Suối Nguồn Thơ
Quá Muộn Màng? Phải chăng ta quá trễ
Gặp em quá muộn màng Em hồn trong tươi trẻ
Ta nửa đời đi hoang Phải chăng là kiếp trước
Ta nợ em một đời
Vì sao chẳng trả được
Kiếp này gặp: chơi vơi Ta lặng nhìn chẳng nói
Nguyện một lòng chân thành
Yêu em thầm, chẳng vội
Em mãi trong hồn anh Dù em không hề biết
Hoặc mình sẽ yêu nhau
Anh yêu em tha thiết
Mong tình yêu đậm màu Nguyên Đỗ
Hôm nay là ngày Fête de Père, ba và má ôn lại chuyện xưa... SA xin kính chúc các Papa được VUI VẺ và HẠNH PHÚC bên các Maman nha...
Lễ Từ Phụ Hôm nay Lễ Từ Phụ rồi đó Bố
Con nào quên công dưỡng dục chăm nom
Bố tuy già, râu bạc, vẫn chưa khòm
Con nguyện Bố sống trọn đời tuổi hạc... Con nhớ mãi buổi Bố đau, phờ phạc...
Vẫn bảo con, can đảm bước đi thi...
Bố không sao, sẽ chẳng có hề gì...
Bố đưa con số tiền dành dụm cũ... Con: "Thưa Bố, Mẹ cho con đã đủ..."
Bố cười rằng, "Thêm chút nữa có sao...
Tiền tùy thân, thừa thiếu có chi nào...
Hãy cầm lấy, cố thi sao cho đỗ..." Năm thi ấy, bao khó khăn, gian khổ
Con đậu vào đại học, thật gì hơn
Bố Mẹ vui khi biết chỉ mình con
Đậu năm ấy trong ngàn người trong tỉnh... Nhưng bất chợt, ra ngòai tầm dự tính Chuyến di cư, rời xứ sở quê hương
Con vẫn đi mãi mãi một con đường
Bố họach định cho con từ tấm bé Cám ơn Bố, hôm nay ngày đại lễ
Bố dắt dìu hướng dẫn đến cao niên
Mai này kia, con sẽ xứng Cha hiền
Noi gương Bố sống hy sinh tận tụy Nguyên Đỗ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2007 19:53:15 bởi Viet duong nhan >
Bế Tắc ? Đám người mới hô hào lên án mãi
Thể thơ xưa chẳng đủ viết chuyện nay
Tôi theo xưa vẫn viết mỗi hằng ngày
Đủ mọi chuyện ( chỉ tránh lời thô tục ) Khi đọc thử, tôi trong lòng ấm ức
Lục bát hay thơ mới, ngũ ngôn
Những thể thơ mới vẫn sinh tồn
Sao họ bảo phải thay hình thức mới Tôi đọc liền hai ba ngày chới với
Họ chửi thề, chuyện giường chiếu, ơ hơ...
Chuyện thường ngày, tin tức... hóa thành thơ...
Trách thơ cũ đã đến ngày tàn lụi Tôi chẳng tin, vẫn hằng ngày, cặm cụi
Viết thử xem chuyện mới với chuyện xưa
Ngôn ngữ tôi không thiếu cũng chẳng thừa
Mỗi ngày đọc, học thêm vài điều mới Viết giản đơn không ra ngòai tầm với
Tôi bình thường ngôn ngữ cũng bình dân
Tôi tin rằng thơ - tính nhạc - niêm - vần
Vẫn cốt lõi trải qua bao thế hệ Tôi vẫn biết thơ phải hợp thời thế
Ngôn từ tôi dù ít vẫn đủ thôi
Chuyện văn thơ phải cố công dưỡng bồi
Tiếp nối mãi dòng thơ văn truyền thống Đừng vứt bỏ những cũ, xưa xuống cống
Đừng hợm mình làm cách mạng thời nay
Lời xưa rằng xem quả hẳn biết cây
Hãy cố gắng đạt cho nhiều thành quả Người sẽ đọc, sẽ tự mình chuyển hóa
Chớ rêu rao quảng cáo hạ người xưa
Thơ thời nay hay thơ cũ, gió mưa
Hay hoặc dở, tự người xem đánh giá Đừng theo mới chỉ vì là mới lạ
Đừng chê xưa chỉ vì lối cổ xưa
Thơ là thơ, cũ mới vẫn là thơ
Đất văn nghệ không phải hàng chợ cá Nguyên Đỗ R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2007 19:57:18 bởi Viet duong nhan >
Anh Gọi Em
Anh gọi số điện thoại em ghi xuống
Tay run run, không biết phải em không
Anh gọi em, hai lần lận, thật lòng
Sợ sai số, cẩn thận dò kỹ lưỡng
Em chẳng tin, cứ để hồn tưởng tượng
Như lần đầu đặt bút viết cho em
Tẩy xóa hoài, chữ viết cứ lem nhem
Sợ mất... giá, em cười cho thối mũi
Chẳng gì hết... cũng nghĩa tình huynh muội
Hay tình chi... a hổng nói em đâu
Em bao giờ chịu mặc áo cô dâu
Anh sẽ nói cho em muôn sự nhé
Anh gọi em, mơ tiếng em nhỏ nhẹ
Không như hùm hay sư tử Hà Đông
Em dịu dàng, như cách viết thư hồng
Rất hiền dịu nhất trần gian, viễn xứ
Nguyên Đỗ
Em Gọi Anh Em gọi anh, ơi giọng nghe tình tứ
Như thầm thì, như thủ thỉ bên tai
Anh lắng nghe được chữ đúng chữ sai
Bởi em sợ, run run như vướng vấp Anh lúynh quýnh, thôi em cũng đừng chấp
Lần đâu tiên run ơi quá là run
Giả mai đây hoảng sợ bước chân chùn
Lệ sẽ rớt, ừ, cũng liều mạnh bạo Tình yêu lớn cũng thường hay gió bão
Sét ái tình chiều ấy đánh đôi ta
Mỗi ngày qua là mỗi một đậm đà
Yêu dấu lạ trăng sao đêm lấp lánh Lời em nói hơn là ly rượu mạnh
Anh uống vào chếch choáng đậm men yêu
Anh yêu em triệu vạn triệu sáng chiều
Đêm ngày nhớ, ngàn năm yêu quí mãi Nguyên Đỗ
Nhớ Quá Chừng Chừng
Nhớ sao, sao nhớ quá chừng
Cả trong giấc ngủ người dưng hiện về
Nhớ sao, sao nhớ em ghê
Rạng ngày đã nhớ, đêm về lại mơ
Nguyên Đỗ
Độc Địa Anh nào dám nói ai lòng độc địa
Dẫu tim anh tan vỡ mảnh tung ra
Nhưng làm thơ tạo hình ảnh đó mà
Ví em với Hoạn Thư... là yêu đó! Người vợ biết giữ tình yêu thắm đỏ
Trách làm chi chuyện ghen giận vì yêu
Có hờn ghen chắc chắn biết yêu nhiều
Ớt phải cay thì mới thật là ớt Nếu Hoạn Thư chỉ yêu chàng hời hợt
Đâu có chiều, đâu có phạt cho đau
Tình vợ chồng phải giữ mãi cho nhau
Đâu chia sẻ ngọt bùi cùng... kẻ khác Nếu bây giờ... có người nào đi lạc
Hẳn là ra trước tòa án chia ly
Tiền bạc chia, nhà cửa lấy còn gì
Dễ mấy ai như nàng tha thứ nhỉ Nguyên Đỗ
Thơ Thẩn
Thơ thẩn đó thôi, lại khiếp à
Có lối vào chơi, có lối ra
Trừ khi em phải mê hồn trận
Bát quái tình anh thấm mặn mà
Rồng ngọc tung bay lượn gió mây
Ghé chơi thắm chốn thế gian này
Hoá nàng tiên nữ ngây thơ quá
Bỗng chốc nàng tiên cất cánh bay
Ta ngẩn ngơ nhìn áo phất phơ
Nàng thơ vừa đến, có ai ngờ
Vù đi như thể ai lùng bắt
Ta đứng hoài trông cứ thẩn thờ
Nước mắt vì ai cứ chảy dài
Nhớ nàng tiên nữ một không hai
Ghé chơi để dấu long, lân, phụng
Còn dấu qui đâu, sương khói bay
Nguyên Đỗ
Điện Thoại Nguyên Đỗ Tay anh cầm điện thoại
Bấm máy nhìn tên em
Hồn như đang khắc khoải
Muốn gọi giữa nửa đêm Không chừng em chết giấc
Nghẹn ngào như hôm qua
Thì thào... tay giữ chắc
Điện thoại rơi giữa nhà Hết hồn phải không nhỉ
Tay run quá chừng chừng
Dẫu từ lâu tri kỷ
Nhưng vẫn còn người dưng Bao giờ ta cùng họ
Ăn cùng chung một bàn
Ngủ cùng chung một chỗ
Ắt hẳn thành tình nhân Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Thơ Thẩn
Thơ thẩn đó thôi, lại khiếp à
Có lối vào chơi, có lối ra
Trừ khi em phải mê hồn trận
Bát quái tình anh thấm mặn mà
Rồng ngọc tung bay lượn gió mây
Ghé chơi thắm chốn thế gian này
Hoá nàng tiên nữ ngây thơ quá
Bỗng chốc nàng tiên cất cánh bay
Ta ngẩn ngơ nhìn áo phất phơ
Nàng thơ vừa đến, có ai ngờ
Vù đi như thể ai lùng bắt
Ta đứng hoài trông cứ thẩn thờ
Nước mắt vì ai cứ chảy dài
Nhớ nàng tiên nữ một không hai
Ghé chơi để dấu long, lân, phụng
Còn dấu qui đâu, sương khói bay
Nguyên Đỗ
** Thẩn Thờ ** Tiên nữ trên cao mây dạo cảnh
Vui chơi đây đó ngắm trời xanh
Ngẩn ngơ ai đó hồn thoát tục
Ngơ ngẩn tâm thần mộng Thiên Thai Thơ thẩn ngoài hiên ngóng dáng ai
Thẩn thờ đôi mắt...mơ trang đài
Lo người mắc vào vòng bát quái
Ai dè mê hồn trận là anh! Hư hư thực thực nhìn mây xanh
Thực thực hư hư dáng thanh thanh
Choàng tay tiên nữ mơ bắt được
Thuyền mộng ngã ngiêng vỡ tan tành Còn đâu... đâu nưã mộng không thành
Nhớ nàng tiên nữ thả hồn anh
Tiếng sáo ngân vang thương nhớ gửi
Thơ tình ghi lại giấc mơ lành Sương Anh
Đêm Đam Mê Tiên nữ đêm qua lại hiện về
Áo nàng tơ mỏng đẹp tình quê
Xanh da trời đẹp như mây nước
Tình nhạc ngân vang rộn bốn bề Nàng đến đêm đen bỗng hoá hồng
Dịu dàng nàng hỏi nhớ em không
Trời ơi anh nhớ, em thừa biết
Em viết buổi nao, "vợ nhớ chồng..." Mắc cỡ rồi kia, định trốn đâu?
Má hồng tươi tắn cạnh bên nhau
Trần tiên xa cách mà duyên thắm
Hứa sẽ yêu nhau đến bạc đầu Bịn rịn bên nhau chẳng muốn rời
Hương trời dáng ngọc gợi chơi vơi
Hồn anh đầy ắp câu thương mến
Loan phụng chim bay liệng giữa trời Tiên nữ yêu thương, gió bão tình
Đêm qua quấn quýt ánh trăng xinh
Ngàn sao lấp lánh tia hạnh phúc
Thương quá đêm mơ của chúng mình Nguyên Đỗ
Thơ Là Tiếng Lòng
Thơ là tiếng của lòng anh, thật đó!
Đọc từng trang như cửa ngõ vào hồn
Đọc hết nha, xem có đáng thương không
Từng giọt lệ, từng niềm vui, nỗi nhớ
Thơ là tiếng của lòng anh, hơi thở
Không có thơ, anh buồn lắm, cô đơn
Như đàn kia đã bị đứt giây đờn
Không cất tiếng, co ro trong gốc tủ
Mỗi bài thơ cuộc phiêu lưu kỳ thú
Trong cõi mơ huyền ảo của thi ca
Tình trinh trong giữa câu viết đậm đà
Tình tự của ngàn năm văn học đó
Mỗi bài thơ mặn mà mang gợi nhớ
Về quê hương, về tình bạn, đồng bào
Về người yêu, về Thượng Đế thanh cao
Về non nước, về tình thương nhân loại
Thơ là tiếng của lòng mình khắc khoải
Thơ là em, là chuỗi ngọc đêm mơ
Thơ là anh, là niềm nhớ mong chờ
Là tất cả quanh ta trong đời sống
Nguyên Đỗ
Chìm Hồn Trong Suối Thơ Có lẽ thế bởi sống trên miền núi
Có suối mơ, có thỏ ngọc, trăng thơ
Có rừng xanh, muông thú, cá, Pô Cô (*)
Nên anh mãi chìm trong vùng tưởng tượng Ừ có lẽ anh giống người xứ Thượng
Thích chu du đây đó núi non lành
Sống một đời thỏai mái với du canh
Thích tắm suối chìm trong nguồn nước mát Ừ có lẽ nước non mình bát ngát
Thế giới này rộng rãi quá mênh mông
Anh thả hồn trôi mãi với nguồn sông
Em cô gái thuyền con đi trên sóng Thuyền cứ trôi, sông hòa mình biển rộng
Nước ngọt kia hòa nước mặn vì đâu
Ngọt ngào kia hòa mặn chát vì nhau
Nên cuộc sống mãi tràn đầy thi vị Đừng trách nhé hỡi người tình tri kỷ Đã là thơ thì phải lắm mộng mơ
Đã là thơ thì có nhớ mong chờ
Có tình tứ có giận hờn yêu dấu Nguyên Đỗ Sông Krong Poco nằm ở biên giới Việt Miên, tỉnh Gia Lai Kon Tum, đổ vào sông Mékong bên Kampuchea trước khi vào Việt Nam thành sông Cửu Long.
Em Là Suối Nguồn Thơ Tuôn Bất Tận
Em là suối nguồn thơ tuôn bất tận
Chảy trên non, rơi xuống thác, uốn quanh
Giòng sông mơ chảy xiết chốn rừng xanh
Trôi lênh láng những cây hoa súng tím
Em là suối tình yêu thơm ngọt lịm
Anh trầm mình tắm mát giữa yêu thương
Chốn thiên thai hạnh phúc hoặc thiên đường
Yêu nhau mãi cuộc đời đan kết chặt
Em là suối ước mơ reo dào dạt
Trong hồn anh tiếng hát ngạt ngào thương
Như đêm hồng hoa khuya sẽ tỏa hương
Em chảy mãi vào hồn anh hạnh phúc
Em là suối yêu thương trong mọi lúc
Không cạn lời âu yếm dẫu gian nan
Suối cong cong vượt đèo núi băng ngàn
Tưới hạnh phúc chẳng quản chi khó ngại
Nguyên Đỗ
Ngày Tràn Trề Đêm đam mê, ngày tràn trề hy vọng
Đón bình minh bằng những nụ cười tình
Của người em, bạn tri kỷ, tươi xinh
Để anh viết tình ca trong cuộc sống Đêm mặn nồng, ngày chứa chan mạch nóng
Xông pha vào công việc chẳng nề chi
Dẫu gian nan, nguy hiểm có hề gì
Có lý tưởng, có bạn đường cổ võ Đêm mơ hồng, ngày miên man nỗi nhớ
Bởi em là trăng mật, khúc tình ca
Lời ngọt ngào thủ thỉ mãi đậm đà
Anh thêm cánh bay bổng trong trời lạ Đêm dịu dàng, ngày niềm tin sắt đá
Dựng tương lai, cùng mãi mãi đi lên
Tình yêu thương, nguồn trợ lực vững bền
Thuốc bổ sức, trụ sinh, linh dược đó... Nguyên Đỗ
Cho Mượn ... Anh có bằng lòng cho em mượn không?
Đôi vai mềm và vòng tay thơ êm ấm?
Bời em đang có nhiều điều rối rắm
Muốn mượn tình thơ anh sưởi ấm lòng Ôi, tình cuả anh bát ngát mênh mông
Hồn em như bay bỗng vào huyền ảo
Ở một nơi chỉ vui không khổ não
Như tiên nữ bao giờ biết u buồn Thuyền cuả anh đưa em dạo suối nguồn
Bềnh bồng trôi mãi cùng khắp non sông
Anh và Em bên dòng suối nước trong
Có Thỏ ngọc, Trăng, Thơ...cùng chung mộng Này thơ hỡi... anh có bằng lòng không?
Cho em mượn suối yêu thương mát dịu
Và những khúc nhạc du dương âm điệu
Trãi hồn em, xoa dịu những đêm đau... Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 03:33:18 bởi SuongAnh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: