Chương 565 Hạ Ngôn Có Được Phòng Ngự Thần Khí "Thất bại... Thất bại... Thất bại..."
Thần Chuy ở cách đó không xa, trong lòng không ngừng gào thét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kiện vật phẩm hình dạng áo giáp trên tay Thu Thủy.
Thần Chuy cùng Thu Thủy đều là thợ rèn Thần cấp thành danh mấy chục năm, càng thêm vô cùng quý trọng danh tiếng của mình. Nếu không như thế thì sau khi Thu Thủy tỷ thí Thần Chuy thất bại, cũng sẽ không lựa chọn ẩn cư mấy chục năm.
Thu Thủy nếu rèn thần khí thất bại, vậy hôm nay tự nhiên là Thần Chuy chiến thắng. Nếu thành công, như vậy...
Một kiện thần khí công kích, một kiện thần khí phòng ngự, cùng một phẩm cấp, thần khí phòng ngự càng khó rèn hơn.
Trên khuôn mặt trầm tĩnh của Thu Thủy, một tia gợn sóng dần xuất hiện!
- Thành công rồi!
Rốt cuộc, Thu Thủy phát ra một tiếng rít gào, kích động hô to. Còn Thần Chuy, nháy mắt này mặt xám như tro tàn, toàn thân co giật kịch liệt, khí tức cũng trở nên nặng nề hỗn loạn.
Thân ảnh Vương Đông Cực chợt lóe, nháy mắt tới cạnh Thu Thủy. Vương Đông Cực cũng không tin Thu Thủy có thể rèn thành công thần khí phòng ngự. Nên biết rằng, cả phân thế giới cũng chưa có người luyện chế thành công thần khí phòng ngự. Trên lý luận mà nói, lân giáp Địa Hành Long xác thật thỏa mãn điều kiện rèn thần khí phòng ngự, thế nhưng thật sự rèn ra thần khí phòng ngự, vẫn là một chuyện rợn cả người!
Đừng nói thần khí phòng ngự, dù là rèn thành công thần khí công kích, cũng đã làm người ta vô cùng kích động!
Vương Đông Cực thoáng đánh giá, liền phán đoán ra thần khí phòng ngự xác thật đã thành công! Sau khi nhận chủ là có thể sử dụng.
- Thu Thủy rèn thần khí phòng ngự, đã thành công!
Mặc dù Vương Đông Cực thật không cam lòng, tuy nhiên vẫn phải trầm giọng tuyên bố kết quả.
Hạ Ngôn cũng rất vui mừng, đi trên đài cao xuống tới cạnh Thu Thủy:
- Thu Thủy tiền bối, chúc mừng ngài! Ha ha, ngài chính là thợ rèn đầu tiên rèn ra thần khí phòng ngự trên Đại Lục Long Chi chúng ta cùng Đại Lục Ám Dạ!
- Hừ! Nếu ta có tài liệu, cũng có thể rèn ra thần khí phòng ngự!
Thần Chuy sắc mặt âm trầm biến đổi mấy lần, hừ lạnh một tiếng.
- Vương tông chủ, hiện tại có thể tuyên bố kết quả tỷ thí giữa Thu Thủy tiền bối cùng Thần Chuy rồi chứ?
Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn về phía Vương Đông Cực, thấp giọng cười nói.
- Hai người đều rèn ra thần khí!
Ánh mắt Vương Đông Cực chợt lóe.
- Thần khí phòng ngự so sánh với thần khí công kích, càng thêm khó rèn hơn. Kết quả tỷ thí giữa hai người đã rất rõ ràng!
Thánh Hoàng đột nhiên đứng lên, giọng lạnh nhạt nói. Vương Đông Cực nghe vậy, mí mắt nhảy kịch liệt, dừng một chút, nói:
- Trận tỷ thí này, Thu Thủy đã thắng!
Nói xong, Vương Đông Cực liền giao lại thần khí phòng ngự cho Thu Thủy. Thần khí phòng ngự này là do Thu Thủy rèn ra, tự nhiên thuộc sở hữu của hắn. Vương Đông Cực cũng không có quyền lấy đi thần khí phòng ngự này.
Tuy rằng hắn cũng muốn lấy đi, thậm chí cướp đoạt, nhưng Thánh Hoàng còn ở đó, điều này làm cho hắn căn bản không dám trắng trợn cướp đoạt.
- Hạ Ngôn! Ta có thể rèn ra thần khí này, tất cả đều là do ngươi cung cấp tài liệu.
Thu Thủy tiếp nhận thần khí, nhìn Hạ Ngôn nói:
- Hôm nay ta có thể thắng lợi, hoàn toàn là nhờ Hạ Ngôn ngươi. Ha ha, hôm nay ta thật là cao hứng. Thần khí này, là của Hạ Ngôn!
Thu Thủy đưa thần khí trên tay mình tới trước mặt Hạ Ngôn.
Đám người xung quanh, đã sớm rối loạn! Dù là những đại nhân vật, cũng có người thiếu kiên nhẫn.
Thần khí phòng ngự, thần khí phòng ngự!
- Thu Thủy tiền bối, vậy có lẽ không ổn lắm!
Hạ Ngôn vừa nhíu mày, cũng không tiếp nhận thần khí phòng ngự Thu Thủy đưa sang.
- Không có gì không ổn cả! Ta có giữ nó cũng vô dụng, ngươi có thần khí này, nếu có người muốn giết ngươi cũng khó!
Thu Thủy trịnh trọng nói.
- Hạ Ngôn, huynh thu lấy đi!
Bạch Nhụy đứng ở trên đài hét lớn.
Nàng thấy Hạ Ngôn lại không chịu nhận thần khí này, đương nhiên không kiên nhẫn được. Chúng nữ cũng đều dùng cùng một loại ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, các nàng đương nhiên hy vọng Hạ Ngôn thu lấy thần khí phòng ngự này.
- Vậy đa tạ Thu Thủy tiền bối!
Rốt cục Hạ Ngôn tiếp nhận thần khí phòng ngự, một tia sáng hiện lên, một giọt máu trên ngón tay Hạ Ngôn rơi xuống thần khí phòng ngự. Sau đó, thần khí phòng ngự liền ẩn vào trong thân thể Hạ Ngôn.
Hiện tại, trong cơ thể Hạ Ngôn đã có hai kiện thần khí phòng ngự, ba kiện thần khí công kích.
Vương Đông Cực thấy Hạ Ngôn thu thần khí phòng ngự, sắc mặt càng âm trầm. Tuy nhiên, hắn lại nghĩ:
"Ngày mai giết chết Hạ Ngôn, tự nhiên có thể lấy được tất cả thần khí hắn có!"
- Thần khí phòng ngự, bị Hạ Ngôn lấy được rồi!
- Hạ Ngôn quả thật là tốt số mà!
- Chậc chậc...
Bất luận là người Thiên Cung, hay là người thế lực Đông Cực, cùng những người xung quanh, đều hâm mộ không thôi.
"Hừ! Đừng tưởng rằng có một kiện thần khí phòng ngự, ta liền không thể giết được ngươi!"
Trong lòng Vương Đông Cực hung hăng nghĩ.
- Hạ Ngôn! Ngày mai lúc mặt trời vừa lên, đó là lúc ta và ngươi tỷ đấu. Hôm nay ngươi trở về phải làm chuẩn bị cho đủ đó!
Vương Đông Cực sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn chậm rãi nói.
- Đa tạ Vương tông chủ quan tâm, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn!
Hạ Ngôn cười chống lại ánh mắt Vương Đông Cực.
- Thu Thủy tiền bối, hiện giờ ngài đi cùng ta! Kết quả tỷ thí hôm nay đã chứng minh, tài nghệ Thần Chuy còn xa không bằng ngài!
Hạ Ngôn lại nhìn Thu Thủy cười nói:
- Hiện tại người trong thiên hạ đều biết rằng: Ngài đã thắng Thần Chuy!
- Tốt!
Thu Thủy gật đầu:
- Hạ Ngôn, ngươi muốn tỷ đấu với Vương Đông Cực?
Thu Thủy cũng không biết ước định giữa Hạ Ngôn và Vương Đông Cực. Mấy ngày nay, hắn đều bị thế lực Đông Cực giam lỏng, căn bản không biết bất kỳ tin tức gì bên ngoài. Khi hắn nghe Vương Đông Cực vừa nói, trong lòng không khỏi căng thẳng, trán cũng nhăn lại.
- Chuyện này, lát nữa chúng ta tới tửu lâu Bình An rồi nói.
Hạ Ngôn nói.
- Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi!
Trương Liên Khởi nói với Hạ Ngôn. Đám người Thánh Hoàng đều đã đi xuống thông đạo.
- Ừ!
Hạ Ngôn vội lên tiếng, cùng theo Thu Thủy đi qua.
Vương Đông Cực mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm. Hắn cũng không muốn để Thu Thủy rời khỏi nơi này, tuy nhiên hôm nay Thánh Hoàng ở đây, Thần Chuy lại thua trận tỷ thí, hắn thật không thể cưỡng ép lưu Thu Thủy lại.
"Hạ Ngôn! Ngày mai giết ngươi xong, ta tự nhiên sẽ tìm Thu Thủy trở về!"
Vương Đông Cực nhìn bóng lưng Hạ Ngôn từ từ đi xa, trong lòng thầm nghĩ.
- Tông chủ, cứ để bọn họ đi như vậy?
Một nguyên lão Đông Cực phẫn nộ nói.
- Hừ, hiện giờ ta muốn làm nhất, chính là giết Hạ Ngôn kia
Vương Đông Cực nói.
- Hạ Ngôn này lại không e ngại sợ hãi! Lẽ nào ngày mai hắn thật dám tỷ đấu sinh tử với tông chủ ngài?
Nguyên lão kia ngập ngừng hỏi.
***
- Hôm nay thật là xem quá đã, thần khí công kích, thần khí phòng ngự!
- Hắc hắc! Lang huynh, ngài mai sẽ còn đặc sắc gặp mười lần hôm nay nữa.
- Ngày mai Hạ Ngôn kia muốn tỷ đấu sinh tử với Vương Đông Cực, hai bên tất nhiên sẽ có một người phải chết.
Một thanh niên cười hắc hắc nói.
- Chu lão đệ, đệ nói Hạ Ngôn này có thể là đối thủ của Vương Đông Cực hay không?
Thanh niên họ Lang kia cau mày hỏi.
- Lang huynh, cái này còn phải hỏi sao? Tuy rằng Hạ Ngôn lợi hại, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Linh Tông thôi! Vương Đông Cực kia, chính là cảnh giới Linh Hoàng đó.
Thanh niên họ Chu cam đoan nói.
- Thế nhưng không phải vừa nãy Hạ Ngôn có được một kiện thần khí phòng ngự hay sao?
Thanh niên họ Lang lắc đầu.
- Thần khí phòng ngự tuy rất tốt, nhưng cũng không phải vô địch! Ba mươi năm trước Vương Đông Cực cũng không phải có một kiện thần khí phòng ngự hay sao, vẫn bị Thánh Hoàng một chiêu đánh trọng thương? Năm đó nếu Thánh Hoàng truy sát Vương Đông Cực, cho dù Vương Đông Cực có mười kiện thần khí phòng ngự cũng phải chết chắc!
Thanh niên họ Chu kia hiển nhiên khá rõ chuyện xảy ra năm đó.
- Chu lão đệ nói phải
Thanh niên họ Lang gật đầu.
Một kiện thần khí phòng ngự, hiệu quả phòng ngự xác thực rất mạnh. Thế nhưng, cũng tuyệt không phải vô địch. Chênh lệch giữa cường giả Linh Tông và cường giả Linh Hoàng, thật sự quá lớn.
Nếu một Linh Tông hậu kỳ có được thần khí phòng ngự, vậy Linh Tông đỉnh xác thật không có khả năng giết Linh Tông hậu kỳ này. Thế nhưng, một Linh Tông đỉnh có thần khí phòng ngự, Linh Hoàng nếu muốn giết Linh Tông đỉnh này, cũng không phải chuyện khó. Mấu chốt là thực lực cường giả Linh Hoàng so với Linh Tông đỉnh, thật sự mạnh hơn quá nhiều.
Trương Bảo kia bất quá là Bán Linh Hoàng, đã có thể tùy ý phát huy ra võ kỹ uy lực mấy trăm vạn độ, còn chưa cần sử dụng thần khí. Có thể thấy, cường giả Linh Hoàng đáng sợ cỡ nào.
Đông đảo mọi người xung quanh, cũng dần dần tán đi.
- Thường tộc trưởng, ngài xem Hạ Ngôn kia ngày mai thật sự dám hiện thân đánh một trận với Vương Đông Cực hay không?
Người nói chuyện là một lão già áo bào vàng, đôi mắt nhỏ những sáng như sao. Bên cạnh hắn không xa, là một lão già áo bào xanh. Xung quanh hai người này, đều có không ít cường giả Linh Tông. Hai người này, chính là tộc trưởng Thường gia cùng Hà gia năm đại thế lực Thánh thành.
- Tất nhiên Hạ Ngôn sẽ tới!
Tộc trưởng Thường gia không chút do dự nói.
- Ồ!
Tộc trưởng Hà gia ánh mắt chợt lóe lên, cười nói:
- Thường tộc trường, vì sao khẳng định như vậy?
- Hắc hắc! Ngày mai Hà tộc trưởng sẽ biết.
Thường tộc trưởng lắc đầu cười, cất bước trong vòng vây bảo vệ, chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc này, đám đông cũng đang bàn tán xem ngày mai Hạ Ngôn có hiện thân hay không. Đám đông cũng nói, nếu Hạ Ngôn trốn lên Thanh sơn, vậy khẳng định Vương Đông Cực sẽ không dám giết lên trên Thánh sơn. Đương nhiên, nếu Hạ Ngôn thật sự xuất hiện, vậy hắn sẽ phải chết chắc. Hạ Ngôn sử dụng thần khí phòng ngự, Vương Đông Cực một chiêu có thể sẽ không đánh chết Hạ Ngôn, thế nhưng khắng định Vương Đông Cực sẽ không như Thánh Hoàng năm đó chỉ dùng một chiêu với hắn, sau đó không tiếp tục ra chiêu đánh chết Hạ Ngôn.
- Thu Thủy tiền bối, ngài cùng các nàng đi tửu lâu Bình An trước, lát nữa ta sẽ trở về.
Rời khỏi sân thi đấu, Hạ Ngôn nhỏ giọng nói với chúng nữ cùng Thu Thủy.
- Ôi
- Ngao!
- Được rồi!
Chúng nữ đều nhộn nhịp lên tiếng, Thổ cẩu cũng gâu một tiếng, lắc lắc đuôi, dùng ánh mắt xanh lục len lén quan sát Thánh Hoàng. Lúc này, ở trước mặt Thánh Hoàng, nó thật không dám lên tiếng.
- Vậy chúng ta đi trước!
Thu Thủy nhìn Hạ Ngôn, lại nhìn về phía mấy người Thánh Hoàng, nói.
Chờ mấy người rời đi, Hạ Ngôn mới chuyển mắt nhìn về phía Thánh Hoàng:
- Thánh Hoàng đại nhân, ta muốn nói với ngài vài câu!
- À?
Ánh mắt Thánh Hoàng chợt ngưng, nhìn Hạ Ngôn, lại chuyển mắt nhìn những người Thiên Cung:
- Được rồi, các người đều tản ra đi!