Chương 30 Phối Dược Thành Công Tiếng Tiểu Thanh trong trẻo vang lên, dáng người yểu điệu khẽ nhún mình chào, rồi xoay người đi về phòng bếp lấy dược liệu.
Hạ Ngôn lại nói:
- Được rồi! Để ta đi phòng bếp, ngươi tiếp tục chăm sóc những bông hoa này, để chúng nó tỏa ra nhiều hương thơm một chút. Ngửi những mùi hương đó, tâm tình thật dễ chịu.
Khi nói chuyện, Hạ Ngôn cười chỉ chỉ những đóa hoa đủ mọi màu sắc trong sân.
Tiểu Thanh nghe vậy lập tức vui mừng vạn phần, vỗ tay cười nói:
- Thiếu gia cũng thích hoa sao?
Thực ra Hạ Ngôn đối với những hoa hoa cỏ cỏ này cũng không có hứng thú gì, trước kia trong sân của hắn chỉ có một gốc cây hoa Ngô Đồng, còn chưa từng tự mình chăm sóc, tuy nhiên gốc Ngô Đồng kia sinh mệnh lực phi thường ngoan cường, không ngờ cứ tự mình từ từ lớn lên trở thành cây lớn lá rậm.
Thoáng sửng sốt, Hạ Ngôn chớp chớp mắt, có chút xấu hổ nói:
- Ừ! Thích!
Tới phòng bếp rồi, Hạ Ngôn liền thấy được dược liệu để trong tủ bát, xoay người đóng cửa phòng bếp lại, lúc này mới lấy dược liệu trong tủ bát ra sắp xếp chỉnh tề, còn có Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm mới mua nữa.
Đây chính là hơn mười gốc dược liệu, đã ngốn mất của Hạ Ngôn hơn một ngàn kim tệ, thật sự sang quý vô cùng!
- Lão Thánh Hoàng?
Hạ Ngôn khẽ gọi một tiếng.
Trước kia đều là lão nhân Thánh Hoàng chủ động hiện thân, Hạ Ngôn cũng không biết gọi lão nhân Thánh Hoàng như thế nào, lúc này dược liệu đã chuẩn bị thỏa đáng, tự nhiên phải gọi lão ra chỉ dạy mình làm thế nào sử dụng dược liệu phối chế ra dược phẩm.
Nhưng sau khi gọi một tiếng, lão Thánh Hoàng lại chậm trễ không có hiện thân. Hạ Ngôn không khỏi có chút lo lắng, vì mua những dược liệu này, hắn ngay cả hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến cũng đi, ngày sau, còn phải tiếp tục khiêu chiến chủ lôi đài trung cấp nữa. Trước khi chưa khiêu chiến chủ lôi đài trung cấp, tài sản hiện tại của Hạ Ngôn vẫn là đi vay mượn, hắn còn thiếu của hội trường khiêu chiến một ngàn năm trăm kim tệ!
- Lão Thánh Hoàng?
Chớp mắt, Hạ Ngôn thở ra một hơi. Lúc này đây, Hạ Ngôn là hô gọi ở trong lòng, cũng không có phát ra âm thanh.
- Tìm ta có chuyện gì?
Thân ảnh lão nhân Thánh Hoàng dần dần ngưng tụ trong không khí, xuất hiện trước mặt Hạ Ngôn. Hạ Ngôn trên mặt vui vẻ, chỉ vào đống dược liệu được xếp chỉnh tề trên mặt bàn nói:
- Những dược liệu người nói ta đã chuẩn bị tốt rồi, ta nên phối chế thế nào đây?
Những nếp nhăn trên mặt lão Thánh Hoàng giật giật, nhướng mày, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, mới ngưng thanh nói:
- Phối chế dược phẩm, ngàn vạn lần không được làm sai trình tự, cũng không thể phối sai phân lượng mỗi loại dược liệu. Nếu không phối chế tốt, dược phẩm thu được có thể hiệu quả sẽ giảm lớn, thậm chí có tác dụng phụ.
Hạ Ngôn vội gật đầu.
Dựa theo lão nhân Thánh Hoàng nói, Hạ Ngôn trước tiên nghiền nát mấy loại dược liệu, ép lấy nước đựng vào mấy bình sứ, sau đó chia đúng phân lượng từng loại mình cần, dựa theo trình tự trước sau khác nhau, cẩn thận tỉ mỉ tiến hành tinh tế phối hợp.
Toàn bộ quá trình phối dược, ước chừng mất thời gian hai canh giờ, dược phẩm sau khi phối chế ra, Hạ Ngôn thậm chí xuất một thân mồ hôi. Chỉ phối chế dược một cách đơn giản mà cũng khó khăn như thế, càng đừng nói là chế thuốc. Trách không được, Dược sư trong thiên hạ rất thưa thớt như vậy.
Hạ Ngôn đưa mũi ngửi, từ trong thuốc tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng.
- Đợi tới tối, ngươi hòa dược phẩm vào trong thùng, sau đó ngâm trong đó một canh giờ, chú ý nhất định phải vận hành tâm pháp Linh La Bí Điển, để tâm pháp phối hợp hấp thu công hiệu của thuốc.
Vào thời khắc mấu chốt, lão Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói giỡn, sự nghiêm túc của lão khiến cho tận đáy lòng Hạ Ngôn cũng không thể phản kháng.
Nhìn mười hai bình sứ đã được phối chế tốt, khóe miệng Hạ Ngôn hiện lên một chút tươi cười, ứng tiếng đáp:
- Ta nhớ kỹ.
- Còn nữa! Thuốc này sau khi sử dụng một lần xong, phải tránh trong vòng ba ngày không thể sử dụng lần thứ hai.
Lão Thánh Hoàng gật gật đầu nói thêm.
- Ta hiểu rồi.
Hạ Ngôn lại đáp.
Sau khi nói xong, lão Thánh Hoàng mới khôi phục vẻ mặt vốn có, dường như thay đổi thành người khác vậy, hoang đường ngang ngạnh gật gù đắc ý đánh giá chung quanh một lần.
- Nơi này của ngươi không giống với trước kia nha!
Lão Thánh Hoàng mang theo ý trêu ghẹo, ánh mắt hàm súc nhìn về phía Hạ Ngôn cười nói.
Hạ Ngôn biết lão muốn chỉ cái gì, trước kia thì tiểu viện rách nát, hiện tại thì rực rỡ tiện nghi hẳn lên.
- Là Tộc trưởng sai người đổi cho ta, ta cũng không nỡ cự tuyệt.
Hạ Ngôn nói.
- Ha ha! Vì sao phải cự tuyệt? Ở thoải mái một chút không phải rất tốt sao? Tiểu tử! Những trận so tài khiêu chiến đó thật ra không tệ, đối với tu luyện của ngươi rất có ích.
Lão nhân Thánh Hoàng đối với chuyện xảy ra trên người Hạ Ngôn rõ như lòng bàn tay vậy, không ngờ biết Hạ Ngôn tới hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.
Hạ Ngôn nghe vậy hơi hơi sửng sốt, tuy nhiên lập tức liền khôi phục bình thường, hắn vốn cũng đoán rằng lão nhân Thánh Hoàng hẳn là biết hết thảy việc hắn làm, hiện tại chỉ là có được chứng thực là đúng thôi.
Hạ Ngôn thu hồi mười hai bình sứ tinh xảo trên bàn rồi nói:
- Những chủ lôi đài cùng người khiêu chiến đó thực lực đều quá yếu, không phải đối thủ của ta.
Ngày hôm qua, những chủ lôi đài cùng người khiêu chiến từng giao thủ với Hạ Ngôn, quả thật cũng chưa thể khiến cho Hạ Ngôn xuất ra thực lực chân chính, tuy rằng đối với lý giải võ kỹ của Hạ Ngôn có trợ giúp nhất định, nhưng cũng không quá thoải mái.
Lão Thánh Hoàng trợn mắt lên nói:
- Tiểu tử ngươi! Hiện tại mới thành tựu một chút, liền tự cho mình là cao thủ rồi sao? Hừ hừ! Ngươi hiện tại ngay cả nhập môn cũng chưa đủ, con đường phải đi sau này còn rất xa đó.
Lão Thánh Hoàng làm bộ gõ đầu Hạ Ngôn, tuy nhiên Hạ Ngôn ngay cả ánh mắt cũng không chớp một lần.
- A? Nhập môn cũng chưa đủ?
Hạ Ngôn biết lão Thánh Hoàng chỉ là bản thể linh hồn, căn bản không có khả năng đánh lên người hắn, tuy nhiên lời nói của lão đầu Thánh Hoàng lại khiến thân thể hắn chấn động.
Kinh mạch trong cơ thể toàn bộ đã được đả thông, lại dựa vào tâm pháp dung hợp tinh luyện ra Linh La kiếm, Hạ Ngôn vẫn cho rằng thực lực của mình tương đối không tệ rồi. Nhưng hiện tại lão nhân Thánh Hoàng lại nói hắn ngay cả nhập môn cũng chưa đủ.
- Hừ! Ngươi cho là thế nào? Ngươi hiện tại chỉ mới học xong căn bản, cường giả sau này ngươi gặp được nhiều vô số kể, nếu có tâm kiêu ngạo, sớm muộn cũng chịu thiệt. Linh La kiếm của ngươi hiện tại mạnh nhất cũng mới chỉ phát ra uy lực tám mươi độ, gặp phải cao thủ chân chính, ngươi ngay cả một chiêu chưa kịp phát ra đã bị hoàn toàn đánh bại.
Lão Thánh Hoàng ánh mắt trợn trừng, thở dồn dập khiến hàm râu tung bay, đi quanh chiếc bàn một vòng.
Hạ Ngôn trong lòng thất kinh, chợt tỉnh táo lại, ngưng tiếng nói:
- Ta nhất định cố gắng, vĩnh viễn sẽ không xem thường địch nhân của ta.
Thật ra Hạ Ngôn cũng không phải kiêu ngạo, lời hắn vừa nói chỉ là tuổi trẻ nhất thời đắc ý. Hắn năm nay mới có mười lăm tuổi, cho dù trầm ổn hơn nữa, cũng làm không được thấy núi sụp trước mắt mà mặt không đổi sắc. Hơn nữa hiện tại là ở trước mặt lão nhân Thánh Hoàng, hắn căn bản không để tâm đề phòng.
Nghe nói như thế, lão Thánh Hoàng mới gật gật đầu, tỏ ý khen ngợi liếc mắt nhìn Hạ Ngôn.
“Phốc!”
Nhoáng một cái lão nhân Thánh Hoàng lại biến mất vô ảnh vô tung, tiến vào trong nhẫn Linh La.
Hạ Ngôn quét dọn sơ trong phòng một chút, mới mở cửa đi ra ngoài, lúc này màn đêm đang buông xuống sắc trời mờ tối, xa xa nơi chân trời có một đám mây màu tím đỏ, rất là xinh đẹp.
Đột nhiên bóng người chợt lóe, Tiểu Thanh không biết từ nơi nào nhảy ra trước mặt Hạ Ngôn, nàng đã đợi Hạ Ngôn ở bên ngoài hơn hai canh giờ, không biết Hạ Ngôn ở trong phòng bếp làm cái gì, lại không dám gõ cửa quấy rầy.
Vốn nàng thầm nghĩ, thiếu gia hẳn là đói bụng đang tự mình nấu cơm, nhưng lại cảm thấy không giống, ở trong sân đi tới đi lui, rốt cuộc không dám tiến lại gõ cửa.
Thấy Tiểu Thanh xuất hiện trước mặt, Hạ Ngôn lúc này mới nhớ tới, hai canh giờ vừa rồi hắn đã hoàn toàn quên mất Tiểu Thanh.
Hạ Ngôn ngắm nhìn Tiểu Thanh xinh đẹp đáng yêu một chút, xấu hổ nói:
- Tiểu Thanh à! Chẳng lẽ cô vẫn ở ngoài cửa chờ ta sao? Lần sau thời điểm ta tu luyện, cô không cần cố công đợi ta làm gì, cần làm việc gì thì đi làm việc đó, không có việc gì thì về phòng nghỉ ngơi. Cô vừa rồi không quấy rầy ta tu luyện, làm rất khá. Thời điểm ta tu luyện cô tuyệt đối không được quấy nhiễu, bằng không có thể khiến ta bị thương!
Hạ Ngôn liên thanh lừa gạt nói, lúc này, Hạ Ngôn cũng thực sự cảm thấy tội lỗi một chút.
Tiểu Thanh nghe thấy Hạ Ngôn nói như vậy, lại hết lòng tin tưởng không nghi ngờ, nàng vỗ vỗ ngực, tròng mắt xoay chuyển một cái, trong lòng cảm thấy may mắn vừa rồi không nhất thời xúc động đi quấy rầy thiếu gia tu luyện, nàng hé miệng mỉm cười trông như mặt trăng lưỡi liềm, nói:
- Thiếu gia! Ngài đói không, để ta làm cơm cho ngài, trù nghệ của Tiểu Thanh cũng rất tốt đó!