NHỚ MỘT TÊN NGƯỜI
Anh vẫn gọi em MIMOSA
Nghe lòng thoang thoảng một làn hoa.
Nay dừng chân quán mang tên ấy,
Ngỡ tưởng, đời - ta lại gặp ta !
Đã đưa em đến chốn này đâu,
Mà ngờ như lối cũ quen lâu
Vẫn như khe khẽ lời em nguyện :
"Thời gian không thể lấp chìm sâu !"
Ôi, chuyện mười năm - chuyện thuở xưa,
Đong đưa, đời hẹn đến bao giờ
Tên hoa - mà cũng tên em đấy,
Ai vẫn nhìn ai - biển cách bờ …
Khi nào em rộn rã niềm vui,
Hãy gửi cho ta chút ngậm ngùi
Bên chồng, em có nghe tan vỡ
Tựa cánh hoa kia - muộn mất rồi …
Hôm nay, nhân tiện ghé về đây,
Lặng nhìn - e ấp - dáng hoa lay
Bóng người đứng ngóng bên bờ vắng,
Hoa có buồn chăng - chuyện gió mây …
HÀ HUY DZIỆU