Suối Nguồn Thơ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Nói Vậy Thôi
Viết vậy thôi, chứ anh thừa biết cả
Cũng như anh "đi guốc giữa lòng anh!"
Ngòai tiếng to, trong bụng thật hiền lành
Đâu có dám phiền nhiễu chi phái nữ
Không có nữ biết lấy ai tình tự
Các cô là phái đẹp tựa ngàn hoa
Không có em mưa nắng chẳng thuận hòa
Anh phóng đại để em vào gióng tiếng
Có em vào, tình yêu thương lộng kiếng
Không có em, thì liệng cống cô đơn
Có nhau còn viết qua lại dỗi hờn
Mất nhau rồi gõ nhịp trên phím chữ
Em có nhớ lần đầu câu tình sử
Bốn câu thơ lục bát rất hồn nhiên
Từ bấy giờ anh chỉ nhớ em hiền
Mong lắm đấy bài thơ đầu lục bát
Nửa đêm tỉnh giấc mơ hoang
Với tay tìm kiếm ngỡ ngàng ngẩn ngơ
Nhớ ngày em viết trang thơ
"Tập Yêu Anh" lại bơ vơ quay cuồng
Nguyên Đỗ
Chôn Giấu Tin Yêu ! sao tin được khi lòng người giả dối, chút ân tình trên chót lưỡi đầu môi, sao tin được khi lòng người thay đổi, còn tình đời lại bạc trắng như vôi ! nên em nhốt niềm tin em sâu lắng, chẳng cho ai tìm đặt vội vàng, sống nhỡn nhơ giữa cuộc đời thầm lặng, cố trả hoài hết kiếp nở đã mang. bài thơ kia em trả về quá khứ thu mấy mùa rồi cũng sẽ phai phôi đem chốn kín bao nhiêu lời tình tự để ngày mai lạc mất giữa cuộc đời !
Mừng Sinh Nhật Tháng 11 Mau ghê nhỉ, Sinh Nhật em sắp đến
Bóng thời gian như theo gió thu qua
Lá trên cành sắc vàng, đỏ như hoa
Bay lả tả vào hoàng hôn tím ngắt Mừng Sinh Nhật, em chớ buồn hiu hắt
Ở tuổi nào cũng mãi đẹp, thơm hương
Dẫu không còn màu áo trắng học đường
Em vẫn thế mộng mơ cô gái Huế Vẫn có thể những điều như không thể
Vẫn thả hồn theo mộng mị ngày xưa
Vẫn thảnh thơi đi dạo giữa hàng dừa
Trong tâm tưởng trên đường thôn Vĩ Dạ Vẫn có thể ngồi chơi trên ghềnh đá
Thả chân vào dòng nước mát trong xanh
Vẫn cùng anh, cười rạng rỡ, hiền lành
Giữa cuộc sống có lắm điều vướng mắc
Vẫn có thể gieo hồn vào cung nhạc
Giữa vội vàng bề bộn của hôm nay
Vẫn hiền hòa dù gặp phải đắng cay
Giữ đời sống thảnh thơi không thất vọng Nguyên Đỗ
Chỉ Một Tí Nữa Chỉ một tí nữa thôi
Chúng ta cách biệt rồi
Trinh Nữ bị đánh phá
Chúng ta lạc dấu đời Thi tuyển tìm chẳng ra
Sáng tối ghé lại nhà
Hai tuần lễ vắng vẻ
Buồn như phải đám ma Ban kỹ thuật bỏ công
Thi văn lại thắm hồng
Em vừa vào đã trách
Anh buồn như chiều đông Chẳng cho nhau nụ cười
Hai cuộc sống hai nơi
Hở một tí em giận
Thơ văn sao thắm tươi? Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2007 23:59:45 bởi Nguyên Đỗ >
Đáy Nhớ Từ tận cùng đáy nhớ
Cháy bùng ngọn lửa mong
Lá thu rơi trước cửa
Nhớ thương ai ngập lòng Nguyên Đỗ
Đỉnh Chờ Trên đỉnh cao chờ đợi
Lòng mong ngóng một người
Sao không thấy về tới
Đông rét quá...ai ơi! Sương Anh
Anh Đã Đếm ...
Anh đã đếm từng đốt tay từ độ
Em vắng xa, ngày tháng cũng dài ra
Tóc hương trầm thoang thoảng gió đậm đà
Hoàng hôn tím chiều thu sầu biệt cách
Tin nhạn vắng, suối nguồn thơ cạn mạch
Nước ao tù đóng váng cá thôi bơi
Anh nhớ em lòng hiu hắt rối bời
Ngày đã ngắn, đêm sao dài thêm mãi
Từng ngõ ngách trái tim sầu nhiễu hại
Hồn nhớ em nhiều hơn lá thu bay
Nhớ chắt chiu từng giây phút mỗi ngày
Nhớ day dứt từng đêm đen đợi ngóng
Anh đã đếm, lòng chờ mong hy vọng
Từng tháng ngày, từng giờ phút... không nguôi
Em gặp anh... mình chia sẻ nụ cười
Bé răng khểnh... sao dễ thương quá thế
Vắng mặt em... thơ bút cùn trì trệ
Cảm xúc như thành quên lãng, đóng băng
Có mặt em... ừ thật thế như rằng
Mùa xuân đến nhạc thơ reo bất tận
Nguyên Đỗ
Về Thăm Quê Nếu có dịp, mình cùng ra Huế nhé
Nhìn sông Hương soi núi Ngự thân thương
Mình ghé thăm thầy cô giáo các trường
Đây Đồng Khánh, kìa Quốc Học ngày cũ Từ cách xa bỗng nhiên về hội tụ
Những nhánh sông, con suối đến biển Đông
Em tóc mây mặc áo tím má hồng
Anh tiêu muối chiều thu trời lãng mạn Ngồi xuống nhé đồng cỏ xanh tả ngạn
Nét hương trầm ngọc quế của ngày xưa
Xa xa kia cao vút những ngọn dừa
Ai đã trồng từ thuở nào đấy nhỉ Hai thế hệ vẫn tựa như tri kỷ
Nói cười vui hồi tưởng hiểu tâm tư
Em nàng tiên bé bỏng rất hiền từ
Đã hiện xuống rải hồn anh phép lạ Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 17:14:37 bởi Nguyên Đỗ >
Lễ Tạ Ơn
Mỗi năm lễ Tạ Ơn, anh thường viết
Tạ ơn Trời phù trợ anh gặp em
Mùa Tạ Ơn từ đó ý nghĩa thêm
Bởi em đến hồi sinh niềm hy vọng
Tạ ơn Cha, tạ ơn Mẹ mầm sống
Nuôi dưỡng mình ngày tháng được thành nhân
Ơn thầy cô dạy bảo rất ân cần
Ơn anh chị đỡ nâng và chỉ bảo
Tạ ơn Em giữa cuộc đời kỳ ảo
Đã chọn anh, chẳng chút ngại, suy tư
Tạ ơn Em mãi mãi rất hiền từ
Lòng chung thuỷ chẳng bao giờ lay chuyển
Tạ ơn Em, mỗi ngày, anh cầu nguyện
Cho gia đình luôn luôn được bình yên
Hướng về nhau, sống cuộc sống tình duyên
Và hạnh phúc không bao giờ đổ vỡ
Nguyên Đỗ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2007 18:48:35 bởi Huyền Băng >
TÌNH CỜ
tình cờ qua chuyến đò ngang.
gặp người quen cũ đi sang bên này.
người đang trong cảnh đắm say.
nên không dám hỏi phải quay về nhà.
dòng sông ngày một cách xa
con thuyền xưa đã nhạt nhòa trong mơ.
chỉ còn biết giử vần thơ.
bay theo một chút dại khờ chơi vơi
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Anh Đã Đếm ...
Anh đã đếm từng đốt tay từ độ
Em vắng xa, ngày tháng cũng dài ra
Tóc hương trầm thoang thoảng gió đậm đà
Hoàng hôn tím chiều thu sầu biệt cách
Tin nhạn vắng, suối nguồn thơ cạn mạch
Nước ao tù đóng váng cá thôi bơi
Anh nhớ em lòng hiu hắt rối bời
Ngày đã ngắn, đêm sao dài thêm mãi
Từng ngõ ngách trái tim sầu nhiễu hại
Hồn nhớ em nhiều hơn lá thu bay
Nhớ chắt chiu từng giây phút mỗi ngày
Nhớ day dứt từng đêm đen đợi ngóng
Anh đã đếm, lòng chờ mong hy vọng
Từng tháng ngày, từng giờ phút... không nguôi
Em gặp anh... mình chia sẻ nụ cười
Bé răng khểnh... sao dễ thương quá thế
Vắng mặt em... thơ bút cùn trì trệ
Cảm xúc như thành quên lãng, đóng băng
Có mặt em... ừ thật thế như rằng
Mùa xuân đến nhạc thơ reo bất tận
Nguyên Đỗ
Bao Lần ... Mặc thu đi đến đã bao lần
Dẫu đang lạnh buốt cả đôi chân
Đường trần mỏi mệt không lui bước
Nặng tiếng yêu thương không ngại ngần Nơi đây em đếm đã bao lần
Đợi chờ từ tối tới sang trưa
Vẫn không thấy bóng cuả người xưa
Con suối buồn mạch nguồn ứ đọng Vẫn còn đây niềm tin hy vọng
Sao không về vớt đám rong rêu
Để nguồn suối kia nước tuôn đều
Dòng thơ tràn ngập hương xuân mới Anh thấy không muà đông sắp tới
Tuyết sẽ rơi trên đám cỏ xanh
Đâu còn nghe tiếng chim đuà cành
Vang tiếng hát trong lành thuở ấy Anh vắng rồi lòng buồn biết mấy
Hãy về đi...kỷ niệm còn đây
Thả những âu sầu theo gió mây
Xuân đến...cảm xúc đầy...thơ suối chảy... Sương Anh
Tuyết Rơi Sáng hôm qua tuyết rơi rơi đẹp lạ
Trắng bầu trời hoa tuyết cứ bay bay
Anh lặng nhìn hồn thơ lại ngất ngây
Nhưng nghèn nghẹn vì lầu rồi em vắng Em khuất mặt mang đi cả màu nắng
Anh u sầu ngàn cân nặng tâm tư
Ước mong sao em đến, dáng hiền từ
Cười nửa miệng, gieo nguồn vui khuyến khích Em răng khểnh ít khi nào đùa nghịch
Nói nhẹ nhàng như hơi gió ban mai
Tự đó giờ anh nhung nhớ đến ai
Chẳng dám nói, chỉ viết lời thơ thẩn Em vắng mặt, có khi nào em giận
Hay chuyện nhà nhiều chuyện nọ chuyện kia
Có thể nào hai đứa lại chia lìa
Không từ giã buồn đau thương xót dạ Hứng hoa tuyết lòng tay anh lạnh giá
Chưa lạnh bằng hồn băng tuyết bên trong
Em về đi, phà hơi thở hương nồng
Cho trầm ngát mùa yêu thương đang tới Nguyên Đỗ
Nỗi Nhớ Dài Muôn Dặm
Hẳn nhiên là có hình ảnh em đó
Trong tâm tư, trong trí vẽ nên thơ
Trong cõi lòng mong nhớ với đợi chờ
Với cường độ của dòng thơ thác đổ Ừ nỗi nhớ dài cả ngàn cây số
Chắc liệu chừng chẳng đi bộ được đâu
Phải bằng xe, hỏa tiễn tốc độ mau
Mới hết nổi chặng đường đời nhung nhớ Anh nhớ em như tim cần hơi thở
Vắng mặt em hấp hối cạn nguồn sinh
Vắng bóng em thơ cũng hết lời tình
Như cây đứng giữa trời đông trụi lá Em về nhé cho lòng thôi băng giá
Cho hồn anh ngan ngát tỏa hương thơ
Cho lòng anh say đắm bớt mong chờ
Cho yêu dấu bừng lên vùng sống lại Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2007 20:54:55 bởi Nguyên Đỗ >
Ước Em ước là hạt tuyết Tan giữa bàn tay anh
Thấm vào từng da thịt
Trốn cái rét đông hanh
Em ước khăn quàng cổ Bám lấy bờ vai anh
Mỗi khi buồn nức nở Lau nước mắt dỗ dành
Em ước con đường nhỏ
Theo mỗi bước chân anh Khi về ngang đầu ngõ Nghe chim hót trên cành
Em ước là chìa khóa
Mở cánh cửa lòng anh
Xem thử ai trong đó
Phải cô bé hiền lành
Tên gọi Hoa Tym Tým..... :)
Chẳng Bao Nữa, Em Trưởng Thành Hăm Mốt
Chẳng bao nữa, em trưởng thành hăm mốt
Vẫn nụ cười duyên dáng tuổi mười lăm
Mặt tươi xinh đôi lúc tựa trăng rằm
Tay tháp bút nón bài thơ áo trắng
Gởi em nhé, trọn tình thơ, ánh nắng
Trời mùa thu mây lảng vảng trên cao
Nhớ hoài em, hồn mãi thấy dạt dào
Và rạo rực viết mừng em thêm tuổi
Đừng cười anh, mắt tràn dâng đắm đuối
Cúc vàng kia còn thách thức gió đông
Giữ trong tim muôn vạn chữ hương nồng
Để hong ấm những đêm dài giá lạnh
Bước thanh thản, tấm thân gầy mảnh khảnh
Đừng đi nhanh, đừng đi chậm vì băng
Vai, tay anh, em giữ chặt như rằng
Không sợ ngã, một đường đi cứ tiến
Nguyên Đỗ
Hứng Làm Thơ
Hứng làm thơ mỗi khi em lên tiếng
Như khẽ mời, như khiêu gợi hồn thơ
Như vòng tay đang dang rộng mở chờ
Cho thơ đến ôm vào lòng hớn hở
Này đây nhé, thơ mỗi đêm mong nhớ
Và sớm mai thơ hót gọi véo von
Như tiếng chim ríu rít xuyến xao hồn
Quà cho em, món điểm tâm mỗi sáng
Em có sợ "anh là người lãng mạn
Mới thế mà... " hốt hoảng vội tránh xa
Thế giới thơ... anh thơ thẩn đó mà
Chứ thực tế... anh... hiền lành lắm đấy
Em đừng bảo, "Nói sao thì nghe vậy
Chứ tin sao lời nói của nhà thơ!
Họ nói nhăng, hứa cuội, cứ lững lờ
Khi đùa, dối, cường độ tăng gấp bội!"
Nguyên Đỗ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: