Suối Nguồn Thơ
em đâu còn nước mắt.
để tim chết cuồng si..
nhưng vẫn còn nỗi nhớ.
nhớ anh viết những gì.
em học anh chữ "tất"
em học anh chữ"vương"
em học anh tất cả.
học những lời yêu thương
thời gian như bụi cát
vương vào mắt em đau
hồn bay vào xiêu bạt.
trào lên sóng lệ sầu
đừng nói lời gian dối
đừng để lòng em đau.
xin hãy giành một chút.
cho em trút lệ sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2007 08:52:32 bởi giotnangmuathu2007 >
Trích đoạn: giotnangmuathu2007
em đâu còn nước mắt.
để tim chết cuồng si..
nhưng vẫn còn nỗi nhớ.
nhớ anh viết những gì.
em học anh chữ "tất"
em học anh chữ"vương"
em học anh tất cả.
học những lời yêu thương
thời gian như bụi cát
vương vào mắt em đau
hồn bay vào xiêu bạt.
trào lên sóng lệ sầu
đừng nói lời gian dối
đừng để lòng em đau.
xin hãy giành một chút.
cho em trút lệ sầu
Qua Đêm Tối Lại Bình Minh
Em này, lau giọt lệ!...
Đừng để sầu lên mi...
Mùa Ngâu nào em nhớ...
Mùa trăng sầu sử thi...
Em đừng đau buồn nhá
Đừng vội vàng yêu thương
Hãy dồn tâm tất cả
Vào việc học ở trường
Cuộc đời những được mất
Tình buồn lắm khổ đau
Hãy giữ hương ngào ngạt
Đừng sa vào bể dâu
Biết đâu là giả dối
Biết đâu là thật đâu
Qua những đêm đen tối
Sẽ thấy ngày tươi mầu
Nguyên Đỗ
Dzị Cũng Nói
Tiếng miền Nam sao dễ thương thật nhẹ
Cứ mỗi lần em nói thấy thương ghê
Dù có chi, công việc bận bốn bề
Cũng chăm chú lắng nghe từng chữ một
Em bỏ dấu, bỏ vần nghe ngon ngọt
Phụ âm đầu, phụ âm cuối lung tung
Dzị mà thương, dzị mà nhớ lạ lùng
Nhớ những lúc bỏ miệt trên về dưới
Em trong trắng tóc hương thơm hoa bưởi
Trong hồn anh mãi mãi đẹp như mơ
Tự khi nào hai đứa đối họa thơ
Chuyện Nam Bắc, chuyện Đông Tây đủ cả
Đùa với nhau, cũng bớt sầu trong dạ
Em mùa này gió bão cũng thường qua
Em bây giờ chớ ủ dột mày hoa
Để anh nhớ vẽ tranh tình diệu vợi
Nguyên Đỗ
Nỗi Đau Không Nói
Anh cảm thấy nỗi đau em chẳng nói
Nên từ nay anh hứa giã từ thơ
Anh phải chọn Người Yêu Dấu, Nàng Thơ
Không đùa bỡn để em buồn lặng lẽ
Tính anh nghịch thả hồn thơ chẳng kể
Nỗi sầu đau trong dạ lệ dâng mi
Mấy hôm nay em vắng chẳng tin gì
Anh biết lỗi từ nay không vậy nữa
Anh biết mình khó giữ lời thề hứa
Lúc làm thơ quên hết chuyện đó đây
Hồn mênh mang theo gió cuốn miệt mài
Đôi khi lỡ lời đam mê đắm đuối
Anh vẫn nhớ, gọi tên em, từng buổi
Đêm trăng về ngóng gió quyện trầm hương
Gởi về em lời thơ nhớ thiên đường
Kẻ lạc lối rơi vào trong địa ngục
Em có nhớ những lần thơ thôi thúc
Anh bảo em: vì em, anh sẽ quên
Bỏ làm thơ sợ em khổ nợ duyên
Em nói: Chớ, vì anh là thi sĩ
Lần này thôi, hỡi người em tri kỷ
Giã từ thơ mang gởi chút hương trời
Cho em đó, hỡi người bạn đường ơi
Vì chính em là người anh thương mến
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2007 10:45:31 bởi Nguyên Đỗ >
Đêm Nay Trăng Sáng
Đêm nay trăng sáng, nhưng em chẳng đến
Lòng quặn đau, lỗi hẹn với nàng thơ
Anh ra vào nghe ngóng với ngẩn ngơ
Không một tiếng, không một câu gọi lại
Lòng nhuốm buồn, sâu nhấn chìm tê tái
Đường yêu đương lắm trở ngại chông gai
Niềm đau thương lại cứ đến từng ngày
Dao cứa thịt không bén bằng dao nhớ
Đêm nay trăng sáng chiếu qua cửa sổ
Anh mơ màng ao ước đó là em
Em đi rồi mờ mịt bóng màn đêm
Đơn côi quá một đêm dài vắng lặng
Đêm trăng sáng đi một mình một chặng
Nghe cô đơn thấm ướt cả lưng, vai
Những bước chân trĩu nặng lết lê hoài
Nhịp trái tim tưởng chừng như ngưng đập
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Đêm Nay Trăng Sáng
Đêm nay trăng sáng, nhưng em chẳng đến
Lòng quặn đau, lỗi hẹn với nàng thơ
Anh ra vào nghe ngóng với ngẩn ngơ
Không một tiếng, không một câu gọi lại
Lòng nhuốm buồn, sâu nhấn chìm tê tái
Đường yêu đương lắm trở ngại chông gai
Niềm đau thương lại cứ đến từng ngày
Dao cứa thịt không bén bằng dao nhớ
Đêm nay trăng sáng chiếu qua cửa sổ
Anh mơ màng ao ước đó là em
Em đi rồi mờ mịt bóng màn đêm
Đơn côi quá một đêm dài vắng lặng
Đêm trăng sáng đi một mình một chặng
Nghe cô đơn thấm ướt cả lưng, vai
Những bước chân trĩu nặng lết lê hoài
Nhịp trái tim tưởng chừng như ngưng đập
Nguyên Đỗ
DSX đọc baì thơ này của anh ND cảm xúc cho DSX họa cùng thơ anh nha TRĂNG LẺ Trăng bên anh vẫn sáng thiết tha Trăng bên em nay đã nhạt nhoà Ngày anh đi trăng buồn không tỏ Như mắt em đang nhỏ lệ sầu Em nhớ anh trong nỗi đớn đau Từng nỗi nhớ đang về hành hạ Gọi tên anh lòng đau đớn quá Anh đâu rồi nhớ lắm anh ơi Nước mắt rơi tan nát rã rời mất nhau rồi vĩnh viễn chia phôi Một cuộc tình em hằng mong đợi Ta cùng nhau bước chung một lối Xa anh rồi còn chi hoài vọng Anh chọn rồi lối đi hoa mộng Xa anh em chẳng còn lẽ sống Chút gió về sao lòng bão giông DSX
Suối cạn Nguồn? Này anh suối cho em nhắn hỏi
Bưả giờ sao chẳng thấy đưa thư về
Nơi cuối dòng em chờ vớt thơ ghe
Đêm rằm sáng bên này, bên kia tối? Hay là nay đã cạn nguồn con suối
Hoặc là anh đang đắm đuối si mê
Nói đi anh, em nhớ buổi hẹn thề
Anh hưá sẽ không bao giờ thơ cạn Với người thơ một ngày như một tháng
Và đôi khi một thoáng ngỡ trăm năm
Bởi nợ duyên thơ đầu ắp tay nằm
Khi xa cách thời gian không ý niệm Hay nắng hạn suối đang khô đắng miệng
Nước chanh đây, uống nhé mỉm cười lên
Trăng đang treo lơ lửng ở hiên thềm
Chờ sương đến gieo vần con suối thả Đừng suối nhé, đừng để buồn gục ngã
Em đi rồi, thơ vẫn ở bên anh
Tiếng hoan ca cuả con suối trong lành
Không thể để khô khan thành vũng cát Sương Anh
DSX đọc baì thơ này của anh ND cảm xúc cho DSX họa cùng thơ anh nha
TRĂNG LẺ
Trăng bên anh vẫn sáng thiết tha
Trăng bên em nay đã nhạt nhoà
Ngày anh đi trăng buồn không tỏ
Như mắt em đang nhỏ lệ sầu
Em nhớ anh trong nỗi đớn đau
Từng nỗi nhớ đang về hành hạ
Gọi tên anh lòng đau đớn quá
Anh đâu rồi nhớ lắm anh ơi
Nước mắt rơi tan nát rã rời
mất nhau rồi vĩnh viễn chia phôi
Một cuộc tình em hằng mong đợi
Ta cùng nhau bước chung một lối
Xa anh rồi còn chi hoài vọng
Anh chọn rồi lối đi hoa mộng
Xa anh em chẳng còn lẽ sống
Chút gió về sao lòng bão giông
DSX
Lòng Bão Giông
Đang hoa mộng bỗng mây về xám đặc
Đổ cơn mưa, sấm sét buổi hoàng hôn
Vắng tin em, anh như mất cả linh hồn
Lòng bão giông, trời bỗng sầm sập tối
Quay cuồng nhớ, tìm em như con rối
Biết về đâu, chim khuất mãi nẻo xa
Trong hồn anh đầy gió bão phong ba
Muốn say lú quên đi luôn tất cả
Tim rỉ máu nỗi nhớ cuồng hành hạ
Trí mờ đi đau đớn nhức không nguôi
Sao tự nhiên bỗng im bặt chia phôi
Dòng sông xanh tự dưng ai chắn lối
Ai đắp đập chuyển dòng đem thay đổi
Cánh đồng hoa thiếu nước nắng hạ thiêu
Chết khô queo người ạ lúc về chiều
Trông thê thảm buồn hơn vào sa mạc
Nguyên Đỗ
Em Gọi Anh Ngọt Lịm
Tiếng Anh ơi từ miệng em ngọt lịm
Làm anh nghe chếnh choáng cả tâm can
Anh lâng lâng theo gió núi hương ngàn
Hồn phiêu lãng bềnh bồng theo sóng biển
Tình yêu thương chẳng bao giờ đổi biến
Mỗi ngày qua càng thêm đậm, sâu xa
Mỗi đêm về càng tình tứ, mặn mà
Mỗi tin nhắn một tình yêu chan chứa
Gọi cho nhau, gởi thư từ từng bữa
Dù xa xôi cách trở cũng gần nhau
Theo tháng năm tình lớn đẹp muôn màu
Hương hoa thắm ngọt ngào như tháng Hạ
Tình yêu rộng mênh mông như biển cả
Trao về nhau niềm hy vọng tin yêu
Anh yêu em mỗi ngày một thêm nhiều
Miền Đất Hứa của đời anh mãi mãi
Nguyên Đỗ
Chung Sức Đồng Lòng
Người tứ xứ vào đây chung làm việc
Sát vai nhau, cùng chung sức đồng lòng
Nhiều việc làm, lật đật mãi chẳng xong
Khác ý kiến, không hẳn là thù nghịch
Anh với em chẳng bao giờ đối nghịch
Dù đôi khi khác ý kiến đường đi
Nhưng không sao, việc đó chẳng hề gì
Chân Thiện Mỹ mọi người đều hướng tới
Đã chân chính, có gì mà nghĩ ngợi
Hiểu lầm nay sẽ sáng tỏ ngày mai
Đích chúng ta là cả một đời dài
Đâu nỡ để chướng ngại làm cách trở
Với thiện chí, chẳng có gì đáng sợ
Cứ thẳng đường vững chãi bước vui luôn
Việc khó khăn, ừ, cũng thấy trĩu buồn
Nhưng bình tĩnh, con đường xưa vẫn đợi
Cứ kiên nhẫn, cùng chung nhau đi tới
Nhiều con đường cùng dẫn tới đỉnh cao
Ý thơ văn cũng như gió dạt dào
Mỗi một người, mỗi một đường gom sức
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2007 01:43:56 bởi Nguyên Đỗ >
Lười Như Hủi
Những cụm chữ tưởng như quên mất hút
Vậy mà em nhắc nhớ dễ thương ghê
Nhớ ngày xưa lúc nhỏ đi học về
Vứt cặp vở, đi chơi bi lười biếng
Mẹ bắt gặp mắng cho anh một tiếng
Ôi thằng con lười như hủi học chưa
Về tới nhà, chạy vội đến vườn dừa
Nghịch phá mãi, chơ bi từng ngày một
Mẹ chẳng muốn con của Mẹ học dốt
Chơi cho xong, rồi trở lại học chăm
Chơi mải mê, chiếu chẳng có sao nằm
Trời chỉ giúp những người luôn cố gắng
Từ ngày đó, từ cái ngày Mẹ mắng
Cũng bớt chơi sợ dốt đặc cán mai
Riết rồi quen, riết rồi cũng miệt mài
Học chăm mãi quên cả trời mưa nắng
Lười như hủi, chao ơi như Mẹ mắng
Chắc là em sẽ giống Mẹ của anh
Sẽ ủi an, sẽ chỉ dạy hiền lành
Động viên mãi bầy con trong tương lai đó
Nguyên Đỗ
Ngơ Ngáo
Ngơ ngáo chi à ngơ ngáo ơi
Làm thơ nghịch thử sợ ai cười
Cứ mơ cứ tưởng ai châm chọc
Ai nói ai cười kệ họ thôi
Ý đến là tay gõ xuống liền
Ai làm thơ cóc với thơ tiên
Mình ưa mình viết điều mình thích
Nhiều ít có chi, phải bạc tiền
Văn nghệ với nhau, so sánh gì
Nhiều, hay, dở, ít có là chi
Bạn bè cốt ở trong tâm dạ
Đâu phải so đo với sánh bì
Ngơ ngáo ơi à ngơ ngáo ơi
Nào ai đón gió ở bên trời
Có nghe anh gọi nghe không hở
Thi tứ mời em đến ghé chơi
Nguyên Đỗ
Con Người Nhỏ Bé
Con người nhỏ bé trong bao la rộng lớn
Vũ trụ to thật bát ngát mênh mông
Chỗ anh đi, đi mãi cứ lòng vòng
Ai mà nghĩ núi đây là biển rộng
Ôi kiếp người biển dâu cõi đại mộng
Sẽ qua đi, tất cả sẽ mờ đi
Bụi thời gian, thay đổi, bám víu gì
Đồi núi xụp biết đâu thành biển cả
Em đừng lo, đừng buồn chi, em nhá
Bốn mùa qua biến đổi với thời gian
Nhưng tình yêu, tình yêu thật bạt ngàn
Sẽ còn mãi qua bao nhiêu biến đổi
Em đừng buồn khi đêm đen còn tối
Ngày mai, em, trời lại sáng thêm tươi
Trong thế gian có triệu triệu con người
Mỗi cá thể lại nghĩ mình trái núi
Đừng để ý, cuộc trăm năm ngắn ngủi
Em cứ làm thành thật với lương tâm
Thời gian qua sẽ xóa bỏ hiểu lầm
Em về với danh thơm người thẳng thắn
Nguyên Đỗ
Em Cứ Giận Cứ Ghen Hoài Khổ Quá
Em cứ giận cứ ghen hoài khổ quá
Phải chi anh cứ lẳng lặng làm thinh
Thì anh đâu bị hạch tội khổ hình
Nhưng em ạ anh đâu là gỗ đá
Anh đã nói anh một lòng một dạ
Trọn cuộc đời yêu chỉ một em thôi
Em chẳng tin, chẳng nhường nhịn một lời
Cứ hành khổ thơ anh cùn lụn tắt
Chẳng phải anh là một người nhỏ nhặt
Anh nhức đầu, xin lỗi, tại vì thơ
Ôi nàng thơ huyền diệu bóng lu mờ
Tránh anh mãi, để lại lời đau xót
Dù sao nữa anh giữ lòng dịu ngọt
Gởi về em giữa thế giới vô thường
Lòng chung thủy dào dạt suối yêu thương
Tình thác đổ mặn nồng hương dấu ái
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2007 08:22:27 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Ngơ Ngáo
Ngơ ngáo chi à ngơ ngáo ơi
Làm thơ nghịch thử sợ ai cười
Cứ mơ cứ tưởng ai châm chọc
Ai nói ai cười kệ họ thôi
Ý đến là tay gõ xuống liền
Ai làm thơ cóc với thơ tiên
Mình ưa mình viết điều mình thích
Nhiều ít có chi, phải bạc tiền
Văn nghệ với nhau, so sánh gì
Nhiều, hay, dở, ít có là chi
Bạn bè cốt ở trong tâm dạ
Đâu phải so đo với sánh bì
Ngơ ngáo ơi à ngơ ngáo ơi
Nào ai đón gió ở bên trời
Có nghe anh gọi nghe không hở
Thi tứ mời em đến ghé chơi
Nguyên Đỗ
Ngơ Ngẩn Sao gọi em là ngơ ngáo ơi
Còn anh... ngớ ngẩn cuả em ời
Hai đưá mình cùng ngơ ngáo ngẩn
Vậy huề, em hổng sợ...trò chơi Người ta nói giỡn để vui cười
Em đây cũng vậy nghịch đuà thôi
Ai chê kệ họ em cứ thích
Nghĩ gì viết nấy thơ thay lời Ai chẳng biết mà khéo vẽ vời
Người lớn lo xa em biết rồi
Sợ em nhẹ dạ hay hờn dỗi
Nói đuà tưởng thật mắt sầu rơi Ngơ ngẩn ơi à ngớ ngẩn ơi
Nghe không anh hỡi phiá bên trời
Nơi đây em gọi anh khan cổ
Vào đây đối hoạ cho vui đời Sương Anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: