Trích đoạn:  Flammer 
   
  Trần Tình 
   
  Năm đó vội  không  một lời từ biêt  
  Chẳng kip mang theo mọi thứ tùy thân 
  Chỉ kịp gởi Gió  mang lời cầu chúc  
  Lời an lanh mạnh khoẻ nhiều niềm vui.. 
   
  Những chuyên xui  thiệt tình dồn một lúc 
  Biết làm sao khi chỉ có đôi tay  
  Một tay gỡ một tay lần khúc rối 
  Kín cả người không thấy cả lối đi !! 
   
  Mây năm  nay tôi rày đây mai đó 
  Lê gót chân khắp nẻo xứ xa xôi 
  Và cả người  trên mình đầy sương gió 
  Bụi phong trần muốn nhuộm cả hồn tôi  
   
  Rồi một hôm chân lạc chốn đào viên 
  Cảnh thanh nhã vơi ngàn hoa  mời gọi 
  Và dòng suối màu xanh hương thanh tịnh 
  Trầm mình vào phong trần hóa hư không... 
   
  Regards 
   
  TongGiang . 
  
         Sợ Lỡ Rồi Ra... 
  Nguyên Đỗ       
  Tiệc cưới bạn em, bạn hữu đùa 
  Ông bà ấn định ngày giờ chưa 
  Em hừng đôi má như e thẹn 
  Nửa cốc sâm banh vội đổ thừa    
  Em ghé tai anh nói ngại ngùng 
  Rượu nồng cay quá, biết hay không 
  Gật đầu anh bảo, đừng lo lắng 
  Chút rượu ngày vui hạnh phúc chung...    
  Bàn tiệc chọc nhau nói lại qua 
  Quá tam ba bận đấy thôi nha 
  Đã ghi xuống sổ, lần sau nữa 
  Là tiệc tân hôn hai bạn nhà    
  Chú rể cô dâu đến cám ơn 
  Cả bàn nhốn nháo giục họ hôn 
  Cô dâu nháy mắt, "Còn chị nữa!" 
  Em liếc nhìn quanh tựa mất hồn    
  Trò chuyện tới khuya mãn tiệc về 
  Đỡ vòng eo nhỏ đến đê mê 
  Đưa em đến cửa rồi từ giã 
  Sợ lỡ rồi ra... có việc gì    
  Xe chạy vòng quanh mấy chục lần 
  Giận mình nhút nhát cứ lần khân 
  Ngoài ba mươi tuổi còn e ngại 
  Sợ lỡ làm sao... mất bạn thân    
  Nguyên Đỗ    
  Bài nàyxin tặng lại Tống Giang huynh năm đó mới ngoài hai mươi, cám ơn huynh còn giữ lại bài thơ này!