Đồng Hoang Sa Mạc
Em có biết giữa đồng hoang sa mạc
Cụm xương rồng bất chợt nở hoa tươi
Như hướng dương rạng rỡ dưới mặt trời
Cát nóng bỏng gặp mưa rào dịu mát
Lạc nơi nao mùi hương trầm thơm ngát
Ốc đảo hương dào dạt mát men say
Tiếng đàn vang sáo trúc nhạc ngân đầy
Dáng Kim Ngọc bóng Thúy Kiều thấp thóang
Ai có trách, vâng, chàng thơ nói sảng
Tự hồn anh trăng sáng tưởng như mơ
Bóng em vào ngự trị cả hồn thơ
Anh thi sĩ ngân nga thơ tình tự
Mờ xa khuất những đường xưa bóng cũ
Chỉ còn đây vũ trụ của em anh
Quẩn quanh đây là hoa trái ngọt lành
Đây ốc đảo giữa đồng hoang sa mạc
Vâng tình yêu, tình kỷ tri có khác
Nửa lời ra, hồn hiểu cả đáy tim
Có phải đây là tri kỷ kiếm tìm
Kim đáy biển vì đâu mà đạt được
Một niềm tin dấn thân vào mộng ước
Có cỏ hoa, có gai góc, một vòm thơ
Những ước mong những ngóng đợi trông chờ
Như kẻ bệnh ngóng trông người thầy thuốc
Em đã đến tuyệt nhiên là linh dược
Cải hòan sinh cưu được cuộc đời anh
Tạ ơn ai, Đấng Hằng Sống, Trọn Lành
Rải ân đức, phát yêu thương, thần thánh
Nguyên Đỗ