Suối Nguồn Thơ
Tập Ảnh Áo Dài
Tập ảnh riêng áo dài ôi xinh quá
Những tấm hình em làm mẫu dễ thương
Anh nhìn luôn, chợt thấy nhớ quê hương
Theo em bước từng ngày đi muôn lối
Từ chợt thấy, mắt hằng trông, theo dõi
Nơi em về, nơi em đến, em đi
Chiếc áo dài truyền thống đẹp sao bì
Lúc màu trắng, vàng, hồng, đen, xanh, tím
Thật đơn sơ và cũng vô cùng hiếm
Người trong hình kiều diễm quá đi thôi
Em như hoa, như bướm lượn bên đời
Anh như kẻ bị hình ai thu hút
Từng tấm ánh em chụp về chăm chút
Từng lời em gởi gấm kèm theo sau
Vâng, cuộc đời còn lắm chuyện bể dâu
Chỉ nét đẹp trong hồn là vĩnh viễn
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Nhìn Ảnh
Nhìn vào khung ảnh đẹp
Hồn thả vào trời mơ
Của ngày xưa đã khép
Nắng, hoa và người thơ
Em bên giàn hoa giấy
Nụ cười tươi thật xinh
Không kiêu sa lộng lẫy
Trông em sao thật tình
Nguyên Đỗ
Giàn Hoa Giấy Giàn hoa giấy nhà em
Phất phơ cánh gió mềm
Tay níu cành làm dáng
Chụp hình gửi anh xem Hái cài một bên tóc
Cánh hoa thật êm êm
Một chút mơ êm đềm
Hiện về trong ánh mắt Tia nắng không muốn tắt
Rực sáng ánh long lanh
Đôi mắt em trong vắt
Như chiều thu hiền lành Sương Anh
U Trầm
Ngồi đây lặng lẽ u trầm
Lời ta biếng nói âm thầm lặng yên
Vậy mà tim chẳng để yên
Dây dưa thương nhớ lạc miền hư vô
Lạnh lùng tê buốt hồn cô
Thở dài thấm nỗi bơ vơ nhớ Người
Nguyên Đỗ
Ngập Ngừng...
Hôm nay chủ nhật nắng vui
Sao lòng ta thấy bùi ngùi vấn vương
Vắng người nhơ nhớ thương thương
Hiên nhà mắt dõi rào tường tìm ai
Ngập ngừng thơ thẩn gót hài
Muốn sang nhưng ngại...biết ai có còn...?
Sương Anh
Ngượng Ngùng
Trước nhà ngơ ngẩn cô đơn
Bỗng dưng liếc mắt lạc hồn vì ai
Láng giềng hàng xóm, thiên thai
Ở đâu cô gái trang đài đến đây
Ngượng ngùng say ngất say ngây
Giáng Kiều thục nữ, chốn này Tú Uyên
Nguyên Đỗ
r
Ngần Ngại
Trời cao dẫn lối đưa duyên
Cho đôi ta gặp nối liền duyên xưa
Lòng vui biết nói sao vưà
Nhưng còn ngần ngại tiếng thưa câu chào
Lầm thầm hỏi với trăng sao
Tú Uyên người ấy...năm nào phải chăng?!
Sương Anh
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 16:55:06 bởi Huyền Băng >
Lâu Rồi Đấy
Lâu rồi đấy đứng bên nhau tình tứ
Nhìn lên giàn hoa giấy tím nhớ nhung
Mai cách xa rồi sẽ nhớ vô cùng
Trao nhau nhé vô vàn bao thương mến
Lâu rồi nhé tưởng quên miền ước hẹn
Em về đây cùng đứng cạnh bờ sông
Ngồi bên nhau nhìn trời nắng nhạt hồng
Phút giao cảm gió thì thầm, tĩnh lặng
Lâu rồi đó đã hồn mình tịnh vắng
Để lường đo rung cảm của trái tim
Ờ, bên này, anh tơ tưởng đến em
Vâng, bên ấy, em cũng hằng nhắc nhớ
Lâu rồi nhé, hãy truyền nhau hơi thở
Những tình thơ chắp nối mối thương yêu
Những đường gân mạch máu của tình yêu
Để vĩnh viễn trái tim reo nhịp sống
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2007 15:09:06 bởi Nguyên Đỗ >
Cánh Hoa Giấy Cánh hoa giấy cuối mùa còn rực rỡ
Trên cành cây gai góc trước nhà em
Đang phất phơ trước ngọn gió bên thềm
Sức thu hút vẫn nhiệt nồng chẳng kém Nguyên Đỗ
Năm Đóa Hồng Liên Năm đóa hồng liên đẹp giữa hồ
Thắm nồng chi lạ cõi hư vô
Bùn lầy nước đọng không ngăn được
Sức sống vươn lên đáng trầm trồ Năm đóa sen hồng nở đầu thu
Sáng nay he hé giữa trời mù
Vẫn còn e ấp như con gái
Mười bốn mười lăm thóang mộng mơ Năm đóa sen hồng anh tặng em
Tình thiêng liêng lắm dấu trong tim
Bốn mùa năm tháng không thay đổi
Mùa lạ trao Người một lối riêng Năm đóa hồng liên đẹp thắm màu Ngũ thường đời sống quý thương nhau
Tháng năm chẳng nhạt, lâu càng đậm
Kính mến thương yêu tự buổi đầu Nguyên Đỗ
[http://farm1.static.flickr.com/225/477906983_aa4f248e27.jpg?v=0 ]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2007 14:12:14 bởi Nguyên Đỗ >
Bóng Tối Và Ánh Sáng Nguyên Đỗ Người già cả nửa như say nửa điếc
Ngồi ngất ngư trong bóng tối cô đơn
Quán cà phê ngập ánh sáng ru hồn
Đêm mất ngủ bớt tủi hờn chiếc bóng Quán quen nhỏ những buổi trưa thật nóng
Bóng râm che tỏa bóng mát thân thương
Những người già ngồi nghĩ ở bên đường
Ly cà phê bạn đường theo ngày tháng Người già cả giả không nghe, giả tảng
Đêm bình yên, ngày tĩnh lặng qua đi
Giữa bóng đêm và ánh sáng khác gì
Trước ngưỡng cửa của cuộc đời sắp tới Người già cả có sợ gì thế giới
Của lặng yên, của vô thỉ vô chung
Của đêm đen của bóng tối không cùng
Vẫn tạ ơn những tấm lòng thương cảm
Nguyên Đỗ
Cảm tác khi đọc truyện ngắn của Ernest Hemingway
"A Clean, Well-Lighted Place" (1926)
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Cánh Hoa Giấy
Cánh hoa giấy cuối mùa còn rực rỡ
Trên cành cây gai góc trước nhà em
Đang phất phơ trước ngọn gió bên thềm
Sức thu hút vẫn nhiệt nồng chẳng kém
Nguyên Đỗ
Hoa Giấy Mỏng Manh Cánh hoa giấy hay là trang giấy đấy
Quá mỏng manh dễ trầy sướt rụng bay
Đang lất lay chờ đợi từng mỗi ngày
Vòng tay rắn chắc cuả ai che chở Sương Anh
Ngày Vui Hội Ngộ
Mai anh đến San Diego thật đấy
Phốngười đông lắm chợ Việt tìm em
Hỏi thăm từng chuyện lớn nhỏ hiểu thêm
Anh sẽ viết khúc thơ vui tặng nhé
Mắt chớp chớp em cúi đầu e lệ
Tính hồn nhiên đùa phá đã chuồn đâu?
Hiên nhà em hoa đã nở muôn màu
In như tranh, những tấm hình em gởi
Biết nhau lâu, thời gian qua thật vội
Im lặng tìm từng kỷ niệm ngày xưa
Cô bé bơi giỏi nhất lớp không ngờ
Học chăm chỉ nay đã thành dược sĩ
Tiếng nói em vẫn còn vui nhộn nhỉ
Rộn ràng vang chiều nắng xế hoàng hôn
Ầm ầm xa từng đợt sống dập dồn
Mong em cứ dịu dàng vui vẻ mãi
Nguyên Đỗ
Nỗi Đau Của Chúng Ta
Nỗi đau ta khi chiếc cầu sụp đổ
Bao nhiêu người mất mạng hoặc bị thương
Nỗi buồn chung, ngành xây dựng cầu đường
Thảm họa ấy do đâu mà xảy đến
Người trốn tránh, chối từ, đổ trách nhiệm
Cho người này, cho người nọ, chung chung
Chiếc cầu xinh, niềm hãnh diện vô cùng
Ai cắt xén, ai mánh mung gây họa
Nỗi đau này, nỗi đau thương khó xóa
Bao gia đình lâm vào cảnh đớn đau
Cả toàn dân chia nỗi khổ âu sầu
Ai can đảm đứng ra xin nhận tội
Trí não sẽ đổ lây cho đầu gối
Tay phải đổ cho tay trái dựng không xong
Cái tâm kia đổ tội... cứ lòng vòng
Ai tâm huyết một lòng vì non nước?
Nỗi đau ta lấy gì chia sẻ được
Những công trình, những dự án, ước mơ
Có xảy ra những biến cố không ngờ
Lại đau đớn, lại ê chề tủi nhục
Đã thật sự, Người ơi, đã tới lúc
Phải nhìn mình, từ dưới đến cấp trên
Làm việc gì, phải chín chắn, lâu bền
Chớ tư lợi gây bao nhiêu khốn khổ
Càng thương tiếc cho những người xấu xố
Càng căm hờn, càng đau xót không nguôi
Đất nước mình khi nao với bằng người
Nếu không bớt mánh mung nhằm tư lợi
Kẻ trên dưới xin đừng lo chạy tội
Hãy nhìn vào thực tế, sửa cho ngay
Để mai sau thoát những cảnh thế này
Vì tổ quốc Việt Nam là trên hết
Nguyên Đỗ
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=221814&ChannelID=330
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 21:26:16 bởi Nguyên Đỗ >
Lãng Xèn Xẹt
Ghê quá nhỉ, ngôn từ ngày mỗi tiến
Tiếng tượng hình san sát thấu vào tim
Anh ngồi nghe, trầm tĩnh cứ im lìm
Xí ...lãng xẹt vẫn còn chưa đủ độ
Ngôn ngữ trẻ chắc anh thành cán ngố
Trơ người ra, chỉ biết lắng nghe thôi
Oa xịt kia, chắc anh phải chịu rồi
Xí bùm bum ... bùm bum xí bùm: xỉu
Xẵn xẹ ghê ... nói gì anh chẳng hiểu
Đoán mò thôi, trông nét mặt, đôi môi
Xè bỉu ra, chắc là tệ quá rồi
Lãng xèn xẹt ...chắc vì xí xọn quá
Cắn răng chịu cũng vì yêu em quá
Biết thật khờ hay khờ giả ... vì yêu
Trong tình yêu cũng lắm dại, nuông chiều
Bớt được những eo sèo gây tức tối
Nguyên Đỗ
Đường Tình Yêu Nguyên Đỗ Anh thẫn thờ ra vào đi ngơ ngẩn
Em vì sao bỏ lửng cuộc đàm thư
Như thế đó hồn mình đã tương tư
Đã buồn chán chiều cuối thu thật lạnh
Em biến mất để lòng anh cô quạnh
Thấm cơn buồn gió rét thổi từng cơn
Em ra đi để sau những dỗi hờn
Mây u ám phủ đầy hồn anh đó
Đường yêu thương cheo leo và gian khó
Giận ghen hờn ôi bao ngả quanh co
Đã bao năm anh quên kiếp học trò
Cũng lận đận như rớt đài thi cử
Lúc hạnh phúc như bảng tên danh dự
Khi sầu vương nhung nhớ lẫn lo âu
Hồn mãi hỏi mình đã làm gì đâu
Mà em giận bỏ đi không từ giã
Đường tình yêu ba cung năm bậc lạ
Vui, buồn, thương, giận , ghét lắm thương đau
Linh hồn anh án giữ những cung sầu
Thương nhớ mãi, cõi lòng đau nhức nhối
Nguyên Đỗ
Tự Kiểm
Tự kiểm thế vẫn còn chưa đủ độ
Em Hà Đông em Cầu Muối khó ghê
Cứ đọa đày cứ hành hạ tái tê
Viết tạ lỗi bao giờ em mới thỏa
Lãng xèn xẹt đã hạ mình thật quá
Xí bùm bum... mắc cỡ lắm đi thôi
Trơ trẽn thật... là đã quá lắm rồi
Em chưa chịu... anh đâm lì lượm đấy
Cứ hờn dỗi... lắm lời, hay làm lẫy
Anh chịu đòn đâm liều mạng đó nghe
Ôm em hôn, ngay chóc miệng đây nè
Em hết nói... đủ độ hay không đủ
Đọan em sẽ... lắc đầu rồi tự thú
Em thử thôi... chứ đâu ghét đâu nè
Anh làm gì... người ta đến đê mê
Thêm tí nữa... chắc người ta chết mất
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2007 20:21:57 bởi Nguyên Đỗ >
Tối Dạ ... Hay Dạ, Tối!
Giữa bình nhật, em lại chêm tối dạ
Ngôn từ em chẳng thâm thuý thì thôi
Chuyện hằng ngày em làm giỏi chẳng tồi
Sao khiêm nhượng nói chi câu giả dối
Đã viết xuống, anh sẵn sàng nhận lỗi
Lời nói ra không cánh bỗng bay xa
Anh hiền lương câu chữ cũng thật thà
Có nghịch ngợm cũng chỉ là vui giỡn
Nữ sinh nọ nay đã thành người lớn
Từng ngôn từ cũng tám lạng nửa cân
Trao đổi nhau cũng đã biết bao lần
Chẳng hơn kém vốn cũng hàng xấp xỉ
Anh thô kệch, em thuộc tầng hoa mỹ
Xuống miền Nam, bỏ miền Bắc lạnh căm
Để anh lên tìm kiếm mãi âm thầm
Chợt bỗng thấy thiên di từ dạo ấy
Anh tưởng tượng một hôm trời nóng nảy
Rủ đi chơi, ra hồ tắm trong xanh
Lắc đầu không, mấy lượt ... đoạn cười lành
Em thỏ thẻ: Dạ ... thôi nha ... để ... tối
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2007 07:34:55 bởi Nguyên Đỗ >
Vòng Tay... Quyến Rũ
Tiếng nhạc đêm, đôi bàn tay ngà ngọc
Như mọc mời theo nhịp bước lời ca
Anh là người chẳng phải quỷ hay ma
Say ánh mắt thu hồn đêm tình tự
Như thủy thủ mải mê lời ngư nữ
Giữa biển khơi thuyền đắm lạc về đâu
Đôi tay em uốn éo tạo nhịp cầu
Anh bước tới cầm tay em nối nhịp
Cùng nhau nhảy, em xoay vòng quay tít
Cuốn hồn anh như bão tố, cơn giông
Ở quanh ta chỉ còn đám mây hồng
Và mặt nước mông mênh xanh quyến rũ
Trọn cả đêm bên nhau mình chẳng ngủ
Em tựa vai, nhạc chầm chậm ru nhau
Đêm mộng mơ, tình nở nhụy hương đầu
Đôi vòng tay bỗng ghì ôm khép chặt
Nguyên Đỗ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: