tủ thơ HÀ HUY DZIỆU
(Đã đưa vào TV)
TỘI NGHIỆP CẢ DÒNG SÔNG
Không đến bờ - đâu phải tại dòng sông
Mà cay đắng, nhồi đau triền sóng vỗ
Có bóng trăng soi, ngọn nguồn mới tỏ
Lúc con đò - mưa nắng đã xanh rêu
Nụ cười buồn : hiu hắt ngọn đèn khêu
Trời sang sáng - ôi, thương từng ngọn cỏ
Nói khe khẽ, cho lòng nghe thật rõ
Chút buồn vui - ai hiểu chuyến đò đưa...
Sông rì rào, và gió rất lưa thưa
Mái chèo cũ xôn xao bờ cách trở
Ta đằm thắm - dẫu muộn màng tiếng thở
Thương dòng sông - nhớ bến lại quay về...
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 10:09:44 bởi hahuydzieu >
NHẬN DẠNG
Bước chân, những bước ngại ngần
Nhìn dung nhan - những phân vân một thời
Gặp nhau, chân thẹn thùng rồi
Thấy khuôn mặt cũ, ta bồi hồi ta...
Hỏi rằng : còn tiếng ngâm nga
Thưa : ngâm nga mãi vẫn là ngâm nga
Mười mấy năm cuộc rời xa
Ô hay, vành vạnh vẫn tà áo khuya
Có còn nhớ cá lia thia
Có còn nhớ cuộc chia lìa ấy không...
Khi tay bế lẫn tay bồng
Hình như ai cũng mênh mông dại khờ
Thôi, ta viết vội vần thơ
Gửi nhau một chút ngu ngơ phận đời...
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
TUYẾT TRẮNG NGẬP QUANH ĐỜI
... Bạch Tuyết
* Lúc mình mới quen nhau : trời thật nắng
Em nồng nàn - tiếng thở cũng trong veo
Lúc ấy mây xanh
và lòng thì hạ trắng
Anh bâng khuâng nhìn gió chợt bay vèo...
Chiếc lá đong đưa,
(nhung nhớ thuở quê nghèo)
Em : chiếc lá - đong đưa niềm ước hẹn !
Mình đã trao nhau, trái tim và... ước nguyện
Sao bây giờ - ngơ ngẩn ánh trăng thưa !
* Lúc nói yêu nhau thì lại chiều mưa
Gió và lá xanh xao thời cổ tích
Em có nhớ ? Dưới mưa buồn rả rích
Em ngọt ngào : thương nhớ mãi bên anh...
Sóng đời trôi... và kiếp sống mong manh
Em biền biệt... gió mưa cùng chiếc lá
Có phải em không ? (Dẫu là nơi chốn lạ)
Vẫn còn mơ - ngày ấy - ngóng trăng lên...
* Bên xứ người - em vẫn chỉ là em
Bước lầm lũi, nhớ nhau. Nhìn tuyết đổ
Ôi màu trắng của một thời cám dỗ
Trắng bâng khuâng : màu trắng của năm nào...
Em hãy là mơ,
cho trọn giấc chiêm bao
Và là tuyết, cho chút tình êm ả
Đừng là gió, là mưa, là chiếc lá...
Anh lặng nhìn theo :
tuyết trắng ngập quanh đời...
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
(Đã đưa vào TV) ĐÂU PHẢI TẠI CON ĐƯỜNG
Có những con đường chia xa tình nhau
Có những con đường bao la nỗi nhớ...
Chuyện chúng mình -
bấp bênh từng tiếng thở
Ôi, đường xưa - còn đó... vẫn con đường
Chắc là em, chưa hết khúc nghê thường
Chắc là anh, suốt một đời ngơ ngẩn...
Anh biết lòng anh -
xót thương và quanh quẩn
Không làm sao níu được dấu chim bay...
oOo
Sao lại về ?
Sao lại giữa chiều nay ?
Trời lộng gió - con đường thêm vất vả !
Nắm chặt tay nhau - vẫn chừng như rất lạ
Nỗi niềm kia -
đâu phải tại con đường...
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 10:08:50 bởi hahuydzieu >
THƯƠNG CÁNH DIỀU ĐÃ CŨ
Thuở yêu nhau dõi cánh diều
Em ngây ngất hỏi những điều xa xôi
Giờ buồn, cho em nhớ thôi
Đường xưa lối cũ - qua rồi vẫn qua...
Nửa đời, nát cuộc phong ba
Câu thơ thì dại - quán già thì xiêu
Em nhìn anh, gió hiu hiu
Biết sao tìm lại cánh diều ngày xưa...
Cứ bay đi, dẫu dại khờ
Vẫn còn anh, gã si hờ... nhớ nhung...
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
EM THÌ THẦM:
"BIỂN GIÓ RẤT MÊNH MÔNG"
Phải biển không - mà dập dồn sóng vỗ
Phải bờ không - mà cát vẫn đam mê
Phải em không - sao ngậm ngùi tiếng thở
Phải gió không - sao gió lại quay về !
Bởi nặng lòng đau - dan díu chút ươm thề
Ta lận đận, chân run từng bước nhỏ
Ngơ ngác buồn theo - con đường và cuối ngõ
Chùng phím tơ, nên nát cả cung đàn...
Ngỡ chốn xa bay -
rong ruổi tận mây ngàn
Biển thêm rộng, gió thêm miền phiêu lãng...
-"Sao lại về đây,
cho trời thêm quạnh vắng"?
Em thì thầm :
-"Biển gió rất mênh mông" !
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2012 09:23:11 bởi hahuydzieu >
CÓ NHỮNG GIỌT QUANH ĐỜI
26-05-1975 trình diện
Ngậm ngùi ba chục năm xa
Cọng rau giọt tím - quả cà giọt thâm
Sụt sùi, mưa giọt trầm ngâm
Ngẩn ngơ, mẹ giọt thì thầm... nguyện kinh
Tử sinh - con, giọt riêng mình
Đời lăn lóc - giọt lục bình, sóng xô
Mẹ già mái tóc đòng ngô
Chờ con mà ngỡ đời ngơ ngẩn đời...
Giỗ Mẹ 06-8-2005[/
i]
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2012 16:45:01 bởi hahuydzieu >
THỜI GIAN VẪN CÒN DẤU ẤN
Như là hoa biết đau ngày kết nụ
Như là cây, biết nhói cả thân chồi
Như là em, tiếc một chiều đã cũ
Như là anh... ngơ ngẩn - cũng đành thôi
Như là mây, biết đâu chiều gió lộng
Như là sương, sao níu nổi đăng trình
Như là em, qua một thời lửa bỏng
Như là anh... ngơ ngẩn - cũng thôi đành
Thời gian vẫn còn dấu ấn
Người đi còn những dấu chân
Chông chênh tìm về kỷ niệm
Lãng du, lòng vẫn phân vân !
Tìm nhau, vẫn tìm nhau mãi
Hoàng hôn ngập gió heo may
Trao nhau từng lời vụng dại
Nổi trôi, thương lắm, cánh hoa gầy...
Bởi là hoa, vẫn đau ngày kết nụ
Bởi là cây, vẫn nhói cả thân chồi
Bởi là đêm, vẫn thương từng giấc ngủ
Bởi là sông, lận đận bóng thuyền trôi...
Xin ngàn sương vấn vương từng cánh vạc
Xin rừng xanh rưng rức nhựa thơm lành
Xin đời em vẫn nụ cười ngơ ngác
Riêng đời anh...
ngơ ngẩn... cũng thôi đành !
HÀ HUY DZIỆU
(Mưa nắng cạnh bên đời)
XIN NHƯ LÀ KỶ NIỆM
Mấy mươi năm - thơ cũng vẫn là thơ
(Hoài ngơ ngẩn, như thời còn ngơ ngẩn)
Có phải nhau không !
Hình như là số phận.
Bước dài thêm - bóng nắng chắc dài thêm...
Có ai nào thấy nắng rọi ban đêm
Mà xào xạc bao nhiêu là ngõ vắng.
Chưa lãng đãng đã nghe lòng trĩu nặng,
Cứ về đi - nhớ có nhẹ bao giờ...
Dặn dò nhau : đã hết thuở mong chờ,
Đành ngơ ngác, như là ngơ ngác cuối.
Thu heo may -
mà đường còn rong ruổi,
Xin thời gian ấm lại chút chiều đông...
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
ĐÊM NÀO CHẲNG CÓ SƯƠNG RƠI
Đã nghe ngọn gió giao mùa
Thu đi vội vã, cho vừa vặn Đông
Nhẹ lòng : có cũng như không
Phiêu du - nỗi nhớ trôi, bềnh bồng trôi
"Trăm quan mua lấy miệng cười"
Thênh thang - em nhỉ ! Vẫn trời với ta.
Ngậm ngùi chi - ngọn nước sa
Sá gì, hạt bụi vỡ oà trong mây...
Em còn đó - nắng hây hây
Thôi, cho ta gửi : chút ngây ngô đời.
Đêm nào chẳng có sương rơi
Lòng nào chẳng có : à ơi, dại khờ...
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
ĐI CHƯA HẾT CUỘC DẠI KHỜ Chỉ khi vời ngọn gió lay Mới hay ngày tháng dạn dày xót xa Nỗi niềm mà cũng phong ba Yêu thương, mà cũng - bỗng là oán thương Chẳng đi hết được đoạn đường Thì hoa và bướm đành vương nhụy tình Sa chân vào cuộc đăng trình Thì thôi - khờ dại, cũng mình với ta HÀ HUY DZIỆU (Con nước nặng phù sa)
CHÚT HƯƠNG BAY
Với em, anh là sương trên cỏ
Đủ dành ngan ngát lá xanh tươi
Với em, anh là viên sỏi nhỏ
Đủ em lát gọn lối đi thôi !
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
NGẪU HỨNG
Chẳng đưa con sáo sang sông
Sao ngơ ngác bóng xổ lồng sáo bay !
Giữa trời cao, giữa đất dày
Có trăng nào tỏ nỗi này giữa khuya ?
Kêu sương, cánh vạc bay kìa
Em còn nhớ lối đi, về - ngóng trông...
Thôi rồi, con sáo sang sông
Mạn thuyền mãi vẫn bềnh bồng nhấp nhô
Đời lúc bão, lúc hanh khô
Trùng khơi, biết đến bao giờ sóng êm...
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
GIỌT LỆ
Ngân ngấn, buồn ơi, nước mắt quanh
Thở than, dài ngắn giọt long lanh
Bấp bênh - nào dễ bình yên được
Gió nói dùm nhau : thế cũng đành...
Biển, thuyền - ai bảo là biết cả
Dõi bóng thuyền đi : chẳng nói năng
Rong ruổi ! Và đêm, và vật vã
Thuyền ơi, còn cả bến sông trăng
Luyến lưu, em đứng cạnh bên đời
Cũng chỉ vầng trăng lặng lẽ thôi
Văng vẳng nguyện thề xưa, mây nước
Ta về, thương nhớ lịm trên môi...
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
TA THẦM MONG NỤ KẾT THÀNH HOA
Chẳng gió mà sao cũng bão giông
Em thầm thì mãi, chuyện mênh mông
Bước đi còn ngoái dòng trôi cũ
Cũng vẫn là xong, một bến sông
Thời gian, con nước đã qua cầu
Nồng ấm, còn không, chuyện trước sau
Thấp thoáng người đi miền gió bụi
Lòng ai nào biết được nông sâu ?
Ta thầm mong nụ kết thành hoa
Vẫn viết cho tình những thiết tha
Chạnh nhớ âm vang lời đã cũ :
"Suốt đời, em chẳng muốn anh xa"
Người đi, lặng lẽ người đi mãi
Một mình ôm cả tháng năm qua...
HÀ HUY DZIỆU
(Con nước nặng phù sa)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: