc .


                    Có lần nổi ghen, chị nhiếc anh :


                    - Sao cứ nhìn đàn bà, con gái . Muốn lắm chắc ?



                    Anh cười hiền, băng qua đường , nắm bàn tay chị : Đừng ghen mà em ,anh đàng hoàng mà .


                    Chị ngoe nguẩy liếc anh . Ăn nói thì thế, sau lưng mình thì chẳng biết ra sao ? 


                    Điều khó nhất ở một cặp v chồng là người này muốn nắm trọn người kia . Sự yêu thương và ích kỷ là điều không thể tránh : " Ngươi phải là của ta . Trọn vẹn "



                    Làm sao được, đã bao năm từ khi lấy nhau, chị cứ loay hoay . Khi anh ngủ say, chị nằm cạnh, ngắm anh, có lúc chị muốn lấy dao cứa nát khuôn mặt điển trai của anh cho họ ( người ta nào đó ) hết dòm ngó anh . Không thể nào cứa dao trên mặt người mình thương yêu, chị nghiến răng cào những ngón tay nhọn lễu trên ngực anh . Anh trở mình nhăn nhó . Trông anh hừ hừ nhăn mặt tỉnh giấc, chị càng cáu hơn .



                    Anh mở choàng mắt, xoa tay lên vết cào, quay sang ôm chị :

                    - Em vừa cào cấu anh hả ?


                    Chị dụi đầu mũi vào vai chồng , thút thít : Ừ . Ừa . Tôi đang ghen với giấc mơ của anh . Tôi đang thù oán anh .



                    Anh xoa lên đôi má chị, thở dài vì hiểu vợ mình .



                    Anh quay qua bên kia, ngủ tiếp để chị trằn trọc cả đêm .




                    .





                    Khi chị tỉnh giấc thì anh đã đi làm . Trên bàn bếp có một mẫu giấy, chữ màu xanh viết đẹp :



                    '' Em !


                    Ở đâu - Chuyện của mình ? "







                    Chị cười tươi hơn đêm hôm qua . Chị bớt ghen . Chị gọi điện thoại cho anh, ỏn ẻn thấy muốn nựng : Anh ! Ở trong tim em, có chuyện của MÌNH .











                    đăng sơn.fr
                     
                     
                     
                     
                     
                    dang son 18.05.2014 22:39:58 (permalink)
                    .
                     
                      KHÔNG GIỐNG AI .
                     


                       Thấy em lớn dần, má cẩn thận dặn dò :

                       - Coi chừng đàn ông, con trai nha con . Yêu ai, lấy ai phải kỹ càng . Đừng có dễ tin .


                          Em nghe lời mẹ dặn, đi đâu cũng ngó trước ngó sau ; Gặp gã nào mặt mày bậm trợn, em né . Em lắc đầu , đi thẳng một nước . Má thấy em nghe lời, má yên bụng yên lòng .

                         Em thấy em có may mắn khi có má kề bên, má thủ thỉ như người bạn khi chiều chiều em hay ngồi kế bên , ôm cánh tay má ở bờ chuối sát cáo áo .
                     Em dụ khị má , ngợt sớt :

                    - Má kể chuyện tình của má đi , con muốn nghe .



                        Má nói  má gặp ba lúc 18 tuổi con nít ranh .  Ba theo má chèo nẹo, má sợ, má e dè . Rồi ba lì, má  gật đầu đẻ ra con, đẻ thêm hai đứa nữa . Bây giờ má khoẻ khỏe chút xíu .

                     - Má có ghen hăm , má ?

                    - Mi hỏi chi kỳ, đàn bà nào không ghen há con ? Ba mày lại đẹp trai .


                          Em sờ vai áo má, em rù rì :

                      - Con cũng thấy sợ . Mai mốt con sẽ chọn chồng xấu hoắc dễ xài .


                        Má cười nhỏ . Má nói " Để coi .
                     
                      Để coi là sao chớ ?


                       Em không thấy thằng nào xấu trai ghé tán tỉnh em . Em rớt trúng cái thằng đẹp trai phát ớn . Em tính quay đi , mà sao đôi mắt nó đẹp ác, mắt nó tình tình . Dáng nó thanh thanh . Nó cứ ngó em hoài .


                      Em thấy kỳ kỳ .
                     Chiều nào nó cũng đi ngang nhà em , em ngó nó , nó nhìn em rồi quay đi . Em tò mò, rình nó cuối buổi tối . Nó lại đi ngang nhà .

                     Rắn mắt, em dánh bạo hỏi đại :

                     - Kiếm ai dị ha ?

                     Nó ngần  ngừ, rồi chẳng biết con gì cắn nó . Nó trả lời :

                    - Tui tính làm quen với em . Em tên là gì ?


                       Em mắc cỡ, nguýt cái rột,  bỏ vào nhà . 





                       ----




                       Bây giờ, nhớ lại thấy ngộ  . Bây giờ , em đẻ cho nó hai đứa con nhỏ híu . Nó vẫn đẹp trai như ngày nào . Cái đẹp của nó không giống ai .









                        đăng sơn.fr
                     
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2014 23:08:26 bởi dang son >
                    dang son 28.05.2014 12:53:31 (permalink)
                    .
                     
                     
                     
                    dangson.fr .













                      hãy để

                      em thất tình  thêm lần nữa .



















                          Buổi chiều, thấy cái mặt cô là anh biết không khá rồi .



                          Anh giả vờ hỏi : -   Bệnh há ? Cảm cúm ?



                        Cô đứng nhìn trời, nhìn đất . Sao dạo này  chiều nào cũng sập sùi muốn mưa . Cô ghét mưa, ghét  hết thẩy mọi thứ trên đời này trừ anh .  Anh không phải là người cô yêu, anh lớn hơn cô cả hai mươi tuổi và cô coi anh như một ông già hết gân, cô chỉ tìm đến anh mỗi khi có điều gì áy náy buồn bã . Xem anh như một cái phao để lợi dụng anh mà thôi .




                         Có lần, anh khều cô khi đi dạo với nhau  ở một khúc đường :


                        - Anh biết rõ mà . Khi lên xe bông thì em sẽ quên anh cái rột . Phải không, nhỏ ?





                        Chả lẽ lại gật đầu công nhận . Ai lại ác  tâm như thế chứ ? Cô đành im ỉm một chốc rồi nói xạo với anh : Em biết anh lúc nào cũng tốt với em mà .



                        Anh cười, tiếng cười như đang ở rất xa " Ừ - Tại anh ngu !  "



                       Cô không cần biết là anh ngu như thế nào . Anh có khôn hay ngu dại thì cũng chẳng mắc mớ gì đến cô . Cái " mắc mớ " của cô từ bấy lâu nay nằm ở chỗ khác . Cô để lòng yêu thầm cái thằng kia , nó là bạn học  từ năm đầu trung học, nó biết cô hay nhìn, hay ngắm nó mà nó cứ phất phơ như gió . Hình như nó quên cô là phái nữ , là phái đẹp . Nó hay rủ cô đi xem đánh vật, xem đá banh . Cô chiều nó cho dù là lắm khi cô muốn bảo thẳng vào mặt nó : " Tao chỉ muốn mày xem tao mà thôi . Chẳng nhẽ tao không đẹp, không hay hơn những màn đua xe, những trò chạy theo trái bóng như những thằng điên cầu thủ của mày  ?  " 



                        Ngày hôm kia, tình cờ trên phố, cô vừa băng qua đường thì thấy nó đang dung dăng với con nhóc kia  con nhóc ăn bận hở hang thấy khiếp . Nếu ví trái tim là một trái táo, trái chuối thì nó đã rơi  ra khỏi lồng ngực cô ,rơi tòm xuống lề đường dập náy, vỡ tan ra cả ngàn mảnh . Trái tim đập loạn xạ nhồi máu làm cô hoa mắt, tay chân bủn rủn .



                        Buổi sáng ấy quá ảm đạm như một cái đám tang . Cô đã muốn đi theo chúng , xem chúng đi đâu, làm cái trò gì ? Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay bước như trốn chạy, cô sợ thằng khốn ấy thấy cô khóc , cô nhăn nhó rất xấu xí . Sự kiêu hãnh còn sót lại trong đầu không cho phép mình làm điều ấy . Sẽ phải quên . Quên đi .




                        Thấy cô ngơ ngẩn ngoài vườn, anh mang ra cho cô ly nước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và không nói năng gì . Khi nào muốn nói thì cô sẽ nói .



                        Trong đầu  óc của anh luôn có một cái đồng hồ kiểu cổ điển, đồng hồ có ba cọng kim . Tích tắc, tích tắc . Khi sống, thời gian cứ vèo vèo qua đi . Nhìn vào những cọng kim thì sẽ sốt ruột .  Ngày đi, đêm đến với bao việc đổi thay . Con nhỏ đang ngồi bên cạnh anh cũng đã lớn, đã thay đổi . Nó đã biết buồn như nỗi buồn ngày nào đó của anh .  Người ta đã đến với anh và bỏ anh ra đi . Anh chỉ còn cách chịu đựng khi treo những ưu phiền ở những cọng kim của thời gian . Anh hứa là sẽ đóng chặt cửa trái tim mình .





                         Con nhóc này đã  đến bên anh ở một lúc anh buồn bã nhất . Nó lợi dụng anh như cái thùng rác để ném những buồn phiền con gái rồi nó được nhẹ nhõm, nó vui , nó  tươi cười trở lại .




                       Thùng rác mỏ hé nắp đậy , hỏi nhỏ :



                      - Kể đi , rồi đêm nay sẽ ngủ ngon . Em ?



                     - Anh nè ! Làm sao để quên được người ta ?



                      Anh mở to mắt :


                    - Anh đâu biết người ta của em là ai ? Vả lại biết đâu em có cả chục cái người ta nào đó .




                     Cô phụng phịu, bực mình chỉ muốn đấm cho anh vài quả để anh đứng tim chết ngắt , khi anh chết, cô sẽ chôn anh dưới một tấn buồn phiền của mình . Mỗi ngày, mình sẽ cố gắng đọc cho anh một kinh " mô phật "




                      Giữa năm phút yên lặng , cô bậm môi bật ra một ý kiến quái dị :



                     - Anh . Hay là ..... hay là anh giả bộ đang là người yêu của em đi . Được không há , anh ?




                        Anh tròn mắt, anh tưởng là trời xập ở ngày tận thế . Anh nhìn mái tóc, nhìn khuôn mặt  con quái vật phái nữ ngồi thọt lõn với hai cánh tay đang vòng quanh đầu gối . phải chi anh có thể tát cho nó hai ba cái nảy đom đóm .



                       Anh thấy mình tự ái cuồn cuộn . 




                        Cô khá thông minh khi đọc được ý nghĩ ác liệt trong mắt anh . Cô nắm tay anh, dịu  giọng như ướt cơn mưa :



                       - Thử nha anh . Anh . Anh có tiếng là tốt với em đã bao lâu nay mà .





                       Anh nhìn hai cái bóng in mờ mờ trên mặt đất vì trời đang ít ỏi nắng để sẽ mưa .





                        Chẳng ai muốn giả vờ yêu thử . Thử yêu em . Rồi em vui trở lại, rồi em sẽ bỏ anh đi .




                       Anh không biết nói gì, trả lời ra sao .












                       đăng sơn.fr












                    °°°°°

                     
                     
                     
                    dang son 09.06.2014 15:26:05 (permalink)
                    .
                     
                     
                    ___ Muốn .....




                    -











                         Người ta có thể muốn cả ngàn điều trong đời . Muốn đủ thứ vì lòng tham của mình .



                        Ai muốn gì thì cứ muốn . Kệ họ . Họ muốn càng nhiều mà không được thì lại khổ , anh mặc xác họ . Họ không phải là Nhóc đang đứng trước mặt anh . Mặt Nhóc gầm gừ như trời đang oi bức  sửa soạn làm mưa bão . Nhóc nghe bản nhạc  mà anh đang nghe rỉ rả : Hương Lan hát ngọt ngào bài  "   Bên Này Biển " . Mùi mẫn đến thế mà Nhóc  vẫn dửng dưng , làm mặt quạu cọ .



                         Hỏi Nhóc, nhỏ nhẹ :



                        - Có gì buồn ?



                        - Kệ tui.




                         Làm sao mà kệ  được chứ ? Nhóc đến thăm anh, thấy Nhóc lầm lì không vui, không nhí nhảnh như chim sẻ ở ngày nào , nhóc có thể làm anh lây cái bệnh quái gỡ của Nhóc .



                         Anh đoán Nhóc có vài  chuyện rầu rỉ nào đó nên  không muốn nghe những loại nhạc lèo nhèo rên rên . Tắt máy nhạc, anh  nhìn Nhóc  để thử đoán . Không phải là thầy bói nên  anh chịu thua .



                        Để nhóc ngồi im ru trong vòng mươi phút , anh thấy những ngón tay  nhóc loay hoay đan quấn vào nhau,  10 ngón tay không ở yên ( như tâm trạng đang rối vò của  cô chủ chúng ) .



                     Nhóc buột miệng :



                    - Em đang muốn nổi loạn !



                    -   .....




                    - Thấy người ta ngoan ngoãn,  em muốn làm khác  họ, em muốn quậy , đập phá ....



                        Ngộ  !

                     
                     


                        Nhìn  em  phụng phịu  ,chơm chớp mắt như thế, anh không hỏi han gì em nữa . Anh đã  đi qua thời muốn nổi loạn ấy rồi . Ngày xưa , nông nổi, háo thắng vì đầy ấp năng lượng . Những chiều, những đêm bay xe trên phố . Inh ỏi làm ra vẻ .....


                       Em nói  là đang muốn Nổi Loạn , phải không ? Thật không  ?




                         Vậy thì :



                       - Cắt bỏ mái tóc dài ngang vai đang có , cắt thật ngắn như con trai hoặc cạo trọc lóc cái đầu, anh dắt em ra tiệm xâm hình . Kiên nhẫn chờ em chọn những kiểu hình xâm quái dị nhất . Tỷ như xâm cái đầu lâu có hai cục xượng bắt chéo nhau, em vạch cánh vai trái cho  họ xâm . Em có thể xâm giữa bụng  em hình của  cô gái Hot girl với câu : '  Thù đời, thề rửa hận ' .

                        Để làm kiểu ngầu hầm, em có thể ghét tiệm perçing trả tiền cho họ móc vài cái khoen bò vào hai bên cánh mũi ( anh khuyên em nên móc thêm mấy cái vào cuối lông mày và chơi đẹp thêm một cái hột gì đó ở giữa lưỡi - Lúc thè lưỡi ra nhát ma thì bảo đảm ma quỷ nào cũng phải chạy )

                       - Để là dân chơi , anh nghĩ là em phải chọn những kiểu quần áo loại sexy , loại dữ dội nhất bến : Quần jean cắt thủng lỗ ở hai mông đít, đầu gối cũng lõm chõm lỗ hang cho ra vẻ bụi và bẩn  . Em cứ tưởng tượng lúc em rồ máy xe hai bánh, ngậm điếu thuốc lủng lẳng trên môi , lạng vài vòng phố chợ với cái mặt câng câng và thỉnh thoảng rú lên vài câu tục tằn - Có lẽ dân gian sẽ oải lắm với em .


                       Để đủ bộ làm dân chơi, em  phải tập nốc bia, nóc rượu mạnh như đàn ông, con trai.  Phải  biết cách cầm chai bia, rượu y như hình ảnh phim cao bồi và sẵn sàng đấm gãy răng những thằng, những con cà chảnh dám đụng đến em .   Nếu cần phê hơn, anh đề  nghị em chơi thêm ma túy, xì ke và đủ thứ khác như cung cách làm tình tập thể - đánh nhanh, đánh mạnh .






                    ...




                     Mà thôi Nhóc !



                         Tại sao anh lại viết những điều gớm ghiết ở trên để làm bẩn chữ nghĩa của anh chứ ?


                        Nổi loạn  là gì ? Có phải là làm một cuộc cách mạng không ? Cách mạng theo chiều hướng nào  ?



                        Dịu lại đi em . Đưa bàn tay  ra . Anh làm dịu làm tay em .
                        Đi bộ với anh ở một khúc đường , anh  muốn dịu  dàng kể cho em nghe những điều Muốn và Không Thể Muốn . Anh muốn thấy em  hiền lành như một dòng sông .


                       Vậy mà thôi .














                       đăng sơn.fr
                     
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2014 15:37:02 bởi dang son >
                    dang son 16.06.2014 15:04:36 (permalink)
                    .
                     
                     
                     

                    dangson.fr








                    CHÊNH VNÊH .





                    Tựa viết như thế là có sự cố tình viết sai . Sai bét về chính tả , đúng ra Nhỏ phải viết là Chênh Vênh nhưng vì đã gõ như bay trên phím chữ vào buổi khuya . Khi viết xong bài, đọc lại , Nhỏ lại thấy chữ ấy hay hay nên lì , nhất định không ấn vào nút sửa lại .


                    Tại sao thế ?



                    Ở đời này, có những câu hỏi được đặt ra để có câu trả lời . Nhưng lại có những điều mà mình không thể hoặc không muốn trả lời ( thí dụ như những câu chuyện lòng , chuyện tình yêu )


                    Người đời hay ví tình yêu như thứ trái cấm , đứng ngắm nhìn từ xa thì thèm khát lắm . Thèm như khi bụng cồn cào mà đi ngang hàng bánh cuốn hoặc ngang hàng phở . Người đời hay hù dọa là tình yêu là những giọt nước mắt , đụng đến nó như chạm tay vào gai của hoa hồng ( cái cảm giác thấy những ngón tay mình bị rỉ máu đau đau, xót xót ) .


                    Cấm thì càng làm mình háo hức . Bứt rứt như người đang ở tù ,đứng nép mình, thò mũi ra song sắt, nhìn được một khoảng trời xanh có cánh chim tung tăng thênh thang . Làm sao để bay bỗng như những cánh chim trời ? Làm thế nào để thoát ra sự giam hãm trong chính tâm hồn mình để có được một khoảng trời mênh mông hơi gió tình yêu ?




                    Nhỏ ngồi thừ người , đọc lại những điều mình đã viết với tiếng thở dài , giữa tiếng thở dài ấy là chuỗi thời gian đã trôi ngang từ 15 tuổi đến 23 tuổi .

                    Sau những xa cách, những chia lià trong vài tình cảm . Xa mà chẳng hiểu vì đâu cho rõ ràng, nhỏ thấy mình đang thật sự Chênh Vênh .






                    đăng sơn.fr


                    ( Viết ở tháng 7 - 1 )


                     
                     
                    dang son 14.07.2014 15:19:43 (permalink)
                    ....
                     
                     
                     
                     
                     CÓ rất nhiều điều VỘI VÀNG .
                     
                     
                     
                                                  _________________________  đăng sơn.fr
                     
                     
                     
                     
                          Đời sống tân tiến nên con người cũng vội vã để chạy rất nhanh .Đứng trên cao nhìn xuống những khu phố ,  người ta có thể thấy những cái hộp lớn nhỏ . Những cái hộp  ấy có những hình thù khác nhau đủ màu sắc . Những cái  hộp di động có  cánh cửa để những con kiến mang tên người chui ra , chui vào, đề máy, chạy đi .
                     
                        Cô đứng khoanh tay đã từ một chập lâu với ý nghĩ vụn vặt như thế , có lúc cô ngán  ngẫm lắc đầu nhìn những đàn xe nhộn nhịp kín mít ở phía dưới đường . Ở góc đèn đỏ kia, hai chiếc xe đâm vào nhau nằm ụ giữa lối, hai ba con kiến người xúm lại, hình như họ săn tay áo chửi rủa nhau,  sửa soạn đánh nhau rồi những đám người mở cửa xe, xúm lại can thiệp .
                     
                     
                          Tiếng điện thoại reo vang ở bàn giấy, kéo cô trở về  việc làm . Lão con kiến chủ sự văn phòng to giọng la chí chóe ở đầu dây hối thúc  mớ hồ sơ đang kẹt cứng . Cô ầm ừ, thở dài hứa hẹn sẽ xong việc cho  chiều nay .
                     
                       Vừa nhìn vào màn ảnh máy vi tính, cô lục hộc tủ, ăn vội miếng bánh , cố gắng tập trung với tâm trạng chán nản .
                     
                       Xong việc , cô mở hộp thư . Thấy cái thư của  gã kép hờ . Cô cáu kỉnh ấn ngón tay vào nút  xóa thư . 
                     
                       Gọi cho con bạn thân, cô rủ nó đi ăn , nó vội vàng từ chối vì phải đi mua sắm vào mùa bán hạ giá . Cô lầm bầm rủa xả bạn mình mấy câu cho hả cơn rồi tắt máy . Tắt đèn văn phòng xuống bãi đậu tìm xe . Trời đổ cơn mưa lớn, cánh quạt kính xe rồn rột càng làm người lái xe thêm sốt ruột . Lại kẹt xe với những cái hộp di động chật bó trong quãng phố ngộp ngạt .
                     
                        Cô bực mình, rú ga , phóng cả lên lề đường . Chiếc xe kia vượt đèn đỏ, quá tốc độ nhào đến . Hai xe đi ngược chiều đâm vào nhau bẹp dúm. Không đeo dây an toàn, mặt bên trái của cô đập mạnh vào thành cửa kính , cô ngất đi . Vội vàng .
                     
                     
                    ...
                     
                     
                         Luồng ánh sáng làm  cô tỉnh dậy . Thấy mình nhẹ nhõm hơn bao giờ khác . Bao nhiêu áp lực của đời sống và việc làm  đã biến mất . Tai lâng lâng nghe một vài tiếng nói xa lạ nào đó .
                     
                           Giọng của người đàn ông :
                     
                         - Tội ! Còn trẻ quá mà phải chết .
                     
                     
                        Ai chết ? Tại sao mà chết ?
                     
                      Cô đang tự ngơ ngác hỏi thì nghe giọng người đàn bà kia nói như  triết lý lẩm cẩm :
                     
                    - Họ vội vàng quá nên chết cũng vội vàng .
                     
                     
                     
                          Cô nhìn lên luồng sáng hình như là màu xanh . Thanh thoát lắm . Ánh sáng ấy vội vàng kéo hồn cô bay lên cao . Ý nghĩ của cô cũng vội vàng biến mất .
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                    ................
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 11 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9