RE: Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn
-
05.04.2012 17:32:16
Chương 205 Viện Trưởng Đã Đến
Lợi dụng không gian hẹp ở trong phòng có thể hạn chế tốc độ của Hạ Ngôn! - Ha ha!
Đại trưởng lão cười lạnh.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Đại trưởng lão liên tục chém ra vài chục đao. Tuy nhiên lại cũng không bổ về phía thân thể Hạ Ngôn mà là bức Hạ Ngôn dồn về một góc!
- Đáng ghét!
Hạ Ngôn biết tâm tư của đại trưởng lão Tống gia nhưng lại không có cách nào. Về mặt lực lượng, hắn yếu hơn một ít, liều mạng với đối phương không được. Như vậy cũng chỉ có thể liên tục trốn tránh công kích của đối phương.
Dần dần, Hạ Ngôn bị buộc tới một góc trong phòng. Các loại dụng cụ bài trí đều gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến di động thân pháp của Hạ Ngôn.
- Hay lắm! Giết hắn đi!
Vinh tiên sinh cách đó không xa, bỗng nhiên vỗ tay nói lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn với vẻ âm độc, khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh.
Mà bên kia, Lý Nguyên Xuân cũng bị tộc trưởng Tống Lập của Tống gia từng bước ép sát, căn bản không có biện pháp nào ra tay viện trợ cho Hạ Ngôn!
- Nhìn ngươi còn có thể duy trì bao lâu!
Một đao chém ra, đại trưởng lão Tống gia cười nói với giọng âm dương quái khí.
Hạ Ngôn cũng không lên tiếng, chi là cố gắng ngăn trở công kích của đại trưởng lão. Linh lực toàn thân đang không ngừng thúc dục, mỗi một lần ngăn cản đều phải tiêu hao không ít linh lực!
- Keng! Keng!
Tiếng va chạm kịch liệt!
Thỉnh thoảng vũ khí hai người có một lần chính diện va chạm. Không có cách nào, không gian của gian phòng nhỏ hẹp, có đôi khi Hạ Ngôn thật sự tránh không được, đành phải ra sức vận chuyển linh lực ngăn cản!
Mỗi một lần ngăn cản như vậy, đều khiến cho khí huyết toàn thân nhộn nhạo!
Đại trưởng lão này tuy rằng có thể chém ra uy lực võ kỹ một ngàn hai trăm độ, mà Hạ Ngôn có thể chém ra uy lực võ kỹ một ngàn độ. Chênh lệch hai người khoảng hai trăm độ, nhưng chỉ chênh lệch hai trăm độ, khiến Hạ Ngôn cũng khó chịu.
- Xoẹt!
Ánh đao chợt lóe, đao phong của đại trưởng lão lướt sát bên tai Hạ Ngôn, đao phong sắc bén sượt qua khiến tai Hạ Ngôn chảy máu!
Tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không dám phân tâm, sắc mặt vẫn bình tĩnh chống đỡ. Uy lực của Linh La kiếm lúc này căn bản không phát huy được.
"Nếu cứ tiếp diễn như vậy, ta sớm hay muộn cũng ngăn không được!" Trong lòng Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng, nhưng... Phòng này...
Đột nhiên. Hạ Ngôn nhìn thấy khi đao khí vừa rồi quét ngang, đánh ra một lỗ hổng.
"Đúng vậy, phòng này do gỗ chế tạo thành, cũng không chắc chắn, chỉ cần ta phóng kiếm khí ra ngoài hẳn là rất dễ dàng có thể hủy diệt toàn bộ phòng! Đến lúc đó ra bèn ngoài trống trải..."
Đôi mắt Hạ Ngôn sáng lên.
"... Như vậy liền có cơ hội!"
Linh lực vốn nội liễm đột nhiên bùng nổ trên thân kiếm, lực lượng điên cuồng mãnh liệt hướng về chung quanh gào thét mà ra.
Ầm.
Toàn bộ phòng đều bắt đầu lay động dữ dội.
Kiếm khí từ trên thân kiếm không ngừng phát ra, hơn mười luồng kiếm khí ở trên vách tường trong phòng, bị lưu lại một chỗ hổng to lớn.
Thấy Hạ Ngôn làm như vậy, đại trưởng lão Tống gia rất nhanh phát giác mục đích của Hạ Ngôn. Sắc mặt phát lạnh, mày nhăn lại: 'Tiểu tử kia muốn hủy diệt phòng, sau đó liền có nhiều không gian có thể lợi dụng thân phép tránh né."
Ngay sau đó, đại trưởng lão gia tăng tiết tấu công kích. Tuy nhiên, lão muốn đánh bại Hạ Ngôn, cũng không phải thoải mái như vậy! Tuy rằng tiết tấu nhanh hơn, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể ngăn cản!
Lý Nguyên Xuân cũng tùy thời chú ý Hạ Ngôn. Lúc này, nhìn thấy cách làm của Hạ Ngôn cũng hiểu được, lập tức từ trên đại kiếm của hắn, cũng phát ra từng luồng kiếm khí hỗn loạn.
Một lát sau!
Ầm
Toàn bộ phòng, lung lay muốn đổ, một số cây cột to lớn chống đỡ gian phòng, ầm ầm đổ xuống. Một vùng bụi đất đều xao động, tràn ngập khắp nơi.
Tô Cách nhanh chóng khom người nhảy ra ngoài từ một lỗ hổng trên vách.
- Mở!
Hạ Ngôn đột nhiên hét lớn một tiếng.
Rầm.
Căn phòng rộng lớn rốt cục ầm ầm đổ xuống hoàn toàn.
Người ở trong phòng đều dậm chân xuống đất một cái, mạnh mẽ nhảy lên trên mà thoát ra.
Vèo vèo.
Mấy bóng người đều phá vỡ nóc nhà, tạm thời phi hành lên trên gian phòng ngã xuống.
- Đi chết đi!
Đại trưởng lão Tống gia chém một đao mạnh mẽ về phía Hạ Ngôn. Một đao này lão hoàn toàn chém ra hết lực lượng linh lực. Một đao hung mãnh dị thường, mang theo tiếng khí bạo liên tiếp, chém giết tới bên người Hạ Ngôn.
Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng ngưng, thân thể hơi hơi rơi xuống phía dưới, rồi sau đó trường kiếm trong tay cũng hoàn toàn quán chú linh lực toàn thân. Một kiếm mang theo uy lực ngàn độ ngăn cản đao phong trường đao của đại trưởng lão Tống gia.
- Hây!
Hạ Ngôn cũng hét lớn một tiếng.
Lực lượng to lớn trên trường kiếm, thối quét đến như bài sơn đảo hải.
Keng
Thân kiếm không ngờ không chịu nổi lực lượng, trực tiếp gãy thành hai đoạn.
Tiếp theo, thân thể Hạ Ngôn liền bay về phía sau. Mà thân hình đại trưởng lão bỗng dừng lại. Uy lực mà Hạ Ngôn phát ra khiến khí huyết của hắn tạm thời bốc lên, ngực rất khó chịu.
"Thực lực tiểu tử này thật đúng là mạnh!"
Đại trưởng lão hoảng sợ trong lòng nói.
Sắc mặt Hạ Ngôn trở nên tái, thân thể không chịu sự khống chế, trực tiếp bay hơn mười thước, mới rơi trên mặt đất, liên tục lui lại mấy thước.
Trong tay chỉ còn lại nửa thanh kiếm.
Linh lực toàn thân đều không thể lưu thông thông suốt nữa. Thật giống như sợi tơ bị lực lớn làm đứt. Trong lúc nhất thời, ngay cả Tụ Linh huyệt đều không thể khống chế.
- Đi chết đi!
Đúng lúc này, Tống Ngọc Hâm lại hét lớn một tiếng chói tai xông tới bên người Hạ Ngôn, đâm về phía trước ngực Hạ Ngôn, hắn đã sớm chờ cơ hội!
Con ngươi Hạ Ngôn mạnh mẽ co rút lại, nhìn một kiếm này, sẽ đâm xuyên qua ngực! - Vô sỉ!
Hạ Ngôn chợt quát một tiếng, thân thể quỷ dị thoáng nghiêng người về phía bên trái, mà thanh kiếm gẫy trong tay thì lật tay đâm ra.
Tuy rằng linh lực trong cơ thể không thể lưu thông thuận lợi, nhưng Hạ Ngôn là Linh Sư trung kỳ. Sau khi bị thương lực lượng toàn thân tập hợp bùng nổ, cũng có thể đạt tới uy lực mấy trăm độ. Hơn nữa, tốc độ cũng rất nhanh.
- Hự!
Tống Ngọc Hâm hừ nhẹ một tiếng.
Mặt đất ầm ầm, biểu tình dần dần đọng lại, cúi đầu nhìn trước ngực, một thanh đoản kiếm chi còn lại chuôi kiếm ở bên ngoài. Mà trường kiếm trong tay hắn đảm chệch vạt áo Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được hàn ý trên trường kiếm, thân kiếm của Tống Ngọc Hâm gần như dán lên da thịt.
Khí lực bản thân đều giống như bị rút sạch. Vừa rồi, thanh kiếm này chỉ kém không đến một cm thì có thể đâm vào trái tim hắn. Nếu không phải vào phút cuối, Hạ Ngôn tinh tế không chế co rút cơ ngực. Cho dù hắn có nghiêng người, một kiếm này cũng có thể đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Nơi yết hầu Tống Ngọc Hâm khô khan của phát ra mấy tiếng, rồi sau đó thân thể chậm rãi ngã xuống với vẻ không cam lòng.
- Ngọc Hâm!
Đại trưởng lão vận chuyển linh lực một vòng, nhìn thấy Tống Ngọc Hâm ngã xuống, chấn động, liền hét lớn một tiếng, tiếp theo thân thể nhanh chóng vọt đến.
Tống Lập kia ờ phía xa xa cũng nghe được, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy đứa con Tống Ngọc Hâm ngã trước mặt Hạ Ngôn, trong đôi mắt bắn ra hai luồng hàn quang, vốn thân ảnh đang giằng co với Lý Nguyên Xuân, giống như một luồng khói nhẹ trong nháy mắt bay tới trước người Hạ Ngôn.
Tuy rằng đại trưởng lão Tống gia di động trước, hơn nữa khoảng cách vốn gần Hạ Ngôn nhất, nhưng vẫn không tới trước tộc trưởng Tống Lập. Cường giả có cảnh giới Đại Linh Sư, tốc độ nhanh hơn Linh Sư nhiều. Mà ngay cả Hạ Ngôn, cũng chưa thấy rõ Tống Lập làm sao đến bên người mình.
- Hâm nhi!
Bóng dáng Tống Lập dừng lại, nhìn thấy Tống Ngọc Hâm té trên mặt đất với thanh kiếm gẫy găm trên ngực, hơn nữa Tống Ngọc Hàm vẫn đang mở hai mắt. Trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ không cam lòng!
- Không!
Tống Lập bi thương kêu một tiếng, âm thanh giống như muốn phá vỡ tầng mây, cự ly truyền ra rất xa.
- Ngươi... phải... chết!!!
Đôi mắt Tống Lập mạnh mẽ chuyển hướng về phía Hạ Ngôn, rống giận từng chữ một, tiếp theo đó một kiếm liền đâm tới Hạ Ngôn
Tốc độ cực nhanh, Hạ Ngôn thậm chí căn bản không cảm giác được kiếm phong! Mắt thấy Hạ Ngôn cũng bị đánh chết!
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng lực lượng quỷ dị xuất hiện ở bên người Hạ Ngôn. Luồng lực lượng này, vững vàng ngăn chặn lại Tống Lập ra sức đánh ra một kiếm dưới cơn thịnh nộ.
- Hả?
Tống Lập kinh hãi mạnh mẽ chuyển ánh mắt về phía người bên cạnh.
Lúc này, một lão già xuất hiện bên cạnh Hạ Ngôn. Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng ngưng, thấp giọng nói trong miệng:
- Sư phụ!
Người vừa mới xuất hiện chính là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, Liễu Vân!
- Ngươi...
Vừa rồi Tống Lập rất đau lòng. Tuy nhiên hiện tại lại hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn và Liễu Vân.
- Sư phụ?
- Đúng! Tống Lập! Vì sao ngươi muốn giết đệ tử ta?
Đôi mắt Liễu Vân nhìn về phía Tống Lập, hỏi với giọng điệu lạnh nhạt.
Tiếp theo, Liễu Vân vươn tay kéo Hạ Ngôn lại.
- Các... Các ngươi.
Tống Lập thấy Liễu Vân và Hạ Ngôn, khiếp sợ trong lòng. Trong đầu trống rỗng, rồi sau đó ánh mắt dừng trên thi thể Tống Ngọc Hâm, một niềm bi thương giống như trái tim muốn vỡ ra.
Đại trưởng lão Tống gia, còn có Vinh tiên sinh, đều tới bên người Tống Lập. Lý Nguyên Xuân cũng tới bên người Liễu Vân.
Người Tô gia đều kinh ngạc nhìn sáu người trong sân, còn có thi thể Tống Ngọc Hâm.
Tâm Hạ Ngôn buông lòng, coi như hiểu rõ trước kia vì sao vẻ mặt Lý Nguyên Xuân vẫn rất nhẹ nhàng. Nguyên lai hắn biết Viện trưởng Liễu Vân xuất hiện.
- Tống Lập! Vì sao ngươi muốn giết chết đệ tử Hạ Ngôn của ta?
Đôi mắt Liễu Vân hơi hơi rung, lại hỏi một câu với vẻ lạnh nhạt.
Tuy nhiên, lúc này đây khi hỏi ra, khí tức ông đột nhiên bùng nổ, toàn bộ áp chế Tống Lập!
Khí thế của cường giả Linh Tông, căn bản không thể tưởng tượng. Giờ khắc này Tống Lập cảm giác được mình cũng không thể hít thở.
- Hắn... Hắn giết con ta!
Tống Lập xuất ra khí lực toàn thân, mới hô ra được mấy từ.
Liễu Vân nhìn thi thể trên mặt đất, nói với vẻ khinh miệt:
- Đáng chết! Hừ! Học viên của Học Viện Tử Diệp không nên có người như vậy!
- Hạ Ngôn! Con làm đúng lắm. Liễu Vân mỉm cười nhìn Hạ Ngôn.
Hiện tại Hạ Ngôn cũng không có một chút khí tức nào, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, chỉ có thể cười cười.
"Linh Sư vốn cũng sẽ thoát lực!" Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn hiện lên.
- Tống Lập! Chuyện hôm nay ta sẽ không lập tức truy cứu. Ngươi mang người của ngươi về đi. Sau này hãy kêu con cháu Tống gia thu liễm một chút!
Liễu Vân xua tay nói với Tống Lập đang suy nghĩ xuất thần.
- Tộc trưởng.
Đại trưởng lão thấy Tống Lập không phản ứng, vội kêu lên một tiếng.
Lúc này thân thể Vinh tiên sinh đều khẽ run nhè nhẹ, không dám ngẩng đầu.
- Tộc trưởng! Chúng ta trở về đi!
Đại trưởng lão vươn tay nhẹ nhàng kéo Tống Lập một hồi.
Lúc này Tống Lập mới từ ngơ ngẩn phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt đờ đẫn nhìn đại trưởng lão. Rồi sau đó, Tống Lập ôm thi thể của Tống Ngọc Hâm, chậm rãi đi đến cánh cổng Tô gia.
Sau khi người Tống gia rời đi!
Tô Cách, Tô Cầm đều mang theo cảm xúc kinh ngạc vạn phần, rồi tới bên người Hạ Ngôn.
- Bái kiến Viện trưởng đại nhân! Tô Cách cung kính nói.
Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, bình thường hắn ngay cả nhìn thấy cũng rất khó. Mà hiện tại, Viện trưởng Liễu Vân đứng trước mặt hắn.
"Hạ Ngôn dĩ nhiên là đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp".
Tô Cầm với đôi mắt đẹp nhìn Hạ Ngôn.
"Khó trách thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy chứ"