VỌNG NHỚ CHÚT HƯƠNG XƯA
Như con sâu cuộn mình trong kén nhỏ,
Biết sầu tư khi chọn lối - đi - về
Có những đường tơ, bối rối cả trăm bề
Khi muôn dặm, quan san, miền cỏ úa …
Có những chiều mưa, giọt dài bên bóng cửa,
Mưa ngoài hiên - sao ướt cả tâm hồn ?
Mà vắng cơn mưa,
lòng lại thấy buồn hơn !
Cũng ngày tháng,
mà sao ngày tháng vắng …
Chuyện ngày xưa, cũng là mưa với nắng.
Chuyện bây giờ, cũng lại nắng và mưa !
Thế mà sao từng ngọn gió đong đưa,
Vẫn thương nhớ một quãng đời đã mất …
Hãy hỏi lòng xem,
phải chăng …
buồn chất ngất ?
Chính là khi vọng nhớ chút hương xưa !!!
HÀ HUY DZIỆU
Cám ơn bạn đã ghé thăm và để lại bài thơ hay. Dưới đây mình xin cảm tác bài thơ của bạn
mong thường xuyên giao lưu thơ cùng vui bạn nhé!
Dẫn lối ta về Cất lên tiếng khóc, xin chọn một hình hài!
Nằm trên tay mẹ, thả giấc ngủ say
Từng mùa thu đi… Rớt dài tuổi mộng
Chuyện ngày hôm qua dẫn lối ta về
Cơn mưa tạnh, xa khoảng trời nuối tiếc
Hạt nắng nào, đang rụng xuống bờ vai?
Cho hỏi thầm, chứ hạt nắng của ai?
Trên bãi chiều, nghe lạ từng hơi ấm…
Dĩ vãng lặng câm, cỏ cây nhìn say đắm
Hồn năm xưa ngơ ngác, đứng gục đầu
Tóc trắng bay, gọi làng gió xôn xao
Vọng chút hương xưa, đùa lay ngọn cỏ
Tình yêu trong em… Một thời đã có…
Mênh mông mây ngàn cất dấu dây tơ…
Nguyệt tận nơi đâu?... Xa bến, xa bờ...
hạt nắng bây giờ, chẳng tìm tôi làm bóng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2012 14:38:56 bởi Lê Hoàng Trúc >