Thơ Là Thực, Thực Là Mơ, Huyền Ảo
Thơ là thực, thực là mơ, huyền ảo
Có thể là trừu tượng, có chân dung
Nàng Thơ Thương, Em Diễm Ảo vô cùng
Trong đời sống, trong mộng mơ, thực tế
Em nàng thơ hiện hình qua nhiệm thể
Có gái hiền, nhút nhát núp sau anh
Anh hiên ngang chàng vệ sĩ hiền lành
Làm lá chắn chở che em đến chết
Vâng thật đó một tình yêu tha thiết
Trọn một đời sống chết chỉ vì em
Trăm tấm hình anh khắc nhớ vào tim
Là dấu tích của tình yêu trầm lặng
Bao lâu nửa cách xa hồn lạnh vắng
Cũng chỉ em, công chúa của riêng anh
Trong bóng đêm, trong ánh sáng trong lành
Của nắng sớm của bình minh xuân mới
Anh lì lợm, anh cứng đầu, chẳng đổi
Cả một đời không chót lưỡi đầu môi
Cũng như em, khi nói phải giữ lời
Thương yêu mãi như mẹ yêu cha vậy
Thơ là thực, thực là mơ thật đấy
Để tâm hồn rung cảm với trăng mây
Mãi yêu nhau chẳng quản ngại khó này
Yêu là sống từng phút chờ thành thực
Nguyên Đỗ
ẢO
THƠ LÀ MÊ ẢO ĐÚNG LÀ THƠ
MỘNG ẢO QUAY CUỒNG MÃI NGẨN NGƠ
TÔI MỚ, BẠN MÊ NHƯ ẢO ẢO
BẠN SAY, TÔI ĐẮM CỨ MƠ MƠ
CUỘC ĐỜI TÔI BẠN LÀ HUYỀN ẢO
SỰ NGHIỆP BẠN TÔI CỨ ĐẮM MƠ
THIÊN HẠ NHÂN QUAN TRONG MỘNG ẢO
ẢO CHƯA CHẮC ĐÚNG PHẢI LÀ THƠ
Trần Mạnh Hùng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2008 13:48:04 bởi Trần Mạnh Hùng >