Đừng Như Hai Người Lạ
Dù sao nữa cũng một thời thương nhớ
Giòng đời trôi chuyện trả nợ áo cơm
Rồi thời gian chìm lắng chuyện sớm hôm
Lửa tắt lịm, tình phai tàn năm tháng
Dù sao nữa cũng một trời lãng mạn
Vì sao đêm, ánh mắt, giọt mưa tuôn
Lá thu rơi, se thắt, thoáng u buồn
Lời thơ viết ... sao nỡ lòng để tắt ?
Có khi nào trong đêm dài hiu hắt
Ngồi một mình nghe tích tắc ru hời
Giận mình khờ, giọt lệ mặn trên môi
Thoáng hiểu thấu thiên đường xưa đã mất ?
Đừng nha ai, thiên đường thường rất thật
Tự trong ta, tự ta hiểu, giữ gìn
Dù trong đời có vạn sự điêu linh
Ta biết kiếm biết tìm thường sẽ thấy
Có khi chỉ là một đoạn cầu chợt gẫy
Nối cầu giây, cầu khỉ, hoặc cầu thơ
Với niềm tin, chuyện lạ thực không ngờ
Thành phép lạ chuyện thần tiên cõi thế
Nguyên Đỗ