Chương 126 Trưởng Lão Hội Đặc Thù Ba ngày sau, sáng sớm, ở trên núi Ngọc Thủy thành Bắc, hai bóng ảnh di chuyển cực nhanh phóng từ trên núi xuống.
Vụt!
Nhanh như tia chớp!
Tới chân núi, hai bóng ảnh này mới từ từ giảm tốc độ lại, nhìn kỹ, hai cái bóng này hóa ra là một người một chó. Người mặc áo trắng, phía sau là một thanh trường kiếm tinh mỹ, thân hình tuy không tính là khôi ngô, nhưng hết sức cao lớn. Còn con chó kia, liền quá tệ, toàn thân không có mấy lạng thịt, khô đét thậm chí không bằng cả chó hoang bên đường, thật giống như mấy tháng không có thức ăn.
Một người một chó này, tự nhiên chính là Hạ Ngôn cùng Thổ Cẩu Huyễn Ảnh Lang. Thân thể Hạ Ngôn dừng lại, thở ra một hơi dài trong ngực, hai mắt bắn ra tinh quang, hai tay chậm rãi đẩy về phía trước. Một đạo kình khí phát ra từ bàn tay, trong không khí liền hình thành một khối không khí bắn về phía trước. Trên tóc Hạ Ngôn, còn dính một chút giọt nước.
Ba ngày trước, Hạ Ngôn nghe lão đầu Thánh Hoàng giải thích một phen, liền có phương hướng trở lại. Tuy rằng không thể nâng cao trên diện rộng trong thời gian ngắn, tuy nhiên cũng biết rõ phương hướng con đường cần đi.
Chỉ cần sử dụng dược phẩm gia tốc Tụ Linh Huyệt tăng trưởng, như vậy tốc độ chuyển hóa nội lực thành linh lực cũng sẽ theo đó nhanh hơn.
Hiện tại, vấn đề then chốt là tìm hai mươi ba loại dược liệu cần thiết, sau đó tiến hành phối chế.
Muốn gom đủ những dược liệu này, rất khó làm được trong khoảng thời gian ngắn. Ngày hôm sau, Hạ Ngôn liền tới phòng đấu giá, tìm Mạc Khải quản lý hiệu thuốc, tuy nhiên Mạc Khải cũng không thể khẳng định lão có thể tìm được toàn bộ những dược liệu này. Hơn nữa, dù ngay cả lão có nắm chắc tìm được vài loại dược liệu tương đối quý hiếm, cũng cần một tuần mới có thể vận chuyển từ thành Tử Diệp đến thành Ngọc Thủy.
- Thổ Cẩu! Ngươi xem núi này, thành này, trời cao này, xinh đẹp bao nhiêu!
Hạ Ngôn hít sâu điều tức xong, nhìn cảnh sắc xa xa, lại chuyển mắt nhìn sang Thổ Cẩu cảm thán.
Đôi mắt xanh lục của Thổ Cẩu nhìn Hạ Ngôn một chút, dường như có vẻ không hiểu, gâu gâu mấy tiếng, lắc lắc đuôi.
Đột nhiên, một con thỏ rừng xuất hiện trong tầm mắt một người một sói.
Thổ Cẩu gào một tiếng, thân thể liền bắn ra như dây cung, bốn chân xông tới con thỏ rừng. Con thỏ rừng kia dường như bị dọa choáng váng, lúc này lại quên mất bỏ chạy, chờ nó phản ứng lại muốn phóng đi, miệng rộng đã há ra của Thổ Cẩu nhẹ nhàng cắn lên yết hầu nhỏ bé của nó!
Rắc!
Thổ Cẩu hơi dùng chút lực, cổ họng con thỏ rừng yếu đuối liền gãy đoạn.
Hạ Ngôn cau mày, áo trắng hơi lay động, sau đó cười nói:
- Vừa lúc còn chưa ăn điểm tâm, liền ăn thỏ rừng nướng đi!
- Nè, bỏ con thỏ xuống, đi tìm củi lửa cho ta!
Hạ Ngôn phân phó với Thổ Cẩu.
Ánh mắt Thổ Cẩu sáng lên, buông con thỏ rừng xuống, vui vẻ nhảy nhót, bốn chân dậm trên mặt đất, sau đó phóng chạy vào trong rừng.
Gần nơi này, có một con suối nhỏ.
Lột da rửa sạch thỏ rừng, Thổ Cẩu cũng ngậm về không ít cành cây khô ráo.
Một làn khói xanh lượn lờ mọc lên bên dòng suối nhỏ. Chỉ chốc lát, một mùi thịt nướng say lòng người khuếch tán bốn phía. Thổ Cẩu ngồi xổm bên cạnh, nước miếng chảy dài hai mắt sáng rực, chân trước liên tục gãi gãi mặt đất, lỗ tai mấy nhúm lông dựng thẳng lên, tròng mắt xanh lục vẫn không rời thịt thỏ trên đống lửa.
- Sau này, ta cũng không có thời gian làm thịt quay cho ngươi ăn nữa đâu.
Hạ Ngôn lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Ba ngày này, Thổ Cẩu dường như ăn thịt nướng đến nghiện.
- Ô...
Thổ Cẩu không cam lòng thấp giọng ư ử.
- Hạ Ngôn ca!
- Hạ Ngôn ca!
Giữa lúc Hạ Ngôn đang đối phó với một chân thỏ nướng, từ hướng đường tới thành Ngọc Thủy xa xa truyền đến hai tiếng kêu lớn.
- Ồ? Là người gia tộc tìm ta?
Hạ Ngôn ngừng ăn, đứng lên tiện tay ném chân thỏ cho Thổ Cẩu.
Thổ Cẩu nhảy người lên, thoáng cái tiếp được chân thỏ, hưng phấn lăn tròn trên mặt đất.
Hạ Ngôn khẽ dậm chân, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng rời mảnh rừng cây này. Quả nhiên, nhìn thấy hai người mặc trang phục con cháu Hạ gia đi về phía này.
- Nhanh! Hạ Ngôn ca ở bên đó.
Một con cháu Hạ gia mắt sắc, thấy được Hạ Ngôn vội vã hưng phấn nói với người còn lại.
Hai người hưng phấn nhanh chóng chạy về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn ca!
Tới nơi, hai người đều cung kính hành lễ.
Hạ Ngôn gật đầu hỏi:
- Các ngươi tới nơi này, chẳng lẽ tộc trưởng tìm ta?
Cũng chỉ có tộc trưởng tìm hắn, mới có thể để con cháu gia tộc tìm kiếm bốn phía.
- Đúng vậy! Hạ Ngôn ca, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão gọi huynh trở về.
Một con cháu Hạ gia ngữ khí kích động nói, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Hắn cũng mới lần đầu tiên gặp được Hạ Ngôn.
- À? Tộc trưởng gọi ta trở về, có chuyện gì sao?
Hạ Ngôn không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Này... Chúng ta cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên ngày hôm qua các vị trưởng lão đều trở về gia tộc, hình như muốn triệu tập trưởng lão hội.
Con cháu gia tộc kia thành thật nói.
- Trưởng lão hội? Ừ, ta đã biết rồi, cám ơn hai người!
Hạ Ngôn cau mày, gật đầu, chợt cười nói với hai người này.
- Hạ Ngôn ca...
Hai người này ánh mắt chợt lóe, nhìn lẫn nhau, nhưng muốn nói lại thôi.
- Còn có chuyện gì sao?
Hạ Ngôn khẽ nhướng mày hỏi.
- Này... Chúng ta muốn... Chúng ta muốn thỉnh giáo võ kỹ của huynh!
Ấp úng một hồi, một con cháu Hạ gia rốt cuộc cắn răng một cái, trầm giọng nói.
Hạ Ngôn không khỏi mỉm cười, nói:
- Hiện tại có lẽ không có thời gian, ta phải trở về gặp tộc trưởng. Thế này, để buổi chiều đi.
Thời gian ở lại thành Ngọc Thủy cũng chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, lợi dụng trong khoảng thời gian này nâng cao thực lực con cháu gia tộc, cũng không tệ. Hơn nữa, thực lực hiện tại của Hạ Ngôn cũng đã tới bình cảnh, dung hợp võ kỹ không có nhiều tiến triển, chuyển hóa nội lực cũng chỉ từng chút, mặc dù hao tốn nhiều thời gian, cũng không có hiệu quả lớn.
- Cám ơn Hạ Ngôn ca!
Hai người nghe vậy, lập tức mừng rỡ hô lớn.
- Không cần như vậy, các ngươi đều là con cháu Hạ gia, tương lai Hạ gia còn phải dựa vào các ngươi nữa. Được rồi, ta về trước, xem tộc trưởng tìm ta có chuyện gì.
Dứt lời, dưới chân Hạ Ngôn hơi rung lên, thân thể nháy mắt liền đi ra xa mười thước.
Hai con cháu Hạ gia chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng người lóe lên, sau đó không thấy Hạ Ngôn ca nữa. Chờ lúc bọn họ nhìn lại Hạ Ngôn, Hạ Ngôn đã chạy ra xa trăm thước.
Lúc này, trong rừng cây lại phóng ra một cái bóng khác, đuổi theo phía Hạ Ngôn.
- Đó là Thổ Cẩu của Hạ Ngôn ca!
Một con cháu Hạ gia kinh ngạc nói.
Một con chó hoang, cũng có được tốc độ như thế, hai người này đúng thật không cách nào giải thích được.
- Chúng ta cũng trở về đi. Hạ Ngôn ca đáp ứng buổi chiều này dạy cho chúng ta võ kỹ. Ha ha, lần này chúng ta cũng có thể trở nên cường đại rồi, thật tốt quá.
Một con cháu cười ha ha, biểu tình hưng phấn.
Từ lần trước tin tức Hạ Ngôn chỉ điểm một gã con cháu chi thứ truyền ra ngoài, đông đảo con cháu Hạ gia đều hết sức muốn được Hạ Ngôn chỉ điểm. Tuy nhiên rất nhiều người lại không dám trực tiếp đi tìm Hạ Ngôn, dù sao thân phận cách nhau nhiều quá. Giống như hai con cháu Hạ gia này, cũng bởi theo lệnh tộc trưởng mới tìm Hạ Ngôn, sau đó bọn họ thuận tiện nói ra muốn Hạ Ngôn chỉ điểm bọn họ.
Các con cháu Hạ gia bình thường, khẳng định không thể tùy tiện đi tìm tộc trưởng đưa yêu cầu như thế! Địa vị ở trong một gia tộc cực kỳ quan trọng. Đây cũng là chuyện không còn cách nào, nếu không mọi người đều như vậy, đúng là không hiện thực.
Con cháu bình thường, căn bản không có khả năng được phân phối sai khiến nha hoàn, đây cũng là tượng trưng địa vị thân phận.
"Tộc trưởng gọi ta trở về làm gì? Cho dù là mở trưởng lão hội, đây cũng không có liên quan gì đến ta mà! Trên đường đi, trong đầu Hạ Ngôn còn đang không ngừng suy nghĩ.
Sau một lúc, Hạ Ngôn liền vào cổng Bắc thành Ngọc Thủy.
Hạ gia ngay ở khu Bắc, cho nên vừa vào thành, hầu như chẳng khác nào vào phủ viện Hạ gia.
- Hạ Ngôn thiếu gia!
Ngoài cửa, hộ vệ thấy Hạ Ngôn liền hành lễ!
- Hai vị đại ca vất vả!
Hạ Ngôn gật đầu cười nói.
Tiền viện, hội nghị đường, cửa lớn mở rộng.
Ngoài cửa, bốn gã hộ vệ Hạ gia đứng thẳng tắp. Bốn người này, đều tính là trưởng bối Hạ Ngôn, thực lực cũng không yếu, nói chung đều là tu luyện giả đả thông bảy tám mươi đường kinh mạch.
- Bốn vị thúc thúc! Là tộc trưởng gọi ta tới...
Còn chưa chờ Hạ Ngôn nói hết lời, bốn người liền khom người, nghiêm túc nhìn Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn thiếu gia mời vào, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đã đợi lâu.
Nghe nói như thế, Hạ Ngôn cũng không khỏi sững sờ.
- Thổ Cẩu! Chờ ở bên ngoài!
Sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Ngôn quay đầu lại nói với Thổ Cẩu.
Thổ Cẩu khẽ sủa một tiếng, liền nằm sấp tại chỗ, ánh mắt chuyển động, le lưỡi đánh giá bốn phía.
Nếu nói con Thổ Cẩu này khác với những con chó hoang khác, cũng chỉ có ánh mắt xanh lục của nó. Khi Thổ Cẩu dùng con mắt này nhìn chằm chằm người ta, xác thật có lúc làm cho tu luyện giả bình thường cũng phải nổi da gà.
Bước chân vào hội nghị đường, phát sinh một tiếng vang nhỏ.
- Ra mắt tộc trưởng! Ra mắt các vị trưởng lão!
Hạ Ngôn vào hội nghị đường rồi, cung kính nói.
Lúc này, là lần thứ hai Hạ Ngôn tiến vào hội nghị đường Hạ gia. Lúc đi vào hội nghị đường lần đầu tiên, hoàn toàn khác với hiện tại. Khi đó, Hạ Ngôn vẫn còn là một phế vật bị người ta quên lãng, một phế vật không có đến một đường kinh mạch. Lúc đó, tộc trưởng cùng các trưởng lão làm thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ trở thành hy vọng Hạ gia được?
Dù ngay cả Tam trưởng lão quan hệ với Hạ Ngôn tốt nhất, cũng căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày Hạ Ngôn thành thế này.
Kỳ thật đây cũng không trách tộc trưởng cùng những trưởng lão này, đối với một con cháu không có bất kỳ hy vọng gì, ai sẽ quan tâm quá nhiều chứ? Điểm này, trên toàn đại lục đều là như thế.
Lần thứ hai tiến vào hội nghị đường, tâm tình Hạ Ngôn đã hoàn toàn khác, mà tâm tình tộc trưởng Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão cũng hoàn toàn bất đồng.
- Ha ha! Hạ Ngôn, con cũng ngồi xuống đi!
Hạ Phi Long cười chỉ chỉ một chiếc bên bàn, nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sững sờ, ngồi xuống?
Trưởng lão hội này, chỉ có tộc trưởng cùng trưởng lão có tư cách tham gia. Dù ngay cả trưởng lão hộ các cũng không có tư cách tham dự. Mà hiện giờ, tộc trưởng lại bảo hắn ngồi xuống?
Nói như vậy...
Trong lòng Hạ Ngôn, lập tức xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
- Hạ Ngôn! Ngày hôm nay trưởng lão hội có một việc rất quan trọng muốn thông qua, cần con ở đây. Con cũng ngồi xuống đi.
Đại trưởng lão Hạ Lai cũng vẫy tay mở miệng nói với Hạ Ngôn.
Trước đây, Đại trưởng lão Hạ Lai đối với Hạ Ngôn chỉ là cười nhạt, cộng thêm phụ thân Hạ Ngôn phế đi cánh tay nhi tử Đại trưởng lão là Hạ Cổ Thu, cũng khó trách hắn sẽ không vừa mắt Hạ Ngôn. Mà hiện giờ, tình hình hoàn toàn bất đồng.
Hạ Lai đương nhiên cũng hy vọng Hạ gia cường thịnh, hiện tại lão ước gì Hạ Ngôn có thể càng mạnh hơn, càng sớm ngày thành tựu Linh Sư. Điểm này, nguyện vọng của hắn hoàn toàn giống với những người khác!