Ai Sầu Mộng?
Ai hỏi vầng trăng sao nhuốm sầu?
Nỗi lòng ai đó ám trăng thâu
Tâm thần chi phối phong cảnh đó
Nội tâm ngọai vật nối đuôi nhau
Biển chẳng cạn khô một lúc nào
Thủy triều hằng tối vẫn dâng cao
Ngỡ ngàng đọc thấy trăng Vào Hạ
Nức nở bi ai đến nghẹn ngào
Biển cả mênh mông sóng bạc đầu
Lòng người cô quạnh suốt đêm thâu
Vầng trăng sầu mộng buồn u ám
Mây xám phủ che, dạ nhuốm sầu
Hạnh phúc buồn vui vốn tự mình
Thiên nhiên ngọai cảnh chuyện huyền linh
Lòng buồn bám cả trăng sao đó
Chớ mãi vùi chôn hạnh phúc, tình!...
Nguyên Đỗ
Tình Sầu
Ngày nối ngày ngỡ như tượng đá
Giọt lệ nào ru sõi đá rêu phong
Thẩn thờ buồn thu giấu bóng tình nhân
Sầu dâng mãi rừng xưa cây trút lá
Cố quên người mà sao lòng vẫn nhớ
Dấu tình sầu đau nhức nhối mêng mông
Giọt thời gian trong im lặng bềnh bồng
Thương nhớ mãi đong đầy vùng kỷ niệm
Ta chờ anh như biển xanh chờ sóng
Sóng vô tình lan ướt trái tim côi
Nơi chốn xa dã tràng se mộng tưởng
Tôi nơi này đong đưa hạt nhớ yêu anh
VH
chào anh NĐ ,VH rất vui vì anh đã nghé qua nhà
họa bài thơ hay ,VH rất cảm kích,và cũng rất xin lỗi anh
vì sự chậm trễ của mình,chúc anh khỏe mạnh và nhiều hồn thơ