Em Phố Biển, Anh Phố Núi
Người và ta ở cách xa nhau quá
Ta núi cao người phố biển mênh mông
Vạn dặm xa mà gần gũi bên lòng
Khoảng không gian có bao giờ rút lại
Biển nhớ núi gầm reo lòng trống trải
Sóng bạc xua từng nỗi nhớ về đâu
Núi nhớ ai mà cỏ lá úa sầu
Đầu cũng bạc mùa đông về rất sớm
Người gặp ta buổi tình yêu mới chớm
Ta gặp Người mùa phượng tím khoe hoa
Dường như mơ đi dưới nắng chan hoà
Em khe khẽ hát bài ca Phượng Tím
Tiếng miền Nam sao mà nghe ngọt lịm
Như nước dừa, ly miá lúc nắng gay
Lời không men, rượu chẳng uống, mà say
Đường phượng tím một ngày đi ngây ngất
Người và ta mối tình chân hương mật
Ta và Người, biển với núi, đường mơ
Ta xa Người hồn vang vọng lời thơ
Biển sóng động, núi thì thào tiếng gió
Người có nhớ giọt lệ tình đã nhỏ
Xuống hồ xanh hoà với nước mênh mông
Tình trao nhau vẫn canh cánh bên lòng
Biển với núi vẫn muôn đời gắn chặt
Nguyên Đỗ
11/2005