Xin góp một bàn tay - Anh là ai
White Black :
" Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao " .
Câu ca dao từ xưa để lại đến ngày nay, chắc chắn sẽ không bao giờ quên được
nhất là những người dân nước việt có tấm lòng yêu quê hương đất nước .
Bài hát " Anh là ai " của Việt Khang là một động lực càng thúc đầy cho ý chí kiên cường , mạnh mẻ
của tuổi trẻ dám nói dám làm không khuất phục trước những kẻ yếu hèn sợ ngoại bang hiếp đáp dân mình.
WB cũng xin góp một bàn tay trong này cùng với MPN bằng cách nghe và hát lên lời nhạc " Anh là ai ".
Cũng hy vọng rằng từ thứ hàng đầu tiên lên đến hàng trăm rồi đến hàng ngàn cuối cùng là hàng triệu những bàn tay đóng góp sẽ đem lại tự do cho Việt Khang nói riêng và đem lại sự bình an nhân quyền cho người dân Việt nói chung
White Black
---------------
Xin cám ơn sự đóng góp của chú White Black . Chúng ta -những cánh én tự do chắc sẽ đem mùa xuân về cho đất nước . Mưa phố núi .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 13:56:33 bởi mưa phố núi >
Nghe Việt Khang hát...
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/E8581A0487744A8AAB8782A7D6705700.jpg[/image]
Chào Em Tháng Ba 2012, Nghe Việt Khang Hát Ứa Nước Mắt --------------
Trần Củng Sơn
Hoa đào tháng ba San Jose.
Tháng hai bịn rịn chia tay với một ngày vớt vát 29 và những đứa bé sinh ra ngày này sẽ phải chờ bốn năm mới tổ chức sinh nhật một lần.
Chào em tháng ba 2012, tháng ba hoa khói như câu thơ “yên hoa tam nguyệt” thật đúng với cảnh sắc San Jose và các thành phố lân cận của Bắc Cali. Hoa nở khắp nơi, khói sương lãng đãng tạo vẻ thơ mộng.
Tháng ba năm nay bắt đầu có vẻ sôi nổi với chuyện Tòa Nhà Trắng của thủ đô nước Mỹ sẽ chào đón khoảng 100 người Mỹ gốc Việt Nam vào ngày 5/3/2002 để nhận thỉnh nguyện thư và nghe ý kiến cộng đồng mình về vấn đề dân chủ nhân quyền tại Việt Nam và một số vấn đề khác.
Sáng kiến của nhạc sĩ Trúc Hồ, giám đốc đài truyền hình SBTN, muốn cứu nhạc sĩ Việt Khang đang bị bắt vì sáng tác và hát hai bài Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai đã được thực hiện thành công bằng cách thu thập chữ ký của khoảng 100 ngàn người gốc Việt Nam trên toàn nước Mỹ trong vòng chỉ một tháng. Có sự phối hợp khéo léo cùng tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, chủ tịch Hội SOS Boat People, một người có kinh nghiệm trong sự liên lạc với chính giới Hoa Kỳ, nên với con số chữ ký nhiều như vậy thì những người đứng đầu Hành Pháp Hoa Kỳ sẵn sàng tiếp xúc.
Đây là một công tác đấu tranh vận dụng sự phổ biến của Internet cũng như sự ảnh hưởng của ca nhạc đối với quần chúng. Hiệu quả của nó tạo nên một sự phấn khởi mang nét mới lạ.
Tên tuổi của nhạc sĩ Việt Khang đã được nhiều người biết tới. Vào các trang mạng, tên bài hát Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai đầy rẫy. Vào mạng Youtube đếm con số người nghe hai bài hát này, cộng lại cả triệu lượt xem. Có hình ảnh một bé trai mấy tuổi ôm đàn nhựa hát Anh Là Ai nghe rất dễ thương.
Chào em tháng ba 2012; tháng hai là tháng của Việt Khang và tháng ba này cũng sẽ là như vậy. Anh bạn nhà báo thấm nhuần đạo Phật nói rằng đây là phước đức của người nhạc sĩ, được nhiều người ngưỡng mộ và hai bài hát của anh phổ biến khắp nơi. Đối với một nhạc sĩ sáng tác, còn gì hạnh phúc bằng khi đứa con tinh thần của mình được vang xa như vậy. Thêm một niềm hạnh phúc nữa là chính tác giả hát và làm người nghe rung động.
Có nhiều người đấu tranh đang bị bắt ở tù như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Cù Huy Hà Vũ, Phạm Thanh Nghiên... nhưng trường hợp của Việt Khang thật đặc biệt. Anh là một nghệ sĩ.
Nói theo ý nghĩa của Dịch học thì anh đắc thời, đắc vị, đắc trung có nghĩa là bài hát đưa ra đúng lúc, anh là người trong nước ở vào hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn can đảm sáng tác và phổ biến để bị bắt và ý nghĩa của bài hát thật đúng là đề cao tinh thần yêu nước chống ngoại xâm.
Nghe Việt Khang hát, giọng tha thiết, nhạc đệm khá thích hợp với thời đại có nghĩa là không dùng đàn ghi ta như mấy chục năm trước. Lời ca chân thành dễ hiểu dễ nghe, nét nhạc có biến đổi chút ít để không đơn điệu nhưng vẫn dễ hát và gần gũi với quần chúng. Càng nghe càng thấm thía cho nỗi buồn của một dân tộc đang bị nguy cơ xâm lăng bởi đế quốc Tàu và sự bất công to lớn của xã hội với kẻ giàu có gian dối và đa số người dân đói khổ lầm than.
Chào em tháng ba 2012. Việt Khang bị bắt là vì hai bài hát Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai có lời ca chống quân Tàu thật mạnh mẽ: “Giờ đây Việt Nam còn hay đã mất mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta. Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu” (Việt Nam Tôi Đâu) “Xin hỏi anh ở đâu, ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm; dân tộc anh ở đâu sao đang tâm làm tay sai cho Tàu” (Anh Là Ai).
Trong thời gian gần đây, trong nước cũng có nhiều ca khúc yêu nước nhắc đến chủ quyền biển đảo, Hoàng Sa Trường Sa nhưng không có bài nào nêu đích danh giặc Tàu. Nhắc tới giặc Tàu là đụng tới một thế lực mạnh mẽ của Trung Cộng đang kềm chế nhà cầm quyền Hà Nội hiện tại. Cứ nhìn những nhà đấu tranh có liên quan đến Hoàng Sa Trường Sa liền bị bắt và chưa được thả. Rõ ràng như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải hết hạn tù 2 năm nhưng cho đến nay vẫn mất tăm không biết còn sống hay chết và thân thể như thế nào; chỉ vì anh dám đứng trước Nhà Hát Lớn Thành Phố giương biểu ngữ về chủ quyền Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam.
Chào em tháng ba 2012, hình ảnh ca nhạc sĩ Việt Khang đã đánh thức nhiều thanh niên Việt Nam trong nước và hải ngoại. Như Nguyễn Trải đã viết trong Bình Ngô Đại Cáo thì nước ta hào kiệt thời nào cũng có; cho nên hôm nay vẫn có Việt Khang dũng cảm mà thiết tha cất lên tiếng hát ca khúc yêu nước của mình làm xúc động hàng triệu trái tim con dân Việt Nam.
Trong lúc có một số nhạc sĩ nổi tiếng đương thời, một số tiếng hát ăn khách được gọi là ca sĩ đã đánh mất chữ “SĨ”, một chữ mang ý nghĩa được kính trọng trong văn hóa , vô cảm trước sự đau khổ của đồng bào nghèo khổ, trước nguy cơ diệt vong của dân tộc ; thì tiếng hát Việt Khang thổi lên một làn gió hứng khởi, làm nổi bật vai trò của nghệ thuật ca nhạc mà đóng góp cho cuộc sống.
Thời chiến tranh trước năm 1975, những người Việt Cộng đã lợi dụng chiêu bài chống Mỹ để kích thích lòng yêu nước dân miền Bắc và nhiều nhạc sĩ đã viết những bài ca chiến đấu. Nhưng hiện nay cũng chính những người Việt Cộng đang nắm quyền lại hèn nhát trước áp lực của Trung Cộng đã bắt giam nhạc sĩ Việt Khang vì hai bài hát chống ngoại xâm: Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai. Suy gẫm bài học lịch sử thật ngậm ngùi cho dân tộc Việt Nam.
Chào em tháng ba 2012; có lẽ cộng đồng Việt Nam tại Mỹ biết dùng ngoại giao vận đối với các vị dân cử nhiều hơn là các sắc dân khác. Thời vượt biển thập niên 80, có người so sánh thuyền nhân Việt Nam lang thang khắp thế giới giống như dân Do Thái ngàn năm trước bỏ xứ ra đi và mang một lý tưởng quang phục quê hương dân tộc. Và người Do Thái sau nhiều đời đã thành công, có thế lực mạnh mẽ trong các ngành ngân hàng, truyền thông tại Hoa Kỳ và từ đó áp lực chính phủ Mỹ trong những chính sách có lợi cho tổ quốc Do Thái của họ ở Trung Đông. Đó là câu trả lời cho câu hỏi tại sao nhiều nước Hồi Giáo thù nghịch Mỹ mặc dù xứ Hiệp Chủng Quốc này luôn luôn mở rộng vòng tay đón nhận đủ loại sắc dân đến định cư và tiếp thu các nền văn hóa hay đẹp của thế giới.
Một bài học lịch sử khác là những bang hội của người Tàu ở hải ngoại đã hỗ trợ tài chánh cho Tôn Dật Tiên trong công cuộc lật đổ nhà Mãn Thanh tạo nên cách mạng Tân Hợi năm 1911.
Chào em tháng ba 2012, cộng đồng người Việt Nam hải ngoại nhất là tại Hoa Kỳ đã trở thành một nhánh quan trọng của cây tổ quốc Việt Nam. Hàng tỉ đô la gởi về giúp thân nhân và cũng tạo thêm nguồn ngoại tệ trong nước, tự do phổ biến khắp thế giới những tin tức hỗ trợ cho sự đấu tranh dân chủ ở quê nhà và những nhà đấu tranh tại Việt Nam không thấy cô đơn vì có sự ủng hộ tinh thần của hải ngoại. Có lẽ nhạc sĩ Việt Khang trong tù thế nào cũng biết là hàng triệu người đã nghe tiếng hát của anh và đang vận động trả tự do cho anh.
Cộng đồng hải ngoại đã nhiệt thành ủng hộ các phong trào kháng chiến thập niên 80 nhưng đại cuộc đã không thành và tình thế đã đổi thay cùng mục tiêu đấu tranh là tự do dân chủ nhân quyền và chế độ đa nguyên đa đảng vì độc đảng là biểu hiện của độc tài. Và hiện nay vấn đề chủ quyền của dân tộc Việt Nam trước nguy cơ bị xâm lăng của Trung Cộng- vốn lúc nào cũng muốn thực hiện sự bành trướng lãnh thổ và đồng hóa các dân tộc khác theo chủ nghĩa Đại Hán cũng trở thành đề tài nóng bỏng.
Chào em tháng ba 2012, khi đế quốc Liên Xô sụp đổ cùng chủ nghĩa cộng sản vào năm 1991 thì những người Việt Cộng vội vàng bám lấy Trung Cộng để bảo vệ chế độ của họ và từ đó cho đến nay sự lệ thuộc vào nước đàn anh này càng thêm sâu đậm. Và cũng vì thế mà những người Việt Cộng đã đưa tổ quốc Việt Nam đến một tình trạng hết sức nguy hiểm là có thể bị giặc Tàu, kẻ thù truyền kiếp ngàn năm, xâm lăng bất cứ lúc nào.
Cũng còn may mắn là Hoa Kỳ vẫn còn mạnh mẽ để can thiệp vào vùng Biển Đông và Đông Nam Á để chận đứng tham vọng bành trướng của Trung Cộng. Người dân ai cũng biết là Mỹ không thể nào chiếm và đồng hóa dân tộc Việt Nam vì họ ở xa quá và khác biệt rất nhiều về chủng tộc nhưng đế quốc Đại Hán- một bộ mặt khác của Trung Cộng thì sẵn sàng làm. Thời Mao Trạch Đông còn sống đã vẽ bản đồ Trung Cộng có thêm phần đất hình chữ S; nhìn thấy họ đưa hàng triệu dân Hán đến Tây Tạng để từ từ đồng hóa dân bản xứ này thì mới cảm nhận mối nguy hiểm mất nước vĩnh viễn của Việt Nam cỡ nào. Cho nên những lời ca thống thiết của Việt Khang nói lên điều đó. “ khi thế giới này đã không còn Việt Nam”.
Chào em tháng ba 2012, chúc mừng cuộc vận động lấy hơn 100 ngàn chữ ký thành công để cộng đồng có tiếng nói với Tòa Nhà Trắng Hoa Kỳ. Trên con đường dài, mỗi người Mỹ gốc Việt là một công dân tốt, đóng góp nhiều cho xứ sở này, có thêm nhiều nhân tài về các lãnh vực khoa học kỹ thuật, nghệ thuật, thể thao, văn hóa và nhất là kinh tế tài chánh. Cộng đồng hải ngoại cũng nên có nhiều hoạt động có ý nghĩa về văn hóa, xã hội cùng nghệ thuật để cho những người trong nước nể phục vì chúng ta có một số lợi điểm so với họ.
Cho dù có một số người ở hải ngoại “ phù thịnh hơn phò suy” , bám theo cán bộ quyền thế trong nước để hưởng lợi nhưng đa số đồng hương vẫn đậm đà tình yêu quê hương dân tộc, vẫn ủng hộ chính nghĩa đấu tranh cho tự do dân chủ nhân quyền và chống giặc ngoại xâm. Hàng triệu người ngưỡng mộ Việt Khang cho thấy điều ấy.
Chào em tháng ba 2012, tình hình cho thấy chỉ khi nào đế quốc Trung Cộng nội loạn thì những người Việt Cộng mới mất đi cái thế được bảo kê từ đàn anh phương bắc và lúc đó người dân Việt Nam mới có cơ hội tốt để lật đổ một chế độ bắt chước chủ nghĩa ngoại lai, phi dân tộc, phi nhân bản và độc tài tham nhũng thối nát chưa từng có trong lịch sử dân tộc.
Nào ai biết là đến khi nào thời cơ mới có, và cũng có thể là chẳng có cơ hội nào cho dân tộc và họa diệt vong cũng có thể xảy ra. Cho nên mở nghe tiếng hát nức nở của ca nhạc sĩ Việt Khang: “Tôi không thể ngồi yên, để đời sau cháu con tôi làm người, cội nguồn ở đâu, khi thế giới này đã không còn Việt Nam” mà nước mắt chợt ứa ra.
San Jose, đầu tháng ba 2012
XIN MỜI NGHE BÀI HÁT MỚI NHẤT CỦA CHÚNG TÔI
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=9zWIBcRvFw8#t=0s Hãy Hát Cho Tự Do
Thơ: Mưa Phố Núi
Phổ Nhạc: Lang Thang
Trình Bày: TPB, LT, DRD, TD
Một giọng hát cất lên đòi tự do ,
Nhiều giọng hát khát khao cùng hòa vang .
Triệu giọng hát ngân nga giữa đời ...
thành bài ca tự do cho nhân loài .
Lửa bừng cháy , hỡi trái tim Việt Nam !
Là dòng máu khát khao đòi tự do .
Tự do cho mọi người -- tự do cho anh và tôi .
Hỡi bạo tàn ! Hỡi cường quyền !
Hỡi gông cùm ! bắt bớ vô luân ...
Có tủi nhọc nhằn ? Có thấu đọa đày
ngục sâu - tăm tối -u mê ?
Hỡi bạo tàn ! Hỡi cường quyền !
Sao chẳng buông tha ? Buông tha !
Có tủi nhọc nhằn ? Có thấu đọa đày
Nghĩa gì ? Đập tan ! Đập tan !
Nào cùng hát với chúng tôi bạn ơi !
Để dòng máu nóng tuôn chảy về tim .
Những trái tim Việt Nam đang lạc loài...
thành lời hát đấu tranh cho nhân quyền .
Này hỡi những cánh chim tự do !
Về với chúng tôi hòa lời ca .
Cất tiếng hát yêu hòa bình -- cùng đập tan gông cùm .
Một giọng hát thiết tha yêu tự do .
Vạn lời hát góp chung vì tự do
Hỡi cháu con, dòng máu Lạc Hồng !
Hỡi Việt Nam, Việt Nam huyền thoại !
Tự do ! Tự do ! Này hỡi tự do !
Tự do ! Tự do ! Mãi mãi là tự do .
---MUAPHONUI---
Nguyên Thạch
Tiếng Quê Hương
Nẻo vắng ta về
Lá vàng rơi
Tháng Tám thu xưa
Dậy đất trời
Ta ở bên này
Mùa thu biếc
Thầm gọi tên người
Quê Hương ơi.
Thân ta phiêu bạt
Đã bao năm
Em ở bên kia, đời giam cầm
Còn bao lâu nữa, chim ngân hót
Hay niềm ảo vọng cõi xa xăm ?
Dày xéo trong ta
Vạn lời thương
Mờ cơn sóng bạc, ngát trùng dương
Hướng về mù thẳm ta thầm khóc
Một tiếng thân yêu
Tiếng Quê hương.
Ta ở bên nay biển Thái bình
Mãi nhận cơn đau, tiếng nhục vinh
Giặc về thống trị gây hờn oán
Đọa đày nước Việt mãi điêu linh.
Giao mùa vàng lá
Gọi thu sang
Tịch liêu sương phủ nhuốm ủ vàng
Nắng ở bên nhà màu máu đỏ
Rũ úa đời đau
Tím ngút ngàn.
Dòng đời phiêu bạt, mãi tha phương
Đất Mẹ Quê Cha mãi vấn vương
Hành trang trĩu nặng, ta vững bước
Trọn nghĩa yêu em
Hỡi người thương. Tiếng quê hương ( Mời nghe nhạc )
http://www.box.com/shared/ee32526aa93aed8cf310 thơ Nguyên Thạch . phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
âm hưởng Ả Đào và BlueJazz . Mar142012
Nguyên Thạch Dzuylynh Nguồn:ledinh.ca
http://www.voanews.com/vietnamese/ne...142189993.html Thứ Hai, 12 tháng 3 2012
Phỏng vấn về chiến dịch thỉnh nguyện thư We the People
Một bức thỉnh nguyện thư đã khiến Tòa Bạch Ốc phải tổ chức buổi tiếp xúc với trên 100 người Việt hải ngoại bàn về tình hình nhân quyền Việt Nam. Một chiến dịch vận động đã tập trung cả ngàn người Việt từ khắp nơi đổ xô về trung tâm thủ đô Washington của Mỹ để kêu gọi giới hành pháp-lập pháp Hoa Kỳ thúc đẩy chính quyền Hà Nội cải thiện nhân quyền trong hai ngày 5 và 6 tháng 3.
Trà Mi-VOA | Washington DC
More Sharing Services
Cuộc biểu dương trước Tòa Bạch Ốc ngày 5/3 ủng hộ chiến dịch Thỉnh nguyện thư We the People kêu gọi nhân quyền cho Việt Nam
Cuộc vận động đang gây chú ý công luận và chính quyền Mỹ xuất phát từ thỉnh nguyện thư trên trang web We the People của Tòa Bạch Ốc với số chữ ký kỷ lục cao hơn 5 lần so với quy định để được Tòa Bạch Ốc phản hồi chính thức, do những người Việt trẻ tại Mỹ khởi xướng đứng đầu là nhạc sĩ Trúc Hồ, Giám đốc đài truyền hình SBTN của cộng đồng người Việt ở Mỹ.
Diễn tiến và kết quả buổi tiếp xúc với giới chức Tòa Bạch Ốc bên trong tòa nhà hành pháp Eisenhower ngày 5/3 ra sao và kế hoạch sắp tới sau thỉnh nguyện thư này là gì? Tạp chí Thanh Niên có cuộc trao đổi với luật sư Đỗ Phủ, Phó giám đốc đài truyền hình SBTN, một trong những thành viên chủ chốt trong ban tổ chức chiến dịch thỉnh nguyện thư We the People.
Trà Mi: Với tư cách là người tham gia trực tiếp, anh có thể cho biết diễn tiến và kết quả buổi làm việc với giới chức hành pháp Hoa Kỳ hôm 5/3 thế nào?
Luật sư Đỗ Phủ: Đây là trường hợp ngoại lệ, chưa tới ngày hết hạn 8/3, nghĩa là trong lúc mọi người vẫn còn ký tên vào bức thỉnh nguyện thư, Tòa Bạch Ốc đã mời người Việt tới để có buổi đối thoại, trao đổi để tìm hiểu xem vì sao thỉnh nguyện thư này được đông người ký như vậy. Đó là lý do họ mời mình tới để thứ nhất là nghe phát biểu của những người trong chiến dịch thỉnh nguyện thư. Đây là chiến dịch của người Mỹ gốc Việt lần đầu tiên, không phải là tiếng nói của những người lãnh đạo đấu tranh, mà là tiếng nói của những người dân rất bình thường. Sau đó là phần trao đổi quan điểm của phía chính phủ Hoa Kỳ. Họ nói chính sách của Mỹ đối với Việt Nam lúc nào cũng có vấn đề tự do tôn giáo và nhân quyền. Kế tới là họ ghi nhận. Phần quan trọng nhất là phần vấn đáp. Bốn năm chục người lên tiếng hỏi và Tòa Bạch Ốc ghi nhận. Trong số các giới chức tiếp chúng tôi có Thứ trưởng Ngoại giao đặc trách nhân quyền, Michael Posner.
Trà Mi: Anh cho biết trong buổi gặp có 2 phần, trình bày và trao đổi. Xin hỏi trong phần trình bày, phía phái đoàn Việt Nam có bao nhiêu người được tham luận chính thức và những điểm chính đã được nêu ra?
Luật sư Đỗ Phủ: Chúng tôi có 3 người trẻ trình bày chính về tình hình đàn áp nhân quyền tại Việt Nam, nêu lên các trường hợp như blogger Điếu Cày, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, linh mục Nguyễn Văn Lý, Thượng tọa Thích Quảng Độ và nhiều người khác nữa hiện đang bị đàn áp nhân quyền tại Việt Nam. Thứ hai, chúng tôi trình bày rằng sau khi Tổng thống Bush bỏ Việt Nam ra khỏi danh sách CPC (những nước cần đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo) thì tình hình đàn áp tại Việt Nam càng dữ dội hơn. Ngọn đuốc của anh Việt Khang đã khiến người Việt khắp nơi đều nao nức mong đợi chính phủ đương nhiệm của Mỹ qua mậu dịch với Việt Nam chế tài cộng sản Việt Nam trong vấn đề vận động nhân quyền.
Trà Mi: Sang phần trao đổi, các vấn đề phía người Việt đưa ra, phía hành pháp Mỹ tiếp nhận thế nào, hồi đáp ra sao, thưa anh?
Luật sư Đỗ Phủ: Phải đợi 1, 2 tháng nữa Tòa Bạch Ốc mới có hồi đáp chính thức vì chưa hết hạn đóng sổ thỉnh nguyện thư. Trên website Tòa Bạch Ốc nói rõ là trong vòng 1, 2 tháng họ sẽ đưa kiến nghị của mình qua các cơ quan trong nội các của Tổng thống Obama để họ nghiên cứu xem đòi hỏi của mình thực thi được hay không và được tới mức nào.
Trà Mi: Một từ vắn tắt để mô tả về chiến dịch này, anh sẽ mô tả thế nào?
Luật sư Đỗ Phủ: Thành công. Nó nói lên thành công lớn của người Việt vì trước giờ chưa có cuộc vận động quy mô nào mà chưa hết hạn Tòa Bạch Ốc đã mời vào tiếp xúc để đối thoại và yêu cầu giải thích thêm lý do có thỉnh nguyện thư này. Chúng ta đã gây được sự chú ý của Tòa Bạch Ốc. Họ đã nghe được tiếng nói của chúng ta.
Trà Mi: Nói tới một thỉnh nguyện thư có ba yếu tố chính là đánh động, huy động, và hành động. Ngoài mức độ thành công về mặt đánh động như anh nói, về mặt huy động sự quan tâm của công luận ngoài người Việt cũng như mức độ thành công về mặt hành động từ phía chính phủ Hoa Kỳ và từ phía những người Việt quan tâm đến nhân quyền Việt Nam, tới mức nào?
Luật sư Đỗ Phủ: Chúng ta đang có 2 yếu tố đầu như cô nói vì quy tụ được ‘lửa’, công sức, và trái tim của nhiều người chứ không đơn thuần thuộc đoàn thể, tôn giáo, hay đảng phái nào.
Trà Mi: Còn mức độ thành công ở điểm hành động, anh nghĩ thế nào?
Luật sư Đỗ Phủ: Tôi nói chuyện với nhiều đồng bào từ khắp nơi về thủ đô DC dịp này và biết rằng đây có lẽ là lần tụ họp người Việt lớn nhất từ năm 1982 tới nay mà khí thế sôi động như vậy. Đây là chiến dịch thành công nhất trong việc quy tụ và đoàn kết người Việt ở khắp mọi nơi và tạo ra phong trào không chỉ ở Mỹ mà các nước khác cũng bắt đầu làm theo. Người Mỹ gốc Việt đã nêu gương cho người Trung Quốc. Dân Trung Quốc bị đàn áp rất nhiều ở bản xứ mà dân họ chưa đứng ra làm thỉnh nguyện thư như thế này dù họ đông hơn mình. Tôi nghĩ đây là bước tiên khởi. Người Mỹ gốc Việt hãnh diện đi tiên phong trong phong trào này.
Trà Mi: Nhưng anh có dự kiến là sau chiến dịch này hành động kế tiếp từ phía chính phủ Hoa Kỳ như thế nào và hành động kế tiếp của phía người Việt quan tâm đến nhân quyền Việt Nam như thế nào chăng?
Luật sư Đỗ Phủ: Hôm nói chuyện với giới hành pháp Mỹ họ khẳng định họ luôn quan tâm đến nhân quyền Việt Nam. Cái chúng tôi thấy thiếu trong chính sách Hoa Kỳ đối với Việt Nam giữa bối cảnh Mỹ muốn tách rời Việt Nam ra khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc cho nên vấn đề nhân quyền đối với Hoa Kỳ và Việt Nam là một chuyện rất nhạy cảm. Người Việt muốn Mỹ đẩy mạnh hơn về vấn đề nhân quyền, phải có những biện pháp chế tài trên nguyên tắc đối tác phải có những nhiệm vụ ràng buộc với nhau. Khi ngồi vào bàn đối tác, phải có những luật chơi chung. Nếu vi phạm luật chơi thì sẽ bị phạt.
Trà Mi: Chiến dịch này thành công vượt quá mong đợi về phương diện sự ủng hộ của người Việt cùng bắt tay lên tiếng cho nhân quyền Việt Nam. Về phương diện cách lĩnh hội và hồi đáp của chính phủ Mỹ đối với thỉnh nguyện này đã đáp ứng được sự mong đợi của người Việt hay chưa, có điểm nào hài lòng hay chưa thỏa đáng chăng?
Luật sư Đỗ Phủ: Chúng ta phải đợi 2 tháng nữa mới biết hồi đáp chính thức của chính phủ Mỹ thế nào. Trong bản đối tác xuyên Thái Bình Dương, Tổng thống Obama có kêu gọi Việt Nam giải thể những công ty quốc doanh trước khi được những đặc chế về thuế khóa nhưng trong đó không đặt những vấn đề về nhân quyền làm then chốt để thưởng hoặc phạt Việt Nam. Chúng tôi muốn chính quyền Mỹ cho biết hoặc ít nhất là có mở cuộc đối thoại với người Mỹ gốc Việt để chúng ta có thể đưa ra những kiến nghị trong đó. Hiện giờ chúng ta chưa được họ trả lời. Đợi 2 tháng nữa xem sau khi Tòa Bạch Ốc nghiên cứu họ có đặt những điều kiện vô đó hay không. Lúc đó mình mới nói được là chiến dịch này thành công hay chỉ gây tiếng vang thôi. Hiện giờ mình gây được tiếng vang và Tòa Bạch Ốc chú ý tới đó là thành công rất lớn.
Trà Mi: Nếu mong đợi anh vừa nói không được thành tựu như ý, đề nghị của người Việt không được đáp ứng hoàn toàn, ban tổ chức chiến dịch thỉnh nguyện thư này có kế hoạch sắp tới ra sao?
Luật sư Đỗ Phủ: Kế hoạch thật sự mình đã có rồi. Chúng tôi biết bên hành pháp Mỹ có những vấn đề ràng buộc về pháp lý và quân sự, nhất là trong mối quan hệ với Việt Nam và Trung Quốc nên có thể bên hành pháp có đặt vấn đề nhân quyền nhưng không đặt những biện pháp chế tài. Cho nên, chúng tôi qua cả lập pháp. Đó là lý do vì sao hôm 6/3 đông đảo người Việt đã kéo qua bên lập pháp để vận động sao cho vấn đề nhân quyền Việt Nam này ràng buộc vào tất cả các đời Tổng thống kế nhiệm tới. Thành công bên lập pháp là thành công lâu dài hơn bên hành pháp vốn chỉ được 4 hay 8 năm (theo nhiệm kỳ Tổng thống). Nếu thành công bên lập pháp, đó sẽ có tính cách vĩnh viễn. Chúng tôi có hơn 6, 7 chục phái đoàn chia nhau ra vào các dân biểu và thượng nghị sĩ Mỹ để cổ động các dự luật nhân quyền Việt Nam như 484, hay 1410, trong đó có tiếp xúc với hai thượng nghị sĩ mà chúng ta gặp trở ngại nhiều nhất trong vấn đề nhân quyền Việt Nam là John McCain và John Kerry.
Trà Mi: Xin cảm ơn luật sư Đỗ Phủ đã dành thời gian cho cuộc trao đổi này.
Mời quý vị vào trang chính của đài VOA trong mục Video và kênh Youtube của đài ở địa chỉ http://www.youtube.com/user/VOATiengVietVideo để xem video cuộc phỏng vấn này.
Các bạn muốn góp ý hoặc cùng bình luận với các độc giả khác về những chủ đề trên Tạp chí Thanh Niên, xin truy cập vào trang voatiengviet.com Tạp chí Thanh Niên nằm trong phần Chuyên mục đặc biệt trên trang chính. Để trực tiếp góp tiếng trong giờ phát thanh Tạp chí, xin quý vị gửi số phone về địa chỉ vietnamese@voanews.com, Trà Mi sẽ liên lạc mời quý vị tham gia. Trà Mi xin cảm ơn quý vị và các bạn và thân bạn nghe đài đón nghe Tạp chí Thanh Niên vào giờ này, tuần sau, trong buổi phát thanh lúc 10 giờ tối của Ban Việt ngữ đài Tiếng nói Hoa Kỳ VOA.
TTHV
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 14:06:03 bởi mưa phố núi >
Thư Cho Con: Lửa Việt Khang
Giáo Già
--------------
Ngày 10 tháng 3 năm 2012
H,
Giáo Già còn nhớ trong lần nói chuyện trước các anh chị em trong Liên đoàn Cử tri người Việt Bắc California, khi đề cặp tới trường hợp một số anh chị em bị một số người nặng lời vu oan công kích, khiến anh chị em bất mãn, mất hết hứng thú tiếp tục công việc, Giáo Già có nói “vàng thật không sợ lửa”; nhưng “không có lửa nào không nóng”. Biết rằng bị xịt lửa nóng quá làm anh chị em khó chịu; nhưng không xịt lửa thì làm sao biết được vàng thật, không có thử thách làm sao biết được quyết tâm của mình. Ðiều quan trọng là lửa nóng cách mấy rồi cũng có lúc nguội còn vàng thật thì trước sau gì cũng là vàng.
Mới đây, nhìn vào những chuyển biến thời cuộc trong mấy ngày qua, từ chuyện vàng bị thử lửa Giáo Già xin đề cặp tới một ngọn lửa khác quan trọng hơn nhiều. Nó không phải để thử vàng. Nó chẳng những có tác dụng soi sáng lối đi cho tuổi trẻ Việt Nam mà hơn nữa đang là cơ nguy thiêu rụi độc đảng độc tài Cộng sản Việt Nam. Giáo Già muốn nói tới ngọn lửa Việt Khang chỉ vừa xuất hiện qua 2 bản nhạc “Anh Là Ai?” và “Việt Nam Tôi Ðâu?”, qua giọng hát kiêu hùng của chính tác giả, rồi qua giọng hát điêu luyện của Trúc Hồ và đông đảo các ca sĩ chuyên nghiệp của Trung Tâm ASIA như Ðan Nguyên, Lâm Nhật Tiến, Quốc Khanh, Cardin, Ðoàn Phi, Tâm Ðoan [xem hình]... vừa hát vừa nghẹn ngào rơi nước mắt... mà Giáo Già bất ngờ nhận được nó qua email có kèm theo Youtube của đúa con đầu lòng. Giáo Già đã nghe bằng cả trái tim và khối óc của mình.
Sau đó, hỏi thăm mấy người quen thì được biết không chỉ riêng Giáo Già mà hầu như mọi người đều xúc động nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt... nghe đi nghe lại nhiều lần “Anh Là Ai?” và “Việt Nam Tôi Ðâu?”, chẳng những không chán, mà còn nghe như chợt sáng niềm tin về một tương lai rực rỡ tưởng như đã mòn mỏi sau hơn 36 năm đất nước đắm chìm trong đêm đen oan nghiệt bởi thảm nạn độc đảng độc tài.
Giáo Già nghĩ chính Trúc Hồ đã nghe bằng cả trái tim và khối óc của anh, và anh cũng hát bằng cả trái tim và khối óc của mình; để từ đó anh đã đem lời ca giọng hát của tuổi trẻ Việt Khang, đang bị Cộng sản trù giập nơi quê nhà, băng qua cả đại dương minh mông, xa cả nửa vòng trái đất, đến với tuổi trẻ Việt Nam bên này bờ Thái Bình Dương, băng qua cả Ðại Tây Dương..., băng qua mọi lục địa... đi khắp cùng thế giới... làm thành một phong trào hừng hực lửa đấu tranh, với sự hưởng ứng tiếp tay của Tiến sĩ Nguyễn Ðình Thắng với tổ chức Cứu nguy người Vượt biển [BPSOS], với sự nhập cuộc của mọi thành phần tuổi trẻ đã thành danh và chờ thành danh ở các trường trung đại học..., để chỉ trong khoảnh khắc chưa đầy 1 tháng đã có hơn 130 ngàn Thỉnh Nguyện Thư [lúc Giáo Già ghi nhận đã có 130,238 và đang còn tăng thêm nhiều hơn nữa] gởi Tổng thống Hoa Kỳ Obama yêu cầu vận động nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam trả tự do cho Việt Khang và những người tù lương tâm, những người đấu tranh cho nhân quyền ở Việt Nam, đấu tranh Dân chủ hóa Việt Nam, những con người kiêu hùng đạp qua nỗi sợ để bày tỏ lòng yêu nước của mình như Việt Khang..., những người đang bị giam cầm trong lao tù hay đang bị quản chế khắt khe.
Nó mau chóng được Tòa Bạch Ốc đáp ứng, mời gặp vào ngày Thứ Hai, 5 tháng 3 năm 2012. Kết quả này cũng được lớp người trẻ mau chóng truyền đi khắp nơi. Mọi người ở khắp mọi nơi hưởng ứng nồng nhiệt. Họ thành lập các phái đoàn kéo nhau về thủ đô Washington để vào Tòa Bạch Ốc, và hôm sau, 6.3.2012, gặp các Dân Biểu Nghị Sĩ Liên Bang ở Quốc Hội, với ước mong cả Hành pháp lẫn Lập pháp Hoa Kỳ áp lực Cộng sản Việt Nam tôn trọng nhân quyền...
Lần đầu tiên, cuộc biểu dương của người Việt yêu nước không chỉ qui tụ hàng ngàn đồng hương ở khắp các tiểu bang Hoa Kỳ, mà họ còn về từ Âu Châu, Úc Châu, Nhật Bản, Canada, cùng đến trước Tòa Bạch Ốc thể hiện một tinh thần đoàn kết chặt chẽ, một ý chí tranh đấu kiên cường và một sự yểm trợ mạnh mẽ của cộng đồng người Việt hải ngoại dành cho đồng bào quốc nội. Ðiều cũng cần được nói thêm là cùng lúc với cuộc biểu dương trước Tòa Bạch Ốc, các cộng đồng người Việt ở các nơi khác trên thế giới đã biểu dương thế lực ủng hộ, với các cuộc biểu tình có đông đảo người tham dự, điển hình như ở Vancouver (Canada), ở Âu Châu (Pháp, Bỉ...), ở các thành phố lớn của California (San Jose, Oakland...). Sau đó, qua cuộc phỏng vấn của biên tập viên Mặc Lâm của đài Á Châu Tự Do [RFA], ngày 8.3.2012, nhạc sĩ Việt Dũng cho biết:
“Lúc đầu chúng tôi tưởng rằng sẽ là một chiến dịch khởi đầu bằng các nhạc sĩ mà nhạc sĩ Trúc Hồ là người đầu tiên phát động chiến dịch này và kêu gọi các anh em nghệ sĩ khác cùng tiếp tay, nhưng qua Ðài Truyền Hình SBTN thì lúc đó sự hưởng ứng của đồng bào đã tiến nhanh đến một mức độ không ai ngờ. Sau khi chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư được phát động thì trong vòng có 4 ngày mà con số cần thiết 25,000 chữ ký đã đạt được, và kể từ đó trở đi thì con số tăng nhanh với tốc độ khoảng chừng 5,000 người mỗi ngày, vì thế cho nên trong 3 tuần lễ thì con số đạt được đã lên tới 100,000 người... Thật ra đây là hoạt dộng phối hợp nhịp nhàng giữa các hội đoàn trẻ để giúp cho những người lớn tuổi làm được công việc đó. Rất nhiều người đã đến tình nguyện tại Ðài Truyền Hình SBTN và làm việc suốt trong cả mười mấy hai mươi mấy ngày như vậy, từ 7 giờ sáng cho đến 11 giờ đêm, và cứ liên tục như vậy suốt 7 ngày một tuần, thành ra sự đóng góp của các bạn trẻ trong chiến dịch này là một trong những đóng góp rất là lớn đó... ở các tiểu bang khác, những nhóm trẻ cũng đã hợp tác với cộng đồng để giúp cho những người lớn tuổi có thể ký vào Thỉnh Nguyện Thư trên trang mạng của Tòa Bạch Ốc...”
Có điều đáng lưu ý là theo sự cứu xét hồ sơ những người muốn được vào Tòa Bạch Ốc thì có 165 đại biểu được chánh thức có giấy mời vào, nhưng giờ chót, có thêm 30 thành viên cộng đồng và báo chí từ xa đến cũng được vào nâng con số đại biểu lên đến gần 200 người tất cả. Họ không được Tổng thống Obama tiếp kiến như tin đồn mà chỉ gặp các đại diện của Hành pháp, gồm: Ðại diện Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Ông George Selin (Vietnam Desk), ông Thomas Debass (Global Partnerships Initiative), ông Eric Barboriak (Văn Phòng Ðông Nam Á Sự Vụ) và ông Michael Posner (phụ tá ngoại trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền và Lao Ðộng). Ðã vậy, chủ đề cuộc gặp gỡ trong bên trong Tòa Bạch Ốc được gọi là “White House Briefing with National Vietnamese American Leaders” (Cuộc Thuyết trình (của) Tòa Bạch Ốc với những Lãnh tụ người Mỹ gốc Việt) được chiếu trên màn ảnh trên tường phòng hợp khiến Trúc Hồ xem thấy tưởng mình đi lầm phòng vì anh không thấy có chữ gì đề cặp đến Thỉnh Nguyện Thư hay hai chữ Nhân Quyền như nội dung của Thỉnh Nguyện Thư. Anh đã lên tiếng yêu cầu Luật Sư Tuyết Dương, nhân viên Tòa Bạch Ốc, một trong những người tổ chức cuộc gặp gỡ nầy, sữa đổi lại là “White House Briefing with Việtnamese Americans”. Nhưng, một hồi lâu, theo lời Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Chủ tịch Nghị hội người Việt [là người tham dự cuộc họp] thì màn ảnh lại bất ngờ được đổi là “White House Briefing with Young Vietnamese American Leaders” như lúc đầu.
Ðiều đáng nói hơn nữa là dự kiến ban đầu là có 4 người trong phái đoàn phát biểu, mỗi người sẽ nói ngắn gọn chừng 5 phút hay dài hơn chút đỉnh về các vấn đề: 1) Tù Chính trị; 2) Tù lương tâm; 3) Các quyền Tự do căn bản của người dân bị tước đọat; 4) Vần đề tự do Tôn giáo bị đàn áp, ngăn cấm. Nhưng, thực tế lại chỉ có 3 người, gồm:
Cô Cindy Ðinh, (đại diện Hội Ðồng Nhân Quyền Cho Việt Nam);
Anh Billy Lê (cựu chủ tịch Tổng Hội Sinh Viên) và
Ca sĩ Quốc Khanh, thay mặt anh em Nghệ sỹ của Trung tâm ASIA để lên tiếng yêu cầu can thiệp cho đồng nghiệp của họ là Ca Nhạc sỹ Việt Khang bị bắt ở Việt Nam ngày 23/12/2011 vì đã sáng tác 2 bản nhạc ái quốc “ Việt Nam Tôi Ðâu” và “Anh Là Ai”;
Diễn giả thứ 4 dự trù ban đầu là anh Nguyễn Xuân Hùng ở Dallas, một người trẻ có tinh thần đấu tranh, đã bị loại khỏi danh sách.
Ngoài ra, cô Tuyết Dương làm điều hợp viên để “phỏng vấn” 3 người trẻ được chọn lại có “những câu hỏi phần lớn ‘không ăn nhập gì’ đến Thỉnh Nguyện Thư của người tị nạn; do đó cuộc gặp gỡ giữa cộng đồng với Tòa Bạch Ốc trở nên ‘nhạt nhẽo’ và mất thời giờ làm buồn lòng nhiều người” [theo bài viết của nhà báo Phạm Trần].
Mặt khác, ý kiến ban đầu của Tòa Bạch Ốc cũng muốn được biết tại sao nội dung 2 Bản Nhạc của Việt Khang đã có sức mạnh tạo thành một phong trào quần chúng người Mỹ gốc Việt đông đảo ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư; nên đã có người đề nghị 2 Bản Nhạc này sẽ được các Ca sỹ của ASIA trình bầy tại buổi họp. Nhưng đề nghị này cũng bị bác bỏ mà ASIA không hay. Chỉ khi ca-sĩ Quốc Khanh phát biểu anh mới được nhắc đến Việt Khang và vấn đề nhân quyền; nên được khoảng một nửa cử toạ đứng lên vỗ tay. Phần hai người trẻ Cindy và Billy đã không đi sâu vào đề tài nhân quyền cũng như không đề cập gì đến Thỉnh Nguyện Thư. Chính vì vậy mà Trúc Hồ và Việt Dzũng đã bỏ phòng họp đi ra ngoài công viên Lafayette Park, tiếp xúc với hơn một ngàn người Việt, đi từ nhiều tiểu bang đến, đứng trong cơn lạnh buốt của tháng Ba, biễu dương nồng nhiệt sự ủng hộ của họ với những đại biểu Việt Nam ngồi bên trong Tòa Bạch Ốc kêu đòi nhân quyền tại Việt Nam. Sau đó, Trúc Hồ giải thích trên đài SBTN-DC là anh giao trọn quyền cho Tiến sĩ Nguyễn Ðình Thắng liên lạc với Tòa Bạch Ốc để tổ chức cuộc gặp gỡ nầy.
Riêng bài viết của Tâm Việt [bút danh của Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích] thì ngay khi ông Thứ trưởng Mike Posner bước ra khỏi Toà Bạch Ốc và bị ông Võ Thành Nhân níu áo hỏi cho SBTN Washington rằng: “Ông tính gì sau cuộc gặp gỡ này?” thì ông Posner cũng chỉ trả lời: “Chúng tôi sẽ tiếp tục bắt tay làm việc với cộng đồng người Mỹ gốc Việt.”(“ We shall continue to engage with the Vietnamese American community”). Câu trả lời của ông Phụ tá Ngoại trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền và Lao Ðộng trong Chánh phủ Obama đó khiến người nghe không thể không nghĩ tới câu hỏi được Phạm Trần nêu ra trong bài viết của mình rằng:
“Vậy... ai đã “tiếp tay” cho Bạch Ốc để thay đi, đổi lại Chủ đề cuộc thảo luận và với mục đích gì mà khiến cho Nhạc sỹ Trúc Hồ và Nghệ sỹ Việt Dzũng của SBTN đã phải tức giận bỏ phòng họp ra đi trước khi kết thúc?”
Tuy câu hỏi không được trả lời nhưng đã có dư luận cho rằng:
“Hai Bản nhạc của Việt Khang có nội dung chống Trung Cộng nên kế họach trình diễn khó được thực hiện để tránh ‘phức tạp ngọai giao với Bắc Kinh’ cho Hoa Kỳ”.
Dư luận đó có phù hợp với chuyện Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu hối hả đến Tòa Bạch Ốc gặp Tổng thống Obama bày tỏ thái độ cương quyết xác định quyền tấn công phủ đầu đối với Iran(?) vì vũ khí hạt nhân đang thành hình của xứ này là một mối đe doạ sinh tử đối với người Do thái, cho dầu trong một bài diễn văn quan trọng với cộng đồng người Do Thái tại Hoa Kỳ vào đêm Chủ Nhật Tổng thống Obama đã nói rằng Mỹ không loại trừ giải pháp chiến tranh để đối phó với Iran, và Israel nếu có khai chiến cũng không cần xin phép Washington vì họ là một quốc gia độc lập tự chủ. Ðồng thời Tổng trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Leon Panetta cũng hứa hẹn Mỹ sẽ cung cấp mọi yểm trợ để Israel duy trì ưu thế quân sự đối với mọi liên minh hay quốc gia đối nghịch.
Ðiều này khiến dư luận nhớ lại chuyện Do Thái, qua người Ngoại trưởng Hoa Kỳ gốc Do Thái, Henry Kissinger, kẻ đang có “trái tim sám hối” đã quyết liệt lôi Mỹ tháo chạy khỏi Miền Nam Việt Nam nói là để Hoa Kỳ khỏi bị sa lầy, và dồn mọi nỗ lực yểm trợ Israel, cho dầu Việt Nam Cộng Hòa vì chữ ký của đương sự trên Hòa đàm Paris mà đang hấp hối trước cuộc xâm lăng bằng bạo lực và lừa đảo của Cộng sản Bắc Việt như mọi người đã biết.
Nhìn chung cuộc biểu dương thực lực ngoạn mục vừa qua, với hơn 150 ngàn chữ ký trên Thỉnh Nguyện Thư trong vòng 1 tháng, với số người từ 49 tiểu bang Hoa Kỳ [không có Alaska] kéo về tràn ngập Thủ đô Hoa Thịnh Ðốn, với non 200 đại diện hiên ngang vào Tòa Bạch Ốc, với hơn 500 đại diện chia nhau đi gặp trực tiếp các Dân biểu và Thượng Nghị sĩ... mọi người lượng định tình hình có thể không đồng ý nhau về sự thành bại, có người không vừa ý với thành quả đạt được, nhưng khó có ai có thể phũ nhận chuyện Cộng sản Việt Nam bối rối từng giờ theo dõi từng nhịp bước của cục diện... để thấy chỉ 1 ngày sau, tức ngày 7.03.2012, trong phiên họp ngày 07.03.2012, Ủy ban Ðối ngoại Hạ Viện đã thông qua dự luật mang ký hiệu H.R. 1410, thường được gọi là “Nhân quyền Việt Nam” hạn chế các khoản viện trợ của Mỹ cho Việt Nam, trừ phi chính quyền Cộng sản Việt Nam đạt tiến bộ trong lãnh vực nhân quyền; cho dầu “...Bọn CSVN càng gia tăng dùng bọn CAM tức bọn “công an mạng” tìm mọi cách bịa chuyện, đặt điều, đánh phá, vu cáo, mạ lỵ, xuyên tạc tất cả những việc làm của người Việt tỵ nạn cộng sản gây bất lợi cho chúng nó. Chính tên Tướng Công An Vũ Hải Triều năm kia đã khoe khoang là y đã “đánh sập” 300 trang mạng...” như một email được gởi đi rộng rãi lưu ý mọi người.
Trong khi đó, Cộng sản Việt Nam, có lẽ nắm được cái “tẩy” Do Thái và Trung quốc của Tổng thống Obama nên phần nào yên tâm, điên cuồng gia tăng đàn áp dân oan và những nhà đấu tranh đòi Tự do Dân chủ, lên án độc đảng độc tài, điển hình mới nhứt là ngày 9.3.2012, Tòa án Quân sự khu vực 2, Quân khu 1 đã kết án tù từ 12 đến 54 tháng tù 11 người dân khiếu kiện về tội “gây rối trật tự công cộng”. Họ là những người dân thuộc hai xã Phong Vân và Kim Sơn, huyện Lục Ngạn, bị bắt từ tháng 8 năm ngoái do tranh chấp đất đai giữa người dân với nhà cầm quyền. Ðồng thời, theo tin Associated Press, được đăng trên DCVOnline, thì 2 người Thiên chúa giáo cũng đã bị kết tội phát tán tuyên truyền chống chính phủ và bị kết án tù; đó là bà Võ Thị Thu Thủy, 50 tuổi, đã bị kết án tù 5 năm và ông Nguyễn Văn Thành, 28 tuổi, bị kết án 3 năm tù, trong phiên toà ngày Thứ Ba, 6.3.2012. Dầu vậy, nỗi sợ công an của người dân coi như không còn nữa khi hàng trăm người dân Hưng Yên tập trung biểu tình trước trụ sở Quốc hội ở Hà Nội hôm 27-4-2011, phản đối nhà nước trưng thu đất đai để xây dựng khu đô thị Ecopark
Một điển hình khác là cuộc lùng bắt vô cớ những trí thức Hà Nội từng biểu tình đòi Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, từ buổi tiệc họp mặt mừng Ngày Phụ Nữ 8 tháng 3, trong ngày 7.3.2012 vừa qua, tại một quán ăn Văn Ðiển, Hà Nội. Ðó là cuộc tổ chức gặp mặt của cánh đàn ông nhằm tuyên dương các vị Phụ Nữ anh hùng thời đại... Nhưng, trước đó tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện [xem hình], người chủ động thu xếp cuộc họp mặt, đã bị mời đi làm việc tại trụ sở công an, số 6 Quang Trung, Hà Ðông. Ðồng thời, nhà văn Nguyễn Tường Thụy cũng bị công an huyện Thanh Trì đưa giấy triệu tập và giữ lại. Còn ông Kim Môn, chủ nhà hàng nơi tổ chức bị công an đến nhà riêng khiêng lên xe đưa về cơ quan công an với lý do “cho bọn biểu tình chống Trung Quốc thuê nhà hàng” nhằm triệt tiêu cuộc họp. Phần Giáo sư Huệ Chi thì bị những bóng ma công an canh chừng giam lỏng cả ngày trước ngõ ra vào của ông. Tuy nhiên, cuộc họp mặt của những nhân sĩ yêu nước vẫn diễn ra vào lúc 18g30 chiều, có sự hiện diện của lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (96 tuổi, Thiếu tướng, nguyên Bí thư tỉnh ủy Thanh Hóa, nguyên Ðại sứ Việt Nam tại Trung quốc), Cụ Lê Hiền Ðức (81 tuổi, người được quốc tế trao tặng danh hiệu Liêm Chính), Giáo sư Hán Nôm Ngô Ðức Thọ, kiến trúc sư Trần Thanh Vân, nữ văn sĩ Võ Thị Hảo, nhà văn Vũ Ngọc Tiến, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà, nghệ sĩ đường phố Tạ Trí Hải, Luật sư Hà Huy Sơn, cô Trịnh Kim Tiến... Các vị khách đều cho biết: ngày hôm qua (hoặc sáng nay), an ninh đã đến thăm nhà và khuyên không nên đi dự cuộc gặp. Tuy nhiên, chính điều đó càng thôi thúc họ đến, tuy bên ngoài quán ăn có đến cả 100 người lạ mặt tập trung ánh mắt rình rập theo dõi. Tiệc mừng không được vui trọn vẹn vì mọi người quyết định tuần hành đến các cơ quan công an để biểu tình phản đối đòi thả người... Họ được khoảng 200 cư dân túa ra đứng xung quanh ủng hộ cho dầu có bị nhóm “xã hội đen” đầu trọc xuất hiện dọa đánh giết. Một tên “lạ mặt” nhảy vào đánh người bằng cùi trỏ trước mặt rất nhiều công an thị trấn Văn Ðiển. Dầu vậy, mọi người vẫn không tỏ ra sợ sệt nên sau cùng, cả 3 ông Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Tường Thụy và Nguyễn Kim Môn đều được thả ra khỏi 3 đồn công an.
Trở lại chuyện Việt Khang, tác giả có bút danh là “Người Lính Già 73” cho biết [xin được trích lại nguyên văn từ email Giáo Già nhận được]:
“Khi thấy Việt Dzũng nghẹn ngào, tức tưởi, nói thật ý nghĩ của mình sau buổi họp ở Toà Bạch Ốc, tôi thấy thương em quá. Tôi biết em thiếu kinh nghiệm trong chính trường, nhất là chính trường Mỹ, vì em là một nghệ sĩ, dù là nghệ sĩ đấu tranh. Em tức tưởi vì em nghĩ đến những chữ ký của đồng bào em. Những hăm hở ấy được tiếp nhận không như nhiều người mong đợi. Nhưng bình tâm nhìn lại, thật ra, đó chỉ là nơi tiếp nhận Thỉnh Nguyện Thư. Có bao giờ mà Phủ Tổng Thống hay Phủ Chủ Tịch của nước nào long trọng mở rộng cửa cho đồng bào mình hiên ngang bước vào để trình bày ý nguyện của mình đâu hả em? Em có thấy dân oan của mình ở Việt Nam: mỏi mòn, lê lết trên các thềm nhà chính phủ, cơ quan, ngày này qua tháng khác, dầm mưa dãi nắng... mà chẳng ai thèm ngó ngàng tới? Còn ở đây, chỉ là nơi tiếp nhận, mà đã long trọng như thế, em có thấy vui không? Ðồng bào mình ở Việt Nam có bao giờ có được như vậy dù chỉ ở cấp Xã, Huyện, mong gì đến Phủ Thủ Tướng, Phủ Chủ Tịch?
Rồi sẽ còn nhiều bước nữa. Người ta phải nghiên cứu nội dung Thỉnh Nguyện Thư, xem có thể làm được gì, rồi mới trả lời. Sau đó, mình mới theo dõi tiến trình thực hiện, thúc đẩy thêm khi cần... Ðiều quan trọng ở đây, không chỉ riêng nội dung Thỉnh Nguyện Thư, mà là ý chí của tập thể chúng ta. Nước Mỹ không thể ủng hộ cho bất cứ một nước nào mà chính dân tộc đó không tự mình đứng dậy. Hàng trăm người vào Phủ Tổng Thống, gần 500 người tràn ngập các hành lang toà nhà Quốc Hội, hàng ngàn người tụ tập chung quanh Toà Bạch Ốc biểu dương khí thế... đã nói lên ý chí của chúng ta.
Không phải từ huề tới thắng, mà đã thắng, đã có nhiều thành quả đáng ghi nhớ, ngay khi chưa có phần trả lời của chính phủ Mỹ.
Trước đây, có ai dám nghĩ rằng có ngày ca sĩ trẻ Quốc Khanh sẽ dõng dạc trình bày trước diễn đàn của Phủ Tổng Thống tình trạng của giới ca sĩ ở trong nước, đặc biệt là Viêt Khang? Có phải giới trẻ đã là guồng máy thực hiện chiến dịch trong thời đại tin học?
Xướng lên lời ca như một lời hịch “Việt Nam tôi đâu?”, làm dậy hồn sông núi, há chẳng phải là một anh hùng? Kêu gọi bạn hãy cùng tôi đứng lên đáp lời sông núi há chẳng phải là khí hùng của giòng giống Rồng Tiên?
Bởi vậy, kỳ ra quân lần này, chúng ta, những người ủng hộ chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư vận động cho Nhân Quyền ở Việt Nam, gặt hái rất nhiều thắng lợi, dù chỉ là bước đầu. Chúng ta học hỏi và đi tiếp. Nào! Ðàng trước, bước! (Người Lính Già 73)”
Do vậy, ngọn lửa Việt Khang đã, đang và chắc chắn sẽ thắp sáng hơn nửa bước đi của tuổi trẻ Việt Nam ở cả quốc nội lẫn hải ngoại trên đường đập tan đại họa mất nước, giải thể độc đảng độc tài, quang phục quê hương, xây dựng một nước Việt Nam Tự do, Dân chủ Hiến định và Pháp trị theo đúng ước vọng của non 90 triệu dân, kể cả hơn 3 triệu người đang lưu cư trên khắp cùng thế giới tự do. Nó cũng góp phần rất lớn trong việc xóa tan những đố kỵ từng làm chướng ngại ngăn trở cuộc đấu tranh chống cộng hơn 3 thập niên qua. Chính nó đã khiến Giáo Già nghĩ tới bài học đã từng khiến Giáo Già nghiền ngẫm. Ðó là:
“Nhìn lại đàng sau ta có kinh nghiệm! Nhìn tới phía trước ta thấy hy vọng! Nhìn ra xung quanh ta tìm ra thực tại! Nhìn vào bên trong ta tìm thấy chính mình!”
Nó cũng khiến Giáo Già nhớ lại vài lời thị phi của bất cứ ai, xuất phát bất cứ từ đâu,... và đặc biệt nhớ lại bài thơ “Tôi Biết Ơn Những Người Vấp Ngã” của Nguyễn Tôn Hiệt mà Giáo Già đã có lần đề cặp tới. Tác giả Nguyễn Tôn Hiệt đã không gọi “Cám Ơn” mà là “Biết Ơn”, chữ dùng hết sức thâm thúy. Giáo Già một lần nữa xin được ghi lại đây với lòng “biết ơn” Nguyễn Tôn Hiệt và “biết ơn” những người vấp ngã:
Trên con đường đi tìm tiếng nói,
có những người vấp ngã sau khi đã đi được một đoạn.
Có những kẻ đã đặt bẫy cho họ vấp ngã.
Có những kẻ đã xô cho họ vấp ngã.
Có những kẻ đã cười thích thú khi chứng kiến những người vấp ngã.
Có những kẻ đã nhổ nước bọt lên những người vấp ngã.
Tôi biết ơn những người vấp ngã.
Tôi biết ơn đoạn đường mà những người vấp ngã đã đi được,
trước khi họ vấp ngã.
Họ vấp ngã, nhưng mỗi lần họ vấp ngã
họ đã làm cho con đường của chúng ta ngắn thêm một đoạn.
Tôi tin chắc trong chúng ta sẽ còn nhiều người tiếp tục bước tới.
bước tới, bước tới, từ nơi những người đã vấp ngã,
không ngừng bước tới, bước tới,
và ngày chúng ta giành lại được tiếng nói,
chúng ta sẽ nói,
chúng ta sẽ hát ca,
và trong tiếng nói của chúng ta sẽ có tiếng nói của những người đã vấp ngã,
và trong lời hát ca của chúng ta
sẽ có lời hát ca của họ.
Ngọn lửa Việt Khang chắc chắn đã soi sáng những đoạn đường vấp ngã và chắc chắn sẽ làm mồi lửa đốt cháy đống củi khô đã được những người vấp ngã chất cao thiêu rụi độc đảng độc tài Cộng sản Việt Nam.
Hẹn con thư sau,
Giáo Già
© Tác giả gửi bài đến Ban biên tập.
© Diễn Đàn Người Dân ViệtNam
Việt Báo
Phỏng Vấn ông Hoàng Tứ Duy, Phát Ngôn Nhân Của Đảng Việt Tân (03/13/2012) (Xem: 854)
http://vietbao.com/D_1-2_2-282_4-188776/ Để trình bày về chuyến đi vào Bạch Ốc của gần 200 người Việt trong vận động trình thỉnh nguyện thư do nhạc sĩ Trúc Hồ và đài SBTN khởi xướng vừa qua, Việt Báo đã thực hiện những cuộc phỏng vấn từ nhiều người thuộc nhiều tổ chức khác nhau, và bây giờ là cuộc phỏng vấn ông Hoàng Tứ Duy, Phát Ngôn Nhân Của Đảng Việt Tân, về sự tham dự chuyến đi này.
1/ Xin chào ông Hoàng Tứ Duy. Thay mặt độc giả, chúng tôi muốn hỏi nhân định của đảng Việt Tân về cuộc tiếp xúc giữa cộng đồng Việt Nam với chính quyền Obama vào ngày 5 tháng 3 năm 2012 vừa qua?
Hoàng Tứ Duy: Trước hết xin cảm ơn Ban Biên Tập Việt Báo đã cho tôi có cơ hội trình bày một vài điều liên quan đến cuộc vận động tại Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ vừa qua.
Trước nhất, sự kiện 150,000 người ký tên vào Kiến nghị yêu cầu chính quyền Tổng thống Obama phải đặt vấn đề nhân quyền thành ưu tiên trong quan hệ với Cộng sản Việt Nam là thành quả hết sức quan trọng. Trong tháng qua có rất nhiều người bạn của tôi trên Facebook đã cùng nhau kêu gọi ký tên vào Kiến nghị. Nhiều bạn này trước đây không để ý nhiều đến vấn đề đấu tranh cho nhân quyền nay trở thành các nhà vận động, chủ yếu vì tấm gương của nhạc sĩ Việt Khang và uy tín của nhạc sĩ Trúc Hồ.
Kế đến, Kiến nghị "Stop expanding trade with Vietnam at the expense of human rights" đã thật sự phát động một cao trào đấu tranh cho nhân quyền Việt Nam. Cao trào này không là của riêng ai hay tổ chức nào như anh Trúc Hồ đã nhắc nhiều lần. Tôi nghĩ tất cả người Việt Nam tại Hoa Kỳ có thể hãnh diện là đã góp phần vào một Kiến nghị thu hút nhiều chữ ký nhất từ khi có website "We The People" của Tòa Bạch Ốc.
Sau cùng, sự kiện chính quyền Obama đã tổ chức cuộc tiếp xúc với cộng đồng Việt Nam cũng là một thành tích. Thật ra đây không phải là lần đầu tiên các nhà hoạt động người Mỹ gốc Việt tham dự buổi họp tại Tòa Bạch Ốc. Các cuộc tiếp xúc này, công khai lẫn bán công khai, đã xảy ra rất nhiều lần từ thời Tổng thống George W. Bush và Tổng thống Bill Clinton. Nhưng cuộc tiếp xúc ngày 5 tháng 3, với số người tham dự, cho thấy Tòa Bạch Ốc đánh giá cao vai trò của cộng đồng Việt Nam.
2/ Có nhiều người sau cuộc tiếp xúc cho rằng Tòa Bạch Ốc đã tổ chức luộn thuộm. Theo ông thì thấy buổi tiếp xúc đã diễn ra như thế nào?
Hoàng Tứ Duy: Điều mà nhiều người tham dự buổi họp ngày 5 tháng 3, trong đó có tôi, đã không hài lòng là nội dung chương trình. Mặc dù có sự tham dự của Michael Posner, Thứ trưởng ngoại giao đặc trách vấn đề dân chủ, nhân quyền và lao động, nhưng phần lớn chương trình ngày hôm đó không tập trung vào nội dung của Kiến nghị và những biện pháp mà phía chính quyền Obama sẽ tiến hành. Ngược lại, hơn một nửa chương trình đã xoay quanh vấn đề làm sao chính quyền Obama có thể hợp tác cùng với cộng đồng Việt Nam trên các vấn đề mà đôi bên quan tâm.
Lý do tạo ra sự thất vọng về nội dung cuộc tiếp xúc là vì cơ quan phụ trách buổi họp là White House Office of Public Liaison có nhiệm vụ chính trị (tức giúp Tòa Bạch Ốc tiếp cận với dân chúng) thay vì là từ Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (National Security Council) có nhiệm vụ hoạch định chính sách ngoại giao.
Tuy nhiên, nếu nhìn theo chiều hướng tích cực, tôi thấy rằng qua buổi tiếp xúc vừa rồi, chính quyền Tổng thống Obama đã nhận thấy nhu cầu phải lắng nghe tiếng nói của cộng đồng Việt Nam. Đặc biệt trong năm bầu cử Tổng Thống, tiếng nói chính trị của cộng đồng có khả năng tác động vào chính sách của chính quyền Obama đối với Việt Nam.
3/ Xin ông cho biết hoàn cảnh các thành viên của Đảng Việt Tân đã tham dự buổi họp tại Tòa Bạch Ốc?
Hoàng Tứ Duy: Tòa Bạch Ốc đã thành lập danh sách khoảng 165 người Việt Nam tham dự buổi họp qua hai cách: 1/ mời Ban Tổ Chức của Thỉnh Nguyện Thư (tức SBTN và BPSOS) nộp một danh sách đề nghị; và 2/ bên Tòa Bạch Ốc trực tiếp liên lạc một số người Việt Nam mà họ quen biết qua lãnh vực vận động nhân quyền hay sinh hoạt trong Đảng Dân Chủ của nước Mỹ. Đương nhiên chỉ có Tòa Bạch Ốc nắm vững hết danh sách người tham dự cuộc họp. Cá nhân tôi được Tòa Bạch Ốc trực tiếp liên lạc và mời tham dự. Một vài anh chị em Việt Tân khác thì được mời qua danh sách đề nghị của SBTN.
4/ Trước buổi họp, Tòa Bạch Ốc đã gởi một điện thư xác nhận (email confirmation) đến mọi người được mời tham dự nhưng lại để địa chỉ của ông - đại diện của Việt Tân - trên phần địa chỉ điện thư (email address). Tại sao có việc này?
Hoàng Tứ Duy: Cá nhân chúng tôi cũng ngạc nhiên khi được biết email của mình lại hiện lên trên email của Tòa Bạch Ốc gửi đến một danh sách gồm những người được mời tham dự. Sau đó một hôm, phía Tòa Bạch Ốc đã gửi một email đến mọi người xin lỗi về sự sơ sót kỹ thuật này.
Từ sự sơ sót kỹ thuật của Tòa Bạch Ốc, một số người đã tìm cách tấn công đảng Việt Tân, thậm chí có luận điệu cáo buộc rằng đảng Việt Tân đã “làm lộ” email từ Tòa Bạch Ốc để giành công trạng. Đây là cáo cuộc hoàn toàn vô căn cứ. Nhân dịp này, chúng tôi xin nói rõ là Đảng Việt Tân không có bất cứ liên hệ gì đến những liên lạc của Tòa Bạch Ốc đối với những người được mời tham dự.
5/ Tậi sao có dư luận cho rằng Đảng Việt Tân đã cố cướp công của phong trào Thỉnh Nguyện Thư và cuộc tiếp xúc tại Tòa Bạch Ốc?
Hoàng Tứ Duy: Luận điệu này hoàn toàn sai lạc và chỉ tạo chia rẽ không cần thiết. Tôi biết đây không phải là suy nghĩ của anh Trúc Hồ và SBTN. Quý vị chỉ cần đặt dấu hỏi rằng ai có lợi khi loan tải luận điệu xuyên tạc làm mất ý chí đấu tranh và đoàn kết của người Việt sau một cao trào đấu tranh mạnh mẽ chưa có hề có trước đây?
Trong các cuộc vận động vừa qua, các anh chị em Việt Tân đã tham gia như mọi cá nhân và đoàn thể khác mà mục tiêu duy nhất là giúp để làm sao có nhiều người ký tên vào Kiến nghị gửi Tổng thống Obama. Chúng tôi chẳng có phát biểu, trả lời phỏng vấn, hay thông cáo nào để nhận thành qủa về phía mình.
Người Tây Phương có câu "Chiến thắng có trăm cha còn thất bại là một đứa trẻ mồ côi." Đối với những ai quan tâm đến tương lai dân tộc và đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên hết, chúng ta có thể có sự khác biệt trong suy nghĩ và hành động nhưng chúng ta cần phải tôn trọng sự thật. Những người đã biết việc mình làm không hay, không đúng thì nên sửa lại trong tương lai và hoặc xin lỗi đồng bào, chứ tuyệt đối không nên dựng chuyện và đổ lỗi lên người khác.
6/ Trong thời gian qua, Cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ có rất nhiều cuộc vận động từ áp lực chính giới Hoa Kỳ, trong đó đáng kể nhất là cuộc vận động Dự Luật Nhân Quyền do Dân biểu Smith đệ nạp; Nghị Quyết 484 do Dân biểu Sanchez đệ nạp và cuộc vận động chữ ký cho Thỉnh Nguyện Thư gửi Tổng thống Obama do Nhạc sĩ Trúc Hồ đề xướng. Ông có thấy những cuộc vận động này tạo sự tản lực của người Việt hay không?
Hoàng Tứ Duy: Chúng tôi thấy nó không tản lực mà bổ túc cho nhau để vừa tạo sự chú ý của dư luận Hoa Kỳ, vừa vận động Lập pháp và Hành pháp Hoa Kỳ tạo sức ép lên nhà cầm quyền CSVN để tôn trọng nhân quyền. Nghị Quyết 484 của nữ dân biểu Sanchez nếu được thông qua thì sẽ là một áp lực rất lớn để đòi CSVN không thể dùng điều 79 (âm mưu lật đổ chế độ) và điều 88 (tuyên truyền chống phá nhà nước) trong Bộ Luật Hình Sự để bắt giữ những ai tham gia các tổ chức chính trị hay phát biểu những quan điểm khác với nhà nước. Kiến nghị gửi Tổng thống Obama chắc chắn sẽ buộc phía Hoa Kỳ áp lực CSVN phải trả tự do cho các nhà dân chủ đang bị bắt giữ như nhạc sĩ Việt Khang, Linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Cù Huy Hà Vũ, blogger Điếu Cày.
7/ Theo tin trong nước, Công An cố buộc nhạc sĩ Việt Khang nhận mình là người của Đảng Việt Tân. Xin ông cho ý kiến về việc này.
Hoàng Tứ Duy: Nhạc sĩ Việt Khang không phải là đảng viên Đảng Việt Tân. Tuy nhiên, nếu Việt Khang có tham gia bất cứ tổ chức chính trị nào, đó là quyền của anh và không thể là lý do để anh bị đi tù. Chúng tôi rất cảm phục lòng yêu nước và sự hy sinh của nhạc sĩ Việt Khang cùng với tất cả các nhà dân chủ khác trong lao tù Cộng Sản Việt Nam. Đảng Việt Tân hỗ trợ mọi nỗ lực đấu tranh cho các tù nhân chính trị. Họ là gương sáng cho tất cả chúng ta và sự nhắc nhở tại sao phong trào dân chủ Việt Nam cần luôn đoàn kết để hướng về mục đích chung./.
XIN CHÂN THÀNH CÁM ƠN TẤT CẢ CÁC BẠN ĐÃ DỪNG LẠI ĐÂY ĐỂ ĐỌC -ĐỂ NGHE - VÀ ĐỂ GÓP TIẾNG NÓI CÙNG CHÚNG TÔI . mpn Mời các bạn nghe nhạc mới ,trữ tình http://www.box.com/shared/bkutdm4fx41x4x7q4lem Bao giờ trở lại?
thơ: Nguyên Thạch . phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh
album Nỗi Buồn Tháng Tư .thunglũnghòanghoaMar13.2012
( đến thiênthanh.trúclan )
... có lẽ em thương tôi nhiều lắm
ươm cả vườn mơ ước hẹn hò
tôi kẻ tha phương trời biền biệt
niềm riêng xin gởi ánh trăng mơ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 14:14:50 bởi mưa phố núi >
Chính trị MỸ - nhân quyền VIỆT
----
Phạm Trần----
Chính trị Mỹ và Nhân quyền Việt Nam có khác nhau không ?
Câu hỏi thì dễ mà trả lời không phải là chuyện “ăn cơm, uống nước” vì ở giữa còn có một lằn ranh phân cách quyền lợi của nhau không bên nào dám xóa đi.
Quyền lợi của Mỹ và Việt Nam dính liền với mậu dịch, ngọai giao và hợp tác chiến lược, gồm cả an ninh và quốc phòng trước bối cảnh phồn thịnh kinh tế và sức mạnh quân sự của Trung Quốc mà cả hai nước cùng có những lợi ích trong quan hệ ngọai giao và hợp tác.
VIỆT NAM-HOA KỲ
Về kinh tế, theo lời Bùi Thanh Sơn, Thứ trường Bộ Ngọai giao CSVN thì trong năm 2011 quan hệ thương mại song phương giữa Hoa Kỳ và Việt Nam “tăng rất nhanh, đạt kim ngạch trên 21 tỉ USD, tăng hơn 20% so với năm 2010.”
Sơn nói : “Quan hệ hợp tác giữa hai nước trong hơn 15 năm qua- kể từ khi bình thường hóa quan hệ- đã phát triển rất sâu rộng và ngày càng hiệu quả trên tất cả các lĩnh vực, đặc biệt là về kinh tế, thương mại, đầu tư, khoa học kỹ thuật, giáo dục đào tạo, và đó chính là cơ sở để hai nước tiếp tục mở rộng quan hệ hợp tác trong thời gian tới. (Thông tin Điện tử Chính phủ Việt Nam, 13-02-2012).
Sơn nói như thế khi bàn đến kết qủa chuyến thăm-làm việc tại Thủ đô Hoa Thịnh Đốn từ ngày 07 đến 12 tháng 02 (2012) của Phái đòan Thương mại Việt Nam do Vũ Văn Ninh, Phó Thủ tướng dẫn đầu.
Tuy nhiên, Hoa Kỳ và Việt Nam vẫn còn một số trở ngại trong hợp tác kinh tế, mặc dù đã 6 năm qua hai đời Tổng thống George W. Bush và Barrack Obama, kể từ khi Việt Nam được gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO, World Trade Organization) ngày 11/07/2006.
Một trong những lý do hàng đầu để cho Việt Nam có đủ điều kiện gia nhập Tổ chức WTO là do quyết định của Tổng thống Bush rút Việt Nam ra khỏi danh sách Các nước Đáng quan Tâm (Country of Particular Concern, CPC) trước khi ông qua Hà Nội họp Hội nghị hợp tác Kinh tế Á châu-Thái Bình Dương (Asia-Pacific Economic Cooperation, APEC) cuối tháng 11/2006.
Những điều ràng buộc trong CPC liên quan đến các vi phạm quyền tự do tôn giáo và nhân quyền của người dân của một nước, trái với tiêu chuẩn và điều kiện của WTO.
Thật ra trong thời gian 11 năm thương thuyết và vận động để được vào WTO, phiá Việt Nam đã nới rộng một phần các quyền tự do, kể cả tự do tôn giáo theo chế độ xin-cho và thả một số tù nhân lương tâm và chính trị.
Do đó, Tổng thống Bush đã rút Việt Nam ra khỏi CPC để đáp lại yêu cầu của Quốc hội Mỹ muốn nới rộng hợp tác kinh tế với Việt Nam để giải tỏa chính trị nội bộ và đáp lại nhu cầu của các Công ty Mỹ.
Tuy vậy, cho đến tháng 3/2012, Hoa Kỳ vẫn chưa công nhận Việt Nam có đủ điều kiện của nền Kinh tế Thị trường vì Nhà nước Cộng sản chưa chịu từ bỏ chủ trương theo đuổi điều được gọi nền “Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” và tiếp tục vi phạm nhân quyền, khủng bố và bắt giữ những người chỉ vì muốn bầy tỏ quan điểm của họ.
Chính sách kinnh tế của chính phủ Việt Nam dành đặc quyền lãnh đạo kinh tế cho nhà nước và các Doanh nghiệp nhà nước được giao cho vài trò “chủ qủan” của nên kinh tế nên không có tự do kinh doanh và thiếu công bằng với các thành phần kinh tế tư nhân và giữa các công ty trong nước và nước ngòai.
Sự “kỳ thị” rõ nhất được thể hiện trong hai lĩnh vực thuê mướn đất đai và cơ sở làm việc.
Sự bất bình đẳng còn chênh lệch trong các lĩnh vực thuê-mua, thuế khóa phức tạp, thủ tục, giấy tờ chồng chất và cách cử xử không minh bạch trong kế toán và tình trạng “tham nhũng, bôi trơn” dưới gầm bàn cho các viên chức nhà nước đã đến mức như bắt buộc nên đã làm cho nhiều nhà đầu tư nước ngòai nản lòng bỏ cuộc.
Ngòai ra các Công ty nước ngòai còn phải đối phó với chế độ Công đòan tại các xí nghiệp do cán bộ đảng nắm giữ để gây áp lực với chủ nhân khi họ thấy cần. Do đó nhiều cuộc đình công, lãng công của công nhân đòi tăng lương, đòi thay đổi chế độ ẩm thực gây không ít khó khăn cho các nhà đầu tư.
Vì vậy, mặc dù đã nhiều lần thương thảo, mới nhất là các cuộc họp ở Hoa Thịnh Đốn và Hà Nội giữa Vũ Văn Ninh, Phó Thủ tướng và các viên chức Mỹ, đề nghị “Hoa Kỳ công nhận Việt Nam là nền kinh tế thị trường đầy đủ và dành cho Việt Nam quy chế ưu đãi thuế quan phổ cập” ( Generalized System of Preferences (GSP), nhưng Hoa Thịnh Đốn vẫn chưa cho.
Quy chế GSP ra đời ngày 01/01/1976, từ Luật Thương mại của Mỹ có hiệu lực năm 1974 nhằm chủ yếu nâng đỡ các nước có nền kinh tế non kém, nhưng minh bạch và tự do và nhất là không tranh thương bất chính với hàng hóa của Mỹ.
Khi một nước được hưởng chế độ GSP thì sẽ được miễn thuế hay chỉ phải đóng theo chỉ số rất thấp trong tổng số 4,800 lọai hàng nhập cảng vào Hoa Kỳ.
Cho đến nay đã có 129 nước trên thế giới được hưởng quy chế GSP của Mỹ.
Việt Nam chưa được hưởng GSP vì chưa thỏa mãn được những tiêu chuẩn của nền kinh tế tự do thị trường, bình đẳng và được luật pháp bảo vệ như các quốc gia khác quy định bởi WTO.
Trong cuộc họp ở Hoa Thịnh Đốn trong chuyến làm việc của Phái đòan Vũ Văn Ninh, theo lời Bùi Văn Sơn thì phiá “Việt Nam mong muốn phía Hoa Kỳ, nhất là các doanh nghiệp, đẩy mạnh hợp tác chặt chẽ đồng thời xóa bỏ những rào cản thương mại đối với những mặt hàng xuất khẩu của Việt Nam sang Hoa Kỳ như cá tra, cá ba sa, tôm, ống thép cuộn các-bon, trụ điện gió.”
Nhưng tại sao lại có “những hàng rào cản” này ?
Bởi vì tất cả hàng hòa của Việt Nam xuất cảng sang Mỹ đều do các Doanh nghiệp của Nhà nước làm chủ. Vì vậy các công ty này đã nhận được nhiều ưu đãi về thuế, tiền thuê đất xây cơ sở sản xuất và của chế độ nâng đỡ tài chính được gọi là “bao cấp” của chính phủ.
Do đó gía thành của mỗi mặt hàng đều thấp hơn phí tổn thật sự, nếu các sản phẩm này sản xuất bởi công ty tư nhân. Do đó khi hàng đem vào nước Mỹ thì được được bán với giá rẻ hơn gía của các loại hàng cùng lọai của các nhà sản xuất Hoa Kỳ khiến cho các doanh nghiệp Mỹ bị thiệt thòi.
Vì vậy, các nhà sản xuất và nuôi trồng thủy sản của Mỹ đã phản đối chủ trương bán phá gía của các công ty Việt Nam và áp lực các Dân biểu và Nghị sỹ của họ ở Quốc hội chấp thuận các biện pháp chế tài đối với các mặt hàng của Việt Nam.
QUYỀN LỢI MỸ-TRÁCH NHIỆM VIỆT
Như vậy, chính phủ Mỹ có mâu thuẫn giữa mậu dịch và đòi quyền bình đẳng, tôn trọng nhân phẩm cho công nhân Việt Nam, quyền con người của công dân Việt Nam và quyền được đối xử công bằng của các Công ty Mỹ đầu tư ở Việt Nam, và bảo vệ quyền lợi cho các nhà sản xuất Mỹ hay không ?
Không đối nghịch nhau vì nuớc Mỹ không bỏ được quyền lợi lâu dài của họ ở Việt Nam, mặc dù hai nước trước đây từng là thù nghịch, nhất là khi cả Hoa Kỳ và Việt Nam cùng có một “đối thủ” Trung Cộng để cạnh tranh và canh chừng.
Cũng nên biết số tiền Việt Nam nợ nước ngòai tính đến năm 2010, theo báo Dân Trí, đã lên tới 32,5 tỷ Mỹ Kim, chiếm lối 42,2 % tổng lợi tức đồng niên của quốc gia. Khỏan tiền nợ của Việt Nam trong cùng thời kỳ với Trung Cộng khỏang 5% trong số này.
Trung Cộng cũng đã trở thành đối tác thượng mại đứng đầu trong các nước buôn bán và đầu tư vào Việt Nam.
Cuối năm 2010, Việt Nam nhập siêu từ Trung Quốc lên trên 12 tỷ dollars. Trị giá thành tiền số hàng Việt Nam nhập siêu từ Trung Cộng tính đến cuối tháng 4/2011 là 4,1 tỷ mỹ kim hay 84% tổng nhập siêu cả nước cùng thời kỳ.
Như vậy sự lệ thuộc kinh tế của Việt Nam càng ngày gia tăng.
Trong khi đó, Mỹ thiếu Trung Quốc khỏang 1.160 tỷ Mỹ kim trong cán cân mậu dịch giữa hai nước.
Do đó, song song với chuyện buôn bán làm ăn hai bên cùng có lợi để “nương tựa vào nhau” trong hợp tác chiến lược, bao gồm cả hai lĩnh vực quốc phòng và an ninh mà hai bên bắt đầu đối thọai từ năm 2011, Hoa Kỳ và Việt Nam không thể tách rời khỏi Trung Cộng về mặt kinh tế.
Do đó việc Hoa Kỳ tiếp tục thúc đẩy Việt Nam tôn trọng nhân quyền và các quyền tự do căn bản của người dân đã quy định trong 4 bản Hiến pháp của Việt Nam, từ năm 1946 cho đến năm 1992 cũng chỉ dự đóan nhằm mục đích muốn cho Việt Nam đứng vững trước sự lấn át càng ngày càng rõ rệt của Trung Cộng.
Do đó mà mặc dù Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông David Shear đã nhìn nhận Hoa Thịnh Đốn và Hà Nội vẫn tiếp tục có những “bất đồng ý kiến nghiêm trọng” về nhân quyền, hai nước cũng không gỉam bớt hợp tác kinh tế.
Ông Shear nói rằng nhìn chung tình hình nhân quyền ở Việt Nam, tuy có vài sự tiến triển, nhưng riêng hai lĩnh vực “tự do tư tưởng” và “tự do hội họp” thì càng ngày càng tồi tệ.
Đại sứ David Shear nhận nhiệm vụ ở Hà Nội cuối tháng 8/2011 thay cho ông Michael Michalack đã đưa ra nhận định của ông tại buổi tiếp tân tại tư gia Bác sỹ Nguyễn Quốc Quân, chiều ngày 11/03 (2012) tại Falls Church, Virginia.
Ông Quân là bào huynh của Bác sỹ Nguyễn Đan Quế, nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền Việt Nam trong hơn 30 năm qua tại Sài Gòn. Bác sỹ Quế đã bị tù 3 lần, tổng cộng trên 20 năm và hiện nay ông tiếp tục bị giam và canh gác ngày đêm tại nhà từ năm 2005.
Đại sứ Shear nói với ngót 200 quan khách, kể cả một số nhà lãnh đạo cộng đồng, tôn giáo và đòan thể chính trị vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn rằng ông đã nói thẳng cho các cấp lãnh đạo Việt Nam từ lớn tới nhỏ biết , sự hợp tác về kinh tế, ngọai giao và chiến lược giữa hai nước chỉ có kết qủa nếu có tiến bộ về nhân quyền.
Ông Shear cũng nói đi nói lại nhiều lần rằng chính phủ Việt Nam biết rất rõ điều đó và rằng Hoa Kỳ luôn luôn đặt điều kiện cho sự cải thiện về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam là ưu tiên hàng đầu trong chính sách ngọai giao.
Nhà Ngọai giao kỳ cựu nói thêm Hoa Kỳ rất muốn thấy hai Điều 79 và 88 của Luật Hình sự của Việt Nam liên quan đến “tội họat động nhằm lật đổ chính quyền” và “tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng ghòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” được rút lại vì Nhà nước đã lạm dụng các điều này để khủng bố và bắt giam phi pháp những người dân muốn sử dụng quyền tự do ngôn luận và hội họp của họ.
Ông Shear cũng nói Hoa Kỳ mong muốn nhà nước Việt Nam phóng thích tất cả những tù nhân lương tâm và chính trị, và hy vọng hai người bị bắt cuối năm 2011 là bà Bùi Thị Minh Hằng, người đã tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Cộng và Ca-Nhạc sỹ Việt Khang, tác gỉa 2 bản nhạc ái quốc “Việt Nam Tôi Đâu” và “Anh Là Ai” sẽ được phóng thích trong một tương lai gần.
Trong lĩnh vực Tôn giáo, Đại sứ Shear nói Hoa Kỳ muốn Việt Nam dành nhiều dễ dàng hơn cho các Tổ chức Tôn giáo đăng ký để họat động, mặc dù Hoa Thịnh Đốn muốn chế độ đăng ký được bãi bỏ vì biện pháp này đi ngược lại quyền tự do tôn giáo của người dân.
Như vậy thì giữa lập trường cứng rắn của Hoa Kỳ về nhân quyền và việc Hoa Thịnh Đốn tiếp tục gia tăng mậu dịch với Hà Nội có gì chống đối nhau không ?
Tất nhiên là không vì quyền lợi phải đi đôi với trách nhiệm. Hoa Kỳ và Việt Nam biết rõ như thế, nhưng tiến bộ được đến đâu, theo lời ông Shear, thì “phải có thời gian”.
Ông nói, trong vị trí của ông là người đại diện cho nước Mỹ ở Thủ đô Hà Nội và các nhân viên sứ qúan cũng như Tòa Tổng Lãnh Sự tại Sài Gòn đã và sẽ tiếp tục làm việc không ngừng để thúc đẩy cho tình hình nhân quyền được cải thiện.
Cũng như thế, dù chưa biết yêu cầu của trên 140 ngàn người Việt ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư (TNT) kêu gọi Tổng thống Barrack Obama “không nới rộng quan hệ thương mại với Việt Nam chừng nào Việt Nam còn tiếp tục vi phạm nhân quyền” sẽ được Chính phủ Mỹ đáp ứng được đến đâu, nhưng người Việt tị nạn đã hành động chính trị hợp lý và phải được trân trọng.
Chiến dịch TNT của Đài truyền hình SBTN (Saigon Broadcasting Television Network) lúc đầu chỉ nhắm vào tranh đấu đòi nhà cầm quyến Việt Nam trả tự do cho Việt Khang, bị bắt ngày 23/12/2011, đã biến thành cuộc vận động rộng lớn cho nhân quyền và cho tất cả những người Việt Nam còn bị bức hại, khủng bố và giam cầm chỉ vì muốn có tự do và quyền làm người được tôn trọng.
Cuộc hành trình của trên ngàn người, thuộc mọi thành phần và lớp tuổi từ các cụ gìa trên 90, có nhiều cụ phải ngồi xe lăn có các cháu nhỏ đẩy từ phía sau trong thời tiết lạnh căm, cho đến em bé 3 tháng tuổi từ 49 trong số 50 Tiểu bang về Thủ đô Hoa Thịnh Đốn trong 2 ngày 5 và 6 tháng 3 (2012) là một hành động chính trị bất thường, phản ảnh một tinh thần đòan kết keo sơn, bất khuất và trách nhiệm của con Rồng, cháu Lạc đối với quê hương và những đồng bào thiếu may mắn chưa được hưởng tự do ở Việt Nam.
Chỉ có vô lý và vô trách nhiệm chăng là yêu cầu của ai đó muốn hủy bỏ Cuộc biểu dương lực lượng của trên ngàn người già, trẻ, gái, trai trước Tòa Bạch Ốc ngày 05/03 (2012) bất chấp tiết trời giá lạnh.
Cũng rất chính đáng và đáng ca ngợi là sự cương quyết bác bỏ thẳng tay của cấp Lãnh đạo của Cộng đồng vùng Hoa Thịnh Đốn và của các nơi từ xa về trước yêu cầu lố bịch và phản bội tinh thần đấu tranh cho nhân quyền Việt Nam đã đến từ một thiểu số chỉ biết đặt quyền lợi cá nhân nhỏ mọn lên trên quyền lợi và sinh mạng của 90 triệu đồng bào trong nước. -/-
Phạm Trần
(03/2012)
Hãy quý trọng từng bước tiến nhỏ
----Bùi Tín----
Bùi Tín: Cuộc vận động ký Thỉnh nguyện thư gửi tổng thống và những nhà lãnh đạo ngành lập pháp Hoa Kỳ nhằm vận động cho dân chủ ở quê nhà đã thu được 143.500 chữ ký chỉ trong vòng chưa đầy 1 tháng là một thắng lợi vượt dự kiến của đông đảo bà con Việt Nam ta.
Tòa Bạch ốc đã mở cửa đón tiếp 165 đại biểu cộng đồng, sau đó Thượng viện và Hạ viện cũng tiếp đón 40 đoàn đại biểu người Mỹ gốc Việt đến từ 50 bang của Hoa Kỳ. Chưa bao giờ cuộc vận động của bà con ta lại sôi nổi, nhất hô bá ứng, rầm rộ và gây ấn tượng mạnh đến thế.
Tuy nhiên đã có những điều đáng tiếc. Đó là Tổng thống Barack Obama trong ngày 4/3 lại bận một công việc quan trọng là tiếp thủ tướng Israel, cùng lúc có hơn 1.000 người gốc Do Thái cũng đến vận động tại Tòa Bạch ốc, nên tổng thống không thể để thì giờ trực tiếp gặp đoàn Việt Nam. Thay vào đó tổng thống và Bộ Ngoại giao đã cử một số viên chức cao cấp, cấp chánh văn phòng và trợ lý bộ trưởng ngoại giao đón tiếp, lắng nghe, ghi nhận, đối thoại nhiệt tình, chu đáo với đoàn Việt Nam.
Điều trên đây làm cho một số người nản lòng, buồn chán, thậm chí có người vào Nhà Trắng rồi giận dữ bỏ về. Chỉ vì trước đó đã có tin đồn không căn cứ rằng có phần chắc chắn tổng thống B. Obama sẽ tiếp và đối thoại với đoàn. Từ trong nước cũng có anh chị em do đặt kỳ vọng quá cao, hy vọng chính quyền Hoa Kỳ lần này sẽ có biện pháp trừng phạt ngay chính quyền «hèn với giặc, ác với dân», nên cũng nản lòng, tỏ ra thất vọng, giảm niềm tin ở những biện pháp đấu tranh ký kiến nghị, kể cả ký kiến nghị với quốc tế và kiến nghị với nhà cầm quyền trong nước.
Tất cả chúng ta, những người tha thiết đấu tranh cho quyền sống trong tự do, nhân phẩm của dân ta, những người dấn thân cho sự nghiệp gay go cao quý là sự nghiệp dân chủ hóa nên nhìn nhận ra sao trước tình hình trên đây? Có nên để cho mình chán nản, ngã lòng, thối lui hay không?
Tôi thấy chúng ta nên trao đổi, động viên, giữ vững tinh thần cho nhau, bình tĩnh rút kinh nghiệm để tiến lên, nhận ra những mặt tích cực của tình hình để kiên định niềm tin, để sắp tới khi cần một kiến nghị mới, sẽ có thể đạt con số người hưởng ứng cao hơn, với thời gian ngắn hơn, khi phương tiện internet được tận dụng rộng rãi hơn.
Cũng không nên so sánh số người ký kiến nghị ở trong nước với số người ký kiến nghị ở hải ngoại. Để rồi có phần nản chí cho rằng người trong nước còn quá nhiều sợ hãi, ngần ngại, sợ mang vạ vào thân, do đó số đông vẫn còn như thờ ơ, đứng ngoài cuộc. Tôi từng ở trong nước nên thấy rất rõ những bước tiến tuần tự, vững chắc của dân trí trên lĩnh vực đấu tranh cho tự do và dân chủ trong những năm gần đây.
Thời gọi là «chống nhân văn giai phẩm» hơn 50 năm trước, khi nhà văn Phùng Quán đang nổi tiếng do tác phẩm Vượt Côn Đảo bị buộc tội có quan hệ với những người mà chính quyền, gọi là «nhóm phản động chống đảng» này, lập tức không ai dám gặp anh. Ở trên đường Lý Nam Đế, nơi đặt trụ sở báo Văn nghệ Quân đội, bạn cũ thấy anh từ xa đã sang bên kia đường để tránh mặt, khỏi phải chào hỏi nhau. Vào nhà ăn tập thể của tòa soạn, không ai dám ngồi cùng mâm, cùng bàn với anh. Cũng không ai dám trao đổi với nhau về vụ án, về các nhân vật đã được nêu tên trên báo chí. Bao nhiêu bạn bè, láng giềng, thậm chí anh chị em ruột, cho đến cả vợ chồng con cái cũng có người lãng tránh, lạnh nhạt và cắt đứt. Cái não trạng ấy bây giờ nhìn lại sao mà thấy tệ hại, bất nhân đến thế.
Sở dĩ như thế chỉ vì mọi người bị đảng nhào nặn không còn ra con người, thành cái bóng của chính mình, coi đảng là thần thánh, luôn luôn tuyệt đối đúng, là chân lý thiêng liêng, chống đảng là tội lớn không thể có tội nào lớn hơn.
Còn bây giờ ư? Thời cuộc đã đổi thay. Và đổi thay nhiều.Hai mươi năm trước đã có đổi thay chút ít, nay đã đổi nhiều hơn. Năm năm vừa qua lại đổi thêm nữa. Và nếu nhìn kỹ 2 năm nay sự đổi thay đã tăng tốc độ. Năm 2011 là một năm đặc biệt, chưa từng có.
Kiến nghị về ngừng khai thác bauxite đạt hàng nghìn chữ ký là một nét đẹp, một kết quả, một thành công, một cú hích quan trọng cho sự thức tỉnh tập thể, một cuộc đồng khởi tinh thần mãi mãi được ghi vào lịch sử. Dù cho lãnh đạo ù lỳ, trơ tráo, ngang ngược, làm ngơ không nghe theo điều phải, nhưng họ lo, họ sợ, họ bị động, lúng túng, họ đang như ngồi trên lửa vì vấn đề đang diễn ra, còn nguyên vẹn, thậm chí thực tế còn sẽ phơi bày hiển nhiên sai lầm của họ. Như trên sàn đấu vật, họ vẫn còn đang cầm cự, nhưng sắp thở hắt ra và rồi sẽ đến lúc bị hạ đo ván trên sàn đấu chiến lược Tây Nguyên này.
Kiến nghị tập thể là một hình thức đấu tranh nhưng không phải là hình thức đấu tranh duy nhất. Xin chớ ai thấy nó mới chỉ đạt mức 2 ngàn chữ ký trong nước coi mức đó là đụng trần để mà hắt hủi nó, đi tìm hình thức khác. Từ bỏ hình thức kiến nghị, «chia tay, từ bỏ thí nghiệm này», do chưa có hiệu quả mong muốn là vô tình rơi vào mong muốn của giới cầm quyền, là thái độ đơn giản, phủ định dễ dãi một hình thức đấu tranh lợi hại, cũng là một lập luận bất nhã và bất nhân, thiếu công bằn, vô tình phủ định tâm huyết và trí tuệ của hàng ngàn công dân tiên tiến hiếm có của đất nước. Kiến nghị tập thể đâu còn là ở thời kỳ thí nghiệm, nó đã nghiễm nhiên tự khẳng định là một hình thức đấu tranh rất lợi hại để phổ cập chính kiến có tình có lý, có lợi cho đất nước và nhân dân, vạch mặt những thế lực cầm quyền quan liêu ích kỷ, mỵ dân, bị nước ngoài khống chế, trước nhân dân và thế giới.
Một hình thức đấu tranh khác là tập trung đông người, là biểu tình, là diễu hành trên các đường phố, ôn hòa, có trật tự, với những khẩu hiệu, tranh ảnh, bài hát thích hợp. Trong năm 2011 đã có 10 cuộc xuống đường, cũng là lên đường trong 10 Chủ nhật nối tiếp nhau, ở giữa thủ đô Hà Nội cùng lúc với một số cuộc xuống đường ở Sài Gòn, Nghệ An, Hải Phòng, Quảng Nam, Bình Dương, Sóc Trăng…
Một số cuộc tập trung thắp nến, cầu nguyện đông đảo hàng ngàn, hàng vạn người của bà con Công giáo ở Thái Hà (Hà Nội), Xã Đoài (Nghệ An), Tam Tòa (Quảng Bình)…cũng là những hành động tập thể chưa từng có, những năm trước chỉ ở mức vài trăm người, bị đàn áp và giải tán rất sớm.
Hình thức đòi công lý của dân oan, của nông dân bị cướp đất, đòi lại quyền sở hữu tư nhân về ruộng đất, cũng ngày càng đông đảo, có tổ chức và còn nhiều tiềm lực. Hiện bà con đang tính đến một cuộc xuống đường tập trung vào thời gian tới, dân oan, nông dân mất đất đổ về thủ đô đòi quyền tự do được ghi trong Hiến pháp, trong ôn hòa, trật tự nhưng bền bỉ, quyết tâm cao, cũng là chưa từng có, cả từ ý định đến hành động.
Ngoài ra, phải kể đến hàng ngàn cuộc bãi công từ vài buổi đến vài ngày và vài tuần lễ của nam nữ công nhân trong các công xưởng, nhà máy quốc doanh và của tư bản nước ngoài, đòi tăng lương, tôn trọng nhân phẩm, cải thiện điều kiện lao động, bảo vệ môi trường, đòi thành lập công đoàn tự do… về số lượng, quy mô cũng tăng rõ hằng năm.
Tất cả các hình thức trên đây cho ta toàn cảnh đáng tự hào của nhân trí xã hội về quyền sống đang ngày một cao hơn, số lượng và chất lượng đấu tranh cũng ngày một cao hơn, không có hạn độ nào, không có trần nào không chọc thủng được, lại hỗ trợ và thúc đẩy nhau, bảo vệ nhau để cùng phát triển đạt những kỷ lục luôn mới. Nếu cùng một thời điểm, các lực lượng trên đây cùng hành động, thì một cuộc cách mạng sẽ diễn ra, như ở Bắc Phi vậy.
Cũng chưa bao giờ hệ thống thông tin cổ động các cuộc đấu tranh lại năng động, có hiệu quả cao, thúc đẩy phong trào lan rộng như hiện nay. Đó là hệ thống internet, qua hàng triệu máy điện toán lớn nhỏ, các bloggers đông đảo, các mạng thông tin Anh Ba Sàm, Dân Làm Báo, Dân Báo, Dân Luận, Đối Thoại…ăn đứt 700 báo chí, đài truyền thanh truyền hình nhà nước, số người vào đọc gấp mười, gấp trăm báo Nhân dân, lại thêm vô số điện thoại cầm tay nhỏ bé nhiều công dụng.
Chúng ta nên có cách nhìn rộng lớn, bao quát, trong thời gian, không gian, để so sánh, đánh giá, coi mỗi cuộc đấu tranh là một bước đưa thế và lực của quần chúng lên cao thêm một bước, một bậc, một nấc thang nhằm cuối cùng là giành lại quyền tự do đầy đủ cho xã hội công dân. Đó là cái đích ở trên cao, đang ở trong tầm tay của nhân dân ta. Không có lý do gì dân Tunisia, dân Ai Cập, dân Libya đã chuyển đổi được cả hệ thống cầm quyền từ độc đảng tham quyền, tham nhũng sang hệ thống dân chủ đa đảng với hệ thống Hiến pháp và Pháp luật mới…mà dân Việt Nam ta lại không đạt nổi. Dân Miến Điện có gì hơn dân Việt Nam ta mà sao họ lại sung sướng đòi lại được chỉ vài tháng nay một đạo luật về tự do báo chí và truyền thông, một đạo luật nữa về thành lập chính đảng, về thành lập công đoàn tự do, thay đổi tận gốc tình hình đất nước, thực hiện hoà hợp dân tộc để mở ra thời kỳ phát triển.
Chỉ cần nhìn nhận những gì xảy ra trong dịp kỷ niệm ngày Phụ nữ Quốc tế 8/3 cũng đủ thấy so sánh lực lượng ở nước ta đã thay đổi đến mức nào. Một đoàn anh chị em dân chủ lên tận cơ sở Cải tạo ở Thanh Hà (Vĩnh Phú) để tặng hoa cho chị Bùi Minh Hằng. Ban phụ trách đã mở cửa, nhã nhặn đón nhận bó hoa lớn, thư chúc mừng và hứa chuyển ngay cho chị Minh Hằng.
Một buổi gặp mặt công khai trong một nhà hàng lớn giữa Hà Nội đã được thực hiện để biểu dương chị em phụ nữ dấn thân cho dân chủ, cho xã hội công dân, có mặt tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, 93 tuổi, đảng viên lão thành, tiến sỹ Nguyễn Quang A, giáo sư Ngô Đức Thọ, luật sư Hà Huy Sơn, nhà văn Vũ Ngọc Tiến, nữ kiến trúc sư Trần Thanh Vân, nhà văn Võ Thị Hảo, luật sư Nguyễn Thị Dương Hà, nghệ sỹ Tạ Trí Hải… Bộ máy an ninh đồ sộ của đảng cố phá đám mà không phá nổi vì không sai bảo được bên dưới. Nhóm bộ hạ cấp quận chỉ có thể giở trò triệu tập tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện, nhà báo Nguyễn Tường Thụy và luật sư Kim Môn là chủ nhà hàng đến cơ quan công an «làm việc», nghĩa là hỏi chuyện vớ vẩn hòng phá đám. Buổi gặp mặt liên hoan vẫn diễn ra, vui vẻ, ấm cúng, có ca hát, ngâm thơ, và cuối cùng anh chị em đã đến trụ sở công an để buộc họ phải thả 3 người nói trên.
Cái phong thái đấu tranh đàng hoàng, công khai, chững chạc, có tình có lý vững vàng, và cái tình nghĩa keo sơn yêu thương gắn bó, bảo vệ nhau như những anh chị em ruột theo truyền thống dân tộc «chị ngã em nâng», «máu chảy ruột mềm» cũng là một nét rất đẹp của phong trào dân chủ gần đây.
Những ngày đầu tháng 3/2012, những tin vui của cộng đồng ta ở Tòa Bạch ốc, ở trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ, cũng như tin vui về ngày 8/3 ở trong nước đã củng cố niềm tin, động viên cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền đang từng bước phát triển vững chắc.
Từng bước một, chúng ta khắc đi và khắc đến. Mỗi bước đi lên là một bước trưởng thành, rút ra được những kinh nghiệm bổ ích, làm phong phú thêm hành trang tinh thần và động viên mọi người dấn thân bền bỉ, giành cho được quyền tự do trọn vẹn.
Xin ghi nhớ chế độ độc quyền đảng trị đã thú nhận đảng đã suy thoái, đổ đốn, mất uy tín hơn bao giờ hết, dột từ trên nóc, bộ máy an ninh đang phân hóa, rệu rã, đông đảo nhân dân không còn coi đảng CS là «đảng ta» như xưa, không ít nhân dân đã coi các chiến sỹ dân chủ như luật sư Cù Huy Hà Vũ, tiến sỹ Trần Huỳnh Duy Thức, cô Phạm Thanh Nghiên, cô Bùi Minh Hằng…là người của dân chúng, người của ta, của xã hội công dân đang bước tới từng bước vững chãi.
Bùi Tín
@ ANH BA SÀM.EU
14/3/2012
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: