Những cảm xúc bất chợt
Nguyên Thạch 28.02.2012 02:31:21 (permalink)
Thiện

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/F4FB7C5AE2174720838DA6BE1A1E1E14.jpg[/image]


Bạn Hoa thân mến

Trên đời, có nhiều cái lạ, có nhiều tiêu đề mà khi nghĩ đến, người ta có thể buồn, có thể vui hoặc bùi ngùi buồn vui lẫn lộn.Thường thì con người ít khi ghét bỏ nhưng người có cùng tên với mình, sẽ không nỡ tông chiếc xe giống y như xe mình, dẫu rằng người tài xế xe đó đó gây nên lầm lỗi...Không biết các nhà tâm lý học có cho đây là quán tính của sự đồng cảm hay không ?.

Tôi, vốn là một người yêu việc thiện, nói cụ thể hơn là thích làm từ thiện. Đó là một điều may mắn cho bản thân, có một vài tư tưởng hoặc triết thuyết nào đó cho rằng trên đôi vai mỗi người, có hai ông ngự trị, bên vai phải là ông Ác, bên vai trái là ông Thiện, cả hai ông đều có sức nặng ngang nhau và đồng thời cũng có quyền lực như nhau. Ông Ác thì sai khiến ta nghĩ ác, làm việc ác, ông Thiện nhắc nhở ta có tâm thiện và dĩ nhiên là phải làm việc thiện.

Nhưng cả hai ông đều còn phải dưới quyền của một đấng toàn năng khác, đó là ông Trời hay ông Phật, tên của mỗi đấng thì tùy thuộc vào niềm tin của tôn giáo mà người đó sùng ngưỡng . Đấng thiêng liêng này tạo nắn ra ta và ban cho ta đầy đủ những tính thói của một con người, Đấng cũng rất sâu sắc lịch lãm trao cho mỗi chúng ta có một quyền rất hệ trọng trong tất cả mọi thói tính, quyền ấy là : Quyền quyết định Ác hay Thiện.

Như mở đầu, tôi thích làm từ thiện, làm với cả tấm lòng cùng dốc hết nhiệt tâm...Tôi thường thương xót cho những mảnh đời kém may mắn, người nghèo khó, cơ nhỡ hoạn nạn, bịnh tật, già yếu, khốn đốn bởi nghịch cảnh khách quan...Ở trên cái cõi trần này nhiều lắm.

Có lẽ vì những điều mà tôi đã giải thích trên nên khi gặp bạn, biết bạn cũng là người đốc tài lực trong khả năng mà bạn có để góp bàn tay nhỏ nhoi của mình vuốt ve những nỗi đau của nhân loại, tôi thích và trân quí bạn lắm. Điều đó, cũng tốt thôi bởi theo lẽ thường thì khi hai tâm hồn có cùng chung một chí hướng, một niềm tin, một sở nguyện thì có lẽ ít khi ghét bỏ nhau hơn là những tâm hồn trái ngược hay thậm chí hơn nữa là đối nghịch.

Bạn ạ, bây giờ là mùa đông. Nơi Bắc Mỹ này, giá rét tuyết phủ trắng cả vùng trời bao la, nhiệt độ ngoài trời đôi khi âm vài ba chục. Nhìn tuyết rơi, buồn vui lẫn lộn. Vui vì tuyết đã cho tôi những cảm xúc để viết thành lời mà người ta gọi đó là thơ. Buồn vì tuyết đã phủ kín những lon bia ở những đống rác, làm sao bươi ra được, vả lại, ngoài kia giá buốt mà thân người lữ thứ thì tàn úa dần theo ngày tháng, tôi cảm thấy sức mòn hơi cạn, nghĩa là tôi cũng đã già, mà thật vậy, tôi già. Sinh lão bệnh tử là qui luật tất nhiên của trời đất, ai cũng phải vui vẻ mà chấp nhận.

Mùa đông ở đây thường là mùa thất nghiệp cho một số người nhất định, tôi là một trong những người nhất định đó. Không có việc cũng đồng nghĩa với không có tiền, rất hợp lý. Ai cho, ai giúp tôi đây khi tôi có đủ cả chân tay mày mặt. Chỉ nói cho vui thôi chứ tôi nào muốn cầu cứu xin xỏ ai đâu. Thầy xem bói nhìn tôi và phán chắc như đinh đóng cột rằng số tôi là số tha phương cầu thực và hoàn toàn tự lập.

Tôi cũng rất ước muốn sự giàu có nhưng như ông thầy bói đã phán rồi nên tôi đành chấp nhận số phận. Tôi ước mong mình giàu chỉ để được san sẻ những nỗi đau cùng đời, đó là điểm chính, cho cá nhân tôi ư ? Chẳng là bao. Cho gia đình tôi ư ? Cũng không nhiều, vợ con tôi tần tiện đã quen, hơn thế, vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời về cả diện mạo lẫn tâm tính, cô không se sua, không đua đòi cao sang, không mâm cao quyền thế, không nhung lụa, cô thường mặc bộ đầm cô-tông khiêm nhường nhưng trông đẹp tuyệt vời như một nàng tiên. Những lúc ấy, tôi thương vợ tôi lắm, thương nhất là những khi vợ tôi nhắc nhỡ , chi tiền cho cả hai đi góp phần từ thiện.

Làm lụng đầu tắt mặt tối với mục đích là để cho con ư ? Dứt khoát không là vậy. Bởi lẽ đơn giản, chúng cũng có tay có chân, có kiến thức học hành, nghề nghiệp vững chãi , hà cớ gì phải để dành cho chúng?. Khư khư dồn của cho con cháu, theo tôi là vô tình xem thường chúng, không đề cao khuyến khích và không tôn trọng khả năng của thế hệ nối tiếp. Tư duy và hành động này, rất có thể, nhiều người với lối suy tư nông cạn sẽ cho rằng tôi không thương con, không lo cho tương lai của con !. Được thôi, ai cũng có cái lý của họ, nhưng có điều, đâu là chân lý, mới là quan trọng.

Hãy cùng nhau suy ngẫm nghĩ suy diễn câu nói : Loài thú chỉ biết chăm lo cho bộ lông của riêng mình, mặc cho đồng chủng. Một tập thể nhà nước, lợi dụng địa vị tham nhũng bòn xén, tiền vàng nứt vách, bỏ mặc đồng bào nghèo đói cơ hàn thì có đáng được người dân tôn trọng chăng ?!

Giàu có từ quyền uy, giàu có từ tham ô cướp đoạt, giàu có từ hãm hại đè người...Để khư khư ôm lấy vàng bạc giang sơn về một cõi cho bản thân thì sự giàu có ấy có đáng là danh giá, có được niềm tự hào hay không ? Câu hỏi này, xin dành cho tất cả.

Trở lại với chính tôi, không việc, không tiền mà những lon bia kia lại bị chôn sâu trong băng lạnh, tôi không đủ sức để đào nó lên mà nhặt. Tiếc quá, không nhặt được những đồng tiền vãi vụn lăn lóc này, tôi buồn da diết, một nỗi buồn mà khi đêm về nó dày xéo tâm can, buồn day dứt bởi không lượm được nó thì không có tiền để làm từ thiện. Đúng rồi, tôi tự khẳng định, làm từ thiện là một niềm vui...Được cho là hạnh phúc...

Sẵn tiện, xin tặng bạn bài thơ sau đây:



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/1AC719DCE58640D58DE6EB27743B3892.jpg[/image]



Ngoại



Dáng ngoại già nua với thúng rau
Ngồi bên lề bụi, mắt đỏ au
Độ nhật qua ngày đồng lời lẻ
Lưng gầy còng cụp, tóc bạc màu.

Cô cậu qua đường tay trong tay
Vô tình như gió thoảng mây bay
Có biết ngoại nhìn đầy mơ ước
Dăm ba đứa cháu để vui vầy.

Xã hội thờ ơ trước mảnh đời
Vung vãi bạc tiền lúc vui chơi
Cao lương ăn nửa, dư thừa nửa
Có thấu chăng ai, những cuộc đời.

Thúng rau ngoại bán già nua lắm
Chẳng quyến rũ ai tiếng gọi mời
Đôi khi cả buổi rau trở héo
Đem về qua bữa ngoại cầm hơi.

Có kẻ động lòng thương ngoại quá
Mua giúp rổ rau tặng bó tiền
Dặn rằng khi rỗi quay trở lại
Nhờ ngoại ân cần giữ cho con.

Chiều mưa tầm tã thân già yếu
Ngoại vẫn đợi chờ chủ thúng rau
Đời ngoại dẫu nghèo, quen chữ tín
Thẹn thay, những lũ cướp để giàu.

Đêm ấy sức mòn hơi cạn kiệt
Cô đơn miên viễn khuất núi xa
Người bên đường thấy trong mảnh vải
Bên cạnh rổ rau một xác già.



Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2012 03:06:13 bởi Nguyên Thạch >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9