BÂNG KHUÂNG
Người ơi, Phượng đỏ ngợp trời
Bâng khuâng đến nỗi chơi vơi giữa ngày
Đâu rồi tà áo em bay
Cái ngày xưa ấy gieo đầy trang thơ
Đâu rồi mắt biếc ,môi mơ
Nón nghiêng làm bộ tay hờ để quên
Đâu rồi nông nỗi cơn ghen
Chiều sâu hun hút đường quên lối về .
Trách gì "Những chiếc giỏ xe
Chở đầy hoa Phượng" Hè về em qua
Bây giờ em của người ta
Còn anh là của bơ vơ cuộc đời
Ta ngồi nhìn cánh Phương rơi
Cầm tay nỗi nhớ một thời có nhau !
Nha Trang 2/6/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2012 00:54:03 bởi Le Hoai Nam >