ĐỊA PHỦ THẨM ÁN
Vũ miếu minh chánh đường phụ loan viết sách.
Ngọc chiếu
khâm phụng Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Linh Cao Thượng Đế chiếu rằng:
Trẫm tại ngôi vị,lúc nào cũng nhớ đến chúng sanh,mắt thấy lòng người xấu xa,phong hóa suy đồi,ngày càng sa đọa,khổ hải vô biên,khó mà tự cứu,thật là đau lòng.Nay có Quan Khanh chủ tịch Minh Chánh Đường Vũ miếu trình tấu,đề xướng nhiều phương châm phổ hóa,sau khi chuyển qua Vô Cực,Hoàng Mẫu vui mừng chuẩn tấu.Trẫm ban sắc chỉ,chuẩn y Vũ miếu minh chánh đường làm nơi xét xử tạm thời,dùng bút gỗ phi loan,do địa phủ câu hồn đến thánh đường,lấy những án xưa nay xét xử viết thành sách tựa "địa phủ thẩm án",để cảnh giác người đời,bỏ ác làm thiện,cùng tu đại đạo,làm cho thuần phong thượng cổ tái hiện phàm trần,giống như những năm tháng thời Nghiêu Thuấn.Khi viết sách,vì do địa phủ xét xử,sợ kinh động dương thế,đặc phái Lôi Chấn Tử cùng tướng sĩ bộ Lôi chấn thủ thánh đường,không được để kinh động người dân.Từ lúc tiếp chỉ,mỗi ngày chủ nhật,Dũng bút Vương sinh chánh loan bút vũ miếu minh chánh đường đảm nhiệm việc viết sách,nguyện thần nhân tận lực,sau khi viết xong sẽ luận công ban thưởng,đừng phụ ý trẫm.
U Minh giáo chủ Địa Tạng Vương Bồ Tát :
trời cao có đức hiếu sinh,người đời lại không có tâm hành thiện,những kẻ làm toàn chuyện xằng bậy,khi còn sống có thể thoát được dương pháp xử trị nhưng đến lúc chết sẽ bị âm luật trừng phạt nghiêm khắc.Mắt nhìn tội nhân tràn ngập cả địa ngục,không còn chỗ chứa nữa,thật là đau lòng,ta tuy nắm quyền u minh giáo chủ nhưng cảm thấy thật sự bất lực,đại nguyện :"địa ngục không trống thề không thành phật" lúc nào mới thành tựu,thật xót xa.Nay may mắn có chánh đường Vũ miếu phụng chỉ viết sách "địa phủ thẩm án",sắc mệnh Dũng bút dùng bút gỗ ghi lại các án xử của thập điện diêm la,âm luật nghiêm minh,công chính vô tư,cảnh báo người ác quay đầu hướng thiện để thay đổi phong hóa xã hội,thấy lại năm tháng của Nghiêu Thuấn,để đại nguyện của ta có ngày thành tựu,vài lời mở đầu cho sách "địa phủ thẩm án".
U Minh giáo chủ Địa Tạng Vương bồ tát giáng tựa tại Vũ miếu Minh Chánh đường.
thiên vận ngày 10 tháng 6 năm giáp tý.
Vũ miếu Minh Chánh đường chủ tịch Quan ân sư:
dương thế có dương pháp có tù ngục,âm giới có âm luật có địa ngục,âm dương cùng một lý,cũng là phương pháp trừng trị kẻ ác.Dương thế lấy pháp luật bảo vệ người lương thiện,lấy pháp luật xử trị kẻ tội phạm,do đó pháp luật là thần thánh,không thể xúc phạm.Người sau khi chết,hồn vào âm giới,tại thế gian có làm thiện đều được siêu thăng,còn kẻ làm ác tại dương thế,thì phải trải qua sự xét xử của thập điện diêm la,tùy theo tội nặng hay nhẹ,phán vào các ngục thọ hình,đợi khi tội hình thọ đủ thì được giao qua điện thứ 10 đầu thai chuyển kiếp vào lục đạo luân hồi.Người ác tại dương gian tuy có thể thoát qua lỗ hổng của pháp luật nhưng một khi đến địa phủ thì dù có chối cải tội chứng như thế nào cũng không thoát được gương chiếu nghiệp,âm luật nghiêm minh,công chính vô tư,hình phạt thập điện khốn khổ gấp nhiều lần tù giam nơi cõi trần.Người đời chỉ biết tự do bình đẳng mà không biết tự do bình đẳng là phải trong khuôn khổ giữ gìn pháp luật,không được vi phạm,nếu không thì khó yên ổn,tuy tại dương thế đã thọ hình tù tội nhưng sau khi chết lại bị luật âm trừng trị tiếp,trời xanh vì cảnh giác người đời,đặc biệt sắc mệnh Nam Thiên Trực Hạt Vũ miếu Minh Chánh Đường,lấy bút gỗ ghi lại việc xét xử của địa phủ làm cho con người thức tỉnh,chớ có che mờ lương tâm,đừng hy vọng may rủi mà tránh được hình phạt địa ngục,nếu không,đến lúc thọ hình thì cũng quá muộn rồi,vài lời tựa cho sách "địa phủ thẩm án".
Nam Thiên Trực Hạt Vũ miếu Minh Chánh đường chủ tịch Văn Hành Thánh Đế Quan tựa.
PHẦN THƯỞNG THIỆN
HỒI 1: LỖI NHIỀU CÔNG ÍT HÀNH THIỆN ĐỨC,MINH VƯƠNG KHEN THƯỞNG CHO NGỒI.
Lôi Chấn Tử tiên sư giáng:
thơ rằng: phụng chỉ nam thiên giáng thánh đường,viết sách hộ pháp khởi minh quang,chư sinh hội tụ nhiều ngày tháng,ý chí nuôi dưỡng thành tâm trưởng.
Thánh thị: địa phủ mượn chánh đường của Vũ miếu làm nơi xử án tạm thời,ta phụng chỉ ngọc đế cùng tướng sĩ bộ Lôi hộ pháp xung quanh,không để người dương bị kinh động,sau này tụ hội còn nhiều,hy vọng chư hiền sinh thành tâm hợp tác,không được biếng trễ,sau khi sách thành,ta sẽ tâu lên ngọc đế luận công khen thưởng.
Ngưu Mã tướng quân minh phủ đệ nhất điện đã đến.
thơ rằng: khen Trung thưởng Hiếu khuyên lê dân,ác nghiệt khó biết cố giữ Nhân,tội phước sau cùng đều có báo,luật âm nghiêm khắc chánh nhân luân.
Thánh thị:hôm nay chúa công Tần Quảng Vương lâm đàn xử án,tướng quân Ngưu mã đi trước dọn đường,đồng thời mời văn võ phán quan giáng đến,tất cả đã đến.
thơ rằng: đi theo chúa công đến xét xử,âm ty di chuyển đến bồng lai,viết sách khuyên đời công không nhỏ,lấy bút phi loan lên thánh đài.
Thánh thị: cung thỉnh chúa công giáng lâm.
Đệ nhất điện Tần Quảng Vương giáng.
thơ rằng: người đời hành thiện có tiếng thơm,mọi người kính trọng phước tự thành,hôm nay đến đường để khuyến hóa,tu công lập quả về diêu kinh.
Thánh thị: hôm nay bổn vương cùng tất cả quan tướng đệ nhất điện tạm mượn quí đường xét xử,viết sách "địa phủ thẩm án",nơi nào làm phiền thần nhân quí đường xin thông cảm.người đâu,giải hồn lên đây.
quỉ sai: tuân mệnh,bẩm chúa công đã đến.
Minh Vương: xin mời phúc thần quí đường thay hồn chấp bút,hồn phía dưới người gì ? mau mau khai báo.
Phúc thần: xin tuân mệnh thay hồn chấp bút.
Hồn: khấu kiến minh vương và chư thánh thần,hồn họ Tiêu tên Liễu,người huyện Chương Hóa,chết 16 năm trước.
Minh Vương: ngươi lúc sống có nhiều thiện công,bổn vương cho ngồi.
Hồn: khấu tạ đại vương cho ngồi.
Minh Vương: mệnh văn phán tra xem hoàn cảnh Tiêu Liễu lúc còn sống để bổn vương tham khảo.
Văn phán: tuân mệnh,bẩm chúa công,Tiêu Liễu lúc sống là con nhà nghèo,sống nhờ vào mấy mẫu ruộng nhỏ,người này cũng biết hành thiện,đã từng lấy tiền đóng góp cho xã hội,lại còn thường xuyên ẩn danh hành thiện,tích lũy thiện công một đời là 3658 công,đạo đức là 812 quả,nhưng đã từng phạm qua dâm nghiệp và bán thánh vật giả,tích lũy tội lỗi khấu trừ 1300 công,73 quả,công quả không đủ vào sở tu thiện,như vậy xin chúa công định đoạt.
Minh Vương: Tiêu Liễu,ngươi có ý kiến gì với sự trình bày trên không ?
Hồn: không dám,không ngờ việc tiểu hồn lấy tiền dành dụm làm việc thiện,cứu trợ người khác,trợ in sách thiện,xây chùa,phóng sanh,sau khi chết lại được đại vương cho ngồi,thật cảm tạ vô cùng,lúc trước thường nghe người ta nói:"Diêm la vương mặt xanh,miệng đầy răng nanh,hung dữ như muốn ăn thịt người,hôm nay gặp mặt mới biết là sai".
Minh Vương: haha,sai rồi,địa phủ diêm la vương còn hung dữ hơn ác quỉ,nhưng ngươi là người thiện đức,bổn vương sao có thể hung dữ với ngươi,nên biết lòng trời luôn bảo vệ người thiện,bổn vương sao có thể đi ngược ý trời,nếu như ngươi là kẻ ác,bổn vương sẽ cho ngươi nếm trải hình phạt,lúc đó thì sẽ không còn thấy ta thân thiện nữa.
Hồn: may mắn là tiểu hồn khỏi phải thưởng thức những khổ hình đó.
Minh Vương: nhưng đáng tiếc ngươi có tội nghiệp không thể vào sở tu thiện,vậy bây giờ ngươi muốn đầu thai trả nghiệp hay làm thiện hồn tiếp tục tu hành ?
Hồn: tiểu hồn cả gan xin hỏi đại vương,hai cái khác biệt nhau như thế nào ?
Minh Vương: nếu như ngươi đầu thai chuyển kiếp,có công thì mang phước theo,chuyển vào gia đình giàu có,nếu ngươi biết mượn phước tu hành tiếp tục thì công quả sẽ lớn hơn,hồng trần vốn đầy cạm bẫy cám dỗ,một lúc mê đắm thì thật tai hại,còn như làm thiện hồn,bổn vương cho cơ hội,sau khi huấn luyện một thời gian rồi làm sai dịch cho bổn điện,tu thêm công quả,tuy khổ một chút nhưng tránh được tạo nghiệp,đọa vào khổ hải.
Hồn: tiểu hồn muốn làm ân quyến của đại vương.
Minh Vương: haha,ngươi thật thông minh,mệnh văn phán ghi lại tất cả quá trình xét xử,hôm nay đến đây chấm dứt,chúng ta về phủ.
HỒI 2: CHỊU TRỪNG PHẠT BẢO VỆ CÔNG QUẢ,CẢNH GIÁC CAO CHỚ TẠO TỘI.
thập điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: thập điện chuyên tư đại chuyển luân,chỉ bằng thiện ác biết nhân trước,người đời minh ngộ tu nhân đức,tự được quỷ thần âm thầm giúp.
thánh thị: có văn võ phán quan giáng lâm,chuyển luân lục đạo bổn vô tư,thiện giả siêu thăng ác phạt chi,thiên nhãn rõ ràng nhìn thấy đây,âm luật nghiêm minh chánh quy nghi.
Minh phủ thập điện chuyển luân vương giáng.
thơ rằng: tất cả quá trình xét xử đều ghi vào sách để cảnh giác người đời,thăng đường xét xử.
Ngưu tướng quân: thăng đường,mời sai dịch đệ tam điện,đem vong hồn chuyển đến bổn điện.
sai dịch: tất cả văn kiện liên quan xin giao cho ngưu tướng quân trình lên minh vương,tiểu hồn nhiệm vụ hoàn thành,xin cáo lui.
Ngưu tướng quân: đã nhận đủ không sót,vong hồn đã giải lên đợi xét xử.
Minh vương: làm phiền phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút.vong hồn phía dưới là người gì ? mau mau bẩm báo.
Hồn: tiểu hồn khấu kiến minh vương và chư vị thánh thần,hồn họ Diêu tên Thạnh Tòng,là người đời Thanh cuối năm Gia Khánh.
Minh vương: mời ngồi,ngươi lúc sống có tạo công đức,nên bổn vương đối xử đặc biệt,nhưng sao ngươi không chấp nhận lấy công trừ tội,ngươi đã từng lấy 1 phần 3 sản nghiệp để tạo công đức,một đời tích lũy đến 4756 công,1500 quả,có thể bù đắp tội nghiệp.
Hồn: tiểu hồn biết rõ nhưng tiểu hồn càng hiểu được công quả tu tạo không dễ,do đó cam chịu hình phạt của đệ tam điện để đủ công quả vào sở tu thiện.
Minh vương: Ừ,đúng là khổ tâm,mệnh văn phán tra xem công tội của Diêu hồn lúc còn sống.
Văn phán: tuân mệnh,vong hồn Diêu Thạnh Tòng,sinh vào năm Gia Khánh thứ 24 tại Sơn Tây,là con thứ của họ Diêu,vì lúc nhỏ nhà nghèo nên đem cho nhà họ Lô làm con nuôi,cha mẹ nuôi thương như con ruột,vì không có con cái ruột thịt,sau khi qua đời đã để lại toàn bộ tài sản cho kế thừa,để tránh sự quấy nhiễu của thân thuộc cha mẹ nuôi,hồn đã bán tất cả gia sản đổi thành tiền mặt,về nhà cha mẹ ruột,không quay lại quê nhà họ Lô nữa,đã làm cho hương hỏa nhà họ Lô đứt đoạn từ đó,nhưng người này cũng biết hiếu thảo,làm tròn phận làm con với cha mẹ ruột,lại biết mượn giả tu thật,hành công lập đức,theo âm luật của địa phủ,có thể lấy công trừ tội,còn dư công quả,có thể mang phước đầu thai,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: ngươi có ý kiến gì với những điều trên ?
Hồn: tiểu hồn biết tội,không nên có tâm độc chiếm di sản và để bảo toàn sản nghiệp đã cao chạy xa bay,làm cho hương khói cha mẹ nuôi dứt đoạn.
Minh vương: được,nếu ngươi đã biết tội,lại vừa chịu hình phạt ở đệ tam điện,bổn vương phán ngươi đầu thai để chấm dứt ân oán với cha mẹ nuôi,như vậy mới công bằng vô tư.
Hồn: mong đại vương thương tình cho khổ tâm giữ gìn công quả mà cho con khỏi đầu thai nữa.
Minh vương: nhưng nhân quả giữa ngươi và cha mẹ nuôi phải được kết liễu.
Hồn: tiểu hồn không muốn luân hồi cõi trần nữa,vì một khi vào rồi thì bị đủ thứ cám dỗ lôi kéo,một lúc không cẩn thận lại tạo nghiệp nữa thì thật thê thảm,mong đại vương cho con toại nguyện.
Minh vương: được rồi,công quả của ngươi đã đủ,bổn điện có quyền châm chước cho ngươi vào sở tu thiện,nhưng ta cần phải nói trước một tiếng là sau khi chấm dứt ở sở tu thiện phong chức thần thì phải mau chóng độ cha mẹ nuôi hướng đạo,để giải trừ nhân duyên,nếu như thần giám sát biết ngươi không cố gắng hoàn thành,sẽ báo cáo lên,đến lúc đó ngươi bắt buộc phải đầu thai,tất cả công trước sẽ mất hết.
Hồn: tiểu hồn ghi nhớ trong lòng,xin khấu tạ đại vương cho con toại nguyện.
Minh vương: haha,không cần khách sáo,mệnh văn phán quan ghi lại quá trình xét xử giao qua Nam Thiên xét duyệt,việc xét xử đến đây chấm dứt.
HỒI 3: BÁN THÂN CỨU MẸ XƯNG DÂU HIỀN,KHÔNG GIỮ BUÔNG THẢ MẤT CÔNG TRƯỚC.
điện thứ năm tướng quân ngưu mã đã đến.
thơ rằng: ngưỡng mộ nam thiên trực hạt đường,viết sách khuyên đời mãi lưu truyền,hôm nay có dịp kết lương duyên,cho thỏa ý nguyện lúc bình sinh.
thánh thị: chúng ta chính là tướng quân ngưu mã đứng trước Sâm La vương đệ ngũ điện,ngưỡng mộ thánh đường và chư vị loan hữu đã lâu,thay trời tuyên hóa,tạo nên công đức rất lớn,chúng ta mười mấy năm trước vì đọc sách báo của quí đường mà khai ngộ,sau đó nổ lực tu trì và tạo lập công đức,nên mới đạt được chức vụ hiện tại,đêm nay quí đường viết sách "địa phủ thẩm án",chúa công mượn quí đường xét xử,sai chúng ta dọn đường trước mới có cơ hội kết duyên lành với chư vị để thỏa chí bình sinh,tức khắc cung thỉnh văn võ phán quan giáng lâm,tất cả đã đến.
thơ rằng: ty chức ghi lại án phân minh,văn võ phán quan trách bất khinh,hôm nay đến đây lấy bút gỗ,đề thơ khuyên dạy cứu chúng sinh.
thánh thị: cung nghinh chúa công lâm đàn xét xử.
Minh phủ đệ ngũ điện sâm la vương giáng.
thơ rằng: dâu hiền làm trọn phận nữ nhân,bán thân cứu mẹ vào bẫy nguy,tiếc thay người nữ thân như ngọc,một bước sai lầm tội liên miên.
thánh thị: ta nay mượn quí đường xử án đưa vào sách "địa ngục thẩm án",đã lâu không đến đây,hôm nay ngoài việc phụng chỉ viết sách,ngưu mã tướng quân vốn do xem tạp chí của bổn đường mà giác ngộ,sau chứng đạo quả,bổn điện may mắn được anh tài giúp sức,sau khi cùng chư vị diêm la thương lượng đã sớm giáng giá quí đường cho thỏa chí nhớ mong,sau này nếu có dịp sẽ mệnh ngưu mã tướng quân tự thuật lại nhân quả của bản thân để giác ngộ người đời,bây giờ quay lại việc xử án,mệnh sai dịch áp giải vong hồn lên đây.
Ngưu mã tướng quân: tuân lệnh,thăng đường,mệnh sai dịch áp giải vong hồn lên xét xử.
sai dịch: lãnh mệnh,bẩm tướng quân,tất cả đã sẵn sàng.
Minh vương: mời phúc thần thay vong hồn chấp bút,vong hồn là người gì ? mau trình tấu.
Nữ hồn: tiểu hồn họ Trương tên Nguyệt Hương,làm dâu nhà họ Hà,ở vào đời nhà Thanh trong năm Đồng Trị,người tỉnh Sơn Đông.
Minh vương: ngươi có biết tại sao bị bổn điện xét xử không ?
Nữ hồn: tiểu hồn biết tội,mong đại vương khai ân giảm nhẹ cho.
Minh vương: đáng quí là ngươi đã biết tội,bổn vương sẽ xem xét giảm nhẹ cho,mệnh văn phán tra xét công tội của hồn lúc còn sống.
Văn phán: tuân mệnh,nữ hồn họ Trương sinh trong năm Đồng Trị ở tỉnh Sơn Đông,xuất thân trong nhà nghèo,một đời biết cần kiệm siêng năng,sau lấy chồng họ Hà ở huyện lân cận,đáng tiếc nhà chồng cũng rất nghèo,cha chồng mất sớm,còn lại mẹ chồng thường đau bệnh,Trương nữ khắc khổ quán xuyến gia đình,chăm sóc mẹ chồng,không hề oán thán một câu,tiếc là người chồng tận lực mưu sinh cũng không duy trì nổi kinh tế gia đình,thì sao có thể trị bệnh cho mẹ,vừa lúc đó có họ Lâm là gái phong trần,thấy Trương nữ cũng có nhan sắc mới dẫn dắt vào thanh lâu kiếm tiền trị bệnh cho mẹ,hai vợ chồng không còn cách nào khác,phải nuốt lệ chia ly,họ Hà bán vợ lấy tiền chữa bệnh cho mẹ,còn Trương nữ đọa lạc vào nơi phong trần,bán thân cứu mẹ,hiếu động lòng trời,sau qua thần giám sát tấu lên,vốn được khen thưởng,nhưng không ngờ,Trương nữ bị đả kích như vậy,chìm đắm buông thả trong phong trần,dần dần mất hết liêm sĩ,lặn hụp trong bùn nhơ khó tự thoát,uổng công hiếu thảo ban đầu,khi lúc về già do bệnh nặng mà thác,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: đáng tiếc thay,Trương nữ vào chốn phong trần là do lòng hiếu thảo,về tình thì thật đáng thương,nếu có thể giữ mình như hoa sen trắng mọc trong bùn dơ thì bổn điện không có quyền xử ngươi,nhưng họ Lâm cũng thật đáng chết,bổn vương mệnh cho phán quan thông báo các điện chú ý người này trừng phạt đích đáng tội dắt người vào chốn phong trần,quay lại án này,mệnh phán quan tuyên đọc tội trạng Trương nữ.
Văn phán: tuân mệnh,hồn vào phong trần trước sau 16 năm,tổng cộng có: năm thứ 2 dùng thuốc mê lấy của người một viên minh châu,đó là một tội,năm thứ 7 vì dành khách nên gia oan giá họa và lừa tiền người,lại một tội,cùng năm vào ca kỹ viện học nghệ,ăn cắp một cây đàn cổ,thêm một tội,năm 12 tranh cãi với người,ôm hận trong lòng,lấy thân xác làm điều kiện đánh đổi sai bọn giang hồ đánh đập người,lại một tội,năm 14 thấy một đứa trẻ dễ thương nên ẳm đi,thêm một tội,dẫn đến đứa trẻ không được nuôi dưỡng đúng cách mà chết,phạm vào tội giết người,như trên là những tội lỗi trong 16 năm,trong đó còn có tội dâm rất nhiều,theo luật sẽ tính riêng.
Minh vương: bổn vương thật sự thương tiếc cho ngươi,nữa phần đời trước là hiếu phụ,sao lại sa đọa như vậy trong nữa phần đời sau,thật ra chồng của ngươi cũng có tội,bổn vương sẽ thông báo việc này đến thập điện,những người liên quan sẽ được đối chất để kết án,sau đó đi đầu thai,đàng hoàng là hiếu phụ trong sạch lại có kết cục như vậy,Trương nữ thật không nên buông xuôi tất cả,đáng quí ngươi có lòng hiếu,mệnh văn phán tra xét thiện công lúc sống.
Văn phán: tuân mệnh,theo sự hy sinh của Trương nữ,bán thân trị bệnh cho mẹ chồng,lòng hiếu này đáng được phong làm thần,nhưng để trừ đi những tội lỗi đã gây thì không đủ,lại giết một mạng người thì khỏi bàn công với quả.
Minh vương: Trương nữ có ý kiến gì với lời văn phán không ?
Nữ hồn: tiểu hồn xin bái tạ ân đức bảo vệ chu toàn của đại vương,như nay không còn gì để nói,chỉ muốn khuyên răng phụ nữ đồng bào,bất luận là vào phong trần hay tại gia,làm người phải có lương tâm,đừng nên khi bị chịu đả kích thì trả thù lại,tự mình phải kiên cường,có thể vì mẹ chồng hy sinh,không dám kể công,đó là vì không nhẫn tâm thấy mẹ chồng đau khổ,chỉ hận mình buông xuôi như vậy,do đó tất cả mong đại vương định đoạt,tiểu hồn không oán thán gì.
Minh vương: tốt,bổn điện tuyên phán như sau: Trương nữ hồn hiếu thuận cảm động trời,đáng được khen thưởng,lấy công trừ tội,nhưng do cần phải đối chất với họ Lâm nên tạm giam cầm nơi địa phủ 100 năm,cũng là để trừ đi nợ mạng người,đó là do lòng hiếu mà được,không phải bổn vương đặc biệt đối xử,nhưng nhân quả mạng người cần đầu thai kết thúc,mệnh văn phán chú ý,thông báo 10 điện,những người liên quan,đối chất kết án,xét duyệt chuyển kiếp,nếu như sai sót,bổn vương sẽ trị tội,hôm nay đến đây chấm dứt,chúng ta về phủ đây.
HỒI 4: HẦM LỬA DI HẬN SONG THI,CHÔN XÁC THIẾU NỮ TÂM TỪ.
Minh phủ đệ ngũ điện sâm la vương giáng.
thơ rằng: đời người tích đức được lưu danh,xả kỷ thành nhân nghĩa rộng khắp,ngày nay dẫn hồn đến làm chứng,mới rõ gương mẫu chấn luân thường.
thánh thị: gần đây nam thiệm bộ châu,có một người nữ,dũng cảm cứu người dẫn đến vong mạng,xả kỷ thành nhân,lại vào lúc chỉ mới 20 tuổi,lại có tinh thần đáng quí như vậy,đúng là đáng kính phục,nam thiên phước thần,bổn chức sở tại,chuyên phần tiếp dẫn,đợi địa phủ kết án,cùng trình tấu lên,mời ngũ điện diêm la vương mệnh các ty xác nhận hồn này để tiện khai đường xét xử.
Minh vương: làm phiền phước thần quá,mệnh mã tướng quân đưa hồn vào đường,cho ghế ngồi,phiền phước thần thay hồn chấp bút.
Hồn: tiểu hồn khấu kiến đại đế,minh vương và chư thánh trong đường.
Minh vương: không cần đa lễ,ngươi hãy nói rõ tên họ,người phương nào,quá trình vong mạng cho người đời biết,đây là nam thiên trực hạt loan đường đài trung vũ miếu minh chánh đường phụng chỉ viết sách "địa phủ thẩm án" để tăng trưởng công quả cho ngươi.
Hồn: đa tạ minh vương chỉ điểm,hồn họ Huỳnh tên Chí Huệ,là người Đài loan Trung Hoa dân quốc,trong đêm 22 tháng 8 năm 73,vì cứu đứa trẻ Tiết Nhã Văn trong đám lửa mà chết cháy,được thổ địa dẫn đến một cái cửa lớn,trước cửa còn có Tề Thiên Đại Thánh canh giữ,sau một lúc thì được dẫn vào đây.
Minh vương: đó là vì ngươi còn trẻ tuổi,vào lúc còn xuân xanh mà có được sự dũng cảm như vậy,không tiếc thân mạng lao vào đám lửa hừng hực cứu đứa nhỏ,tuy rằng không thành công nhưng tinh thần thật vĩ đại cao cả,do đó phúc thần tiếp dẫn ngươi lên thiên đàng,hôm nay đúng vào lúc viết sách và cũng để người đời biết,làm bằng chứng rằng người thiện sẽ được lên thiên đường,mượn cơ duyên này cho người đời hiểu được mặt tốt của việc xả kỷ thành nhân,đủ để khuyến hóa người người hướng thiện,Văn phán hãy tra xét công và tội của hồn khi còn sống.
Văn phán: tuân mệnh,tra kỹ hồn huỳnh chí huệ,lúc sống có tâm nhân từ,đối xử và làm việc lễ độ,tuy cá tính cứng rắn nhưng biết trong vuông ngoài tròn,làm việc gì cũng cẩn thận nên ít phạm lỗi,còn rất hiếu thuận,tuy có tư tưởng tự chủ nhưng biết không trả treo với người lớn,nói tóm lại,trong 20 năm có nhiều lỗi nhỏ nhưng công thì đủ dư.
Minh vương: thiện thay,như thế cũng đủ hưởng phước báo rồi,không những thế lại có công đức xả kỷ thành nhân,mệnh phán quan khen thưởng theo âm luật.
Văn phán: tuân mệnh,theo điều luật âm phủ xả kỷ thành nhân có 3 mức thưởng,nhẹ thì hưởng phước cõi người,nặng thì vào sở tu thiện 2 năm,đặc biệt thì được tiên phật đề cử lên thiên đường sắc phong.
Minh vương: hồn huỳnh,con có ý nguyện như thế nào ?
Hồn: tiểu hồn ngu muội,xin minh vương định đoạt.
Đại đế: khoan đã,người nữ này tuổi còn nhỏ như vậy,biết trước mặt là đống lửa hừng hực như đầm rồng hổ huyệt,nhưng vì cứu đứa trẻ nhỏ mà không tiếc thân mạng,thấy việc nghĩa không ngại,đủ điều kiện vào tiên ban,càng vào lúc này,lòng người hướng ác,có tâm thiện này,ta đề cử vào ngôi vị trước toà Địa Mẫu,để cho thấy lòng trời thương kẻ nhân nghĩa,chí công vô tư,để kêu gọi con người hướng thiện tu đức.
Minh vương: đại đế từ bi,bổn điện khâm ngưỡng nhưng có thể được chăng ? phương diện Địa Mẫu,bổn điện không có quyền an bày.
Đại đế: không sao,quí điện cứ trình lên,địa mẫu có ta phụ trách.
Minh vương: như vậy thì phiền đại đế,bổn điện tuân mệnh,mệnh văn phán chỉnh lý hồ sơ với phúc thần thượng tấu thiên đình,bổn án kết thúc tại đây.
HỒI 5: CHỊU ĐỦ KHỔ CỰC,ĐẠI NGUYỆN CÔNG THÀNH,ĐƯỢC LÊN THIÊN ĐƯỜNG.
sự tích này đủ để khai mở cho người sau noi theo,đêm nay có một án cần thuật lại cho người đời để làm rõ luật trời công chánh,luật âm vô tư,mệnh tướng quân ngưu mã truyền lệnh thăng đường,cho thiện hồn được ngồi.
Ngưu mã tướng quân: tuân lệnh,thăng đường thiết tọa.
Minh vương: phiền phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút,hồn ở dưới mau nói rõ quá trình ở dương thế để ghi vào sách.
Hồn: tiểu hồn khấu tạ cho ngồi,cùng khấu kiến chư thánh trong đường,hồn họ Trương tên Tứ Minh,là người đời thanh cuối năm Đạo Quang,tổ tịch Sơn Đông,sau về Phúc Kiến,vì tha phương cầu thực,mưu sinh khó khăn nên ở vào nơi thôn sơn nghèo nàn.
Minh vương: sinh ra trong nhà nghèo mà không thất chí,chịu đủ khổ cực mà không thấy nhục,lại trở thành thiện đức nơi làng quê,thật vĩ đại thay,bổn vương thật sự khâm phục,nhưng ngươi có biết rằng,vào năm cuối đời đến đêm nay đã gần một trăm mười mấy năm ngươi vẫn sống trong địa phủ.
Hồn: tiểu hồn tuy không thông minh nhưng cũng biết mình có tội,vì lúc còn sống có tạo tội nghiệp nên phải xử lý âm thầm không thể kết án.
Minh vương: con người tại thế,bất luận cố ý hay vô ý,đều khó tránh khỏi tạo nghiệp,do đó không thể trách ngươi được,đây không phải là nguyên nhân chính,một đời chí thánh khổng phu tử còn chưa dám nói mình không có lỗi thì nói chi đến phàm nhân,ngươi bị trói buộc trong địa phủ ngần ấy năm là vì phương pháp và thủ đoạn hành thiện sai lầm với lại tánh tình ngươi có khuyết lãm,làm ảnh hưởng đến công quả của ngươi,như vậy có hiểu không ?
Hồn: đa tạ minh vương chỉ dạy,tiểu hồn hiểu rõ.
Minh vương: vậy thì tốt,mệnh văn phán tra xét công tội một đời của Trương Tứ Minh.
Văn phán: tuân mệnh,hồn Trương vốn con nhà nghèo,tánh tình cương trực không giỏi ăn nói,nhưng lại giàu tình thương,vì mưu sinh không dễ,làm công cho người,lấy sức lao động đổi lấy thù lao,một lần bị bệnh không có tiền chữa bệnh,may mắn được vị thầy thuốc nhân từ cho thuốc miễn phí,từ đó,anh ta quyết chí thiết lập một nơi trị bệnh cho người,do đó càng cố gắng kiếm tiền tích lũy,nhưng do lao lực kiếm tiền ít ỏi,lúc nào mới thỏa mãn nguyện ước,thế là dùng trăm phương ngàn kế để biết được bí quyết của thầy thuốc và người bán thuốc,bản thân lại không có nhiều tiền nên có bao nhiêu cống hiến bấy nhiêu,sau này mọi người đều hiểu được khổ tâm của anh ta,không còn trách cứ thủ đoạn của anh nữa,có điều đáng tiếc là người này tánh tình quá cứng nhắc,không biết uyển chuyển,có lòng tốt lại bị người ngộ nhận,sau do bị tiểu nhân đả kích nên có một thời gian khốn khổ,trời xanh đã có sắc chỉ đến địa phủ nhưng âm luật còn đang xem xét,ngọc chỉ còn lưu tại "Bích Hà cung",còn chưa hồi chỉ,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: Trương thiện hồn,ngươi nghe rõ chưa,bổn vương sẽ giải thích,thành lập nơi trị bệnh cho thuốc,công đức rất lớn,đáng được sự khen thưởng của ơn trên,nhưng mà công đức của ngươi là do bất chấp thủ đoạn mà có được,tuy nhiên điểm xuất phát là chân chánh,cứu được rất nhiều người nhưng cũng hại rất nhiều người,vì thế sau khi chết,phải đến địa phủ trình diện để chấm dứt công án này,đó là sự nghiêm minh của âm luật,bồ tát địa tạng sẽ tấu lên ơn trên,sau khi kết án sẽ sắc phong cho ngươi,như vậy ngươi có phục không ?
Hồn: tiểu hồn không thể không phục,nhưng có điều không hiểu là tiểu hồn cứu được nhiều người như vậy,sao không thể lấy công trừ tội mà được sắc phong ?
Minh vương: hỏi hay,mệnh phán quan tra xét.
Văn phán: tuân mệnh,Trương thiện hồn,cả đời ngươi thí ân đến 367 người,trong đó cứu mạng được 8 người,y theo luật trời đã đủ phong lãnh công quả nhưng những người bị hại lên đến 9 người,liên đới ảnh hưởng đến 13 người,đều thuộc thủ đoạn quá ác liệt nên gia nặng hình phạt,cứ phương pháp ác liệt đó liên tục thi hành,gia tăng gánh nặng cho người,những điều này ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn,đương nhiên,ngươi vẫn được sắc phong,nhưng đoạn công án này không giải quyết thì khó lòng nói lên sự nghiêm minh của địa phủ.
Hồn: thì ra là vậy,tiểu hồn tâm phục khẩu phục,tất cả nghe theo lời của đại vương.
Minh vương: tốt,bổn vương niệm tình ngươi lòng lành không tư lợi,tuy có hành vi không đúng nhưng đã giúp được rất nhiều người,nay lại qua các điện thẩm lí gần cả trăm năm,vì theo bằng cớ,ngươi đáng bị giam trăm năm để trừ tội,sau khi mãn hình thì giao qua "Bích Hà cung" để hạch chuẩn thọ phong,bổn vương định đoạt như vậy,ngươi có ý kiến gì chăng ?
Hồn: tiểu hồn khấu tạ đại vương thành toàn.
Minh vương: haha,thiện có thiện báo,thiện đức của ngươi,ân trạch xóm làng,sau khi công tội phân minh tắc được sắc phong,không cần cám ơn,văn phán ghi lại tất cả trình lên trên,đến đây chấm dứt.
HỒI 6: QUÂN TỬ CHU TOÀN,THÀNH TỰU CHO NGƯỜI.
đệ tam điện ngưu mã tưỡng quân đã đến.
thơ rằng: nam thiên trực hạt nhất loan đường,lập thuyết viết sách sớm biết danh,phổ độ quần chúng lên bờ kia,ơn sâu đức trạch vĩnh lưu trường.
thánh thị: xin mời văn võ phán quan giáng lâm,chúng ta lui đây,đệ tam điện văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: đại đạo hoằng dương trách bất khinh,tỉnh mê tế thế chí gia tăng,đáng khen thánh địa xuất anh tài,đồng tâm hiệp lực cứu chúng sanh.
thánh thị: cung thỉnh chúa công giáng lâm,chúng ta lui.
Tống đế vương giáng.
thơ rằng:thành tựu cho người đức thùy lưu,trời cao đất rộng mặc chu du,tích lũy bình sinh chỉ một thiện,ban công tiêu nghiệp nguyện nếm trải.
thánh thị: bổn điện đêm nay viết sách "địa phủ thẩm án",mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường.
Ngưu mã tướng quân: tuân mệnh,thăng đường.
Minh vương: phiền phúc thần thay hồn chấp bút,áp giải hồn lên.
phúc thần: tiểu thần tuân mệnh.
sai dịch:tuân mệnh,bẩm chúa công,hồn đã giải lên.
Minh vương: hồn phía dưới người gì ? mau trình lên để ghi vào sách quí nhằm khuyến hóa.
Hồn: hồn khấu tạ minh vương chỉ điểm và khấu kiến chư thánh thần trong đường,hồn họ Dương tên Thiên Tứ,người chư la tại Đài Loan,nhà vốn nghèo khổ nhưng tánh vốn cởi mở,chấp nhận cảnh nghèo nên cả đời cũng yên ổn,chết vào năm dân quốc thứ 32,không biết tại sao đến nay vẫn còn ở trong địa phủ ?
Minh vương: ngươi ở địa phủ gần bốn mươi mấy năm,có thể nói là may mắn,vì đường hoàng tuyền khó đi,con đường này đi hết bốn mươi mấy năm thì có gì oan uổng.
Hồn: tiểu hồn bị tra xét tại đệ nhất điện,lại chuyển tới đệ nhị điện,hiện tại đến đệ tam điện,chẳng lẽ phải đi hết địa phủ sao ?
Minh vương: ở đây không nhất định,xem ngươi lúc sống phạm tội nghiệp gì ? liên quan đến điện nào thì vào điện ấy trình báo.
Hồn: vậy là tiêu rồi,nhị điện 40 năm,thập điện không phải là 200 năm sao ?
Minh vương: vậy thì xem tạo hoá của ngươi rồi,mệnh văn phán tra xét công tội của hồn để bổn điện định đoạt.
Văn phán: tuân mệnh,Dương Thiên Tứ một đời tội nghiệp đều được nhất điện,nhị điện thẩm xét,sau đưa qua bổn điện,không cần xét nữa,đại để là Dương hồn tự cho mình thanh cao,làm vẻ cởi mở nhưng thật ra nội tâm tự ti,thường oán trời trách đất,tâm tánh thường hướng nội,không dám tranh đấu với người,tư tưởng thường nghiêng lệch,tích chứa trong tâm nên tuổi thọ không dài,lại thường không như nguyện sanh ra tật xấu nhìn trộm,lấy trộm đồ dùng của phụ nữ,bị nhất điện,nhị điện xử phạt giam cầm 63 năm,nhưng vì người này có tạo một việc đức,nguyên do tự ti không dám tranh với người đã thành tựu cho người,cứu được một mạng người,công này đợi tính,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: Dương hồn,ngươi đối với những lời của phán quan có ý kiến gì không ?
Hồn: Văn phán tôn thần nói thật khó nghe,tiểu hồn chỉ là thích xem những vật làm vui mắt thôi,sao lại nói như kẻ tâm lý biến thái vậy ?
Minh vương: lời thật khó nghe nhưng rất thực tại,may là ngươi chỉ xem thôi,chứ không có làm việc hại người,nếu không thì tại nhất điện,nhị điện,ngươi không thể nhẹ nhàng qua cửa,cũng chính vì thế mới cơ hội tính công chuyển giao bổn điện.
Hồn: thì ra là vậy,xin đại vương khen thưởng nhiều cho.
Minh vương: hừ,ngươi còn dám đòi thưởng,thành tựu cho người là mỹ đức của phận làm người,lại vì ngươi tự ti mà không dám tranh với người mới tạo được công đức,nếu không phải do công đức này,bổn vương đã dụng hình với ngươi rồi,sau lấy công chuộc tội.
Hồn: đúng vậy,tiểu hồn không nên,nhưng mà,xin hỏi đại vương,vô ý tạo công đức chẳng lẽ không được tính sao ? đại vương nói hôm nay viết sách,chỉ cầm có tham gia vào việc khuyến hoá thì có công lớn,sao lại mắng hồn đòi thưởng ?
Minh vương: Ừ,nói có lý,mệnh văn phán tra xét quá trình Dương hồn tạo thành công đức như thế nào ?
Văn phán: tuân mệnh,Dương hồn sinh trong gia đình nghèo nhưng dung mạo khá tốt,cũng được nhiều người nữ yêu mến,cùng quê có một thanh niên siêng năng,kết giao hữu hảo,hai người cùng yêu một cô gái,tiểu thư đương nhiên thích sự đẹp đẽ của Dương hồn,vì thế người bạn tương tư lâu ngày thành bệnh,tiểu thư cảm động tấm lòng đó bắt đầu giao động,Dương hồn lại khởi tâm tự ti,giận mà đi xa,người bạn vốn bị bệnh tương tư,không còn tâm lo sự nghiệp,gần như cuộc đời sắp tàn lụi vì tình,Dương hồn vừa đi,tiểu thư thay tâm đổi ý,cùng người vượt qua bệnh tật xây dựng thành một gia đình hạnh phúc,đó công đức của Dương hồn.
Minh vương: oa ha,đúng là vô dụng,nhưng đi hay lắm,không những cứu được một mạng người,càng bảo toàn hạnh phúc của người con gái,cuối cùng bổn vương phán như sau: Dương hồn tạo tội nghiệp đã được nhất điện,nhị điện phạt 63 năm,đã chịu 41 năm,còn 23 năm được trừ đi do công đức đã tạo,chuyển kiếp vào nhà giàu,được nhân duyên lành đem đến phước vận,trong vận rủi sẽ được quí nhân giúp đỡ,đó là do phước báo cứu một mạng người,dương hồn có ý kiến gì không ?
Hồn: tiểu hồn không dám,cám ơn đại vương trọng thưởng.
Minh vương: tốt,vậy kết thúc tại đây,mệnh văn phán lo đủ hồ sơ,chuyển hồn qua điện thứ 10 đầu thai.
HỒI 7: LỜI LẼ DÂM ĐÃNG LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI,TẠO NGHIỆP LUÂN HỒI MẤT CÔNG TRƯỚC.
đệ tứ điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: một tấm cửa địa ngục thật thê thảm,minh châu vào tối nhập tù lao,tuy biết thiện ác báo rõ ràng,việc có nhân trước nước có nguồn.
thánh thị: xin mời văn võ phán quan giáng lâm,chúng ta lui,minh phủ đệ tứ điện văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: theo chúa lâm đường dùng bút viết,sa bàn hiện chữ thị huyền cơ,người đời nên hiểu lòng trời cao,khổ hải mê mờ về thiện lộ.
thánh thị: tức khắc cung nghinh chúa công giáng lâm,chúng ta lui.
Ngũ Quan Vương giáng
thơ rằng: viết thành sách thánh khuyên thế nhân,thưởng trung khen hiếu khắp phàm trần,tiếng kêu không dứt tuy đáng thương,chỉ than tội nghiệp tự mình tạo.
thánh thị: minh phủ thập điện phụng hoành thiên ngọc chỉ,mượn quí đường xét xử,kết tập các án,viết thành sách "địa phủ thẩm án",để người đời hiểu rõ sự thưởng phạt ở địa phủ,làm cho người ác cẩn trọng tránh khỏi,người thiện tiếp tục cố gắng,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,cùng áp giải vong hồn lên.
Ngưu mã tướng quân: tuân mệnh,thăng đường,áp giải hồn lên,bẩm chúa công,tất cả hoàn tất,cung thỉnh xét xử.
Minh vương: hồn dưới người gì ? mau trình tấu.
Hồn: tiểu hồn khấu kiến minh vương và chư thánh trong đường,xin trả lời đại vương,tiểu hồn là người ở Chương Hoá,họ Vu tên Võ Hạc.
Minh vương: niên tịch sinh tử khai báo lên,thiện ác trong đời,tự mình xem xét.
Hồn: tiểu hồn sinh vào cuối năm đời thanh,chết vào năm dân quốc thứ 39,lúc sống không dám tự mình xưng là thiện đức,nhưng biết yêu thương người khác,cảm thông sự cực khổ của người đi đường nên trước nhà chuẩn bị trà nước cho người giải khát và nhà xí cho người thuận lợi,liên tục như vậy trong 10 năm,nhưng tiểu hồn có thói dâm dật thích chọc ghẹo phụ nữ.
Minh vương: thì ra là một vị thiện giả,bổn vương thất kính,người đâu,dụng hình.
Ngưu mã tướng quân: vâng,thưa chúa công,là dụng hình hay cho ngồi ?
Minh vương: dụng hình.
Hồn: đại vương bớt giận,tiểu hồn đã nói rồi,không dám nhận mình là thiện đức,lại có chút nhân ái,sao còn dụng hình phạt nữa ?
Minh vương: bổn vương đâu có nói ngươi không phải thiện đức,và đã xin lỗi thất kính rồi,nhưng tại sao không cho ngồi mà dụng hình ? bộ ngươi không hiểu rõ sao ? Nếu không khai thật nữa thì ta sẽ cho dụng hình trước,sau đó cho đọc tội nghiệp của ngươi hiển thị trước nghiệt kính đài.
Hồn: đại vương bớt giận,tiểu hồn sẽ khai mà,tiểu hồn vì bản tính dâm dật,thích dùng lời lẽ chọc ghẹo phụ nữ làm cho nhiều người kinh sợ,oán hận,chỉ có thế thôi.
Minh vương quát lớn: vong hồn giảo hoạt,người đâu vạc dầu đợi lệnh.
Hồn: đại vương xin tha,tiểu hồn sẽ khai,chỉ là có một đôi góa phụ cô nhi đi qua,tiểu hồn thấy họ tội nghiệp,bèn giữ lại cho ăn ngủ,lại cho chút tiền,chỉ có điều tiểu hồn thấy góa phụ có chút nhan sắc,nổi tính háo sắc chọc ghẹo: đại tẩu còn trẻ đẹp như vậy dẫn đứa nhỏ đi lang thang thật nguy hiểm,sao không ở lại,chúng ta kết nhân duyên tốt với nhau,ai ngờ một câu nói như vậy làm cho góa phụ nghĩ không thông nhảy xuống giếng tự sát,những lời trên hoàn toàn chân thật,xin đại vương tha mạng.
Minh vương: mệnh văn phán xem xét tư liệu từ nghiệt kính đài để xem lời khai của hắn có thật không ?
Văn phán: tuân mệnh,bẩm chúa công,đại khái là đúng,nhưng mà còn có cái chưa tường tận,bổ sung như sau: cái chết của goá phụ,cô nhi là do hồn không chỉ trêu chọc mà có hẳn những hành động sàm sở quá mức làm cho góa phụ sợ thất tiết chịu nhục nên mới tự sát,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: thật đáng chết,vui đùa chi mà lấy danh tiết của người nữ ra nói ? một lời hai mạng người,uổng công 10 năm hành thiện,bổn vương theo âm luật trừ hết công,làm lại hình phạt.
Ngưu mã tướng quân: bẩm chúa công,có Diêu Trì giá tiền tiên nữ của Hứa tiên cô đến cầu kiến.
Minh vương: hay đây,Vu hồn,chủ nợ của ngươi đến rồi,mệnh phán quan thay ta tiếp khách vào đây ngồi.
Phán quan: tuân mệnh.
Hứa tiên cô giá tiền thị nữ giáng.
thơ rằng: khi sống trinh tiết chìm dưới giếng,may được tiên cô sẵn cứu giúp,oán nghiệp trả vay lúc nào dứt,nguyện học người trước lấy đức báo.
lời nói: ta là thị nữ cung diêu trì,thuộc Hứa tiên cô giá tiền,lúc sống họ Hồ tên Ức,sinh vào năm dân quốc thứ 6,chết vào năm dân quốc thứ 34.
lại nói: nô tì tham kiến minh vương và trực hạt loan đường chư thánh,xin tha thứ tội mạo phạm công đường,chỉ vì tiên cô giáo hoá "dĩ đức báo oán",oan gia nên giải không nên kết,nên xin to gan cầu tha thứ cho Vu hồn.
Minh vương: haha,đúng là một tấm lòng nhân từ rộng lượng,lúc sống trinh tiết,khi chết nhân từ,trách chi được đưa vào hàng ngũ tiên cô tại diêu trì,nếu như tiên cô không truy cứu nữa thì ta đây cũng không làm mất lòng từ của trời,cho một con đường thoát,nhưng mà bổn vương cần xác nhận một điều mới phán quyết đúng được,đó là Vu hồn cố ý cưỡng bức hay vô tâm vui đùa thôi ? tiên cô phải suy nghĩ kỹ,không được cho chứng cứ sai,nếu không sẽ làm bổn vương phán án sai,sẽ làm phạm thiên điều đó.
Tiên cô: tiểu tỳ biết được,Vu hồn một đời có hành thiện,chỉ đáng tiếc là dâm dật thành tính nhưng không có ác tâm,chưa từng phạm tội thật sự,còn chuyện của con và hắn,xác thật là vô tâm chứ không phải có ý,minh vương có thể tra vấn bộ phận giám sát nam thiên,sẽ biết tiểu tỳ không nói dối.
Minh vương: được,mệnh phán quan đi ngay nam thiên tra xét,mời tiên cô ngồi đợi chút xíu,mệnh văn phán tuyên đọc phán quyết theo chứng cứ.
Phán quan: tuân mệnh.(võ phán quan chuyển người về phía nam thiên,văn phán trả lời)bẩm chúa công,Vu hồn 10 năm cung cấp trà nước,đúng là có tâm hành thiện,công không thể không tính,với bản tánh không ác,tuy là thường chọc ghẹo phụ nữ nhưng không có làm việc ác,công tội một đời bù trừ,dư 1050 công,nhưng vì yếu tố mạng người,tuy không phải trực tiếp xâm hại,nhưng việc do hồn mà dẫn đến,không thoát được liên can,tuy người bị hại không truy cứu nhưng cũng phải phạt để cảnh cáo người đời,tùy nhiều yếu tố mà châm chước,nếu như có ý cưỡng bức mà hại hai mạng người,lấy công trừ tội thì còn 5000 tội,phải bị giam địa phủ trên 200 năm và đền mạng trả nợ,như trên,xin chúa công định đoạt.
Võ phán: (sau khi tra xét về đường)bẩm chúa công,bộ phận giám sát nam thiên chứng thực lời của tiên cô là chính xác,không có che đậy.
Minh vương: tốt,bổn vương phán quyết như sau: xét Vu hồn lúc sống có nhiều thiện công,cho trà thí nước hỗ trợ tiền bạc,giúp người thuận lợi,thật là chân thiện,nhưng thân khẩu không tu,đã phạm lỗi lầm,nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình,trừ hết 1000 công,phán trong 3 kiếp chấm dứt ân oán với cô nhi,mệnh văn phán ghi rõ,chỉ còn 50 công đem theo đầu thai,tốt xấu tự mình lo liệu,Vu hồn có ý kiến gì không ?
Hồn: tiểu hồn đa tạ đại vương xử nhẹ.
Minh vương: ngươi không nên cám ơn bổn vương mà nên cám ơn Hồ tiên cô.
Hồn: tiểu hồn khấu tạ tiên cô đại lượng từ bi.
Minh vương: được,mệnh văn phán kết án,giao hồn cho thập điện chuyển luân,viết sách đến đây chấm dứt.chúng ta về.
HỒI 8: CẦU TU ĐẠI ĐẠO TUY VÔ SỐ,CHỨNG QUẢ CẦN PHẢI CHỊU KHỔ CÔNG.
đệ nhất điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: quang minh đen tối lưỡng phân minh,thiện ác trung gian đều nhận rõ,chỉ nguyện danh thơm lưu truyền mãi,chớ để tiếng xấu thẹn nhân sinh.
thánh thị: xin mời văn võ phán quan giáng lâm,chúng ta lui,minh phủ đệ nhất điện văn võ phán quan đều đến.
thơ rằng: nhiều kiếp trôi nổi lệ chảy mãi,mấy người hiểu được theo lẽ phải,thúc đẩy đại đạo hoằng dương hoài,cuối cùng giải thoát hết bi ai.
thánh thị: tức khắc cung nghinh chúa công giáng lâm,chúng ta lui.
Tần Quảng Vương giáng
thơ rằng: khổ công tu luyện mới đắc đạo,hoằng truyền chân lý pháp nhiệm màu,đến khi chết rồi công và tội,thu hoạch cuối cùng từ khổ công.
thánh thị: hôm nay bổn điện phụng mạng xét xử vụ án khá đặc biệt,liên quan đến người cầu đạo,quá trình sau khi chết như thế nào,để người đời hiểu rõ người "tu đạo" là gì ? mệnh tướng quân ngưu mã truyền lệnh thăng đường,chút nữa thay bổn vương nghinh tiếp phúc thần nam thiên,sau cùng phiền phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút.
Ngưu mã tướng quân: tuân mệnh,thăng đường,người đâu,dẫn hồn lên đây.
sai dịch: tuân mệnh,bẩm chúa công,tất cả đã xong,cung thỉnh xét xử.
Minh vương:hai hồn ở dưới nghe đây,bổn điện phụng chỉ mượn nam thiên trực hạt loan đường đài trung vũ miếu minh chánh đường xét xử vụ án này để đưa vào sách thiện,hai ngươi mau báo lên danh tánh,sống ở phương nào ?
Giáp hồn: tiểu hồn bái kiến minh vương và chư thánh,hồn họ Du tên Tử Tàm,sống vào đời nhà thanh giữa năm Hàm Phong,tỉnh Hồ Nam.
Minh vương: được,thấy ngươi linh thần trong sáng,tinh hoa ẩn hiện,không giống người có tội,bổn vương thất kính,người đâu,mời ngồi.
Ất hồn: tiểu hồn sống vào thời cuối đời nhà thanh,họ Hà tên Diệu Quang,lúc sống tín phụng thiên đạo,bái cầu minh sư,và Du Tử Tàm đều là người cầu đạo có thành tựu,xin minh vương cho ngồi.
Minh vương: haha,Hà Diệu Quang,ngươi có cầu đạo không sai,nhưng nghe ngươi nói năng biết hàm dưỡng của ngươi không đủ,dám tự xưng mình cầu đạo có thành tựu thật không biết xấu hổ,nếu như không phải xét xử rõ ràng vụ án,bổn vương sẽ cho ngươi nếm thử cực hình,còn không lui xuống.
Hà hồn: tiểu hồn tuân mệnh.
Minh vương: Du hồn,lúc tại thế ngươi tu trì đại đạo như thế nào,có thể thuật lại để ghi vào sách quí khuyên đời.
Du hồn: đại vương hỏi đến,tiểu hồn không dám chối từ,thực ra tiểu hồn lúc còn sống là một nông dân nghèo,trồng trọt cực khổ,đọc sách không nhiều nhưng vào lúc ở không được vị bảo sư dẫn dắt vào thiên đạo lạy mẫu nương cầu tu đại đạo,được năm chữ chân ngôn,minh sư nhất chỉ điểm huyền quan,từ đó tin sâu không thay đổi,tu công lập đức,bất luận nội đức ngoại công đều có thành tựu,chỉ tiếc là tiểu hồn nghèo xơ xác,không có thu nhập cao,chỉ có một tấm lòng kiền thành,lập chí thay trời truyền đạo,cứu độ chúng sinh,cũng dẫn dắt được khá nhiều người cầu đạo,một đời không có công đức gì lớn,thật xấu hổ vì được khen.
Minh vương: khách sáo rồi,độ người hướng thiện,cầu đạo tạo được vô lượng công đức,mệnh văn phán tra xét công và tội một đời của Du hồn.
Văn phán: tuân mệnh,bẩm chúa công,công tội một đời của Du hồn không còn ghi chép trong sổ sinh tử nữa,toàn bộ văn kiện đã đưa lên nam thiên rồi.
Minh vương: oa ha,xoá tên trong sổ sinh tử,nhất định là có công đức lớn rồi,Du hồn,ngươi đã nằm trong tiên ban rồi,bổn vương thật thất kính.
sai dịch: bẩm chúa công,nam thiên phúc thần pháp giá lâm đường.
Minh vương: xin mời.
Nam thiên phúc thần giáng.
thơ rằng: nam thiên chỉ dụ đến âm ty,tiếng thơm đắc đạo vui trổ mày,hôm nay thăng thiên nhờ tích quả,để lại gương mẫu cứu si mê.
thánh thị: tiểu thần cáo tội,nhân phụng chỉ dụ nam thiên tuyên thị,xin minh vương tha tội.
Minh vương: mời phúc thần tuyên chỉ,bổn vương cung lãnh.
Phúc thần: nay phụng Nam Thiên chủ tể Văn Hành thánh đế chỉ dụ,xét nam thiệm bộ châu có một hồn Du Tử Tàm,lúc sống siêng tu thiên đạo,luôn nhớ mẫu lòng từ,kiên trì khổ tu nên được về vô cực để thỏa lòng mong đợi của Hoàng Mẫu,một đời tận lực tam bố thí,vì thế cứu được ba mạng người,cố tu nội đức hành ngoại công,trợ đạo hoằng triển không tiếc sức,tuy có lỗi nhỏ nhưng có công quả quá lớn nên trước khi hết tuổi thọ,sổ sanh tử đã xóa tên,toàn bộ văn kiện đều đưa lên các ty chức nam thiên,nay tuổi thọ đã hết,đáng được chứng đạo,đưa qua Đông Thiên khảo hạch và cửu dương quan trắc nghiệm,sau đó thông báo nam thiên ban công quả vị,mệnh phúc thần dẫn hồn đến các ty chức liên quan,khâm chỉ.
Minh vương: đã có chỉ dụ của chủ tể,bổn vương tuân mệnh,phiền phúc thần dẫn hồn về trời phục chỉ.
Phúc thần: tiểu thần đa tạ minh vương chu toàn,đây là công văn chỉ dụ của chủ tể,xin minh vương thu nhận,tiểu thần cáo lui.
Minh vương: Hà hồn,bây giờ đến lược ngươi thuật lại tu đạo thành tựu ra sao ?
Hà hồn: ừm...tiểu hồn lúc sống cũng có cầu thiên đạo,thọ minh sư chỉ điểm huyền quan,ngày đêm bái lạy mẫu nương,đợi về lý thiên mẹ con đoàn tụ.
Minh vương: tốt lắm,vậy sao không có phúc thần tiếp dẫn ngươi chứng đạo ?
Hà hồn: ừ,đúng rồi,tiểu hồn tu thiên đạo,nhất định phải được tiếp dẫn chứ,lúc sống,tiểu hồn còn là giảng sư,đạo hạnh còn cao thâm hơn tên Du Tử Tàm quê mùa,Nam thiên thật không công bằng,nếu tiếp dẫn phải tiếp dẫn tiểu hồn trước chứ.
Minh vương nổi giận: nghe lời ngươi nói không giống người tu đạo,người đâu,cắt lưỡi hắn để cảnh cáo.
Hà hồn: đại vương bớt giận,tiểu hồn tự vả miệng để sám hối,đốp...xin đại vương giảm nhẹ giùm.
Minh vương: tu đạo là việc làm cả đời,phải trường kỳ tích lũy,mới có công quả,đến một lúc nào đó mới có thành quả đáng nói,nếu không kiên trì giữ gìn thì mất hết công sức,ngươi không biết tự mình soi xét mà lại mở miệng nói nhảm,mau khai thật tình hình lúc còn sống,nếu không bổn vương sẽ không dung tình.
Hà hồn: khấu tạ đại vương tha tội,tiểu hồn tuân mệnh,lúc còn sống tiểu hồn là con nhà giàu,ngẫu nhiên được người bạn dẫn đến một ngôi phật đường nghe giảng đạo,người chủ trì phật đường là một cô gái không những xinh đẹp mà còn nói năng rất hay,giảng đạo sinh động,làm hồn hâm mộ không còn tự chủ được,lúc đó trên danh nghĩa đến nghe đạo nhưng thật ra là để thân cận cô ta,sau này không những được điểm truyền sư nhất chỉ mà còn quyên tặng số tiền lớn để xây phật đường,do có chút công đức nên được làm giảng sư,đáng tiếc là không được đường chủ quan tâm,cảm thấy không còn hứng thú nên thoái tâm không tu nữa,nhưng như vậy tiểu hồn cũng được xem là có đạo rồi,sao lại còn bị xuống địa phủ xét xử.
Minh vương: như thế nào là có đạo,không bị xét xử nữa ?
Hà hồn: thiên đạo thường nói,phàm là người cầu đạo,thọ điểm sư chỉ điểm thì như đắc đạo,không đọa địa ngục nữa.
Minh vương: bổn vương cho một ví dụ,ngươi nghe cho rõ: Đạo như một trường học lớn,bất cứ ai cũng có thể vào trường học,nhưng sau khi trải qua một thời gian,có người tốt nghiệp,có người không tốt nghiệp,ngươi có biết tại sao không ?
Hà hồn: đương nhiên là biết,có người thật lòng học tập,có người không thật lòng,do đó có người tốt nghiệp,có người ở lại lớp.
Minh vương: vậy thì đúng rồi,ngươi thọ điểm sư nhất chỉ cũng như đã vào trường học vậy,Du Tử Tàm cũng thế,nhưng về sau,hắn tốt nghiệp còn ngươi thì không,nguyên do là vì ngươi không thật lòng,bây giờ bổn vương chuyển giao tất cả hồ sơ của ngươi cho nhị điện thẩm lí,hy vọng ngươi tự giác ngộ sám hối,mệnh phán quan đem hồ sơ cùng hồn giao qua nhị điện,do đó,ta khuyên người tu đạo đừng nghĩ "trước được sau tu" có nghĩa là đắc đạo,trước được là được cơ duyên,sau khi được cơ duyên phải siêng tu đại đạo mới được đắc đạo,nếu không,tuy đạt được cơ duyên cũng uổng phí.
HỒI 9: KHÔNG PHÂN GIÀ TRẺ HÀNH NHÂN NGHĨA,CHỨNG ĐẠO VỀ TRỜI TIẾNG THƠM LƯU.
Nam thiên phúc thần giáng.
thơ rằng: nhi đồng thấy nghĩa cứu nguy nan,không may chìm ngập cảm trời cao,nhất cử thành nhân nhân vĩnh tồn,phúc thần tiếp dẫn không quản từ.
thánh thị:hôm nay minh vương đệ nhất điện lâm đường,kết thúc một đoạn công án,trách nhiệm của ta là tiến cử hồn này lâm đường,lấy bút gỗ viết sa bàn phụng khuyến thế nhân vài câu,cách nay không lâu,có một người con trai vì cứu kẻ té sông nên bị chết đuối,nghe đến việc này thật làm người cảm động,tuổi nhỏ như vậy mà thật nghĩa hiệp,dũng cảm không sợ,cuối cùng xả thân thành nhân,oa ha,nghĩa cử một đời,trăm đời lưu tiếng thơm,điều này lại do một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy đạt được,thật xấu hổ cho đấng nam tử đại trượng phu thật không bằng,mới 14 tuổi,nhảy vào sông Viêm Thủy cứu một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn.Vài ngày trước,sách này có án lệ "thiếu nữ vào lửa,cứu người xả thân",nước lửa đều tương ứng nghĩa cử,truyền mãi trong nhân gian,hy vọng người đời sau khi biết được sự tích này và sự phong thưởng của ơn trên có thể giác ngộ,nếu thế gian có những thiếu niên như vậy,có thể "hành hiệp trượng nghĩa,không ngại xả thân" thì việc giáo hóa người đời,ta sẽ không còn bận tâm nữa.
đệ nhất điện Tần Quảng Vương giáng.
thơ rằng: nhân gian nghĩa cử cảm thiên tâm,không bỏ sót gì phước báo sâu,hôm nay lâm đường tuy kết án,đông thiên chứng đạo có tiếng thơm.
thánh thị: mệnh văn võ phán quan thay bổn vương nghinh tiếp "đông thiên chứng đạo qui chân phủ phủ tôn",ngưu mã tướng quân thiết tọa,hôm nay không khai đường,lấy án này ghi vào sách.
Đông thiên chứng đạo qui chân phủ phủ tôn giáng.
thơ rằng: nhi đồng chứng đạo thấy thuần chân,bên sông Viêm Thủy trồng nhân thiện,bổn chức vô tư ghi chép lại,kỳ nguyện khuyên người cố hành nhân.
thánh thị: tra xét nam thiệm bộ châu hồn Trần Minh Nguyên,tại thế hành hiếu trượng nghĩa,tuổi còn nhỏ mà không tiếc thân mạng cứu người trong nguy nan,xả thân thành nhân,phù hợp với thiên luật nên được ban chứng đạo,hôm nay lâm đường,mượn cơ hội viết sách công bố tác nghiệp của bổn phủ,để khuyên người đời nên thực hành nhân nghĩa.
Minh vương: phủ tôn,phúc thần mời ngồi,tiểu thiện hồn cũng mời ngồi,đợi bổn điện thủ tục kết án hoàn thành thì con có thể theo phủ tôn về trời rồi.
Hồn: tiểu hồn khấu tạ chư thánh thần từ bi.
Minh vương: mệnh văn phán tra xét sự tích một đời của hồn và đại ý toàn bộ tài liệu nam thiên cung cấp để khái lược hiểu rõ bổn án.
Văn phán: lãnh mệnh,Trần hồn 14 tuổi,vào lúc 4 giờ ngày 29 tháng 8 năm giáp tí,nghe tiếng kêu cứu bên sông Viêm Thủy mới vượt qua ruộng vườn nhảy vào sông Viêm Thủy cứu người,tiếc là người trẻ sức yếu,lực bất tòng tâm,cứu người không được mà bản thân cũng chết đuối,người này một đời ít lỗi,bản tính hiếu thảo cầu tiến,tuy thành tích không như người nhưng lại hay giúp người,quả cảm thông minh,tuy có nhiều sai sót nhưng không có việc quá đáng,sau khi chết,được phúc thần tiếp dẫn đến nam thiên,nam thiên chỉ dụ: họ Trần chưa tới tuổi thành niên mà nghĩa cử thật cao cả,tuy không thành công nhưng tinh thần thật đáng khen,đủ tư cách vào quả vị chân tu,nên chuyển qua Đông thiên ghi chép quả vị để thể hiện lòng trời chí chánh chí nhân,càng rõ ràng trong việc thưởng phạt,kết án như vậy có thỏa đáng hay không ? xin chúa công định đoạt.
Minh vương: tốt,nhưng mà quá trình ghi lại của Đông thiên phải đưa vào bổn án để kết thúc tốt đẹp.
Phủ tôn: vậy thì bổn phủ kết luận để người đời hiểu được quả báo hình thành như thế nào,họ Trần vốn là người mang thiện công chuyển kiếp mượn thủy kiếp thành đạo,vậy hôm nay Đông thiên theo chức trách ghi lại như sau:từ địa phủ chuyển giao tư liệu hồn Trần Minh Nguyên hợp với ghi chép bên nam thiên,bổn phủ hạch chuẩn đưa họ Trần vào Đông thiên tu chân phủ,cần tu quy nghi cõi trời,hết hạn đưa vào Đông thiên chấp ty đạo đồng,tu thêm quả vị,hồ sơ sẽ trình Nam thiên và địa phủ.
Minh vương: haha,lại một việc công tội viên mãn,hôm nay viết sách chấm dứt,chúng ta về.
HỒI 10: CẦU ĐẮC MINH SƯ MỞ LINH KHIẾU,SAU ĐỘNG NIỆM NGHIỆT ĐEO ĐUỔI.
Nam cực tiên ông giáng.
thơ rằng: cỡi hạc vân du yên ổn thay,đề thơ khuyến thiện viết văn chương,câu chữ nào chứa đầy hàm ý,làm phương độ người tỉnh mê si.
thánh thị: nghe biết minh phủ thập điện diêm vương,hôm nay mượn quí đường làm nơi xét xử để độ người có duyên,đặc biệt đến đường trước,mượn cơ duyên này nói vài lời,đại để năm sáu mươi năm trước trong khu vực núi Vũ Di Phúc Kiến,có một thanh niên,để tránh loạn lạc,đã vào núi sâu tự tu đại đạo,được ta điểm hóa,nhưng chí không kiên định bị trần duyên đeo đuổi,đọa lạc địa phủ,đã qua mười mấy năm,nay đã hết hạn,ta đặc biệt tiến cử để hắn tiếp tục đạo trình chưa xong,vấn đề chi tiết sẽ được minh vương xét xử tường tận,ta lui đây.
Minh phủ thập điện chuyển luân vương giáng.
thơ rằng: cầu được ân sư điểm đạo trình,trần duyên chưa dứt nghiệt đeo tình,hoa rơi có ý không lưu hận,hồn vào âm ty được phán minh.
thánh thị: làm phiền Nam cực tiên ông pháp giá quang lâm,hôm nay bổn điện lấy án này xét xử lại,sau theo tiên ông tu hành tiếp.
Tiên ông: đa tạ minh vương ân huệ,nghiệt đồ đạo căn chưa tịnh,chịu khổ là đáng.
Minh vương: khách sáo rồi,mời tiên ông lên ngồi,đợi bổn vương khai đường xét xử,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,giải tội hồn lên đường.
Tướng quân: tuân lệnh,diêm vương có lệnh,thăng đường....giải tội hồn lên.
sai dịch: bẩm chúa công,tất cả đã xong,cung thỉnh khai đường.
Minh vương: hồn phía dưới,người phương nào,mau trình lên.
Hồn: khấu kiến minh vương và ân sư,hồn họ Ngô tên Chấn Dương,người Phúc Kiến,sinh vào cuối đời thanh,lớn lên trong năm đầu dân quốc,chết vào năm dân quốc thứ 22,hưởng thọ 31 tuổi.
Minh vương: sau khi ngươi được xét xử ở điện thứ 7,toàn bộ văn kiện đưa sang bổn điện làm việc,vốn sẽ tuyên phán ngươi tiếp tục luân hồi nhưng ân sư của ngươi Nam cực tiên ông niệm tình thầy trò,xét án phạm của ngươi có tình tiết giảm nhẹ mới tâu lên thượng thiên xin đưa về núi tiếp tục tu,nhưng do đương sự lại đưa ra cáo buộc,bổn điện vì chức trách phải xét xử lại,ngươi phải thuật lại quá trình xét xử tại điện thứ bảy như thật để ghi vào sách "địa phủ thẩm án" khuyên đời,có thể tạo được công đức.
Hồn: hồn xin tuân mệnh,điện thứ bảy phán việc trốn vào núi không có lỗi nhiều nhưng ngay lúc đất nước dân tộc trong cảnh loạn lạc nguy khốn mà không dũng cảm hy sinh,bỏ qua cơ hội tận trung báo quốc,như đã vào núi tu đạo,thờ Nam cực tiên ông làm thầy,lại được ân sư khởi linh mà không mượn cơ duyên này tu thành đạo quả,lại động khởi lòng phàm quay lại trần thế,dính vào lưới tình,cam chịu hủy mất tiền đồ,cho đến đọa lạc địa phủ,qua điện thứ bảy xét xử,phán tội "đạo tâm không kiên cố",trước khi giải qua điện thứ 10 chuyển luân nên đối chất với lời khống cáo,nếu như hòa giải được,có thể kết án,như trên là sự thật.
Minh vương: nếu như ngươi tu đạo có chút thành tựu,sao không cố gắng tiếp tục,lại chấp nhận đọa lạc,trong tư liệu điện thứ 7 chuyển giao có nói ngươi sau khi xuống núi dùng linh thông cứu đời giúp người tiêu tai giải nạn,có được công đức,sao cuối cùng thân mang đầy tội,đọa xuống địa phủ ?
Hồn: hồn chịu không được cô đơn trong núi mới khởi niệm xuống núi hành đạo,một là hành đạo tế thế tu công quả,lại có thể hết cô quạnh,sau khi hồn xuống núi,lấy linh thông cứu đời,tuy mọi sự linh nghiệm,danh truyền khắp nơi,ai ngờ sau này gặp một cô gái tên Hồ Tú Mẫn bị oan hồn phá nhiễu,cầu cứu nơi hồn,trải qua pháp sự tạo công đức,mọi sự được hòa giải,Hồ nữ vì không nơi nương tựa,kinh tế lại nghèo nàn,đối với kinh phí làm pháp sự siêu độ,không thể chi trả,đều do hồn giúp đỡ,Hồ nữ vì cảm đức của hồn,muốn kết duyên phu thê,hồn là người tu đạo,không dám cưới vợ,hết lời từ chối,chỉ nhận làm người giúp việc thôi,đâu ngờ hoa rơi có ý,nước chảy vô tình,Hồ nữ ngày càng si luyến hồn,nhưng hồn giữ mình như ngọc,không dám làm bừa,sau đó,hồn thấy không ổn nên bỏ đi,lưu lạc khắp nơi rồi chết vì nạn binh đao.
Minh vương: ngươi có biết Hồ nữ có kết cục như thế nào sau khi ngươi ra đi không ?
Hồn: hồn vốn không biết,khi điện thứ bảy chuyển giao vụ án đến quí điện mới biết Hồ nữ vốn trong sạch,cảm ân tương báo,bị hồn từ chối,sau khi hồn từ biệt,Hồ nữ mê đắm thất thần mà tự sát,âm hồn không cam nguyện bay đến địa phủ kiện hồn bỏ rơi,đúng là oan uổng,hồn và Hồ nữ chưa có quan hệ xác thịt thì có gì bỏ rơi ?
Minh vương: thực ra một đời ngươi đáng lẽ chứng đạo,chỉ vì đạo tâm không vững luyến phàm xuống núi,bị tình trói buộc phải chịu luân hồi,mau truyền Hồ nữ vào đường.
sai dịch: bẩm chúa công,đã đưa hồn đến.
Minh vương: Hồ hồn,bị cáo mà ngươi kiện đang ở trước mặt,có thể đối chất,hắn bỏ rơi như thế nào ? hai người có quan hệ xác thịt không ? mau mau khai báo.
Hồ hồn: Ngô Chấn Dương,ngươi thật vô lương tâm,bỏ rơi ta mà một đi không về,ngươi biết rõ ta không nơi nương tựa,một tấm lòng chân thật của ta bị ngươi phủi đi như không có,tuy ta không phải là loại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng thân ta trong sạch,có nơi nào xử tệ với ngươi đâu ? tuy chúng ta chưa có quan hệ xác thịt nhưng ta đã coi ngươi như chồng ta.
Ngô hồn: Hồ tiểu thơ,ta xem cô như em gái nên không lấy cô làm vợ,vì ta là kẻ tu hành,không từ biệt mà đi thật có khổ tâm,chúng ta tuy ở với nhau một thời gian nhưng ta vốn không có ý gì,không những thế ta còn có ân với cô,sao lại lấy ơn báo oán như vậy,trước minh phủ kiện ta bỏ rơi,thật là lương tâm để đâu rồi ?
Hồ hồn: ta coi ngươi là chồng mà ngươi không thèm quan tâm,đó chính là bỏ rơi,khấu cầu minh vương làm chủ,khi sống không làm được phu thê thì nguyện cùng đầu thai kết duyên lành.
Minh vương: Hồ hồn,ngươi đã xác nhận chưa quan hệ xác thịt với Ngô hồn sao lại kiện người ta bỏ rơi,đó rõ ràng là vu cáo,nhưng nghĩ ngươi vô tri,với một lòng si tình,yêu sâu Ngô hồn nên ta xử nhẹ cho,hiện tại Ngô hồn được ân sư Nam cực tiên ông tấu lên Kim Khuyết,dẫn độ về núi tu tiếp,ngươi nên mừng cho anh ta.
Hồ hồn: hồn không cam lòng,yêu cầu cùng Ngô hồn kết làm phu thê,nguyện cùng nhau tu hành,cầu đại vương thi ân,cho hồn quay về.
Minh vương: không được nói bậy,âm luật nghiêm minh,sao cho ngươi vọng cầu,tội vu cáo còn chưa xử,há cho về sao.
Tiên ông: xin minh vương nghe ta nói: thương hồ nữ một lòng si tình,xúc phạm âm luật tạo tội vu cáo,nguyện minh vương thi ân xử nhẹ,vì Hồ nữ có chút đạo căn,đợi khi mãn hình,ta sẽ tâu lên thượng thiên tiếp dẫn tu hành,không biết ý minh vương thế nào ?
Minh vương: tiên ông thay trời hành đạo,ban ơn khắp âm dương,nay Hồ hồn được tiên ông đề bạt,đó là phước báo của cô ta,bổn vương đáng nên thuận theo,chỉ vì âm luật nghiêm minh,tội vu khống không thể không phạt,xin tiên ông thông cảm.
Tiên ông: đa tạ minh vương từ bi,ta xin cáo lui trước.
Minh vương: không cần khách sáo,bổn án kết thúc tại đây,mệnh văn phán ghi lại toàn bộ để đưa lên trên,rồi,về minh phủ thôi.
PHẦN PHẠT ÁC.
HỒI 1: ĐÁNH MẤT LƯƠNG TÂM,ĐỌA VÀO AO MÁU.
đệ nhất điện ngưu mã tướng quân đến.
thơ rằng: cuồng vọng thay trời người cùng phẫn,việc ác làm tội nghiệp sinh trưởng,thiên lý soi rõ đồng khiển trách,âm ty nghiêm luật không bỏ sót.
lại nói: tức khắc cung nghinh bổn điện văn võ phán quan cùng giáng,minh phủ đệ nhất điện văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: khen trung thưởng hiếu chánh nhân luân,địa phủ vô tư cử chứng chân,xử án phiên phiên cảnh tỉnh thế,nguyện mong tỉnh ngộ làm lương dân.
thánh thị: cung nghinh minh vương giá đáo.
Minh phủ đệ nhất điện Tần Quảng Vương giáng.
thơ rằng: phụng chỉ viết sách nhiều án chứng,người đời học thiện tu đức tánh,làm bậy tác ác không trốn thoát,trên đầu ba tấc ghi thiện ác.
thánh thị: đêm nay bổn điện lại mượn quí đường xét xử,ghi vào sách "địa phủ thẩm án",phần trước là phần thưởng thiện,từ nay bắt đầu phần phạt ác,địa phủ ác hồn,hung dữ xảo huyệt,giở đủ trò gạt,do đó xử án có làm thêm hình trường,để trị chúng nó,nay mở thêm âm đường tại dương thế,thật rất bất tiện,đặc phái sai dịch,trừ người phụ trách hình cụ ra,tất cả nghiêm chỉnh canh giữ công đường để tránh ác quỉ kinh động người dương,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,cùng áp giải tội hồn vào,hình cụ chuẩn bị,phiền phúc thần của quí đường thay tội hồn chấp bút.
Tướng quân:vâng,thăng đường...người đâu,giải tội hồn lên,chúng sai dịch nghe rõ,chúa công có lệnh,không được sơ xuất nhiệm vụ.
Sai dịch:bẩm chúa công,tất cả đã sẵn sàng,cung thỉnh khai đường.
Minh vương: tội hồn phía dưới,mau khai danh tánh và những tội lỗi đã tạo.
Hồn: hồn sinh vào giữa năm Quang Tự đời thanh,chết vào năm dân quốc thứ 23,người Thiểm tây,họ Vu tên Thủ Hội,sinh trong gia đình nghèo,nhưng một đời trung quân ái quốc,phụng công thủ pháp,không có phạm luật,tuy có một số lỗi lầm,người thường không phải thánh hiền,sao không có lỗi,đại vương sao lại nói hồn phạm tội ? thật oan uổng thay.
Minh vương: được,ngươi không khai thật,bổn điện nếu dùng hình phạt,sợ ngươi không phục,cũng không thể chứng minh địa phủ công chánh vô tư,gương sáng trên cao,ngươi nói mình oan uổng,vậy sau khi chết lại bị giam cầm trong địa ngục 50 năm.
Hồn: sau khi chết,hồn xuống địa phủ,đâu ngờ bị quỉ sứ giải lên "cầu nại hà",không may rớt xuống "ao máu dơ",cứ ngâm như vậy hết 50 năm.
Minh vương: "ao máu dơ" là để trừng phạt tội gì,mệnh văn phán đọc lên.
Văn phán: lãnh mệnh,xét âm tào "ao máu dơ" một là để trừng phạt tội gian dâm phá thai của nam nữ,hai là sát sanh,làm dơ kinh sách,hành vi bất chính,ba là phạt phụ nữ xấu tánh không hiểu lễ.
Hồn: oan uổng,hồn không có làm chuyện gian dâm bậy bạ.
Minh vương: haha,văn phán không có chỉ rõ ngươi phạm tội gì,ngươi tự mình khai đó thôi.
Hồn: không có.
Minh vương: tự mình khai rồi mà còn chối,ngươi muốn nếm thử mùi vị vạc dầu sôi phải không ?
Hồn: không phục,không phục.
Minh vương: làm chuyện tày đình,trời người căm phẫn,đến đây mà vẫn không biết hối cải,tên nghiệt chướng này phải xuống vạc dầu mới được,người đâu,ném xuống vạc dầu.
sai dịch: tuân mệnh...bẩm chúa công,tội hồn đã xuống vạc dầu.
Hồn: ủa..vạc dầu này sao còn thoải mái hơn ao máu dơ,a..không đúng,chân của tôi,ai da.. chảy rồi..đại vương tha mạng,hồn không muốn làm miếng thịt chiên,khai thật,khai thật.
Minh vương: tốt,vớt lên đây,tạt nước hoàn hồn,mau chóng khai thật.
Hồn: hồn tại thế gian là một thanh niên tốt,chỉ có điều thỉnh thoảng hay chọc ghẹo phụ nữ chút ít thôi,đây đâu có tội gì lớn đâu.
Minh vương: nghiệt chướng,vừa mới từ vạc dầu ra lại dẻo miệng như vậy,ngươi còn che đậy nữa ta sẽ dụng hình đó,ngươi có thấy bổn điện chuẩn bị ba hình cụ lớn sao,muốn thưởng thức chút xíu không ?
Hồn: đá mài,trụ lửa...ta chết rồi.
sai dịch: bẩm chúa công,tội hồn xỉu rồi.
Minh vương: đúng là ác nhân gan nhỏ,đánh thức nó,chuẩn bị nghiệt kính đài.
sai dịch: lãnh lệnh...bẩm chúa công,hồn đã tỉnh lại.
Minh vương: đúng là nghiệt chướng,bổn vương cũng không muốn động hình nữa,cho ngươi xem xem nghiệt kính đài,lúc này,nghiệt kính đài hiện rõ tất cả tội trạng của Vu hồn như lúc tính toán hại người đau khổ đến bệnh nặng,ác nhất là tham dâm háo sắc,cưỡng hiếp giết người,văn phán đều ghi lại hết.
Văn phán: bẩm chúa công,tội lỗi của Vu hồn thuộc quyền xét xử của bổn điện,chỉ một hạng là ôm hận hại người bệnh nặng,một đời dâm dật và cưỡng hiếp giết người đều thuộc quyền xét xử của đệ ngũ điện,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: Vu hồn,sau khi ngươi xem qua nghiệt kính đài,còn gì để nói không ?
Hồn: ừ..tội hồn cũng không nhớ mình tạo nhiều tội như vậy,đến giờ không còn gì để nói nữa.
Minh vương: được,vậy bổn điện y cứ tội hại người của ngươi giam cầm 20 năm,hết hạn giao cho đệ ngũ điện xử tiếp.
Văn phán: bẩm chúa công,tội ác của Vu hồn,giam cầm 20 năm,cưỡng hiếp giết người vào ao máu 50 năm,phàm tội gian sát đều phải vào ao máu trước chịu cái khổ chìm ngộp trong máu dơ,nên kết án tại đây.
Minh vương: được,đợi mãn hình phạt,y theo tội đã phạm chuyển qua các điện xử lí,đêm nay đến đây kết thúc,chúng ta về minh phủ thôi.
HỒI 2: THAM QUAN VÔ LẠI,ÂM LUẬT NGHIÊM PHẠT.
minh phủ đệ lục điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: thiên lý soi sáng tỉnh thế nhân,thì ra họa phước tự chiêu thân,thiên thu định số thực khó đổi,phú quí bần cùng do nhân trước.
thánh thị: có mời văn võ phán quan giáng lâm,ta lui,văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng:vì dân tạo phước làm quan tốt,đức trạch lưu truyền có danh tiếng,ai thán công môn kẻ ác nhiều,lòng trời khiển phạt bất dung nhiên.
thánh thị: cung thỉnh chúa công giáng lâm,ta lui.
Minh phủ đệ lục điện Biện Thành vương giáng.
thơ rằng: triều đại chấp chính cần lao khổ,đại lợi u hồn đời biết tiếng,sử xanh lưu danh làm mô phạm,đủ để giác tỉnh tác tạo huấn.
thánh thị: hôm nay bổn điện mượn quí đường xét xử âm hồn,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,bố trí hình cụ và sai dịch canh giữ pháp đường,không được kinh động người dương.
tướng quân: vâng lệnh.
Minh vương: tất cả chuẩn bị xong,đem tội hồn giải lên,mời phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút.
sai dịch: bẩm chúa công,cung thỉnh xử án.
Minh vương: tội hồn phía dưới,mau khai báo danh tánh,người phương nào,sinh tử ngày nào ?
Hồn: bổn quan...không,tội hồn sống ra tại Giang Tây,họ Viên tên Ích sinh vào cuối năm Gia Khánh đời thanh,chết vào giữa năm Hàm Phong,lãnh nhiệm chức tri huyện tỉnh Thiểm Tây.
Minh vương: tội hồn to gan,dám xưng mình là bổn quan à,gặp bổn vương sao không quì lạy,ngạo mạng như vậy,không biết lúc sống ngươi làm quan như thế nào ? người đâu,đánh cây bản lớn 60 trượng.
sai dịch: tuân lệnh...bẩm chúa công...đã đánh xong.
Hồn: ai da,đau chết được,tội hồn hồ đồ,xin đại vương bớt giận.
Minh vương: ngươi biết là hồ đồ thì tốt rồi,đợi lúc ta hỏi thì đừng hồ đồ nữa nhé,nếu không thì chịu hình moi tim,kẹp tay,cho ngươi hiểu được như thế nào gọi là đau.
Hồn: đại vương khai ân,hồn sẽ hỏi đâu đáp đó.
Minh vương: không những hỏi đâu đáp đó mà phải trả lời trung thực nữa.
Hồn: vâng,vâng,hồn tất nhiên tuân mệnh.
Minh vương: ngươi lúc sống làm quan,nay lại có kết cục như vậy,ngươi có cảm tưởng gì ?
Hồn: lúc sống làm quan nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy,tuy là mình làm mình chịu nhưng cũng không thể trách tội hồn hết được,vì bên cạnh đầy bọn tiểu nhân xu nịnh,từ từ lọt vào bẫy,không tự thoát ra được.
Minh vương: nghe khẩu khí của ngươi,cũng đã biết hối hận,vậy ngươi hãy khai rõ những việc làm khi còn sống,ghi vào sách quí có lợi cho việc giảm nhẹ tội của ngươi,bổn vương nói trước cho ngươi biết,bổn điện đã có tư liệu từ nghiệt kính đài nên đừng nghĩ tới việc nói dối.
Hồn: tội hồn tự biết nghiệp chướng sâu dày,thành tâm sám hối,tuyệt đối không dám che dấu,xin đại vương minh xét.
Minh vương: rất tốt,ngươi cứ thật lòng khai ra.
Hồn: hồn vốn là con nhà quyền thế,đáng tiếc là gia đạo bất ổn nhưng tâm luôn theo đuổi công danh,vì thế mà cố dùi mài kinh sử,cuối cùng cũng bước vào được quan trường làm chức tri huyện,lúc đầu hồn trung trinh vì nước,nhiệt tình vì dân,nhưng gia đạo từng lúc suy kiệt,mỗi khi xử án,sư gia thường ra ám hiệu,hối lộ tiền bạc thì mới thắng được,tội hồn vốn trách mắng sư gia nhưng chịu không được sự hấp dẫn của tiền bạc,kết cục đã nhận hối lộ,sau này người dân kiện lên trên,may là phía trên có ăn thông với tội hồn nên vụ việc cũng trải qua êm thắm,kết cục cũng phải từ quan,không có chức vụ thì kiếm tiền thật khó nên sau đó về quê làm việc thay người tố tụng để sống,có lúc cũng khó tránh thêm dầu vào lửa để việc kiện tụng xảy ra mà thu lợi,nhưng hồn vốn là một sĩ tử,thường đọc sách thánh hiền,dám nói là luôn giữ căn bản lương tri,tuyệt không đưa người vào đường cùng,như trên thành thật khai báo,xin đại vương minh xét.
Minh vương: mệnh văn phán xem lời cung khai của tội hồn có chính xác không ?
Văn phán: tuân mệnh,hồi bẩm chúa công,tra xét gồm những tội đã tạo như tham ô cùng việc tố tụng thêm bớt,hai tội theo tình tiết cũng nhẹ lại biết sám hối,theo luật được giảm một phần ba trở lên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: được,bổn vương phán ngươi mỗi tội giam cầm địa ngục của bổn điện 15 năm,hai tội 30 năm,sau khi mãn hình giao cho thập điện đi chuyển luân,ngươi có phục không ?
Hồn: cảm tạ đại vương đã giảm nhẹ.
Minh vương: không cần cảm tạ,đó là do công ngươi thành thật khai báo mà được,mệnh văn phán ghi lại tất cả,kết thúc xét xử,hôm nay đến đây chấm dứt,chúng ta về.
HỒI 3: KẾT ĐẢNG CƯỚP ĐOẠT DÂN NỮ,TỒN TÂM GIẾT NGƯỜI PHÁP BẤT DUNG.
Minh phủ đệ ngũ điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: cùng rời u minh đến nơi đây,đêm khuya người yên lại lạnh lẽo,đăng đàn huy bút viết sách mới,xử án vô tư khuyên thiện lương.
thánh thị:mời văn võ phán quan cùng đến,ta lui,minh phủ đệ ngũ điện văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: văn võ phán quan trách không nhẹ,xếp hàng hai bên nhìn được rõ,tội hồn sao dám đến lừa gạt,nghiệt kính khó thoát soi trắng đen.
thánh thị: xin chúa công giáng lâm,ta lui.
Minh phủ đệ ngũ điện Sâm La Vương giáng.
thơ rằng: xử án phân minh cảnh thế nhân,trừng gian phạt ác tỉnh phàm trần,nguyện cố soi sáng được chân lý,khuyên hóa mê si hóa thiện dân.
thánh thị: đêm nay mượn quí đường xử án để ghi vào sách quí,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường và sắp đặt sai dịch các ty ổn thỏa,lại áp giải tội hồn lên.
Ngưu mã tướng quân: tuân lệnh...thăng đường.
sai dịch: bẩm chúa công,tất cả đã chuẩn bị,cung thỉnh chúa công xử án.
Minh vương: tội hồn dưới kia,tự khai thân thế và thiện ác bình sinh,phải khai thành thật để bổn điện thử xem ngươi có biết sám hối không ?
Hồn: tiểu hồn sống vào cuối đời thanh ở Triết Giang,họ An tên Hoằng Dạ,vốn con nhà giàu,sinh thời rất hiệp nghĩa,cương liệt trung trực,tự biết tuổi thọ không dài,chỉ hưởng thọ 25 năm.
Minh vương: ngươi yểu thọ là có nguyên nhân,do nghiệp chướng đưa đẩy,tuy không có giam vào uổng tử thành,nhưng cả đời ngắn ngủi 25 năm,ngươi biết mình mắc tội gì không ?
Hồn: tiểu hồn một đời có gia tài giàu sang,rộng kết thiên hạ hảo hán,hiệp trượng hiếu nghĩa,có lẽ không tạo nghiệp gì ?
Minh vương: giảo biện,nếu ngươi biết hiệp trượng hiếu nghĩa sao chết rồi lại bị địa phủ xét xử,liệt vào tội hồn,còn không khai thật thì bổn điện động hình.
Hồn: tiểu hồn lúc sống,thật không có tội lớn,nên khai gì đây,xin đại vương minh xét.
Minh vương phát nộ: người không sợ sai quấy,chỉ sợ không biết lỗi,ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy,người đâu,kim bạc đâm ngón tay,cùng mệnh văn phán quan trình bày tội lỗi của An hồn qua nghiệt kính đài.
sai dịch: bẩm chúa công,tội hồn đã lên hình.
Văn phán: vâng lệnh,theo tư liệu nghiệt kính đài hiển thị: An Hoằng Dạ,một đời hiếu khách,rộng kết bằng hữu,hiệp trượng hiếu nghĩa,đó là tự thổi phồng nhưng có giúp đỡ bạn bè,bề ngoài thi ân,thật ra là thu phục lòng người,lợi dụng tâm lý thọ ơn để sai sử làm việc ác,tổ chức bang hội để xưng bá,càng vì thế mà ép người vào đường cùng rồi giết chết,hai tội cưỡng đoạt con gái và thủ pháp tàn bạo giết người,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: cưỡng đoạt dân nữ,giết người,tổ chức bang hội,An Hoằng Dạ một đời tạo ác không ít.
Hồn: ai da...ngón tay liền tim,đại vương khai ân,tội hồn nguyện khai thật,tiểu hồn chịu hết nổi rồi.
Minh vương: được,thu hình,ngươi mau mau khai ra.
Hồn: khấu tạ đại vương khai ân...thật ra tiểu hồn không phải cố ý kết đảng,vì lúc thời kỳ nước nhà loạn lạc,rất nhiều người từ các nơi đổ về,đi qua chỗ con,nói chuyện hợp ý nên mới ở lại,với lại nhà tiểu hồn vốn dư dả nên có nhiều kẻ ác tọc mạch,nên đám bằng hữu trượng nghĩa giúp đỡ,vây lại chém chết những kẻ đó,cho đến việc cưỡng đoạt dân nữ,tiểu hồn vốn có thành ý cưới về làm vợ nhưng bị từ chối mới làm như vậy,càng không ngờ đêm tối gió mạnh làm tổn thương cô gái,làm mang thương tích liệt giường,những lời trên là thật lòng,mong đại vương tha tội.
Minh vương: ngươi đã nhận tội,bổn vương nên xử theo luật,giam cầm ngươi vào địa ngục bổn điện 120 năm để chuộc tội nghiệp,sau khi mãn hình giao thập điện chuyển luân,đầu thai kết thúc ân oán với chủ nợ,ngươi có phục không ?
Hồn: tiểu hồn không dám dị nghị cùng bái tạ đại vương xử nhẹ.
Minh vương: được,mệnh phán quan ghi lại tất cả và giải tội hồn đến các điện thọ hình,đêm nay đến đây kết thúc,chúng ta về thôi.
HỒI 4: DÂM TÍNH SINH,TỔN HẠI PHỤ NỮ,PHÁN 17 KIẾP LÀM HEO.
Minh phủ đệ thập điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: giải tội phạm lên minh chánh đường,thiết xoa hai vị sao dung tình,người đời nếu sớm tu âm tước,minh phủ an nhiên xét tường tận.
thánh thị: xin mời văn võ phán quan giáng lâm,ta lui,phán quan đã đến.
thơ rằng: luân hồi lục đạo từ nhân trước,thiện ác đều do báo ứng thật,khổ khẩu bà tâm khuyên thế dân,nguyện cùng khích lệ học nghĩa nhân.
thánh thị: cung thỉnh chúa công giáng lâm,ta lui.
Minh phủ điện thứ 10 chuyển luân vương giáng.
thơ rằng: vinh hoa phú quí chưa biết đủ,thân người khó được mới chân thật,trung gian thiện ác không bỏ sót,ghi chép phân minh báo ứng liền.
thánh thị: đêm nay xét xử một vụ trọng án,đưa vào súc đạo luân hồi để cảnh giác người đời,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường.
Ngưu mã tướng quân: vâng lệnh...thăng đường.
Minh vương: giải tội hồn lên,không được cởi trói,đợi kết án xong,lập tức đưa vào chuyển luân.
sai dịch: tuân lệnh...bẩm chúa công,tất cả hoàn tất,cung thỉnh khai đường xử án.
Minh vương: được,mệnh văn phán quan tuyên đọc nguyên do của bổn án.
Văn phán: tuân mệnh...tội hồn Chu Hựu Sĩ,sinh vào cuối năm Đạo Quang,là con nhà giàu,một đời ăn toàn chơn vị,mặc toàn lụa là,no ấm nghĩ đến dâm dục,sai sử gia đinh bắt cóc con gái nhà lành,gian kế chưa đủ mà còn đánh chết người,tội chứng như núi,sau khi mãn hình điện thứ 6,giao qua bổn điện đến mãn hình đưa vào chuyển luân thân heo trên 17 kiếp.
Minh vương: Chu hồn,ngươi có lời gì muốn nói không ?
Chu hồn: tiểu hồn cảm thấy kỳ lạ là tại sao chỉ định tội mà không kể công,chẳng lẽ cả đời tiểu hồn chỉ có tạo tôi thôi hay sao ?
Minh vương: được,nói được lời này cũng là người có kiến thức,bổn điện phá lệ giải thích tường tận,mệnh văn phán tuyên đọc tư liệu giao đến để tội hồn tâm phục khẩu phục.
Văn phán: tuân lệnh,Chu hồn một đời tội lỗi gồm có cướp đoạt gian dâm và đánh chết người hai tội lớn,cũng có vài tội nhỏ,ngươi sinh trong gia đình giàu có,tiền quyền có đủ,làm việc thiện đức khá dễ,một đời thiện công chỉ đủ bù trừ những lỗi nhỏ,định tội trước điện là đã giảm một phần hai rồi nên ngươi mới mau chóng được chuyển luân như vậy.
Chu hồn: như vậy sao còn chuyển luân làm heo nữa ?
Minh vương: bổn vương giải thích cho ngươi rõ,thuận tiện cũng cho người đời hiểu,từ nhất điện cho đến cửu điện xét xử từng tội của mỗi người,dựa vào tình tiết nặng nhẹ mà phân biệt thọ hình,chấp hành tại các điện,mỗi một tội ngoài chịu hình phạt của điện đó mà còn phải chuyển luân lục đạo đúng ứng với tội lỗi đó,âm luật là như vậy,ví dụ như một vong hồn đến nhất điện chịu hình phạt,khi chịu xong phải đến điện thứ 10 để chuyển luân chịu hình phạt của luật nhân quả,đó là sự khác nhau của âm luật và dương luật,dương luật thì một tội không phạt 2 lần,âm luật thì chịu phạt nơi địa ngục và quả báo nhân quả,do đó ngươi đã mãn hình nơi đây,phần còn lại là luân hồi đền trả,đã hiểu rõ chưa ?
Chu hồn: âm luật thật nghiêm khắc quá,tiểu hồn hiểu rõ nhưng đã quá muộn rồi,hối hận đã quá trễ rồi,nguyện cho người đời có thể cảnh giác tránh được hình phạt của âm luật.
Minh vương: haha,lành thay,lành thay,có một niệm này,tất được trời cao cảm động,Chu Hựu Sĩ,ngươi hãy tự lo lấy,mệnh văn phán quan ghi lại tất cả,kết thúc tại đây,chúng ta về thôi.
HỒI 5: KHÔNG HIẾU SONG THÂN KHỔ,NHÀN RỖI NUÔI VỢ CON.
bổn đường tư lễ thần đăng đài.
thánh thị: đêm nay minh phủ điện thứ 8 Đô Thị vương,mượn bổn đường mở âm đường xử án,chư sinh đứng nghiêm tiếp giá,không được thất lễ,ta lui đây.Minh phủ đệ bát điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: cung thỉnh thánh giá đến loan đường,xử án khai ngộ tỉnh thế phương,âm luật nghiêm khắc vô bất chính,khuyên người hành thiện học trung lương.
thánh thị: đêm nay phụng mạng bảo vương giá đáo quí đường,mở âm đường lâm thời xử án,minh phủ đệ bát điện văn võ phán quan đều đến.
thơ rằng:theo chủ lâm đường bái thánh môn,khuyên đời hành hiếu báo thân ơn,nên biết âm luật không thiên vị,giữ vững luân thường tồn cổ kim.
thánh thị: đêm nay phụng mạng cung tùy thánh giá đến quí đường xử án,làm phiền chư sinh,vương gia giá đáo,tiếp giá.
Minh phủ điện thứ 8 Đô Thị Vương đến.
thơ rằng: làm con cái người hiếu vi tiên,ngỗ nghịch song thân tội vạn thiên,ơn cha nghĩa mẹ sâu như biển,không bằng cầm thú thật đáng thương.
thánh thị: đêm nay lại mượn quí đường,chúng sai dịch nghiêm chỉnh canh giữ,tránh kinh động dương dân,thăng đường,mời phúc thần thay hồn chấp bút.
Ngưu mã tướng quân: cung lãnh chủ mệnh...thăng đường,bẩm vương gia,quỉ dịch đã giải tội hồn lên,mời xét xử.
Minh vương: tội hồn quì phía dưới,mau trình tấu lên danh tánh,tịch quán,số tuổi.
Hồn: tội hồn là người thái nguyên,họ Vương tên Khởi Đạt,năm nay 35 tuổi.
Minh vương: tội hồn ngươi phạm tội gì mà chuyển đến bổn điện,có biết không ?
Hồn: hồn thật sự không biết phạm tội gì mà trong một đêm bị hắc bạch vô thường bắt tới địa phủ,sau khi xét xử ở điện thứ nhất thì chuyển qua quí điện,mong đại vương khai ân,chuẩn hồn hồi dương vì hồn trên còn song thân già yếu,dưới có vợ con.
Minh vương: tội hồn ngươi còn biết có cha mẹ vợ con sao ? ngươi cả đời lười biếng nhớt nhác,không chịu làm việc,làm đau lòng cha mẹ,không quan tâm cuộc sống của vợ con,đã phạm tội bất hiếu bất nghĩa mà còn dám đòi hồi dương sao ?
Hồn: thật oan uổng,hồn tại thế hiếu thuận cha mẹ,yêu thương vợ con,láng giềng đều biết,mong đại vương chủ trì công đạo.
Minh vương nổi giận: tội hồn ngươi không biết bổn điện chuyên xử những kẻ bất hiếu cha mẹ,bất nghĩa vợ con sao ? tục ngữ có câu: trống không gõ không kêu,người không đánh không khai,người đâu,chuẩn bị mổ ngực,ngươi còn không chịu khai thật,muốn nếm thử mùi vị cực hình chứ gì ?
Hồn: đại vương xin minh xét,hồn là một hiếu tử,sao lại phạm tội bất hiếu ?
Minh vương: khai hình.
Quỉ dịch: bẩm vương gia,đã mổ ngực tội hồn,hắn đã xỉu rồi.
Minh vương: tạt nước hoàn hồn.
Quỉ dịch: bẩm vương gia,hắn đã tỉnh lại.
Hồn: đau chết ta rồi.
Minh vương: tội hồn nếu không khai thật thì tiếp tục hình phạt xe cán,xem ngươi còn cứng đầu không,người đâu...chuẩn bị hình cụ.
Hồn: đại vương bớt giận,tội hồn nguyện khai thật.
Minh vương: khai mau lên,ngươi còn che dấu,ta đã có tư liệu của nghiệt kính đài và báo cáo của thần tam thi.
Hồn: tuyệt đối không dám nữa,khi hồn còn tại thế,là một người biết lễ nghĩa liêm sĩ nhưng do kết bạn với kẻ xấu,chìm đắm trong tửu sắc,cha mẹ có khuyên bảo,vợ vì thế mà thường xuyên chửi rủa,hồn vốn tâm tánh ham mê tửu sắc,nên che mờ lương tâm,do đó không quan tâm đến cha mẹ vợ con,bỏ nhà lang thang đi nơi khác,cha mẹ vốn thương yêu hồn nhiều nhưng hồn nỡ quên công ơn dưỡng dục,một đi không về,cho đến lúc già không sinh hoạt được mà chết,vợ hồn vì sinh kế nên đi làm nô bộc cho người,hồn có đứa con gái lớn,vì bị bệnh mà không tiền chữa nên vong mạng,như trên trình báo trung thật,giờ đây hối hận muôn phần nhưng đã muộn rồi,mong đại vương xử nhẹ.
Minh vương: mệnh văn phán đối chiếu với tài liệu xem có đúng không ?
Văn phán: lãnh mệnh...bẩm vương gia,những điều tội hồn nói đều chính xác,mong đại vương định đoạt.
Minh vương: xét Vương hồn bất hiếu cha mẹ,bất nghĩa vợ con,nên phạt nặng nhưng nghĩ tình tội hồn có tâm hối hận và án này được đem ghi vào sách thiện nên phán tội hồn bị giam cầm tại địa ngục của bổn điện 160 năm,hết hạn giao qua điện thứ 10 đi đầu thai.
Minh vương: mệnh văn phán làm tấu trình lên thiên đình,đêm nay đến đây chấm dứt,mệnh toàn bộ quỉ dịch về âm,ta về đây.
HỒI 6: LỪA GẠT XUẤT GIA,GIAN DÂM THẤT ĐỨC KHÓ THOÁT TỘI.
bổn đường tư lễ thần đăng đài.
thánh thị: hôm nay minh phủ đệ nhị điện Sở Giang Vương mượn bổn đường tạm thời xử án,chư sinh đứng ngay ngắn tiếp giá,không được thất lễ,ta lui đây.Minh phủ đệ nhị điện ngưu mã tướng quân đã đến.
thơ rằng: theo giá cùng đến trực hạt đường,minh vương xử án có cách hay,người đời hành thiện tu công đức,sợ chi ngày sau quả bất thành.
thánh thị: cung thỉnh bổn điện văn võ phán quan giáng lâm,ta lui,văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: văn võ tương tùy song phán quan,đêm nay hộ giá đến loan đàn,âm luật nghiêm minh không dung tội,khuyên chúng lê dân xem tường tận.
thánh thị: minh vương giá đáo,cung nghinh vương giá,ta lui.
Minh phủ điện thứ hai Sở Giang Vương giáng.
thơ rằng: phụng chỉ viết sách vào trang vàng,nguyện mong khuyên đời hóa tam thiên,tuy biết làm ác khó trốn thoát,âm luật nghiêm minh pháp bất thiên.
thánh thị: đêm nay xử án,mời phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh,tất cả sai dịch ai làm việc nấy,không được kinh động người dương,đánh trống thăng đường.
Ngưu mã tướng quân: tuân lệnh,đánh trống thăng đường.
Minh vương: áp giải tội hồn lên.
Quỉ dịch: bẩm vương gia,tội hồn đã giải lên,xin mời xét xử.
Minh vương: tội hồn quì phía dưới,mau trình báo danh tánh,tịch quán.
Hồn: bẩm đại vương,hồn sống tại phía nam Đài Loan,họ Triệu tên Đạo Minh,chết vào năm dân quốc thứ 10.
Minh vương: ngươi có biết tội không ?
Hồn: hồn không làm việc ác,không biết đã phạm tội gì ?
Minh vương: mệnh văn phán tuyên đọc các tội đã phạm.
Văn phán: lãnh mệnh,xét Triệu hồn tại thế,dụ dỗ gái nhà lành xuất gia làm ni,sau cùng gian dâm,theo báo cáo của thành hoàng.
Hồn: oan quá,hồn tuy có khuyên một thiếu nữ xuất gia nhưng không có làm chuyện bậy bạ,mong đại vương minh xét.
Minh vương: tội ngươi đã phạm,chứng cứ rõ ràng,còn dám xảo biện,mệnh quỉ dịch áp giải nguyên cáo họ Trần lên đối chất.
Quỉ dịch: tuân lệnh...bẩm vương gia,họ Trần đã dẫn đến.
Minh vương: nguyên cáo Trần hồn,ngươi kiện Triệu hồn lừa gạt ngươi xuất gia cùng gian dâm,bị cáo phủ nhận,ngươi nên trước mặt đối chất.
Họ Trần: tuân mệnh,lúc đó họ Triệu ngươi nói xuất gia có thể làm bồ tát,như Quan Thế Âm bồ tát được mọi người tôn kính,do đó ta tin là thật nên lìa bỏ cha mẹ theo ngươi đi xuất gia,đến đêm tối ngươi dẫn ta đến nhà nghỉ Hằng Xuân tá túc,ngươi muốn ngủ cùng giường với ta,ta không chịu nên ngươi nghĩ cách chuốc rượu say,vì không đủ sức kháng cự nên bị ngươi làm nhục,ta đau lòng mà khóc,ngươi nói muốn vào không môn phải phá đi trinh tiết thì tu mới thành đạo,tuy ta không cam chịu nhục nhưng gạo đã nấu thành cơm nên tùy thuận sự sắp xếp của ngươi,đâu ngờ ngươi cầm thú cũng không bằng,đợi khi ta ngủ,ngươi cao chạy xa bay,khi thức dậy mới biết mình bị lừa,quá đau khổ nên tự sát,hồn đến âm phủ,bị giam tại uổng tử thành,đến nay mới được ra mà kiện ngươi.
Hồn: cái đồ chết oan,đừng đổ tội cho ta,ngươi nguyện đi xuất gia,nhờ ta dẫn tới am ni cô,ta nói nam nữ không được đồng hành,bị người hoài nghi dị nghị thì không tốt,ngươi nói không sao,cứ giả bộ là vợ chồng là được.
họ Trần: ngươi thật nhẫn tâm,toàn nói bậy,xin đại vương chủ trì công đạo cho.
Minh vương: mệnh võ phán quan lấy hình ảnh từ nghiệt kính đài cho Triệu hồn xem.
Võ phán: lãnh lệnh...Triệu hồn ngươi xem,nào là cảnh dụ dỗ và làm bậy tại lữ quán hiện ra.
Hồn: đây là sự ngụy tạo của võ phán quan đệ nhất điện,hồn tuyệt đối không có chuyện này,xin đại vương làm chủ.
Đại vương nổi giận: nghiệt hồn còn dám xúc phạm diêm vương,tội không thể tha,mệnh ngưu mã tướng quân dùng hình.
Hồn: việc đến mức này,không khai nhận tất sẽ chịu hình phạt đau khổ,không bằng nhận cho rồi...đại vương,tội hồn nhận tội,tất cả những gì họ Trần nói đều là chân thật,xin đại vương xử nhẹ cho.
Minh vương: nghiệt hồn,ngươi thông minh đó,nếu không thì sẽ chịu khổ nhiều,mệnh văn phán ghi lại tất cả,giao tội hồn qua tứ điện thẩm vấn,vì bổn án gồm hai tội,dụ dỗ thiếu nữ xuất gia làm ni và gian dâm thiếu nữ,nên bổn điện chưa tiện phán hình mà giao qua tứ điện thẩm lí,mệnh quỉ dịch đưa họ Trần đến nhất điện.
Văn phán: lãnh lệnh.
Quỉ dịch: lãnh lệnh.
Minh vương: đêm nay xử án,đến đây kết thúc,mệnh chúng quỉ dịch về âm phủ,ta về đây.
HỒI 7: ÂM LUẬT NGHIÊM MINH,NGUYÊN CÔNG CHÁNH HỢP,PHÁN HÌNH HAI TRĂM NĂM.
bổn đường thần tư lễ đăng đài.
thánh thị: đêm nay minh phủ đệ tứ điện ngũ quan vương mượn bổn đường làm âm đường lâm thời,chư sinh tiếp giá,không được thất lễ,ta lui,minh phủ đệ tứ điện ngưu mã tướng quân đến.
thơ rằng: phụng lệnh đêm nay dẫn tội hồn,đứng nghiêm hầu giá đến loan môn,tuy biết làm ác khó chạy thoát,tự hủy tiền đồ lụy cháu con.lại nói: văn võ phán quan đã đến,tiếp giá,ta lui đây.Minh phủ đệ tứ điện văn võ phán quan đến.
thơ rằng: văn võ theo chủ đến nơi đây,đêm nay xử án đến bồng lai,nguyện mong dân chúng gắng hành thiện,tác ác phạm tội chịu khổ thay.
thánh thị: vương gia giá đáo,tiếp giá,ta lui đây.
Minh phủ đệ tứ điện Ngũ Quan Vương đến.
thơ rằng: u minh tứ điện Ngũ Quan Vương,phụng chỉ viết sách khởi nghĩa phương,chuyên xử gian dâm trong bóng tối,âm luật nghiêm minh tội hiện rõ.
thánh thị: đêm nay mượn quí đường xử án,mời phúc thần của quí đường thay tội hồn chấp bút,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,mệnh chúng quỉ dịch bảo vệ bốn bên,không được kinh động dân chúng,mệnh quỉ dịch giải tội hồn lên.
Ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh,đánh trống thăng đường...
Quỉ dịch: bẩm vương gia,đã áp giải tội hồn lên.
Minh vương: tội hồn quì phía dưới,báo tên họ lên mau.
Tội hồn: hồn họ Triệu tên Đạo Minh.
Minh vương: ngươi có biết mình phạm tội gì không ?
Tội hồn: hồn không biết,hồn vừa được thẩm vấn tại nhị điện,nghĩ rằng mình vô tội mới áp giải đến quí điện,không biết còn tội gì để trình báo ? nếu có tội,sao nhị điện không phán hình ?
Minh vương: ngươi sai rồi,ngươi tại đệ nhị điện đã nhận tội lừa gạt thiếu nữ xuất gia,sau khi chuốc rượu say cưỡng dâm,nhị điện chỉ thẩm vấn ghi lại khẩu cung và ngươi đã thừa nhận,cùng lăn chỉ tay rồi,nhị điện chưa phán hình vì ngươi có hai tội,nhị điện xử ngươi tội dụ dỗ thiếu nữ xuất gia làm ni,bổn điện xử ngươi tội cưỡng dâm phụ nữ.Vì cùng một người cùng một án,âm luật nghiêm minh công chánh vô tư,không vì cùng án phán hai hình,nên nhị điện chuyển giao toàn bộ vụ án cho bổn điện xử lí.
Tội hồn: hồn tại nhị điện đã nhận tội nhưng nhị điện không phán hình,mà nay chuyển đến đây tức không còn án khác,vậy hồn khỏi phải nhận tội nữa.
Minh vương: ngươi đã nhận tội tại nhị điện,bổn vương cũng không xử nữa,mệnh văn phán xét duyệt văn kiện đưa đến từ nhị điện xem tội hồn đã thật sự nhận tội chưa ?
Văn phán: bẩm vương gia,tội hồn đã thật sự nhận tội.
Minh vương: nay ta phán tội hồn Triệu Đạo Minh: dụ dỗ thiếu nữ xuất gia làm ni cô giam địa ngục 100 năm,gian dâm thiếu nữ giam địa ngục 160 năm,hai tội hợp lại phán giam địa ngục rút gân chặt xương 220 năm,tội hồn phục không ?
Tội hồn: không phục,không phục,hồn muốn kiện lên Nam Thiên.
Minh vương: ngươi muốn tố lên,được,mệnh ngưu mã tướng quân,đem tội hồn đưa về địa ngục rút gân chặt xương giam cầm.
Ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh...
Minh vương: hôm nay đến đây kết thúc,mệnh văn phán đem tất cả hồ sơ trình lên Nam thiên,để định đoạt sau.
Văn phán: lãnh lệnh làm theo.
Minh vương: mệnh chúng quỉ dịch về âm phủ,ta về đây.
HỒI 8: DỤ NGƯỜI TỐ TỤNG KHUYNH GIA BẠI SẢN,TƯ PHÁP TRÂU VÀNG CÙNG PHÁN HÌNH.
bổn đường tư lễ thần đăng đàn.
thánh thị: hôm nay minh phủ đệ tam điện Tống Đế Vương mượn bổn đường làm âm đường xét xử,chư sinh đứng nghiêm tiếp giá,không được thất lễ,ta lui đây.Minh phủ đệ tam điện ngưu mã tướng quân đến.
thơ rằng: đầu trâu mặt ngựa đứng hai bên,phụng lệnh ân cần bổn chức ty,khuyên người dương thế gấp tu thiện,vô thường một đến miễn bi thương.Lại nói: mời bổn điện văn võ phán quan đến,tiếp giá,ta lui đây.Minh phủ tam điện văn võ phán quan đã đến.
thơ rằng: huy loan khuyên thiện đến Doanh Đông,âm luật nghiêm minh luôn chánh công,dương thế không biết lắm tạo ác,ngày sau chịu khổ hận miên miên.
thánh thị: bổn điện Tống Đế Vương giá đáo,tiếp giá,ta lui đây.
Minh phủ đệ tam điện Tống Đế Vương đến.
thơ rằng: xử án không từ đến đêm khuya,cần lao trước thuật hiển bi ai,sách này dùng để khai mê dụng,khuyên người nhân thế chớ coi khinh.
thánh thị: đêm nay xử án,mượn quí đường làm âm đường lâm thời,xin phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút,mệnh quỉ dịch canh chừng bốn bên,không được kinh động người dân,mệnh ngưu mã tướng quân đánh trống thăng đường.
Ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh,đánh trống thăng đường.
Minh vương: mệnh quỉ dịch đem tội hồn giải lên.
Quỉ dịch: lãnh lệnh...bẩm vương gia,đã đem tội hồn lên quì đợi xét xử.
Minh vương: tội hồn đang quì mau trình lên quán tịch,danh tánh,tuổi thọ.
Hồn: hồn là người huyện Chương Hoá,họ Lý tên Đại Cang,chết vào năm dân quốc thứ 25,hưởng dương 35 tuổi,làm việc viết thuê kiếm sống.
Minh vương: ngươi chết vào năm dân quốc thứ 25,sao đến nay mới xử tội,ngươi biết nguyên nhân chăng ?
Hồn: khi hồn chết,bị hắc bạch vô thường giải đến nhất điện,chiếu qua nghiệt kính đài,thấy hồn buôn người nên giam địa ngục 45 năm,nay hình phạt đã mãn,đưa đến quí điện,mong đại vương khai ân,tha cho tội hồn làm người thì ân đức thật lớn.
Minh vương: tội hình buôn người tuy mãn nhưng hiện tại có người kiện ngươi dụ người tố tụng mà thu lợi dẫn đến nhà tan cửa nát,ngươi còn lời gì để nói không ?
Hồn: oan quá,tuy hồn tại thế làm người viết thuê nhưng không có dụ người tố tụng,cũng không thu lợi từ đó,mong đại vương minh xét.
Minh vương: hiện nguyên cáo Trần Lâm Chi cũng đã đến án,các ngươi có thể đối chất,mệnh quỉ dịch đem nguyên cáo dẫn lên.
Quỉ dịch: lãnh lệnh,bẩm vương gia,đã đem nguyên cáo dẫn đến.
Minh vương: nguyên cáo ngươi có thể đối chất với bị cáo.
nguyên cáo: tuân lệnh,họ Lý,năm xưa ngươi vì ta viết một tấm nội dung chứng minh cho người án ngoại đòi tô địa,ngươi nói viết thư nội dung chứng minh không ích gì mà ngươi có thể đến pháp viện Đài trung tố cáo kể thuê chiếm đất làm đề mục kiện cáo,nói Đài trung pháp viện có người quen,có thể làm cho thắng kiện.lúc đó ta tưởng là thật nên bị ngươi lừa gần cả trăm ngàn đồng,kết quả phán quyết ta thua,vì thế mà ta mang nợ,lấy toàn bộ bất động sản bán hết để trả nợ,và cũng vì thế mà đau buồn quá độ,không lâu sau bị bệnh chết.
Hồn: mong cầu đại vương làm chủ,nguyên cáo toàn nói bậy,không nên tin tưởng.
Minh vương: nguyên cáo ngươi có bằng chứng gì không ?
Nguyên cáo: hồn lúc đó không cam tâm nên đến Miếu thành hoàng Chương Hoá,đốt nhang cầu thành hoàng gia làm chủ,không lâu sau họ Lý bị đánh chết ở bên suối,thành hoàng gia có thể làm chứng.
Minh vương: mệnh văn phán đem tất cả báo cáo điều tra đọc lên.
Văn phán: lãnh mệnh,bẩm vương gia,việc Lý hồn dụ người tố tụng,thành hoàng Chương Hoá đã xác nhận,có thần Tam Thi báo cáo,cũng có nhật du thần báo cáo xác nhận.Vì Lý hồn tại nhất điện không nhận tội này,chỉ nhận tội buôn người,năm đó nhất điện thấy tội này thuộc chức phận của bổn điện nên không phạt mà đợi chuyển sang bổn điện thẩm lí.
Minh vương: mệnh quỉ dịch đem nguyên cáo dẫn về âm phủ.
Quỉ dịch: lãnh mệnh.
Minh vương: Lý hồn có nhận tội không ?
Hồn: tuyệt đối oan uổng,xin đại vương minh xét.
Minh vương: trống không đánh không kêu,người không đánh không nhận,người đâu đem tội hồn đánh 60 đại trượng.
Quỉ dịch: lãnh lệnh...bẩm vương gia,đánh xong.
Minh vương: tội hồn ngươi khai nhận hay không ?
Hồn: đau chết đi được,mong đại vương chủ trì công đạo,hồn thật không có dụ hắn tố tụng thì khai gì đây.
Minh vương: mệnh ngưu mã tướng quân lấy hình cụ hút máu đến,đem tội hồn thọ hình,hút hết máu của hắn ra.
Hồn: xin đại vương bớt giận,hồn nguyện khai thật,xin đừng dùng hình nữa.
Minh vương: ngươi muốn khai thật,vậy những gì nguyên cáo nói ngươi có thừa nhận không ?
Hồn: thừa nhận,tất cả đều đúng với sự thật,nguyện đại vương xử nhẹ cho.
Minh vương: mệnh văn phán ghi chép lại tường tận án tình,hồn Lý phạm tội lừa gạt,phán giam cầm 55 năm tại ngục hút máu.
Văn phán: bẩm vương gia,đã ghi lại và lấy dấu tay của hồn Lý.
Minh vương: được,xử án đến đây kết thúc,mệnh về âm phủ.
HỒI 9: CÂN LƯỢNG THAM LAM THU LỢI LỚN,CHO VAY NẶNG LÃI HÚT MÁU NGƯỜI.
bổn đường thần tư lễ đăng đài.
thánh thị: lát sau minh phủ đệ thất điện mượn bổn đường làm âm đường xét xử tạm thời,mong chư sinh nghiêm chỉnh hầu giá,không được thất lễ.Minh phủ thất điện ngưu mã tướng quân đến.
thơ rằng: đêm nay theo chúa công mượn quí đường tạm thời xét xử.Minh phủ thất điện văn võ phán quan đến.
thơ rằng: đêm nay theo giá đến loan môn,chúa công đích thân xử tội hồn,khuyên người tại thế nên liễu ngộ,âm ty hình phạt khổ liên miên.
Thánh thị: đêm nay theo chúa công đến loan đường xét xử,chúng quỉ dịch,xếp hàng tiếp giá.
Minh phủ thất điện Thái Sơn Vương đến.
thơ rằng: giờ tốt phụng chỉ đến phàm trần,thẩm phán tội hồn khuyên thế nhân,thiên lý chiếu rọi rõ như gương,âm luật uy nghiêm không được thoát.
thánh thị: đêm nay xử án,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh các quỉ dịch,các ty không được quấy nhiễu người dân,mời phúc thần quí đường thay hồn chấp bút,mệnh ngưu mã tướng quân giải tội hồn lên.
Ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh...bẩm chúa công đã đem tội hồn lên,đánh trống thăng đường.
Minh vương: tội hồn trước mặt,người địa phương nào,sống ở đâu ? mau khai ra.
Hồn: bẩm vương gia,hồn là người ở Đài Bắc Vạn Hoa,nhà có một vợ hai thiếp,con cái đủ 5 người.
Minh vương: tội hồn,ngươi bị đem đến bổn điện,biết mình phạm tội gì không ?
Hồn: hồn vào năm 34 tuổi,thân mang ác bướu mà chết,bị dẫn đến âm phủ,không biết phạm tội gì ?
Minh vương: đồ gian ác thật biết xảo biện,rõ ràng biết mình tội lỗi đầy người mà không tỉnh ngộ,chỉ biết dẻo miệng,danh tánh còn không báo lên thì đã biết một phần tội ác của ngươi rồi.
Hồn: hồn tại thế là một thương nhân trung thực,trật tự quy củ,không phạm tội lớn nào,còn danh tánh tội hồn vì một lúc quên đi,xin vương gia bớt giận,tội hồn họ Hà tên Quái.
Minh vương: đúng là sôi máu,còn dám xảo biện,mệnh văn phán quan tuyên đọc tội của hồn.
Văn phán: lúc Hà hồn tại thế,trong công việc không tuân thủ đạo đức thương nghiệp,cân non bán thiếu,từ già đến trẻ đều lừa gạt,được số tiền lại còn cho vay nặng lãi làm nhiều người tan gia bại sản.
Minh vương: tội hồn ngươi có biết tội chăng ?
Hồn: oan uổng quá,lúc còn sống hồn một mực tốt lành,an phận giữ gìn làm kinh doanh,đây có lẽ là sách âm hay thần quan sát sai lầm đổ lên đầu hồn thôi.
Minh vương nổi giận: Hà Quái,ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi,rõ ràng tội chứng như núi,còn không thừa nhận,nếu bổn vương không dùng đại hình thì ngươi không giác ngộ đâu,mệnh ngưu mã tướng quân truyền quỉ dịch chấp hình,đem tội hồn kéo ra ngoài,đánh nặng 20 trượng không tha nhưng không được kinh động dương dân.
Ngưu mã tướng quân: lãnh mệnh...bẩm chúa công,đã hành hình xong,tội hình quá nặng,tội hồn không chịu nổi đã ngất xỉu đi.
Minh vương: tạt nước hoàn hồn.
ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh,tội hồn đã tỉnh.
Hồn: ai da,đau chết đi được,nếu như không nhận chắc chịu khổ nữa.
Minh vương: bây giờ ngươi có nhận không ?
Hồn: hồn hiện tại không dám che dấu,tại dương thế lúc hai mươi mấy tuổi thì bắt đầu kinh doanh buôn bán gạo,vì một lúc hồ đồ đã xử lí cân đong lúa trong những lần buôn bán làm nông dân chịu thiệt nhiều,sau đó làm thành gạo trắng lại xử lí tiếp rồi bán cho khách hàng,trong đó thu được lợi lớn,cùng lúc đó lấy số tiền này cho vay nặng lãi lại thu lợi lần nữa,vì phía chính quyền không trị tội được nên bây giờ không cách chi thoát được.
Minh vương: mệnh văn phán tra xét sổ âm ty,xem có đúng không ?
Văn phán: cho đến phù hợp thì còn một đoạn tội sâu,tội hồn trong lúc cho vay nặng lãi vì lấy lợi tức cao quá làm đối phương họ Lam rơi vào khốn cảnh phải bán con trả nợ,hại người nhà tan cửa nát,thật đáng chết.
Minh vương: quái đúng là quái,tội nặng không nói,chỉ nói tội nhẹ,chẳng lẽ không có vương pháp trị nổi ngươi sao ?
Hồn: hồn chỉ cho họ Lam mượn tiền nhưng không biết kết cục như vậy,tội này đổ lên người hồn thì thật bất công.
Minh vương: việc này cũng khó trách,người đời đều nghĩ như vậy,sự ảnh hưởng của tội lỗi ở phía sau cần phải chịu trách nhiệm,có nhân ắt có quả,do đó tội này giáng lên đầu ngươi là hợp lý rồi,ngươi có phục không ?
Hồn: hiện giờ tôi hoàn toàn nhận tội.
Minh vương: ta phán ngươi phục hình tại bổn điện 120 năm,chịu xong giao qua thập điện chuyển luân,đêm nay xử án kết thúc,mệnh văn phán quan đem toàn bộ hồ sơ trình lên nam thiên,chúng ta về thôi.
HỒI 10: ĐÁNH NGƯỜI BẮT KHAI OAN VÀO TÙ,THAM Ô VÔ LẠI PHÁN NGHIÊM HÌNH.
bổn điện tư lễ thần đăng đài.
thánh thị: đêm nay minh phủ đệ cửu điện Bình Đẳng Vương mượn bổn đường xử án,chư sinh xếp hàng tiếp giá,không được thất lễ,ta lui đây.Minh phủ cửu điện tướng quân trâu ngựa : vương gia giá lâm,mệnh chúng quỉ dịch xếp hàng hầu giá.Minh phủ điện thứ chín văn võ phán quan đến.
thơ rằng: người đời thiện ác không phân rõ,mai một lương tâm nộ Ngọc kinh,hôm nay theo vương lâm thánh địa,xét hồn phán tội khuyên lê dân.
Minh phủ cửu điện Bình đẳng Vương đến.
thơ rằng: phong hoá người đời thật sa đọa,đạo đức luân thường phạm nhiều quá,âm luật nghiêm minh đều công chính,hại người vong mạng khó thoát thân.
thánh thị: đêm nay mượn quí đường làm nơi xử án,mệnh quỉ tốt các ty nghiêm chỉnh,xin phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút,mệnh ngưu mã tướng quân đánh trống thăng đường.
ngưu mã tướng quân: lãnh lệnh,đánh trống thăng đường,đem tội hồn giải lên.
Minh vương: phạm hồn người nơi nào,chức nghiệp gì mau báo lên.
Hồn: tội hồn sinh tại thành Đài bắc,làm sư gia cho nha môn thành đài bắc,họ Giang tên Hạo.
Minh vương: phạm hồn có biết tội không ?
Hồn: phạm hồn là sư gia của nha môn,thay huyện thái gia làm việc,một lòng trung thành,không biết thân phạm tội gì ?
Minh vương: mệnh văn phán đem tội lỗi của hắn đọc lên.
Văn phán: lãnh mệnh...Giang hồn làm trong huyện nha,biết pháp phạm pháp,tham ô vô lại,không giữ được liêm khiết,đồng thời hại người vào tù dẫn đến chết người.
Hồn: oan uổng quá,tội hồn sao lại biết pháp phạm pháp ? xin vương gia minh xét.
Minh vương: phạm hồn đã tạo tội lỗi đều có nhật dạ du thần và thần tam thi trình báo thiên đình,vả lại sổ âm ty cũng ghi rõ cặn kẻ,sao lại oan uổng ? mệnh quỉ sứ đem tội hồn thọ hình kẹp tay.
Quỉ dịch: lãnh lệnh...hình phạt đã xong nhưng phạm hồn chịu không nổi đã ngất đi rồi.
Minh vương: tạt nước hoàn hồn.
Hồn: đại vương tha mạng,hồn nguyện khai thật,đừng động hình nữa.
Minh vương: mau khai thật tội lỗi của mình,không được che dấu,nếu không ta sẽ dụng hình nặng hơn.
Hồn: tội hồn ở trong thành Đài bắc,láng giềng có họ Hà và họ Lý đều kinh doanh tiệm vàng,giao tình lại thắm thiết,họ Hà là người trung hậu thật thà,tuổi lớn hơn,kinh doanh tiệm vàng phát đạt,họ Lý thì gian xảo hơn,không thật lòng kinh doanh,thường dùng thủ đoạn,nha phường trong thành đều biết,vì thế việc kinh doanh ngày càng tệ,dẫn đến mắc nợ.ngày 25 tháng 4 năm canh ngọ đến nha môn báo án nói rằng: tiệm vàng của hắn mất 5 cây vàng,tổng số là 50 lượng.vì thế nha môn thụ lí xét xử,đêm hôm đó,họ Lý đến nhà tội hồn,hối lộ một cây vàng,muốn tội hồn trước mặt huyện thái gia vu khống họ Hà trộm vàng của hắn,sau khi xong việc sẽ cho thêm 20 lượng để tạ lễ,hồn vì một lúc tham vàng nên cố ý trước mặt huyện thái gia nói rằng: vàng mất của họ Lý,họ Hà hiềm nghi lớn nhất,huyện gia không xét xử gì cả mà sai người bắt họ Hà qui án,nhưng họ Hà vốn trung hậu,chết cũng không nhận,huyện gia cho người đánh Hà nữa sống nữa chết,cuối cùng chịu không nỗi đành phải nhận,sau bị lăn tay và tống vào ngục.sau khi vào ngục,tiệm vàng cũng bị đóng cửa,họ Hà trong ngục nghe được tin tức,với tuổi già sức yếu nên thân thể ngày càng suy nhược,cuối cùng do quá phẫn uất mà chết.Sau này tội hồn vì lương tâm cắn rứt,ngày nào tâm thần cũng không yên,đêm đến lại bị âm hồn họ Hà quấy nhiễu,từ từ bệnh nặng mà chết,như trên tường thuật tội của hồn,xin vương gia minh xét.
Minh vương: mệnh văn phán đối chiếu với sách âm ty xem có đúng không ?
Văn phán: lãnh mệnh...bẩm vương gia hoàn toàn chính xác.
Minh vương: Giang hồn biết pháp phạm pháp,bản thân lại là sư gia huyện nha,tội tăng thêm một bậc,ta phán giam cầm địa ngục xe lăn phanh thây 25 năm,đồng thời làm sai sự thật,hại người vô tù dẫn đến làm chết người phán giam địa ngục đâm phổi rắn đồng chui thân 10 năm,đêm nay ta xét xử án này nhằm hy vọng kẻ làm quan đặc biệt chú ý,khi xét xử không những phải kỹ càng,tuyệt đối không được qua loa,nếu không khi vào địa phủ thì thật thê thảm,mệnh phán quan đem tất cả hồ sơ trình lên Nam Thiên,mệnh quỉ dịch xếp hàng hồi minh phủ,ta lui đây.
U minh giáo chủ địa tạng vương bồ tát giáng.
Lời Bạt:
thế đạo nhân tâm ngày càng sa đọa,lòng người hiểm ác,hết lớp này đến lớp khác,không thể xử lí,lại càng có kẻ,không tin có địa phủ,không biết sợ gì,muốn làm gì thì làm,làm cho mắt thấy mà lòng nguội lạnh,vì thế ơn trên mới cho viết sách "địa phủ thẩm án",hòng muốn cứu vớt lòng người,cảnh giác người đời trong từng ý niệm nên thận trọng đi vào đường chánh,Nam thiên vũ miếu minh chánh đường giữ trọng trách này,mỗi tuần phụ loan viết sách,lại càng lao nhọc thập điện minh vương,lâm đường trước thuật xử án,thêm phần cực khổ,thay trời tuyên hoá,cảnh tỉnh người đời,công đức thật không nhỏ.
sách "địa phủ thẩm án",mong người đời nắm giữ cơ hội này,tận lực ra tiền in ấn truyền rộng,công đức tạo được sẽ bội phần hơn sách thiện khác,vì sách này lúc bắt đầu thẩm án có ý nghĩa đặc biệt,muốn mau chóng xét xử hết các hạng tội,hy vọng đọc giả có thể giác ngộ,tam kỳ thu viên đã gần kề,mong người đời mau tỉnh ngộ,cảnh giác thật sự.
ta ty chức địa phủ giáo chủ,mắt thấy địa phủ,đầy kẻ mê mờ,như lửa đốt trong lòng,nếu không cố gắng tính toán thiết lập phương pháp cứu độ thì thật đau lòng.mong người đời có thể hiểu tấm lòng ta,gánh giùm một phần,người người hướng thiện chân tu,cùng lên bờ giải thoát.
U minh giáo chủ Địa Tạng Vương bồ tát bạt vu Nam thiên trực hạt vũ miếu minh chánh đường thiên vận ngày 26 tháng 1 năm ất sửu.
HẾT.