Dỗ Dành
Chú vẫn biết rằng cháu thường lãng mạn
Mỗi lần mưa cháu hay rủ đi chơi
Nên hôm nay mưa lất phất ngòai trời
Chú đã đoán cháu đi rong khắp chốn
Hồi đó nhỉ cháu hình như mười bốn
Mới dậy thì và mới biết mộng mơ
Mẹ cháu bận nên gọi chú cháu nhờ
Thế là cháu, chú mình đi dạo phố
Cuối tuần rồi, "Cháu lớn rồi chứ bộ
Bảy năm trời, cháu hăm mốt tối nay!"
Chú ghé về mừng sinh nhật cháu đây
Cháu cao lớn, trông như ai vừa thổi
Cháu nhìn chú, rồi tựa như bối rối
E lệ cười rồi khẽ nói vào chơi
"Anh vào đây, để em rót trà mời!"
Chú trợn mắt, "Con bé này thật lạ!"
"Chú đây này, cháu không nhớ chú hả?"
"Nhớ chứ anh, nhưng chú của nhỏ ngày xưa
Nhỏ bây giờ đã lớn, chú nhìn chưa?"
Thân thiếu nữ ối chà trông lóa mắt
Cháu nghiêng người vội hôn nhanh thân mật
Chú sững sờ như đang ở trong mơ
Mới mấy năm cô bé cháu ngây thơ
Nào ngờ nay đốt lửa vào tim chú
Đêm hôm đó chú cháu mình chẳng ngủ
Đi đường này, sang đường nọ, đường kia
Quá nửa đêm, cháu mới chịu đi về
Đứng trước cửa chân chú như vướng lại
Rồi giật mình, ơ thế là khổ ái
Chú cháu mình chẳng thể gọi anh em
Đừng lừng khừng chú cháu lại khổ thêm
Đành từ giã không hẹn ngày về nữa
Khi cháu khổ chú sẽ là điểm tựa
Chứ bây giờ cháu đang mộng mơ hoa
Thì hãy quên tình chú cháu năm qua
Cháu hãy đến với người thương cháu nhất
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 14:46:42 bởi Nguyên Đỗ >