Trích đoạn: nghinhnguyen
N Đ thân mến . gởi N Đ bài thơ NN viêt từ rất lâu, trong chiến tranh ác liêt,
giữa sự sông chết cận kề, mình nghĩ là sẽ không còn tâm trí để làm thơ đành xin:
Lỗi Hẹn NàngThơ
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỳ nhân hồi.
Vương Xương Linh
Nàng thơ ơi ! Giờ em trong giấc ngủ
Ta sa trường áo phủ bụi chinh nhân
Thân rã rời vì kiếp sống phong trần
Trong cuộc chiến hận thù ai đưa đến ?
Mỗi bước chân tắt dấn từng ngọn nến
Mỗi bước đi là một bước giã từ.
Ngoảnh nhìn lại là phù vân hư ảnh
Bao hoài vọng đã tan ra từng mảnh
Những ước mơ không lấp lánh trong mơ
Giấc mộng đầu ta đến với nàng thơ
Nhè nhẹ bước bên bờ ngưỡng vọng
Bản tình ca trỗi lên theo nhạc sóng
Ta ngỡ mình Từ Thức gặp Giáng Tiên
Giờ xa rồi - giấc mộng ảo huyền
Khi bom đạn ngập miền quan ải
Lỗi hẹn em rồi, hồn ta tê tái
Thuyền vỡ tan không về lại bến xưa
Những suy tư hoài niệm ngập trong mưa
Nguồn cảm hứng cũng vừa tan theo gió
Lòng trống lạnh như là ngôi hoang mộ
Ý tứ khô cằn đâu chở được tình em
Nỗi xót xa ray rứt từng đêm
Đành lỗi hẹn đi vảo miền quan tái.
Nghinh Nguyên
Kính Anh Nghinh Nguyên,
Cám ơn anh đã chia sẻ bài thơ chắc viết từ những năm khói lửa chiến chinh lúc N Đ đang còn áo trắng quần xanh cắp sách đến trường.
Rượu say nằm chốn sa trường, xin bạn chớ cười
Xưa nay chinh chiến, trở về hỏi mấy người? N Đ
Phỏng dịch thơ Vương Xương Linh
Nàng Thơ theo chinh nhân khi thức ngủ
Ở trong hồn, luôn hiện diện, xa gần
Những chàng trai khói lửa mộng chinh nhân
Dù trái phải, dù chống phòng, gây hấn...
Nàng Thơ về không phân chia chức phận
Kẻ giàu sang, nghèo khó, trẻ hoặc già
Bởi nàng thơ là chung của chúng ta
Nàng hiện đến khi ta cầu mong đợi
Đem ngọn lửa yêu thương đầy phấn khởi
Đem khăn lau ngấn lệ chảy đêm thâu
Đem niềm vui đến với kẻ âu sầu
Đem an ủi đến những người phiền muộn
Nàng Thơ đến mỗi người theo ước muốn
Khi bất ngờ khi rời rã đợi mong
Nàng Thơ luôn hiện diện ở trong lòng
Cho kẻ biết lắng nghe lời thủ thỉ
Nàng Thơ xinh như một người tri kỷ
Nói với ta qua cuộc sống buồn vui
Hỡi chinh nhân, xin đừng quá ngậm ngùi
Giữ hy vọng sống tới giờ phút cuối
Nguyên Đỗ