achoo254
-
Số bài
:
6
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.03.2012
|
RE: Anh Em Tim Sư Tử - Astrid Lindgren (New - Updating)
-
23.03.2012 10:21:54
Anh Em Tim Sư Tử Tác giả: Astrid Lindgren Chương 3 Dịch giả: Bùi Thế Giang Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ Shared by: Ák Àk - hsvforum.vn Rồi chuyện ấy xảy ra. Và tôi chưa từng bao giờ thấy điều gì lạ lùng như thế. Đùng một cái, tôi đã đang đứng trước cổng, đọc tấm biển màu xanh lá cây: Anh Em Tim Sư Tử. Làm sao tôi tới được đó? Tôi bay từ lúc nào? Làm thế nào tôi tìm được đường mà không phải hỏi ai? Tôi không biết. Điều duy nhất tôi biết là đùng một cái tôi đã đang đứng đó, nhìn thấy tên viết trên tấm biển rồi. Tôi gọi Jonathan. Tôi gọi mấy lần, nhưng không có ai thưa, và tôi nhớ ra - anh ấy tất nhiên đang câu cá bên dòng suối. Tôi cắm đầu chạy theo con đường nhỏ dẫn ra suối. Tôi cứ chạy, chạy mãi - và kia rồi, Jonathan đang ngồi bên cạnh cầu. Và nếu tôi đang cố kể lại cho các bạn nghe chuyện này, thì tôi cũng vẫn không thể tả nổi cảm giác của tôi khi được gặp lại anh ấy. Anh không trông thấy tôi. Tôi cố gọi "Anh Jonathan ơi", nhưng chắc tôi khóc mếu, vì ngoài tiếng rên lí nhí buồn cười thì miệng tôi chẳng bật ra được cái gì. Thế mà Jonathan nghe thấy. Anh ngẩng lên và nhìn thấy tôi. Anh kêu to, quẳng cần câu đi, lao đến với tôi, ôm chầm lấy tôi, như thể anh muốn được cảm nhận hẳn hoi rằng tôi đã đến thật. Lúc ấy, tôi có khóc một chút. Tại sao lại khóc vì chuyện ấy, nhưng tôi đã mong ngóng được gặp lại anh biết chừng nào. Riêng Jonathan thì lại cười, và chúng tôi đứng đó, bên sườn dốc, ôm chặt lấy nhau, hạnh phúc không bút nào tả xiết, vì chúng tôi lại được sống cùng nhau. Rồi sau đó, Jonathan nói: - Ôi, thế là cuối cùng em cũng tới, đúng không nào, Qui Ròn Tim Sư Tử. Qui Ròn Tim Sư Tử - nghe thật quái, cho nên chúng tôi cùng khúc khích cười. Rồi chúng tôi lại cùng cười thêm chút nữa, cứ y như nó là cái hài hước nhất trần đời mà chúng tôi được nghe, mặc dù có lẽ chúng tôi thực ra chỉ muốn có một cái gì đó để cùng cười, vì chúng tôi đang sung sướng đến muốn nổ tung người lên. Và sau khi đã cười lâu ơi là lâu, chúng tôi vật nhau, mà vẫn không hết cười. Không hết thật mà. Chúng tôi cứ tiếp tục như vậy trên bãi cỏ, nằm đó, rồi lăn đi lăn lại, cười hơn nữa, cuối cùng cười nhiều đến mức chúng tôi lăn xuống suối, mà vẫn cười tiếp đến mức tôi tưởng chúng tôi bị chết đuối. Nhưng không, chúng tôi bắt đầu bơi. Tôi chưa hề biết bơi, cho dù lúc nào tôi cũng muốn học bơi. Thế mà bây giờ tôi bơi được, cứ tự nhiên biết bơi. Tôi bơi đi bơi lại thật dễ dàng. - Jonathan, em biết bơi này! - Tôi gọi ầm lên. - Ừ, tất nhiên là em biết bơi rồi, - Jonathan đáp. Và tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác. - Jonathan, anh có nhận ra chuyện gì không?. Tôi hỏi: - Em hết ho rồi đây này. - Ừ, tất nhiên là em hết ho rồi, - Jonathan trả lời. - Em đang ở Nangiyala mà. Tôi bơi thêm một lúc nữa rồi trèo lên cầu, đứng đó, người ướt sũng, nước chảy tong tỏng từ quần áo của tôi. Quần dính bết vào chân, làm cho tôi thấy rất rõ điều gì đã xảy ra. Các bạn có tin không, đôi chân tôi thật thẳng, cũng như chân Jonathan vậy. Khi ấy tôi nghĩ, biết đâu mình cũng lại trở nên khôi ngô tuấn tú? Tôi hỏi Jonathan xem anh có nghĩ như vậy không, xem anh có thấy tôi đã trở nên khôi ngô không. - Em soi gương xem, - anh đáp, ý anh bảo tôi soi xuống dòng nước, vì dòng nước thật sáng và phẳng lặng, có thể nhìn thấy hình mình được. Tôi nằm áp bụng vào thành cầu, vươn người ra và tôi thấy hình tôi dưới nước, nhưng tôi không thấy tôi có gì xinh xắn, tuấn tú hơn lắm. Jonathan đếnn, nằm xuống cạnh tôi, và hai đứa cứ nằm như thế một lúc lâu, vươn mình ra xem hình hai anh em Tim Sư Tử soi dưới nước, Jonathan thật đẹp, với mái tóc vàng óng, với đôi mắt và khuôn mặt thật đẹp của anh, rồi đến tôi với chiếc mũi tẹt dí, mái tóc thưa lởm chởm và chỉ có thế. - Không, em không tin rằng em đẹp hơn chút nào cả, - tôi nói. Nhưng Jonathan thì cho rằng tôi đã khác nhiều. - Mà trông em khỏe ra bao nhiêu nữa, - anh bảo thế. Thế là tôi thấy yên tâm. Khi tôi nằm đó, trên cầu, tôi cảm thấy rằng khắp cơ thể tôi đều khỏe khoắn, vậy cớ gì tôi cần phải khôi ngô tuấn tú kia chứ? Cả người tôi đều sung sướng tới mức mọi chỗ đều đang vang rộn tiếng cười. Chúng tôi nằm đó một lúc, sưởi ấm dưới ánh mặt trời, và ngắm nhìn đàn cá bơi lội dưới cầu. Rồi Jonathan muốn hai anh em cùng về nhà, mà tôi cũng muốn như vậy, vì tôi tò mò muốn xem Trang trại Các Hiệp Sĩ, nơi tôi sắp đến sống. Jonathan rảo bước trước tôi trên đường về trang trại, còn tôi tung tẩy theo sau bằng đôi chân nay đã thẳng của mình. Tôi vừa đi vừa nhìn xuống chân và thấy thật thích thú được đi trên đôi chân ấy. Nhưng khi chúng tôi lên dốc được một quãng tôi đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Và kia rồi, cuối cùng tôi đã thấy Thung lũng Hoa Anh Đào! Ôi, cái thung lũng ấy, màu trắng, với hoa anh đào nở rộ nơi nơi. Trắng và xanh, tất cả sắc màu ấy, hoa anh đào và cỏ cây xanh, thật là xanh. Và chạy giữa màu trắng màu xanh ấy, dòng sông uốn khúc như một dãy lụa bạc. Tại sao trước đây, tôi chưa bao giờ nhận ra cảnh này nhỉ? Phải chăng tôi không nhìn thấy gì khác ngoài Jonathan? Còn bây giờ, tôi đứng như trời trồng giữa đường để thấy nó đẹp nhường nào. Tôi nói với Jonathan: - Hẳn đây phải là thung lũng đẹp nhất trần đời. - Đúng, nhưng không phải là ở dưới trần đời đâu, - Jonathan đáp lại, làm tôi sực nhớ mình đang ở Nangiyala. Xung quang Thung lũng Hoa Anh Đào toàn là núi cao, và cũng rất đẹp. Bên sườn núi, những con suối và dòng thác đổ vào thung lũng như đang hát ca, bởi đang là mùa xuân. Mà ngay cả không khí cũng có gì rất đặc biệt. Tôi cảm thấy như mình muốn được uống không khí, vì nó thật trong lành và sạch sẽ. - Giá mà đem được mấy ki-lô không khí này về thị trấn nhà mình chắc cũng kiếm được ối đấy nhỉ. - Tôi nói trong lúc đang nhớ lại rằng mình đã từng thèm khát không khí như thế nào khi đang phải nằm trên chiếc sofa giường trong bếp, tưởng như chẳng hề có chút không khí nào. Còn ở đây, tôi được hít thở thỏa thích. Cứ như thể hít mãi vẫn chưa đủ. Jonathan nhìn tôi cười và bảo: - Em cũng phải để dành cho anh một chút chứ hả. Con đường chúng tôi đang đi trắng một màu hoa anh đào rụng, và những cánh hoa trắng mịn màng xoay tròn rơi rơi xuống chúng tôi, bám vào tóc, vào mọi chỗ, những tôi thích những con đường nhỏ xanh rờn phủ đầy những cánh hoa anh đào hơn, tôi thích thật đấy. Và cuối con đường chúng tôi đang đi, chính là Trang trại Các Hiệp Sĩ, với tấm biển màu xanh lá cây gắn trên cổng. - Anh em Tim Sư Tử, - tôi đọc to cho Jonathan nghe thấy. - Cứ nghĩ rằng đây là nơi chúng mình sắp được sống với nhau đã thấy thích rồi. - Đúng thế, nghĩ về chuyện đó, Qui Ròn à, - Jonathan trả lời. - Thích quá đi chứ, đúng không? Thích quá. Tôi hiểu vì sao Jonathan nghĩ vậy. Về phần mình, tôi không thể hình dung ra có nơi nào có thể sống tốt hơn chốn này. Một ngôi nhà màu trắng, đã cũ, không thật to, tường bằng gỗ màu xanh lá cây, cửa ra vào màu xanh lá cây, và mảnh vườn nhỏ xung quanh màu xanh lá cây, có mấy cây hồng dại, mấy cây hoa đá và hoa cúc mọc lẫn trong cỏ. Lại còn cả cây tử đinh hương và anh đào, hoa đang rộ nở. Bao quanh tất cả là một bức tường đá, một bức tường màu xam xám, trên phủ hoa tím. Các bạn có thể nhảy qua bức tường đó một cách dễ dàng, nhưng một khi đã qua cổng bên trong rồi, cũng vẫn thế thôi, nhưng mình cảm thấy mình đã về nhà, và mình làm chủ. Thực ra ở đây có hai nhà, chứ không phải một nhà, mặc dù ngôi nhà kia trông giống như một chuồng ngựa hơn, hay một cái gì đó từa tựa như vậy. Chúng liền góc với nhau, hai ngôi nhà ấy mà, và đúng ở chỗ chúng liền nhau, có một chiếc ghế dài, trông như làm từ Thời kì Đồ đá, gần như vậy. Nhưng đó là một chiếc ghế đẹp, đặt ở một góc đẹp, thật thế. Ai cũng thấy thinh thích được ngồi đó, suy nghĩ một lát, hoặc chuyện trò và ngắm nhìn đàn chim, và có khi nhấm nháp chút nước hoa quả hay thứ gì đó. - Em thích ở đây, - tôi nói với Jonathan. - Trong nhà có đẹp thế này không? - Thì cứ vào xem, - anh bảo. Anh đã đến đứng bên cửa và sắp sửa bước vào, thì đúng lúc ấy, có tiếng hí, đúng, rõ là tiếng ngựa hí, và Jonathan nói: - Anh cho là mình phải vào chuồng ngựa trước. Anh bước vào gian nhà ấy, còn tôi chạy theo sau; các bạn hãy thử đoán xem có đúng tôi phải chạy theo anh ấy không nào! Đó là chuồng ngựa thật, y như tôi đã đoán, trong đó có hai con ngựa, hai chàng tuấn mã màu nâu, đang ngoái đầu lại và hí vang với chúng tôi khi chúng tôi bước qua cửa chuồng. - Đây là Grim, còn đây là Fyalar, - Jonathan nói. - Hãy đoán xem con nào là của em. - Anh nói cái gì cơ, - tôi tiếp. - Anh vừa nói là có một con ngựa cho em, sao em không thể tin được. Nhưng Jonathan bảo rằng ở Nangiyala không ai làm được việc gì mà không cần đến ngựa. - Không có ngựa thì không đi đâu được, - anh nói. - Mà em biết không, Qui Ròn, có khi mình phải đi xa đấy. Đó là điều tuyệt nhất mà tôi được nghe từ bé đến giờ - rằng cần phải có ngựa ở Nangiyala, với lại tôi rất thích ngựa. Mũi chúng mới mềm mại làm sao. Tôi cho rằng trên đời này không gì mềm mại bằng. Thế mà hẳn một đôi ngựa, đẹp khác thường, cả đôi đang ở trong chuồng. Fyalar có một vết trắng ở giữa trán, còn thì hai con giống nhau như một. - Grim là của em phải không? - tôi hỏi, vì Jonathan muốn tôi đoán. - Hứ, em nhầm rồi, - Jonathan trả lời. - Fyalar mới là của em. Tôi để cho Fyalar dụi dụi mũi vào tôi, trong lúc tôi vỗ về nó mà không chút sợ hãi, mặc dù tôi đã được chạm tay vào ngựa bao giờ đâu. Tôi thích nó ngay từ đầu, và dường như nó cũng thích tôi, ít ra là tôi nghĩ vậy. - Chúng mình còn có thỏ nữa nhé, - Jonathan kể. - Trong cái chuồng phía sau chuồng ngựa ấy. Nhưng về sau em xem cũng được. Để rồi tôi phải đoán già đoán non ấy à! - Em phải xem bây giờ cơ, ngay bây giờ, - tôi nói, vì tôi lúc nào cũng muốn nuôi thỏ, mà ở nhà trong thị trấn thì không thể. Tôi đi nhanh vòng ra sau chuồng ngựa và thấy trong chuồng có ba con thỏ nhỏ xíu thật đáng yêu, miệng đang nhai mấy ngọn cỏ dại. - Vui thật đấy, - về sau tôi nói với Jonathan. - Cái gì em muốn, ở Nangiyala này cũng đều có. - Ừ, nhưng anh chả nói với em rồi là gì, - Jonathan đáp. Mà đúng như anh ấy đã nói với tôi rồi thật, từ khi anh ấy còn ngồi đó, bên cạnh tôi, trong gian bếp, hồi ở nhà. Nhưng đến bây giờ, tôi mới có thể thấy đó là thật, và tôi vui về điều đó. Có những chuyện không thể nào quên. Không bao giờ, không thể bao giờ tôi quên được cái buổi tối đầu tiên ấy ở Trang trại Các Hiệp Sĩ, thật tuyệt diệu, và lại được nằm nói chuyện với Jonathan y hệt ngày trước. Nay chúng tôi lại sống trong một gian bếp như chúng tôi đã từng sống, mặc dù gian bếp này không giống gian bếp của chúng tôi ở nhà trong thị trấn, chắc chắn là như vậy. Gian bếp ở Trang trại Các Hiệp Sĩ hẳn phải có từ lâu lắm rồi, tôi nghĩ, với những thanh xà to tướng phía trên trần và cái lò sưởi cũng rất là to. Thế mới ra dáng lò sưởi chứ. Nó cao đến nửa bức tường, và nếu mình muốn nấu nướng gì thì phải nấu trực tiếp luôn trên ngọn lửa, như ngày xửa ngày xưa người ta vẫn thường làm. Chính giữa sàn nhà lừng lững một chiếc bàn tôi chưa từng trông thấy trong đời, có ghế dài đặt hai bên, và tôi nhẩm tính ngay rằng ít nhất phải đủ chỗ cho cả chục người ngồi ăn mà chẳng hề vướng víu, chật chội. - Chúng mình cũng vẫn có thể sống trong gian bếp như chúng mình từng sống, - Jonathan nói. - Còn bao giờ mẹ đến, mẹ có thể ở trong phòng kia. Một căn phòng và một gian bếp, Trang trại Các Hiệp Sĩ như vậy đấy, mà chúng tôi không quen và cũng không cần gì hơn. Tất cả như trước, mà lại rộng gấp đôi ở nhà. Ở nhà! Tôi kể cho Jonathan về mẩu giấy tôi để lại trên bàn ăn trong bếp cho mẹ. - Em viết cho mẹ rằng cả nhà mình sẽ gặp nhau ở Nangiyala. Có điều ai biết đến bao giờ mẹ mới đến. - Có thể ít lâu nữa, - Jonathan nói. - Mà mẹ sẽ có một gian phòng rộng rãi, đủ chỗ cho mười chiếc máy khâu, nếu mẹ muốn. Thử đoán xem tôi thích gì nào! Tôi thích nằm trên chiếc giường cũ xưa lật từ trong tủ ly ra, đặt trong một gian bếp cũ xưa, chuyện trò với anh Jonathan trong lúc ánh lửa bập bùng soi bóng trên tường, và khi tôi nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một cành anh đào đang đung đưa theo làn gió chiều. Rồi ngọn lửa thu nhỏ dần, nhỏ dần, tới lúc chỉ còn những cục than hồng, và màn đêm buông xuống dày đặc trong góc nhà, còn tôi ngày càng buồn ngủ díu mắt lại, mà tôi vẫn nằm đó, không còn bị ho, nghe tiếng Jonathan kể chuyện. Anh cứ kể, kể cho tôi, kể cho tôi mãi, cuối cùng chỉ nghe tiếng anh ấy như lại thì thầm, rồi tôi thiếp đi. Đó chính là điều tôi thích, và đó cũng chính là điều đã xảy ra trong buổi tối đầu tiên tại Trang trại Các Hiệp Sĩ, và chính vì thế mà tôi sẽ không bao giờ quên.
|