Can Me Cô!
Can me mãi thấy cô đang đứng đó
Vội chào cô rồi lanh lẹ đứng bên
Cô guốc cao, nhưng may quá, còn hên
Còn đứng thấp ngang vành tai đó chứ
Trò với cô như hai người tình tự
Đứng gần nhau hỏi đáp những vần thơ
Cô nhìn duyên, cô đẹp tựa trong mơ
Chao ơi, chết, không chừng thầy để ý
Cô nhân từ, thật hiền từ đó nhỉ
Chỉ từng câu, sửa từng chữ, khen chê
Chữ nào hay, chữ nào dở, đam mê
Trò im lặng gật đầu vâng ngưỡng mộ
Thơ lạ nhỉ, biết đâu chẳng là nợ
Mũi tên thần ai bắn lút vào tim
Biết yêu cô, hay muốn gọi cô... em
Oái oăm quá học trò ma quỷ sợ
Nguyên Đỗ