Chương 176 Tịch Phá Thiên Cũng Tới! Nghe được câu hỏi của Trương Phong, khuôn mặt ngăm đen của Lý Nguyên Xuân hơi khẽ động, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Tiểu tử, ngươi hẳn là tới thành Tử Diệp tham gia khảo hạch của Học Viện Tử Diệp đúng không? Trước khi ra khỏi nhà, các trưởng bối của ngươi lẽ nào chưa dặn ngươi ở bên ngoài phải thu liễm một chút hay sao?
Giọng nói của Lý Nguyên Xuân vốn rất lớn, lúc này lại cố ý đề khí trong lồng ngực, thanh âm giống như tiếng sấm ầm ầm nổ vang trong đại sảnh.
Tuy rằng hắn tiếp xúc với Hạ Ngôn không lâu, thế nhưng Lý Nguyên Xuân cơ bản biết tính cách của Hạ Ngôn, tuyệt đối không phải là loại người thích đi gây chuyện thị phi. Mà người đối diện kia, biểu tình âm ngoan, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ thô bạo, hiển nhiên không phải thứ tốt đẹp gì. Vì vậy Lý Nguyên Xuân có thể lập tức kết luận, nhất định là tên hỗn đản trước mặt gây chuyện.
Rất nhiều khách nhân đã thối lui tới sát bên tường, tất cả đều mang theo sự buồn bực và hiếu kỳ nhìn kỹ Lý Nguyên Xuân. Vừa rồi mọi người đều thấy rõ ông chủ tửu lâu vội vã tới chào hỏi Lý Nguyên Xuân, tựa hồ như vô cùng cung kính, từ đó có thể thấy được người này không bình thường.
- Mấy tên hộ vệ thân thủ thực sự không tồi, thế nhưng, chỉ mang theo mấy tên cường giả Hậu Thiên đi gây chuyện khắp nơi. Hừ, ngươi cho rằng cái đầu trên cổ của ngươi rất kiên cố sao?
Thanh âm của Lý Nguyên Xuân đột nhiên biến thành vô cùng bén nhọn, quần áo bay lên phần phật, một cỗ khí lãng trong nháy mắt tràn ra xung quanh.
"Chỉ là mấy tên thực lực Hậu Thiên".
Trương Phong nghe được lời này, thân thể hơi run lên. Bọn họ đều là người tu luyện, tự nhiên có thể cảm nhận được cỗ uy thế cực mạnh trong khí lãng này, cộng thêm trong lời nói của Lý Nguyên Xuân ẩn dấu chút tin tức.
"Mang theo vài tên cường giả Hậu Thiên".
Trong lòng Trương Phong suy nghĩ thật kỹ.
"Lẽ nào người này đã có cảnh giới Linh Sư?"
Lập tức sắc mặt đại biến, hắn đương nhiên hiểu rõ thực lực của Linh Sư có bao nhiêu mạnh mẽ, phụ thân của hắn cũng là một Linh Sư. Trong tay của phụ thân, những hộ vệ thực lực Hậu Thiên căn bản giống như những tiểu hài tử mà thôi.
Ánh mắt phức tạp nhìn Lý Nguyên Xuân, ánh mắt Trương Phong lóe lên, trong lòng đã có ý muốn lùi lại.
Tính tình của hắn tuy rằng cường ngạnh, nhưng không phải ngốc. Đứng trước mặt kẻ có thực lực mạnh mẽ hơn rất nhiều, hắn cũng biết phải nhẫn nhịn.
- Hắc hắc, thành Tử Diệp là một địa phương tốt.
Lý Nguyên Xuân nói đến đây vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói:
- Ở chỗ này, cho dù ta đem cái đầu của ngươi chặt xuống, cũng không có chuyện gì lớn. Tiểu tử, ngươi có tin hay không? Ta đảm bảo, gia tộc của ngươi cũng không dám ho he gì cả!
Thân thể của Trương Phong lại run bắn lên, những lời này làm cho hắn có cảm giác hết hồn. Trương Phong xác thực không phải là người của thành Tử Diệp, hắn và Tương Tử Phạm cũng chỉ mới đến thành Tử Diệp mấy ngày nay mà thôi.
Lý Nguyên Xuân liên tiếp nói ra mấy lời, Trương Phong thần kỳ một câu cũng không dám đối lại. Mọi người trong đại sảnh, tất cả đều kỳ quái vừa nhìn vừa lắng nghe, trong lòng xuất hiện nhiều loại suy đoán.
Mấy tên hộ vệ bên cạnh Trương Phong, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Phong.
- Thiếu gia, thực lực của người này tựa hồ rất mạnh!
Một gã hộ vệ nhỏ giọng nói bên tai Trương Phong.
- Vị tiên sinh này, xin đừng quá tức giận, kỳ thực đều là vì một chuyện nhỏ mà thôi.
Tương Tử Trạm nhìn Trương Phong một chút, rồi lại nhìn về phía Lý Nguyên Xuân, đứng ra, thân thể hơi khom lại khách khí nói.
- Hạ Ngôn lão đệ, ngươi xem thế nào?
Lý Nguyên Xuân cũng không hề để ý tới Tương Tử Trạm mà nhìn về phía Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn cũng cười cười nói:
- Vốn chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, không có gì lớn cả. Lý đại ca, ở chỗ này có thể gặp được huynh. Thực sự khiến cho đệ rất vui vẻ, không bằng chúng ta cùng nhau uống một bữa, thế nào?
- Tốt! lão đệ, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải uống cho thật thống khoái.
Lý Nguyên Xuân ngoắc gọi chủ quản:
- Ông chủ Phó! Đem mấy bình rượu tốt nhất Như Ý Lâu đến đây.
Lão chủ quán đưa tay lau qua cái gáy đầy mồ hôi, vội vã cung kính lên tiếng trả lời.
Ánh mắt Trương Phong vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía đám người Hạ Ngôn, ngón tay làm một thủ thế đối với mấy gã hộ vệ. Mấy tên hộ vệ đều trở lại bên người hắn.
- Tử Trạm, chúng ta ăn cơm đi.
Trương phong hít sâu một hơi, vẻ âm lãnh trên khuôn mặt thu lại, bỗng nhiên cười cười nói với Tử Trạm.
Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ của mình, đám người Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân cũng đều ngồi xuống bàn bên cạnh.
Hạ Ngôn nhìn ra được, gã Trương Phong này tuy rằng tạm thời nhịn được sự tức giận trong lòng, thế nhưng sau này có lẽ lại tìm chính mình gây phiền phức. Bất quá, tạm thời chưa có biện pháp tốt để giải quyết chuyện.
“Nếu gã Trương Phong này thực sự tìm tới ta, ta cũng không ngại giết thêm một người!"
Hạ Ngôn nhìn thấy ánh mắt của Trương Phong, cau mày thầm nghĩ.
Thực khách trong tửu lâu, nhìn thấy trận phong ba đã được dẹp yên, một số thực khách vẫn còn chưa ăn xong cũng đều thở ra một hơi dài, rồi cẩn thận lần thứ hai trở lại chỗ ngồi.
- Lý đại ca, Trương Phong này chẳng lẽ không phải là người tại thành Tử Diệp?
Hạ Ngôn nghe được lời Lý Nguyên Xuân vừa nói, suy nghĩ hẳn gã Trương Phong không phải là người thành Tử Diệp.
- Uhm, ta chưa từng thấy qua người này. Bên cạnh hắn có mấy tên hộ vệ thực lực không tầm thường, hiển nhiên không phải là thiếu gia gia tộc bình thường. Những nhân vật chủ yếu của các gia tộc, thế lực khá lớn trong thành Tử Diệp, ta đều biết rõ.
Lý Nguyên Xuân không hề hạ thấp thanh âm của chính mình.
Đương nhiên mấy người Trương Phong có thể nghe thấy được. Bất quá bọn họ cũng coi như không nghe thấy, bắt đầu gọi tiểu nhị tới rồi chọn món ăn.
- Vị đại ca này, ngươi thực lợi hại, tên Trương Phong kia dĩ nhiên cứ như vậy bỏ qua. Ngày hôm trước, có năm người đắc tội với hắn, đều bị hắn sai người đánh tới tàn phế.
Thanh niên mặt non nớt cũng tới góp vui, trên mặt vẫn còn lưu lại một tia hoảng sợ. Ngồi ở một bàn phía sau Hạ Ngôn thấp giọng nói.
Lý Nguyên Xuân cười cười, nhìn về phía thanh niên mặt non nớt.
- Vị huynh đệ này, ngươi tới tham gia khảo hạch hay sao?
Thanh niên mặt non nớt vội vã gật đầu trả lời:
- Đúng vậy! Bất quá, ta còn chưa biết có qua được hay không đây!
- Uhm, nỗ lực là tốt rồi.
Lý Nguyên Xuân gật đầu.
- Hạ Ngôn lão đệ, ngươi và mấy vị bằng hữu đây, cũng tới để tham gia khảo hạch của Học Viện Tử Diệp đúng không?
- Đúng vậy! Bọn họ đều là tới tham gia khảo hạch.
Hạ Ngôn chỉ vào mấy người Hạ Tử Hân, Lưu Khải.
- Bất quá, ta không có danh ngạch khảo hạch, không biết có thể tham gia lần khảo hạch này hay không.
Lý Nguyên Xuân nhíu mày kinh ngạc nói:
- Sao có khả năng? Lấy thực lực của lão đệ hẳn là có thể dễ dàng thu được danh ngạch mới đúng.
Hạ Ngôn lắc đầu cười khổ nói:
- Cái này, nói đến rất dài, ôi!
Nghĩ đến trận giao chiến giữa mình và Tịch Thu Thủy trước kia, Tịch Thu Thủy đã chết, bản thân mình cũng chịu trọng thương, Hạ Ngôn không tránh khỏi có chút cảm khái.
Trương Phong đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe đoạn đối thoại giữa Lý Nguyên Xuân và Hạ Ngôn, khi nghe đến đoạn Hạ Ngôn nói mình không có danh ngạch để tham gia khảo hạch Học Viện Tử Diệp, cười cười hèn mọn, thấp giọng trào phúng.
- Ngay cả danh ngạch còn không tranh được, ta còn tưởng rằng thực lực mạnh lắm, để xem ngày mai làm sao hắn tham gia khảo hạch, hừ!
- Trương Phong, chúng ta từ thành Kim Dương tới đây, không có bao nhiêu chỗ dựa, ngươi tốt nhất không nên tiếp tục gây chuyện.
Tương Tử Trạm thở dài một tiếng, thấm thía nói.
Trương Phong cười cười, nhìn Tương Tử Trạm.
- Ta biết rồi, sau này nhất định thu liễm.
Khi nói, ánh mắt vẫn hơi liếc nhìn về phía Hạ Ngôn, khóe miệng nhếch lên.
- Không sao, không có danh ngạch kia, cũng không có gì, cùng lắm thì...
Mấy ngón tay thô to của Lý Nguyên Xuân gõ gõ xuống bàn, thanh âm rất lớn.
- Muốn vào Học Viện Tử Diệp, cái quan trọng là thực lực, một cái danh ngạch lại có thể đại biểu được cái gì? Hạ Ngôn lão đệ, lấy thực lực của ngươi nhất định có thể vào Học Viện Tử Diệp.
Lý Nguyên Xuân tự nhiên không biết thực lực hiện tại của Hạ Ngôn, lúc hắn quen biết với Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mới chỉ là Hậu Thiên đỉnh. Hiện tại đã trải qua thời gian hơn hai tháng, Lý Nguyên Xuân đương nhiên không nghĩ ra Hạ Ngôn đã bước vào Tiên Thiên.
- Cứ thử xem sao!
Hạ Ngôn thản nhiên nói.
- Lý đại ca nói rất đúng, Hạ Ngôn, huynh khẳng định có thể vào Học Viện Tử Diệp.
Hạ Tử Hân cười nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, ngoại trừ Hạ Ngôn ra, những người khác đều rất hiếu kỳ, bọn họ có thể thấy rõ khí thế của Lý Nguyên Xuân bất phàm, có thể đoán được hắn không phải là người bình thường. Mà Hạ Ngôn thì vẫn ở thành Ngọc Thủy, làm sao lại quen biết người của thành Tử Diệp cơ chứ?
Bất quá lúc này, mọi người tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Thổ Cẩu ngồi ở một bên, vẫn đang hết sức chăm chú giải quyết miếng thịt to trước mặt.
- Nào, trước tiên cạn một chén!
Sau khi rượu được mang tới, Lý Nguyên Xuân hào sảng nâng cái chén trước mặt.
Mấy tên nam nhân Hạ Ngôn, Lưu Khải cũng đều nâng chén.
- Vị tiểu huynh đệ này, cũng làm một chén đi!
Lý Nguyên Xuân nói với thanh niên mặt non nớt.
***
Tại con đường rộng lớn trung tâm thành Tử Diệp, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào từ cửa tây.
- Lão gia, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước hay sao?
Người đánh xe ngồi phía trước quay về thùng xe hỏi.
- Uh, cứ đi tiếp. Học Viện Tử Diệp ở phía trước, khi nào đến nơi ta sẽ nói cho ngươi.
Trong thùng xe truyền ra một giọng nói.
Thanh âm này, nếu như Hạ Ngôn ở đây, nhất định sẽ thấy rất quen tai.
Trong thùng xe màu đen, đang có hai người ngồi. Một người là trung niên mặc trường bào quý giá, còn một người là thanh niên mười mấy tuổi.
- Tịch Lam, lúc này, Tịch gia chúng ta chỉ còn một mình ngươi thu được danh ngạch khảo hạch của Học Viện Tử Diệp mà thôi, ngươi nhất định phải thành công tiến vào Học Viện Tử Diệp.
Người trung niên trịnh trọng nói với người thanh niên.
- Tộc trưởng, ngài yên tâm đi, ta nhất định sẽ thành công tiến vào Học Viện Tử Diệp.
Tịch Lam xiết chặt nắm tay, thần sắc kích động.
Người trung niên chính là Tịch Phá Thiên của Tịch gia, Tịch Phá Thiên lúc này dĩ nhiên tự mình dẫn theo Tịch Lam tới thành Tử Diệp tham gia cuộc khảo hạch.
- Ai! Nếu là Thu Thủy không chết, các ngươi có thể làm bạn với nhau. Đáng tiếc!
Tịch Phá Thiên lắc đầu, lộ ra thần sắc thống khổ.
- Đều là tại tên Hạ Ngôn kia, Hạ gia khốn kiếp! Người Hạ gia, không có một người nào tốt cả.
Tịch Phá Thiên cắn răng, lời nói mang theo hận ý rất nặng.
Vài ngày trước đó, hắn đã bí mật mời sát thủ đi giết Hạ Ngôn, thế nhưng, cuối cùng Hạ Ngôn lại không chết, Tịch Phá Thiên cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chuyện này qua đi, Tịch Phá Thiên tuy rằng tự mình tới núi Ngọc Thủy tìm một lần, nhưng chưa hề tìm thấy tin tức nào hữu dụng.
Dù sao đi nữa thì sát thủ Tô Ly cũng không trở về báo cáo. Mà Hạ Ngôn thì lại bình yên vô sự trở về Hạ gia.
Điều này làm cho Tịch Phá Thiên liên tiếp mấy ngày mặt mày ủ rũ, hắn đã trả cho Tô Ly trước mười vạn kim tệ. Còn có tên Tây Xuyên kia, cũng không hề có tin tức.
Tịch Phá Thiên đã từng nghĩ tới, có thể là Tô ly và Tây Xuyên cầm kim tệ xong lặng lẽ trốn đi. Bất quá, sau này hắn đã phủ định suy đoán này, Tây Xuyên có khả năng chạy trốn như vậy, thế nhưng Tô Ly tuyệt đối sẽ không.
Phải biết rằng Tô Ly có thể nổi danh trong giới sát thủ, hơn nữa Tô Ly xuất thủ, cho tới bây giờ hầu như chưa từng thất bại. Tất cả các nhiệm vụ nàng tiếp nhận, đều đã tính toán trước bản thân có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Thế nhưng lúc này đây, lại xuất hiện biến hóa mà người ta không thể hiểu nổi, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?
Mặt mày ủ rũ suy nghĩ vài ngày, Tịch Phá Thiên vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Bất quá, hận ý đối với Hạ gia, hận ý đối với Hạ Ngôn, càng ngày càng sâu đậm hơn.
Liên tiếp mấy chuyện, Tịch gia tổn thất tới vài chục vạn kim tệ, tại trưởng lão hội, hắn vẫn cố gắng che giấu, mới có thể làm cho chuyện này trôi đi. Nếu không, không biết sẽ rối loạn đến mức nào.