Làm Sao Cản Giấc Mơ
Làm sao cản những giấc mơ đây nhỉ
Mơ về em, quấn quýt quyện bên nhau
Rồi bất ngờ biển mặn hoá nương dâu
Mơ tan biết giật mình anh thức dậy
Làm sao cản những giấc mơ phá quấy
Cho hồn thêm xao xuyến nhớ em thêm
Buổi trăng thanh đàn hát đứng bên thềm
Nghe tiếng sóng đại dương hồn vẫy gọi
Làm sao cản những giấc mơ tội lỗi
Trên cỏ xanh ân ái gió đùa mây
Nụ hồn nồng trên đôi má hây hây
Đôi mắt ướt hứa hẹn bao nguồn sống
Làm sao cản những giấc mơ sinh động
Để ngày qua không hối tiếc giữa cô đơn
Làm sao, làm sao ... gần gũi em hơn
Giấc mơ đẹp hoá ra thành đời thực!
Nguyên Đỗ
Ảnh Thoại
Rất nhiều lúc cõi lòng anh rất nhớ
Rất bâng khuâng hối tiếc một thời qua
Một mùa hè rực rỡ vạn loài hoa
Vạn cánh bướm bay giữa vườn sặc sỡ
Rất nhiều lúc lắng nghe từng tiếng thở
Của đêm dài của gió hú rừng thông
Rồi hỏi thầm em có gọi anh không
Mà chẳng thấy tiếng ngày xưa vọng lại
Rất nhiều lúc cõi lòng anh tê tái
Lạnh ngày mưa, buốt giá tựa như băng
Rất u buồn ngay cả những đêm trăng
Trong sương gió bóng em về mờ ảo
Rất nhiều lúc viết thơ tình gượng gạo
Tạo hình em, dựng cảnh trí trong mơ
Thổi hồn em vào bức ảnh đƠn sơ
Như tâm sự lúc em còn có mặt
Nguyên Đỗ
Những Bất Ngờ
Cây đang héo, nước tưới vào lại sống
Đang khô khan, nghe tiếng nói thân yêu
Đang giận hờn, hồn cũng hết cô liêu
Tim thoi thóp, bùng lên rung động mạnh
Đôi mắt đen, tròn như bi, lóng lánh
Tràn mến thương, đầy hứa hẹn, đêm say
Đường đi về chân nhẹ bước như bay
Hồn trầm bổng nhạc lòng ngân muôn nhịp
Mưa và nắng, những mùa qua, chuyển tiếp
Dữ hAY lành, gần gũ`i với chia xa
Được hay mất, chua chát với mặn mà
Những trạng thái thử thách tim muôn thuở
Đóng hay mở, trái tim đời, cánh cửa
Dòng suối khô, cơn mưa trút thành sông
Sa mạc khô trơ trụi với xương rồng
Bỗng rực rỡ hoa nở trong gai góc
Nguyên Đỗ
Dấu Chấm Lửng Ngàn Ý Nghĩa
Thư em viết những chấm không là chấm ( . , ... , ! , ? )
Chấm câu này (.), chấm lửng (...), hỏi (?), than ơi (!)
Tôi ngẩn ngơ, ai đó gởi cho tôi
Câu thư ngắn, câu thư dài, bất tận ...
Em cứ nói dạo này em rất bận
Họp hành nhiều, ông bà chủ lên lương
Quá tân toan nên chưa có người thương
Em còn trẻ lo lắng gì kia chứ!
Thôi em nhé, đừng gọi anh bằng chú
Tuổi chưa già, tóc chưa bạc, răng long
Em gọi ... anh ... bằng ... chú ... tủi trong lòng
Đếm năm tháng đi qua buồn chết được!
Gọi ... anh nhé, hay tên không, làm phước
Hay gọi gì thân mật mất gì đâu
Lời bảo trân trọng qúi mãi ngàn sau
Những dấu chấm biết bao nhiêu lưu luyến
Nguyên Đỗ
Bài Thơ Hoang Tháng Tám
Anh viết bài thơ này xin tặng
Cho người em xa cách chẳng chân dung
Khi hè qua, tháng Tám, nắng vô cùng
Và điệu nhạc xốn xao lòng, ngơ ngẩn
Ờ phải đấy dạo này anh rất bận
Không còn giờ thơ thẩn với trăng sao
Không mộng mơ như ngày tháng năm nào
Đã vất vả lao đầu vào cuộc sống
Ngồi trước bàn nhiều khi đầu trống rỗng
Bàn tay đau cầm bút viết không xong
Những thơ văn lặng lẽ trốn trong lòng
Cũng xấu hổ thẹn thùng như con gái
Bài thơ nhỏ cánh hoa đồng hoang dại
Phút mơ màng tưởng tượng bướm bên hoa
Vén cửa màn e lệ bước đi ra
Trời tháng Tám ở bên này rất nóng
Nguyên Đỗ
Rằm Tháng Bảy
Trăng tròn sáng đêm qua ôi thật đẹp
Em nghiêm trang thành khẩn khẽ cầu kinh
Gió lùa qua lay động lá trên cành
Hoa lan nở đêm rằm hương thơm ngát
Nhịp mõ gõ, đệm lời kinh, Mô Phật
Khói nhang bay, hoa, quả cúng đơn sơ
Quan Thế Âm, Phật thánh giữa điện thờ
Uy linh lạ nhưng sao gần gũi quá
Bên cạnh chùa nhởn nhơ một bầy cá
Bơi dưới hồ, sen khép cánh xinh xinh
Đêm trăng thanh muôn cảnh cũng hữu tình
Tiếng kinh kệ ngân nga như chẳng dứt
Có đi mãi cũng như lần thứ nhứt
Cúng đêm rằm cầu phổ độ nhân gian
Lòng lâng lâng tình cảm rất chứa chan
Nghe em khẽ Nam Mô A Di ... Phật!
Nguyên Đỗ
8/2003
"Anh Seo Em Vậy?"
Kìa em, đã chịu gọi "Anh" rồi hén
Nghe dịu dàng thân thiết biết là bao!
Em lại còn dám thách đố "Anh sao
Em vậy!" Gớm! nghe rùng mình ớn lạnh!
Nếu anh nói, "Thôi em đừng ương nghạnh...
Hãy cùng anh nối kết những yêu thương...
Hãy vượt qua gian khó để cùng đường...
Em liệu có dám theo anh không nhỉ"
Chắc em nói, "Anh này ưa lỉ khỉ
Được voi rồi đòi tiên nữa, ghê nơi!
Tính về sau còn được vốn lẫn lời
Được hiền muội, lại đòi con, gớm thiệt!"
Em có giận thì hờn thôi, đừng giết
Đừng cầm roi, hay ức quá cầm dao
Lỡ việc gì em lại phải tù lao
Anh không trách, nhưng luật tòa khó sửa
Nguyên Đỗ
Nhắn Người Xứ Phượng Tím
Anh từ Thành Phố Gió
Nhắn gởi một người thân
Ở vùng phượng tím nở
Thành Phố Các Thiên Thần
Em đang leo con dốc
Hay dạo dọc đại dương
Những ngày không đi học
Phượng nở khắp sân trường
Kỷ niệm ngày xưa đó
Trên quê hương Việt Nam
Bao nhiêu hoa phượng đỏ
Tháng Hạ trời xanh lam
Xe chạy dài khắp phố
Phượng tím rơi rụng đầy
Anh vẫn nhớ về nhỏ
Tóc theo gió chiều bay
Nguyên Đỗ
Bỡn Anh Bờm Xờm
Tại em mấy nút không cài
Dùng dằng ngại, muốn liếc dài, láo liên
Yếm đào mỏng mảnh non tiên
Dẫu là vương chúa, giàu tiền được chăng
Bờm xờm, rõ thật cái thằng
Liếc gì liếc mãi mơ trăng cuội già
Cuội già ngồi gốc cây đa
Anh ngồi chỉ cách hai ba tay dài
Tại em mặc áo quên cài
Hoặc là hạ nóng hay chài anh đây
Em cao dong dỏng mình giây
Liếc như dao sắc lịm say anh rồi
Bờm xờm, trà trái mâm xôi
Sông sâu bì bõm chết trôi cũng đành
Em mời anh một ly chanh
Dẫu chua cũng ngọt, rõ anh bờm xờm
Nguyên Đỗ