Tự Bạch?
Nét mực tím đã viết đầy trang vở
Những bài thơ một thuở nhớ mong ai
Những bài thơ một thuở trốn học bài
Những kỷ niệm buổi đầu tim say đắm
Nhớ thuở ấy vụng về ngây thơ lắm
Nghĩ là yêu mà chẳng phải là yêu
Nghĩ là thương tình tứ viết cho nhiều
Một chút giận cũng thành to, đổ vỡ
Hở một chút đã run run hoảng sợ
Chưa cầm tay mà chắc chắn đậm say
Chẳng hẹn thề mà nhất định tương lai
Cùng chung lối sống bên nhau vĩnh viễn
Những cảm xúc chân thành dù phiến diện
Đã lâu rồi lần dở tập chơi vơi
Những bạn xưa giờ lạc tám phương trời
Có thể gặp bất ngờ nơi nao nhỉ
Bạn bè cũ cũng một thời tri kỷ
Đổi trao nhau những tranh vẽ, trang thơ
Có khi mong chờ đón cả hàng giờ
Hình đen trắng theo thời gian đã bạc
Con cò sếu cao ngày xưa cũng khác
Chẳng ốm nhom đứng nghêu nghểu đăm chiêu
Tóc giờ này cũng đôm đốm muối tiêu
Dây thắt lưng cũng thêm vài phân nữa
Ta vẫn nhớ bạn bè xưa một thuở
Kiếp tằm dâu rút ruột nhả lụa tơ
Ta từng đêm thêu bện những bài thơ
Thành dây nối tương lai cùng quá khứ
Em có hiểu, Thương Thương, lời tình tự
Nửa hồn anh đi tìm nửa hồn em
Có khi nao nghe gió động bên thềm
Em chợt nghĩ anh đang về gõ cửa
Nguyên Đỗ