Suối Nguồn Thơ
Yêu Trọn Đời Này, Cả Kiếp Sau Yêu mãi kiếp này cả kiếp sau
Suy đi nghĩ lại đến đau đầu
Mỗi ngày mỗi kiếp càng sâu nặng
Hay hẹn em à vạn kiếp sau Em hứa suốt đời thương mến anh
Bình minh trời sáng, tối trăng thanh
Lúc nào cũng nhớ và yêu quý
Tinh tú lung linh mộng đẹp lành Yêu nhé trọn đời mãi mãi yêu
Thế gian rắc rối đủ muôn điều
Tình thương chân thật đơn giản hóa
Phức tạp đua chen nỗi tịch liêu Em ghé Yêu Thương hãy ở đây
Tình yêu vĩnh viễn sẽ cao dày
Vực sâu đỉnh núi không ai sánh
Tình thật bao giờ phúc cũng đầy Em ạ đời anh chỉ một tình
Chẳng ai khờ khạo chọn điêu linh
Yêu nhau mãi mãi không phai nhạt
Yêu đến tàn canh mộng mãi xinh Mình sẽ chọn ngày đưa đón dâu
Trọn đời mình sẽ cạnh bên nhau
Cô đơn nhường chỗ cho hạnh phúc
Yêu đến bạc đầu cả kiếp sau Nguyên Đỗ
Trò Hư Lắm Trò ngoan giỏi nên thầy cưng chiều chuộng
Vẫn hằng ngày khuyến khích học cho chăm
Mai kia đây giúp xã hội, bản thân...
Trò mỗi lúc mỗi ngày thêm xinh xắn Vẫn bằng đó, đám học trò đều đặn
Mỗi ngày nghe thầy giảng dạy văn thơ
Bỗng một hôm các trò mộng vẩn vơ
Chuẩn bị Tết đòi viết bài Bích báo Thế cũng được, cơ hội làm quý báu
Loay hoay hòai, các trò nộp thơ văn
Thầy duyệt thơ, truyện ngắn, bỗng tần ngần
Trò nhỏ ngoan... ôi chao hư, nghịch quá Câu thơ ngắn làm thầy súyt tá hỏa
Lời thầy khuyên là đôi cánh chim di
Lời dịu dàng quấn quyện buổi đương thì
Như hơi ấm nồng nàn phà trên má Thầy cố gắng giả như không gì lạ
Lớp Mười Hai thơ tình tứ hư ghê
Đượm yêu thương và có chút đam mê
Thầy đóan chắc sẽ khổ vì tình ái Trò hư lắm, thầy vẫn còn nhớ mãi
Quãng thời gian xa ngút vẫn không quên
Năm năm trời cách biệt lại gặp em
Đã trở lại bây giờ thành đồng nghiệp Anh mơ mộng, ừ chuyện gì sẽ tiếp
Học trò ngoan ngày trước có còn hư
Làm vị thầy đạo mạo biết tương tư
Em hư nữa, chắc là duyên nợ mãi Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2007 04:50:58 bởi Nguyên Đỗ >
Vào Bệnh Viện Thăm Người Thân
Cứ mỗi tối em lại vào Bệnh Viện
Thăm người thân, ôi dáng nhỏ thân thương
Như cách xa tách biệt hẳn đời thường
Em hiền dịu đem nụ cười soi lối Như nắng xuân em dịu dàng quá đỗi
Người cha mừng nước mắt lệ tuôn ra
Tuổi thanh xuân đứng ngay cạnh tuổi già
Bức tranh đẹp tình thân đằm thắm thiết Bao nhiêu năm cha con trời cách biệt
Phút giây này nối kết vạn tình thân
Em dấu yêu kết thể tựa thiên thần
Đã nhập thế ủi an người thân quyến Dõi nhìn em, lòng lâng lâng xao xuyến
Anh mỉm cười rạng rỡ tối muôn hoa
Em đến đây dưới ánh sáng trăng hòa
Em thục nữ, em thiên thần duyên dáng Nguyên Đỗ
Bức Thư Tình Mực Tím Anh chờ đợi bức thư tình mực tím
Viết bằng tay thon nhỏ của Yêu Thương
Có kèm theo sợi tóc mai tơ vương Anh lãng mạn ghê chưa người tri kỷ Nói thế chứ, tìm đâu màu tím nhỉ
Có họa chăng là thấy ở trong mơ
Em đừng lo, anh vẫn đợi phong thơ
Em viết nhé bức thư tình thứ nhất Bức thư ấy, anh hôn và sẽ cất
Trọn trong tim, đóng khung kiếng tình yêu
Gắn lên tường để những lúc cô liêu
Em đứng đó, vẫn thường luôn hiện diện Anh vẫn giữ tấm hình em trước biển
Nụ cười duyên, mũ đội lệch xinh xinh
Đã gợi anh biết bao bức thư tình
Như làn sóng hôn chân em trên cát Trái tim anh mãi ngàn năm dào dạt
Như hằng ngày mây trắng lửng lơ bay
Kiều diễm ơi hồn thơ mãi đậm say
Thương yêu hỡi gởi em tình mực tím Nguyên Đỗ
Tuyết Tháng Tư Vâng em ạ!
Tháng Tư trời vẫn tuyết!
Những nụ hoa vừa nở
Đóng thành băng
Có nhành hoa
Cong xuống mất thăng bằng
Nằm bẹp xuống héo sầu trên mặt đất Vâng em ạ!
Tháng Tư sầu chất ngất!
Nhớ năm nào cha mẹ ngóng âu lo
Anh còn thơ sơ mi trắng học trò
Chưa hiểu được những đọan trường xót dạ Vâng em ạ!
Tháng Tư buồn khắp ngã!
Tuyết lại sa Khi tuần trước ấm trong
Sầu thương rơi
Lặng lẽ đọng vào lòng
Những mâu thuẫn Ở ngòai đời, phố ảo Vâng em ạ!
Giữa cuộc đời đổi tráo
Chỉ có em, hiện thân của hồn thơ
Giữ cho anh sự trong trắng mộng mơ
Để anh viết theo dòng sông năm tháng Nguyên Đỗ
Hãy Ra Khỏi Nấm Mồ Hãy ra khỏi nấm mồ hoang quá khứ
Bước vào đời với tất cả tự tin
Và sức sống của tình nghĩa chân tình
Xóa bỏ hết lỗi lầm, khởi đầu mới Hãy ra khỏi nấm mồ hoang tức tối
Miệng mỉm cười chúc tất cả bình an
Để hồn thơ phơi phới chảy ngập tràn
Cho bốn bể hương hoa đời tươi nở Hãy ra khỏi nấm mồ hoang lo sợ
Cứ phập phồng lo lắng với ưu tư
Can đảm lên, dũng cảm chẳng nên từ
Trước gian khó trước nghi ngờ đố kỵ Hãy ra khỏi nấm mồ hoang ích kỷ
Cứ cá nhân lòng chỉ nghĩ mình hơn
Trọng cái tôi đáng ghét, bạn: khinh nhờn
Sống chỉ biết có mình không nể bạn Hãy ra khỏi nấm mồ hoang ngạo mạn
Cứ nghênh ngang kiêu ngạo vểnh vao kên
Tình keo sơn cũng sẽ chẳng lâu bền
Vì cuộc sống có ai là nhất mãi Hãy ra khỏi nấm mồ hoang ngần ngại
Việc đáng làm ta cứ phải ra tay
Cứ vẩn vơ do dự mãi đêm ngày
Cơ hội mất vụt bay rồi lại tiếc Hãy ra khỏi nấm mồ hoang tách biệt
Cứ nhóm này nhóm nọ với phe kia
Phàm việc gì cũng có cả hai bề
Phải suy nghĩ việc gì ưu tiên nhất Hãy ra khỏi... sống cuộc đời thành thật
Của hôm nay, của đòan kết, tin yêu
Của tương lai, của dân tộc, hai chiều
Không độc đóan, bỏ qua mọi thành kiến Nguyên Đỗ
Con Đường Quê
Con đường quê đang chìm trong vắng lặng
Bỗng âm vang tiếng chó sủa gâu gâu
Chẳng bóng ai, chó trắng chạy qua cầu
Sủa mừng rỗ nhảy chồm quanh xe đạp
Cô chủ nhỏ áo trắng dài xinh đẹp
Đừng, đừng cưng, chị ngã, té bây chừ
Cưng đừng chồm, đừng nhảy, nhớ đừng hư
Áo dài trắng mai chị còn đi học
Con chó trắng chạy vòng quanh thở dốc
Như mừng vui như trách móc hờn ai
Em đơn sơ áo trắng phải học bài
Chưa giỡn được, xoa đầu con chó nhỏ
Con đường quê, bụi tre xanh trước ngõ
Gió vi vu, hoa ngũ sắc khoe tươi
Học bài xong em sẽ chạy vui cười
Cùng chó nhỏ lom khom dòm cánh bướm
Nguyên Đỗ
Đi Hay Ở Đi hay ở cũng tùy nơi chính bạn
Và phố phường địa hạt hợp hay không
Chẳng nơi nào nhất nhất sẽ hòa đồng
Tạo cơ hội làm quen đây với đó Phải thời gian tìm hiểu rồi mới rõ
Chẳng một ngày, một tháng, đã quen thân
Một giây thôi, một phút cũng xoay vần
Tình bạn thật thường đòi mình rộng lượng Nếu ta đến với tấm lòng cao thượng
Hồn cảm thông và trí mở bao dung
Mọi buồn vui hạnh phúc cũng chia cùng
Vì tình bạn muôn đời hằng cao quý Khi nóng giận là càng phải nhớ kỹ
Ba năm xây, phá bỏ một vài giây
Tình thân yêu hằng chú ý mỗi ngày
Để mở rộng khắp bốn phương thân hữu Nguyên Đỗ
Bể Học Biển Tình Đời là bể học... rộng mênh mông lắm
Biết bao giờ mới học đủ, cho xong
Cả cuộc đời là bể học không cùng
Cứ học mãi mỗi ngày thêm mỗi tiến Còn sức học là còn mong phát triển
Trong tâm tư và não bộ ngày đêm
Con thuyền đi ngược dòng nước êm đềm
Còn chèo chống là còn lên dù chậm Tình sâu nặng mặn mà bao la lắm
Chẳng bao giờ viết hết, đủ tình thương
Ôi biển tình muôn nhịp điệu tơ vương
Ngàn ngọn sóng trào dâng theo ngày tháng Có những tình yêu thương thật trong trắng
Có những tình yêu đằm thắm với đam mê
Có những tình yêu cay đắng đủ muôn bề
Có những tình yêu muôn đời hằng cao đẹp... Nguyên Đỗ
Chào Nhau Buổi Sáng
Chào em buổi sáng hôm nay
Chắc ngày thêm đẹp thêm say mặn nồng
Đêm qua em ngủ ngon không
Giấc mơ xinh thắm màu hồng tình yêu
Chào em buổi sáng diễm kiều
Gặp em sáng sớm chắc chiều mộng mơ
Chào em hồn lại dâng thơ
Lòng nghe tiếng sóng đôi bờ nhớ thương
Tóc mai muôn sợi tơ vương
Vườn thơ xuân ấm đượm hương ngạt ngào
Gió về bên cửa dạt dào
Cho hồn lưu luyến xuyến xao nhớ người
Chào em buổi sáng xuân tươi
Chào nhau trao đổi nụ cười trên môi
Hôm nay nắng đẹp bên trời
Chúc em mãi mãi rạng ngời mộng thơ
Nguyên Đỗ
Một Lần Tri Kỷ Nguyên Đỗ Em ghé qua, một lần rồi xa mãi
Anh nhớ mong, từng phút ngóng đợi trông
Đêm lãng du, một thuở tình khờ dại
Ánh trăng soi, từng bước khẽ đi vòng Mây cứ bay, hồn anh còn dõi bóng
Mặt nước xanh im lắng lặng lờ trôi
Thuyền mơ cũ vẫn còn nằm hy vọng
Em có về xóa lấp mảnh tình côi Con phố xưa, tiếng nhạc còn vang tiếng
Tách cà phê còn vị đắng chưa phai
Sàn gỗ kia, anh nhìn cười nửa miệng
Vắng em rồi, còn khiêu vũ với ai Em thoáng qua, trọn đời anh vẫn nhớ
Nghe xuyến xao dào dạt mộng vô cùng
Những bài thơ vẫn còn bên cửa sổ
Cạnh cây đàn chờ nối kết nhịp chung Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2007 19:40:27 bởi Nguyên Đỗ >
Anh Giận Em Hả? Dễ thương ghê nghe tiếng em hỏi nhỏ
Anh giận em? Sao có thể giận em
Mỗi từng ngày mỗi một hiểu nhau thêm
Sao lại giận, mỗi thân thêm đó chứ Chuyện cũ xưa đã chìm vào quá khứ
Anh có hờn, có giận chuyện đâu đâu
Những yêu thương đủ cung điệu muôn mầu
Thêm hương sắc cho cuộc đời cõi tạm Anh giận em? Ôi thôi anh có dám
Giận em rồi, ai thỏ thẻ bên tai
Đi sánh vai, cùng lên lớp học bài
Gọi điện thọai tâm tình cho đến sáng Anh giận em? Chỉ giận em một thóang
Giả hờn mưa, cho em chút hết hồn
Giận rồi hòa, cũng tình tứ phải hôn?
Đừng giận mãi lòng khổ sầu lắm đấy! Nguyên Đỗ
--- đông tàn
ĐÔNG QUA XUÂN TỚI LẼ THƯỜNG TÌNH
CỚ SAO LẠI MUỐN CHUYỂN THÀNH ĐÔNG
ĐÔNG ĐẾN, ĐÔNG DÀI, ĐÔNG MÃI MÃI
LẠNH THẤU TÂM CAN SUỐT ĐƯỜNG DÀI
LÊ THÊ CHÂN BƯỚC MỘT THÀNH HAI
CÔ ĐƠN AI NGÓNG CÒN CHỜ AI ???
BƯỚC NHANH , BƯỚC NGẮN CHỜ NGÀY MAI
SÁNG RỒI VẪN THẤY LẺ LOI MỘT MÌNH...
***muốn gặp...ai???
AI GỬI CHO AI CẢ NIỀM TIN ,
TRON KIẾP TRẦN AI LẮM BỤI MỜ .
LƠ MƠ , TRÔNG NGÓNG PHẢN ÂM HỒI ,
MÀ LÒNG ANH VẪN NHỚ MONG HOÀI .
ĐẾN RỒI LẠI ĐI, ĐI RỒI ĐẾN ;
GẶP EM THOÁNG CHỐC LẠI CHIA LY,
XA RỒI THÌ NHỚ , GẦN THÌ THƯƠNG .
MAU MAU GẶP LẠI NGÕ SAU TRƯỜNG...
Như Khói Sương Bay Từ cát bụi sẽ trở về cát bụi
Đời con người ngắn ngủi sẽ đi qua
Khác chi nào cây trái với cỏ hoa
Đến và đi có chi là luyến tiếc Mới ngồi đó quanh quần cùng dự tiệc
Bỗng chợt nghe Bác vừa đã qua đời
Lòng cháu con đều cảm thấy chơi vơi Tiếc chẳng nói những điều hằng ấp ủ Cháu còn nhớ hôm nào Bác nhắn nhủ
"Cháu viết văn có mục đích nghe chưa
Thơ với văn nhiều lắm, kể như thừa
Phải nhắm đính chứ đừng nên bừa bãi!" Nghề cầm bút, ồ không, cháu rất ngại
Viết vui chơi giải trí chút mà thôi
Viết lạc quan đùa giỡn với mọi người
Chứ chẳng dám múa rìu qua mắt thơ Bác vỗ vai, cười cười, "Cháu đừng sợ
Viết mạnh lên, cuộc đời ngắn qua mau
Bác già rồi, chứ chẳng chịu thua đâu
Tại hồn trí bây giờ già lẩn thẩn..." Bác điện thọai hỏi bài đâu mấy bận...
Cháu ậm ừ, cháu chỉ có thơ thôi...
Viết bài văn, phải mất cả ngày rồi...
Giờ đâu nữa kiếm tiền đây hở Bác?
Bây giờ Bác đang ở trong cõi khác
Nhìn cháu biên quyển hồi ký từ đây
Cháu suy tư hồi tưởng lại hằng ngày
Đọc cho Bác những đêm dài chẳng ngủ
Như tình ca, viết cũng cần hứng thú
Chuyện ngày xưa trong tủ lại lần ra
Đọc từng trang, từng chương một, lần là
Giọt lệ nhỏ, cháu sẽ ngồi viết tiếp
Khói sương bay phận con người, văn nghiệp
Chút hồn thơ gởi tới cõi xa xôi
Bác trầm ngâm giọng thơ đọc bồi hồi
Tháng Tư nhỉ, hơn ba mươi năm xa xứ...
Bác nằm xuống gió trăng về tình tự
Có còn nghe hàng thông vọng vi vu
Sáng tinh mơ trời ẩm thấp sương mù
Chiều tím nhạt kiếp người như mây khói...
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2007 09:52:52 bởi Nguyên Đỗ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: