RE: Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn
-
09.04.2012 16:58:13
Chương 520 Sự Khiếp Sợ Của Vương Đông Cực
Mà lúc Thần Chuy thành công lấy ra binh kim lực, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi! Cẩn thận thu hồi lại, trong phòng, một bóng mờ sáng lên, linh lực dao động kịch liệt, dĩ nhiên hơn một người. Người này trông vẻ bề ngoài có chút trẻ tuổi, toàn thân phát ra một loại khí tức quỷ dị, không ngừng tràn ra trong không gian.
- Tông chủ!
Cường giả Linh Tông vận chuyển kim loại này, nhìn người đó, cũng vội vàng buông kim loại trong tay, cung kính, thi lễ với người này.
Ánh mắt Thần Chuy bỗng chuyển qua, nhìn về phía bóng người vừa mới xuất hiện, vội chắp tay thi lễ nói:
- Bái kiến tông chủ!
- Ừ! Thần Chuy tiên sinh! Quá trình lấy ra kim lực vẫn thuận lợi chứ?
Khóe miệng Vương Đông Cực nhẹ nhàng ro rút, một vùng hào quang chớp động trong đôi mắt, trên mặt mỉm cười, bình thản hỏi.
- Mọi thứ thuận lợi, chỉ là tiến độ có chút chậm.
- Mặc dù ta toàn lực lấy ra, cũng phải qua sáu tháng, mới có thể cố gắng lấy ra đủ kim lực.
Trên khuôn mặt già nua của Thần Chuy dần dần dâng lên một vùng sáng đỏ, sau đó lại có vẻ hơi hơi thở dài, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Từ trong mỏ vàng này lấy ra kim lực, rất hao phí tâm thần. Sau mỗi lần lấy ra, Thần Chuy cũng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, mới có thể tiếp tục lấy ra tiếp.
- Ta biết.
Tông chủ Vương Đông Cực chậm rãi gật gật đầu, trong mắt hiện lên một vùng nóng bỏng, rồi sau đó nhìn Thần Chuy nói:
- Thần Chuy tiên sinh mệt rồi. Thời gian sáu tháng, ta có thể chờ, toàn bộ Đông Cực cũng có thể chờ. Vốn ta muốn dùng một số thủ đoạn, cho một Thiết tượng Thần cấp Thu Thủy giúp Đông Cực chúng ta lấy ra kim lực. Nhưng lão già kia cũng thật sự cứng đầu. Hắn không ngờ đưa ra yêu cầu, muốn luận bàn với ngươi, cách ngày ước định giữa ta và hắn, đúng lúc còn có sáu tháng. Đến lúc đó, Thần Chuy tiên sinh xuất hiện luận bàn với hắn một phen.
Đôi mắt Vương Đông Cực bỗng nhiên u ám, bỗng nhiên sáng ngời, giọng điệu nghe ra dường như trong đó rất bình thản, lại mang theo một luồng uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự?
Thần Chuy hơi hơi khom người, thần sắc biến hóa, nói:
- Thu Thủy này hai mươi năm trước cùng với ta, đã từng có một lần luận bàn. Lần đó hắn bại bởi ta, có thể là trong lòng vẫn không buông ra được. Nếu hắn muốn luận bàn với ta một lần, ta liền thỏa mãn yêu cầu của hắn. Sau sáu tháng, ta sẽ so nghề với hắn một lần.
- Ừ! Thần Chuy tiên sinh! Vậy ta không làm phiền ngài nữa!
Vương Đông Cực gật gật đầu, miệng nói, lời nói còn chưa rơi xuống, thân hình lại lay động một chút, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, trong phòng vốn tràn ngập khí tức khổng lồ, cũng theo bóng dáng Vương Đông Cực biến mất. Mà dần dần biến mất.
Lưng Thần Chuy hơi hơi thẳng lên, từ trong miệng thở ra một hơi, nhìn thấy đỉnh lô to lớn cách đó không xa, trong mắt cũng bắn ra hai luồng lệ mang, khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, tiếp theo liền nhấc chân ra khỏi cửa chính.
- Tông chủ!
Trong trạch viện, Triệu phó tông chủ Đông Cực, rất nhanh đi tới một gian phòng ở bên ngoài, cung kính hô vào bên trong.
- Chuyện gì?
Từ trong đó truyền ra giọng nói của Vương Đông Cực.
- Triệu phó tông chủ! Vào đi.
Đang nói, cửa phòng liền bị một luồng lực lượng mở ra. Vương Đông Cực đứng trong phòng, ánh mắt nhìn Triệu phó tông chủ ở bên ngoài.
Triêu phó tông chủ bước nhanh, liên tục đi đến trước cửa, cất bước thật cẩn thận, tiến vào trong phòng.
- Tông chủ! Hai ngày nay ngài không ở đây. Hôm nay, Khu vực Mê Loạn xảy ra một chuyện lớn.
Sau khi Triệu phó tông chủ tiến vào trong phòng, thân hình hơi thấp xuống, trầm giọng nói trong miệng.
- Hả? Chuyện gì đã xảy ra?
Con ngươi Vương Đông Cực sáng lên, tự nhiên dò hỏi, thân hình dưới trường bào màu trắng, lại không dao động.
- Tông chủ! Hôm nay, ở ngoài Lạc Anh Cốc, tu luyện giả Chu Phương Anh của Đại Lục Ám Dạ đánh giết một tu luyện giả Linh Tông sơ kỳ của Đại Lục Long Chi.
Triệu phó tông chủ chậm rãi nói:
- Trùng hợp khi Chu Phương Anh đánh giết Linh Tông sơ kỳ của Đại Lục Long Chi, bị tu luyện giả Thiên Cung Trương Liên Khởi đi tuần tra bên ngoài Lạc Anh Cốc nhìn thấy. Tu luyện giả Thiên Cung, là thuộc hạ của Thánh Hoàng, mắt thấy tu luyện giả của Đại Lục Long Chi bị tu luyện giả của Đại Lục Ám Dạ đánh chết, đương nhiên phải ra mặt.
- Lúc ấy, hai người chưa nói mấy câu liền giao thủ, chiến đấu kịch liệt.
Triệu phó tông chủ hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra thần sắc rung động.
- Hai người này giao thủ nhiều lần ở Khu vực Mê Loạn. Mỗi một lần đều là thế lực ngang nhau. Nhưng lúc này đây lại có chút không giống, Chu Phương Anh kia không ngờ có thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm!
Triệu phó tông chủ kinh ngạc nói.
- Hả? Vương Đông Cực cũng hơi hơi kinh ngạc một chút. Thần khí công kích Tiên Thiên cũng không dễ có được như vậy, ở toàn bộ Phân thế giới, thần khí công kích Tiên Thiên cũng không quá mười bộ!
- Chu Phương Anh có được thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm, tự nhiên không phải Trương Liên Khởi chỉ có Hậu Thiên công kích thần khí thì có thể ngăn cản được. Hai người giao thủ thời gian không đến một chén trà nhỏ. Trương Liên Khởi kia liền sắp bị Chu Phương Anh đánh chết tại chỗ!
Triệu phó tông chủ nói tới đây, không lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại lại biến sắc, ngưng giọng nói:
- Nhưng đúng lúc này, lại đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi. Tu luyện giả trẻ tuổi này cũng là người Thiên Cung, thuộc hạ đoán rằng, người này chính là Hạ Ngôn nổi bật gần đây! Hạ Ngôn này có Kinh Lôi Kiếm liền thi triển công kích về phía Chu Phương Anh. Chu Phương Anh không nghĩ đến thực lực Hạ Ngôn mạnh như thế còn có được thần khí công kích Tiên Thiên Kinh Lôi Kiếm, lập tức đại loạn, vội triệu hồi Phượng Minh Kiếm đang công kích Trương Liên Khởi, ngăn trở Kinh Lôi Kiếm của Hạ Ngôn.
Triệu phó tông chủ này rất có thiên phú diễn thuyết, nói ra quá trình chiến đấu kịch liệt rất sinh động thú vị.
Vương Đông Cực gật gật đầu, tự nhiên nói:
- Hạ Ngôn kia thực lực rất mạnh. Hơn nữa, hắn còn có phương thức độc đáo, có thể nén linh lực ngưng tụ, khiến uy lực của nó tăng gấp đôi, mà ngay cả Tống Ngọc Giản cũng thua vào tay hắn.
- Kinh Lôi Kiếm của hắn chính là sau khi đánh chết Tống Ngọc Giản mới có được. Thực lực bản thân của Tống Ngọc Giản xác thực cũng không yếu hơn ngươi.
Ánh mắt Vương Đông Cực nhìn Triệu phó tông chủ, nói. Còn nói thêm:
- Chu Phương Anh kia mặc dù có thần khí nhưng Hạ Ngôn cũng có Tiên Thiên thần khí. Năng lực của Chu Phương Anh hẳn là không làm gì được Hạ Ngôn chứ?
Vương Đông Cực khẽ gật đầu, tùy ý đoán rằng.
- Tông chủ! Chu Phương Anh đâu chỉ có không làm gì được Hạ Ngôn, hắn ở trong tay Hạ Ngôn, chỉ là kiên trì không đến một phần ba chén trà nhỏ. Kiếm khí Phượng Minh Kiếm đã bị Hạ Ngôn trực tiếp đánh tan!
Triệu phó tông chủ kinh hoàng nói, trên mặt cũng hơi hơi động, khóe miệng kịch liệt co rút, biểu tình cực kỳ khoa trương.
- Cái gì?
Vương Đông Cực nghe vậy, cũng động dung, Hạ Ngôn không ngờ lợi hại như thế? Ngay cả Chu Phương Anh cũng không phải đối thủ của hắn?
- Ngay khi Hạ Ngôn sắp đánh chết Chu Phương Anh, từ phía xa xa một bóng người rất nhanh thoáng hiện, dĩ nhiên là Thánh Hoàng Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ. Chung Vô Hoa dường như truyền âm cách không, khiến Hạ Ngôn dừng tay, đình chỉ đánh chết Chu Phương Anh.
Triệu phó tông chủ trợn mắt nói. Lúc ấy, hắn cũng không nghe được Chung Vô Hoa truyền âm, chỉ là từ trong cuộc nói chuyện của hai bên đoán ra.
- Ừ! Ngay cả Chung Vô Hoa cũng ra mặt.
Vương Đông Cực gật gật đầu, sắc mặt lại khôi phục bình thường.
- Mà Hạ Ngôn căn bản không để ý Chung Vô Hoa kia, vẫn trực tiếp đánh chết Chu Phương Anh. Nháy mắt Chu Phương Anh liền thành một đống thịt nát.
Triệu phó tông chủ hoảng sợ nói.
- Không ngờ Hạ Ngôn vẫn không dừng tay? Lá gan của người này cũng quá lớn nhỉ?
Vương Đông Cực không ngờ nói, tuy nhiên thử nghĩ lại, Vương Đông Cực cũng liền thoải mái. Quả thật Hạ Ngôn này không phải nhân vật tầm thường. Trước đó không lâu, mình đi tìm Hạ Ngôn kia, lúc đó hắn chẳng phải không sợ chút nào, không ngờ còn muốn quyết đấu sinh tử với mình sau sáu tháng.
Lúc đó, Vương Đông Cực chính là có chút thích Hạ Ngôn.
- Đúng vậy! Chờ Hạ Ngôn đánh chết Chu Phương Anh, cướp đoạt Phượng Minh Kiếm trong tay, rốt cục Chung Vô Hoa cũng chạy tới gần chỗ đó, nhìn thấy thi thể Chu Phương Anh tan nát, trên mặt cực kỳ âm trầm, lửa giận bốc lên.
Triệu phó tông chủ chậc chậc hai tiếng.
- Chung Vô Hoa hỏi Hạ Ngôn vì sao không dừng tay, còn muốn yêu cầu Hạ Ngôn trả lại Phượng Minh Kiếm! Hạ Ngôn lại chế giễu Chung Vô Hoa, hắn chế nhạo Chung Vô Hoa trước phần đông tu luyện giả Đại Lục Long Chi và Đại Lục Ám Dạ, nói lão rất khờ dại. Hơn nữa, hắn cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ tại chỗ.
Triệu phó tông chủ cảm thấy rất thần kỳ.
Nếu như mình ở loại tình cảnh này, tuyệt đối không dám nói như vậy. Phải biết rằng, đang ở trước mặt Chung Vô Hoa đấy!
- Ha ha!
Vương Đông Cực cười ha ha.
- Hạ Ngôn này quả nhiên gan lớn như trời nhỉ! Hắn chế nhạo Chung Vô Hoa như vậy, Chung Vô Hoa khẳng định xuất thủ đối phó hắn rồi.
Triệu phó tông chủ gật gật đầu, nói:
- Chung Vô Hoa xuất thủ, cánh tay vừa nâng lên, xuất hiện một cái trảo ấn to lớn được hình thành từ linh lực, ném về phía Hạ Ngôn. Chúng ta đều cho rằng Hạ Ngôn cũng bị một trảo này đánh chết. Nhưng Hạ Ngôn không ngờ bình tĩnh chặn công kích của Chung Vô Hoa.
- Cái gì?
Vương Đông Cực biến sắc, lệ quang chớp động trong mắt, mạnh mẽ nhìn về phía Triệu tông chủ.
- Ngươi nói Hạ Ngôn kia chặn một trảo của Chung Vô Hoa? Điều này sao có thể?
Vương Đông Cực lần này chính là không phải khiếp sợ Chung Vô Hoa, thực lực mạnh hơn lão nhiều, là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ!
Triệu phó tông chủ bị sự khiếp sợ của Vương Đông Cực ảnh hưởng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cúi đầu không dám nói nữa.
Qua hồi lâu, Vương Đông Cực dường như khôi phục bình thường, chớp con ngươi, thì thào nói: “Xem ra, ta còn xem nhẹ Hạ Ngôn rồi. Công kích của Chung Vô Hoa, hắn cũng có thể ngăn cản, Hạ Ngôn này tuyệt đối không thể lưu lại. Tỷ đấu sáu tháng sau, ta phải đánh chết hắn tại chỗ”.
Trong đôi mắt độc ác của hắn liên tục lóe lên.
***
- Cổ quái!
- Bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp này lại khó khăn như thế!
Hạ Ngôn lắc đầu, cau mày, khóe miệng nhếch lên cười khổ, trong mắt cũng bắn ra tinh quang.
Hạ Ngôn ở trong phòng, liên tiếp bế quan bảy ngày, nghiên cứu bộ phận thứ hai của Linh La tâm pháp. Càng nghiên cứu càng suy nghĩ, Hạ Ngôn liền cảm thấy càng mê hoặc. Hắn cảm giác, mình giống như đang nắm giữ một thứ gì, nhưng khi thừa dịp cẩn thận nghiên cứu, liền cảm thấy cũng không nắm giữ cái gì. Buổi trưa, Hạ Ngôn ngay cả cửa phòng cũng không mở ra, đương nhiên cũng không ai đến quấy rầy hắn.