RE: Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn
-
12.04.2012 02:10:00
Chương 984 Hiểu Thấu Bộ Phận Thứ Năm Linh La Tâm Pháp
Quách Nghị cũng tìm một gốc đại thụ, khoanh chân ngồi xuống trên một cành lá um tùm. Thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, rồi sau đó nhìn về phía Lâm Xuyên Vân trên cây đối diện.
- Điều này khó mà nói. Ngắn thì một năm, lâu thì ngàn năm. Hắn đang trong bế quan, ta cũng không cách nào truyền tin cho hắn, chỉ có thể chờ đợi. Nếu vận khí tốt, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ xuất quan.
Quách Nghị cười cười, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại.
Lâm Xuyên Vân híp mắt nhìn một hồi, cũng nhắm mắt dưỡng thần.
***
Trong Tháp Thời Gian.
Hạ Ngôn sau khi tiến vào Tháp Thời Gian liền ổn định tâm thần, tiến hành tìm hiểu bộ phận thứ năm của Linh La tâm pháp. Đối với chuyện xảy ra bên ngoài, hắn không biết chút nào.
Năm tháng thoi đưa, thời gian trôi qua mau, đảo mắt trong Tháp Thời Gian lại qua 500 năm. Đến một ngày, đôi mắt Hạ Ngôn rốt cục chậm rãi mở ra, hào quang nội liễm, hào quang màu vàng lóe lên giây lát liền biến mất.
- Không nghĩ tới, bộ phận thứ năm của Linh La tâm pháp dĩ nhiên là Đại Na Di Thuật. Đại Na Di Thuật so với thuấn di thì mạnh hơn rất nhiều, ngay cả pháp tắc không gian đều không thể ảnh hưởng. Hơn nữa, không giống như thuấn di, cần thời gian chuẩn bị mới có thể phát động. Đại Na Di Thuật này, có thể tùy ý niệm phát động. Lợi hại a!
- Hắc hắc... Có Đại Na Di Thuật, cường giả cấp Giới chủ ta cũng có thể thong dong ứng phó. Hơn nữa, Đại Na Di Thuật này không những dị động ở cự ly xa, còn có thể di động như ý muốn ở cự ly gần. Tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ cũng không thể bắt được ta!
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn chuyển động. Khẽ gật đầu.
Ở trong Tháp Thời Gian, mất thời gian 500 năm Hạ Ngôn rốt cục hiểu thấu bộ phận thứ năm Linh La tâm pháp. Đồng thời, trong 500 năm này, Quy Nguyên Đan cùng các loại quả của Hạ Ngôn cũng hầu như tiêu hao sạch. Đương nhiên, thực lực Hạ Ngôn trong 500 năm này cũng được tăng trưởng không nhỏ. Trong Tháp Thời Gian có Hỗn độn lực, khiến Hạ Ngôn tu luyện ít mà tăng trưởng nhiều.
- Hiện tại, nên đi ra ngoài rồi xem tình huống!
Hạ Ngôn đứng lên, thay đổi áo bào trắng mới.
- Tang Cốc!
- Quách Nghị!
Ở ngoài một mảnh rừng rậm sum xuê, một bóng người màu trắng nhanh chóng tới gần. Bóng người tới gần rừng rậm, nhanh chóng dừng lại, ánh mắt đảo qua lập tức thấy được Quách Nghị.
Tu luyện giả Quách Nghị đã chờ đợi trong mảnh rừng rậm này chừng 30 năm. Tu luyện giả Tang Cốc này chính là tu luyện giả có thể tìm được nơi ẩn thân của Hạ Ngôn theo như lời Quách Nghị.
- Ha ha! Tang Cốc, ta đợi 30 năm rốt cục chờ được ngươi đến.
Quách Nghị cười nói với Tang Cốc vừa tới.
- 30 năm, nếu người ngươi nói thật sự là người thừa kế của Thần chủ Thương Hà kia, cho dù là chờ ba vạn năm cũng đáng. Lấy tu vi của chúng ta, muốn có tăng tiến trên đường tu luyện đều rất khó. Nếu là không có kỳ ngộ đặc thù, rất khó có thể tăng tiến. Nếu có thế đạt được bảo tàng cường giả Thần chủ lưu lại, hơn nữa còn là một bảo tàng sống!
Tu luyện giả Tang Cốc nói tới đây, lập tức ngậm miệng không nói, ánh mắt nhìn về phía một bóng người từ rừng rậm hiện ra.
Lâm Xuyên Vân không ngờ cũng chờ đợi 30 năm.
- Tang Cốc, đây là Lâm Xuyên Vân, tu luyện giả của Khung Lung đại thế giới. Ha ha, Khung Lung đại thế giới cùng Thúy Lâm đại thế giới đều là Tuyết cẩm đại nhân mờ ra.
Quách Nghị chi vào Lâm Xuyên Vân, cười nói với Tang Cốc.
- Thì ra là Lâm Xuyên Vân tu luyện giả.
Tang Cốc mặt không biểu tình lên tiếng bắt chuyện.
- Đã sớm nghe qua đại danh của Tang Cốc tu luyện giả.
Lâm Xuyên Vân cũng hơi ôm quyền, lên tiếng trả lời.
- Tang Cốc, lúc đầu phát hiện tu luyện giả kia chính là Lâm Xuyên Vân. Nếu không có gì sai, người kia hẳn là ở ngay trong khu vực này.
Quách Nghị nói thẳng.
- Ừ, để ta thử xem.
Tang Cốc gật đầu.
Lâm Xuyên Vân thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ, hắn rất tò mò Tang Cốc sẽ dùng loại phương pháp nào tìm kiếm Hạ Ngôn.
Bỗng nhiên, Tang Cốc lấy ra một món vật phẩm, ở trong không gian chợt biến lớn. Nhìn qua ngoại hình như một cái đĩa không ngừng xoay tròn trong không trung phát ra tiếng kêu ong ong.
- Quách Nghị. Theo như ngươi nói, người thừa kế kia của Thương Hà hẳn là trốn trong một món bảo vật. Nếu đúng như vậy, chỉ cần hắn còn trong phạm vi vạn dặm, bàn Như Ý của ta đều có thể cảm ứng được.
Tang Cốc một bên thúc giục bàn Như Ý, một bên nói với hai người Quách Nghị cùng Lâm Xuyên Vân.
- Ha ha, có Tang Cốc huynh, tiểu tử kia khẳng định không còn chỗ trốn.
Bộ dạng Quách Nghị rất tin tưởng giọng thoải mái nói.
Mà Lâm Xuyên Vân lại là mày nhíu chặt
- Bàn Như Ý?
- Chẳng lẽ là... Bàn Như Ý bán ra ở hội đấu giá do thành Chu Tước tổ chức mười vạn năm trước?
Lâm Xuyên Vân không nén được hòi.
- Đúng là bàn Như Ý đó. Lâm Xuyên Vân tu luyện giả cũng nghe nói qua bàn Như Ý?
Quách Nghị vẻ tươi cười nhìn về phía Lâm Xuyên Vân.
- Đương nhiên từng nghe qua. Ta còn biết bàn Như Ý này tìm được trong một di tích thượng cồ. Sau không biết vì sao bị phòng đấu giá thành Chu Tước tìm được, rồi bán đấu giá. Lúc ấy được bán ra với giá trên trời. Nghe đồn, bàn Như Ý này có thể tìm được hết thảy bí bảo thiên hạ, cho dù là Bí Cảnh cực kỳ bí ẩn cũng khó thể tránh khỏi bàn Như Ý tìm tòi. Lúc ấy nếu ta không bế quan, cũng nhất định tới tham gia náo nhiệt
Lâm Xuyên Vân có chút cảm khái nhớ lại nói.
Một món bảo vật như vậy đương nhiên sẽ khiến cho phần đông tu luyện giả chú ý. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng bảo vật này lại rơi vào tay Tang Cốc này.
- Đúng vậy.
Quách Nghị gật đầu:
- Bàn Như Ý này chính là Tuyết Cẩm đại nhân tốn một cái giá kếch xù mới mua được. Sau đó, Tuyết Cẩm đại nhân đưa bàn Như Ý cho Tang Cốc huynh, cho Tang Cốc huynh tìm kiếm Bí Cảnh bảo tàng.
- Vận khí Tang Cốc tu luyện giả thật là tốt. Tuyết Cẩm đại nhân...
Lâm Xuyên Vân có chút hâm mộ nói.
Khung Lung đại thế giới cũng là Tuyết Cẩm đại nhân mở ra Lâm Xuyên Vân gặp Tuyết Cầm cũng phải kêu một tiếng đại nhân. Tuyết Cẩm đại nhân cũng là Tạo Hóa cấp Giới chủ, nhưng là thực lực không phải đám người Lâm Xuyên Vân có thể so sánh.
- Có động tỉnh!
Tâm thần Tang Cốc vừa động, phát giác bàn Như Ý đã chỉ ra một phương hướng.
Bàn Như Ý không hồ là bàn Như ý, bảo vật trong di tích thượng cổ. Rất nhiều nhân vật cường đại hiện nay có một suy đoán, bàn Như Ý này hẳn là bảo vật mà một vị Chí Tôn Thần chủ thời kỳ thượng cổ luyện chế ra.
- Ở hướng tây bắc!
- Đi, theo bàn Như Ý!
Bàn Như Ý rất nhanh xẹt qua không trung, lưu lại một đường cong. Toàn bộ bàn Như Ý to bằng một cái cối xay, tốc độ cũng cực nhanh.
Ba người Tang Cốc theo sát sau bàn Như Ý.
- ồ?
- Có người tới đây.
- Ba đạo khí tức, không tốt, không ngờ đều là cường giả cấp Giới chủ.
Hạ Ngôn ở trong Tháp Thời Gian cũng có thể cảm giác được khí tức ngoại giới đảo qua mà không cẩn phải đưa ý niệm trong đầu ra thăm dò.
- Đó là khí tức gì, dường như là khí tức một món bảo vật phát ra?
Hạ Ngôn đồng thời cũng cảm giác được khí tức mà bàn Như Ý phát ra.
- Hừ, ta vừa hiểu thấu Đại Na Di Thuật, cùng các ngươi chơi đùa cũng không sao? Cùng lắm thì ta lợi dụng Đại Na Di Thuật chạy trốn là được.
Trong lòng Hạ Ngôn hạ quyết tâm, lập tức thoải mái, khẽ phóng ra một đạo ý niệm.
- Quả nhiên là một món bảo vật. Bảo vật này dường như có thể dò ra được Tháp Thời Gian. Ha ha... Đến đây!
Ý niệm mỏng manh Hạ Ngôn phóng ra cảm giác được bàn Như Ý càng ngày càng gần.
- Chính là hiện tại, bảo vật nảy là của ta rồi!
Thân hình Hạ Ngôn trong khoảnh khắc từ trong Tháp Thời Gian bay ra, linh lực đột nhiên phát ra, trực tiếp bắt lấy bàn Như Ý trong không trung, mạnh mẽ nhét vào trong không gian nhẫn Linh La của mình.
- Ha ha ha, sảng khoái. Vừa mới đi ra liền có người tới tặng bảo vật
Tầm tình Hạ Ngôn đặc biệt sung sướng, lúc này hắn cũng thấy được ba bóng người tới ngoài vạn thước.
- Chính là tiểu tử này, hắn thu bàn Như ý rồi.
Lâm Xuyên Vân nhìn thấy Hạ Ngôn lập tức lớn tiếng nói, mắt như muốn nứt ra, hận không thể ăn sống nuốt tươi Hạ Ngôn.
- Đáng giận, bàn Như ý.
Tang Cốc cũng sửng sốt một lúc. Hắn không nghĩ tới, bàn Như Ý của mình sẽ bị người khác nháy mắt thu mất:
- Ta mất cảm ứng với bàn Như Ý. Tiểu tử này dùng phương pháp gì, không ngờ có thể ngăn cách ý niệm của ta.
Trong lòng Tang Cốc có chút kích động. Nếu là đánh mất bàn Như Ý đó chính là chuyện lớn, làm sao giải thích với Tuyết Cẩm đại nhân?
Kỳ thật, Hạ Ngôn có thể thu được bàn Như Ý cũng là một chuyện rất trùng họp. Tang Cốc đã cùng bàn Như Ý thành lập một loại cảm ứng, cũng giống như thần khí dung họp trong cơ thể. Chỉ cần tu luyện giả không chết, như vậy người khác rất khó chiếm được thần khí, trừ khi lau bỏ được dấu vết tinh thần. Nếu tình huống bình thường, cho dù Hạ Ngôn tạm thời thu bàn Như Ý vào nhẫn không gian của mình, như vậy căn bản không thể khống chế được, bàn Như Ý dưới ý niệm cảm ứng của Tang Cốc sẽ tự động từ nhẫn không gian bay ra.
Nhưng là nhẫn Linh La cũng không phải nhẫn không gian bình thường có thể sánh bằng. Bàn Như Ý bị thu vào trong không gian nhẫn Linh La lập tức hoàn toàn ngăn cách tinh thần cảm ứng của Tang Cốc với bàn Như Ý.
- Tang Cốc huynh. Ngươi đừng gấp, bàn Như Ý bị tiểu tử này lấy đi, chúng ta lát nữa cũng lấy lại được.
Quách Nghị cười nói, hắn ngược lại không quá lo lắng.
Nghe vậy, Tang Cốc cũng tỉnh táo lại. Chính theo như lời Quách Nghị, bị tiểu tử này lấy đi, vậy lấy lại là được. Bọn họ ba cường giả cấp Giới chủ ở đây, còn lo lắng tiểu tử này có thể chạy trốn?
- Tiểu tử kia, mau trả lại bàn Như Ý cho ta!
Tuy rằng đã tỉnh táo lại, nhưng trong tiềm thức Tang Cốc vẫn rất cấp bách muốn lấy lại bàn Như Ý của mình.
“Người này khẩn trương như thế thứ vừa rồi ta thu xem ra thật đứng là một món bảo vật khó lường”. Hạ Ngôn nhìn thấy Tang Cốc khẩn trương, trong lòng lập tức mừng rỡ.
- Có phải các ngươi đang tìm ta không?
Hạ Ngôn không đáp lại lời Tang Cốc, lên tiếng hỏi.
- Tiểu tử, chúng ta đương nhiên đang tìm ngươi. Hừ, ngươi dám can đảm giết đệ tử Phùng Kính của ta, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Lâm Xuyên Vân phẫn nộ nói.
- Ha ha, mục tiêu các ngươi là ta, muốn giết ta, thật đúng là cho ta mặt mũi, không ngờ xuất động ba cường giả cấp Giới chủ. Hiện tại, quan hệ của chúng ta là đối lập, là địch nhân, vậy sao ta phải nghe các ngươi chứ? Cái gì bàn Như Ý vừa rồi, thuộc về ta rồi!
Hạ Ngôn trầm giọng không nhanh không chậm nói mặt mang tươi cười.
- Tiểu tử kia, linh lực màu vàng của ngươi từ đâu mà có?
Quách Nghị không trả lời thẳng vấn đề của Tang Cốc mà hỏi Hạ Ngôn, mắt sáng như đuốc.
- Linh lực màu vàng?
Hạ Ngôn cố ý trầm ngâm một chút:
- Có liên quan với ngươi sao?
Hạ Ngôn rất rõ ràng, mình càng giải thích đối phương khẳng định càng hoài nghi, cho nên không bằng cái gì cũng không nói.
- Hừ, nói hay không đều giống nhau, hôm nay ngươi phải chết.
Lâm Xuyên Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như rắn rết nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạ Ngôn đương nhiên cảm ứng được, không gian bốn phía đã bị lực lượng pháp tắc nồng đậm hoàn toàn phong bế. Nếu trước khi hắn lĩnh ngộ Linh La tâm pháp bộ phận thứ năm, vậy ở trong vòng vây thật sự là chắp cánh khó thoát. Tuy nhiên, hiện tại Hạ Ngôn cũng không lo lắng. Chỉ cần hắn muốn chạy, như vậy tùy thời đều có thể rời khỏi không gian bị lực lượng pháp tắc của ba người này phong bế.
- Người này thật sự là người thừa kế của Thần chủ Thương Hà?
Tang Cốc ở một bên, lông mày gần như nhúm thành một đoàn, tuy nhiên hắn vẫn mở miệng hỏi một câu.
- Hửh?
Nghe được lời Tang Cốc, tâm thần Hạ Ngôn khẽ động.
- Thần chủ Thương Hà?
- Chẳng lẽ là...
Lúc trước Hạ Ngôn cũng không biết nhiều tin tức về chủ nhân Hư Ảo Thương Hà. "Chẳng lẽ bọn họ cũng biết chủ nhân Hư Ảo Thương Hà tiền bối? Như vậy bọn họ đuổi giết ta, nguyên nhân chẳng lẽ bởi vì Thương Hà tiền bối? Thương Hà tiền bối là cường giả cấp Thần chủ sao? Hắn nói Thần chủ Thương Hà, rốt cục có phải Thương Hà tiền bối hay không?”
Trong nháy mắt, Hạ Ngôn liên tưởng rất nhiều. Nếu là như thế hết thảy liền thành lập. Tuy nhiên, trong lòng Hạ Ngôn lo lắng càng nặng thêm. Mấy tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ này nếu bởi vì Thương Hà tiền bối mà đến đuổi giết mình, như vậy về sau, có thể nào càng nhiều cường giả đến đuổi giết hay không?
- Các ngươi cho rằng phong bế không gian là có thể giết chết ta sao?
Hạ Ngôn cười khẽ, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Lâm Xuyên Vân.
- Tiểu tử, đừng mong chạy thoát! Lần trước ngươi có thể thoát khỏi tay ta là vận khí ngươi tốt. Lần này, căn bản ngươi sẽ không có cơ hội.
Lâm Xuyên Vân cười lạnh:
- Hai vị, đừng nhiều lời với tiểu tử này. Ra tay đi!
Nói xong, Lâm Xuyên Vân ngưng tụ linh lực, dẫn đầu phát động công kích Hạ Ngôn. Mà hai người Quách Nghị và Tang Cốc liếc nhau, phân biệt chiếm hai phương hướng đồng thời bức tới Hạ Ngồn.
Áp lực từ ba cường giả Giới chủ mang tới không gì sánh kịp. Hạ Ngôn ở bên trong gần như có một loại cảm giác hít thở không thông. Ngay cả vận chuyển linh lực quanh thân đều có chút trì trệ không thông.
- Đi!
- Đại Na Di Thuật!
Vù!
Dưới ánh mắt ba người chăm chú, thân hình màu trắng của Hạ Ngôn lập tức biến mất trong không gian. Áp bách của lực lượng pháp tắc không ngờ mất mục tiêu. Công kích của Lâm Xuyên Vân cũng đồng thời không có mục tiêu. Trong lúc nhất thời, ba người lập tức sửng sốt, vội vàng tra xét bốn phía, lại phát hiện ở ngoài ngàn dặm có một đạo khí tức.
- Sao lại thế này? Tiểu tử này làm sao chạy ra được?
Lâm Xuyên Vân nổi giận đùng đùng gầm lên.
- Mau đuổi theo!
Trên mặt Tang Cốc lập tức toát mồ hôi lạnh, dẫn đầu lắc mình hướng về phía khí tức truyền tới. Lâm Xuyên Vân cùng Quách Nghị cũng cấp tốc đuổi theo.
Vù!
Vù!
- Không phải phương bắc, là phương tây. Không đúng, hắn lại tới phương đông!
Ba người liên tục biến đổi vị trí, nhưng lại phát hiện căn bản tìm không thấy phương hướng của Hạ Ngôn.
Xích!
Lâm Xuyên Vân dường như một con ruồi không đầu không ngừng xuyên qua trong không gian. Đột nhiên, một đạo linh lực tràn tới, đồ án Thái Cực đen trắng giao nhau, tám phân thân cẩm trường kiếm đỏ thẫm hung hãn quét tới. Năng lượng nóng cháy cuồn cuộn mãnh liệt.
- Tiểu tử, dám đánh lén ta!
Lâm Xuyên Vân lập tức giận dữ, rít gào liên tục. Hắn nguyên bản còn đang cảm ứng vị trí Hạ Ngôn vội vàng truy kích, tuyệt đối không ngờ đến Hạ Ngôn dám chủ động đánh lén mình. Trong lúc gấp rút, vội vàng vận chuyển linh lực quanh thân ra tay, ngăn cản tám đạo kiếm khí của Hạ Ngôn.
Ầm! ầm ầm!
Sau một tiếng nổ lớn không gian sụp đồ, không gian loạn lưu xuất hiện.
- Đại Na Di Thuật!
Hạ Ngôn lại chợt lóe, biến mất khỏi vị trí này. Lần này đánh lén, Hạ Ngôn ngược lại rất thành thơi, không chút bị thương. Bởi vì Lâm Xuyên Vân ứng đối trong lúc bất ngờ, đương nhiên không có khả năng dồn hết toàn lực. Cho nên lần này Lâm Xuyên Vân ngược lại bị một ít thương nhẹ. Sau khi hắn ổn định lại, phát hiện đã mất tung tích Hạ Ngôn.
Vù Vù Vù !
Liên tục gấp rút na di, Hạ Ngôn liền thoát khỏi phạm vi cảm giác của ba người, ra ngoài mấy vạn dặm, một đường cấp tốc phi hành hướng tây bắc.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Vì sao tiểu tử kia có thể thoát khỏi chúng ta giam cầm?
Ba người Lâm Xuyên Vân mất tung tích. Hạ Ngôn tự nhiên hội hợp cùng một chỗ, ngay cả Quách Nghị đều không thể bình tĩnh, có chút tức giận nói.
- Tất nhiên là một loại bí pháp thần kỳ, chỉ sợ cũng là thần thông Thần chủ Thương Hà để lại.
Tang Cốc nói.
- Chết tiệt, lại để tiểu tử này chạy thoát!
Lâm Xuyên Vân giận dữ, vừa rồi hắn còn bị đánh lén một lần, bị chút vết thương nhẹ.
- Nguy rồi. Bàn Như Ý bị hắn lấy đi, ta ăn nói thế nào với Tuyết cẩm đại nhân đây?
Tang Cốc đau khổ rên một tiếng, toàn thân run lên nhè nhẹ, mặt xám như tro tàn.
Bàn Như Ý này cũng không phải là Tuyết cẩm đại Nhân tặng hắn, mà là cho hắn sử dụng để tìm kiếm bí tàng. Hiện tại, không ngờ bàn Như Ý bị mất...
- Ôi!
Quách Nghị thở dài một tiếng.
Ba người trầm mặc, sau một lúc lâu, Quách Nghị lại mở miệng:
- Các ngươi xem, tiểu tử này tuổi chừng bao lớn?
Quách Nghị nhìn về phía hai người hỏi.
- Cái gì?
Hai người nghi hoặc nhìn về phía Quách Nghị.
- Ta thấy tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ tu luyện một, hai ngàn năm. Thực lực hắn hiện tại có thể so với Giới chủ sơ cấp. Nếu lại tu luyện mấy ngàn năm, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không phải đối thù. Hôm nay chúng ta đánh giết hắn, hắn khẳng định nhớ kỹ thù oán. Đến lúc đó, chờ khi lực lượng hắn đủ cường đại, khẳng định sẽ tìm tới chúng ta báo thù cũng rất bình thường. Mà hiện tại, chúng ta còn không cách nào tìm được hắn.
Quách Nghị có chút lo lắng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Xuyên Vân cũng tối sầm. Vừa rồi Tang Cốc nói mất bàn Như Ý, hắn còn có chút vui sướng khi người gặp họa, hiện tại trong lòng cũng không vui nỗi.
- Quên đi, đi thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Hiện tại chúng ta truyền tin tức tiểu tử này ra ngoài, khiến tất cả mọi người đi tìm hắn.
Thần sắc Quách Nghị khẽ biến, con ngươi đảo quanh nói.
- Đúng, nhanh chóng truyền tin tức này ra ngoài, cho tất cả mọi người đuổi giết hắn.
Hai người lên tiếng nói theo.